Chương 157+158

Chương 157: Thỏ yêu quỷ

Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa - Edit: Kaorurits

Nhưng mà, cho dù Nguyễn Tiêu vừa phẫn nộ lại khó chịu, những gì cậu nhìn thấy chỉ có một tia chớp ngắn ngủi đó. Thông tin cậu có thể thu được cũng chỉ là vài lời gã đạo sĩ bộ xương khô đã phát cuồng nói ra trước đó.

Có mấy từ ngữ cực kỳ quan trọng: Vạn Yêu Đồ, Yêu Đấu Trường, Phụng Sơn đại nhân, Chân Thần duy nhất, trường sinh bất lão…

Đến người ngốc cũng có thể hiểu rằng gã đạo sĩ này tin vào tà giáo của cái gọi là Phụng Sơn đại nhân. Hắn cho rằng Phụng Sơn đại nhân có thể thành Thần nhờ cơ duyên nào đó, và những kẻ hầu hạ Phụng Sơn như bọn họ sẽ được “gà chó lên trời” để vớt vát trường sinh bất lão, cùng trời cùng thọ. Còn về Vạn Yêu Đồ, đó chính là bức tranh khổng lồ vẽ đầy yêu vật phía sau, nhưng Yêu Đấu Trường lại là cái gì đó thì tạm thời chưa thể lý giải.

Nguyễn Tiêu mặt trầm như nước.

Nói đơn giản, kẻ đứng sau mọi chuyện chính là Phụng Sơn, bao gồm cả hai lần cậu gặp khó khăn trước đây. Phụng Sơn là kẻ gây rối. Không rõ gã đạo sĩ cậu nhìn thấy trước đó có phải là Phụng Sơn bản tôn không. Nếu không, gã đạo sĩ đó chỉ sợ cũng giống như gã đạo sĩ bộ xương khô này, đều là thuộc hạ của Phụng Sơn. Nghĩ kỹ mà xem, nếu Phụng Sơn đã có thể dàn xếp mọi việc, hắn sẽ không dễ dàng tự mình ra tay. Gã đạo sĩ nhìn thấy ban đầu, hơn phân nửa cũng chỉ là một tên chạy việc.

Như vậy, vấn đề đặt ra là: Những thuật sĩ Huyền môn làm việc cho Phụng Sơn, giống như gã đạo sĩ bộ xương khô và gã đạo sĩ kia, rốt cuộc có bao nhiêu? Tùy tiện đụng phải đã là hai kẻ. Đặc biệt gã đạo sĩ bộ xương khô này bản lĩnh không tệ, nhìn cũng không giống kẻ thiểu năng. Có thể khiến gã thờ phụng đến mức này, bản lĩnh của Phụng Sơn hẳn phải cường đại hơn rất nhiều mới thuyết phục được chứ? Vậy thì, thế lực trong tay Phụng Sơn rốt cuộc khổng lồ đến mức nào? Thế lực này đã tồn tại bao nhiêu năm, gây ra bao nhiêu chuyện, dẫn đến bao nhiêu hậu quả, và làm thế nào mới có thể tóm được hắn?

… Suy nghĩ thôi đã khiến người ta da đầu tê dại.

Thế nhưng, ngay lúc Nguyễn Tiêu đang cố gắng suy tư, bên kia Bạch Tô Dao đã kết thúc chiến đấu và vọt ra gần như gấp gáp không chờ nổi, tìm kiếm khắp nơi.

“Hằng ca, Hằng ca? Anh ở đâu…”

“Em là Dao Dao đây! Hằng ca, anh có ở đây không? Anh rốt cuộc ở đâu, anh có nghe thấy tiếng em không? Hằng ca!”

“Hằng ca anh ra đây đi, em là Dao Dao đây!”

Tiếng khóc của Bạch Tô Dao đánh thức Nguyễn Tiêu. Cậu lập tức lấy lại tinh thần, đè nén tất cả những ý nghĩ vừa rồi xuống đáy lòng. Ánh mắt hơi trầm xuống, cậu nói với đoàn quỷ thần: “Nơi này có rất nhiều pháp khí tà môn. Những yêu quỷ vừa từ Vạn Yêu Đồ thoát ra đều không phải người cần tìm. Các ngươi hãy đi tìm kiếm cái gọi là Yêu Đấu Trường. Tường bên kia còn có vài lá cờ đen, cũng có thể Bạch Hằng bị nhốt ở bên trong.”

Bởi vì vừa xuống đã tiến vào chiến đấu ngay, mọi người chỉ sơ lược thấy rõ pháp đàn và bức tranh khổng lồ. Nhưng trên thực tế, trong phòng còn có rất nhiều pháp khí khác. Ví dụ như vài bộ cờ đen treo trên tường, góc tường còn có một số cái bình, hồ lô linh tinh, bên trên đều mang theo chút linh quang, có những hoa văn huyền diệu kỳ lạ. Nhìn kỹ, những hoa văn đó hẳn đều là phù văn (hoa văn trên bùa chú). Loại pháp khí có bụng được khắc phù văn này, việc thu yêu thu quỷ bên trong là chuyện bình thường.

Nghe xong mệnh lệnh của Nguyễn Tiêu, các quỷ thần đã có kế hoạch khi hành động. Đầu tiên là chia làm hai đường: Đầu Trâu, Mặt Ngựa và Nhật Dạ Du Thần, mỗi người dẫn theo một ít quỷ binh, nữ quỷ tách ra tìm kiếm hai bên. Nguyễn Tiêu thì kéo Bạch Tô Dao lại, cùng cô đi đến phía sau.

Lối vào mật thất ở phía trên. Bốn bức tường kỳ thật đều bày đầy đồ vật. Phía trong cùng treo bức tranh khổng lồ, còn mặt đối diện và hai mặt bên đều không có gì khác biệt, đều có cờ đen, pháp khí, v.v.

Mắt Bạch Tô Dao đầy chua xót. Sau khi hỗn loạn gọi vài tiếng mà không có trả lời, trong lòng cô gần như sụp đổ. Mãi đến khi Nguyễn Tiêu kéo và gọi tỉnh cô, cô mới thu thập lại tâm tình, cùng Nguyễn Tiêu đi tìm.

Dù sao, ít nhất yêu hồn của anh ấy vẫn còn…

Nguyễn Tiêu tiếp cận mặt cờ đen gần nhất, thoáng tra xét rồi nhíu chặt mi. Cờ đen là Cờ Luyện Quỷ, bên trong có vài quỷ hồn. Nhìn thì đều là cô hồn dã quỷ bình thường, nhưng do tác dụng của Cờ Luyện Quỷ, mặt mày bọn họ đã mang theo hung khí nồng đậm, cắn xé, rối rắm vào nhau, gần như đã dung hợp. Tuy chưa hoàn toàn luyện thành nhưng hình thái đã đại khái giống như ác quỷ đã thấy trước đó. Điểm khác biệt duy nhất là phần đầu quỷ vẫn đang cắn xé lẫn nhau. Chờ khi cắn xé xong, nó sẽ biến thành một cái đầu ác quỷ dữ tợn, rồi được Cờ Luyện Quỷ tẩm bổ, có thể trở thành công cụ làm ác của tà đạo sĩ.

Cờ Luyện Quỷ là một tà pháp vô cùng độc ác, luyện bảy quỷ thành một, có thể nói là thay đổi căn bản của chúng. Nếu lúc đầu, khi chúng chỉ mới dung hợp thô thiển mà gặp Nguyễn Tiêu, Nguyễn Tiêu thân là Thành Hoàng có thể dùng thần lực tách chúng ra một cách trực tiếp. Tuy quỷ hồn sẽ bị tàn khuyết, nhưng luân hồi vài lần cũng có thể khôi phục bình thường. Không như hiện tại, chúng đã hoàn toàn dung hợp, không thể nào tách ra, ác quỷ được luyện chế căn bản không có trí tuệ đáng nói, chỉ có thể trực tiếp diệt trừ, để tuyệt hậu họa.

Nguyễn Tiêu thở dài, không nói thêm gì. Thần quang trên lòng bàn tay chợt lóe, Cờ Luyện Quỷ cùng với ác quỷ bên trong cùng nhau bị hủy sạch sẽ. Tiếp theo, cậu đi đến mặt cờ đen thứ hai, đồng dạng xem xét.

Có thể thấy cậu thật sự đã đến muộn. Tất cả cờ đen treo trên mặt tường này đều là ác quỷ đã luyện hóa thành phẩm hoặc bán thành phẩm trở lên. Tất cả đều dung hợp, vô pháp tách ra, chỉ có thể phá hủy… Tình cảnh như vậy khiến người ta thổn thức, nhưng không thể làm gì khác.

Nguyễn Tiêu nhắm mắt, tạm thời buông việc tìm kiếm, trước tiên nói: “Đầu Trâu, Mặt Ngựa, Nhật Dạ Du Thần, các ngươi trước tiên xem xét Cờ Luyện Quỷ. Phàm là đã không thể tách ra, tất cả đều hủy diệt.”

Đầu Trâu Mặt Ngựa và Nhật Dạ Du Thần cũng đồng dạng đã xem xét vài bộ Cờ Luyện Quỷ. Nghe Nguyễn Tiêu phân phó, đương nhiên lập tức làm theo. Trong lúc nhất thời, cờ đen trong mật thất nhanh chóng bị phá hủy. Đến cuối cùng, không còn sót lại một lá nào.

Đàm Tố nhíu mày nói: “Xem ra, hiện tại chính là lúc gã đạo sĩ kia luyện quỷ, cho nên mới nhiều như vậy.”

Lý Tam Nương thì khẽ thở phào nhẹ nhõm: “May mắn đến sớm, bằng không lô này được luyện thành, chỉ sợ hắn sẽ đi ra ngoài chiêu thêm một đám cô hồn dã quỷ khác, đến lúc đó số lượng quỷ hồn bị hại sẽ càng nhiều.”

Nói thì là vậy, nhưng những cô hồn dã quỷ đã bị đánh tan kia cũng đã không thể trở về được nữa.

Mọi người không có nhiều thời gian để cảm thán, sau khi thu phục tất cả cờ đen, liền nhanh chóng xem xét đến những pháp khí có bụng (bầu bầu như hồ lô).

Nguyễn Tiêu cầm lấy hồ lô bên chân, quan sát hoa văn trên đó, dùng ngón tay chậm rãi vuốt ve, cảm nhận quỹ đạo ẩn chứa bên trong.

Khi thần linh thi triển thần thuật, phần nhiều là đơn giản thô bạo, lấy lực áp người, không có thành tựu gì trên những đạo pháp tinh diệu. Nhưng đạo sĩ khi thi pháp cần câu thông thần linh, thần giao cách cảm, khi dùng lực lượng cũng là mượn sức mạnh của thần linh. Cho nên, với tư cách là thần linh, cậu vuốt ve quan sát một lần, cho dù không quen thuộc đạo pháp, cũng có thể nhìn ra cái đại khái.

Sau khi “xem” xong, thần sắc Nguyễn Tiêu khẽ biến đổi: “Là giam cầm yêu vật? Không, còn có kích phát lệ khí, làm chúng tranh đấu…”

Bạch Tô Dao nháy mắt ngẩng đầu, vội vàng truy vấn: “Thành Hoàng gia, ngài nói cái gì—”

Nguyễn Tiêu biết tâm trạng cô nôn nóng, giải thích trực tiếp: “Cái này chỉ sợ chính là cái gọi là Yêu Đấu Trường. Phàm là yêu vật nào bị ném vào, sẽ tranh đấu lẫn nhau đến chết. Sau khi chết, lệ khí không tiêu tan sẽ hình thành yêu quỷ, rồi lại cắn xé lẫn nhau. Kẻ sống sót cuối cùng, chỉ sợ sẽ bị ném lên Vạn Yêu Đồ kia.”

Bạch Tô Dao tức khắc hoảng loạn, gần như nói năng lộn xộn: “Vậy, vậy Hằng ca của tôi… anh ấy, anh ấy ở đâu? Anh ấy nhất định rất khó chịu, cũng không biết hiện tại thế nào. Tôi, tôi phải nhanh chóng tìm thấy anh ấy.”

Nguyễn Tiêu nhìn cô trấn an, nói: “Không sao, tìm từng cái một. Chung quy hẳn là ở trong những pháp khí này.”

Bạch Tô Dao hít sâu: “Thành Hoàng gia nói đúng, tôi không thể vội, không thể vội…”

Vì thế, đông đảo quỷ thần đều nhanh chóng xem xét những pháp khí có bụng kia. Nguyễn Tiêu trước tiên xem cái hồ lô trong tay. Cậu thấy bên trong là một Hổ yêu quỷ đang nuốt ăn một Lộc yêu quỷ, đã nuốt đến chỉ còn lại cái đầu… Không phải Bạch Hằng. Cậu tạm thời buông xuống, chờ sau này suy xét phương pháp giải quyết. 

Cậu đặt hồ lô lại chỗ cũ, rồi cầm lấy một cái vò rượu nhỏ gần đó, cũng khắc phù văn tương tự. Bên trong là một Ưng yêu quỷ khổng lồ đang chém giết với một Xà yêu quỷ… Vẫn không phải Bạch Hằng, hắn lại đổi sang cái khác.

Cứ như thế rất nhiều lần, Bạch Tô Dao cũng làm theo cách của Nguyễn Tiêu để tìm kiếm. Cô vừa xem xét, ngón tay vừa run rẩy, cực kỳ lo lắng cho hiện trạng của Bạch Hằng. Cuối cùng, cô phát ra một tiếng gọi tựa bi tựa hỉ: “— Hằng ca!”

Tiếng gọi này khiến tất cả quỷ thần đều nhìn qua.

Thần quang trên người Nguyễn Tiêu chợt lóe, tay áo vung lên, đã đến bên cạnh Bạch Tô Dao. Cậu “nhìn” theo tầm mắt cô, hướng về cái vò rượu bụng lớn mà cô đang cẩn thận nâng niu.

Trong cái vò rượu bụng lớn này, có một Thỏ yêu quỷ đang cảnh giác nằm bò trong góc. Đồng thời, có một Lang yêu quỷ hung hãn đang nuốt ăn một Hồ yêu quỷ, mặt đầy dữ tợn, mắt đỏ như máu.

Điều khiến Bạch Tô Dao đau khổ là Thỏ yêu quỷ kia toàn thân vết thương chồng chất, đầy người mệt mỏi, thậm chí có vài chỗ thiếu cả da lông thịt khối. Nhưng điều khiến cô thấy may mắn là Thỏ yêu quỷ tuy thỉnh thoảng ánh mắt sẽ mê mang trong khoảnh khắc, nhưng phần lớn thời gian vẫn thanh tỉnh, không trở nên giống những yêu quỷ trước đó.

Bạch Tô Dao không nhịn được dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Nguyễn Tiêu.

Nguyễn Tiêu vừa định ra tay, liền thấy con Lang yêu quỷ trong bình ăn xong con hồ ly, vừa quay đầu đã vọt về phía Thỏ yêu quỷ! Thỏ yêu quỷ lông tóc dựng ngược, lao thẳng lên, giống như một tàn ảnh đáp xuống lưng Lang yêu quỷ. Thỏ yêu quỷ vốn dĩ có hình thể nhỏ hơn rất nhiều so với Lang yêu quỷ, nhưng khoảnh khắc ngồi trên lưng Lang yêu quỷ liền biến thành một con thỏ to lớn. Lang yêu quỷ đột nhiên không kịp phòng ngừa mà nằm rạp xuống. Thỏ yêu quỷ bỗng chốc đâm hai móng vuốt Thỏ vào lưng Lang yêu quỷ, dùng sức xé một cái— Lang yêu quỷ nháy mắt bị xé thành hai nửa, phát ra một tiếng gào thảm thiết. Nhưng Thỏ yêu quỷ không tiếp tục nữa. Thân mình tách rời của Lang yêu quỷ chậm rãi phục hồi như cũ, nhưng rõ ràng, khi đối mặt với Thỏ yêu quỷ đã không còn kiêu ngạo như vừa rồi.

Toàn bộ quá trình chiến đấu giải quyết chỉ vỏn vẹn ba giây. Nguyễn Tiêu cũng đã nhìn ra từ bên trong: Thỏ yêu quỷ này có năng lực chiến đấu rất mạnh, bắt lấy thời cơ chiến đấu cũng rất xảo diệu.

Phát hiện như vậy khiến tâm tình Nguyễn Tiêu tốt hơn một chút.

Lập tức, Nguyễn Tiêu không chút do dự vươn một bàn tay, thẳng thừng thăm dò vào cái vò rượu bụng lớn, nắm lấy Thỏ yêu quỷ ở góc, bắt ra, nhẹ nhàng đặt xuống đất.

Thỏ yêu quỷ đang toàn thân đề phòng, đột nhiên cảm giác một bóng quỷ phác tới, ôm lấy mình thật chặt. Cơ thể hắn vốn đang căng cứng, nhưng cảm giác quen thuộc lại khiến hắn hơi thả lỏng, rồi lập tức lại căng cứng trở lại.

Là Dao Dao, là người vợ âu yếm của hắn. Chỉ là, bà xã mà hắn cho là đang tồn tại tốt đẹp, còn mang thai con của bọn họ, vì sao giờ lại biến thành quỷ hồn! Vì sao?!

Bạch Tô Dao ôm Thỏ yêu quỷ, khóc nức nở.

Huyết lệ đỏ tươi chảy dài trên mặt, cô đau thương tột độ nói: “Hằng ca, con của chúng ta đã chết… Bọn nhỏ đều đã chết…”

Hết chương 157.

___________

Chương 158: Quá khứ của Bạch Hằng

Thỏ yêu quỷ như bị sét đánh ngang tai.

Đã chết… Cái gì đã chết? Dao Dao đã chết, hài tử cũng đã chết? Vậy hắn liều mạng bấy lâu nay vì cái gì, hắn khó khăn giãy giụa suốt mấy chục năm, rốt cuộc là vì cái gì?!

Giờ khắc này, nỗi phẫn nộ ngút trời nảy lên trong lòng Thỏ yêu quỷ vốn luôn bắt buộc bản thân phải giữ thanh tỉnh. Đôi mắt vốn sạch sẽ bị nhiễm lệ khí nồng đậm, cứ như toàn bộ quỷ thể hóa thành một khối oán hận, sắp sửa phun trào ra ngoài— Đồng thời, thực lực của hắn bạo tăng lên gấp đôi, gấp ba, gấp năm lần! Hắn lập tức muốn tất cả đạo sĩ đều phải chôn cùng vì vợ con hắn!

Bạch Tô Dao vẫn đang đắm chìm trong thống khổ, không hề phát hiện sự bất thường của Thỏ yêu quỷ. Nhưng Nguyễn Tiêu đã nhận ra. Cậu theo bản năng vươn ngón tay, ngưng tụ một luồng thần lực dày nặng, sống sờ sờ đâm vào trán Thỏ yêu quỷ.

“A—” Thỏ yêu quỷ kêu lên thảm thiết. Toàn bộ khối oán hận đó hình như bị đổ vào nước sôi, phát ra tiếng “xèo xèo” kịch liệt, nhưng cũng chính trong tiếng động đó, lệ khí phủ mờ hai mắt hắn dần dần biến mất.

Một thanh âm uy nghiêm đánh thẳng vào đầu Thỏ yêu quỷ.

“Bạch Hằng, thân thể vợ con ngươi không còn, nhưng hồn phách họ vẫn còn. Ngươi muốn họ đau lòng thêm nữa sao?”

Thỏ yêu quỷ — Bạch Hằng đột nhiên run lên bần bật, bừng tỉnh lại.

Đúng vậy, Dao Dao vẫn đang ở trước mặt. Tuy mất đi bọn trẻ, nhưng hắn còn có Dao Dao… Thanh âm kia nói gì? Hồn phách vợ con đều còn? Dao Dao còn, vậy các con… cũng còn sao?

Ánh mắt Bạch Hằng theo hướng âm thanh mà nhìn tới, liền thấy một bóng người mặc quan phục màu đỏ không quá cao lớn vẫn luôn đứng phía sau người vợ yêu của mình. Người đó đeo mặt quỷ màu xanh, có vuốt quỷ màu xanh, nhưng quanh thân lại quanh quẩn thần lực thuần tịnh và hồn hậu… Không phải một vị thần cực kỳ cường đại, nhưng là một Chính Thần có Thần chức chân chính.

Hắn vốn là một thỏ yêu vô cùng thông tuệ. Khoảnh khắc đó, hắn đã nghĩ thông suốt rất nhiều điều. Liên tưởng đến bàn tay khổng lồ đã tóm mình ra khỏi Yêu Đấu Trường trước đó, hắn càng thêm bừng tỉnh.

Bạch Hằng hít sâu một hơi, đẩy nhẹ Bạch Tô Dao đang ôm mình, miễn cưỡng thu hồi lực lượng của bản thân, biến thành hình người. Hắn quỳ xuống đất, cung kính nói: “Bạch Hằng bái kiến Thành Hoàng gia, đa tạ ân cứu mạng của Thành Hoàng gia.”

Bạch Tô Dao lau nước mắt, cũng vội vàng quỳ bên cạnh Bạch Hằng.

Nguyễn Tiêu vừa thấy biểu hiện của Bạch Hằng, vừa nghe những lời này của hắn, liền hài lòng ba phần— “Người này bị tra tấn nhiều năm như vậy, phản ứng vẫn còn rất nhanh, không tồi.”

Tiếp đó, Nguyễn Tiêu lại đánh giá Bạch Hằng.

Hình người của Bạch Hằng khác biệt so với nhận thức thông thường về Thỏ yêu trong ý thức mọi người. Đó là một thư sinh lịch sự nhã nhặn, không tính đặc biệt tuấn tú, nhưng nhìn rất dễ chịu. Hơn nữa, hắn và Bạch Tô Dao vô cùng xứng đôi. Cho dù hiện tại họ là hai Thỏ yêu quỷ, song song quỳ như vậy, vẫn mang lại cho người ta cảm giác về một thần tiên quyến lữ.

Nguyễn Tiêu cảm thấy mình không đặc biệt bị ám ảnh về vẻ đẹp, nhưng hai thỏ yêu trước mắt này không chỉ xinh đẹp, khí chất tốt, mà tâm tính còn tuyệt vời hơn. Cậu chứng kiến tất cả, làm sao có thể không hài lòng?

Tuy nhiên, có một số việc vẫn phải hỏi Bạch Hằng, không thể bỏ qua.

Nguyễn Tiêu vung tay áo, ý bảo hai Thỏ Yêu đứng lên, miệng nói: “Không cần đa lễ.” Sau đó, cậu ra hiệu cho thỏ cái: “Bạch Tô Dao, ngươi kể lại toàn bộ sự việc cho Bạch Hằng trước.”

Bạch Tô Dao cảm kích gật đầu, hít sâu rồi nhìn Bạch Hằng, chậm rãi kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra với mình sau khi Bạch Hằng bị bắt đi.

Bạch Hằng chăm chú lắng nghe, biểu cảm trên mặt không ngừng biến hóa, cuối cùng ngưng tụ lại ở sự hối hận vô cùng, áy náy, đau lòng và trìu mến. Vì có thần linh ở đây, hắn chỉ nhẹ nhàng ôm Bạch Tô Dao, nhưng ý trấn an bên trong vô cùng dịu dàng. 

Trong mắt Bạch Tô Dao lệ quang chớp động, nỗi chua xót vơi đi rất nhiều, cô đã có người để dựa vào.

Bạch Hằng xoay người, cung kính lạy Nguyễn Tiêu vài cái nữa: “Thành Hoàng gia, lần này đã nhờ lão nhân gia ngài công chính nghiêm minh, lại ra tay cứu giúp. Bằng không… Bằng không Bạch Hằng chỉ sợ không thể thoát khỏi xiềng xích, vợ con cũng đã sớm…”

Nguyễn Tiêu xua tay, vẫn ý bảo hắn không cần đa lễ.

“Ngươi và thê tử tuy là yêu vật, nhưng cũng là con dân của bản quan. Đã có oan khuất khó xử, bản quan tất nhiên không thể bỏ mặc.”

Bạch Hằng vô cùng cảm kích. Hắn vẫn luôn bảo vệ Bạch Tô Dao rất tốt, nhưng hắn chỉ là một thỏ yêu. Năm đó hắn yếu ớt hơn rất nhiều yêu vật khác. Tu hành lâu như vậy, đương nhiên hắn kiến thức được nhiều điều, cũng biết không ít về thần linh. Một vị công chính như vị này vốn đã rất hiếm, thậm chí một vị không có thành kiến với yêu vật như thế lại càng hiếm hoi hơn, huống chi là không có thành kiến lại còn sẵn lòng ra tay vì họ.

Bạch Tô Dao dựa vào bên cạnh Bạch Hằng, nỗi thống khổ trong lòng đã giảm đi rất nhiều. Cô cẩn thận đưa tàn hồn của con trong lòng ra cho Bạch Hằng nhìn, rồi cẩn thận cất trở lại.

Bạch Hằng không dám tiếp nhận, vì hắn đã bị luyện một thời gian, trên người các loại hơi thở quá nặng, sợ làm tổn thương con. Nhưng tàn hồn của bọn nhỏ ít nhất vẫn còn, đã khiến hắn vui mừng rất nhiều.

Tiếp theo, Bạch Hằng biết đã đến lúc mình phát huy tác dụng, liền chủ động nói với Nguyễn Tiêu: “Thành Hoàng gia chắc hẳn rất quan tâm đến sự việc trong mật thất này. Bạch Hằng bất tài, nhưng có biết một chút, xin bẩm báo hết cho ngài.”

Nguyễn Tiêu có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ lại, biết Bạch Hằng khẳng định sẽ không nói suông. Trong lòng cậu cũng có chút vui vẻ: “Ngươi nói đi.”

Bạch Hằng cười nhẹ, sau đó biểu cảm nghiêm túc trở lại.

“Chuyện này, còn phải kể từ 35 năm trước…”

.

Ba mươi lăm năm trước, Bạch Tô Dao vừa mang thai được ba năm. Bạch Hằng mừng rỡ như điên, khắp nơi sưu tầm những thứ có thể bồi bổ thân thể cho Bạch Tô Dao. Tất nhiên hành động của hắn có phần lớn hơn so với trước, gắn không biết rằng khoảng thời gian đó Bính đạo nhân đang muốn bắt một nhóm yêu vật về, và trong một lần ngoài ý muốn đã theo dõi được gia đình họ.

Bính đạo nhân có lai lịch thế nào, Bạch Hằng cũng không rõ. Thực lực của Bính đạo nhân lúc đó thật ra còn kém hơn Bạch Hằng một chút, chỉ là pháp khí dồn dập không dứt mới khiến Bạch Hằng ứng phó hơi khó khăn. Bạch Hằng vốn cho rằng cuối cùng hắn có thể dùng tuyệt chiêu để lật ngược tình thế, nên mới để Bạch Tô Dao mang con đi trước phòng trường hợp bất trắc. Nhưng điều hắn không ngờ là Bính đạo nhân sau đó đã sử dụng một loại đạo pháp rất cường đại, tóm hắn đi, giam hắn trực tiếp vào một cái vò rượu.

Bạch Hằng đương nhiên muốn trốn thoát, nhưng sau khi bị nhốt vào vò rượu, hắn xông vào rất nhiều lần đều không thể phá được nút chai phía trên. Cuối cùng không còn cách nào, đành phải bị nhốt trong bình như vậy.

Sau này, Bính đạo nhân thỉnh thoảng ném một số yêu vật vào. Những yêu vật này rất kỳ lạ. Vào không lâu liền trở nên táo bạo, hung tợn, tấn công chém giết lẫn nhau, còn muốn kéo Bạch Hằng vào trận chiến. Bạch Hằng vẫn còn thanh tỉnh, đương nhiên sẽ không can dự, liền trốn ở góc phòng, cố gắng tránh những trận hỗn chiến như vậy, bảo toàn lực lượng của mình.

Dần dần, Bạch Hằng phát hiện, trên cái vò rượu này khẳng định có khắc những bùa chú có thể làm yêu vật xúc động bạo ngược, mất đi thần trí. Sở dĩ hắn có thể giữ được thanh tỉnh lúc ban đầu là bởi vì năm đó hắn thành tinh nhờ mượn sức mạnh của Đế Lưu Hương. Vật đó là thần vật trong trời đất, đã làm hắn thoát thai hoán cốt, trong ngoài thuần tịnh. Và bản thân hắn sau này cũng ăn sương uống gió, trừ những lần phản kháng cần thiết, chưa từng chủ động sát sinh, trên người không mang tội nghiệt gì. Còn những yêu vật bị thả vào, hoặc là thực lực thấp kém, ý chí không mạnh, hoặc là vốn dĩ đã mang nợ máu trong người, chịu không nổi sự dụ dỗ kích động, tất nhiên sẽ nhanh chóng lâm vào mê chướng. Chỉ là, những yêu vật đó chém giết cắn nuốt lẫn nhau, rất nhanh biến thành yêu quỷ, rồi lại tiếp tục chém giết cắn nuốt lẫn nhau. Lệ khí, oán Khí tràn ngập vò rượu. Bạch Hằng dù có phòng bị thế nào, vẫn sẽ bị tấn công. Bị tấn công, hắn cũng không thể không phản kháng. Mà dưới tác dụng của những oán khí lệ khí này, ý chí của hắn ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng một chút, khiến hắn thỉnh thoảng không nhịn được, cũng sẽ tạm thời mơ hồ trong chốc lát…

Sau này, trong một lần bị đàn quỷ bầy yêu vây công, máu thịt của Bạch Hằng bị gặm ăn hầu như không còn, bản thân hắn cũng biến thành yêu quỷ. Ý thức càng khó duy trì. Hắn cố gắng hồi ức về vợ con, hồi ức về những lời đã từng nói với vợ, mới giúp bản thân giữ được thanh tỉnh. Hắn vẫn không chủ động công kích, cho dù phản kháng cũng tuyệt đối không cắn nuốt máu thịt và linh hồn yêu vật, giữ gìn sự thuần tịnh của bản thân. Không cắn nuốt những thứ đó, dù vẫn bị ảnh hưởng, hắn vẫn có thể đau khổ kiên trì, giữ cho tâm tính mình không bị biến dạng.

Trong bất tri bất giác, hơn ba mươi năm liền trôi qua.

Bạch Hằng không biết mình đã chịu đựng thế nào, nhưng trải qua đoạn dày vò này, hắn cũng đã nghe thấy một số bí mật của Bính đạo nhân.

Bính đạo nhân đại khái là một tín đồ của một đạo sĩ tên là Phụng Sơn. Phụng Sơn đạo nhân có mười hai tâm phúc như Bính đạo nhân, được xếp hạng theo thứ tự thời gian: Giáp, Ất, Bính, Đinh… Bính đạo nhân là kẻ đến thứ ba, nên xếp hạng thứ ba.

Những tín đồ như Bính đạo nhân phụ trách luyện chế ác quỷ, và phụ trách luyện chế một bức Bách Yêu Đồ để kính hiến cho Phụng Sơn đạo nhân— chính là bức tranh khổng lồ trên vách tường kia— sau đó do Phụng Sơn đạo nhân tái tinh luyện, hình thành Vạn Yêu Đồ.

Phàm là đồ án được thắp sáng trên bức tranh, đều là yêu vật đã từng cắn nuốt ít nhất vài con yêu vật trong các pháp khí khác, hơn nữa một trăm phần trăm đã mất đi thần trí, hoàn toàn bị Bách Yêu Đồ giam cầm, khống chế. Loại như Bạch Hằng thần trí còn, không có cách nào thu nạp vào. Nhưng không hiểu vì sao, Bạch Hằng ngược lại rất được Bính đạo nhân coi trọng. Những yêu vật bị ném vào cũng không yếu, khiến Bạch Hằng ứng phó ngày càng gian nan, vết thương trên người càng ngày càng nhiều.

Ngoài ra, Bạch Hằng cũng nghe được một số tin tức vụn vặt về Phụng Sơn đạo nhân.

Phụng Sơn đạo nhân ít nhất là một nhân vật từ trăm năm trước. Thủ hạ tâm phúc chỉ có mười hai kẻ, nhưng ngoài tâm phúc ra thì không biết rõ. Nghe nói, một số phú hào phát tài đều có dấu ấn của hắn. Và những phú hào này lại bị hắn nuôi cho béo rồi làm thịt. Mỗi khi đến giai đoạn nhất định, sẽ bị hắn thu hoạch.

Phụng Sơn đạo nhân được tôn thờ trong lòng cấp dưới của hắn. Nghe nói, trong thời đại thần linh tiêu vong này, Phụng Sơn đạo nhân là đạo sĩ duy nhất có khả năng thành Thần. Hơn nữa, hiện tại hắn gần như bán thần, cường đại hơn tất cả đạo sĩ trong nước. Bính đạo nhân đã từng đề cập, chỉ cần gã chăm chỉ làm việc cho Phụng Sơn đạo nhân, khi Phụng Sơn đạo nhân thành Thần, gã cũng có thể trở thành thần linh phụ thuộc, sát cánh bên cạnh Phụng Sơn đạo nhân. Và trong thời gian này, điều gã cần làm trước tiên là chuẩn bị tốt Bách Yêu Đồ mà gã phụ trách… Mức độ hoàn thành của Bách Yêu Đồ này, cùng mức độ cường đại của yêu quỷ được thu nạp, dường như có liên quan đến năng lực của gã sau khi thành Thần.

.

Bạch Hằng nói đến đây, thở ra một hơi.

“Thành Hoàng gia, những gì tôi biết chỉ có như vậy.” Hắn có chút lo lắng nói, “Có điều nếu Phụng Sơn đạo nhân làm lâu như vậy, Bính đạo nhân lại là một trong những tâm phúc của hắn, ngài lần này đã dẹp yên nơi này, e rằng bên Phụng Sơn cũng sẽ… Hơn nữa, tôi đối với Vạn Yêu Đồ này, vẫn luôn có chút…”

Nguyễn Tiêu nghe xong, cau mày.

Một hồi lâu sau, cậu mới nói: “Tên Phụng Sơn này trước tiên không đề cập tới. Vạn Yêu Đồ này cuối cùng hẳn là không phải Vạn Yêu Đồ. Thứ mà Phụng Sơn thực sự muốn luyện chế là Mười Hai Nguyên Thần Đồ.”

Hết chương 158.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro