Chương 139+140
Chương 139: Tiếp tục thẩm vấn
Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa - Edit: Kaorurits
Tông Tuế Trọng trầm ngâm: “Làm việc thiện... Làm từ thiện?”
Nguyễn Tiêu gật đầu: “Từ thiện là một khía cạnh thôi. Vụ án trước đây, tôi từng gặp một người phụ nữ thật sự thật lòng làm việc thiện, bà ấy có quỹ riêng, mấy chục năm như một ngày vẫn giữ nguyên sơ tâm. Người như vậy là thiện nhân chân chính, cho dù gặp nguy hiểm, thường sẽ tai qua nạn khỏi.” Nói đến đây, cậu thành thật bổ sung: “Học trưởng đi làm từ thiện cũng tốt, nhưng vì động cơ ban đầu của anh là vì công đức, nên về mặt tâm ý sẽ không bằng thiện nhân chân chính, công đức nhận được cũng sẽ giảm bớt. Tuy nhiên, việc thiện vẫn là việc thiện, dù có mục đích, chỉ cần sự giúp đỡ là thật, trời cao sẽ không quá bạc đãi.”
Tông Tuế Trọng tán thành: “Có ý đồ mà làm việc thiện và thật tâm làm việc thiện có khác biệt, đó là lẽ công bằng của đất trời. Sau này, tôi sẽ tăng cường hoạt động từ thiện, lập một quỹ từ thiện chuyên biệt dưới danh nghĩa cá nhân, tách khỏi Huyền Hoàng.”
Nguyễn Tiêu cười: “Cách hay đó, cứ làm như vậy đi.”
Làm từ thiện cùng cả Tông gia thì công đức phải chia cho mọi người. học trưởng tự lập quỹ riêng, toàn bộ công đức sẽ thuộc về anh, số lượng chắc chắn sẽ nhiều hơn.
Tông Tuế Trọng trầm ngâm một lát, hỏi: “Tôi có cần phải đi làm tình nguyện viên định kỳ không?”
Nguyễn Tiêu hơi sửng sốt, rồi lắc đầu: “Không cần. Nếu học trưởng rảnh rỗi và muốn đi thì được, còn không có thời gian thì thôi. Cái này phải tùy tâm thì mới là thật tâm.”
Theo cái nhìn của cậu, dù một số gia đình hào môn có thói quen dành ra vài ngày để đi làm tình nguyện, tự tay giúp đỡ người khác, nhưng Tông học trưởng công việc bận tối mặt, thật sự không cần thiết phải cố làm thế — chỉ cần đảm bảo dòng tiền được minh bạch, từng khoản chi đều đến đúng nơi cần đến, thì còn tốt hơn nhiều so với việc đích thân đi làm.
Tông Tuế Trọng gật đầu: “Vậy tôi sẽ tùy tâm trạng vậy.”
Nguyễn Tiêu nhắc nhở: “Học trưởng phải giám sát chặt chẽ dòng tiền của quỹ. Nếu bị tham ô, sẽ không còn công đức nữa. Thậm chí nghiêm trọng hơn, điều đó gọi là gieo hy vọng rồi lại làm người ta thất vọng. Lỡ người đó vì thế mà không nhận được trợ giúp từ quỹ khác và mất mạng, dù không tính là tội nghiệt của học trưởng, nhưng cũng không phải không có ảnh hưởng đến anh.”
Tông Tuế Trọng thấy Nguyễn Tiêu nghiêm túc, cũng trịnh trọng đáp: “Tôi sẽ cử nhiều người giám sát lẫn nhau, không quen biết nhau, để đảm bảo tính chính xác của dòng tiền. Tối đa hóa nỗ lực để tránh rủi ro.”
Nguyễn Tiêu giãn mặt ra cười: “Vậy em xin chúc học trưởng sớm ngày cho cái hố đen công đức này ‘ăn no’ nha.”
Tông Tuế Trọng cũng cười cười.
“Nhờ lời vàng ý ngọc của Thành Hoàng gia.”
Nguyễn Tiêu nghẹn lời, tức giận lườm Tông Tuế Trọng một cái.
.
Trò chuyện vài câu sau, Nguyễn Tiêu quay lại với thi thể.
Tông Tuế Trọng sắp xếp cho người mang đồ ăn nhẹ đến, sau đó đích thân lái xe đưa Nguyễn Tiêu về Đế Đại.
Nguyễn Tiêu chăm chỉ học hết một ngày, đến tối, cậu lại chào hỏi bạn cùng phòng và tiếp tục đến biệt thự của Tông Tuế Trọng theo lịch trình.
.
Nhìn hàng trăm cái bình lớn nhỏ chất dọc theo tường, Nguyễn Tiêu không khỏi mở to mắt, rồi quay đầu nhìn Tông Tuế Trọng.
Tông Tuế Trọng nói: “Thấy bình của em sắp hết mà ác quỷ còn nhiều, tôi bổ sung thêm cho cậu.”
Nguyễn Tiêu vốn cũng thấy bình sắp dùng hết, đang định tìm thời gian đi mua thêm. Không ngờ chưa kịp làm gì thì Tông học trưởng đã tâm lý đến mức mang đến sẵn — điều này khiến cậu không kìm được mà nhếch miệng cười tươi.
Tông Tuế Trọng dẫn cậu xem qua xong, theo thường lệ đưa cậu đi ăn tối, rồi đi tản bộ. Sau khi tản bộ xong, họ bắt đầu hoạt động mới của hai ngày nay: tiếp tục thẩm vấn.
Những linh hồn hoàn chỉnh đã được thẩm vấn xong hết. Lần này, họ chuyển sang thẩm vấn...
Nguyễn Tiêu nhắm mắt lại, chọn những quỷ hồn phản quân bị xé rách trong lúc giao chiến.
Khi hồn thể bị xé rách, phản ứng của quỷ hồn là khác nhau.
Có lúc, chúng mất kiểm soát, không hỏi được gì, chỉ còn lại bản năng; có lúc, chúng còn một chút lý trí nhưng không đủ, không hiểu người khác nói gì, không xử lý được logic, không tiếp thu được thông tin bên ngoài; có lúc thì lý trí hoàn toàn nguyên vẹn, dường như không khác gì trước đây, nhưng thực tế quỷ thể đã mất cân bằng và sẽ tiêu tan rất nhanh theo thời gian, hoặc phải nuốt chửng linh hồn khác để bù đắp, cuối cùng bị nhiều ý thức khác nhau va chạm, biến thành ác quỷ mất khả năng tự chủ... Và còn nhiều khuyết tật, thay đổi thất thường khác nữa, thậm chí nhiều tình huống chưa từng gặp trước đây, không thể đoán trước chỉ bằng cách nhìn hồn thể.
Rất nhanh, ba quỷ hồn phản quân tàn khuyết xuất hiện trước mặt Nguyễn Tiêu.
Vừa chạm đất, chúng đã gào thét lao vào Nguyễn Tiêu, hoàn toàn không giống những phản quân khác, những kẻ gian xảo nhận ra sự hiện diện của Thành Hoàng gia sẽ lừa gạt trước rồi mới tìm cách tấn công lén lút.
Đầu Trâu Mặt Ngựa lập tức ra tay, đè ba ác quỷ tàn khuyết này quỳ rạp xuống đất.
Nguyễn Tiêu cẩn thận quan sát vẻ mặt chúng, thấy rõ sự lo âu và điên loạn, sự vặn vẹo và thù hận, ánh mắt mơ màng hồ đồ, chỉ biết xé nát mọi kẻ thù trước mặt, không có chút thanh tỉnh nào.
—-Vậy thì không cần thiết thẩm vấn.
Đầu Trâu Mặt Ngựa cũng nhận ra, họ lạnh giọng quát: “Ác quỷ trên công đường, mau nói rõ tình hình sự thật!”
Quả nhiên như Nguyễn Tiêu nghĩ, ba linh hồn phản quân tàn khuyết này chỉ kêu ‘hú hú’, nước dãi chảy ròng, mặt đầy hung tàn và tham lam, không có bất kỳ phản ứng nào khác.
Nguyễn Tiêu không hề cảm thấy đồng tình, cậu dùng ánh mắt quét qua chúng, và ngay lập tức đưa ra phán quyết.
“Quỷ trên công đường đã hóa điên, dám tập kích thần linh, lại mang trên mình cả núi nợ máu. Đáng bị đày vào ba tầng địa ngục: Thạch Ma, Đao Sơn, Chảo Dầu. Hiện tại tạm thời giam giữ, chờ ngày địa ngục mở lại, sẽ thi hành hình phạt.”
Nói xong, cậu lấy một cái bình mới nhốt mấy ác quỷ tàn khuyết này vào.
Sau đó, Nguyễn Tiêu lại thả ra các quỷ hồn phản quân tàn khuyết khác và làm theo cách tương tự. Ban đầu, cậu thẩm vấn từng nhóm ba đến năm con là vì muốn xem những phản quân đó có còn lương tâm không, liệu họ có thật sự chỉ vì cấp trên ra lệnh mà buộc phải tấn công bá tánh, chứ không hề làm ra những hành vi tàn ác như vậy.
Nhưng sau khi xem xét từng con, Nguyễn Tiêu nhận ra mình đã sai.
Bất kể là nguyên vẹn hay tàn khuyết, chỉ cần là quỷ hồn phản quân, khi được thả ra đều tràn đầy huyết quang. Thậm chí nhiều con còn có huyết quang đan xen, chứng tỏ chúng cùng mắc nợ máu với cùng một hoặc vài cá nhân — còn gì để nói nữa? Không một ai là ngoại lệ, tất cả đều đầy rẫy tội nghiệt.
Nguyễn Tiêu thậm chí có thể tưởng tượng được, lúc đó có vài con, thậm chí cả chục con phản quân, cùng ra tay với cùng một hoặc vài bá tánh Li Thành: chúng cùng cưỡng hiếp một người phụ nữ, cùng hành hạ một đứa trẻ, cùng sát hại một cụ già hoặc một thanh niên trai tráng...
Sau khi hít một hơi thật sâu, Nguyễn Tiêu mặt không chút biểu cảm, đưa ra phán quyết tương tự.
Thạch Ma, Đao Sơn, Chảo Dầu, từng cái một sẽ được thực hiện.
Nguyễn Tiêu càng thêm mong chờ đến ngày tái sinh xác thịt, và càng mong chờ sự thăng cấp của chính mình.
Khi cậu tiến thêm một bước nữa, cậu muốn đi âm phủ.
Bằng mọi giá, phải làm cho địa ngục mở cửa trở lại!
.
Sau khi thẩm vấn xong tất cả phản quân — dù nguyên vẹn hay tàn khuyết — Nguyễn Tiêu mới cẩn thận thả ra ba linh hồn bá tánh Li Thành tàn khuyết. Họ không có tội nghiệt, vốn dĩ là những phàm nhân bình thường nhất, nhưng hiện tại, vì bị xé rách, khuôn mặt họ trống rỗng, chỉ thỉnh thoảng mới thoáng hiện một tia giãy giụa, và một tia thù hận.
Hết chương 139.
—----------------------------------------------------------------
Chương 140: Nhẹ nhàng đột phá một vạn
Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa - Edit: Kaorurits
Nguyễn Tiêu nhất thời im lặng. Nhìn dáng vẻ của những oan hồn này, họ không thể tự mình thuật lại nỗi oan, đồng thời họ cũng không nhận ra anh là Thành Hoàng, bởi vì tin tưởng cậu sẽ làm chủ trừng phạt kẻ ác để rút đi oán khí và đi vào quỷ môn.
Vậy phải xử lý thế nào đây?
Sau một hồi suy tư, Nguyễn Tiêu nhìn về phía Tông Tuế Trọng.
Tông Tuế Trọng hỏi lại: “Sao thế?”
Nguyễn Tiêu thở dài: “Họ ở trạng thái này, em không biết phải làm sao.” Cậu giải thích nguyên nhân một lần, rồi nói: “Hồn thể đã tàn khuyết. Em có thể mở quỷ môn và cưỡng chế đưa họ đi, nhưng nếu làm vậy, họ có khả năng sẽ không được làm người bình thường sau khi luân hồi, hoặc nếu có thì cũng là người thiểu năng... Họ phải luân hồi một lần, hoặc thậm chí vài lần, hồn thể mới có thể được bồi đắp đầy đủ, sau đó mới trở lại làm quỷ hồn bình thường. Chỉ là... họ vốn đã rất oan ức rồi, còn phải chịu khổ thêm trong luân hồi nữa, chẳng phải Thành Hoàng như em quá bất công sao?”
“Còn một cách khác là em dùng bình nhốt họ lại, đặt trước tượng thần, rót cho mỗi người một ít tín ngưỡng, giúp họ mượn thần lực cộng minh với tượng thần để từ từ bồi đắp hồn thể. Nhưng cách này tốn thời gian cực kỳ lâu, có lẽ phải vài trăm năm, và nếu cộng minh sai sót một chút, hồn thể có thể sụp đổ. Em không thể lúc nào cũng giám sát họ được, mà để họ tự làm thì không yên tâm chút nào.” Nói đến đây, Nguyễn Tiêu sốt ruột: “Đó chưa phải là nghiêm trọng nhất. Nghiêm trọng hơn là hồn thể được bồi đắp kiểu này sẽ khác biệt lớn so với trước. Nếu tàn khuyết nhiều quá, ngay cả bản chất hồn thể cũng có thể thay đổi... Phương pháp tốt nhất để phục hồi hồn phách đến mức hoàn hảo, khôi phục như ban đầu, vẫn là luân hồi. Nhưng họ phải chịu quá nhiều đau khổ nếu luân hồi ngay lúc này.”
Tông Tuế Trọng nghe xong, cũng hiểu được sự chần chừ của Nguyễn Tiêu.
Cả hai phương án đều khả thi nhưng hệ lụy đều lớn, khiến tiểu học đệ không chắc nên chọn cách nào hợp lý nhất cho họ. Hoàn toàn không thể mặc kệ những hồn thể tàn khuyết này, vì nếu mặc kệ, chưa nói đến trách nhiệm của Thành Hoàng, chỉ riêng việc họ có thể tan biến hoàn toàn trong thời gian tới cũng đủ khiến người ta không đành lòng.
Tông Tuế Trọng trầm ngâm.
Nguyễn Tiêu cũng đang suy nghĩ.
Quỷ thần, quỷ binh cấp dưới đều im phăng phắc, không dám gây ra tiếng động nào, sợ làm xao nhãng suy nghĩ của hai người.
Vài phút sau, Tông Tuế Trọng mới nói: “Nếu chỉ có hai phương pháp này, sao không để họ tự chọn? Nếu họ không chọn được, chi bằng mượn ý trời vậy.”
Nguyễn Tiêu sững sờ.
Tông Tuế Trọng giải thích: “Làm một ống đựng thẻ tre, bên trong có mười hai thẻ. Một nửa là phương án một, một nửa là phương án hai. Nếu họ còn nghe hiểu được lời nói, cứ để họ tự lắc. Nếu không hiểu, cậu sẽ thay mặt họ lắc. Ra thẻ nào, dùng phương pháp đó.”
Nguyễn Tiêu nghe xong, mắt lập tức sáng rực.
“Cách này hay quá!” Cậu vừa hơi ảo não vừa nhẹ nhõm như trút được gánh nặng: “Rõ ràng là cách đơn giản như vậy, sao em lại không nghĩ ra nhỉ? học trưởng nói đúng, người ngoài chúng ta quyết định làm gì, đương nhiên là phải để họ tự chọn. Nếu họ không chọn được, em sẽ là Thành Hoàng lắc thay, lúc lắc thì thỉnh cầu ý trời. Miễn là em không có tư tâm gì, thẻ lắc ra chính là ý trời. Cảm ơn học trưởng, nếu không có anh gợi ý, em vẫn còn đang nghĩ lung tung lắm!”
Tông Tuế Trọng đáp: “Không cần khách sáo.”
Nguyễn Tiêu nói làm là làm. Chuyện làm ống thẻ tre thì dễ thôi. Đang định đợi ngày mai tìm người làm, Tông Tuế Trọng đã đi vào bếp, mở một ngăn tủ và lấy ra một bó đũa tre đưa cho cậu.
“Cái này dùng được không?”
Nguyễn Tiêu thấy đôi đũa khá thô, cầm lên cân thử rồi cười.
Chất lượng và trọng lượng đều phù hợp, chỉ cần điều chỉnh một chút là được. Chỉ là... Cậu ngẩng đầu hỏi: “Học trưởng, cái này đã dùng bao giờ chưa?”
Tông Tuế Trọng: “Chưa từng dùng. Là hàng thủ công mỹ nghệ do công ty đối tác gửi tặng, làm từ loại tre tốt nhất.”
Nguyễn Tiêu chợt hiểu: “Thảo nào nó thô thế, hóa ra không phải để ăn cơm mà để trưng bày.”
Nói xong, cậu vui vẻ sử dụng một chút thần lực “roẹt roẹt” như vậy mà gọt — chỉ chưa đầy hai phút, ba đôi đũa tre được chọn lọc kỹ lưỡng đã được gọt thành mười hai thẻ tre giống hệt nhau, vô cùng thích hợp.
Làm xong, Nguyễn Tiêu khởi động ngón tay, dùng thần lực viết lên từng thẻ chữ “luân hồi” và “cộng minh”. Sau khi hoàn thành mười hai thẻ, cậu nhận lấy ống tre Tông Tuế Trọng không biết lấy từ lúc nào, bỏ tất cả thẻ vào.
Tiếp theo, Nguyễn Tiêu đưa ống thẻ về phía trước, cố gắng trấn an một cách ôn hòa nhất đối với mấy oan tàn hồn khuyết đang ngơ ngác: “Nào, lắc thử nhé?”
Nghe Nguyễn Tiêu nói, ba linh tàn hồn khuyết ngơ ngác ngẩng đầu, dường như không hiểu. Nguyễn Tiêu kiên nhẫn đợi một lúc, cuối cùng có một con chậm rãi nắm lấy ống thẻ, lắc lắc cánh tay lên xuống — một cái, hai cái, ba cái, “Bộp”, một thẻ rơi xuống đất.
Nguyễn Tiêu nhặt lên, là “luân hồi”. Cậu lấy một cái hũ bên cạnh, bỏ tàn hồn đó vào, phong bế, đợi thẩm vấn xong hết rồi mới mở quỷ môn.
Mặc dù Nguyễn Tiêu tiếp tục đợi, hai tàn hồn còn lại không hề đưa tay ra nữa. Thế là cậu đứng trước tàn hồn thứ nhất lắc ống thẻ, nhận được thẻ xong, lại đến trước tàn hồn thứ hai làm lại một lần. Hai thẻ này, cũng đều là “luân hồi”.
Nguyễn Tiêu không chút do dự bỏ hai tàn hồn này vào cùng hũ với con thứ nhất. Ngay sau đó, anh lại thả ra mấy tàn hồn khác từ ấn Thành Hoàng, quan sát tội nghiệt trên người chúng, rồi để chúng tự lắc hoặc cậu sẽ xử lý ống thẻ.
Lặp đi lặp lại. Vì những tàn hồn này không cần thẩm vấn, công việc của cậu lại nhanh hơn một chút, dù thỉnh thoảng phải chờ phản ứng của chúng thì hiệu suất vẫn rất cao.
Hơn một giờ trôi qua, tất cả tàn hồn của bá tánh Li Thành đã được xử lý xong.
Điều kỳ lạ là, tất cả thẻ rút ra đều không có ngoại lệ, đều là “luân hồi”?
Thấy vẻ ngạc nhiên của Nguyễn Tiêu, Tông Tuế Trọng nói: “Có lẽ là vì xác suất thành công của luân hồi là cao nhất.”
Nguyễn Tiêu khựng lại, cũng thấy có lý. Chẳng qua, họ vẫn phải chịu thêm chút khổ... Nếu Địa Phủ và Âm Quan còn đó, thấy họ thảm thiết như vậy, biết đâu còn được chiếu cố để chuyển thế châm chước một chút, ít nhất cũng bình an trôi chảy, nhưng giờ Địa Phủ không còn, họ phải làm sao?
Chần chừ một lát, Nguyễn Tiêu thở dài.
Từ người cậu, một đạo kim quang phát ra, chia thành vô số sợi chỉ vàng mảnh mai, đâm vào chiếc bình đựng tàn hồn bá tánh Li Thành.
Tông Tuế Trọng thấy những sợi chỉ vàng đó nhẹ nhàng lan tỏa trên mỗi tàn hồn, khẽ xoay quanh, không khỏi nhìn về phía Nguyễn Tiêu, thần sắc hơi biến: “Em cho họ công đức?”
Nguyễn Tiêu có chút buồn bực nhưng vẫn gật đầu: “Giờ không còn cách nào khác. Những tàn hồn này quá oan ức, nếu em mặc kệ, sau khi chuyển thế, nếu gặp người tốt thì còn bình an, nếu gặp hoàn cảnh không tốt thì không biết còn phải hành hạ bao lâu nữa. Đã quản thì quản cho trót, cũng chỉ là sống lại chậm hơn một chút thôi...” Nói rồi, chính cậu phải gạt bỏ đi sự buồn bã, có chút đắc ý nói: “Số công đức này cũng không nhiều lắm, mỗi người 10 điểm. Sau khi họ đầu thai, công đức sẽ tự động theo họ, hòa vào cơ thể người chuyển thế. Đến lúc đó, ít nhất về cơ bản thì họ có thể sống an ổn.”
Tông Tuế Trọng nhìn biểu cảm nhỏ của Nguyễn Tiêu, lòng mềm nhũn.
Mặc dù cần công đức, nhưng vẫn sẵn lòng trả giá thứ đáng lẽ không cần phải trả. Dù ấn Thành Hoàng ăn vạ không phúc hậu, nhưng cũng không thể phủ nhận, tiểu học đệ là một lựa chọn rất phù hợp...
Nguyễn Tiêu cũng không nhàn rỗi, cuối cùng, còn lại mấy tàn hồn binh sĩ triều đình đã xông lên trước, đồng thời cũng bị tàn khuyết.
Những oan hồn này đều mang theo huyết khí đến từ mạng người, nhưng huyết khí lại có sát khí, đây là điều gần như tất cả binh sĩ từng tham gia chiến tranh đều có.
Tuy nhiên, chiến trường vô tình, binh sĩ tuân theo lệnh cấp trên, cấp trên tuân theo lệnh triều đình. Lệnh triều đình có lẽ vì kẻ thù chủ động xâm phạm, và sự xâm phạm của kẻ thù lại có thể do triều đình từng gây chiến... Những nhân quả đan xen này rất khó phân biệt đúng sai. Giết chóc trong chiến tranh không vì tư dục, mà vì đại nghĩa gia quốc, không thể đánh đồng với tội ác sát nghiệp thông thường.
Bởi vậy, đối với những oan hồn binh sĩ nguyên vẹn trước đây, cậu chỉ tập trung thẩm vấn. Chỉ cần huyết khí không xuất phát từ tư dục, cậu sẽ hóa giải oán khí của họ, rồi thả họ đi vào quỷ môn. Còn kiếp sau thế nào thì tùy vào mệnh số của họ, cậu không can thiệp hay quản nhiều. Nhưng còn những tàn hồn này thì sao? Không thể thẩm vấn. Dù cậu có thể phân biệt được đại khái nguồn gốc tội nghiệt, nhưng vẫn có những điểm không chắc chắn, không thể phán đoán mù quáng...
Nguyễn Tiêu do dự rất lâu, rồi lắc ống thẻ tre trước mặt những tàn hồn này.
Cộng minh, cộng minh, luân hồi, cộng minh, luân hồi —
Sau khi lắc thẻ cho tất cả tàn hồn binh sĩ triều đình, ngoài luân hồi, thẻ cộng minh cũng xuất hiện.
Nguyễn Tiêu không chút do dự đặt những tàn hồn ra luân hồi vào chung bình với bá tánh Li Thành, và cũng ban công đức bình đẳng cho họ. Còn những hồn ra cộng minh, cậu lấy mấy cái bình nhỏ, tách họ ra, phong tỏa, rồi lần lượt cho một chút thần lực, đặt trước tượng Ấn phụ, chờ họ tự cộng minh.
Tông Tuế Trọng suy nghĩ: “Tất cả bá tánh Li Thành đều là luân hồi, một phần binh sĩ triều đình cũng là luân hồi, nhưng có năm người ra cộng minh... Nguyễn học đệ, em nói có thể nào năm binh sĩ ra cộng minh này, sát nghiệp khi sống có liên quan đến tư dục không, nên mới có sự khác biệt này?”
Nguyễn Tiêu giật mình, bỗng nhiên nói: “Không chừng rất có khả năng!” Ý nghĩ của cậu thông suốt ngay lập tức: “Vậy thì cứ để mấy người này cộng minh cẩn thận. Mặc kệ bao lâu, chờ hồn họ được bồi đắp xong, em sẽ thẩm vấn kỹ lưỡng. Nếu thật sự có tội ác cá nhân nào, đáng phạt thì vẫn phạt. Còn nếu không thẩm vấn được gì, đưa họ đi đầu thai cũng không muộn... Ừm, nếu hồn thể họ bổ sung xong mà như thay đổi thành người khác, thì cứ bắt họ làm công không lương cho em hàng trăm năm rồi mới cho đầu thai.”
Tông Tuế Trọng nghĩ ngợi: “Phương án này được đấy.”
Nguyễn Tiêu lộ ra một nụ cười.
“Hai ngày nay, tín ngưỡng vẫn rất ổn định. Cái người gà mờ Điền Bảo Thành gà mờ kia rất thành kính, mỗi ngày đều cống hiến vài trăm đến hơn một nghìn điểm tín ngưỡng. Cộng thêm những nguồn khác, em mới miễn cưỡng thẩm vấn thâu đêm giải quyết được vấn đề mà không bị vắt kiệt.” Nguyễn Tiêu vừa mở quỷ môn ném những tàn hồn ra thẻ luân hồi vào bình để chờ đợi, vừa trò chuyện với Tông Tuế Trọng: “Những tàn dư ở đó cũng phải xử lý. Để em tích lũy thêm vài ngày tín ngưỡng rồi đi một chuyến, lúc đó sẽ giải quyết hết mọi chuyện. Khu nhất tuyến thiên và cánh đồng đậu kia cũng cần xử lý. Nhưng em nghĩ, hai thứ này vô dụng với em, nhưng Huyền môn hiện tại có lẽ sẽ rất cần. Hay em báo mộng cho Hàn Trang vẫn giữ liên lạc với em gần đây đi, anh ấy cũng không dễ dàng gì, tâm tính lại chính trực. Giao cho anh ấy cũng là giao cho phái Mao Sơn, để họ xử lý việc này cũng đỡ phiền phức...”
Tông Tuế Trọng nói: “Giao cho Huyền môn cũng được, người của phái Mao Sơn hẳn là có chút bản lĩnh.”
Nguyễn Tiêu cười: “Đúng không? Em cũng nghĩ vậy. Hiện tại hai phái lớn Chính Nhất và Toàn Chân đều rất hòa hợp, phẩm hạnh của các đại phái Huyền môn khác chắc cũng không tệ, nhưng ai bảo em quen thuộc với phái Mao Sơn hơn...”
Cánh đồng đậu có thể cải tạo thành linh điền, truyền thừa trên bùa trấn áp ở nhất tuyến thiên rất cổ xưa, Huyền môn nghiên cứu kỹ cũng có thể lĩnh ngộ được điều gì đó. Trong thời mạt pháp này, hai thứ đó cũng được coi là vật phẩm không tồi.
Đúng lúc Nguyễn Tiêu đang trò chuyện, giọng nói có chút kinh ngạc của Tông Tuế Trọng đột nhiên vang lên.
“Nguyễn học đệ, em xem công đức trên người em kìa.”
Nguyễn Tiêu vừa mới ném những oan tàn hồn khuyết vào quỷ môn, nghe Tông Tuế Trọng nói, lập tức nhìn xuống mình. Cậu kinh ngạc khi thấy vô số điểm sáng vàng rực ồ ạt kéo đến, chỉ trong chớp mắt đã bao bọc lấy cậu, mang lại cảm giác dễ chịu kỳ diệu như đang ngâm mình trong suối nước nóng.
Đồng thời, một luồng dòng nước ấm xuất hiện từ người cậu, lưu chuyển, không ngừng di chuyển trong cơ thể. Mỗi lần di chuyển, dường như nó lại mang đi vài phần tử khí, tăng thêm một chút sinh cơ.
Nguyễn Tiêu kinh ngạc nhận ra, kể từ khi cậu mở quỷ kôn đưa quỷ rời đi, vô số công đức đã kéo đến. Nó cuồn cuộn mãnh liệt như sóng triều, nhiều hơn rất nhiều so với công đức cậu nghĩ mình sẽ nhận được!
Tự nhiên mà vậy, nó đã dễ dàng vượt qua một vạn...
Hình… hình như cậu có thể sống lại rồi!
Hết chương 140.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro