Chương 141+142

Chương 141: Sống lại

Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa - Edit: Kaorurits

Giờ phút này, vô số ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Nguyễn Tiêu, nhưng dường như cậu lại chẳng nghĩ gì cả, một mảng mông lung. Cậu cảm nhận được những công đức này như hóa thành một nguồn năng lượng khổng lồ, tất cả đều đang dồn về một nơi nào đó—

Tông Tuế Trọng cũng thấy rõ. Những công đức vàng kim đó, sau khi bao bọc quanh thần hồn của tiểu Thành Hoàng, lại biến thành một dòng lũ cuồn cuộn, hướng thẳng lên tầng trên. Hướng đó, chính là nơi thi thể của tiểu học đệ đang nằm.

Thấy tiểu học đệ vẫn còn ngơ ngác, vẻ mặt khó tin, anh lập tức nhắc nhở: “Nguyễn học đệ, mau quay về thân thể của em đi!”

Nguyễn Tiêu giật mình, ba chữ “quay về thân thể” như một tiếng sét nổ vang trong đầu cậu. Dù chưa hoàn toàn phản ứng kịp, thần thân của cậu đã theo bản năng bay thẳng lên lầu. Tông Tuế Trọng nhanh chóng bước theo, lập tức đuổi kịp.

Rất nhanh, một người một thần đã vào đến căn phòng Nguyễn Tiêu thường ở trên tầng hai. Tông Tuế Trọng tận mắt chứng kiến thần hồn Nguyễn Tiêu xông thẳng qua cánh cửa, và nhảy vào thi thể cậu trong khoảnh khắc, hợp thành một thể thống nhất.

Ngay lập tức, dòng lũ vàng kim hình thành từ công đức trực tiếp bao bọc Nguyễn Tiêu, gần như biến cậu thành một cái kén vàng rực.

Tông Tuế Trọng dừng bước, chỉ đứng lặng lẽ canh giữ ở cửa.

Anh hơi lo lắng nhìn về phía cái kén vàng kim đó. Cái kén được đan xen từ vô số lớp kim quang, không ngừng có ánh sáng vàng chảy ra, thẩm thấu vào thi thể đang được bao bọc bên trong.

— Tông Tuế Trọng không biết, cái kén này vốn có khả năng che chắn tầm mắt tò mò của người khác, nhưng không hiểu vì sao, lại không thể ngăn cản tầm mắt của anh.

Thế nên anh thấy rõ, bộ đồ ngủ của thiếu niên bên trong kén nhanh chóng bị một tầng ánh sáng làm tan rã, và những luồng ánh sáng đó xâm nhập vào làn da tái nhợt của cậu, nhuộm cho nó một chút huyết sắc hồng hào khỏe mạnh.

Sau khi hòa nhập với thi thể của chính mình, Nguyễn Tiêu cảm nhận được một lực lượng nóng rực hoàn toàn vây quanh cậu, cải tạo cậu từ trong ra ngoài...

Sau khi chết đi, Nguyễn Tiêu mượn từng chút công đức mỗi ngày để duy trì hình thái con người. Trong một thời gian dài, cậu cứ nghĩ mình đã quen với kiểu cơ thể giả vờ bình thường này, thậm chí nhờ Tông Tuế Trọng mà thường xuyên được ăn ngon, cảm giác cứ như không khác biệt mấy so với trước khi chết. Nhưng giờ đây, cho đến khi cậu thực sự cảm nhận được cơ thể lạnh lẽo, cứng đờ của mình ấm lên từng chút một từ trong ra ngoài, và dưới sự thẩm thấu của một sức mạnh, máu trong mạch máu lại bắt đầu chảy, mang lại cho cậu hơi thở thực sự, lông tóc lại bắt đầu mọc... một loại sinh khí tràn đầy đang nở rộ, từ trong ra ngoài!

Đây mới là cảm giác tồn tại!

Nguyễn Tiêu ngơ ngác nhìn chính mình, sau đó vô cùng cẩn thận, thử nhúc nhích các ngón tay. Nóng hổi, tràn đầy sức sống.

 Cậu lại đặt lòng bàn tay lên ngực mình... “Thình thịch! Thình thịch!” 

Đây là tiếng tim đập, ngày càng kịch liệt, kéo theo sự chảy xuôi của máu toàn thân, kéo theo toàn bộ sức mạnh sinh cơ, lan tỏa khắp cơ thể!

Nguyễn Tiêu hít sâu, rồi thở ra thật mạnh.

Cậu không kiềm được nở một nụ cười rạng rỡ, mừng rỡ như điên, không thể tự chủ! Cậu muốn vung tay múa chân, nhưng cơ thể còn bị một sức mạnh trói buộc, khiến cậu không thể vui sướng nhảy cẫng lên.

Nhưng dù vậy, Nguyễn Tiêu đã vui sướng đến tột độ.

Cậu sống lại rồi! Cậu thực sự sống lại rồi! Khí linh trong ấn Thành Hoàng nói không sai, chỉ cần cậu nỗ lực kiếm công đức, chỉ cần cậu cẩn trọng làm việc, khi công đức đạt đến mười nghìn điểm, cậu sẽ có thể tái sinh máu thịt, có được thân xác tồn tại ở dương thế!

Nguyễn Tiêu cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.

Chỉ đến bây giờ, cậu mới nhận ra cảm giác tồn tại với tư cách Thành Hoàng và cảm giác bị ép làm Thành Hoàng sau khi bị đập chết là hoàn toàn khác nhau. Dù hiện tại cậu đã có ý thức trách nhiệm nhất định, vẫn thích lo chuyện bao đồng, nhưng trước đây luôn có một gông xiềng sống lại trói buộc nội tâm cậu. Còn bây giờ thì khác, cậu lại làm Thành Hoàng, đó là sự tự nguyện từ sâu thẳm nội tâm, chứ không còn là sự miễn cưỡng, vì lợi ích, với ý niệm chưa đủ rõ ràng như trước nữa!

Một lúc lâu sau, Nguyễn Tiêu mới khống chế được cảm xúc bùng nổ của mình, bình tĩnh trở lại. Cậu nhéo nhéo cánh tay, cảm nhận làn da ấm áp, săn chắc, rồi nhìn vào ấn Thành Hoàng của mình.

Cậu cũng nhớ rõ, khi công đức vượt qua một vạn, anh sẽ không còn là Huyện Thành Hoàng phẩm cấp thấp nhất nữa, mà sẽ được thăng chức, đạt được quyền hạn của Châu Thành Hoàng.

Vốn dĩ ở thời cổ, mỗi Thành Hoàng có một phạm vi nhiệm vụ riêng, giống như quan viên triều đình, là Thành Hoàng xác định của một châu, một huyện. Nhưng hiện tại chỉ còn lại một mình cậu, chức quan Thành Hoàng đại diện cho sức mạnh mà Nguyễn Tiêu có thể điều động, thuộc về thần chức Thành Hoàng.

Lấy một ví dụ thiết thực nhất: khi là Huyện Thành Hoàng, số lượng chức vị Quỷ Thần và Quỷ Binh cậu có thể sắc phong và sử dụng rất hạn chế so với Châu Thành Hoàng. Ví dụ: Huyện Thành Hoàng có thể sắc phong một Phán Quan, một tổ Đầu Trâu Mặt Ngựa, Hắc Bạch Vô Thường và Nhật Dạ Du Thần chỉ có một tổ; còn khi lên Châu Thành Hoàng, Phán Quan có thể tăng lên ba người, Đầu Trâu Mặt Ngựa tăng lên mười tổ, nhưng các Thần chức như Hắc Bạch Vô Thường và Nhật Dạ Du Thần là cố định, trước sau chỉ có một tổ. Khi tiến thêm một bước nữa, số lượng Đầu Trâu Mặt Ngựa có thể tăng thêm, còn số lượng Phán Quan thì không thể tăng thêm. Ngoài ra, còn có phạm vi chiêu mộ quỷ hồn bái tế, tổng số quỷ thần quỷ binh trong tay... tất cả đều có quyền hạn khác biệt.

Điều làm Nguyễn Tiêu tâm động nhất là, có lẽ vì sự thay đổi lớn của trời đất, khi trở thành Châu Thành Hoàng, cậu đã có thể chủ động đi đến Địa Ngục. Dù là chủ động đi, nhưng cũng chỉ có thể đến để quan sát thôi, chứ không thể làm được nhiều việc.

Nhưng đối với Nguyễn Tiêu hiện tại, việc có thể đến tận nơi xem tình hình âm phủ, tìm cách mở lại địa ngục cũng tốt rồi, còn hơn là cứ mãi mông lung như bây giờ.

Nguyễn Tiêu tiếp tục kiểm tra các năng lực khác của mình, biểu cảm trên mặt không ngừng thay đổi, suy nghĩ về những việc cần làm trong tương lai.

Trong lúc mải suy tư như vậy, cậu đã quên bẵng đi việc quần áo của mình đã biến mất từ lâu. Cậu cũng quên mất rằng cái kén công đức vàng kim hình thành trên người cậu khi cải tạo chỉ có tác dụng bảo vệ cho quá trình biến đổi. Sau khi huyết nhục tái sinh hoàn tất, công đức chỉ kiểm tra trong ngoài vài lần, phát hiện quá trình đã hoàn thành và thần lực vận chuyển tự nhiên, thì cái kén cũng từ từ biến mất...

Và thế là...

Nguyễn Tiêu trần truồng nằm trên giường.

Tháng này, mùa hè đã không còn xa, nhiệt độ rất cao nên cậu không cảm thấy lạnh. Cậu vẫn hoàn toàn không phát hiện ra điều gì bất thường.

Tông Tuế Trọng nhìn thiếu niên trong kén vàng dần trở nên khỏe mạnh, lòng cảm thấy rất an ủi. Nhưng sau đó anh nhận ra, thiếu niên đầu tiên là mừng rỡ tột độ, rồi sau đó biểu cảm liên tục thay đổi, dường như lại nhập thần suy nghĩ điều gì.

Ban đầu, vì cái kén vàng đang tiến hành cải tạo, và Tông Tuế Trọng tập trung quan tâm đến cơ thể Nguyễn Tiêu, anh không nảy sinh bất kỳ ý nghĩ phức tạp nào. Nhưng ánh sáng trên cái kén càng lúc càng mờ, kim quang thấm vào cơ thể thiếu niên càng ngày càng ít, làn da trắng nõn, thân hình thon gầy của thiếu niên cũng theo đó mà lộ rõ một cách tự nhiên trong mắt anh.

Tông Tuế Trọng: “......”

Giây tiếp theo, kim quang hoàn toàn biến mất, cái kén vàng cũng biến mất hoàn toàn.

Cậu thiếu niên quen thuộc vô tư nằm đó, cơ thể trần trụi, không có một mảnh vải che thân nào, cứ thế mà bày ra.

Hơn nữa, em ấy vẫn đang nhập thần.

Tông Tuế Trọng im lặng, cởi áo khoác của mình, đi đến, và khoác lên người thiếu niên.

Thiếu niên dường như tỉnh lại, ngước mắt lên, và bốn mắt họ nhìn nhau.

Hết chương 141.

____________________________

Chương 142: Muốn đi âm phủ

Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa - Edit: Kaorurits

Tại khoảnh khắc đó, nội tâm Nguyễn Tiêu hoàn toàn sụp đổ.

Nếu bộ não người có chức năng bình luận chạy chữ (làn đạn), thì nhất định trong đầu cậu đang chạy dòng chữ to như thế này: "Chết đi sống lại xong phát hiện mình trần truồng trước mặt học trưởng kiêm sếp tương lai mình kính trọng nhất thì nên làm thế nào?"

 * Lựa chọn A: Chết quách đi cho rồi.

 * Lựa chọn B: Giả ngu, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

 * Lựa chọn C: Thẹn quá hóa giận, hỏi lại anh ta sao không chủ động nhắm mắt!

Đầu óc Nguyễn Tiêu rối bời.

Thực ra, đàn ông tắm chung với nhau cũng không phải chuyện to tát gì, và việc quần áo cậu biến mất sau khi tái sinh, Tông học trưởng nhìn thấy cũng là điều hết sức bình thường. Nhưng vấn đề là! Cậu đã ngẩn người sau khi sống lại, thậm chí còn không nhận ra cái kén đã biến mất, phải đến khi học trưởng khoác áo cho mới phản ứng kịp — điều này thật sự quá mất mặt!

Tông Tuế Trọng từ khi phát hiện Nguyễn Tiêu đang nhập thần liền đã cảm thấy rất ngượng. Giờ khoác áo cho cậu, anh lại đỡ xấu hổ hơn. Dù vậy, anh cũng không nỡ để tiểu học đệ tiếp tục khó xử... Thế nên anh giữ thái độ hết sức bình tĩnh và nói: “Chúc mừng học đệ huyết nhục tái sinh, chúc mừng sống lại.”

— Đúng vậy, anh chủ động giúp Nguyễn Tiêu chọn phương án B.

Nguyễn Tiêu lặng lẽ rụt người, nở một nụ cười xã giao: “Cảm ơn học trưởng quan tâm, và đã canh chừng em.”

Tông Tuế Trọng: “Không có gì.”

Bầu không khí có vẻ sắp trở nên ngượng nghịu lần nữa, Tông Tuế Trọng liền xoay người bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng.

Nguyễn Tiêu “vụt” một cái nhảy dựng lên, cơ thể trần trụi lao thẳng đến tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ ngủ dài tay đã cất sẵn ở đây, rồi mới từ từ thở phào nhẹ nhõm, mặt vẫn còn đỏ bừng.

Có lẽ vì học trưởng quá nghiêm túc và đứng đắn, nên cậu mới thấy xấu hổ khi khỏa thân trước mặt anh ấy, Nguyễn Tiêu tự nhủ.

Khi bước ra khỏi phòng, Nguyễn Tiêu đã hồi phục lại vẻ bình thường, nhưng vừa nhìn ra ngoài, cậu chợt sốt ruột: “Học trưởng, mấy giờ rồi? Em trễ học rồi phải không!”

Tông Tuế Trọng nhìn giờ và trả lời: “Bây giờ là 8 giờ kém 10 phút. Tôi nhớ tiết đầu của em là 8 giờ.”

Nguyễn Tiêu gật đầu, nhíu mày: “Xem ra hôm nay em không thể không đi trễ rồi.”

Tuy biệt thự của Tông Tuế Trọng không quá xa Đế Đại, nhưng dù lái xe mà không kẹt xe thì cũng phải mất ít nhất hai mươi phút mới tới cổng trường. Kể cả không về ký túc xá lấy sách giáo khoa cũng phải băng qua vài con đường lớn trong khuôn viên mới đến được khu giảng đường, tính ra cũng phải mất đến ba bốn chục phút.

Tông Tuế Trọng suy nghĩ một chút, nói: “Em vừa tái sinh, chắc cần thích nghi thêm. Hôm nay cứ nghỉ học đi.”

Nguyễn Tiêu sững sờ. Trong suy nghĩ của cậu, học trưởng không phải nên giục cậu đi học gấp sao?

Tông Tuế Trọng nhìn ra ý tứ của Nguyễn Tiêu, biểu cảm có chút bất đắc dĩ: “... Trong mắt em, tôi là loại người bất chấp sức khỏe học đệ mà vẫn muốn bóc lột sao?”

Nguyễn Tiêu ho nhẹ một tiếng, vội vàng lắc đầu: “Không không không, học trưởng đương nhiên không phải người như vậy. Chỉ là tôi cảm thấy cơ thể rất tốt, nên không nghĩ nhiều.”

Đây là lời thật lòng. Anh biết vị học trưởng này là người lạnh lùng bên ngoài, ấm áp bên trong. Dù yêu cầu công việc nghiêm khắc, nhưng không hề máu lạnh, thuộc loại nhà tư bản tương đối có lương tâm. Hơn nữa với mối quan hệ tốt đẹp như hiện tại, học trưởng ít nhiều cũng sẽ quan tâm đến sức khỏe của cậu.

Tông Tuế Trọng nhìn thấy sự thành khẩn của cậu, ánh mắt hiện lên ý cười, sau đó thu lại: “Vẫn nên thích nghi trước đi. Tôi sẽ gọi điện cho bạn cùng phòng của em xin nghỉ giúp em.”

Nguyễn Tiêu lập tức đưa điện thoại cho Tông Tuế Trọng. Chuyện xin nghỉ này, để sếp làm đương nhiên tốt hơn là cậu tự tìm cớ.

Tông Tuế Trọng mở điện thoại, gọi thẳng số của Thôi Nghĩa Xương. Anh biết, trong ký túc xá của tiểu học đệ, người lớn tuổi nhất giữ vai trò trưởng phòng.

Điện thoại nhanh chóng kết nối, giọng lớn của Thôi Nghĩa Xương vọng đến từ đầu dây bên kia.

“lão tứ, mày làm sao vậy, đến đâu rồi? Trễ giờ rồi đấy —”

Tông Tuế Trọng bình tĩnh mở lời: “Tôi là Tông Tuế Trọng.”

Đầu dây bên kia im bặt.

Tông Tuế Trọng đi ra một góc, trầm giọng nói vài câu. Sau khi nhận được lời đáp lại từ phía bên kia, anh cúp máy và trả lại cho Nguyễn Tiêu.

Nguyễn Tiêu đang đi lại trong phòng, thỉnh thoảng còn vặn eo, nhảy nhẹ một chút gì đó, thích nghi toàn diện với cơ thể mới sống lại. Phải nói, có được cơ thể máu thịt thật sự khác biệt lạ thường, và khiến Nguyễn Tiêu vô cùng trân trọng — “Haiz, đây chính là cảm giác mất đi rồi tìm lại mà, thật sự quá quý giá”.

Tông Tuế Trọng đứng bên cạnh nhìn cậu thích nghi, sắc mặt cũng dần trở nên ôn hòa.

Nhan Duệ và Bác Dương đang vội vã chạy đến khu giảng đường, vừa bàn bạc xem có nên gọi điện cho lão tứ ký túc xá hay không, hỏi xem hôm nay cậu ấy bị sao mà muộn thế, có khi nào đi thẳng đến lớp học rồi không. Sau đó, họ thấy Thôi Nghĩa Xương đi cùng nhận một cuộc điện thoại. Thôi Nghĩa Xương vừa kêu một tiếng “lão tứ” xong, biểu cảm lập tức trở nên kỳ quái, sau khi nói mấy câu thì cúp máy, vẻ mặt càng kỳ quái hơn.

Bác Dương tò mò: “Lão đại, lão tứ gọi điện à? Sao mặt mày kì vậy?”

Nhan Duệ cũng nhìn qua.

Thôi Nghĩa Xương khóe miệng giật giật: “Người gọi không phải lão tứ, là tiểu Tông đổng.”

Nhan Duệ: “Hả?”

Bác Dương truy vấn: “Cái gì? tiểu Tông đổng gọi? Dùng điện thoại lão tứ gọi à? Gọi đến làm gì?”

Thôi Nghĩa Xương có chút cạn lời: “Gọi đến xin nghỉ cho lão tứ.”

Bác Dương ngẩn người: “Tại sao lại là anh ta xin nghỉ cho lão tứ?”

Thôi Nghĩa Xương trả lời: “Tiểu Tông đổng nói, lão tứ tối qua bận việc quá lâu, hiện tại vẫn chưa ngủ dậy. Anh ta cảm thấy lão tứ quá mệt mỏi, đi học cũng không có tinh thần, thà ngủ dậy rồi học bù sau...” Nói đến đây, y hơi khó hiểu: “Sếp thời nay đều săn sóc như vậy sao? Nhìn tiểu Tông đổng như thế, thật không giống.”

Bác Dương suy nghĩ: “Chắc là vì tiểu Tông đổng thật sự coi lão tứ là học đệ, không phải loại quan hệ mặt mũi.”

Thôi Nghĩa Xương cũng gật gù đồng tình: “Có lẽ là vậy thật. Dù sao lão tứ sau này sẽ đi theo tiểu Tông đổng, hiện tại cũng đang được anh ta bồi dưỡng, đối xử tốt hơn một chút cũng không có gì lạ. Ông chủ khác làm vậy thì gọi là mua chuộc nhân tâm đúng không? Lão tứ rất giỏi, lại nhiệt tình, có đủ tư bản để bị mua chuộc.”

Bác Dương nói: “Lão đại nói không sai, lão tứ thật sự rất chăm chỉ. Nếu tao mà là sếp, tao cũng thích nhân viên như vậy, đối xử tốt một chút thì có sao đâu...”

Chỉ có Nhan Duệ, sau khi nghe xong cuộc đối thoại của hai người, không phát biểu ý kiến. Ngược lại, tâm trạng y có chút vi diệu. Gần đây y phát hiện suy nghĩ của mình hơi kỳ lạ, cùng một ý tưởng cứ liên tục xuất hiện. Chẳng hạn, dù lời đối thoại của lão đại và lão nhị rất có lý, mà y thì vẫn cảm thấy có gì đó “gay gay”...

Sau khi vận động một lúc lâu, xác định mình có thể hoạt động tự nhiên, Nguyễn Tiêu đi đến trước mặt Tông Tuế Trọng và nói: “Học trưởng, chúng ta vào thư phòng nói chuyện đi.”

Tông Tuế Trọng hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn đi theo Nguyễn Tiêu vào thư phòng của mình.

Nguyễn Tiêu đóng cửa lại, ngồi đối diện Tông Tuế Trọng. Đây là tư thế quen thuộc của họ khi thảo luận luận văn hay phân tích các tình huống kinh doanh.

Tông Tuế Trọng thấy cậu trịnh trọng như vậy, thái độ cũng trở nên nghiêm túc hơn.

Nguyễn Tiêu nói: “Học trưởng, lần này em tái sinh là vì công đức vượt qua một vạn. Mà Thần chức của em, khi công đức hơn một vạn cũng thăng cấp một bậc, trở thành Châu Thành Hoàng.”

Tông Tuế Trọng gật đầu, ý bảo cậu tiếp tục. Nguyễn Tiêu trước đây không giấu Tông Tuế Trọng điều gì, giờ thăng cấp, cậu cũng không giấu nữa. Ngược lại, vì có một người biết rõ chi tiết của mình, cậu liền dứt khoát nói ra hết, cũng là cách để bình phục tâm trạng.

“Châu Thành Hoàng có không ít quyền hạn được tăng lên, trong đó có một điều cấp thiết nhất, là em có thể chủ động đi Âm Phủ.”

Biểu cảm Tông Tuế Trọng khẽ biến: “Đi Âm Phủ?”

Nguyễn Tiêu thở dài: “Học trưởng, anh từng thấy em thẩm án, phán quyết một số ác quỷ ác hồn phải xuống Địa Ngục. Nhưng Địa Ngục nằm ở Âm Phủ, muốn đưa họ vào Địa Ngục thì phải áp giải qua, phải do Âm quan ở Địa Phủ làm. Bây giờ Âm Phủ không còn, thần linh cũng biến mất, em phải tìm được Địa Ngục, đích thân đưa họ đi. Hơn nữa em còn phải xem Địa Ngục có còn tồn tại không, có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không. Nếu có thì em phải tìm hiểu, xem liệu có thể tìm thấy hài cốt của Địa Ngục, tìm cách trùng kiến nó không... Vì vậy, chuyến đi Âm Phủ này em nhất định phải đi.” Nói đến đây, cậu dừng lại: “Vốn dĩ em có thể mở quỷ môn, nhưng khi còn là Huyện Thành Hoàng, đi rồi sẽ không về được. Giờ em thành Châu Thành Hoàng rồi mới có thể đi thăm dò. Nhưng quyền hạn của Châu Thành Hoàng cũng không quá đủ. Nếu Địa Ngục còn đó thì không sợ gì, chỉ cần đưa ác quỷ vào là xong. Nhưng nếu Địa Ngục bản thân đã không còn, thì không phải thứ em có thể trùng kiến được lúc này...”

Khi nói chuyện, Nguyễn Tiêu rất rối rắm, nhưng dù có rối rắm đến đâu, nếu không đi chuyến này, không nhìn rõ tình hình, suy nghĩ cũng vô ích.

Nghe Nguyễn Tiêu nói, Tông Tuế Trọng mới hiểu rõ nguyên nhân, trầm ngâm: “Tôi có thể đi cùng em không?”

Nguyễn Tiêu kinh hãi, vội vàng lắc đầu: “Không được! Nếu học trưởng là một hồn phách, em còn có thể đưa anh đi một chuyến, nhưng không thể đưa người sống đến Địa Phủ. Ai biết Địa Phủ bây giờ tình cảnh thế nào? Thần linh không còn, biết đâu ác quỷ chạy lung tung khắp nơi? Nếu đúng như vậy, anh đến đó sẽ quá nguy hiểm.”

Tông Tuế Trọng sau khi nói ra câu đó cũng biết là không thỏa đáng, chỉ là vì quá quan tâm mà rối trí. Hiện tại suy nghĩ lại, anh đổi sang đề nghị khác: “Cậu mang theo Đầu Trâu Mặt Ngựa và quỷ binh cùng đi, gặp nguy hiểm cũng có người giúp đỡ.”

Nguyễn Tiêu do dự: “Sức mạnh của họ có lẽ không đủ...”

Tông Tuế Trọng nói: “Song quyền khó địch tứ thủ (Một mình khó chống lại nhiều người). Tôi thấy Đầu Trâu Mặt Ngựa không hề yếu.”

Nguyễn Tiêu suy nghĩ, rồi đồng tình: “Hai người họ đi theo em sớm nhất, làm việc cũng cẩn trọng, thường xuyên xem tượng thần, thực lực tăng lên quả thực rất nhanh, không thể nhìn bằng con mắt trước đây. Hơn nữa, công đức trên người họ cũng tích lũy được một ít, chắc là vận khí không tồi, mang theo họ thì được. Nhưng những quỷ binh kia thì thôi, họ vẫn chưa được rèn luyện, nếu đi Địa Phủ gặp nguy hiểm thì phiền phức.”

Tông Tuế Trọng “Ừm” một tiếng, đồng tình, rồi hỏi: “Cậu chuẩn bị đi khi nào?”

Nguyễn Tiêu hít sâu, quyết tâm nói: “Chọn ngày không bằng ngay hôm nay, đi luôn.”

Tông Tuế Trọng nhíu mày: “Em đã thích nghi với thần thân mới sau khi thăng cấp chưa?”

Nguyễn Tiêu mím môi, nghĩ đến chuyện xấu hổ trước đó, mặt nóng lên: “Lúc nãy em đã kiểm tra một lần rồi.”

Tông Tuế Trọng thấy biểu cảm Nguyễn Tiêu thay đổi, đột nhiên biết cậu đã kiểm tra lúc nào. Anh dừng lại, nhưng vẫn giữ thái độ bình thường: “Em rõ là được. Tuy nhiên, vẫn nên thử thêm lần nữa. Đợi quen thuộc rồi hãy đi.”

Nguyễn Tiêu biết đây là học trưởng quan tâm mình, nghiêm túc nói: “Học trưởng cứ yên tâm đi.”

Cả buổi sáng, Tông Tuế Trọng không đi làm, mà ngồi trên ghế sofa quan sát Nguyễn Tiêu thích nghi với cơ thể mới và thần thân mới, cũng như xem cậu sử dụng thần lực để thi triển một số phép thuật.

Buổi trưa, Tông Tuế Trọng gọi một bàn thức ăn về, bảo Nguyễn Tiêu ăn cùng. Buổi chiều, Nguyễn Tiêu tiếp tục thử nghiệm. Bữa tối cũng do Tông Tuế Trọng gọi, món ăn rất ngon, làm Nguyễn Tiêu ăn uống thỏa mãn, tâm trạng vui vẻ.

Sau khi ăn xong, Nguyễn Tiêu chuẩn bị gọi Đầu Trâu Mặt Ngựa lên thì Tông Tuế Trọng đột nhiên ngăn cậu lại.

“Nguyễn học đệ, em đã tiêu hao rất nhiều Thần lực trước đó, và còn dành cả ngày để làm quen. Bây giờ còn lại bao nhiêu?”

Nguyễn Tiêu khựng lại.

Đúng vậy. Cậu muốn đi Âm Phủ, mở quỷ môn cần thần lực, quay về cũng cần thần lực, và gặp bất cứ chuyện gì ở Âm Phủ cũng cần thần lực. Bây giờ cậu chỉ tích lũy được thần lực trong một ngày thôi. Đi đi về về thì đủ, nhưng nếu Âm Phủ quá nguy hiểm, số thần lực này... liệu có giúp cậu trở về suôn sẻ không? (TruyenduocdangtaiwordpressHikariare&wattpadKaorurits)

Tông Tuế Trọng nói: “Là tôi sơ suất rồi.”

Nguyễn Tiêu vội nói: “Liên quan gì đến học trưởng? Chính em còn quên mất.”

Hai người nhìn nhau.

Vẫn là Tông Tuế Trọng nói: “Hoãn lại đi. Nghĩ thêm cách, cố gắng thu hoạch thêm nhiều tín ngưỡng hơn.”

Nguyễn Tiêu suy tư. Nguồn tín ngưỡng là tín đồ, vốn dĩ hiện tại mỗi ngày thu nhập ròng tín ngưỡng là hai đến ba nghìn, coi như đủ dùng. Nhưng một khi muốn đi Địa Phủ, số đó là không đủ. Bịt đầu này không được, phải mở đầu kia. Cậu có thể nghĩ ra cách nào để kiếm được nhiều tín ngưỡng hơn trong thời gian ngắn không? Chung quy không thể yêu cầu học trưởng bảo công nhân dưới quyền dâng hương sớm tối được, như vậy học trưởng sẽ bị coi là truyền bá mê tín phong kiến, là tà giáo... Hay là, cứ thành thật tích lũy thêm mười ngày nửa tháng? Dù sao trước đây lâu như vậy chưa đi, chờ thêm một chút cũng không sao...

Mặc dù ý tưởng đi Âm Phủ ngay lập tức bị gác lại, Nguyễn Tiêu vẫn triệu hồi tất cả quỷ thần quỷ binh.

Lần này, Nhật Dạ Du Thần cũng được gọi đến, cùng với các quỷ khác, tất cả cung kính đứng trước mặt Nguyễn Tiêu.

Sau đó, Nguyễn Tiêu thông báo tin vui về việc thăng cấp lên Châu Thành Hoàng cho họ.

Các quỷ thần lập tức vô cùng mừng rỡ, nhìn nhau rồi rất ăn ý cùng nhau hành lễ, lớn tiếng nói: “Chúc mừng Thành Hoàng Gia thần chức thăng cấp!”

Nguyễn Tiêu cười: “Ta muốn tìm thời gian xuống Âm Phủ tìm Địa Ngục, nhưng thần lực tiêu hao quá nhiều, tạm thời không đủ dùng. Mọi người giúp tôi nghĩ cách được không?”

Hết chương 142.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro