Chương 102

Chương 102

Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa - Edit: Kaorurits

Tên dã đạo sĩ kinh hãi, nhưng dù sao hắn cũng là kẻ lăn lộn nhiều năm, cho dù bị thần linh áp chế, gã tuyệt đối không muốn chịu chết. Gã gần như vắt óc suy tính cách giảm nhẹ tội danh, thậm chí là bán đứng tất cả cũng không tiếc! Gã nghĩ, người mà gã cầu cứu trước đó cũng chẳng phải hạng tốt lành gì. Nếu giao nộp thông tin của người đó cho Thành Hoàng gia, chẳng phải có thể giảm bớt hình phạt sao... Còn về việc liệu người kia có làm gì gã sau khi bị bán đứng hay không, điều đó có liên quan gì đâu? Gã chịu phạt xong sẽ nhanh chóng rời đi, núi cao sông dài, chạy càng xa càng tốt, chẳng lẽ còn sợ bị tìm thấy? (TruyenduocdangkocaipasstaiwordpressHikariare&wattpadKaorurits)

Với suy nghĩ đó, ngay khi Nguyễn Tiêu nói “Thẩm vấn tên đạo sĩ này,” gã lập tức mặt mày tươi rói, cung kính quỳ rạp xuống đất, đầu cúi sát, nhanh chóng nói: “Bẩm Thành Hoàng gia, tiểu đạo có việc cung khai và muốn tố giác một người. Kính xin Thành Hoàng gia rộng lòng nghe tiểu đạo vài lời trần thuật biện minh, tiểu đạo xin vạn tạ.”

Nguyễn Tiêu nghe tên đạo sĩ này nói, không khỏi sửng sốt. 

Trước đây cậu cũng từng thẩm vấn không ít kẻ ác, quỷ dữ, nhưng chưa từng có ai như tên này, chưa kịp tra khảo đã cung kính quỳ xuống chuẩn bị tự thú.

Nguyễn Tiêu nheo mắt lại, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.

Mở mắt thần, cậu nhìn thấy rõ tội nghiệt trên người gã: Với độ dày của nó, gã ít nhất đã giết mấy chục mạng người, có thể nói là tội ác tày trời. Chưa kể, những tội nghiệt đó hình thành một luồng oán khí, trong đó có rất nhiều mặt quỷ là trẻ sơ sinh đang chìm nổi. Điều đó cho cậu biết, đại bộ phận trong số mấy chục mạng người mà tên khốn này giết hại là những hài nhi vừa mới chào đời, thậm chí chưa kịp đến thế gian – là những linh hồn khổ sở đáng thương chờ đợi đầu thai, vừa tìm được đường sống lại gặp phải kết cục đau đớn như vậy! Đối với một kẻ như thế, nếu không phải vì yêu cầu cần đưa người bị hại vào quỷ môn, cậu tuyệt đối không muốn nghe một lời nào từ gã!

Hít một hơi quỷ khí thật sâu, Nguyễn Tiêu bình tâm tĩnh khí, mở lời: “Ngươi nói đi, ngẩng đầu lên mà nói.”

Dù sao, tên dã đạo sĩ này chịu nói thêm cũng là điều tốt. Tạm thời cứ nghe gã trình bày, chỉ có điều với tội nghiệt của gã, dù có nói ra hoa lá cành cũng đừng hòng thoát tội.

Hơn nữa...

Nguyễn Tiêu cười lạnh.

Tên khốn này còn chưa biết thân xác hắn đã mất, hoàn dương (sống lại) cũng không được, còn mơ mộng gì nữa? Chờ gã khai hết xong, cứ đánh đủ gậy đã rồi tính!

Tên dã đạo sĩ lại tưởng Thành Hoàng gia thực sự cho gã cơ hội, vội vàng sắp xếp ngôn từ, rồi kể thẳng sự việc của mình.

.

Tên đạo sĩ này tên là Hồng Xương, là con trai út trong nhà. Từ nhỏ hắn đã có khả năng nhìn thấy những thứ dơ bẩn, khiến người nhà từ yêu thích dần chuyển sang chán ghét, thậm chí hận không có đứa con trai này. Hồng Xương không bận tâm. Sau này, một lão đạo sĩ đi ngang qua vô tình thấy gã, nhận thấy gã là một mầm mống không tệ, liền bỏ tiền ra mua gã từ tay cha mẹ, mang về nuôi dưỡng, coi như đệ tử quan môn và truyền dạy đạo pháp.

Lão đạo sĩ là chủ một ngôi miếu nhỏ trong núi, miếu này do tổ tiên truyền lại, chỉ có hai thầy trò họ. Vì Hồng Xương học đạo pháp rất nhanh, lão đạo sĩ đặc biệt yêu thích, gần như truyền thụ hết tất cả những gì mình có, khiến gã từ nhỏ đã được thấm nhuần Tử Hình (đạo pháp chính thống), và đương nhiên bản thân gã cũng học theo Tử Hình.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, Hồng Xương có lẽ sẽ trở thành một đạo sĩ chính phái. Đáng tiếc, năm gã tám tuổi, lão đạo sĩ đến tuổi thọ rồi qua đời, chỉ còn lại Hồng Xương một mình. Để sinh tồn, một đứa trẻ như gã gặp muôn vàn khó khăn.

Tuổi còn nhỏ, ban đầu dùng đạo pháp chính thống không ai tin, cũng không có người giúp đỡ. Sau này, gã đói đến mức chịu không nổi, lại không có sinh kế nào khác, đành liều lĩnh dùng tà pháp làm những chuyện hại người mà chẳng lợi lộc gì cho bản thân. Dần dần, người xung quanh bắt đầu sợ hãi gã, ngược lại lại càng sẵn lòng cung phụng gã. Hồng Xương sau này cũng hiểu không thể chỉ dùng uy hiếp, nên thỉnh thoảng cũng giúp người ta làm những chuyện tà môn, danh tiếng gã dần lớn, được người ta gọi bằng biệt hiệu “thần đồng thông linh,” cứ thế mà lớn lên bình an. Sau này, gã không thích ở một chỗ, bèn đi chu du khắp nơi, kiến thức càng nhiều, pháp lực cũng càng mạnh.

Trong thời gian đó, Hồng Xương gặp gỡ nhiều người trong giới Huyền môn, có chính đạo có tà phái. Điều khiến gã hâm mộ nhất chính là các loại pháp khí trong tay những thuật sĩ đó. Vì vậy, gã suy tính mấy năm, vẫn cho rằng anh quỷ là loại thuần khiết nhất, hung ác nhất và cũng dễ khống chế nhất. Thế là, gã ngầm giao dịch với một số phụ nữ: gã giúp bọn họ giải quyết việc riêng, còn họ đưa cho hắn trẻ sơ sinh hoặc thai nhi.

Hồng Xương tự cho rằng mình chỉ là người giao dịch với những phụ nữ đó, mà những người vứt bỏ trẻ sơ sinh và thai nhi chính là mẹ ruột của chúng, liên quan gì đến gã? Cho nên, gã cảm thấy tội danh của mình không lớn.

Để tiện đường thoát tội hơn nữa, gã còn kể vanh vách những đối tượng đã giao dịch với mình – dù sao gã đã bỏ công sức với từng người, trí nhớ của đạo sĩ lại rất tốt, không bỏ sót một ai.

.

Khi nghe những điều này, thần sắc Nguyễn Tiêu vô cùng lạnh nhạt.

Nói gì về tuổi thơ gian nan, vì sinh kế mà bất đắc dĩ đi vào tà đạo, lẽ nào gã muốn dùng điều đó để câu kéo lòng trắc ẩn của cậu sao? Tám tuổi là nhỏ thật, là sống khó khăn thật, nhưng gã không phải là không có bản lĩnh. Lẽ nào nhất thiết phải dựa vào hại người mới sống được? Với bản lĩnh lớn như vậy, không thể đến đồn cảnh sát xin giúp đỡ để được đưa vào viện phúc lợi à? Kể cả một số viện phúc lợi không phải nơi tốt đẹp gì, với đạo pháp trong người, lẽ nào gã lại bị bắt nạt đến mức không sống được? Nếu gã là một đứa trẻ hoàn toàn không có bản lĩnh, những lời này nói ra có thể được đồng cảm đôi chút, nhưng gã có phải vậy không? Đã có thể hại người như vậy, còn nói gì trẻ con hay không!

Hơn nữa, tội nghiệt chủ yếu của kẻ này tập trung vào giai đoạn sau, khi gã chế tác pháp khí. Hơn nữa, khi còn nhỏ, hại người còn có thể nói là không hiểu chuyện, chẳng lẽ sau này làm Cờ Trăm Quỷ cũng là không hiểu chuyện? Trẻ sơ sinh to xác sao?

Tuy nhiên, những người phụ nữ mà tên đạo sĩ này khai ra, dùng chính con cái mình để trao đổi cũng đồng dạng có tội.

Nhìn biểu cảm của gã, những lời khai đó không phải là dối trá.

Nguyễn Tiêu nói với Đàm Tố: “Ghi nhớ lại, những phụ nữ mà tên này nhắc tới, phàm là kẻ dùng con cái để giao dịch, mỗi lần giao dịch một người, sẽ bị cướp đoạt ba năm dương thọ. Và sau khi dương thọ kết thúc, phải bị đánh vào Địa Ngục Thạch Áp!”

Đàm Tố lập tức đáp: “Vâng, Thành Hoàng gia.”

Hồng Xương quỳ dưới đất nghe thấy, lập tức lộ vẻ mừng rỡ.

Phạt nặng, phạt nặng! Những người phụ nữ này bị phạt càng nặng, tội danh của gã sẽ càng nhẹ!

Nguyễn Tiêu nhìn thấu ý đồ của gã, trong lòng cười lạnh.

Cậu làm việc trừng phạt, tuyệt đối không dùng tội của người này để triệt tiêu tội của người khác. Chỉ vì trừng phạt những người phụ nữ không xứng làm mẹ này mà giảm bớt hình phạt cho tên đạo sĩ ư? Mơ đi!

Tiếp theo, Hồng Xương phấn chấn tinh thần, tiếp tục trần thuật.

.

Sau khi làm xong Cờ Trăm Quỷ, Hồng Xương càng trở nên đắc ý, khi làm việc cho người khác cũng tỏ ra có bản lĩnh hơn, được nhiều nhà giàu có hoan nghênh. Ngầm, gã làm không ít chuyện xấu xa cho người ta, đồng thời được tôn sùng là thượng khách. Chỉ là thỉnh thoảng khi gặp đệ tử của các môn phái lớn trong Huyền môn, gã vẫn phải che giấu, không để lộ việc mình mang tà pháp. Sau này, gã rốt cuộc cũng có một lần mắt kém, bị cả già lẫn trẻ truy đuổi, phải trốn đông trốn tây. Mãi đến khi mọi chuyện lắng xuống, gã ẩn mình một thời gian dài mới dám xuất đầu lộ diện, gây dựng lại danh tiếng.

Tuy nhiên, Hồng Xương được lão đạo sĩ dạy dỗ bài bản, nên gã thực ra không hiểu quá rõ về tà pháp. Sở dĩ gã biết một ít từ khi còn nhỏ là do một lần vô tình tìm thấy một quyển sách tà pháp trong một hang núi. Gã rất hứng thú, lén lút giấu lão đạo sĩ đọc trộm. Vì tà pháp trong sách rất tinh diệu, gã vô cùng khâm phục chủ nhân của quyển sách này.

Sau này, danh tiếng gã lớn, trong một lần giải quyết vấn đề cho một phú thương, gã suýt nữa thất bại thảm hại, may mắn có người ra tay kéo gã một phen. Sau khi gã hỏi lý do người kia giúp mình, người đó nói rằng vì nhìn thấy bóng dáng của mình trong thuật pháp của gã. Cũng từ đó, gã mới biết quyển sách gã học là do người kia viết. Người đó cố ý để lại quyển sách trong hang núi vì cảm hứng nhất thời, nghĩ rằng có lẽ sau này sẽ có người có duyên nhìn thấy. Người đó nói, không ngờ Hồng Xương chính là người có duyên đó.

Chỉ là Hồng Xương là một kẻ bạc bẽo, lăn lộn ngoài đời lâu năm, cái gọi là ơn cứu mạng nhỏ nhặt thì tính là gì? Gã một mặt cười nói hớn hở tỏ vẻ cảm kích, một mặt trong lòng lại vô cùng đề phòng người này.

Con người ta thường đều là Diệp Công thích rồng*.

(*một câu từ một tích xưa, kể đến Diệp Công, Diệp Công thích rồng đến mức sưu tầm hoặc tìm hiểu về rồng rất nhiều. Một ngày nào đó được gặp rồng thật ngoài đời thì lại bỏ chạy.)

Khi người kia không xuất hiện, Hồng Xương ngưỡng mộ và tôn kính đối phương. Nhưng khi người kia xuất hiện, phản ứng đầu tiên của Hồng Xương là: Người này có địa vị gì? Tà pháp lợi hại như vậy, bản thân cũng không có ý tốt đâu nhỉ?

Người kia nhìn thấu tâm tư của Hồng Xương, nhưng cũng không so đo, chỉ đưa cho gã một cái phù hoàn, dặn dò nếu gặp đại nạn thì dùng máu thấm vào, sau đó sẽ được người đó cứu đi. Đến lúc đó, họ có thể cùng nhau bàn chuyện đại sự.

.

Nguyễn Tiêu không khỏi hỏi: “Cùng nhau bàn chuyện đại sự? Đại sự gì?”

Hồng Xương biết Thành Hoàng gia hứng thú với chuyện này, tinh thần phấn chấn. Nhưng gã cẩn thận suy nghĩ, lại chỉ có thể nói: “Cụ thể là đại sự gì thì người đó không nói với tiểu đạo. Nhưng tôi nghe được từ miệng hắn, đại ý là lợi dụng lúc thần linh suy yếu, hắn có cách để nhiều người cùng nhau phi thăng. Chỉ là việc đó cần chuẩn bị rất nhiều thứ, nên hắn đang tìm người hỗ trợ. Còn về cách thức Phi Thăng, rốt cuộc cần những gì, hắn không hề nói rõ.” gã cười gượng: “Ngài cũng biết, tôi còn chưa đi theo hắn, làm sao hắn có thể nói chi tiết cho tôi? Tôi nghĩ, cái chuyện phi thăng hay không phi thăng cũng chỉ là chiêu bài hắn đưa ra để dụ dỗ người khác. Một kẻ như hắn, làm sao có thể chia sẻ bí kíp phi thăng cho người khác? Nếu tôi có cách, tôi cũng tiếc...”

Mà Nguyễn Tiêu, khi nghe Hồng Xương nhắc đến hai chữ “phi thăng,” tâm trạng lập tức trở nên tệ hại.

Trước đây cậu chỉ nghe người ta nhắc đến việc các Đế Vương thời cổ đại tin vào lời đồn “phi thăng” của các đạo sĩ luyện đan, còn thầm cười nhạo những vị vua đó vì sợ chết mà trở nên ngu ngốc. Nhưng giờ trở thành Thành Hoàng, gặp chuyện này, cậu lại cảm thấy có lẽ các Đế Vương không hề ngốc. Thử nghĩ xem, một người có thể thu nhỏ thể xác rồi mang đi khỏi mâm đồng bằng đạo pháp cao minh như vậy, khoe khoang trước mặt Đế Vương, làm sao họ có thể không tin? Nếu là những kẻ bịp bợm giang hồ nói, sẽ không lừa được bao nhiêu người, nhưng nếu người đứng sau thực sự lợi hại, e rằng sẽ có rất nhiều người bị lừa.

Đặc biệt, lòng tham của con người là vô bờ bến. Ai biết người kia đã rò rỉ bao nhiêu tà pháp, lôi kéo bao nhiêu người trong giới Huyền môn như Hồng Xương? Dù chỉ có một phần người tin và đi theo hắn, đó cũng là một phiền toái lớn.

Sau khi Hồng Xương nói xong, nhận thấy cảm xúc của Nguyễn Tiêu dao động, gã cũng im lặng không dám nói thêm.

Gã nghĩ, cứ để Thành Hoàng gia bình tĩnh lại đã... Tên kia to gan lớn mật, còn phi thăng? Nếu dễ dàng như vậy, sao bao năm qua không thấy người của các môn phái lớn trong Huyền môn phi thăng? Nội tình trong môn phái của họ mạnh hơn nhiều mà? Cho nên, tham thì có tham, nhưng không thể quá ngu.

Nguyễn Tiêu bình tĩnh lại một lúc, rồi hỏi: “Tên người đó là gì, diện mạo ra sao?”

Hồng Xương tim đập thình thịch, quả nhiên là hỏi đến chuyện này!

Chỉ là, chuyện này gã thực sự không thể trả lời.

Hồng Xương do dự một chút rồi nói: “Người đó tự xưng là ‘Sơn Đạo Nhân,’ chỉ là một danh hiệu, diện mạo rất bình thường, vóc dáng cũng rất bình thường, cơ bản không có gì đặc trưng.”

Nói tóm lại, kẻ đó bình thường chả có gì đặc biệt từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới.

Nếu đã bình thường không có đặc điểm, đương nhiên không thể dễ dàng tìm được.

Nguyễn Tiêu hơi thất vọng, nhưng nghĩ lại, cậu thấy điều đó hợp lý. Nếu không, kẻ tự xưng muốn phi thăng kia đã quá dễ đối phó rồi. Hiện tại, hắn mới đúng là kẻ đang giật dây ở phía sau.

Nghĩ đến đó, cậu thấy vẻ mặt chờ mong của Hồng Xương, không khỏi cảm thấy ghê tởm.

“Tội nhân Hồng Xương, đã phạm nhiều tội danh, lẽ ra phải cướp đoạt dương thọ trước, rồi đánh một trăm trượng, sau đó đưa vào địa ngục chịu phạt.” Cậu bình tĩnh tuyên bố: “Nay xét thấy ngươi tích cực nhận tội, cung cấp nhiều manh mối, lại thêm thể xác đã bị kẻ khác tiêu hủy, nên chỉ đánh một trăm trượng, còn việc đưa vào địa ngục chịu phạt sẽ tạm thời hoãn lại.”

Hết chương 102.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro