Chương 133+134
Chương 133: Nói hết
Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa - Edit: Kaorurits
Nguyễn Tiêu nhấp môi nói: “Em về trong thân thể trước đã.”
Tông Tuế Trọng nhìn ra tiểu học đệ dường như có chút căng thẳng. Anh cũng không nói thêm gì, chỉ gật đầu: “Được.”
Sau đó, Nguyễn Tiêu ngồi thẳng lên thân thể của mình trước mặt Tông Tuế Trọng. Cậu trượt xuống một cái, bóng người trong quan phục màu đỏ liền hoàn toàn biến mất vào bên trong cơ thể thiếu niên.
Giây tiếp theo, thiếu niên trắng nõn mở mắt ra, chớp chớp nhẹ, hướng về phía Tông Tuế Trọng nở một nụ cười.
Ánh mắt Tông Tuế Trọng hơi dịu dàng.
Nguyễn Tiêu thở ra một hơi, dứt khoát nói: “Học trưởng, em kể chuyện cho anh nghe nha.”
Tông Tuế Trọng đi đến mép giường của mình, ngồi xuống, nhìn về phía Nguyễn Tiêu. Thái độ của anh rất nghiêm túc, thần sắc cũng rất đoan chính, ngữ khí lại trầm ổn, nói: “Được.”
Nguyễn Tiêu không bận tâm đến ngôn ngữ ngắn gọn của Tông Tuế Trọng, ngược lại còn vì đối phương biểu hiện ra thái độ coi trọng như vậy mà bình tĩnh hơn không ít.
Tiếp theo, cậu liền nói thẳng: “Chuyện em làm Thành Hoàng này, thật ra phải nói từ tiết Thanh minh tảo mộ trước kia. Khi đó, em về quê tảo mộ cho cha mẹ, trên đường về có một vật từ trên trời giáng xuống, rớt thẳng vào trán em, sau đó em đã chết mất...”
·
Theo lời kể của Nguyễn Tiêu, thần sắc Tông Tuế Trọng hơi hơi biến đổi, tâm trạng cũng có chút chập chùng.
Trước đó, khi anh nhận ra năng lực của tiểu học đệ và cố ý chiêu mộ cậu về công ty mình, anh đã điều tra sơ qua tình hình của cậu. Mặc dù không đụng chạm đến một số thứ riêng tư, nhưng mơ hồ cũng biết được rất nhiều.
Nguyễn Tiêu trước 16 tuổi có một gia đình hạnh phúc hòa thuận, cha mẹ cũng tình cảm sâu đậm. Cha cậu là một chủ hộ nuôi trồng trong thôn, mẹ là một người làm công ăn lương bình thường. Gia đình không tính là giàu có, nhưng đạt chuẩn khá giả. Tuy nhiên, cha mẹ cậu đều yêu đời, ngày thường ngoại trừ để lại quỹ giáo dục và sinh hoạt phí cho con trai, số tiền còn lại đều dùng để du lịch trong các kỳ nghỉ, tuần trăng mật không biết bao nhiêu lần.
Trong hoàn cảnh như vậy, Nguyễn Tiêu cũng là người yêu đời, ở trường phẩm hạnh ưu tú và luôn vô ưu vô lo.
Cho đến khi Nguyễn Tiêu sắp tròn 16 tuổi, cha mẹ cậu gặp tai nạn máy bay, chỉ còn lại mình cậu. Cuộc sống của Nguyễn Tiêu lúc đó có thể nói là trời sụp đất nứt. Hơn nữa, vì mười mấy năm trước đó cậu luôn được bảo vệ tốt, tính cách đơn thuần, dẫn đến việc cậu chìm đắm trong bi thương, hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề bồi thường tai nạn máy bay. Ngay cả trong tang lễ cũng mơ mơ hồ hồ. Đến khi cậu tỉnh táo lại hoàn toàn, mới phát hiện công ty hàng không đã bồi thường, nhưng vì chính cậu không tự làm, khoản tiền bồi thường chỉ phù hợp với tiêu chuẩn cơ bản mà thôi. Lại vì cậu chưa thành niên, ông bà ngoại trọng nam khinh nữ đã lợi dụng thân phận người giám hộ để lách luật, cầm đi khoản bồi thường này.
Tình cảm của người thiếu niên luôn quật cường và thuần túy. Nguyễn Tiêu không hề làm ầm ĩ, cũng không đi tìm nhà bà ngoại, chỉ là mượn cớ chuyện này để cắt đứt quan hệ với nhà cậu (em của mẹ), từ đó không còn bất kỳ qua lại nào với họ. Sau đó cậu tự mình làm công học tập, ôm lấy nỗi nhớ và kỳ vọng của cha mẹ, xuất sắc trên mọi mặt, trở thành sinh viên Đế Đại.
Lại sau này, Nguyễn Tiêu học đại học, ổn định rồi chuẩn bị tiếp tục tìm việc làm thêm, vẫn là vừa học vừa làm. Kết quả chính là một lần về quê, đã bị ấn Thành Hoàng từ trên trời giáng xuống đập cho chết tươi, tiếp đó không trâu bắt chó đi cày bị trở thành Thành Hoàng mới nhậm chức, cũng là Thành Hoàng duy nhất.
Nghe xong toàn bộ lời Nguyễn Tiêu nói, Tông Tuế Trọng nhăn chặt mày.
Làm Thành Hoàng, có thần chức, lại đạt được những năng lực mà trước kia không có. Điều này nghe có vẻ là một chuyện tốt, nói không chừng còn là chiếm đại tiện nghi, nhưng chỉ có người thật sự trải qua mới có thể biết, đó là bị buộc phải hiểu biết một thế giới khác, bị buộc phải phấn đấu vì sinh mạng của chính mình. Thậm chí ở giai đoạn đầu tiên, nếu chọn sai một lần, vận may không tốt một chút, chút tín ngưỡng còn sót lại của ấn Thành Hoàng hao phí sạch sẽ, tiểu học đệ với thân phận một quỷ hồn bình thường, căn bản không cách nào thi triển thần tích, nói không chừng cũng chỉ có thể trở thành cô hồn dã quỷ.
Cho dù đến tận bây giờ, tiểu học đệ vẫn còn rất gian nan.
Mặt Tông Tuế Trọng trầm như nước.
Trước kia anh chỉ cảm thấy thân thể của tiểu học đệ trở nên lạnh băng mỗi khi sinh hồn rời xác là rất kỳ quái, bên trong có lẽ có duyên cớ gì đó. Nhưng anh không hề nghĩ rằng, đó thật ra không phải kỳ quái. Tiểu học đệ ấm áp vào ban ngày mới là giả. Tiểu học đệ chân chính, hiện tại cũng chỉ là một khối thi thể lạnh băng mà thôi.
Khi Tông Tuế Trọng nhìn về phía Nguyễn Tiêu, trong lòng thật sự không đành lòng.
“Cho nên, bình thường em căn bản không thể ăn gì, ăn vào miệng hoàn toàn không có vị...” Anh dừng lại một chút, “Chỉ có thông qua tay tôi, hoặc tôi mời, em mới có thể ăn được hương vị?”
Nguyễn Tiêu có chút ngượng ngùng, gật gật đầu: “Đúng vậy.”
Tông Tuế Trọng liền hiểu ra, vì sao khi lần đầu tiên anh mời ăn, tiểu học đệ căn bản không kiểm soát được mình, gần như thất thố. Bởi vì lúc đó, tiểu học đệ đã lâu lắm không ăn qua bất cứ thứ gì, cho dù không đói cũng rất khó chịu khi phải đựng sự khổ sở như vậy.
Nguyễn Tiêu thì thật ra không cảm thấy gì. Đúng, cậu đã chịu khổ lúc ban đầu, nhưng kể từ khi quen biết Tông học trưởng, cậu không còn vấn đề gì về phương diện này. Mỗi lần đi theo học trưởng ăn tiệc lớn, cậu vui sướng tột độ. Còn về trước kia? Chẳng phải mọi thứ đều đã qua sao. Hiện tại cậu mọi thứ đều tốt, hy vọng đang ngay trước mắt.
Tông Tuế Trọng thưởng thức thái độ này của Nguyễn Tiêu, nhưng càng như vậy, lại càng cảm thấy cậu không dễ dàng.
Mà Nguyễn Tiêu, sau khi trút hết mọi chuyện trong lòng ra thì giống như bỏ xuống một cục đá, nụ cười cũng càng thêm trong sáng lên.
Một lát sau, Tông Tuế Trọng nói: “Về sau tùy thời qua đây ăn cơm.”
Nguyễn Tiêu có thể cảm nhận được ý an ủi trong lời nói này, cười cong mắt nói: “Ừm!”
Tiếp theo, Nguyễn Tiêu lại lần lượt kể cho Tông Tuế Trọng nghe một số chuyện về cấp dưới của mình, ví dụ như trước kia làm thế nào tìm được Đầu trâu Mặt ngựa, chân thân của Đầu Trâu Mặt Ngựa là gì, mình gặp phải một số vụ án lung tung lộn xộn, bị làm cho khó chịu bao nhiêu lần, có lúc cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc. Mặt khác, có rất nhiều quỷ binh, nhưng hiện tại thuộc hạ thì nữ nhiều nam ít, lại còn có bé tiểu quỷ đáng yêu tìm được anh trai. Nhật Dạ Du Thần dùng rất thuận tay, chỉ tiếc vì sao đến nay không tìm được Phán Quan phù hợp, ngay cả Hắc Bạch Vô Thường cũng chưa nhìn thấy người đáng tin cậy. Chuyện này đặc biệt buồn bực...
Cuối cùng, Nguyễn Tiêu chống cằm nói: “Hay là, học trưởng về sau giúp em một tay nha?”
Hết chương 133.
____________________________
Chương 134: Gay gay
Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa - Edit: Kaorurits (TruyenduocdangtaiwordpressHikariare&wattpadKaorurits)
Tông Tuế Trọng không ngờ Nguyễn Tiêu lại đột nhiên đưa ra chuyện này, hiếm thấy ngẩn người, hỏi: “Giúp thế nào?”
Nguyễn Tiêu cũng tùy tiện nghĩ ra rồi tùy tiện nói. Thấy Tông Tuế Trọng lại để ý đến cậu, liền nhịn không được cười cười: “Em nói đùa thôi. Vốn dĩ nếu học trưởng trên người không có cái lỗ đen kia, em có thể kéo sinh hồn của học trưởng ra, rồi trực tiếp thỉnh anh làm Phán Quan. Nhưng không kéo ra được rồi, nên chờ án tử nhiều, học trưởng giúp em xem xét là được.”
Đây thật sự là lời trong lòng cậu. Đừng nói là vị học trưởng này tính cách nghiêm túc và đoan chính, lại còn hợp tính với cậu. Nếu thật sự cho anh làm Văn Phán Quan, khi xử án chắc chắn sẽ giống những gì cậu nghĩ. Hơn nữa, trình độ đạo đức của học trưởng nói không chừng còn cao hơn cậu, cũng không cần lo lắng anh lấy quyền mưu tư gì đó. Lại nói, ban ngày cậu gọi học trưởng là ông chủ, buổi tối học trưởng gọi cậu là ông chủ, thì quả thực là quá sung sướng!
... Nhưng mà, điều này chỉ có thể là nằm mơ.
Một cái lỗ đen, đã xóa sạch giấc mộng của cậu, hầyyyy!
Nhưng có lỗ đen này ở đó, nếu cậu gặp phải tình huống thần lực không đủ, học trưởng nói không chừng có thể giúp cậu trấn giữ hiện trường. Còn khi cậu xử án mà không chắc chắn, có thể thỉnh học trưởng hỗ trợ phân tích, chấn chỉnh lại tâm thái của mình –– đây mới là cách dùng học trưởng chính xác chứ.
Trong lòng ngổn ngang suy nghĩ rất nhiều, Nguyễn Tiêu lại dùng ánh mắt rất mong đợi nhìn về phía Tông Tuế Trọng.
Tông Tuế Trọng nghe xong Nguyễn Tiêu nói, cũng không ngại giúp đỡ cậu một chút, liền đồng ý: “Có thể.”
Giây tiếp theo, anh liền như nguyện nhìn thấy nụ cười vui vẻ của tiểu học đệ.
Nguyễn Tiêu tâm tình tốt, nhanh chóng trò chuyện với Tông Tuế Trọng một lát, lại nhắc đến cách xử lý đậu mặt người trên núi và nguy hiểm cậu gặp phải, nói: “... Nếu không phải lúc đó giám đốc Trương và họ đột nhiên cung cấp tín ngưỡng, tôi liền gặp rắc rối lớn.”
Thần sắc Tông Tuế Trọng dịu đi. Xem ra, ý tưởng của anh không sai, đích xác đã giúp đỡ tiểu học đệ rồi.
Nguyễn Tiêu hiện tại cũng rất hiểu Tông Tuế Trọng, thấy biểu cảm này của anh, đột nhiên có một suy đoán –– “Học trưởng, không lẽ anh đã biết thân phận của em từ lâu, nên đã đưa ra chuyện huy động mọi người dâng hương này?”
Tông Tuế Trọng không hề khoa trương công lao của mình, chỉ nhàn nhạt bỏ qua, rồi nói đến chính sự.
“Thần lực của em hiện tại không đủ, vậy không cần vội vã xử lý chuyện đậu mặt người. Trước hết gọi quỷ binh canh gác nhất tuyến thiên, sau đó đem những vụ án trong ấn Thành Hoàng giải quyết và thẩm vấn xong. Chờ tích lũy đủ thần lực rồi cùng nhau giải quyết cũng chưa muộn.”
Nguyễn Tiêu đồng ý với đề nghị của anh, nói: “Em cũng nghĩ như vậy.”
Quả nhiên, sau khi thẳng thắn với học trưởng, rất nhiều chuyện liền có người để thương lượng. Hơn nữa, chỉ cần ở bên học trưởng, cậu thậm chí không cần phải thức đêm làm việc, ban ngày cũng không cần che giấu nữa sao... Lợi ích nhiều hơn.
Sau đó, cậu lại được thêm một lời giáo huấn.
Tông Tuế Trọng nói: “Về sau gặp lại thấy tình huống như vậy, chớ quên dự trữ lực lượng.”
Nguyễn Tiêu đương nhiên miệng đầy đồng ý, cậu cũng không dám bỏ qua nữa. Tuy nhiên, cậu cũng có chút e ngại trước bộ dáng nghiêm túc như vậy của học trưởng, nhanh chóng nói sang chuyện khác, nhắc đến chuyện mà cậu vẫn luôn muốn nói trước đó.
“Đúng rồi học trưởng, lần trước em được 100 vạn từ Khâu Tử Kiệt. Em nghĩ nhà học trưởng hẳn là hàng năm làm từ thiện, em có thể quyên góp một phần vào quỹ từ thiện của nhà anh được không?”
Tông Tuế Trọng không ngờ Nguyễn Tiêu lại nói chuyện này, nhưng làm từ thiện là chuyện tốt. Quỹ từ thiện dưới Tập đoàn Tông Thị cũng luôn minh bạch tiền bạc, anh cũng không từ chối, chỉ nói: “Quyên bao nhiêu? Tôi quay đầu lại nói hộ em một tiếng.”
Nguyễn Tiêu cười cười, giơ hai bàn tay lên, cong ngón cái xuống, trả lời: “88 vạn.”
Tông Tuế Trọng dừng lại một chút, nhìn về phía Nguyễn Tiêu nói: “Chỉ giữ lại mười hai vạn?”
Nguyễn Tiêu lắc đầu phủ nhận: “Không phải, em đã để lại hai mươi vạn. Chỗ này còn có tám vạn là em phân ra từ mười vạn được rất nhiều lần trước đó...” Cậu giải thích dụng ý của mình cho Tông Tuế Trọng: “Em quản những việc này vốn dĩ là trong phạm vi chức trách, xong việc cũng được thưởng công đức. Số tiền này nếu nhận hết, hơi phỏng tay. Nhưng dù sao em cũng là Thành Hoàng đặc biệt, sau này còn muốn huyết nhục sống lại, việc làm này làm chậm trễ em rất nhiều thời gian ở dương thế, thu một phần cũng coi như là bồi thường cho chính em. Nhưng em ước tính, thu 20% là đủ dùng rồi. 80% còn lại quyên ra ngoài, coi như em giống những quan lão gia thời cổ đại phát cháo cho bách tính đói khổ vậy.”
Tông Tuế Trọng nghe xong, liền không nói nhiều nữa.
Anh không cảm thấy việc lấy tiền có chỗ nào không ổn, có điều so với số tiền này, tâm trạng của tiểu học đệ mới là quan trọng nhất.
Nguyễn Tiêu liền rất thích thái độ như vậy của học trưởng, nhịn không được lại cười cười.
.
Trò chuyện thì không nhớ thời gian, bất tri bất giác, trời đã rất sáng.
Bên ngoài có một vài động tĩnh. Nguyễn Tiêu lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “Học trưởng, chúng ta cần nhanh chóng rửa mặt đánh răng.”
Tông Tuế Trọng không dị nghị, vì thế hai người tranh thủ thời gian, cùng nhau nhanh chóng đi vào phòng vệ sinh rửa mặt đánh răng. Xong xuôi, họ còn đi thay quần áo, để tránh trông không hợp.
Nguyễn Tiêu thay xong, kéo kéo cổ áo mình, xin lỗi nói: “Học trưởng xin lỗi, nếu không phải tại em, tối qua anh cũng không đến mức cả đêm không ngủ.”
Tông Tuế Trọng nói: “Không sao.” Nói đến đây, anh cảm giác lời mình nói hơi cứng nhắc quá, lại bổ sung thêm một câu, “Nghe em nói những chuyện đó, tôi rất vui.”
Nguyễn Tiêu nhìn ra thái độ nghiêm túc của Tông Tuế Trọng, trong lòng ấm lên, không khỏi cũng nói: “Nói xong với học trưởng, em cũng rất vui.”
Hai người nhìn nhau một cái, rồi lại quay đầu đi chỗ khác.
Tiếp theo, họ liền bước ra khỏi phòng.
·
Đa số sinh viên tham gia hoạt động tập thể đã thức dậy. Hiện tại đang tụ tập lại với nhau chuẩn bị ăn sáng. Lớp trưởng và lớp phó học tập đang điểm danh, dường như đang thảo luận xem còn ai chưa đến, có cần đi thúc giục hay không.
Nguyễn Tiêu và Tông Tuế Trọng sánh vai bước ra. Người đầu tiên họ thấy là Bác Dương và Mục Triết ở đối diện, cười đùa đi ra.
Đối mắt với Nguyễn Tiêu, Bác Dương vươn vai nói: “Lão tứ à, tối qua mày ngủ thế nào?” Ngủ cùng ông chủ, thế chẳng mất ngủ sao?
Nguyễn Tiêu sao lại không biết ý ngầm của cậu ta, trợn mắt nói: “Tao ổn mà.”
Bác Dương cười hắc hắc, cũng không trêu chọc nữa. Cậu ta đảo mắt, lập tức nhìn về phía lối đi nhỏ bên phải, hơi bực bội nói: “Vương Tử Tân làm sao thế, quầng thâm mắt nặng quá.”
Lông mày Nguyễn Tiêu vừa động, quay đầu nhìn qua.
Quả nhiên, căn phòng cuối mở ra rồi đóng lại. Vương Tử Tân một mình bước tới.
Mục Triết không quen Vương Tử Tân, còn Bác Dương thì đã sảng khoái chào hỏi Vương Tử Tân.
Vương Tử Tân cười gượng, đáp lại lời chào.
Bác Dương vẫn rất quan tâm bạn học, đặc biệt là cậu ta thường xuyên chơi bóng rổ với Vương Tử Tân trước đó, liền hỏi thêm một câu: “Mày không sao chứ, chọn giường ngủ không ngon à?” rồi lại nhìn về phía sau Vương Tử Tân: “Tao nhớ Cao Xương ở chung với mày mà? Nó còn ngủ nướng à?”
Vương Tử Tân rất xấu hổ, nhưng hắn cũng biết vấn đề này không thể tránh khỏi. Mà Bác Dương cũng vì quan tâm mới hỏi, liền nói ra câu chuyện đã sắp đặt sẵn cùng giám đốc Trương và họ.
“Đừng nói nữa, có lẽ không hợp khí hậu. Thằng nhóc Cao Xương này hơn nửa đêm qua nôn ói và tiêu chảy làm tao sợ chết khiếp, còn kinh động giám đốc Trương của khu nghỉ dưỡng đến. Vì chăm sóc nó, tao đã thức trắng cả đêm. Bác sĩ đến khám bệnh cho nó, nói hai ngày này nó không được tắm suối nước nóng, phải nằm trên giường...”
Bác Dương nghe líu lưỡi: “Thảm vậy? Khó khăn lắm mới có hoạt động tập thể, Cao Xương cũng xui xẻo quá.”
Vương Tử Tân: “Ai nói không phải chứ? Hiện tại tao chuẩn bị đi lấy một ít đồ ăn sáng mang về cho nó đây.”
Bác Dương nghĩ nghĩ nói: “Cũng tốt, người bệnh không thể bị đói. Đúng rồi, lát nữa chúng ta cũng đi thăm nó đi, tổng không thể để nó cảm thấy chúng ta đều không yêu quý bạn học chứ.”
Vương Tử Tân vội vàng ngăn cản –– Cao Xương hiện tại đầy người đều là thương, tuy nói đã bọc kỹ rồi nhét trong chăn, nhưng nếu thật sự có nhiều người qua đó thăm, khẳng định cũng không lừa được.
“Đừng đi, Cao Xương sĩ diện, chắc chắn không muốn bọn mày nhìn thấy cái bộ dạng thê thảm chật vật của nó.” cậu ta lập tức nói, “Với lại, bên đó còn có bác sĩ canh gác đấy, nói Cao Xương không thể bị quấy rầy. Giám đốc Trương nói, cho dù hoạt động lần này của chúng ta kết thúc, tao vẫn ở lại đây đồng hành cùng Cao Xương mấy ngày, chờ nó hoàn toàn không sao rồi mới về trường.”
Bác Dương không khỏi cảm thán: “Khu nghỉ dưỡng này thật sự rất có trách nhiệm, ôm hết trách nhiệm chuyện này vào mình.”
Vương Tử Tân cười gượng: “Là có chuyện như vậy đó. Tao đi tìm lớp trưởng, nói chuyện Cao Xương với cậu ta một tiếng, cũng để cậu ta khỏi sốt ruột.”
Bác Dương minh bạch, tránh đường nói: “Vậy mày nhanh chóng đi đi.”
Vương Tử Tân quả nhiên liền nhanh chóng đi.
Nguyễn Tiêu nghe hai người đối thoại một hồi, đại khái cũng hiểu ra, giám đốc Trương chuẩn bị xử lý chuyện Cao Xương bị trúng tà tối qua như một vụ tai nạn sinh bệnh bất ngờ. Dù sao tối qua ngoại trừ Tông học trưởng cao phú soái không thể lừa gạt này ra, những người khác cùng tầng bị quấy rầy cơ bản là học sinh, lúc đó đã khuyên trở về hơn một nửa, sau này có tò mò cũng không chờ đến hừng đông mà ngủ rồi. Tìm cớ sinh bệnh nôn ói tiêu chảy, quả thực là biện pháp che đậy tốt.
Như vậy khá tốt, dù sao loại sự kiện này nếu thật sự xảy ra thì thật sự gây ra hoang mang cho rất nhiều người, hoàn toàn không cần thiết. Hơn nữa, danh tiếng của khu nghỉ dưỡng suối nước nóng cũng sẽ không tốt...
Bên kia, Vương Tử Tân liền đi đến bên cạnh lớp trưởng, cẩn thận “giải thích” chuyện Cao Xương, cũng tương tự từ chối cách làm tổ chức bạn học cùng nhau thăm hỏi Cao Xương. Còn những bạn học khác, không phải ai cũng quen thuộc thân thiết với nhau, nên không cần phải nói từng người.
Nhờ lời nói dối này, hoạt động tập thể lần này không bị ảnh hưởng, chỉ là khi lớp trưởng muốn tổ chức bạn học đi leo núi bên cạnh thì lại bị nhân viên ở đây ngăn lại, nói là ngọn núi bên kia gần đây có sắp xếp, không được tự tiện leo lên. Nhưng ngọn núi khác thì có thể leo, hơn nữa bên kia còn có một thác nước lớn, có thể đi bè phiêu lưu các thứ. Sau đó, Lớp trưởng đương nhiên liền thích bên núi có “nhiều chức năng” hơn, sau khi tham khảo ý kiến bạn học, cùng nhau đi về phía đó.
Nguyễn Tiêu nhìn thấy, ngầm gật đầu.
Chuyện bên kia quả thật vẫn chưa được giải quyết hoàn toàn, việc phong tỏa không cho người qua là không thể tốt hơn. Cùng với việc khu nghỉ dưỡng này bảo mật không tồi, ngay cả Vương Tử Tân đều bị bắt ngậm miệng, những nhân viên tham gia vào chuyện này cũng tương tự câm miệng không nói.
Trong thời gian ngắn, chuyện này hẳn là bị bưng bít. Chờ sự việc giải quyết, thời gian càng lâu sau sẽ thế nào thì đó là chuyện của lúc đó –– chỉ cần không tìm ra chứng cứ, cũng không còn nguy hiểm gì nữa, ai muốn lan truyền sự kiện thần quái thì cứ tùy tiện truyền đi.
Vì thế, Nguyễn Tiêu chỉ xem mình là một sinh viên bình thường, kéo Tông Tuế Trọng đi chơi bè phiêu lưu vài lần, lại thưởng thức sơn động gần đó, rồi nghe người ta kể một chút truyền thuyết dân gian các kiểu.
Bất tri bất giác, hoạt động tập thể tại khu nghỉ dưỡng suối nước nóng này liền kết thúc.
Nói nghiêm khắc, ngoại trừ lúc kể chuyện tương tác khá nhiều, những thời điểm khác thật sự... Chưa thể nói là tăng thêm được bao nhiêu tình cảm giữa bạn học, chỉ có thể nói thân thiết hơn trước đó một chút mà thôi.
Nhưng bất luận thế nào, ngoại trừ chuyện của Cao Xương, hoạt động vẫn được xem là thành công.
·
Hoạt động tập thể kết thúc, mọi người về Đế Đại thì về Đế Đại, về nhà thì về nhà.
Tối hôm đó, Nguyễn Tiêu đi họp lớp, sau khi nghe xong lịch trình gần nhất của lớp, cậu liền tạm biệt mấy người bạn cùng phòng.
–– Cậu và Tông học trưởng đã hẹn sẽ về nhà học trưởng.
Bác Dương cũng chuẩn bị về nhà ngủ một đêm cùng Mục Triết, nhưng thấy Nguyễn Tiêu phải đi, vẫn không nhịn được nói: “Lão tứ, mày có việc thì ở với ông chủ, không có việc thì cũng ở với ông chủ. Quan hệ với ông chủ của mày tốt quá đi?”
Khóe miệng Nguyễn Tiêu hơi co giật: “Cái quỷ gì, mày chẳng phải cũng đi theo Mục Triết về à?”
Bác Dương thọc Mục Triết bên cạnh nói: “Tao với A Triết là bạn thân từ bé, quan hệ thân mật là đương nhiên. Nhưng ông chủ của mày đó là chủ nghĩa tư bản áp bức mày, mày còn vội vàng chịu sự áp bức hả?”
Nguyễn Tiêu đầy đầu sọc đen: “Tao với học trưởng quan hệ cũng rất tốt, bọn tao chí thú hợp nhau, hiểu không.” Nói đến đây, cậu tăng thêm ngữ khí: “Dùng lời nói của rất nhiều người trẻ tuổi hiện tại để nói thì sao nhỉ... học trưởng đó là Kim chủ ba ba của tao, có thể không nịnh bợ điên cuồng sao?”
Lúc này đến lượt Nhan Duệ ngăn cản hai người họ, nhanh chóng nói: “Thôi đi, càng nói càng loạn rồi nha. Nhị ca, mày không có việc gì đừng luôn chê cười chọc ghẹo lão tứ, còn lão tứ, mày không biết đầu óc nhị ca hơi tàn tàn à? Đừng để nó kéo thấp chỉ số thông minh của mày xuống.”
Nguyễn Tiêu: “...”
Bác Dương: “...”
Thôi Nghĩa Xương và Nhan Duệ ở bên cạnh nhịn không được cười thầm.
Có điều sau khi đùa giỡn, Nguyễn Tiêu vẫn vẫy tay với họ, vắt chuỗi bình an treo ở đầu giường lên vai, nói: “Tam Ca nói đúng, không thể xàm xí nữa. Học trưởng nhắn tin cho tao rồi, ảnh đang chờ tao ở ngoài kia. Tao cũng không thể để ảnh chờ lâu quá. Có việc sau này nói tiếp, tối nay tao không về nha.”
Tiếp đó cậu nhanh chóng nhảy đến cửa, rồi nhanh chóng nhảy ra ngoài.
Mọi người đi rồi, Bác Dương không khỏi nhíu mày: “Tao nói nè mấy anh em, chúng mày có thấy lão tứ với Tiểu Tông Đổng có hơi... gay gay không?”
Lời này vừa thốt ra, trong ký túc xá một mảnh yên tĩnh.
Thôi Nghĩa Xương gãi đầu nói: “Không có đi? Anh em chẳng phải đều ở chung như vậy sao?”
Nhan Duệ đẩy đẩy kính không nói gì.
Bác Dương tưởng rằng Nhan Duệ ngầm thừa nhận lời Thôi Nghĩa Xương nói, cũng gãi đầu, cảm thấy mình có lẽ đã nghĩ quá nhiều. Cậu ta và Mục Triết cũng không ở lại ký túc xá bao lâu, liền cùng nhau về nhà trước –– sáng mai hai tiết đầu không có tiết học, có thể đến trễ một chút.
Chờ hai người này đi rồi, Nhan Duệ nói với Thôi Nghĩa Xương: “Lão đại, mày có thấy... Lão nhị với Mục Triết có hơi gay gay không?”
Thôi Nghĩa Xương sửng sốt: “... Không có đi? Bạn thân từ nhỏ giữa bọn họ cũng đều ở chung như vậy mà?”
Nhan Duệ im lặng mà không tiếp tục chủ đề này nữa.
Trên thực tế, chủ đề này càng nói thêm, trong lòng y cũng rợn tóc gáy... Ký túc xá tổng cộng có bốn người, có hai người gay gay mà còn không tự biết. Nếu y nói nhiều, cũng thành gay gay thì làm sao bây giờ? Tâm tư Nhan Duệ tỉ mỉ, suy nghĩ nhiều dễ dàng xảy ra vấn đề. Y lại không giống lão đại, là một tên trai thẳng thần kinh thô có bạn gái...
·
Xe của Tông Tuế Trọng đậu ở cổng Đế Đại, cửa sổ xe hé mở.
Khi Nguyễn Tiêu bước ra, vừa ngẩng đầu, liền thấy một bóng người thanh mảnh váy trắng đứng ở trước xe cách đó không xa.
... Cảnh tượng này, sao lại có vẻ quen dữ vậy?
Hết chương 134.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro