Chương 169+170
Chương 169: Cứu người
Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa - Edit: Kaorurits
Nói là làm ngay. Thấy ông chủ Hoàng nhỏ tích cực chạy tới báo tin như vậy, đủ biết tình thế đã rất khẩn cấp. Nguyễn Tiêu và Tông Tuế Trọng lập tức gác lại mọi chuyện, quyết định lên đường ngay.
Tông Tuế Trọng nói: “Để tôi đi lấy xe.”
Nguyễn Tiêu lắc đầu: “Gấp quá rồi, dùng bùa đi.”
Tông Tuế Trọng ngẩn ra.
Nguyễn Tiêu nói: “Bùa Súc Địa Thành Thốn (Rút đất).”
Tông Tuế Trọng lờ mờ biết trong truyền thuyết có loại pháp thuật này, nhưng không ngờ lại có thật. Tuy nhiên nghĩ lại, đến Thành Hoàng còn có thật thì chuyện có loại bùa chú này cũng là lẽ đương nhiên, anh liền gật đầu:
“Vậy cũng tốt, nhanh hơn là đi xe.”
Tông Tuế Trọng đã quá quen với đủ loại thủ đoạn của Nguyễn Tiêu nên thấy bình thường, nhưng ông chủ Hoàng bên cạnh thì kinh ngạc tột độ.
Cái gì? Bùa Súc Địa Thành Thốn á? Món này chẳng phải đã thất truyền từ lâu rồi sao? Giới Huyền môn bây giờ làm gì còn ai biết dùng? Tại sao một thiếu niên loài người lại có thể thuận miệng nói ra một cách tỉnh bơ như thế? Quả thực làm yêu quái cũng phải thót tim.
Ông chủ Hoàng chưa kịp nói gì thì đã thấy thiếu niên kia móc túi ra mấy lá bùa, dùng bút lông vẽ thoăn thoắt. Chẳng thấy cậu ấy làm nghi thức hay đi bước cương gì đặc biệt, nhưng lá bùa vẽ xong lại toát ra một cảm giác vô cùng kỳ diệu.
Tiếp đó, nó trơ mắt nhìn Nguyễn Tiêu cầm hai lá bùa buộc vào bắp chân của người thanh niên mặt lạnh kia, rồi lại tự buộc hai lá cho mình. Sau cùng, ánh mắt Nguyễn Tiêu nhìn chằm chằm vào nó.
Ông chủ Hoàng nhỏ nơm nớp lo sợ: “Sao... sao thế?”
Nguyễn Tiêu ngập ngừng: “Tôi mới nhớ ra cậu là Hoàng Đại Tiên. Không biết cậu có dùng được loại bùa này không? Nếu không được thì e là cậu phải biến về nguyên hình, tôi xách theo vậy.”
Ông chủ Hoàng nghe thế thì trợn tròn mắt: “Tôi tôi tôi! Tôi dùng được! Cho tôi dùng với!”
Nằm mơ nó cũng không ngờ mình lại có cơ hội trải nghiệm loại bùa thần kỳ này của Huyền môn!
Nguyễn Tiêu cũng chẳng để tâm lắm. Nếu không vướng ông chủ Hoàng, cậu cũng chẳng cần bày vẽ bùa chú làm gì, trực tiếp dùng thần lực kéo học trưởng đi là xong. Nhưng hiện tại có người ngoài thì phải làm đúng quy trình, may mà bộ đồ nghề vẽ bùa lúc trước vẫn còn mang theo bên người.
Rất nhanh, Nguyễn Tiêu vẽ thêm hai lá nữa cho ông chủ Hoàng tự buộc.
Ba người đã chuẩn bị xong xuôi. Ngay lập tức, thần lực của Nguyễn Tiêu khởi động, cậu vươn tay về phía Tông Tuế Trọng.
Tông Tuế Trọng không hỏi nhiều, trực tiếp nắm lấy tay cậu.
Trước kia Nguyễn Tiêu không để ý, nhưng giờ phút này khi nắm lấy bàn tay Tông Tuế Trọng, trong lòng cậu đột nhiên nảy sinh một cảm giác rất khác lạ, giống như... có chỗ nào đó ngứa ngáy trong tim.
Nhưng giờ không phải lúc để suy nghĩ lung tung. Cậu lắc đầu, lấy lại bình tĩnh.
“Đi thôi,” Nguyễn Tiêu nói, “Ông chủ Hoàng, phiền cậu dẫn đường.”
Ông chủ Hoàng đang hưng phấn tột độ, vội vàng đáp: “Được được được! Đi thôi!”
.
Nhanh như chớp giật.
Hiệu quả của bùa Súc Địa Thành Thốn quả nhiên phi phàm. Hơn nữa thần lực trên bùa không phải do các đạo sĩ tìm mọi cách vay mượn của trời đất, mà do chính tay Thành Hoàng rót vào, tác dụng đương nhiên một trời một vực.
Mấy người chỉ cảm thấy mỗi bước chân bước ra là đã vượt qua cả một con phố, đi thêm hai bước lại càng xa hơn... Ông chủ Hoàng chưa quen lắm, đi một bước lại phải dừng lại ngó nghiêng xem có nhầm đường không. Cũng may nó trí nhớ tốt, lại thông minh, chẳng bao lâu đã nắm được quy luật, nhanh chóng dẫn Tông Tuế Trọng và Nguyễn Tiêu đến địa điểm nhóm Tông Tử Nhạc đang gặp nạn.
Như đã nói trước đó, nhóm Tông Tử Nhạc sau khi thi xong thì rủ nhau đi xả hơi. Mấy tên thích đùa dai trong nhóm muốn hù dọa mọi người nên địa điểm được chọn không phải trung tâm thành phố, mà là một khu Nông Gia Nhạc (khu du lịch sinh thái) khá nổi tiếng ở ngoại ô.
Khu này rất rộng, tiện nghi đầy đủ. Cũng giống như đa số những nơi hẻo lánh khác, ở đây cũng lưu truyền vài câu chuyện ma quái. Xung quanh cũng có núi, nhưng không phải kiểu biệt thự giữa sườn núi như lần trước Nguyễn Tiêu đi, mà nằm dưới chân núi, cách khu rừng hoang dã một khoảng khá xa.
Theo kế hoạch của mấy cậu bạn thích giả ma giả quỷ kia, tối nay sẽ bày trò hù dọa mọi người một trận cho vui, sau đó thưởng thức tay nghề đầu bếp riêng của khu du lịch. Đợi dọa xong sẽ nói ra sự thật. Để đền bù tổn thất tinh thần, ngày hôm sau cả nhóm sẽ cùng nhau leo núi, đi săn dưới sự hướng dẫn của thợ săn, coi như chuộc lỗi.
Kết quả, sự việc lại phát triển vượt xa dự tính của bọn họ...
Quay lại chuyện chính, Nguyễn Tiêu và Tông Tuế Trọng đứng trên sườn đồi nhỏ gần đó, phóng tầm mắt nhìn sang khu Nông Gia Nhạc.
Người thường có lẽ không thấy gì, nhưng hai người đã "mở mắt" thì lập tức nhận ra âm khí ở đó cực nặng, thấp thoáng có bóng quỷ lượn lờ.
Điều duy nhất đáng ăn mừng là mấy cậu bạn kia sợ hù dọa không hiệu quả nên đã bỏ tiền bao trọn gói, dặn chủ nhà đêm nay không tiếp khách khác. Đúng là chỉ có lũ con nhà giàu mới bày ra được trò này.
Nguyễn Tiêu quan sát sơ qua, trong lòng khẽ thở phào.
Tông Tuế Trọng hỏi: “Trông có vẻ không quá nguy hiểm?”
Nguyễn Tiêu gật đầu: “Cũng may, hiện tại mấy con quỷ kia chủ yếu đang trêu đùa nhóm Tử Nhạc thôi, chưa chơi chán.”
Nói đến đây, mặt cậu trầm xuống: “May mà vị Hoàng Đại Tiên này đến kịp, đối đầu với mấy con quỷ, khiến bọn chúng càng hăng máu muốn chơi đùa hơn. Chứ nếu chỉ có mấy người sống bình thường ở đây, kiểu gì bọn chúng cũng chơi chán rồi nhập xác, bắt hết về hang ổ phía sau núi rồi.”
Ánh mắt Tông Tuế Trọng trầm xuống: “Thằng nhóc Tử Nhạc này, về phải nhốt lại dạy dỗ một trận mới được.”
Nguyễn Tiêu cũng cạn lời: “Cậu nhóc này cũng thật là, rõ ràng là người từng gặp quỷ mà còn dám chơi Bút Tiên. Nhưng em nghĩ chắc thằng nhóc này cả nể, đến nơi rồi thấy mọi người đều muốn chơi nên không tiện từ chối vì sợ mất mặt.”
Tông Tuế Trọng lạnh lùng: “Thế thì cũng phải phạt.”
Nguyễn Tiêu tán đồng: “Đúng là hơi phiêu thật. Hơn nữa còn cái tội chết vì sĩ diện.”
Nói thì nói vậy, nhưng cứu người như cứu hỏa.
Nguyễn Tiêu nhìn Tông Tuế Trọng: “Học trưởng đợi ở đây hay đi cùng em?” (TruyenduocdangtaiwordpressHikariare&wattpadKaorurits)
Dù là cách nào hắn cũng nắm chắc bảo vệ được anh, huống chi người này còn là một hố đen sát khí di động.
Tông Tuế Trọng nói: “Cùng đi.”
Ông chủ Hoàng cũng chẳng lấy làm lạ, trong mắt nó, hai con người này đều là kẻ có bản lĩnh cả.
Nói chốt lại xong, lực lượng của bùa chú vẫn còn dư dả, cả nhóm nhanh chóng lao xuống, chớp mắt đã đứng trước cổng lớn khu du lịch.
Nguyễn Tiêu không nói nhiều, cúi xuống giúp Tông Tuế Trọng gỡ bùa, rồi tự gỡ cho mình. Thấy ông chủ Hoàng cũng bắt chước làm theo, cậu mới yên tâm.
Ông chủ Hoàng cầm mấy lá bùa đã dùng, bộ dạng ấp a ấp úng, vừa tiếc rẻ không nỡ đưa lại vừa không dám không đưa...
Nguyễn Tiêu thấy buồn cười, nói thẳng: “Mấy lá này tôi bỏ đi rồi, cậu thích thì cứ giữ lấy.”
Ông chủ Hoàng sửng sốt, suýt nhảy cẫng lên: “Cho tôi thật á?”
Nguyễn Tiêu thấy hắn như vậy, bèn đưa luôn mấy lá mình vừa gỡ ra cho nó nốt. Ông chủ Hoàng sướng rơn, cẩn thận cất kỹ như bảo bối.
Tiếp đó, sắc mặt Nguyễn Tiêu trở nên nghiêm nghị, quay sang cổng lớn: “Đi theo tôi.”
Tông Tuế Trọng vốn nghiêm túc xưa nay, đứng chếch về phía sau Nguyễn Tiêu. Ông chủ Hoàng vừa nhận được lộc cũng chỉnh đốn lại, nhanh chóng bày ra tư thế đàn em nghe lời.
Giây tiếp theo, Nguyễn Tiêu đưa tay đẩy toang cánh cổng, sải bước đi vào. Tông Tuế Trọng và ông chủ Hoàng bám sát ngay sau.
.
Trong một căn phòng, Tông Tử Nhạc lặng lẽ co ro ở một góc. Chắn trước mặt hắn là một con chồn nhỏ nhắn, đôi mắt đậu xanh nhìn chằm chằm về phía đối diện không rời một giây.
Trong phòng còn có vài người khác, bọn họ đều chen chúc một chỗ dựa vào tường. Nhưng so với Tông Tử Nhạc, bọn họ không được chồn bảo vệ tận tình như thế, chỉ là miễn cưỡng được đứng gần để ké chút an toàn mà thôi.
Phía trước nữa, vài bóng người tứ chi cứng đờ đang đi đi lại lại. Thi thoảng, chúng bất ngờ lao về phía con chồn. Mỗi lần như vậy, con chồn lại nhảy dựng lên, rít lên một tiếng chói tai khiến cái "người" kia lập tức lùi lại, tiếp tục đi qua đi lại.
Sắc mặt Tông Tử Nhạc trắng bệch, mấy người bên cạnh nó mồ hôi lạnh tuôn như tắm, ai nấy đều như sắp ngất đi.
Con chồn ngồi xổm xuống, giọng nói lanh lảnh vang lên: “Đừng sợ, chú nhỏ của tôi đã đi tìm người giúp rồi, ráng chống đỡ thêm chút nữa là được.”
Nghe vậy, đám người đang run rẩy kia mới thở phào nhẹ nhõm đôi chút, sắc mặt khá hơn một tẹo.
Tông Tử Nhạc cười khổ: “Hoàng Đại Tiên, ngài có ổn không?”
Con chồn vẫy vẫy cái đuôi: “Tôi vẫn còn trụ được.”
Tông Tử Nhạc áy náy vô cùng: “Đều tại tôi làm liên lụy đến ngài.”
Con chồn lắc đuôi: “Không sao, không sao, cậu từng giúp tộc nhân của tôi mà.”
Tông Tử Nhạc không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng cực kỳ khó chịu.
Bởi vì... con Hoàng Đại Tiên đang liều mạng canh giữ trước mặt mình đây lông lá cứ rụng lả tả. Chính xác mà nói, mỗi lần nó rít lên để dọa đám người bị quỷ ám kia lùi lại, lông trên người nó lại rụng xuống một mảng. Giờ nó trông chẳng khác gì bị bệnh rụng tóc, khác hẳn bộ dạng lông lá mượt mà lúc mới đến.
Tông Tử Nhạc nhớ lại lần trước mấy vị Hoàng Đại Tiên đến xin vía, mỗi người tặng nó một nắm lông để triệu hồi tộc nhân khi cần, nó mới hiểu số lông này quý giá và khó tu luyện đến mức nào.
Nghĩ lại tất cả đều do cái tính sĩ diện hão của mình mà ra...
Tông Tử Nhạc hối hận không để đâu cho hết. Người khác ngốc thì thôi, chẳng lẽ nó cũng ngốc theo sao? Bao nhiêu năm qua, người nhà họ Tông trừ Đại ma vương ra, có ai là chưa từng bị quỷ ám? Lần này, mấy đứa bạn thích dọa người kia là lũ ngốc không hiểu chuyện thì chớ, đằng này nó đã biết rõ mười mươi mà vẫn phạm sai lầm!
Đúng là chơi Bút Tiên bình thường nếu chú ý kiêng kỵ và không chơi lúc nửa đêm thì ít khi xảy ra chuyện, nhưng với thể chất dễ thu hút ma quỷ như nó thì có thể tùy tiện chơi sao? Chỉ vì nghĩ không muốn làm mọi người mất hứng, lại sợ từ chối vì sợ ma thì mất mặt, nên nó ôm tâm lý may mắn mà gật đầu đồng ý. Kết quả là thế này đây...
Tông Tử Nhạc nhìn mấy cái "xác sống" kia, khóe miệng giật giật. Mấy tên đầu têu giả ma giả quỷ là những kẻ trúng tà đầu tiên. Đáng đời! Xem bọn nó còn dám làm loạn nữa không!
Chửi thầm thì chửi thầm vậy, nhưng Tông Tử Nhạc lại ỉu xìu ngay.
Đáng đời thì có đáng đời, nhưng vốn dĩ bọn họ cũng chỉ định đùa chút thôi. Nói trắng ra là thanh niên thích tìm cảm giác mạnh. Bị quỷ nhập dọa cho một trận thì cũng được, nhưng nếu vì thế mà mất mạng... thì cái giá quá đắt.
Tiếc là giờ Tông Tử Nhạc cũng bó tay chịu trói, chỉ còn biết cầu mong việc Hoàng Đại Tiên đi gọi cứu viện được suôn sẻ.
Hy vọng tất cả mọi người đều bình an...
Thế nhưng, Tông Tử Nhạc vừa nghĩ vậy xong thì đám người bị quỷ ám kia bỗng nhiên thay đổi thái độ. Đòn tấn công của chúng đột ngột trở nên sắc bén và hung hãn hơn hẳn.
Hết chương 169.
____________________________
Chương 170
Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa - Edit: Kaorurits
Nói đơn giản là: từ hù dọa đùa giỡn chuyển sang "động thủ" thật sự.
Tông Tử Nhạc rùng mình, cảnh giác cao độ. Cùng lúc đó, nó nhận thấy lông trên lưng Hoàng Đại Tiên dựng đứng cả lên, rõ ràng nó cũng phát hiện bầu không khí bất thường!
Nhưng ngoài dự đoán của nó, Hoàng Đại Tiên vừa cảnh giác vừa quay sang an ủi: “Đừng sợ, cứu viện đến rồi.”
Tông Tử Nhạc ngẩn người, rồi mừng rỡ hỏi: “Sao ngài biết?”
Hoàng Đại Tiên đáp: “Bọn chúng đang sốt ruột.”
Tông Tử Nhạc nghe vậy liền hiểu ra ngay. Vốn dĩ đám quỷ quái còn muốn vờn bọn họ thêm một lúc nữa, tự dưng lại thay đổi thái độ, chắc chắn là vì có mối đe dọa đang đến gần. Nếu không, chúng việc gì phải đột ngột tăng cường thế công như vậy!
Nghĩ thông suốt, Tông Tử Nhạc hít sâu một hơi, nhưng niềm vui chưa kịp trọn vẹn thì nỗi lo lại ập đến.
“Vậy chúng ta phải cẩn thận hơn, ráng cầm cự đến khi cứu viện tới nơi!”
Cuộc đối thoại giữa Tông Tử Nhạc và Hoàng Đại Tiên khiến mấy người bạn đang nấp sau lưng họ cũng nghe thấy. Tuy vẫn còn run sợ, nhưng nỗi tuyệt vọng đã vơi đi ít nhiều. Có cứu viện là tốt rồi, hy vọng họ thực sự có thể đưa mọi người thoát khỏi đây!
Dù sao cũng là thanh niên trai tráng, dù gan bé sợ chết đến đâu, nhưng khi thấy tia hy vọng trước mắt, bọn họ lập tức phấn chấn hẳn lên. Thấy con chồn nhỏ chỉ tập trung bảo vệ Tông Tử Nhạc, còn bọn họ chỉ là "nhân tiện", cả đám cũng biết điều không dám đòi hỏi thêm, chỉ cố gắng nép mình vào vùng an toàn.
Giờ đây, tất cả đều đồng lòng, vớ lấy bất cứ thứ gì trong tầm tay như ghế đẩu, đồ đạc, ném thẳng vào đám người bị quỷ ám đang lao tới. Ném xong lại vội vàng rụt về sau lưng Hoàng Đại Tiên.
Tông Tử Nhạc thấy vậy cũng yên tâm phần nào. Đám bạn này... trừ mấy đứa dở hơi đầu têu tìm chết ra thì những người còn lại cũng không đến nỗi nào.
Chẳng qua...
Thế công của đám quỷ quái ngày càng dữ dội. Nhóm thanh niên tay trói gà không chặt cộng thêm một con chồn trụi lông, dù cố gắng đến đâu cũng dần bị dồn vào góc chết. Thậm chí có người đã bị móng vuốt sắc nhọn cào rách da thịt, máu chảy đầm đìa.
Hoàng Đại Tiên lùi dần, lông rụng càng nhiều, bộ dạng uể oải thấy rõ, e là chẳng trụ được bao lâu nữa... Nhưng nó vẫn bướng bỉnh chắn trước mặt Tông Tử Nhạc. Mất đi lớp lông bảo vệ, mình mẩy nó đầy vết thương rớm máu, thê thảm hơn cả đám người kia. Ngược lại, Tông Tử Nhạc được che chắn kỹ càng nên vẫn bình an vô sự.
Đúng lúc một móng vuốt quỷ hung hãn chộp tới, tiếng rít của Hoàng Đại Tiên tuy làm nó khựng lại một giây, nhưng cơ thể nó đã quá kiệt quệ. Ngay sau đó, móng vuốt kia vẫn lao tới, nhắm thẳng vào bụng nó định móc nội tạng ra!
Tông Tử Nhạc thấy thế, sao có thể giương mắt nhìn ân nhân chết thay mình? Không kịp suy nghĩ nhiều, hắn vội vàng đưa tay chộp lấy Hoàng Đại Tiên ôm vào lòng.
Cùng lúc đó, cánh tay Tông Tử Nhạc hứng trọn cú cào của con quỷ. Móng vuốt sắc nhọn xé toạc da thịt, vết thương sâu hoắm đến tận xương.
Hoàng Đại Tiên trợn tròn mắt.
Tông Tử Nhạc gào lên đau đớn, nhưng vòng tay vẫn ôm chặt lấy con chồn, kiên quyết không để Hoàng Đại Tiên lao ra liều mạng nữa. Nó nghĩ, đám bọn nó tự làm tự chịu, liên quan gì đến Hoàng Đại Tiên? Đã lôi người ta vào rắc rối này, chẳng lẽ còn bắt người ta chết thay? Thế thì dù nó có sống sót cũng sẽ day dứt cả đời.
Đám quỷ quái đâu thèm quan tâm đến suy nghĩ cao thượng của Tông Tử Nhạc. Thấy con chồn không còn là vật cản, móng vuốt kia lập tức chuyển hướng, nhắm thẳng vào lưng Tông Tử Nhạc!
Nhưng ngay khi móng vuốt sắp chạm vào da thịt nó, một luồng ánh sáng chói lòa xuyên thủng màn đêm, lao tới như tia chớp!
“Gào ——”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, kèm theo đó là tiếng “xèo xèo” như thứ gì đó đang tan chảy phát ra từ người con quỷ.
Tông Tử Nhạc ở gần nhất, suýt thì bị tiếng hét làm cho điếc tai. Nó quay phắt lại, thấy cánh tay con quỷ kia rụt lại như phải bỏng, mu bàn tay bốc khói trắng nghi ngút, da thịt như bị tạt axit, tan chảy từng mảng.
Khoảnh khắc này, Tông Tử Nhạc bừng tỉnh, ngẩng phắt đầu nhìn ra cửa.
Lại thêm một luồng sáng nữa bắn tới, trong nháy mắt quật ngã con quỷ hung hãn kia xuống đất, khiến nó lăn lộn đau đớn. Những con quỷ khác cũng bị dọa sợ, đột nhiên như bị trói buộc bởi thứ gì đó vô hình, hai tay bị bẻ quặt ra sau, ngã rạp xuống đất lổng chổng.
Đám người bị quỷ nhập vẫn giữ nguyên bộ dạng kỳ quái: đồng tử giãn to, miệng sùi bọt mép, cổ họng phát ra tiếng “khè khè” đe dọa không ngừng. Tiếc là dù có cố tỏ ra hung dữ đến đâu, chúng cũng chỉ có thể nằm im bất động.
Tông Tử Nhạc lúc này mới từ từ nới lỏng vòng tay. Hoàng Đại Tiên nhanh nhẹn nhảy lên vai nó, cọ cọ vào má đầy thân thiết.
Cùng lúc đó, tiếng bước chân vang lên.
Một nhẹ nhàng dồn dập, một đủng đỉnh khoan thai, và một trầm ổn chắc chắn.
Tiếng bước chân không lớn, nhưng giữa màn đêm tĩnh mịch này lại vang vọng đến lạ thường.
Tông Tử Nhạc nuốt nước bọt, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên dự cảm chẳng lành.
Vài giây sau, dự cảm ấy thành hiện thực.
Đầu tiên, một thiếu niên nhỏ nhắn với đôi mắt linh hoạt nhảy bổ vào. Vừa xuất hiện, cậu ta đã lao tới như cơn lốc, cuốn phăng Hoàng Đại Tiên trên vai Tông Tử Nhạc đi, nhét ngay vào miệng nó một thứ gì đó, chắc là thuốc trị thương cho yêu vật.
Tiếp theo, một bóng dáng quen thuộc bước vào. Dáng người cao ráo, gương mặt trắng trẻo có vẻ vô hại, nhưng thực chất lại là người phát ngôn của Thành Hoàng tại dương gian!
Nguyễn Tiêu - Nguyễn học trưởng! Tông Tử Nhạc vỡ lẽ, hóa ra cứu viện mà Hoàng Đại Tiên nhắc đến chính là vị này.
Tông Tử Nhạc bắt đầu toát mồ hôi hột. Nó lẩm nhẩm tính toán xem nên hối lộ Nguyễn học trưởng thế nào để anh ấy giấu chuyện này không cho Đại ma vương biết... Dù phải trả giá bao nhiêu nó cũng bằng lòng...
Ặc!
Chưa kịp tính xong, nó kinh hoàng phát hiện ra ngay sau lưng Nguyễn học trưởng là một bóng người cao lớn quen thuộc đến mức ám ảnh. Khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn, khí chất khủng bố bức người... A a a!
Tông Tử Nhạc ngàn vạn lần không ngờ Đại ma vương cũng đi cùng!
Vậy... vậy chuyện hắn tìm đường chết này, có phải Đại ma vương đã biết hết rồi không?
Nghĩ đến đây, Tông Tử Nhạc tuyệt vọng.
Nó đập tay vào trán, nhắm tịt mắt lại rồi mở ra, hy vọng tất cả chỉ là ảo giác.
Nhưng mở mắt ra, người vẫn sừng sững ở đó.
Tông Tử Nhạc: “......”
Nguyễn Tiêu nhìn Tông Tử Nhạc cười như không cười.
Tông Tử Nhạc càng thêm hoảng loạn! Nhưng nó vẫn thành thật bước tới, lí nhí chào hỏi rồi cúi đầu nhận lỗi: “Xin lỗi, lần này là em sai rồi...”
Khóe miệng Nguyễn Tiêu giật giật, lặng lẽ tránh sang một bên, nhường sân khấu lại cho Tông Tuế Trọng.
Tông Tuế Trọng lẳng lặng nhìn Tông Tử Nhạc.
Đầu Tông Tử Nhạc càng cúi càng thấp, sắp chạm đất đến nơi.
Tông Tuế Trọng: “Đứng thẳng lên.”
Tông Tử Nhạc giật bắn mình, đứng nghiêm như chào cờ, hô lớn: “Rõ!”
Tông Tuế Trọng không nổi trận lôi đình ngay tại chỗ, chỉ nói một câu lạnh băng: “Về nhà rồi nói chuyện.”
Tông Tử Nhạc ỉu xìu như bánh đa nhúng nước: “...Dạ, em biết rồi.”
.
Nguyễn Tiêu dẫn người vào khu Nông Gia Nhạc, thấy nơi này chia thành nhiều khoảng sân nhỏ, đa phần đều để trống hoặc có chủ nhà ở. Sân chính giữa chính là nơi bị đám thanh niên này bao trọn, giá cả chắc chắn không rẻ. Lúc này, ông chủ và nhân viên đều đang tập trung ở nhà chính của sân họ, ai nấy đều nhắm nghiền mắt, mặt mày xanh mét nằm la liệt trên sàn.
Mấy người này bị quỷ che mắt, nhưng do tuổi tác không còn trẻ nên đám quỷ quái không hứng thú trêu chọc, chỉ định đợi xử lý xong đám thanh niên kia rồi "thịt" luôn một thể.
Nguyễn Tiêu liếc qua, chưa vội giải cứu họ. Dù sao lũ quỷ vẫn còn đó, cứu họ dậy lúc này chỉ tổ thêm vướng chân vì sợ hãi. Hơn nữa, cậu ngửi thấy mùi máu tanh, chứng tỏ có người bị thương! Xem ra ngay khi họ bước vào, lũ quỷ đã phát hiện và tăng tốc độ tấn công.
Vì thế, cậu cũng phải nhanh tay hơn!
Quả nhiên, khi tiến vào sân trong, Nguyễn Tiêu từ xa đã thấy một móng vuốt quỷ đang nhắm vào Tông Tử Nhạc! Đương nhiên cậu phải ra tay cứu người trước rồi tính sau.
.
Chỉ là mấy con quỷ già nua, không gây rắc rối gì lớn. Nguyễn Tiêu dễ dàng chế ngự tất cả, bắt chúng nằm im thin thít trên mặt đất.
Tông Tuế Trọng nhìn bộ dạng thê thảm của Tông Tử Nhạc, không vội mắng mỏ mà dồn sự chú ý vào cánh tay đang chảy máu của cậu nhóc.
Nguyễn Tiêu nghe cuộc đối thoại ngắn gọn giữa hai anh em, cũng nhìn sang, nhíu mày: “Sao lại bị thương nặng thế này? Bị quỷ cào trúng không phải chuyện đùa đâu.”
Tông Tử Nhạc cười khổ. Nó bị thương một chút còn hơn để Hoàng Đại Tiên tốt bụng kia bị giết chết, đúng không?
Bên kia, Hoàng Đại Tiên cũng bị thương nặng không kém, đang nhảy nhót trong tay tiểu ông chủ Hoàng. Tiểu Hoàng lão bản bèn xách nó lại gần.
Thấy Tông Tử Nhạc bị trách cứ, Hoàng Đại Tiên vội vàng kể lại đầu đuôi câu chuyện, giải thích lý do nó bị thương. Tông Tử Nhạc cũng nhanh nhảu kể công Hoàng Đại Tiên đã xả thân bảo vệ mình thế nào.
Nghe xong, vẻ mặt Tông Tuế Trọng dịu đi đôi chút.
Nguyễn Tiêu nhìn cánh tay Tông Tử Nhạc đang rỉ máu đen, lại nhìn sang con chồn tội nghiệp trụi lủi lông lá... Tâm trạng cậu nhất thời vô cùng phức tạp.
Nhưng phức tạp là một chuyện, vui mừng lại là chuyện khác.
Thằng nhóc Tử Nhạc này, lần này chơi ngu thật, nhưng nhân phẩm không tệ. Nó không coi sự giúp đỡ của Hoàng Đại Tiên là điều hiển nhiên, cũng không vì đối phương là dị loại mà bỏ mặc sống chết. Điểm này rất đáng khen.
Thở dài một cái, Nguyễn Tiêu đặt hai tay hờ hững lên vết thương của Tông Tử Nhạc. Trong khoảnh khắc, từng luồng khí đen bị hút ra ngoài, dòng máu đen kịt dần chuyển sang màu đỏ tươi, và vết thương từ từ cầm máu.
Sau đó, Nguyễn Tiêu bảo Tông Tử Nhạc nâng niu Hoàng Đại Tiên trên tay. Cậu nhẹ nhàng vuốt ve lưng con chồn nhỏ... Bàn tay cậu lướt qua đến đâu, lông lá ở đó mọc lại nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã trở nên dày dặn và óng mượt như xưa.
Hết chương 170.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro