Chương 145+146
Chương 145: Ẩu đả đầu đường
Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa - Edit: Kaorurits
Bác Dương đau đến tê dại, lập tức ôm lấy trán, tay vừa sờ vào đã thấy máu tuôn ra!
Đây là cái quái gì vậy!
Chỉ là đi ăn xiên nướng thôi mà, có cần phải đến mức này không?
Nguyễn Tiêu và những người khác gần như nhảy dựng lên ngay lập tức. Chuyện vừa rồi xảy ra quá nhanh, chỉ trong nháy mắt, Bác Dương đã chảy máu. Nhìn kỹ, chai bia bay tới vốn đã bị vỡ nửa chừng, đúng lúc phần nhọn lướt qua thái dương, tạo ra một vết rách khoảng ba đến bốn centimet, máu me be bét trông rất đáng sợ.
Thôi Nghĩa Xương xắn tay áo, trừng mắt nhìn về hướng chai bia bay tới. Tất cả đều là thanh niên máu nóng, nếu là vô tình, còn có thể nói chuyện. Nhưng nếu là cố ý, họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Nhan Duệ là người từ trước đến nay luôn dĩ hòa vi quý, cũng đứng cạnh Thôi Nghĩa Xương, không hề nói một lời khuyên can. Y nói với Bác Dương: “lão nhị, mày mau vào trong rửa vết thương, tìm chủ quán xin ít thuốc bôi lên, đi nhanh lên.”
Bác Dương biết vết thương ở trán cần xử lý gấp, nghe Nhan Duệ nhắc nhở liền chạy nhanh vào trong.
Nguyễn Tiêu cũng nhìn về phía đám người gây sự bên kia, biểu cảm nhanh chóng lạnh băng.
Nếu có ai đang nghiêm túc chú ý đến cậu lúc này, họ sẽ nhận ra khí trường trên người cậu đặc biệt khác lạ, mang theo cảm giác lãnh khốc, cao ngạo của kẻ đứng trên vạn vật.
Nguyễn Tiêu thật sự phẫn nộ. Họ cho rằng ký túc xá của cậu mềm yếu sao, hay cho rằng vị Thành Hoàng như cậu không thể nhấc chân? Đang yên đang lành ăn xiên nướng, mọi người đang vui vẻ mà lại xảy ra chuyện! Điều khiến cậu bực bội hơn là bên kia rõ ràng đã làm người bị thương, nhưng vẫn cứ tiếp tục đánh nhau, không một ai đến xin lỗi! Nói là không nhìn thấy? Chai bia bay tới đập trúng người, làm sao có ai không thấy?!
Thôi Nghĩa Xương và Nhan Duệ cũng nhận ra đám người gây sự kia căn bản không thèm để mắt đến họ, nên càng tức giận tột độ. Thôi Nghĩa Xương lập tức nắm lấy một cái ghế, xông thẳng về phía nơi chai bia bay tới. Ở hướng đó đang có hai nhóm người đánh nhau. Y không cần quan tâm là ai, đều dùng ghế đánh mạnh vào lưng họ! Nhan Duệ sức lực yếu hơn, y không cầm ghế không tiện tay, mà nhặt chính chai bia đã đập trúng Bác Dương, nắm lấy miệng chai, để phần sắc nhọn hướng ra ngoài, đi theo sau lưng Thôi Nghĩa Xương, mượn cơ thể cường tráng của bạn để yểm hộ và đánh lén đám người gây rối.
Nguyễn Tiêu thì giống Thôi Nghĩa Xương, đầu tiên cầm một cái ghế, tiếp theo chạy đà vài bước, dùng sức đánh mạnh vào lưng một tên côn đồ! Dù không lường trước được sự cố, nhưng khi nó xảy ra, cậu nhanh chóng xác định được kẻ cầm đầu là ai!
Sự gia nhập của ba người trong chớp mắt biến trận hỗn chiến hai phe thành ba phe. Một bên mới đến mặc kệ bên nào cũng xuống tay hung ác, khiến hai nhóm người đang đánh nhau kia không hiểu ra sao, nhưng bị kích động nên lại càng đánh nhau dữ dội hơn.
Khác với Thôi Nghĩa Xương máu nóng xông thẳng và Nhan Duệ đánh lén bất ngờ, Nguyễn Tiêu đánh nhau dùng mọi thủ đoạn. Cậu dùng ghế đập ngã kẻ ném chai bia, sau đó bất ngờ đá mạnh vào bụng một tên khác, rồi lại trở tay dùng ghế đập choáng tên đang lao tới từ bên cạnh. Tiếp theo, một thanh sắt rít lên lao đến, nhắm vào sau gáy cậu. Cậu không hề sợ hãi, vừa nghiêng người tránh được, chiếc ghế lập tức đập gọn lên thanh sắt, khiến cánh tay kẻ cầm thanh sắt tê dại. Không dừng lại, cậu phủi tay tát mạnh qua làm rụng một chiếc răng của người đó, rồi lại đá thêm một cú vào hạ bộ.
Chỉ trong chưa đầy một phút, Nguyễn Tiêu đã hạ gục bốn năm tên. Thôi Nghĩa Xương và Nhan Duệ phối hợp tốt, cả hai cùng nhau cũng hạ gục được ba tên, khiến cả ba người trông như hung thần ác sát.
Nguyễn Tiêu nhìn là biết hai nhóm này là hai nhóm côn đồ không ưa nhau tình cờ gặp ở quán nướng. Làm sao cậu có thể nương tay với họ? Mỗi nhóm đều mười mấy tên, lúc này mới ngã xuống được bảy tám tên, chưa thấm vào đâu!
Tiếp theo, Nguyễn Tiêu không chút do dự xông vào nhóm bốn năm người đang đánh nhau gần đó. Cậu không dùng ghế nữa, mà giật lấy thanh sắt của tên vừa bị đánh, múa may đột ngột, giáng xuống tới tấp vào đám người kia. Cậu đập đến khi đám côn đồ mũi miệng chảy máu, chật vật ngã xuống đất, rồi đá thêm mỗi tên một cú khiến chúng không thể đứng dậy. Xử lý xong những tên đó, cậu lại chạy về phía mấy tên côn đồ khác đang đánh nhau mắt đỏ ngầu, thanh sắt lại đến, hai chân đá mạnh, hạ gục từng tên một.
Thôi Nghĩa Xương và Nhan Duệ cũng cùng nhau đối phó thêm hai ba người nữa, nhưng đã rất mệt. Họ thấy xung quanh mình không còn ai đứng vững, kết quả vừa ngẩng đầu lên, liền thấy Nguyễn Tiêu bình tĩnh đá văng một tên côn đồ, rồi dùng gậy đánh gục một tên khác. Khóe miệng cả hai không khỏi giật giật.
Họ đã sớm biết lão tứ này rất mạnh, không ngờ lão tứ đánh nhau còn hung tàn hơn, quả thực mẹ nó không phải người! Mới được bao lâu? Tổng cộng được năm phút chưa? Cộng lại hai ba chục tên côn đồ tóc màu, trừ những tên tự ‘giết hại lẫn nhau’ nằm bất tỉnh ra, ít nhất mười mấy tên còn lại, tất cả đều bị một mình cậu ta hạ gục.
Nguyễn Tiêu thấy xung quanh không còn tên côn đồ nào đứng dậy, liền cười lạnh một tiếng, cầm thanh sắt quay lại.
Nhan Duệ thấy trên người anh không dính một chút bẩn nào, thanh sắt dính một chút vết máu, mà cậu thì vẫn ung dung như không có chuyện gì, không khỏi cạn lời.
Phải nói thế nào đây, cảnh tượng này rất ngầu, nhưng nhìn khuôn mặt trắng trẻo thư sinh kia, lại thấy rất khó chịu!
Nguyễn Tiêu đặt thanh sắt xuống cái bàn bên cạnh, nở một nụ cười với bạn cùng phòng, nói: “Chúng ta tiếp tục ăn xiên nướng đi.”
Thôi Nghĩa Xương: “Hả?”
Nhan Duệ: “Ồ…”
Cả hai đều nghĩ, tâm lý lão tứ thật sự quá lớn.
Nhưng họ nghĩ lại, cũng không sao. Dù sao đám côn đồ bây giờ sẽ không còn quấy rầy nữa phải không? Anh em họ khó khăn lắm mới gặp nhau một lần, vậy thì cứ tiếp tục ăn xiên nướng thôi.
Rất nhanh, cả nhóm trở lại bàn.
“Chủ quán, cho thêm hai mươi xiên thịt dê nữa, tôi cần bồi bổ cơ thể.”
Tất cả mọi người chứng kiến cảnh đó: “......”
Vừa rồi đúng là làm người ta hoa cả mắt, và có phải kết thúc quá nhanh không? Thật sự đột ngột không kịp phòng bị. Giờ đây, thấy mấy cậu sinh viên ưu tú này lại bình thản như không có chuyện gì, họ đều phải nghi ngờ liệu mình có nhìn nhầm không.
Bác Dương sau khi bị chai bia cứa trúng, nhanh chóng vào trong rửa vết thương. Máu me be bét trên mặt rất khó chịu. Rửa xong, cậu nhìn thấy vết thương ở trán đã hơi trắng ra, nhưng không quá sâu, về nhà bôi thuốc tốt vào chắc không đến mức hủy dung. Dù trong lòng suy đoán như vậy, cậu vẫn tỉ mỉ nhìn mình trong gương một lần, rồi tìm chủ quán xin ít thuốc chống viêm bôi lên, rồi vội vàng đi ra ngoài. Vừa rồi thấy bị thương cậu đã lo lắng, chậm trễ một lúc lâu, không biết anh em mình thế nào rồi? Dù sao họ đứng ra là vì cậu, việc cậu ở lại xử lý vết thương đã thấy rất có lỗi với họ, bây giờ phải lập tức ra ngoài giúp đỡ mới được.
Vội vàng đi đến bên cạnh chủ quán đang nướng xiên, Bác Dương vội vàng cảm ơn. Kết quả, cậu phát hiện, chủ quán sau khi nhận lời cảm ơn của cậu, nhìn cậu với ánh mắt hơi kỳ quái.
Cậu đi ra vài bước, những người đang ăn xiên nướng thấy cậu, một số thì thì thầm to nhỏ, một số nhìn cậu với ánh mắt cũng rất kỳ lạ, khiến cậu không khỏi bồn chồn trong lòng — chuyện gì đã xảy ra vậy? Cậu vừa rồi cũng đâu làm gì kỳ quái, sao lại như đã có chuyện gì cậu không biết xảy ra vậy?
Nhưng khi Bác Dương đi ra, cậu thấy ba người bạn cùng phòng đang thảnh thơi ngồi ngoài bàn ăn xiên nướng, cứ như không có chuyện gì. Thế là cậu dụi mắt, cảm giác không đúng lắm, nhưng vẫn không kìm được nhìn sang bên cạnh.
Ở bên kia, rất nhiều “thi thể” nằm ngang dọc tứ tung. Chủ quán khác, người xui xẻo tiếp đón hai nhóm côn đồ này, đành bất đắc dĩ kêu người kéo họ sang một bên, và nhanh chóng gọi điện thoại báo cảnh sát để xử lý vụ việc tiếp theo.
Nguyễn Tiêu vừa ngước mắt lên, thấy Bác Dương mặt đần thối, liền vẫy tay gọi: “Lão nhị, mau lại đây! Mới gọi thêm xiên thịt dê, vết thương của mày ăn cái này được không?”
Bác Dương bước nhanh tới, nói: “Bị thương này không thể ăn cay, tao chỉ có thể nhìn bọn bay ăn. Đúng rồi, vừa rồi sao vậy, bọn mày...”
Nguyễn Tiêu cười: “Đánh xong rồi.”
Bác Dương: “Hả?”
Nhan Duệ bật cười: “Lão tứ một mình đánh mười tên, tao với lão đại góp lại đánh thêm mấy tên nữa. Bên kia đánh nhau ngã xuống mấy tên, đó, giải quyết xong thì tiếp tục ăn xiên nướng thôi.”
Bác Dương nuốt nước miếng.
Cậu nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Nguyễn Tiêu, không tự chủ nhớ lại lần đầu gặp mặt và những lần buột miệng trêu chọc đã bị lão tứ ký túc xá ấn xuống đất cọ xát trong sợ hãi... Chỉ là lúc đó, cậu chỉ nghĩ mình quá yếu, nên mới bị lão tứ cọ xát như vậy. Bây giờ xem ra, có lẽ không phải cậu quá yếu, mà là lão tứ quá... mẹ nó không phải người? Chẳng qua, lão tứ với cái thân hình nhỏ nhắn như vậy, làm sao có thể như thế, như thế... Xem ra, trước đây cậu trêu chọc lão tứ là luôn thử thách ranh giới sinh tử! Sau này không dám làm như vậy nữa đâu hu hu!
Bác Dương cẩn thận nhìn Nguyễn Tiêu.
Nguyễn Tiêu: “?”
Bác Dương lắc đầu mạnh: Không có gì! Cái gì cũng không có!
Thôi Nghĩa Xương và Nhan Duệ liếc nhau, đều thấy buồn cười.
Quả nhiên, sau này lão nhị sẽ càng nhát gan trước mặt lão tứ, haha!
Trong khi Bác Dương đang cố gắng trấn tĩnh, Nguyễn Tiêu và hai người kia nỗ lực ăn xiên nướng, thì cảnh sát cuối cùng cũng kịp thời đến nơi.
Họ lái xe cảnh sát đến. Nhiều người lớn ngã trên đường như vậy, không thể bỏ mặc. Mặc dù đám côn đồ trông thê thảm, đầy mình vết bầm tím, nhưng phần lớn họ đều là khách quen của đồn cảnh sát, nên các cảnh sát cũng cảm thấy bực mình với họ.
Đồng thời, sau khi hỏi thăm những người xung quanh, các cảnh sát đi về phía bàn của Nguyễn Tiêu.
Một số cảnh sát có vẻ mặt rất vi diệu—
— Nhìn bốn người đang ăn xiên nướng: một người bị thương, hai người trông gầy gò, chỉ có một người thân hình cường tráng. Không giống như những người có khả năng đánh đấm như vậy! Huống chi, họ còn nghe nói người gầy nhất trong số đó đã hạ gục đại đa số.
Hết chương 145.
____________________________
Chương 146: Nhan Bình
Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa - Edit: Kaorurits
Mặc dù trong lòng các cảnh sát tràn ngập nghi ngờ, nhưng bất kể thật giả, họ vẫn phải đưa những người này về đồn để lấy lời khai, đồng thời hỏi thăm họ theo thông lệ.
Một cảnh sát bước đến gần bàn, khẽ gõ gõ.
Nguyễn Tiêu và các bạn dừng ăn xiên nướng, đối mặt với cảnh sát.
Vị cảnh sát này mặt lạnh xuống: “Các cậu đều là sinh viên ưu tú của Đại học Đế Đô mà, tại sao lại đánh nhau trên phố?”
Nhan Duệ đỡ gọng kính nói: “Chúng tôi không đánh nhau.”
Cảnh sát cười vì tức: “Nhiều người thấy rõ ràng như vậy.”
Nguyễn Tiêu bổ sung cho Nhan Duệ: “Chúng tôi là phòng vệ chính đáng.”
Thôi Nghĩa Xương chỉ vào trán Bác Dương: “Đây là bằng chứng.”
Bác Dương mặt không nói nên lời, tiến đến gần để các cảnh sát xem vết thương trên trán cậu, nói: “Các vị xem, tôi đây là tai bay vạ gió đấy ạ. Ngồi xa như vậy mà vẫn bị như thế! Các anh nhìn bên kia xem, cái bàn cách gần như vậy, bọn họ đánh nhau ẩu đả đông người quá chừng, thấy rõ ràng là sắp lan đến chỗ chúng tôi. Nếu các bạn học của tôi không phòng vệ một chút, sau này chắc chắn sẽ gặp xui xẻo — nếu họ cũng bị vài phát như vậy thì phải làm sao? Chú cảnh sát ơi, chú phải hiểu cho chúng tôi chứ. Chúng tôi thực sự không cố ý đánh nhau, mà là hành động phòng vệ nhằm ngăn chặn sự xâm hại đến an toàn tính mạng.”
Mấy vị cảnh sát: “......”
Lời nói thì có lý, nhưng... Mẹ nó chú cảnh sát cái gì, ai là chú của cậu? Chúng tôi lớn nhất cũng chỉ hơn cậu bảy tám tuổi thôi.
Nhưng thị dân vẫn cần được trấn an. Các cảnh sát tuy không nên có thành kiến khi phá án, nhưng giữa hơn hai mươi tên côn đồ tóc màu có tiền án và mấy sinh viên ưu tú Đại học Đế Đô đang yên đang lành ăn xiên nướng, dù không muốn có thành kiến, họ chắc chắn vẫn tin tưởng bên ít người và biết lễ phép hơn này.
Vì vậy, sau một thoáng ngượng ngùng vì cách xưng hô kia, các cảnh sát công tâm nói: “Chuyện này chúng tôi vẫn cần hỏi thêm, mời các cậu về đồn cảnh sát một chuyến để lấy lời khai.”
Nằm la liệt lộn xộn một đống người như thế, muốn làm ngơ cũng không được, rõ ràng là ẩu đả quy mô nhỏ.
Nguyễn Tiêu và các bạn nhìn nhau, nhưng họ vẫn rất hợp tác. Dù sao cũng ăn gần xong rồi, gây khó dễ cho các chú cảnh sát làm gì? Không muốn đi thì cũng phải đi, vậy thì dứt khoát một chút.
Thế là họ đều đồng ý.
Tiếp theo, dưới ánh mắt kỳ quái của các cảnh sát, Nguyễn Tiêu khoan khoái tuốt nốt hai xiên thịt dê cuối cùng vào miệng, rồi thấy Nhan Duệ và Thôi Nghĩa Xương cũng nhanh chóng giải quyết xong miếng đùi gà, đậu hũ cuối cùng, rồi cùng nhau lên xe cảnh sát.
Các cảnh sát thì không khách khí như vậy với đám côn đồ, tóm từng tên lên xe như kéo bao tải, coi như giải quyết xong vấn đề.
Đến đồn cảnh sát, họ được đưa thẳng vào văn phòng để lấy lời khai. Vì Nguyễn Tiêu và các bạn trông non nớt và có vẻ lễ phép, người tiếp chuyện là một nữ cảnh sát, thái độ cũng khá ôn hòa. Nguyễn Tiêu và các bạn cũng rất hợp tác, không lâu sau đã kể xong toàn bộ sự việc.
Phía cảnh sát sau khi khai thác được chút thông tin từ miệng những tên côn đồ, lại tìm người đưa đám côn đồ đi giám định vết thương. Họ có thể xác định toàn bộ sự việc đúng là bắt đầu từ việc một sinh viên vô tình bị thương, và những người khác vì tránh cho phạm vi ẩu đả mở rộng, bất đắc dĩ đã dùng võ lực để áp chế đám côn đồ đó.
Điều hơi phiền phức là đám côn đồ đều bị thương không nhẹ, tuy không ai bị gãy xương gì, nhưng bề ngoài trông rất thê thảm, dễ gây hiểu lầm.
Nguyễn Tiêu cười với nữ cảnh sát đang lấy lời khai: “Không giấu gì chị, Bác Dương hiện tại đã ký hợp đồng thực tập sinh với công ty Huyền Hoàng rồi, chỉ chờ vượt qua vòng kiểm tra là sẽ debut làm nghệ sĩ. Chị hẳn cũng biết, khuôn mặt quan trọng thế nào đối với nghệ sĩ. Chị xem, chúng em đang ăn xiên nướng đàng hoàng mà lại gặp phải tai bay vạ gió như vậy. Nếu sau này Bác Dương bị phá tướng, thì không có gì có thể đền bù được. Vì vậy, chúng em sẵn lòng bồi thường tiền thuốc men cho những người đó, nhưng đồng thời, những người đó cũng phải bồi thường chi phí điều trị cho Bác Dương, ít nhất là phải chữa trị khuôn mặt này đến khi không còn sẹo mới được.”
Bác Dương nghe vậy, lập tức tiếp lời Nguyễn Tiêu.
“Công ty cân nhắc khả năng tôi sẽ debut dưới danh nghĩa thần tượng, nên trong hợp đồng đã ký có một điều khoản nhắm vào khuôn mặt này. Nếu tôi chịu tổn thương không thể cứu vãn, thì xem như tôi vi phạm hợp đồng. Cho nên, nếu bọn họ không chịu bồi thường tiền, thì một khi vết sẹo của tôi không hết được, phí vi phạm hợp đồng cũng cần phải do bọn họ chi trả. Rốt cuộc đây là tổn thương lớn do họ gây ra cho tôi, không thể cứ thế mà bỏ qua phải không?”
Nữ cảnh sát nghe hai người nói một hồi, ghi chép lại những việc này, lát nữa còn phải giao tiếp với phía côn đồ. Những vụ án ẩu đả quy mô nhỏ như thế này không nói là ngày nào cũng có, nhưng tần suất xảy ra cũng rất cao. Tình tiết nghiêm trọng thì sẽ bị giam giữ và phạt tiền, khi không có tổn thương nghiêm trọng thì phần lớn là giải quyết riêng, cũng tiết kiệm thời gian cho cảnh sát cơ sở.
Vụ án này trong mắt nữ cảnh sát, phần lớn cũng sẽ là giải quyết riêng.
Nguyễn Tiêu lão thần tại thượng (rất bình tĩnh), không có gì phải lo lắng.
Việc lấy lời khai ở đồn cảnh sát cậu đã rất quen thuộc. Khi còn trẻ ở thôn trấn, lúc cha mẹ chưa mất thì họ rất bận, cậu da trắng sạch sẽ ở ngoài đường luôn bị côn đồ chặn lại muốn bắt nạt. Sau khi cha mẹ mất, càng có nhiều người đến gây phiền phức, ghét bỏ cậu, bắt nạt cậu. Nếu cậu không xuống tay tàn nhẫn đánh cho đám côn đồ đó phục tùng, đánh đến mức chúng phải sợ, làm sao cậu có thể an ổn làm công học tập? Chuyện đánh nhau vào đồn cảnh sát như thế này, ở cái nơi nhỏ bé đó cậu cũng thường xuyên gặp phải. Đặc biệt là cảnh sát khu vực đó là một ông lão, coi như là nhìn cậu lớn lên, cũng biết cậu không phải người chủ động gây chuyện, phần lớn đều chỉ lấy lời khai, nhẹ nhàng bỏ qua, khiến cậu tích lũy không ít kinh nghiệm, rất rõ về quy trình.
Hiện tại xem ra, cũng không khác biệt là bao.
Dù nói thế nào đi nữa, hành động của họ cũng có thể miễn cưỡng coi là tự vệ.
Trong lúc các cảnh sát đi xử lý đám côn đồ, một người đàn ông bước vào từ bên ngoài, thấy Nhan Duệ thì ngẩn người.
“Tiểu Duệ?”
Nguyễn Tiêu ngẩng đầu nhìn qua.
Rất quen mặt... Trí nhớ của cậu rất tốt. Chợt nhớ ra, người này chẳng phải là một trong những cảnh sát đã xử lý vụ án bọn buôn người mà cậu đã báo mộng trước đây sao? Còn làm tổ trưởng của vụ án đó, tên là Nhan Bình?
Nhan Duệ cũng ngẩng đầu, thấy người đó liền gọi một tiếng “Anh họ”.
Nguyễn Tiêu ngẩn ra, rồi phản ứng lại. Đều họ Nhan, tên đều hai chữ, là anh em họ (đường huynh đệ, anh em họ nội) cũng không có gì kỳ lạ. Nhìn kỹ, Nhan Bình và Nhan Duệ quả thực có chút giống nhau.
Nhan Bình bước tới, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Anh nghe nói chú mày dính vào vụ ẩu đả? Đã đậu Đại học Đế Đô rồi, sao làm việc không cẩn thận một chút? Trước kia chú đều rất thận trọng, lần này sao lại hành động bộc phát thế?”
Nhan Duệ rất ngượng ngùng nói: “Không còn cách nào khác, lần này là nóng máu quá. Bình đường ca xem đầu bạn cùng phòng em kìa, nếu anh em của anh đang ăn xiên nướng đàng hoàng mà đột nhiên bị như vậy, anh có nhịn được không...”
Nhan Bình xem xong, cũng không tiện nói thêm gì.
Hai anh em họ Nhan nói chuyện gia đình một lúc, có Nhan Bình ở đây, toàn bộ sự việc được xử lý càng nhanh hơn.
Đương nhiên, chủ yếu vẫn là phía côn đồ không có mối quan hệ lớn, còn phía Nhan Duệ lại đúng là bị lôi vào chuyện này... Cuối cùng hai bên quả thực giải quyết riêng. Phía côn đồ không cần tiền thuốc men, Bác Dương cũng không cần, nhưng nếu mặt Bác Dương mãi không khỏi hẳn, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp diễn xuất của cậu ta. Đến lúc đó, đám côn đồ chắc chắn sẽ bị kiện, ghi chép vẫn còn ở đây.
Sau một hồi lòng vòng, khi Nguyễn Tiêu và các bạn có thể rời đi, trời đã rất khuya, sắp đến nửa đêm, muốn quay về đại học Đế Đô cũng không tiện. Mấy người nghĩ, chi bằng cùng nhau tìm một khách sạn gần đó, thuê hai phòng đôi để ở lại.
Khách sạn này dọn dẹp khá sạch sẽ, nhân viên phục vụ bên trong không nói là xinh đẹp, nhưng đều tề chỉnh sạch sẽ, còn mang đến cho họ mấy chén mì nóng hổi làm bữa ăn khuya.
Nguyễn Tiêu ăn cùng các bạn cùng phòng, nhưng tâm trạng đã không còn vui vẻ như lúc ăn xiên nướng — trên thực tế, chuyện ở đồn cảnh sát đã không còn gì đáng bận tâm, mọi việc đã qua, cũng không có gì phiền phức tiếp theo. Điều cậu bận tâm là, trên người Nhan Bình có dấu hiệu quỷ khí đánh dấu.
Bị quỷ đánh dấu, đó là bị quỷ quấn lấy hoặc sắp bị quấn lấy rồi. Nhan Bình dù sao cũng là một cảnh sát có nhân phẩm không tồi, bản thân lại là anh họ của tam ca trong phòng cậu. Đột nhiên thấy anh ta gặp xui xẻo, cậu đương nhiên lập tức không vui nổi.
Chỉ là, chuyện này không thể nói ra. Không tiện tùy tiện thể hiện ra ngoài, làm cuộc sống sinh viên vườn trường bình thường của Nhan Duệ và hai người kia bị tan biến sao? Mọi người là anh em tốt, nhưng đôi khi giấu diếm thiện ý cũng là điều cần thiết.
Nguyễn Tiêu thở dài. Bất kể xét trên phương diện nào, cậu cũng không thể cứ thế mà đứng nhìn.
Đêm đó, Nguyễn Tiêu kéo rèm lại, rất tự nhiên nằm trên giường bên phải của phòng đôi, nhắm mắt yên tĩnh.
Nhưng trên thực tế...
Thần thân của cậu tách khỏi cơ thể, nhìn thân thể trắng trẻo mềm mại đầy sinh cơ kia, tâm trạng lại chuyển tốt. Đừng nhìn lúc này cậu cũng là dùng Thần thân hiện hóa, trước đây cậu nằm xuống chính là một thi thể lạnh băng không có công đức che chở, còn bây giờ thì sao? Cho dù cậu đi rồi, có người đưa ngón tay đến dưới mũi cậu thì vẫn có thể phát hiện cậu thở rất chậm, sắc mặt cũng hồng hào, không có bất kỳ khác biệt nào so với người sống! — Không, cậu nói sai rồi. Cậu vốn dĩ đã là người sống rồi, làm gì còn sự so sánh và khác biệt với trước đây nữa?
Vì nể mặt Nhan Duệ, và cũng vì nể mặt năng lực nghiệp vụ xuất sắc của Nhan Bình, thần thân của Nguyễn Tiêu liền nhẹ nhàng bay ra ngoài cửa sổ, không lâu sau, đã đến đồn cảnh sát.
Đúng vậy, cậu đến tìm Nhan Bình, hơn nữa vì đã quen biết trước rồi, chỉ có hỏi thăm Nhan Bình trước, cậu mới có thể suy nghĩ quỷ khí trên người anh ta rốt cuộc là từ đâu mà ra.
.
Nhan Bình chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại thấy em họ của mình ở đồn cảnh sát vì tham gia đánh nhau ẩu đả. Hắn nhớ rõ em họ này luôn là một học bá, từ nhỏ đến lớn học gì cũng nhanh, tâm tư cũng rất tỉ mỉ, nhưng một mực tôn trọng nguyên tắc có thể nói chuyện thì tuyệt đối không dùng đến bạo lực. Sao mới vào đại học Đế Đô không lâu mà đã đánh nhau với người ta rồi? Đáng sợ hơn là, cậu ta lại còn cùng các bạn cùng phòng đánh thắng.
Sau khi hắn tra xét rõ ngọn nguồn sự việc, liền thực sự giải quyết chuyện này. Mới vừa hỏi cung đám côn đồ một lát sau, Nhan Bình đột nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi. Hắn biết đây đại khái là do mình liên tục làm việc hai ngày, nên không nghĩ nhiều, tùy tiện tìm một cái bàn gục lên, cứ thế nhắm mắt dưỡng thần.
Sương mù, màu trắng mờ ảo, đậm nhạt vừa phải, bao phủ trong một màn đêm đen.
Trong ánh sáng ẩn hiện, một bóng người lảo đảo bước ra, toàn thân toát ra sự uy nghiêm...
Nhan Bình cứng người.
Cảnh tượng này sao lại có cảm giác quen thuộc?
Sau đó hắn phản ứng lại, đây chẳng phải là Thành Hoàng gia báo mộng sao! Lần trước báo mộng đã giúp tổ chuyên án của họ phá thành công một vụ án lớn, khiến mọi người đều có công lao. Lần này, lại là vì chuyện gì? Chẳng lẽ... lại có vụ án lớn khác?
Hết chương 146.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro