Chương 64

Cánh tay Tống Yến béo mượt như củ sen, hưng phấn đong đưa, tay chân cô bé cử động, biểu lộ ra mình thích Thẩm Dữ Quan.

Tống Khanh sửng sốt, trong ánh mắt toát ra một chút ảm đạm.

Tống Yến nhìn không hiểu Tống Khanh, chỉ lo cười khanh khách ở trong ngực Thẩm Dữ Quan, tò mò kề sát hắn, đôi mắt tròn xoe hết nhìn Tống Khanh lại nhìn Thẩm Dữ Quan.

"A...Nha..." Tống Yến duỗi cánh tay ra, bắt lấy bàn tay Tống Khanh dừng lại ở giữa không trung.

Tống Khanh hoàn hồn.

Lực chú ý của Thẩm Dữ Quan không rời khỏi Tống Khanh một khắc, trước tiên nhận thấy

nhận thấy được cảm xúc không thích hợp của Tống Khanh, lưu luyến không rời đặt Tống Yến vào trong ngực Tống Khanh.

Không thể nổi lòng tham, được một bước lại tiến một bước.

Thẩm Dữ Quan tự dặn dò chính mình.

Một bữa cơm an tĩnh, Tống Yến là khó được ngừng nghỉ.

Thẩm Dữ Quan ăn hai miếng đã dừng đũa, ngón tay thon dài không nhanh không chậm mà cầm lấy ly rượu, cúi đầu uống.

Rượu chảy xuống yếu hầu, dư vị ngọt cay triền miên ở đầu lưỡi, Thẩm Dữ Quan thích ý tựa lưng vào ghế, nhân lúc Tống Khanh chưa chuẩn bị, dùng ánh mắt tùy ý vuốt ve Tống Khanh.

Hắn đem bộ dáng của Tống Khanh khắc vào ký ức, Tống Khanh trong mắt hắn, tóc mái che lại gương mặt ôn nhuận, Tống Yến ngoan ngoãn an tĩnh ngồi ở trên đùi y, ánh đèn mờ nhạt sâu thẳm, tốt đẹp lại ấm áp.

Nếu không có tấm ảnh đủ để làm hắn tê tâm liệt phế kia, đây sẽ là lúc hắn cảm thấy hạnh phúc nhất trong những ngày gần đây.

Nghĩ đến bức ảnh, khóe môi tươi cười của Thẩm Dữ Quan khó có thể ngăn chặn mà thong thả buông xuống.

Hắn muốn hỏi Tống Khanh một câu, bức ảnh là thật vậy chăng? Em thật sự muốn ở bên cạnh Từ Triệt sao?

Mọi suy đoán đều ở nhảy nhót ở trong đầu, không đến thời gian nửa phút, hắn trực tiếp

phủ định.

Hắn không dám, hắn sợ đáp án khẳng định của Tống Khanh, hắn sợ hắn khống chế chính mình không định, làm ra chuyện sai lầm tổn thương đến Tống Khanh.

Thẩm Dữ Quan đặt lại ly rượu lên bàn, âm thầm nắm chặt bàn tay.

Hắn tình nguyện lừa mình dối người.

Ít nhất, Tống Khanh có thể nguyện ý cùng hắn ăn bữa cơm này, hắn cũng nên cảm thấy mỹ mãn.

Thẩm Dữ Quan lấy lại vẻ tươi cười một lần nữa, hỏi, "Đồ ăn không hợp với khẩu vị của em sao?"

Tống Khanh cầm lấy chiếc đũa, rồi sau đó

mới nhẹ lắc đầu.

Tràn đầy một bàn đồ ăn, nhìn thoáng qua, mỗi một món ăn đều có váng dầu ớt đỏ, đồng thời tản ra hương cay nồng đậm.

Thẩm Dữ Quan không ăn cay, một bàn đồ ăn này, đều là món yêu thích của y.

"Vậy là tốt rồi." Thẩm Dữ Quan cầm đũa gắp một miếng thịt gà áo một lớp nước sốt thơm phức, đặt vào trong chén Tống Khanh, "Đây là tôi mời đầu bếp của cửa hàng lâu đời ở Xuân Lăng làm, em nếm thử đi?"

Món này là món duy nhất Tống Khanh chưa động đũa qua.

Thẩm Dữ Quan thấy Tống Khanh chậm chạp chưa ăn, "Hay là em không thích thịt

gà?"

Tống Khanh lắc đầu: "Không có."

Thẩm Dữ Quan muốn hỏi, nhưng hắn lại thấy biểu cảm phức tạp của Tống Khanh khi nhìn vào miếng gà trong chén, tưa như là thứ gì đó khiến người ta rất khó nuốt.

Không phải là Tống Khanh không thích ăn thịt gà, mà là không muốn ăn đồ ăn hắn gắp cho.

Tư vị chua xót khó tả của Thẩm Dữ Quan ngóc đầu trở lại, rượu mạnh càng khó dưới nuốt, gương mặt hắn ảm đạm, cầm chiếc ly thủy tinh, một hơi uống cạn rượu còn dư lại, muốn lấy cảm giác say đè ném sự đau đớn rậm rạp trong lòng.

Một ly lại một ly, không tự giác dừng lại,

hơn phân nửa ly rượu đã xuống bụng, đầu Thẩm Dữ Quan dần dần hôn trầm.

"Anh...Uống ít một chút." Thẩm Dữ Quan uống rượu như uống nước làm Tống Khanh thoáng kinh ngạc, đương lúc Thẩm Dữ Quan đang muốn rót cho mình ly tiếp theo, Tống Khanh nhịn không được khuyên nhủ.

Thẩm Dữ Quan chống đỡ trán, ánh mắt phát tán, thấp giọng nói, "Không có việc gì."

Được, Thẩm Dữ Quan không nghe khuyên bảo, y cũng không có biện pháp, y khuyên cũng đã khuyên rồi, coi như là tận tình tận nghĩa.

Tống Khanh ăn không nhiều lắm, anh mắt đảo qua điện thoại, đã tám giờ tối rồi.

Tống Yến làm việc và nghỉ ngơi theo quy

luật, vừa đến buổi tối tám chín giờ, bắt đầu mệt nhọc.

Đôi mắt tròn xoe của Tống Yến bắt đầu nửa rũ gục xuống, tay nhỏ nắm lấy áo Tống Khanh, rúc vào trong ngực y, muốn tìm vị trí thoải mái để ngủ.

Tống Khanh mở miệng đang muốn cáo từ, bỗng chốc Thẩm Dữ Quan ngẩng đầu, nhìn thẳng y, ánh mắt tan rã.

"Em đừng đi được không?"

Tống Khanh tránh né bàn tay Thẩm Dữ Quan duỗi đến, trầm giọng nói, "Anh say rồi."

Y chưa từng uống rượu cùng Thẩm Dữ Quan, cũng không biết tửu lượng của hắn kém như vậy.

Y quay đầu muốn tìm quản gia tới xử lý Thẩm Dữ Quan, lại phát hiện trong phòng khách to như vậy, trống rỗng chỉ có y, Yến Yến cùng với Thẩm Dữ Quan.

"Tôi không say." Thẩm Dữ Quan phun mùi rượu, đỡ lấy lưng ghế đứng thẳng thân thể, muốn chứng minh rằng mình không uống say, kết quả mới vừa đứng dậy, chân liền không nghe theo sai sử, đột nhiên nhũn ra, ngơ ngác mà ngã lại xuống ghế.

Thẩm Dữ Quan giãy giụa bò vài lần, cố gắng đứng dậy, nhưng đều vô dụng, hắn si ngốc cười, chắc chắn nói, "Tôi không say, say...Không nhìn thấy em."

Hắn đã từng say vài lần, nhưng mỗi một hồi đều không có Tống Khanh, Tống Khanh hận hắn, hận đến sau khi say rượu, cũng

không muốn tới liếc hắn một cái.

Tống Khanh kiềm chế cảm xúc trợn mắt, khuyên giải an ủi chính mình, đừng nên giảng đạo lý cùng con ma men.

Y đứng dậy đưa Tống Yến mơ màng sắp ngủ Tống Yến đặt lên ghế sofa, cầm một tấm chăn mỏng che bụng Tống Yến lại, để tránh cô bé bị cảm.

Tống Khanh chuẩn bị đi tìm quản gia, phía sau đột nhiên xuất hiện tiếng động.

Theo tiếng nhìn lại, Thẩm Dữ Quan té trên sàn nhà từ khi nào, khuôn mặt tuấn dật say rượu đỏ ửng.

Tống Khanh không muốn quan tâm hắn, Thẩm Dữ Quan cắn chặt môi giống như oan ức, nhìn lại Tống Khanh thờ ơ, nói một

chữ phát ra từ kẽ răng, "Đau."

Hắn đi một bước, Thẩm Dữ Quan kêu một câu.

"Đau quá."

"Chân đau."

"Cánh tay đau."

"Tống Khanh, tôi đau."

"Vợ..."

"Câm miệng!" Tống Khanh bị Thẩm Dữ Quan kêu đau, quay đầu quát khẽ.

Vô lại! Tống Khanh vừa đỡ Thẩm Dữ Quan, vừa chửi nhỏ ở trong lòng.

Nhưng Thẩm Dữ Quan say rượu nên cơ thể bùn lầy, đỡ như thế nào cũng không đứng dậy được.

Tống Khanh từ bỏ suy nghĩ đỡ Thẩm Dữ Quan, "Anh đừng kêu nữa, tôi đi tìm người tới."

"Không cần." Thẩm Dữ Quan lại giữ chặt cánh tay Tống Khanh, mềm như bông dán sát vào Tống Khanh, "Em đi rồi...Liền không trở lại nữa."

Cơ thể Thẩm Dữ Quan nóng cháy như bếp lò, một khắc hắn dán sát vào, cả người Tống Khanh cứng đờ.

"Anh...Anh buông tôi ra trước đã."

Thẩm Dữ Quan men say mông lung lắc đầu, "Không buông."

Thả ra, Tống Khanh phải đi.

Không thể buông.

Không thể.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro