Chương 143+144
Chương 143
Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa - Edit: Kaorurits
Các quỷ thần và quỷ binh nhìn nhau.
Lý Tam Nương vội vàng hỏi: "Thành Hoàng gia muốn đi Âm Phủ tìm Địa Ngục sao? Có mang theo chúng tôi không? Hay là nên mang thêm nhiều người đi?"
Đàm Tố cũng mang theo lo lắng nhìn qua, suy tư: "Thành Hoàng gia cần tích lũy bao nhiêu thần lực mới đi được? Tốt nhất là nên tích lũy nhiều hơn."
Nguyễn Tiêu đối với hai cấp dưới đầu tiên đi theo mình này rất ôn hòa, trả lời: "Chờ thần lực tích lũy được khoảng hai đến ba vạn là có thể đi được. Học trưởng nói, ít nhất phải mang theo hai người các cô."
Lý Tam Nương ngẩn ra, không khỏi nhìn về phía Đàm Tố.
Đàm Tố cũng có chút ngạc nhiên. Hiện tại, Thành Hoàng gia ngay cả chuyện này cũng thảo luận với Tông Tuế Trọng ư? Cô không kìm được nhìn Tông Tuế Trọng thêm vài lần. Dù nhìn anh ta luôn có một loại cảm giác uy hiếp mạnh mẽ, khiến cô phải kính sợ từ tận đáy lòng, nhưng có lẽ bản thân Thành Hoàng gia lại không cảm thấy gì? Tuy nhiên, làm Đầu Trâu lâu ngày, cô dần thích nghi và hiểu rằng đây không phải chuyện mình nên hỏi đến.
Chỉ trong một giây, cả hai đều trịnh trọng nói với Nguyễn Tiêu: "Thành Hoàng gia chịu mang thuộc hạ đi, thuộc hạ nhất định sẽ dốc hết sức."
Nguyễn Tiêu gật đầu: "Tôi đương nhiên tin tưởng các chị."
Một bên, Miêu Tiểu Hằng có vẻ ủ rũ nhìn qua. Bé làm Dạ Du Thần lâu như vậy, ở bên cạnh anh trai thì rất vui vẻ, nhưng bé cũng không quên anh Tiểu Thành Hoàng. Có phải vì bé luôn ở bên ngoài nên anh Tiểu Thành Hoàng bây giờ xa cách với bé rồi không?
La Tường Vũ xoa đầu cậu. Y hiểu ý nghĩ của em trai, nhưng y không nghĩ là xa cách. Bởi vì thần chức Nhật Dạ Du Thần và Đầu Trâu Mặt Ngựa vốn dĩ khác nhau. Hai anh em họ không phải hệ chiến đấu, đi theo Thành Hoàng gia xuống Địa Phủ có khi lại trở thành gánh nặng, đương nhiên là không thích hợp. Tuy nhiên, y không dám nói điều này ra, chỉ có thể dùng hành động an ủi em trai.
Nguyễn Tiêu thì rất có cảm tình với Miêu Tiểu Hằng. Bé con Quỷ này làm việc cẩn trọng, lại theo cậu từ đầu, tâm địa thiện lương, hoạt bát đáng yêu... Vì thế, cậu cười với Miêu Tiểu Hằng, chủ động nói: "Nơi đó quá nguy hiểm. Em và Tường Vũ tuần phố tốt chính là sự giúp đỡ lớn nhất cho ta rồi."
Miêu Tiểu Hằng méo miệng, trong lòng hiểu đạo lý đó, liền nói: "Vậy, vậy Thành Hoàng ca ca nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không được xảy ra chuyện ở Địa Phủ nhé."
Nguyễn Tiêu cười: "Tiểu Hằng yên tâm. Địa Phủ dù nguy hiểm, nói trắng ra vẫn là địa phận của thần linh, chẳng lẽ thật sự có thể làm gì anh được sao? Em và Tường Vũ có thể cảm nhận được tượng thần của mình. Nếu anh thật sự gặp rắc rối gì sẽ thông qua tượng thần liên hệ với hai người. Đến lúc đó, hai người chỉ cần làm theo sự sắp xếp của anh, nhất định sẽ giúp được cho anh."
Miêu Tiểu Hằng nghe xong, nghĩ lại cũng thấy có lý, nụ cười lại rạng rỡ lên.
La Tường Vũ xoa đầu Miêu Tiểu Hằng lần nữa, nói với Nguyễn Tiêu: "Thành Hoàng gia đi Địa Phủ, ngàn vạn lần phải bảo trọng."
Thái độ của Nguyễn Tiêu với y cũng rất tốt, nên cậu đáp: "Yên tâm đi." cậu dừng lại, cười lắc đầu: "Còn lâu mới đi được. Tôi vừa nói rồi đó, muốn đi còn thiếu không ít tín ngưỡng. Các cậu giúp tôi nghĩ cách xem, làm thế nào để gom đủ hai, ba vạn điểm nhanh nhất... Ấn Thành Hoàng hiện tại quỷ mãn vi hoạn (quỷ đầy như tai họa), không thể cứ mãi dùng ấn Thành Hoàng làm nhà tù được? Những kẻ đáng xuống Địa Ngục thì phải nhanh chóng đưa xuống, cũng để lại chỗ cho lớp quỷ đến sau nữa chứ."
Nghe Nguyễn Tiêu nói vậy, các quỷ thần đều nghiêm túc lên.
Miêu Tiểu Hằng, để thể hiện sự quan tâm đến Tiểu Thành Hoàng ca ca, giơ tay nhỏ lên, chủ động nói: "Thành Hoàng ca ca! Em và anh trai tuần phố thấy không ít chuyện đáng ghét, nhưng vì không liên quan đến mạng người, một số lại là việc nhà nên vẫn đang sàng lọc. Hay là chúng ta không chọn lọc nữa, lát nữa báo cáo hết cho ngài, ngài chọn ra vài vụ rồi báo mộng điều giải cho những người đó. Điều này sẽ khiến họ nảy sinh lòng kính sợ, đến lúc đó cúi lạy Thành Hoàng, là có thể cống hiến không ít tín ngưỡng!"
La Tường Vũ xác nhận đúng là có những chuyện như vậy, bổ sung: "Phần lớn là chuyện lông gà vỏ tỏi vặt vãnh thôi. Ngày thường vì Thành Hoàng gia ngài bận học và giải quyết các vụ án lớn liên quan đến mạng người, nên những việc này được chúng tôi gác lại. Nhưng giờ ngài muốn tích lũy thêm tín ngưỡng, thuộc hạ nghĩ rằng, muốn tín ngưỡng chưa chắc phải giải quyết đại sự; một số việc nhỏ báo mộng cũng rất linh nghiệm. Đối với những người tin vào quỷ thần, như vậy đã đủ để họ dâng hương cúi lạy tại nhà. Đặc biệt là những nhà vốn dĩ đã thờ cúng các vị yhần linh khác — Thần linh từ xưa đến nay, càng linh nghiệm càng được tin tưởng. ngài báo mộng như vậy, họ không nói là sẽ lập tức dẹp bỏ tượng thần cũ, nhưng chỉ cần họ thêm một bức họa tượng của ngài, cùng nhau dâng hương, cũng có thể mang lại một ít tín ngưỡng. Tích tiểu thành đại, miệng truyền miệng, tín đồ của ngài cũng sẽ tăng lên rất nhiều..."
Lý Tam Nương đồng tình với ý này, nhưng lại nói: "Thành Hoàng gia, ngài bây giờ còn phải học tập. Những việc này chúng tôi có thể xử lý được thì sẽ đi xử lý. Chúng tôi cũng có thể báo mộng. Tôi và em Đàm là quỷ sai, chỉ cần chúng tôi tự xưng danh khi báo mộng, nói là thay mặt Thành Hoàng gia trăm công ngàn việc đến đây, họ tự nhiên sẽ quỳ lạy ngài, dâng tín ngưỡng cho ngài."
Đàm Tố thì suy nghĩ lâu hơn một chút rồi đề xuất: "Trước đây, chúng tôi làm việc đều cố gắng né tránh đám đông, vì lo lắng thân phận ngài bại lộ sẽ gây phiền phức. Nhưng bây giờ khác rồi, ngài đã huyết nhục tái sinh, tiến khả công, lui khả thủ. Cho dù bị người khác cẩn thận quan sát, thần hồn và cơ thể ngài đã hợp nhất, sẽ không bị tìm ra bất kỳ nhược điểm nào. Vì vậy, thuộc hạ nghĩ..." Cô không chần chừ, chậm rãi nói: "... Ngài có nên hiển linh thần tích ở một số nơi không? Tôi nhớ ngài đã chọn địa điểm cho thần miếu rồi, không bằng đưa Thần miếu về vị trí đó. Sau đó, báo mộng tập thể cho những gia đình ngài từng giúp đỡ trước đây, để họ đến xem Thần miếu của ngài. Đặc biệt là mấy vị Đạo sĩ kia, họ chắc chắn rất tin tưởng ngài. Họ đến Thần miếu, sẽ càng thêm tin tưởng không nghi ngờ, và những người làm quan chủ, có tín đồ... chỉ cần họ thêm một bức tượng của ngài vào đạo quán của mình, cũng có thể mang lại không ít tín ngưỡng... Mặt khác, khi tôi và Mặt Ngựa đi tuần tra thôn trấn, thấy không ít người rất sùng bái thần linh, thậm chí có người còn tin tưởng cả Thổ Địa Công đã biến mất từ lâu. Ngài không bằng phó thác giấc mộng cho họ, để họ chủ tế ngài trong các buổi hiến tế của làng, cũng có thể mang lại rất nhiều tín ngưỡng..."
Đông đảo quỷ thần mồm năm miệng mười đưa ra một loạt đề xuất, mang lại cho Nguyễn Tiêu rất nhiều linh cảm.
Các quỷ binh đứng bên cạnh thành thật, vài người cũng muốn tiến lên mở lời, nhưng vì mình chỉ là quỷ binh, không có tư cách can dự, những điều họ nghĩ lại bị quỷ thần nói trước hết, đành phải buồn bã im lặng.
Nguyễn Tiêu suy nghĩ một lúc lâu, rồi nói: "Kiến nghị của mọi người tôi sẽ nghiên cứu kỹ. Thế này đi, lời Đầu Trâu nói có lý. Thần miếu của tôi đã chọn địa điểm xong, không khai trương cũng không được. Tôi sẽ tìm thời gian phó thác giấc mộng cho các tín đồ đó, bảo họ đến Thần miếu bái tế. Họ dâng hương ở đó mang lại tín ngưỡng càng nhiều, mặt khác... tôi cũng có thể tiếp xúc nhiều hơn với các đạo sĩ."
Tiếp theo, Nguyễn Tiêu định trò chuyện thêm với các quỷ thần để tăng thêm sự gắn kết, rồi nói: "Được rồi, tôi sẽ sắp xếp lại. Đã tối rồi, mọi người ai bận việc nấy đi thôi." Nói đến đây, cậu lại dặn dò: "Nhật Dạ Du Thần ở lại trước. Kể cho tôi nghe những chuyện lông gà vỏ tỏi mà hai ngươi vừa nói, nếu có thể, tôi sẽ xử lý những chuyện này trước."
Đàm Tố và Lý Tam Nương đáp lời, sau đó mang theo quỷ binh nhanh chóng rời đi. La Tường Vũ và Miêu Tiểu Hằng thì ở lại, sắp xếp lại suy nghĩ rồi bắt đầu báo cáo cho Nguyễn Tiêu.
Hết chương 143.
____________________________
Chương 144
Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa - Edit: Kaorurits
La Tường Vũ nói: "Bẩm Thành Hoàng gia, thuộc hạ và Tiểu Hằng đi tuần thành, phát hiện không ít vấn đề liên quan đến ly hôn, bạo hành gia đình, mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, phá thai, tiểu tam..."
Nghe đến đó, Nguyễn Tiêu đã kinh ngạc ngắt lời La Tường Vũ: "Khoan đã, bạo hành gia đình không phải là chuyện lông gà vỏ tỏi đi? Chuyện này lẽ ra phải báo cho tôi đầu tiên!"
La Tường Vũ cười khổ.
Miêu Tiểu Hằng liền thanh thúy nói: "Bẩm Thành Hoàng ca ca, không phải bọn em không muốn nói, mà là chuyện này, mỗi con phố bọn em đi qua xảy ra vài vụ luôn ạ. Bọn em còn thấy hàng xóm, người qua đường phát hiện can ngăn, có cả cảnh sát đến điều giải, nhưng sau đó người vợ đều lại đi theo chồng về. Mà nếu ai vì giúp đỡ mà đánh người chồng một trận, thì người vợ đó lại mắng chửi người ta..."
La Tường Vũ gật đầu, bất đắc dĩ nói: "Nên mới nói là việc nhà. Người vợ dù đáng thương, nhưng nếu có người đánh chồng cô ta, cô ta cũng không cho. Vì vậy, người ngoài xen vào thành trong ngoài đều không phải người, làm ơn mắc oán, thật sự khó quản. Thuộc hạ nghĩ, nếu Thành Hoàng gia báo mộng, có thể giải quyết người chồng bạo hành ngay trong mơ, đối với người vợ lại tốt hơn."
Nguyễn Tiêu chợt hiểu. Đúng là có những trường hợp như vậy. Bản thân người vợ bị đánh rất đau khổ, nhưng người ngoài muốn giúp đỡ lại bị phản ứng ngược. Chuyện này quả thực khó can thiệp. Cậu cũng nghe ra ý tứ của La Tường Vũ. La Tường Vũ cũng hận những người vợ không biết tranh đấu này. Nếu người ta đã không sợ bị đánh, thì La Tường Vũ vội vã báo cho một Thành Hoàng gia như cậu để làm gì?
Nghĩ đến đây, biểu cảm của Nguyễn Tiêu ôn hòa trở lại. Cậu cũng cảm thấy, những người không biết tốt xấu thì đúng là không cần phải quá nhiệt tình. Chỉ là, xét cho cùng họ vẫn là con dân của cậu. Đã biết rồi thì cứ báo mộng tập thể, hù dọa những người chồng đó một trận, tiện thể kiếm chút tín ngưỡng cũng tốt.
La Tường Vũ cười: "Thuộc hạ nghĩ, những người đó đều mơ thấy cùng một giấc mơ, hẳn là sẽ tin vào quỷ thần. Người ngoài không nhúng tay vào được, Thành Hoàng gia đi vào giấc mơ khuyên nhủ một chút, dù thành công hay không cũng là một tâm ý. Trong số đó, chỉ cần có vài người thành công, thì cũng là Thành Hoàng gia đã tận tâm. Những người đó hẳn cũng sẽ trở thành tín đồ của Thành Hoàng gia. Người yếu đuối, không dám phản kháng như vậy, ký thác vào thần linh cũng coi như là một cách trốn tránh tinh thần và an ủi, như vậy là có đất diễn để Thành Hoàng gia phát huy."
Nguyễn Tiêu tỏ vẻ rất tán thưởng nhìn La Tường Vũ, nói: "Đề xuất của anh không tồi."
La Tường Vũ vui vẻ, nói tiếp các vấn đề khác.
"Về ly hôn, nguyên nhân rất nhiều, nhưng thuộc hạ đề cập là do phân chia tài sản không đều, bên chồng hoặc bên vợ âm thầm chuyển dời tài sản, dẫn đến tranh chấp kéo dài không thể giải quyết. Đặc biệt là một bên cường thế một bên nhược thế. Nếu ngài có thể trừng trị kẻ ức hiếp người yếu trong mơ, phần lớn cũng có thể thu được tín đồ thành kính. Rốt cuộc ngài thật sự giúp đỡ, và thực sự giúp bên yếu thế có được lợi ích. Thuộc hạ cảm thấy, thần linh linh nghiệm, mang lại lợi ích cho con người, mới có thể đổi lấy nhiều tín ngưỡng hơn. Nếu ngược lại không hiển linh thì cũng chỉ là một sự an ủi tâm lý mà thôi."
Nguyễn Tiêu gật đầu, tỏ ý đồng tình.
"Kế đến là phá thai. Những người tự nguyện phá thai, nếu quá ba tháng thì tính là sát sinh, tự nhiên sẽ mang tội nghiệt, chúng ta không cần xen vào. Những vụ thuộc hạ đã lọc ra là do một số gia đình trọng nam khinh nữ, mỗi lần phát hiện mang thai con gái là phá bỏ, chỉ con trai mới được sinh ra. Có những người phụ nữ phá thai rất nhiều lần, nhưng vì tính cách hoặc nguyên nhân gia đình mà vô phương phản kháng. Trường hợp này, không bằng ngài vào mơ khiến chồng, mẹ chồng... những kẻ bức bách cô ta cũng phải nếm trải tư vị tương tự." La Tường Vũ tiếp tục: "Còn những vụ tiểu tam muốn làm chính thất, hay chính thất không đánh chồng lại muốn đánh chết tiểu tam, những chuyện hỗn loạn này thuộc hạ cho rằng không cần quan tâm. Chỉ nên rút ra một số vụ không tình nguyện làm tiểu tam, muốn ly hôn nhưng không được, hoặc bị áp bức vì các nguyên nhân khác, giải quyết cho họ. Tự nhiên họ sẽ tín ngưỡng ngài. Còn mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu, những mâu thuẫn thông thường đầy rẫy chuyện vặt thì không cần để ý, nhưng nếu có mẹ chồng hành hạ con dâu quá đáng, hoặc con dâu lợi dụng con trai để bắt nạt mẹ chồng, cũng đều có thể xử lý..."
La Tường Vũ thao thao bất tuyệt: "Thuộc hạ cho rằng, trong đó có một số vụ án báo mộng là được. Một số vụ có thể báo mộng trước, nếu báo mộng mà vẫn không hối cải, có thể áp sinh hồn ra đánh mấy roi, đánh đến khi họ đau thì tự nhiên sẽ sửa. Còn một số vụ tình tiết nghiêm trọng thì không cần báo mộng, trực tiếp lôi ra đánh một trận rồi nói sau."
Nguyễn Tiêu trầm ngâm: "Những việc tôi chưa tận mắt thấy, nếu khổ chủ không kiện lên cấp trên thì cũng không tiện trực tiếp trượng đánh."
La Tường Vũ phân ưu cho cậu, nói: "Ngài không cần lo lắng. Thuộc hạ và Tiểu Hằng đã ghi chép không ít, đều là những vụ đang gặp rắc rối, hoặc có tần suất rất cao. Đến lúc đó, cùng lắm thì huynh đệ chúng tôi tìm vài quỷ hồn đến hỗ trợ theo dõi. Một khi phát hiện tình huống, lập tức thỉnh ngài đến xem là được. Hơn nữa, thuộc hạ cũng nghĩ có thể báo mộng cho một số khổ chủ tự lên cáo. Nếu họ thật sự không tin hoặc không muốn kiện, thì dùng phương pháp theo dõi."
Nguyễn Tiêu nghe y phân tích một tràng, cười nói: "Không tồi, vậy chuyện này cứ giao cho anh và Tiểu Hằng." Nói đến đây, cậu dừng lại: "Chờ anh sắp xếp xong xuôi, đi tìm Đầu Trâu Mặt Ngựa, vẫn làm theo kế hoạch cũ là để họ mượn cờ hiệu của tôi để hành động đi."
La Tường Vũ đương nhiên không dị nghị, trả lời ngay: "Mọi việc tuân theo lệnh của Thành Hoàng gia."
Nguyễn Tiêu nghĩ một chút lại hỏi: "Tìm quỷ hồn hỗ trợ?"
La Tường Vũ đang định giải thích, liền nói: "Thành Hoàng gia, thuộc hạ và Tiểu Hằng nghe nói có thể chiêu mộ quỷ binh, nên đã nghĩ đến việc khảo sát một số quỷ hồn, sau này cũng tiện hỗ trợ cho hai anh em chúng tôi."
Nguyễn Tiêu hiểu ra, gật đầu: "Chuyện này đều tùy ý hai người. Nhưng tôi quên nhắc trước, khi tôi còn là Huyện Thành Hoàng, tổng số quỷ binh và quỷ thần nội bộ không được vượt quá một trăm. Nhưng hiện tại tôi là Châu Thành Hoàng, số lượng này có thể tăng lên một nghìn. Hai người chọn quỷ binh phải cẩn thận, tuy rằng sau khi tuyển định có thể khai trừ, nhưng chút công đức dùng trên người họ sẽ bị lãng phí vô ích."
La Tường Vũ và Miêu Tiểu Hằng vui mừng, sau đó nghiêm túc đáp ứng.
Tiếp theo, Nhật Dạ Du Thần cùng nhau đi ra ngoài, nhanh chóng sắp xếp tài liệu vụ án mà họ đã ghi nhớ. Họ cũng hiểu, sắp xếp xong thì trực tiếp tìm Đầu Trâu Mặt Ngựa là được, hoàn thành xong mới cần tìm Thành Hoàng gia hồi bẩm.
Chờ họ đi rồi, Nguyễn Tiêu mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Tông Tuế Trọng, nói: "Học trưởng, làm anh chê cười rồi."
Tông Tuế Trọng vẫn luôn ở bên cạnh lắng nghe yên tĩnh, thần thái khí thế rất ra dáng Thái Tuế trấn sơn. Lúc này quỷ đã đi hết, thần sắc anh cũng thả lỏng hơn một chút, nói: "Không có, em làm Thành Hoàng rất tốt." Hơi dừng lại, anh nói thêm: "Cấp dưới của em cũng không tồi, làm việc rất nhanh nhẹn."
Nguyễn Tiêu nghe Tông Tuế Trọng đánh giá tốt liền vui vẻ hẳn lên. Ngay cả vị học trưởng này còn nói không tồi, thì niềm tin của cậu cũng tăng lên nhiều rồi.
Tông Tuế Trọng thấy Nguyễn Tiêu cười tươi, trong mắt cũng ánh lên ý cười.
Sau đó, anh nói: "Nếu việc thần linh em đã có sắp xếp, thì việc học bị chậm trễ hôm nay cũng nên bù đắp lại. Trước hết xem nội dung cần học, không hiểu có thể hỏi tôi. Sau khi đã hiểu, thì tiếp tục viết luận văn theo sự sắp xếp trước đó đi."
Nguyễn Tiêu: "......"
Niềm vui sướng vừa sống lại lập tức bay hơi đi rất nhiều à nha.
Xem ra, bất kể là làm Quỷ, làm Thần hay làm Người, đều phải học tập tốt, mỗi ngày tiến lên...
.
Cái lợi của việc có cấp dưới là mọi việc đều có thể giao cho cấp dưới làm. Bản tôn Thành Hoàng, với tâm trạng tươi mới sau khi sống lại, trở lại Đế Đại. Việc đầu tiên là chủ động rủ bạn cùng phòng đi ăn xiên nướng. Trời biết cậu đã nhung nhớ xiên nướng bao lâu rồi. Nhưng Tông học trưởng là người cao lãnh như vậy, liệu anh ấy có ăn xiên nướng không? Cậu không biết xấu hổ mà dám mời Tông học trưởng mời cậu ăn xiên nướng à? Cậu có thể tưởng tượng cảnh Tông học trưởng ngồi ở quán ven đường ăn xiên nướng không? Không thể! Khổ nỗi, bạn cùng phòng thì thường xuyên rủ, khi mọi người ăn uống vui vẻ, cậu lại chỉ có thể một bên nhai sáp, một bên dùng hết kỹ thuật diễn để cười gượng, không thể bi thảm hơn!
Nhưng bây giờ khác rồi. Bây giờ, cậu có thể sống sờ sờ đi ăn xiên nướng!
Quá tuyệt vời!
.
Mấy người bạn cùng phòng nghe Nguyễn Tiêu mời, có chút ngạc nhiên.
Nhan Duệ đẩy gọng kính nói: "Mấy lần trước rủ mày đi, thấy mày ăn không nhiều lắm, cứ tưởng không hợp khẩu vị của mày chứ. Sao bây giờ đột nhiên lại muốn mời bọn tao ăn?"
Nguyễn Tiêu khựng lại — hóa ra kỹ thuật diễn của cậu vẫn còn sơ hở à. Nhưng cậu không hoảng, cái này có thể trả lời thẳng: "Không phải không hợp. Tao rất thích xiên nướng, có lẽ là do đôi khi tao nhớ đến các loại luận văn mà học trưởng giao, nên mặt cứ đơ ra?"
Việc này vốn dĩ không phải vấn đề lớn, Nguyễn Tiêu tùy tiện tìm cớ, mọi người cũng không truy cứu.
Bác Dương nhìn giờ, hơi do dự: "Tối nay tao định đi học một tiết lớp diễn xuất..." Vừa nói xong, cậu ta cắn răng: "Không không không, làm việc và nghỉ ngơi kết hợp! Tao đi liên tục mấy hôm rồi, tối nay vừa hay tụ tập với anh em, xả hơi."
Không đợi Nguyễn Tiêu khuyên nhủ, cậu ta đã tự nói tự đáp mà thuyết phục chính mình. Khóe miệng Nguyễn Tiêu hơi giật giật, đương nhiên sẽ không nói thêm gì, chỉ nhìn về phía Thôi Nghĩa Xương.
Thôi Nghĩa Xương gãi đầu. Tối nay y có hẹn hò. Nhưng y nghĩ lại, lão tứ hiếm khi có tiền và có tâm trạng mời khách, y làm lão đại cũng không thể từ chối. Dù sao bạn gái rất hiểu chuyện, lại không phải ngày lễ tình nhân hay kỷ niệm gì, cứ nói với cô ấy một tiếng, mai hẹn hò tiếp cũng không muộn.
Y dứt khoát nói: "Được, lâu rồi không cùng nhau ăn xiên nướng."
Nguyễn Tiêu không kìm được cười toe toét.
Dáng vẻ này của anh khiến Bác Dương không nhịn được chọc Nhan Duệ, thì thầm: "Lão tứ có chuyện gì vui vậy, cười ngây ngô thế? Mà mày có thấy không, lão tứ hôm nay trông trắng hơn?"
Nhan Duệ cũng thì thầm: "Đúng là trắng hơn, nhưng đừng hỏi đi."
Bác Dương khó hiểu: "Tại sao?"
Nhan Duệ nói: "Lỡ đâu lại có liên quan đến tiểu Tông đổng thì sao?"
Bác Dương run lên: "... Cũng đúng. Chúng ta vẫn nên mang cái bụng đi ăn cho rồi."
.
Buổi tối, cả nhóm cùng nhau đi ăn xiên nướng.
Địa điểm ăn xiên nướng nằm ở phố ẩm thực gần Đại học Đế Đô. Sau 6 giờ tối, nơi này đặc biệt nhộn nhịp. Không chỉ sinh viên các trường đại học lân cận thích đến mà còn có cả dân văn phòng, công nhân viên chức cũng kéo đến muộn hơn. Vì vậy, bất kể hàng quán nào trên phố này, việc làm ăn đều rất tốt.
Bốn người Nguyễn Tiêu bước đi, đều là dáng cao, chân dài, vẫn thu hút được không ít ánh nhìn. Ngay cả Nhan Duệ có vẻ ngoài bình thường nhất ở đây, đeo kính vào cũng toát lên phong thái trí thức, thắng ở khí chất.
Trên con phố này có ít nhất mấy chục quán xiên nướng nhỏ, mỗi quán đều có bí quyết riêng. Rất nhiều sinh viên Đế Đại sau khi thử hết từng quán, thì thường xuyên đến quán hợp khẩu vị nhất.
Đối với những người trong ký túc xá của Nguyễn Tiêu cũng vậy — điều Nguyễn Tiêu nhớ nhung nhất chính là quán mà cậu và bạn cùng phòng ăn lúc mới làm quen, không lâu sau khi vào đại học, đặc biệt là món cật heo ở đó, hương vị đặc biệt béo ngậy. Xa cách lâu như vậy chưa được ăn, nghĩ thôi đã khiến cậu chảy nước miếng.
Thôi Nghĩa Xương đi trước một bước, nhanh chóng đến quán nướng thứ năm sau khi vào phố, chào hỏi chủ quán đang bận rộn sau quầy nướng: "Lão Khâu! Cho 50 xiên thịt dê nướng, mười xiên cật heo, hai mươi xiên củ sen, bốn cái đùi gà lớn, bốn quả cà tím, một hộp nấm kim châm, một hộp đậu hũ lớn, hai chai trà lạnh..."
Chủ quán là một người cao to vạm vỡ, nghe Thôi Nghĩa Xương nói, hét to một tiếng, vô cùng nhiệt tình: "Tìm chỗ ngồi đi nha, tôi nướng xong sẽ mang tới ngay!"
Thôi Nghĩa Xương cũng hét to hơn, đáp lại một tiếng.
Ba người Nguyễn Tiêu lúc này cũng đã đến. Bác Dương tìm quanh rồi chọn một cái bàn, cả nhóm liền ngồi vào.
Người phục vụ nhanh chóng mang trà lạnh đến. Mọi người rót ra uống một ngụm, cảm giác kích thích đầy miệng, da đầu hơi tê dại, vô cùng sảng khoái. Tiếp theo, cả nhóm nhìn nhau cười, vừa trò chuyện vừa chờ xiên nướng.
Xiên nướng cũng nhanh chóng được mang đến, nóng hổi chất thành mấy đĩa lớn. Nguyễn Tiêu gần như không chờ đợi được mà tóm lấy một xiên, đưa lên miệng nhanh chóng tuốt một cái — toàn bộ xiên thịt đã vào miệng trong tích tắc, kỹ thuật này quả thật cao minh.
Ba người bạn cùng phòng khác cũng không kém cạnh, cũng tuốt một cách nhẹ nhàng, vui vẻ và dứt khoát.
Trong chốc lát, quanh bàn chỉ nghe thấy tiếng tuốt xiên xì xụp, không khí ăn uống hừng hực khí thế.
Lúc này mọi người không còn tâm trí nói chuyện, cho đến khi ăn gần hết, họ mới lau miệng, cảm thấy lưng lửng bụng, bắt đầu có tâm trạng tán gẫu trở lại.
Vốn dĩ gần đây mọi người đều bận rộn công việc riêng, hiếm khi tụ tập được. Giờ tụ họp, coi như là giao lưu tình cảm.
Nguyễn Tiêu uống bia, nheo mắt nghe Bác Dương kể về một số chuyện thú vị cậu ta gặp khi làm thực tập sinh. Có những người tính cách rất kỳ quái nhưng năng lực chuyên môn rất mạnh, có những người tính cách tốt, năng lực bình thường nhưng khả năng làm chủ sân khấu lại mạnh... Cậu ta kể với vẻ mặt hớn hở, khiến người nghe tâm trạng cũng rất tốt.
Chỉ tiếc, vận may của anh em họ đêm nay có vẻ không được tốt lắm.
Ví dụ, rõ ràng họ đang vui vẻ, thì đột nhiên quán nướng bên cạnh, cách họ chỉ một cái bàn, có một đám người lật bàn!
Giây tiếp theo, một chai bia bay tới, đập thẳng vào trán Bác Dương.
Hết chương 144.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro