Chương 87

Tống phu nhân đã chết, quyền khống chế Tống gia lại trở về tay Tống lão gia, nhưng Tống gia sớm đã chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, giống như con thuyền cũ nát phiêu đãng ở trong cuồng phong sóng lớn, mà Tống lão giả cả đời đều ăn nhậu chơi bời phụ nữ, đối với gia tộc đều là da lông không biết, chỉ có thể để Tống gia lụi tàn.

Tống lão gia phái người tới mời Tống Khanh trở về Tống gia, Tống Khanh không nói hai lời trực tiếp từ chối, y và Tống gia đã không còn quan hệ từ lâu, cũng không thể trách y vô tình, khi y lần lượt gặp phải nguy hiểm, Tống gia chưa bao giờ đứng ở sau y.

Chuyện của Tôn Cường được điều sau ra sau ngày thứ ba Tống Khanh tỉnh lại.

Không có chuyện gì ngoài ý muốn, hắn được ra tù trước một năm, là Tống phu nhân âm thầm mua chuộc, Tống phu nhân bị Thẩm Dữ Quan ép đến cùng đường bí lối, bỗng nhiên nghĩ tới, ở trong ngục giam còn có một quân cờ như vậy, Tôn Cường không hề có hứng thú đối sát với Thẩm Dữ Quan, trở tay giết chết Tống phu nhân, chuyển mục tiêu lên người Tống Khanh, trong mắt hắn, tất cả bi kịch đều do Tống Khanh mà ra.

Mọi chuyện đã tìm ra manh mối, trần ai lạc định.

***

Thẩm Dữ Quan chuyển ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt đã là một tháng sau.

Sau khi đến phòng bệnh chung, bác sĩ điều trị không khỏi thở dài: "Thẩm tiên sinh quả thực là người có khát vọng sống sót mãnh liệt nhất mà tôi từng thấy."

Bởi vì thương thế quá nặng, cho dù được chăm sóc trong phòng ICU, Thẩm Dữ Quan vẫn còn hôn mê.

"Yến Yến sẽ gọi ba, anh tỉnh lại, em sẽ nhường xưng hô này cho anh."

"Hôm nay ông nội trở lại Sương Thành, con ném xuống một đống cục diện rối rắm, còn muốn ta dọn dẹp thay con, ông nội nói, chờ anh tỉnh, ông ấy một hai phải đến đây đánh anh, đứa cháu bất hiếu này."

"Chuyện lần trước anh với con bé, còn chưa nói xong đâu, con bé đang chờ nghe, em cũng đang đợi."

(Chuyện lễ tế quỷ ma ở lễ hội Xuân Lăng)

"Người đẹp của trong rừng của em." Tống Khanh nắm lấy bàn tay hơi lạnh của Thẩm Dữ Quan, vuốt ve đốt ngón tay tinh tế của hắn, "Anh cũng nên tỉnh lại rồi."

Thạt lâu sau, tay nắm lấy lòng bàn tay, vẫn không có một chút phản ứng, điều này Tống Khanh đã lường trước, nhưng khó có thể ngăn chặn sinh ra uể oải thất vọng.

Y nhẹ nhàng buông tay Thẩm Dữ Quan ra, đứng dậy đi lấy nước ấm, chuẩn bị lau mình cho hắn.

Những việc vặt này, Tống Không không để người khác làm, toàn lực tự tay làm lấy.

Ngày thường nhân viên y tá tới, chỉ phụ trách dọn dẹp vệ sinh một chút.

Y còn chưa đi đến phòng lầy nước ấm, y tá đã vô cùng lo lắng mà chạy tới.

Y tá chạy thở hổn hển, "Thẩm! Thẩm tiên sinh!"

"Làm sao vậy!" Giọng nói Tống Khanh khàn đặc, tay phải đang rảnh, vội vàng nắm lấy cánh tay y tá.

Lực đạo của Tống Khanh rất lớn, siết đến sắc mặt y tá tái nhợt , nhưng y tá cũng không rảnh nói Tống Khanh buông ra, chỉ kích động hét lên, "Tỉnh! Thẩm tiên sinh tỉnh lại rồi!"

Tống Khanh đang hoài nghi có phải tai mình có vấn đề gì không, "Cô nói...Cái gì?"

Y tá lặp lại nói, "Thẩm tiên sinh tỉnh lại rồi!"

"Loảng xoảng." Tay trái Tống Khanh xách theo đồ rơi xuống đất, tạo ra một tiếng vang lớn, dẫn tới những người xung quanh tò mò nhìn qua, nhưng Tống Khanh căn bản không quan tâm, sửng sốt ba giây đồng hồ, rốt cuộc tiêu hóa được lời y tá nói, gấp không chờ nổi mà chạy vọt về phòng bệnh, trong đầu chỉ còn lại câu nói đã tỉnh kia của y tá.

Khi đi y tốn năm phút, lúc trở về, ngay cả một phút cũng chưa tới, đã đứng trước cửa phòng bệnh.

Cửa phòng bệnh càng ngày càng gần, bước chân y cũng chậm lại, mồ hôi nóng từ trên trán chảy xuống cằm, mái tóc gãy rụng ướt đẫm mồ hôi dính trên vầng trán mịn màng, miễn cưỡng che đi lông mày.

Y bỗng sinh ra một cảm giác rụt rè vô cớ, rõ ràng tay nằm cửa chỉ còn cách một chút, nhẹ nhàng đẩy một cái là có thể mở cửa, y lại chậm chạp không có động tác.

Y hít một hơi thật sâu, sửa san lại quần áo hỗn độn, ngay cả vết gấp nhỏ nơi góc áo cũng không buông tha.

Y đẩy cửa ra.

Cửa sổ chưa đóng, gió nhẹ cuốn theo mùi hương hoa quế muộn thoang thoảng, bay vào trong phòng, ánh nắng bên ngoài tràn vào như lá vàng bị xé rách.

Thẩm Dữ Quan dựa vào giường bệnh, ánh nắng chiếu vào hắn một tầng ánh sáng mỏng manh, hắn vừa mới tỉnh lại, tóc vẫn còn lộn xộn, nghe thấy tiếng động, hắn ngẩng đầu nhìn thấy người, hắn chậm rãi, nóng cháy, nở một nụ cười.

"Hình như anh ngủ có hơi lâu rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro