Chương 119+120
Chương 119: Lão đại thoát ế
Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa - Edit: Kaorurits
Nhan Duệ nghe Nguyễn Tiêu nói vậy, cũng cười nói: "Cái gì mà chỉ có mình mày, tao cũng đang tỏa ra... cái mùi vị này gọi là gì ấy nhỉ, hương thơm chó độc thân hả? Còn cả thằng Bác Dương nữa, trong đầu nó cũng chẳng có cái dây thần kinh này đâu."
Nguyễn Tiêu lặng lẽ nhìn Nhan Duệ, giả vờ thở dài: "Tam ca, mày không hiểu đâu."
Nhan Duệ bị cái thở dài của cậu làm cho sởn cả gai ốc, vội vàng đổi đề tài: "Đúng rồi lão tứ, mày còn nhớ lần trước chúng ta cùng nhau gặp chuyện quỷ đánh tường không?"
Nguyễn Tiêu hoàn hồn nói: "Nhớ chứ. Sao, mày còn đang suy nghĩ về chuyện đó à?"
Nhan Duệ nói: "Tao đột nhiên nhớ ra. Lần đó sau khi chúng ta về, tao dành thời gian tra cứu đoạn đường đó, hình như cũng có người từng gặp chuyện tương tự như chúng ta, nhưng đều không có ai bị thương, nghĩ lại cũng rất thú vị. Sau đó tao lại tìm hiểu các sự kiện thần quái tương tự khác, mới phát hiện ra quỷ đánh tường này cũng khá phổ biến. Hơn nữa, ngay cả ở Đế Đô chúng ta cũng có rất nhiều chuyện linh tinh như vậy. À đúng rồi, tao còn vào cả diễn đàn mày hay viết truyện ngắn để xem nữa..."
Nguyễn Tiêu nghe, khóe miệng hơi co giật: "Tam ca, sao anh đột nhiên lại có hứng thú với mấy chuyện này thế?"
Nhan Duệ đẩy đẩy kính, đáp: "Gặp rồi thì cần phải tìm hiểu một chút chứ, lỡ đâu sau này vận đen lại gặp phải lần nữa thì làm sao? Hơn nữa, tao nói mấy chuyện này với mày chỉ là lót đường thôi."
Nguyễn Tiêu ngơ ngác: "Lót đường?"
Nhan Duệ gật đầu: "Chuyện tao thực sự muốn nói là, mày còn nhớ lần trước tao nhắc đến chuyện hoạt động tập thể chưa định ngày khi mày về sau buổi tảo mộ không? Cái mà yêu cầu đăng ký trước ba ngày ấy? Giờ thời gian hoạt động đã định rồi. Nội dung là đi khu nghỉ dưỡng suối nước nóng gần đây ở hai ngày, trong lúc đó có thể đi leo núi, chèo thuyền. Nhưng mà, nghe nói khu vực lân cận chỗ đó có một vài nơi rất thần quái, có người ở đó cũng từng gặp quỷ đánh tường." Nói đến đây, y dừng lại một chút, "Tao nhớ mày có chút e sợ mấy chuyện quỷ quái, nên trước khi nói chuyện này, tao đã giảm bớt áp lực cho mày."
Nguyễn Tiêu hơi cạn lời, cậu thật sự không sợ mà. Đứt tay đứt chân, thè lưỡi, tóc xõa, mắt máu... cậu chưa từng thấy gì sao? Không chỉ thấy, cậu còn từng thẩm vấn chúng nữa! Mấy chuyện này tính cái gì.
Nhưng điều này không dễ giải thích, cậu đành phải nhấn mạnh: "Tao thật sự không sợ. Hoạt động này chắc chắn tao sẽ đi."
Nhan Duệ như trút được gánh nặng: "Vậy thì tốt rồi. Lát nữa nói với lão nhị, bảo nó cũng tranh thủ thời gian đi cùng."
Nguyễn Tiêu: "......"
Nhan Duệ bổ sung: "Nó có thể dẫn theo bạn thân của nó."
Nguyễn Tiêu: "... Tam ca nghĩ chu đáo thật đấy."
Hoạt động tập thể của lớp thường cho phép dẫn người ngoài đi cùng, nhưng mà phải tự trả tiền.
Và Mục Triết đi cùng thì có thể trực tiếp ném Bác Dương cho cậu ta trấn an...
·
Đúng như Nhan Duệ nói, ngay buổi học ngày hôm sau, lớp trưởng của bọn họ đã lên bục giảng nhắc lại chuyện này một lần nữa. Về địa điểm hoạt động tập thể, sau khi ban cán sự thảo luận thì đưa ra ba địa điểm, nhưng nơi được ưa chuộng nhất vẫn là khu nghỉ dưỡng suối nước nóng.
Sau khi bỏ phiếu, địa điểm được xác định, quả nhiên là khu nghỉ dưỡng suối nước nóng kia.
Lớp có quỹ lớp, nhưng không thể một lần hoạt động mà dùng hết hơn nửa quỹ lớp được. Vì vậy, ngoài phần trợ cấp từ quỹ lớp, mỗi người còn phải đóng một trăm đồng.
Nguyễn Tiêu hiện tại rủng rỉnh tiền, cũng không cần đi làm thêm, nên rất sảng khoái đi đăng ký.
Bác Dương hiện tại đã ký hợp đồng thực tập sinh với Huyền Hoàng Giải Trí. Về cơ bản, mỗi tối và cuối tuần đều phải đến đó học hoặc huấn luyện, nhưng Huyền Hoàng vẫn rất nhân văn trong lĩnh vực này, xét thấy tương lai Bác Dương debut có thể có một khởi điểm tốt hơn, và cũng không muốn cản trở việc học của cậu ấy nên yêu cầu thời gian bồi dưỡng rất linh hoạt -- đây cũng là một trong những lý do khiến Bác Dương không hối hận khi vào Huyền Hoàng.
Hoạt động suối nước nóng lần này, Bác Dương cũng có thể tham gia được.
Nhan Duệ thì khỏi phải nói, y đăng ký cùng với Nguyễn Tiêu. Còn Thôi Nghĩa Xương... Y muốn dẫn cô gái ở khoa Tin Tức bên cạnh cùng đi.
Đăng ký xong, Thôi Nghĩa Xương gãi gãi đầu, nói với mấy người bạn cùng phòng: "À, tao mời chúng mày đi ăn một bữa, để giới thiệu một người."
Bác Dương còn rất ngạc nhiên, dù sao gần đây y rất bận, liền hỏi: "Giới thiệu ai?" Cậu ấy chưa kịp phản ứng.
Nguyễn Tiêu và Nhan Duệ liếc nhau, cười nói: "Giới thiệu chị dâu đúng không, bữa này lão đại nhất định phải mời, ha ha ha!"
Bác Dương sững sờ, vội vàng truy vấn: "Cái gì chị dâu? Chị dâu ở đâu ra?" Cậu ấy đột nhiên hiểu ra: "Trời ơi, lão đại có tình huống thật à! Giấu tụi tao đi tìm bạn gái!"
Thôi Nghĩa Xương mặt đầy sọc đen: "Cái gì mà giấu... Nói bậy nói bạ. Được rồi, Doanh Thúy đang chờ, chúng mày mau đi cùng tao đi, đã hẹn rồi." Nói đến đây, y hằm hè nhắc nhở Bác Dương: "Tao nói nè lão nhị, mày đi đừng có mà làm tụt mood nha. Nếu mày làm chị dâu mày sợ mà chạy mất... Hừ, tao sẽ lập tức gọi điện thoại cho Mục Triết, bắt nó đi xem phim ma với mày đấy."
Bác Dương da mặt giật giật: "Ê, ê, ê, cái này lại liên quan gì đến A Triết chứ..."
Nhìn hai người bọn họ như vậy, Nguyễn Tiêu và Nhan Duệ ở bên cạnh cười mà không nói.
Chờ trêu đùa xong, mấy người bạn cùng phòng vẫn theo sự dẫn dắt của Thôi Nghĩa Xương đi đến một quán cơm nhỏ gần trường Đế Đại.
Và trên đường đi, Thôi Nghĩa Xương cũng kể hết thông tin về bạn gái mới cho các bạn cùng phòng.
Bạn gái mới của Thôi Nghĩa Xương chính là cô gái mà Nhan Duệ nhắc đến với Nguyễn Tiêu tối qua, một trong những hoa khôi của khoa Tin Tức, xinh đẹp thuần khiết, tính cách cũng rất dịu dàng, tên là Lữ Doanh Thúy. Cô ấy tuy không nổi danh bằng các hoa khôi khác, bản thân cũng có rất nhiều người theo đuổi, nhưng không biết thế nào lại để ý Thôi Nghĩa Xương. Cô ấy đã chủ động bắt chuyện với Thôi Nghĩa Xương và theo đuổi y.
Đàn ông mà, phàm là trai thẳng đều rất khó cưỡng lại sự theo đuổi của cô gái xinh đẹp. Hơn nữa cô gái này tính cách tốt, nhân phẩm tốt, khí chất tốt, việc cô ấy chủ động theo đuổi chẳng phải là bánh ngọt rơi từ trên trời xuống sao? Lúc đầu Thôi Nghĩa Xương không hiểu rõ cô gái này rốt cuộc là sao, cũng không nghĩ đối phương đang theo đuổi mình. Sau này cô ấy không nhịn được làm rõ, Thôi Nghĩa Xương liền thông suốt như bị sét đánh, sau đó cảm thấy cô gái này rất đáng yêu, liền đồng ý.
Hai người cũng đã ở chung một thời gian, cảm thấy vui vẻ khi ở bên nhau. Thôi Nghĩa Xương lại là một người đàn ông rất quyết đoán, nếu đã hẹn hò với Lữ Doanh Thúy, y đương nhiên sẽ lập tức giới thiệu cô cho bạn cùng phòng trước, sau đó cũng chuẩn bị, đợi mời bạn cùng phòng mình ăn xong sẽ mời bạn thân của Lữ Doanh Thúy ăn cơm, để xác nhận mối quan hệ chính thức.
Còn về sau này thế nào... Thôi Nghĩa Xương cảm thấy, nếu có thể hòa hợp mãi, kế hoạch tiếp theo cũng phải bao gồm cô gái này. Y không muốn làm mấy chuyện chia tay sau tốt nghiệp tào lao như người khác.
Nghe Thôi Nghĩa Xương nói đến đây, Nguyễn Tiêu buồn cười nói: "Tao nói chứ lão đại, mày có phải nghĩ hơi xa rồi không?"
Thôi Nghĩa Xương trừng mắt với cậu: "Mày không biết xấu hổ mà nói tao à. Hiện tại ngày nào cũng viết tiểu luận cho công việc tương lai là ai? Tao đây chỉ là phòng ngừa chu đáo thôi, mày thì đã chuẩn bị để bước vào Huyền Hoàng rồi đấy."
Nguyễn Tiêu bất đắc dĩ nói: "Đó là công việc của tao. Còn mày là chuyện lớn chung thân, có thể so sánh như vậy à?"
Bác Dương chen vào nói: "Công việc và chung thân cả đời cũng gần như nhau thôi. Không tìm được đúng công việc thì cũng như không lấy đúng chồng vậy, thân thể và tinh thần đều phải chịu tra tấn tàn phá, muốn dừng cũng không được, khóc không ra nước mắt..."
Nhan Duệ vỗ cậu ta một cái, nói: "Cái gì linh tinh vậy."
Nguyễn Tiêu thì mí mắt giật giật. Trong đầu cậu lại thoáng qua khuôn mặt lãnh đạm của Tông Tuế Trọng. Cậu không hiểu sao mặt lại nóng lên, lại có chút ngại ngùng... Cái gì mà tìm công việc giống như lấy chồng, cái miệng xấu xa của lão nhị...
Hết chương 119.
_____°☆゚°☆☆° ゚☆° ゚_____
Chương 120: Lữ Diễm Hồng
Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa - Edit: Kaorurits
Thôi Nghĩa Xương lựa chọn quán cơm nhỏ này là một trong những nơi có cấp bậc tương đối cao gần trường. Bước vào có rất nhiều bồn hoa lớn, cành lá sum suê, ngăn cách các chỗ ngồi, bàn ăn không chen chúc nhau như nhiều quán ăn bình dân khác.
Đại sảnh rất sạch sẽ. Bàn ăn ở phía bên trái khá lớn. Thôi Nghĩa Xương đi về phía bàn số 3. Ở đó trước và sau đều có những cây cối lùn lùn, thấp thoáng giữa tán lá lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp, trắng trẻo.
Khi cô gái da trắng xinh đẹp kia nhìn thấy Thôi Nghĩa Xương, trên mặt lập tức nở một nụ cười vui vẻ. Đôi mắt toát lên sự ngọt ngào của tình yêu...
Ngọt đến mức ba người Nguyễn Tiêu không tự chủ được dừng bước, cảm thấy mắt hơi bị chói.
Thôi Nghĩa Xương lại không nghĩ nhiều như vậy. Đi vài bước, thấy bạn cùng phòng không theo kịp thì quay đầu lại hối thúc: "Đến hết đi, đứng đó làm gì?"
Ba người Nguyễn Tiêu đẩy nhau một cái, rồi đều đi theo.
Trong lòng Nhan Duệ và Bác Dương đều có chút dự cảm, thấy bữa cơm này e rằng sẽ nghẹn lắm cho coi-- Nguyễn Tiêu trong lòng lại vui sướng khi người gặp họa. Lúc này thì tốt rồi, tuy bản chất khác nhau, nhưng cậu không cần phải nhai sáp một mình nữa, hai người này phải cùng chịu với cậu thôi.
·
Sau khi ngồi vào chỗ, Nguyễn Tiêu mới phát hiện, bên phải cô gái da trắng, ở vị trí phía trong bàn còn có một cô gái khác. Cô này dung mạo rất thanh tú, tuy không xuất sắc như cô gái da trắng nhưng cũng coi như là một tiểu mỹ nhân. Cô gái này cười với mấy người bọn họ, biểu cảm rất thẹn thùng.
Dưới sự giới thiệu của Thôi Nghĩa Xương, mọi người chào hỏi lẫn nhau.
Cô gái da trắng không nghi ngờ gì chính là bạn gái Thôi Nghĩa Xương, Lữ Doanh Thúy. Còn tiểu mỹ nhân kia là bạn cùng phòng kiêm bạn thân của Lữ Doanh Thúy, tên là Lý Tú Tú. Cô ta đúng như tên gọi (Tú Tú - thanh tú), đặc biệt thân thiết với Lữ Doanh Thúy.
Lữ Doanh Thúy xinh đẹp, tính cách cũng rộng rãi, cười nói: "Em với Thôi ca thân thiết rồi, Thôi ca nói muốn mời bạn cùng phòng em ăn một bữa. Nhưng không cần đâu, trong số bạn cùng phòng em chỉ có Tú Tú là thân với em thôi, mấy người khác không cần để ý."
Lời này quả thật rất thẳng thắn.
Thôi Nghĩa Xương cũng không đi hỏi mấy chuyện vặt vãnh, nghe bạn gái nói vậy, liền sảng khoái nói: "Vậy được rồi, bữa cơm này hai bên giới thiệu làm quen với nhau thôi."
Lý Tú Tú nghe y nói vậy, mím môi cười cười.
Lữ Doanh Thúy ôm cổ Lý Tú Tú, chỉ vào ba người Nguyễn Tiêu: "Mày xem, ba loại soái ca khác nhau, Tú Tú mày có chấm ai không? Nếu có phải ra tay sớm đấy. Tao với Thôi ca chính là vậy đó, ảnh như khúc cây á, nếu không phải tao nhanh chuẩn ác, còn không biết phải chờ đến bao giờ đâu."
Nguyễn Tiêu, Nhan Duệ, Bác Dương: "......"
- Hóa ra chị dâu này còn có thuộc tính mai mối sao?
Lý Tú Tú oán trách nhìn cô bạn một cái, nói: "Mày nói vậy làm người ta ngượng chết đi được!" Sau đó cô lại ngượng ngùng cười, "Tao không hợp với mấy người này đâu, tao thích người lớn hơn tao từ tám tuổi trở lên."
Nguyễn Tiêu, Nhan Duệ, Bác Dương lại lần nữa im lặng.
- Hóa ra đây là một người thích các chú (thúc khống).
Vốn dĩ mọi người còn hơi câu nệ với nhau, nhưng dù sao cũng là người trẻ tuổi, sau khi hai cô gái chủ động cười đùa, không khí liền thoải mái hơn nhiều. Đồng thời, bên phía nhóm con trai lại hơi xấu hổ -- theo lý mà nói, chuyện giảm bớt không khí nên do họ làm, kết quả bị hai cô gái giành trước không nói, còn bị trêu ghẹo, thật sự mất mặt quá.
Tuy nhiên, ba người cũng nhìn ra từ chuyện này, Lý Tú Tú và Lữ Doanh Thúy đều là những cô gái tính cách tốt. Lúc này "bánh ngọt nhân thịt" rơi vào tay lão đại, cái nhân này khá ổn.
Trò chuyện một lúc, đồ ăn đã được dọn lên, tiếp theo mọi người vừa ăn vừa tán gẫu.
Thôi Nghĩa Xương thấy hai bên hòa hợp rồi, ăn uống càng thích thú. Cái tướng ăn kia, Nguyễn Tiêu cùng ba người thỉnh thoảng nhìn thoáng qua, đều hơi không nỡ nhìn thẳng. Thế nhưng Lữ Doanh Thúy hoàn toàn không ghét bỏ, còn gắp thêm không ít đồ ăn cho Thôi Nghĩa Xương, mặt đầy cười nhìn y ăn, cái vẻ không coi ai ra gì đó... Chậc.
Chỉ tiếc, đúng lúc mấy người kia bị cẩu lương phủ đầy mặt, sự phá vỡ không khí đã tới.
Tiếng giày cao gót bang bang vang lên, kèm theo một giọng nữ mang theo trào phúng và một luồng hương thơm nồng nặc. Sau đó, một bóng người đứng cách bàn ăn vài bước.
"Xem tôi gặp ai đây, hóa ra là em họ* Tiểu Thúy à."
(*đường muội, 2 người là chị em họ bên nội)
Lời này thật sự đột ngột, nói ra khiến mấy người trên bàn phải buông đũa, nhìn sang bên cạnh bàn.
Đứng bên cạnh bàn là một cô gái trẻ mặc váy ngắn, lộ eo thon, trên đôi chân dài thon gọn mặc tất đen nửa trong suốt. Mái tóc dài ngang eo được uốn lọn lớn, buộc cao lên. Trang phục rất trẻ trung, nhưng khuôn mặt lại trang điểm đậm, diêm dúa. Hai má bị lớp phấn nền làm cho trắng xanh, đôi mắt màu khói, đôi môi đỏ thẫm, khiến người ta hầu như không nhận ra ngũ quan vốn có của cô.
Lữ Doanh Thúy đã nhíu mày, không vui nói: "Chị họ Diễm Hồng, chị không phải thường chỉ đến cái khách sạn hạng sao kia ăn cơm à, sao lại chạy đến bên này?"
Đừng thấy giọng điệu của người chị họ kia trào phúng, thái độ của cô cũng không hề khách khí.
Nguyễn Tiêu cùng mấy người nhìn nhau, đều không phát biểu ý kiến.
Hai người này vừa là người thân vừa là con gái. Cuộc chiến giữa họ, bọn họ vẫn nên đứng ngoài.
Lữ Diễm Hồng bị Lữ Doanh Thúy chặn họng như vậy, hàng lông mày thon dài nhăn lại. Ánh mắt cô ta dừng trên người Thôi Nghĩa Xương, người đang thân mật với Lữ Doanh Thúy, rồi lại mở miệng trào phúng, còn đặc biệt trắng trợn.
"Tôi nói chứ Tiểu Thúy à, em nói em là một học sinh ưu tú của Đế Đại mà, sao lại tìm một người đàn ông như vậy? Thế nên tôi mới nói phụ nữ học giỏi thì có ích gì, tìm được đàn ông là một thằng quỷ nghèo thì đời này chẳng phải trắng tay sao? Còn không bằng tôi đâu. Ra ngoài sớm một chút, kiến thức sớm một chút. Giống như tôi này, sắp trở thành ngôi sao lớn rồi, đến lúc đó muốn loại đàn ông chất lượng nào mà chẳng có." Cô ta cười chấm lên môi mình, "Em nha, chỉ là một món rau non thôi. Sau này cũng chỉ có thể khổ cực đi làm công cho người ta, vĩnh viễn không thể nào so sánh với tôi được."
Nói xong, không đợi Lữ Doanh Thúy nói thêm gì, Lữ Diễm Hồng lắc eo nhỏ, yểu điệu đi về phía bên kia.
Theo đường đi của cô ta, Nguyễn Tiêu cùng mấy người nhìn thấy ở một bàn khác cách đó không xa, sau tán lá cây xanh lớn, còn có người, là một thanh niên.
Nguyễn Tiêu thấy mặt nghiêng người đó, bỗng nhiên cảm thấy hơi quen mắt. Cậu quay đầu nhìn Bác Dương và Nhan Duệ.
Bác Dương thình lình nhỏ giọng nói: "Hình như gặp ở đâu rồi?"
Nhan Duệ chắc chắn nói: "Lúc thi vào công ty, cái tên kỳ cục ngăn cản lão tứ ấy."
Nguyễn Tiêu thì nhớ lại, ngày đó tên kỳ cục kia đi vào, cô gái có liên quan đến anh quỷ đi theo. Nói như vậy, Lữ Diễm Hồng có lẽ chính là... Cậu mở mắt thần, lướt qua người Lữ Diễm Hồng. Quả nhiên, anh quỷ đang bò trên người cô ta với vẻ mặt oán độc. Cậu lại nhìn xung quanh, mới phát hiện xa xa có hai quỷ binh đang đứng ở góc tường, chăm chú nhìn anh quỷ.
Vậy thì Lữ Diễm Hồng chính là cô gái đó? Cái lớp trang điểm này làm người ta hoàn toàn không nhận ra, quả thực là kỹ năng thần thánh. Hơn nữa, cô ta không phải thi trượt Huyền Hoàng rồi sao, vừa rồi lại luôn miệng nói muốn thành ngôi sao lớn, vậy cô ta đi công ty giải trí nào khác rồi?
Nhưng chuyện này thật sự quá trùng hợp... Tâm trạng Nguyễn Tiêu có chút vi diệu.
Vốn dĩ chuyện anh quỷ báo thù không phải chuyện một sớm một chiều, cậu cũng không muốn cản trở đối phương, nên mới để quỷ binh trông chừng, nghĩ đợi anh quỷ báo thù xong rồi tính. Kết quả cậu không muốn làm gì, lại trùng hợp gặp rất nhiều lần. Lần này càng thú vị hơn, bạn gái mới của lão đại lại là chị em họ với Lữ Diễm Hồng. Tính đi tính lại, lại cộng thêm lên một chút quan hệ.
Nguyễn Tiêu có chút lầm bầm trong lòng.
Một lần, hai lần thì thôi, lần này lại thêm một lần nữa. Cậu đột nhiên có dự cảm, phía sau chắc chắn còn có chuyện gì đó xảy ra.
Chỉ là rốt cuộc sẽ phát triển thế nào, hiện tại vẫn chưa biết được.
Nguyễn Tiêu suy tư một lát, âm thầm dùng thần lực ấn một dấu lên những người đang ngồi, làm vòng bảo hộ.
Dù sao đi nữa, lo trước khỏi họa thôi.
Trong lúc Nguyễn Tiêu suy tư, không khí tốt đẹp trên bàn ăn vốn dĩ lại trở nên cứng đờ vì những lời nói của Lữ Diễm Hồng. Lữ Diễm Hồng diễu võ giương oai bỏ đi, nhưng Lữ Doanh Thúy lại vẻ mặt căng thẳng nhìn về phía Thôi Nghĩa Xương -- mặc dù cô biết bạn trai mình tính cách thô kệch, nhưng đàn ông nào mà chịu được bị người khác nói như vậy? Đây là ngày đầu tiên cô hẹn hò công khai với anh ấy, đừng để Lữ Diễm Hồng phá hỏng chứ.
Biểu cảm của Thôi Nghĩa Xương quả thực có chút khó coi, nhưng cũng không đến mức vì chuyện này mà trách mắng bạn gái. Thấy cô căng thẳng như vậy, y vẫn cố nở nụ cười với cô.
Lữ Doanh Thúy thấy y như vậy, trong lòng cũng không chịu nổi, liền dứt khoát nói: "Thật ra... anh đừng để lời chị ta nói vào lòng. Em với chị ta tuy là chị em họ, nhưng từ nhỏ đến lớn tam quan đã không hợp rồi, nhà chị với nhà em quan hệ cũng không tốt..." Cô nghĩ nghĩ, thẳng thắn nói: "Nhà em cũng không phải là nhà giàu gì. Hồi nhỏ ông bà nội còn sống, mọi người đều ở trong thôn, nhà em là phòng hai, nhà chị ta là phòng lớn, còn chưa phân gia. Hai chị em em đều là con gái một, bà nội cũng thoáng tính, không phải người trọng nam khinh nữ. Nhưng so với nhà em, ba mẹ chị ta khá là muốn con trai, ba mẹ em thì không quá cố chấp về chuyện này."
"Em với chị ta xem như lớn lên cùng nhau. Chị ta hơn em hai tuổi, nhưng vì ba mẹ chị ta, chị ta đi học cùng năm với em. Ba mẹ chị ta muốn sinh con trai mà không được, liền yêu cầu rất cao với chị, chuyện gì cũng phải so bì với em. Có lẽ là do tính cách khác nhau, thành tích của em luôn tốt hơn chị ta. Chị ta về nhà liền luôn bị đánh. Hồi đó em cứ nghĩ là lỗi của mình, nên đã từng nghĩ không nên thi tốt như vậy, để tránh cho chị ta về nhà bị đánh. Nhưng mà..." Lữ Doanh Thúy có chút ngượng ngùng, "Nhưng thành tích của chị ta kém quá nhiều... Nếu em mà thi sau chị ta thì sẽ bị rớt hạng quá nhiều..."
Nghe đến đó, Nguyễn Tiêu cùng mọi người cũng có chút 囧.
Cũng phải, với thành tích có thể thi đậu Đế Đại như Lữ Doanh Thúy, làm sao mà nhường cho một người học lực bình thường được?
Lữ Doanh Thúy nói, cô không thể hạ thấp thành tích, ngày thường liền nhường nhịn Lữ Diễm Hồng nhiều hơn, nhưng bác cả và bác cả gái quá coi trọng thể diện, Lữ Diễm Hồng vẫn thường xuyên bị đánh. Sau này theo thời gian trôi qua, chị ta liền sinh ra sự chán ghét sâu sắc với Lữ Doanh Thúy. Chuyện này Lữ Doanh Thúy cũng có thể lý giải. Nếu là chính cô gặp phải chuyện này, chắc chắn cũng không thể thích người luôn hại mình bị đánh được. Chỉ là, sau này Lữ Diễm Hồng sa sút, hồi sơ trung đã cùng một đám học sinh cá biệt bên ngoài lăn lộn với nhau, thành tích càng xuống dốc không phanh. Cô ta tự mình rất phản nghịch, cảm thấy mình là "người phụ nữ" của đại ca du côn là rất có thể diện, tự cảm thấy đã đè được Lữ Doanh Thúy một đầu về mặt bạn trai. Nhưng không bao lâu, đại ca du côn kia tỏ vẻ để ý Lữ Doanh Thúy cô hoa khôi này, muốn Lữ Doanh Thúy cũng làm "người phụ nữ của hắn"... Vì thế, Lữ Diễm Hồng sinh ra một ác ý sâu đậm với Lữ Doanh Thúy. Cô ta chạy đến trường mắng chửi Lữ Doanh Thúy một trận, nói cô luôn cướp đồ của cô ta. Lữ Doanh Thúy lúc đó không rõ trạng thái, nhưng cũng vì chuyện này mà bị quấy rối rất nhiều. Và sau khi Lữ Diễm Hồng làm như vậy, đại ca du côn kia cảm thấy mất mặt, liền đánh Lữ Diễm Hồng. Lữ Diễm Hồng "vì yêu sinh hận", dứt khoát theo phe đối lập của đại ca du côn, rồi lại giả vờ làm hòa với Lữ Doanh Thúy. Không bao lâu sau, cô ta đã lừa Lữ Doanh Thúy ra ngoài, muốn "người đàn ông hiện tại" cưỡng bức Lữ Doanh Thúy, xem Lữ Doanh Thúy còn làm cái gì băng thanh ngọc khiết nữa.
Nói ra chuyện này, Lữ Doanh Thúy cắn cắn môi dưới. Đây coi như là vết sẹo của cô. Sở dĩ nói ra, cô cũng sợ sau này Lữ Diễm Hồng làm chuyện gì, lại khiến Thôi Nghĩa Xương hiểu lầm.
"Em không ngốc, cũng rất hiểu tính cách chị ta. Sau khi chị ta làm hòa với em, em cũng không tin tưởng chị ta lắm. Lúc đó em tuy là ôm tâm lý may mắn mà đi cùng chị ta, nhưng trên thực tế em đã luôn bật điện thoại, hơn nữa còn kéo dài thời gian để ba em luôn chờ ở gần đó biết. Tiếp đó em mới phát hiện, em thật sự đã đánh giá thấp giới hạn của chị ta. Chị ta vậy mà thật sự muốn hại em. Nếu không phải em cảnh giác, để ba em đi cùng... Sau đó, em và chị ta tuyệt giao, ba em cũng xa lánh với nhà bác cả."
"Đợi sau khi bà nội qua đời, chúng em phân chia gia sản. Dưới sự nỗ lực của ba mẹ, nhà em chuyển đến trấn. Cấp ba em học ở trường cấp ba của trấn, và em cũng luôn chuyên tâm học tập. Lữ Diễm Hồng không thi đậu trường cấp ba tốt. Ba mẹ chị ta cũng không muốn đóng phí chọn trường, nên chị ta ra ngoài làm công. Tiếp theo, mỗi lần em nghỉ đông nghỉ hè về tảo mộ cho bà nội, em đều có thể gặp chị ta. Chị ta khi đó đã trở nên rất khác biệt, thái độ như hiện tại, và thường xuyên khoe khoang chị ta đã tìm được một người đàn ông giàu có gì đó..." Lữ Doanh Thúy có chút chần chừ, lại có chút mong đợi nhìn về phía Thôi Nghĩa Xương, "Em với chị ta quan điểm khác nhau. Em cũng chỉ là một cô gái bình thường, gia cảnh bình thường đang nỗ lực học tập thôi. Chị ta cảm thấy tìm được người giàu mới là bến đỗ tốt, nhưng em cảm thấy tìm được người mình thích để cùng nhau phấn đấu thì thoải mái hơn... Thôi ca, anh thấy sao?"
Thôi Nghĩa Xương vẫn còn đang tiêu hóa những gì y vừa nghe được.
Nguyễn Tiêu, Nhan Duệ, Bác Dương đã đẩy y một cái -- còn để người ta chờ lâu đến thế à?
Thôi Nghĩa Xương vội vàng nói: "Anh cũng nghĩ giống em."
Lữ Doanh Thúy liền cười, trông có vẻ như đã nhẹ nhõm rất nhiều.
·
Lữ Diễm Hồng vặn người quay trở lại bàn ăn, ngồi xuống, bất mãn chọc chọc đồ ăn trong đĩa.
Người đàn ông trẻ tuổi đối diện nhìn cô ta, nhíu mày nói: "Cô lại đi tìm cô em họ kia của cô làm gì?"
Lữ Diễm Hồng cười lạnh một tiếng: "Tôi đi xem nó tìm đàn ông đấy. Khinh, một thằng quỷ nghèo! Nhưng mà em họ kia của tôi khác với chúng ta, nó tìm quỷ nghèo cũng tốt. Nếu nó mà tìm được người có tiền, người ta điều tra một cái, nó lấy gì để giải thích?"
Hết chương 120.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro