Chương 123+124

Chương 123

Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa - Edit: Kaorurits

Đế Đô có rất nhiều khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, giá cả cũng khác nhau. Khu này tên là suối nước nóng Lê Sơn được coi là loại quy mô nhỏ. Ngoài các loại suối nước nóng bán lộ thiên và trong nhà khác nhau, nơi đây còn nổi tiếng với các hoạt động dã ngoại gần khu rừng núi, ví dụ như suối thác có sẵn trong núi được cải tạo lại để du khách có thể chèo thuyền ở đó. Cảnh sắc của vài ngọn núi liền kề xung quanh cũng khác biệt nhau.

Trong khu nghỉ dưỡng, họ thiết kế ra ba khu vực suối nước nóng với ba phong cách khác nhau: một khu Nhật Bản bán lộ thiên khá nổi tiếng, một khu thuốc tắm cổ điển kiểu Trung Quốc, và một quán suối nước nóng trong nhà phong cách Châu Âu.

Người trẻ tuổi mà, tạm thời không mấy hứng thú với thuốc tắm hay suối nước nóng thuần trong nhà. Vì vậy, dù chỗ ở chọn phòng đôi tiết kiệm nhất, nhưng chỗ vui chơi lại chọn khu Nhật Bản bán lộ thiên.

Bữa trưa hôm đó cũng được đặt tại một khu vực suối nước nóng của khu Nhật Bản.

Bên cạnh suối nước nóng rộng lớn, có vài phòng tắm nhỏ kiểu Nhật (washitsu) –– suối nước nóng bên trong thông với suối nước nóng ngoài trời. Ở giữa là những mảng sàn gỗ lớn, đặt rất nhiều bàn dài thấp và rộng. Bên cạnh bàn thì có nhiều đệm để ngồi quỳ.

Có mấy nam nữ hầu ứng mặc kimono đứng bên cạnh. Khi thấy khách hàng đến, họ đồng loạt cúi gập người, nói câu hoan nghênh kiểu Nhật. Thú vị hơn là, bên cạnh hồ bơi còn có một quán rượu kiểu Nhật. Trước cửa, trên chiếc ghế mềm, ngồi một phụ nữ trung niên mặc kimono xinh đẹp, cầm một cái quạt. Ngoại hình không quá đẹp, nhưng khí chất lại rất giống nhân vật trong anime manga, ngay lập tức kéo nhóm sinh viên này vào không khí kiểu Nhật.

Nguyễn Tiêu và Tông Tuế Trọng đứng chung một chỗ. Chờ lớp trưởng điểm danh xong, họ theo số đông ngồi quỳ bên một cái bàn thấp. Tương tự, mấy người bạn cùng phòng của Nguyễn Tiêu và những người họ dẫn theo cũng đều ngồi lại đây.

Mọi người đến đông đủ, từng nhóm ngồi cùng với những người có quan hệ tốt. Những nam nữ hầu mặc kimono đi chân trần, nhẹ nhàng mang đến những mâm lớn đĩa nhỏ đủ loại, đựng cá thu đao, các loại sushi, cơm lươn v.v., tùy ý mọi người lấy dùng.

Bà chủ quán rượu dẫn theo hai thiếu nữ mặc kimono đi tới, mang lên mỗi bàn vài chai rượu sake và rượu hoa anh đào. Sau đó, bà mới với nụ cười lười biếng đặc trưng, đi xuyên qua giữa các bàn, giải thích cho mọi người tên và lai lịch của một số món ăn.

Mọi người đều là người trẻ tuổi, nhanh chóng náo nhiệt lên.

Nguyễn Tiêu thấy Tông Tuế Trọng vẫn giữ vẻ lão luyện thành thục kia, cảm thấy có lẽ anh không quen lắm với kiểu “tiệc tùng của giới trẻ” này, vì thế chủ động gắp hai đĩa sushi thanh cua và tôm béo đưa cho anh. Loại sushi này nguyên liệu phong phú, hương vị đa tầng, nên ăn nhiều một chút... Nhưng đáng tiếc, không phải vị học trưởng này mời, cậu không thể ăn quá nhiều đồ đắt tiền của anh.

Tông Tuế Trọng liếc Nguyễn Tiêu một cái, gắp hai miếng cá cay tươi giòn và hai miếng sushi tôm lớn đặt vào một cái đĩa, đẩy đến trước mặt cậu.

Nguyễn Tiêu sững sờ, rồi rất nể tình cắn một miếng –– từ tay học trưởng đưa qua, cũng có thể nếm được hương vị rồi! Cậu vui vẻ trong lòng, cảm thấy hoạt động tập thể lần này cũng không quá khó khăn.

Tiếp theo, Nguyễn Tiêu phần lớn chỉ ăn những thứ Tông Tuế Trọng đưa qua. Chỉ là để tránh quá gây chú ý, thỉnh thoảng cậu cũng ăn một chút đồ ăn do bạn cùng phòng khác đẩy tới hoặc tự mình chọn.

Nhưng dù cậu có che giấu thế nào đi nữa, trong mắt người có khả năng quan sát sắc bén như Tông Tuế Trọng vẫn nhìn ra một điều –– ngoài những món do mình đưa, tiểu học đệ này ăn những thứ khác có vẻ đều rất khó khăn? Nhưng tại sao?

Tông Tuế Trọng thầm nghĩ, hành động trong tay lại tăng tốc một chút, đưa cho Nguyễn Tiêu nhiều loại sushi hơn.

Anh nói: “Nguyễn học đệ, có món nào không tới tay, cứ nói với tôi.”

Nguyễn Tiêu vội vàng gật đầu –– tâm trạng cậu rất tốt. Cứ như vậy, có những món cậu muốn ăn mà học trưởng không đưa qua, có thể tìm cớ để học trưởng giúp lấy về. Quả nhiên, từ khi gặp gỡ học trưởng, cuộc sống của cậu dễ chịu hơn nhiều.

Bên kia, Mục Triết giúp Bác Dương gỡ xương cá. Thôi Nghĩa Xương thường xuyên đưa cho Lữ Doanh Thúy một chiếc khăn giấy hay vật nhỏ gì đó. Nhan Duệ lặng lẽ một mình ăn một đĩa đậu phụ chiên.

Không khí vẫn rất náo nhiệt, nhưng trên người Nhan Duệ lại có vẻ hơi... thê lương một cách khó hiểu.

Ăn xong một lượt, nhóm trẻ tuổi kia đã no bụng, liền bắt đầu muốn làm gì đó vui vẻ.

Có một nam sinh bí ẩn nói: “Mấy cậu có biết chỗ này có gì đặc biệt không?”

Có người khác cũng nhớ ra, lập tức nói: “Nghe nói gần đây từng có ma? Nghe nói trên ngọn núi kia có quỷ đánh tường, chỗ nào đó có người mất tích, sau đó tìm thế nào cũng không thấy, là một án treo? Nhưng sau đó hình như lại có tin đính chính, nói không phải không tìm thấy, mà là người kia leo núi không cẩn thận, rớt xuống vách đá chết, mãi mấy ngày sau mới tìm được thi thể.”

Từ xưa đến nay, các sự kiện thần quái đều thường xuyên xảy ra. Truyền thuyết dân gian, chuyện phiếm bên lề, lời ngắn gọn trong sách cổ, đều bí ẩn và thu hút người ta. Khiến rất nhiều người tin tưởng và cũng rất nhiều người không tin. Nhưng đại đa số đều là cho dù quyết tâm không tin, nhưng khi nhắc đến loại sự kiện này vẫn cảm thấy hưng phấn.

Lần này cũng vậy.

Có người mở đầu, tiếp theo vài người đều hưng phấn thảo luận.

“Đúng đúng đúng, tôi cũng nghe nói rồi. Hình như có người gặp rất nhiều ma, sợ đến hồn bay phách lạc chạy mất, sau đó về còn nghiên cứu xem chỗ này trước kia có phải là mộ địa không.”

“Ha ha ha, thời buổi này núi nào mà chẳng có mấy cái mộ chứ. Cho dù không có bia mộ, bên dưới cũng chưa chắc không có quan tài. Các cậu nghĩ kỹ xem, đất nước chúng ta lớn như vậy, hỏa táng mới chỉ thịnh hành mấy chục năm gần đây thôi. Trước kia nhiều người như vậy đều thổ táng, bất kể ngóc ngách nào, tuyệt đối khắp nơi đều có.”

“Có thì có, mấy con ma ghê gớm thời cổ đại chắc chắn đã đầu thai hết rồi, nếu không, dân số nước ta làm sao mà nhiều đến thế?”

“Chúng ta hiện tại đang nói chuyện ma quái, ly kỳ mà, các cậu đừng có lôi cái mộ vào được không...”

Nhan Duệ cùng mấy người kia thật sự đã gặp ma, nghe người ta thảo luận như vậy, nổi cả da gà.

Sắc mặt Bác Dương càng tái nhợt hơn, nhưng vẫn không quên phàn nàn: “Toàn là một đám Diệp Công thích rồng thôi (thích cái danh mà không thích cái thật). Các cậu cứ chờ xem, nếu mà thật sự gặp ma rồi, xem bọn họ còn có thể nói náo nhiệt như vậy không?”

Thôi Nghĩa Xương và Nhan Duệ cảm động trong lòng, còn Lữ Doanh Thúy thì hơi tò mò.

Nguyễn Tiêu liếc Tông Tuế Trọng một cái.

Tông Tuế Trọng hồi đáp bằng ánh mắt nghi hoặc.

Nguyễn Tiêu nói nhỏ: “Học trưởng, anh lo lắng không?”

Tông Tuế Trọng: “Không lo lắng.” anh nói: “Có em ở đây mà.”

Nguyễn Tiêu vốn định thuận tiện trêu chọc vị học trưởng trước kia không tin ma quỷ nay lại rất tin tưởng này, nhưng không ngờ đối phương lại nói như vậy. Cậu lập tức đỏ mặt, đồng thời trong lòng sinh ra một cảm giác –– hình tượng của mình thật sự đặc biệt cao lớn.

Mà Tông Tuế Trọng cũng chỉ thẳng thắn nói sự thật. Anh đã biết thân phận khác của Nguyễn Tiêu là thần linh. Đã có thần linh ở đây, đương nhiên không cần lo lắng quỷ vật. Còn về cái lỗ đen kia, khi chưa hoàn toàn thăm dò nguồn gốc của nó, anh sẽ không đặt hy vọng vào nó. Hiện tại anh chỉ mơ hồ, từ từ làm quen với nó và biết rằng nó thật sự vô hại với anh –– thậm chí còn là một bộ phận rất quan trọng mà thôi.

Trong khi mấy người bên này nói chuyện thì thầm, thì bên kia nhóm sinh viên náo nhiệt đã thương lượng ra vài loại trò chơi đặc biệt phổ biến và đang bỏ phiếu.

Lớp trưởng được coi là một người yêu thích thần quái tiềm ẩn, lúc này đang tổng kết: “Theo ý kiến của mọi người vừa rồi, hiện tại các trò chơi được nghĩ đến là Bút Tiên, Đĩa Tiên và Bách Vật Ngữ* phổ biến nhất, đều không cần dụng cụ gì. Bây giờ mọi người có thể bỏ phiếu. Tôi đọc đến cái nào mọi người giơ tay lên, lớp phó học tập phụ trách thống kê phiếu, sau đó chúng ta chọn phiếu cao nhất nhé.”

(*"Bách vật ngữ" là tên gọi tiếng Việt của một trò chơi dân gian và một thể loại truyện dân gian của Nhật Bản, còn được gọi là "Trăm câu chuyện" (百物語 - Hyakumonogatari). Trò chơi này thường được chơi trong các nhóm, bao gồm việc kể một loạt 100 câu chuyện kinh dị và dùng đèn lồng để tạo không khí rùng rợn, sau khi mỗi câu chuyện được kể, một chiếc đèn lồng sẽ bị tắt đi. )

Đa số mọi người đều hăm hở thử sức, chỉ có một số ít thần sắc không chắc chắn.

Những người này có bốn người ký túc xá của Nguyễn Tiêu, và cả lớp phó học tập Lương Lực đang có tần suất xuất hiện thấp hơn rất nhiều, cùng một vài người hoàn toàn không hứng thú với chuyện thần quái.

Ánh mắt Nguyễn Tiêu lướt qua người Lương Lực. Cậu còn nhớ rõ tính cách Lương Lực trước kia khá lỗ mãng, mỗi lần cũng thích nổi bật, nhưng hình như sau chuyện Lương Lệ Uyển, Lương Lực đã trở nên trưởng thành và ổn trọng hơn rất nhiều, cũng coi như là một kiểu trưởng thành.

Tuy nhiên, dù là số ít không thích, vẫn là số ít phục tùng đa số.

Khi lớp trưởng vừa nói đến “Bút Tiên” và “Đĩa Tiên”, số người giơ tay đã lên đến hơn mười. Đến khi hắn nói đến Bách Vật Ngữ, lại có thêm bảy tám phiếu.

Lớp trưởng không khỏi cười, nói: “Bách Vật Ngữ khá tốt. Trò chơi này rất hợp với nơi chúng ta đang ở, nhưng chúng ta không có nhiều người như vậy. Mỗi người phải chuẩn bị ít nhất hai ba câu chuyện khác nhau mới được.”

Những người trẻ tuổi kia không sợ gì cả, đồng loạt bày tỏ:

“Cứ chọn trò này đi. Buổi sáng chúng ta đi xe mệt rồi. Buổi chiều hay là mọi người vừa ngâm suối nước nóng vừa kể chuyện đi.”

“Khu nam nữ tách biệt mà, nói chuyện sẽ không tiện đâu.”

“Sợ gì, bên này có máy bộ đàm. Bên nam nữ mỗi bên đặt một cái là được rồi.”

“Cũng đúng, vừa hưởng thụ vừa kể chuyện, lại có không khí.”

Nhưng cũng có người đặt vấn đề: “Các cậu có xem xét không, trò chơi này là để chơi vào buổi tối mà. Chúng ta đang ban ngày ban mặt, chơi trò này cũng không có hiệu quả gì đâu?”

Vấn đề này khiến mọi người nhất trí khinh bỉ.

“Cậu ngốc à? Chúng ta chỉ là chơi trò chơi, chứ có phải muốn thật sự triệu hồi ma quỷ đến đâu.”

“Cần là cái cảm giác nghi thức thôi. Nói trắng ra là mọi người kể chuyện ma cho nhau nghe thôi.”

“Chơi ban ngày mới tốt đấy. Nếu chơi ban đêm, đó là tìm đường chết đấy, hiểu không...”

Nguyễn Tiêu vốn dĩ đã nghĩ đến kịch bản nếu thật sự triệu hồi ma quỷ thì phải ra tay thế nào, kết quả liền nghe thấy mấy lời này, cậu nhướng mày, có chút buồn cười, lại thấy có chút thú vị.

Xem ra, mấy người bạn học trong lớp này chơi thì chơi, nhưng vẫn có lòng kính sợ...

Ngay cả Bác Dương sợ ma nhất, hiện tại cũng đã thả lỏng hơn một chút.

Nếu là ban ngày ban mặt, lại có nhiều người như vậy ở bên nhau thì không có gì phải sợ nữa.

Hết chương 123.

_____°☆゚°☆☆° ゚☆° ゚_____

Chương 124: Mọi người đến kể chuyện ma nào

Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa - Edit: Kaorurits

Những người hầu ở đây đều được huấn luyện bài bản. Có lẽ do ở khu vực kiểu Nhật, họ cũng từng tiếp đón một số khách hàng tò mò tương tự, nên khi nhóm trẻ tuổi kia nhắc đến hoạt động này, họ đã mang sẵn đạo cụ trò chơi đến.

Bách Vật Ngữ là một loại trò chơi ma quái rất cổ xưa. Quy trình trò chơi không phức tạp, đạo cụ chỉ cần một trăm cây nến trắng và một chiếc bật lửa là đủ. Đương nhiên, ban ngày ban mặt mà thắp nến thì hơi ngu ngốc, lại còn kết hợp với hoạt động ngâm suối nước nóng thì càng vô nghĩa. Nhưng mọi người đều hiểu –– là để tạo cảm giác nghi thức, như vậy kể chuyện ma sẽ hăng hái hơn.

Sau khi nến được đặt đúng chỗ, mọi người quây quần ngồi xung quanh suối nước nóng. Ở giữa họ bày một cái bàn, trên đó đặt một đống nến trắng và mấy chiếc bật lửa. Dưới sự sắp xếp của lớp trưởng, mấy người cán bộ lớp phụ trách châm lửa, những người khác cầm nến đến nhanh chóng châm rồi nhỏ sáp lên bàn để dính nến cố định.

Cái nhóm người vô cảm với Bách Vật Ngữ kia hành động không tích cực lắm. Khi họ còn chưa kịp cầm nến, một trăm cây nến trắng trên bàn đã được châm đầy đủ.

Tiếp theo, mọi người ngồi vây quanh bốn phía cái bàn, nhìn chằm chằm những cây nến trắng, trong lòng có chút kích động lên.

Lớp trưởng ho khan một tiếng, nói: “Tôi kể trước nhé.”

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía hắn.

Lớp trưởng làm mặt lạnh, bắt đầu kể.

“Thả con tép, bắt con tôm (ý là làm nóng không khí từ từ), xét đến mức độ tiếp nhận của mọi người, tôi kể một câu chuyện không quá kinh khủng để khởi động trước.” Giọng hắn không nhanh không chậm: “Chuyện kể từ rất lâu rồi, trong một quyển tiểu thuyết bút ký. Kể về một tiêu sư. Một đêm nọ, hắn cùng mấy anh em uống rượu, uống xong một đêm, đến gần sáng mới lảo đảo quay về. Dọc đường đi, đầu óc hắn không tỉnh táo lắm, lờ mờ cảm thấy bên cạnh toàn là làn gió lạnh, thổi vào tai hắn. Hắn thấy hơi lạnh, liền ngoái đầu nhìn lại...”

Câu chuyện này vốn rất bình thường, ban ngày ban mặt ánh sáng cũng đủ, nhưng cố tình lớp trưởng cố ý điều chỉnh giọng nói phiêu phiêu mờ ảo, phối hợp với bàn đầy nến trắng, không khí dần dần cũng được tạo ra.

Vì thế, thần sắc những người nghe chuyện đều có chút chuyên chú, cũng có chút căng thẳng.

Đột nhiên, lớp trưởng dồn dập nói: “Khoảnh khắc hắn quay đầu lại, một khuôn mặt phụ nữ xinh đẹp xuất hiện ngay trước mặt hắn. Hắn bị sắc đẹp đó mê hoặc, nhưng khoan đã!” Hắn đột nhiên cất cao giọng: “Một cái lưỡi dài ngoẵng phun ra từ miệng mỹ nữ!”

“A ——”

“Mẹ ơi cái gì vậy!”

“Tôi lạy hồn!”

Lớp trưởng thấy vài người bị bầu không khí hắn tạo ra dọa đến ngã nghiêng ngã ngửa, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng, tiếp tục thẳng thắn kể chuyện: “Cái lưỡi đó lập tức cắm vào mũi hắn. Giây phút đó, mùi tanh tưởi xộc vào khoang mũi làm hắn buồn nôn. Hắn cảm thấy đầu óc quay cuồng, dùng sức túm lấy cái lưỡi đó, giật mạnh ra ngoài! Người phụ nữ phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương. Hắn cất bước bỏ chạy, nhưng vẫn có thể cảm nhận được luồng âm khí đó càng ngày càng gần hắn... Mãi đến khi tiếng gà gáy vang lên, người phụ nữ kia biến mất, hắn mới thở phào. Nhưng kể từ đó, lỗ mũi bị cái lưỡi quỷ chui qua trở nên to bằng ngón tay cái. Đôi khi ăn cơm, nước mũi cứ chảy ròng ròng ra, muốn ngăn cũng không được...”

Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Nguyễn Tiêu mặt không cảm xúc.

Câu chuyện này nửa đầu còn bình thường, nửa sau nói nghe ghê tởm quá. Cái kiểu lỗ mũi to, nước mũi chảy không ngừng gì đó, lớp trưởng này cố tình rồi.

Có rất nhiều người cùng ý tưởng với Nguyễn Tiêu, tất cả đều oán trách lớp trưởng.

Lớp trưởng nhún vai nói: “Nếu cảm thấy cái này không tốt, vậy đổi người kế tiếp kể chuyện nhé?”

Lớp phó theo sát bước chân lớp trưởng, nói: “Vậy tôi cũng kể chuyện. Chuyện kể về một đoàn thương nhân nọ, đi ngang qua một quán trọ. Đến buổi tối, họ phát hiện tất cả mọi người xung quanh đều chìm vào giấc ngủ sâu, gọi thế nào cũng không tỉnh. Mà lúc này, trong phòng lại truyền đến tiếng cười đùa của trẻ con...”

Câu chuyện này cũng rất phổ thông, nghe thì không có gì ghê gớm, nhưng quả thực đã giảm bớt được chút cảm xúc vừa rồi của mọi người.

Nguyễn Tiêu tuy đã “kiến thức” rất nhiều thứ ma quái, nhưng nghe bạn đồng lứa kể chuyện ma thì là lần đầu. Dần dần cậu cũng nghiêm túc hơn một chút, tiện thể nghĩ xem, đến lượt mình thì nên kể câu chuyện gì.

Kể mãi, có những câu chuyện quả thực rất đáng sợ, nghe đến mức khiến nhiều người tê dại da đầu, nhanh chóng phân thành khu nam và nữ như đã nói trước, bắt đầu ngâm suối nước nóng. Vừa ngâm, lại vừa tiếp tục kể theo trình tự... Suối nước nóng quả thực có thể an ủi lòng người. Kể chuyện ma trong suối nước nóng đã làm suy yếu rất nhiều cảm giác sợ hãi, ngay cả các cô gái trong lớp cũng không còn sợ hãi như vậy nữa.

Nguyễn Tiêu không đi ngâm. Lý do vẫn đơn giản như vậy –– cậu vẫn là một người đã chết; Tông Tuế Trọng cũng không đi ngâm, lý do cũng rất đơn giản –– anh không quen ngâm suối nước nóng cùng người khác.

Mấy người bạn cùng phòng khác thì rất muốn ngâm nên đã vào một góc suối nước nóng, còn Nguyễn Tiêu và Tông Tuế Trọng thì ngồi bên cạnh bể tắm nước nóng của nam, chậm rãi nhấm nháp mấy chén rượu sake, thỉnh thoảng cũng rót cho mấy người kia hai ly.

Trong lúc này, việc kể chuyện cũng đến lượt người trong ký túc xá họ. Thôi Nghĩa Xương và những người khác thì ổn, chỉ riêng Bác Dương sợ ma nhất, nhưng vì giữ thể diện cũng cố mạnh miệng kể một chuyện quỷ đánh tường tự mình trải qua, giọng khô khan. Chẳng qua vì hắn thật sự sợ hãi, nên thỉnh thoảng giọng run run lên, lại hiếm hoi tạo ra được một chút bầu không khí, thu hút không ít người chú ý... Sau đó, Nguyễn Tiêu kể bừa một câu chuyện bình thường. Còn Tông Tuế Trọng thì dứt khoát kể chuyện xe buýt ma nối thẳng đến chợ quỷ và người giấy. Giọng hai người bình bình đạm đạm, không khí không chút gợn sóng, lực chú ý của mọi người liền nhanh chóng bị cuốn theo câu chuyện của người kế tiếp.

Thời gian không nhanh không chậm trôi đi, rất nhanh đã đến chạng vạng.

Lớp trưởng nhìn nhìn sắc trời, nói: “Hơi gần đến tối rồi, không kể nữa nhé.” Hắn đếm lại, kinh ngạc nói: “Kể được 93 câu chuyện rồi à?”

Những người trẻ tuổi kia đúng giờ vừa chơi vừa ăn cá sống thái lát nổi lềnh bềnh trên suối nước nóng. Nghe lớp trưởng nói vậy, liền có người vội vàng nói: “Chỉ còn lại bảy câu chuyện nữa thôi là xong, này không phải vẫn chưa tối hẳn sao? Mấy người kể sau nói ngắn lại, kết thúc trước khi trời hoàn toàn tối đi, cũng coi như trọn vẹn.”

Đây là một dạng chứng ám ảnh cưỡng chế nhỏ. Nếu chuyện còn thiếu nhiều, chắc chắn cậu ta không nói gì. Nhưng chỉ còn mấy chuyện, nếu đột nhiên cắt ngang, anh ta chắc chắn khó chịu khắp người.

Lớp phó nghĩ nghĩ, đề nghị: “Kể nhanh lên đi, nhất định phải dừng trước khi trời hoàn toàn tối.”

Những người khác cũng không ý kiến gì.

Nguyễn Tiêu nhìn thấy sắc mặt Lương Lực khó coi, đoán rằng hắn muốn lập tức kêu dừng, chỉ là hiện tại quả thực trời vẫn chưa tối hẳn, cũng không tiện nói nhiều. Mà theo Nguyễn Tiêu thấy, đương nhiên là không chơi thì tốt nhất.

May mắn thay, mọi người đều được rèn luyện từ phim ma, thấy trời tối liền e ngại. Bảy câu chuyện còn lại được kể nhanh như bay, có chuyện ngắn gọn đến mức như thể kể cho đủ số. Chờ kể xong toàn bộ, người kể chuyện cuối cùng phải là người kể chuyện đầu tiên –– Lớp trưởng.

Lớp trưởng nhanh chóng nói: “Có một ngày, người nọ tảo mộ trở về. Trên đường bị một cái cơn lốc xoáy theo dõi. Đồng thời còn nghe thấy rất nhiều tiếng khóc than thảm thiết. Hắn không dám quay đầu lại, lại sợ cơn lốc xoáy là quái vật gì đó, vì trốn tránh cơn lốc xoáy nên chạy như điên. Cuối cùng cũng về được đến nhà trước khi trời hoàn toàn tối. Cơn lốc xoáy lượn vòng trước cửa một lúc rồi mới đi. Mà chờ đến ngày hôm sau, người này mới biết được, tối hôm qua không biết đã xảy ra chuyện gì, phàm là người còn đi ra ngoài sau khi trời tối, đều ngã vật xuống đất với sắc mặt trắng bệch. Có người đã chết, có người thì bệnh nặng một trận, khỏi bệnh xong thì hình tiêu mảnh dẻ, y hệt như bị hút đi tất cả...” Hắn tăng thêm giọng điệu: “... Sinh khí vậy.”

Đến lúc này, một trăm câu chuyện chính thức kể xong. Chân trời còn sót lại tia sáng cuối cùng.

Tất cả mọi người thở phào –– chuyện đã kể xong! Nhưng giây tiếp theo, tinh thần họ lại căng thẳng lên –– đã chơi trò chơi đúng theo quy trình rồi, có chuyện gì xảy ra không...

Một giây, hai giây... Nửa phút.

Trong suốt khoảng thời gian căng thẳng này, không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.

Thế là, dây thần kinh căng thẳng của những người trẻ tuổi kia lại lỏng ra lần nữa. Đồng thời, họ không tránh khỏi cảm thấy có chút thất vọng.

“Cứ bảo Bách Vật Ngữ là giả...”

“Biến đi! Chẳng lẽ cậu thật sự muốn xảy ra chuyện gì đáng sợ à? Đừng có lôi kéo.”

“Bách Vật Ngữ xong rồi, tôi cũng nhẹ nhõm. Suối nước nóng cũng ngâm đủ rồi, lát nữa đi tắm rồi ngủ sớm!”

“Bụng tôi còn hơi đói, lát nữa đi lấy chút đồ ăn...”

Cảm xúc căng thẳng biến mất, mọi người rất nhanh lại hí ha hí hửng lên.

Mặc dù trời tối, họ cũng không giải tán ngay. Từng nhóm rủ nhau đến chỗ câu cá gần đó nhìn ngó, hoặc vào phòng cờ bàn chơi bài, cùng nhau chơi bóng rổ, xem phim gì đó.

Nguyễn Tiêu và Tông Tuế Trọng không hứng thú với những thứ đó. Họ dứt khoát cùng nhau đi tản bộ trên con đường sỏi đá gần đó như bình thường. Bác Dương bị tẩy lễ bởi một trăm câu chuyện ma, đã quay về phòng dưới sự đồng hành của Mục Triết. Thôi Nghĩa Xương và Lữ Doanh Thúy đi dạo. Nhan Duệ nghĩ nghĩ, tìm một người bạn học tương đối quen để đi chơi bóng.

Thời gian buổi tối trôi qua cũng rất nhanh. Khoảng chín mười giờ gì đó, những người trẻ tuổi kia lần lượt trở về phòng, chuẩn bị nghỉ ngơi, dưỡng sức để sáng mai leo núi.

·

Trở lại trong phòng, Nguyễn Tiêu đóng cửa lại.

Giây phút này, căn phòng vốn không lớn dường như đột nhiên trở nên đặc biệt nhỏ. Và người thanh niên cấm dục đang đứng ở mép giường rõ ràng là người cậu rất quen thuộc và rất quen ở chung, lại đột nhiên như thể cảm giác tồn tại trở nên đặc biệt cao.

Nguyễn Tiêu không khỏi ngẩn ngơ.

Khác với việc ở biệt thự của học trưởng, nơi đó có người giúp việc và đầu bếp được thuê, tuy họ không thường xuất hiện nhưng quả thực có người. Hơn nữa, biệt thự rất lớn, phòng cũng nhiều, cho dù liền kề nhau cũng không tính là ở cùng một chỗ.

Nhưng lúc này thì khác biệt.

Nguyễn Tiêu nhìn nhìn hai chiếc giường cách nhau không xa, trong đầu bỗng nhiên có một nhận thức rõ ràng –– tối nay, cậu sẽ ở cùng một chỗ với học trưởng, ngay cả giường ngủ cũng rất gần, nghiêng người là có thể thấy dáng ngủ của học trưởng?

Một lát sau, Nguyễn Tiêu lại nhớ ra, kỳ thật cậu và học trưởng từng nằm trên cùng một chiếc giường, chỉ là lúc đó cậu chăm chú nghĩ đến việc túm sinh hồn của học trưởng ra, mở mắt Âm Dương cho học trưởng v.v. Hơn nữa, sau khi làm xong cũng không thật sự ngủ chung. Vì thế, cậu không giống như bây giờ, chỉ cảm thấy đột nhiên hơi không tự nhiên lên.

Tông Tuế Trọng thấy Nguyễn Tiêu có chút thần sắc hoảng hốt, đi tới, nhẹ nhàng ấn lên vai cậu.

“Nguyễn học đệ.”

Giọng nói hơi trầm vang lên bên tai, Nguyễn Tiêu đột nhiên bừng tỉnh, nhìn về phía Tông Tuế Trọng.

“Học trưởng?”

Tông Tuế Trọng không hỏi cậu sao bỗng nhiên ngẩn người, chỉ vào phòng tắm nói: “Tôi đi tắm trước.”

Nguyễn Tiêu: “A? À, được.”

Chờ Tông Tuế Trọng tắm xong, Nguyễn Tiêu cũng đi vào tắm rửa.

Phòng tắm còn bốc hơi nước, dường như còn quanh quẩn hơi thở quen thuộc của thanh niên kia, khiến mặt Nguyễn Tiêu hơi nóng. Cậu lắc đầu, mở vòi sen nhanh chóng cọ rửa bản thân, tắm kiểu dã chiến, mặc áo choàng tắm bước ra ngoài.

Tông Tuế Trọng ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy tiểu học đệ tóc đen nhỏ nước, da thịt hơi phiếm hồng.

Hết chương 124.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro