Chương 171+172
Chương 171: Ác quỷ cổ mộ
Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa - Edit: Kaorurits
Chỉ vài giây sau, hiện ra trước mặt mọi người không còn là con chồn trụi lủi đáng thương nữa, mà là một Hoàng Đại Tiên với bộ lông dày dặn, mượt mà đến bóng loáng.
Thế nhưng, Hoàng Đại Tiên lại nằm rạp trong lòng bàn tay Tông Tử Nhạc, run rẩy không ngừng.
Tại sao lại run?
Bởi vì luồng sức mạnh vừa giúp nó khôi phục da lông, đồng thời cũng phục hồi luôn cả yêu lực, là một loại sức mạnh cường đại đến mức không thể kháng cự. Nó sống cả trăm năm nay, cũng từng gặp qua không ít đạo sĩ Huyền môn, nhưng chưa từng thấy ai có thể trực tiếp sử dụng loại sức mạnh thuần khiết và bá đạo đến thế này!
Theo bản năng, Hoàng Đại Tiên lồm cồm bò dậy, run rẩy muốn hành lễ với Nguyễn Tiêu.
Nhưng chưa kịp quỳ xuống, cái miệng nhỏ của nó đã bị bàn tay vừa chữa trị cho mình chặn lại, khiến câu "Đa tạ đại thần" định thốt ra phải nuốt ngược vào bụng.
Tông Tử Nhạc thấy Hoàng Đại Tiên căng thẳng, vội vàng vuốt ve trấn an: “Hoàng Đại Tiên đừng sợ, học trưởng là người nhà cả mà. Anh ấy lợi hại lắm, là người phát ngôn của Thành Hoàng gia đấy!”
Hoàng Đại Tiên gian nan nuốt nước bọt, gật cái đầu nhỏ lia lịa. Trong lòng nó thầm nghĩ: Người phát ngôn cái nỗi gì? Rõ ràng là Thành Hoàng gia bằng xương bằng thịt đấy thôi! Nhưng lời này nó nào dám nói ra, rõ ràng là ngài ấy không muốn lộ thân phận.
An ủi Hoàng Đại Tiên xong, Tông Tử Nhạc mới sực nhớ đến vết thương của mình.
Ồ! Đừng nói nha, sau khi được Nguyễn học trưởng vuốt qua một cái, vết thương không những hết đau, hết chảy máu mà còn bắt đầu ngứa ngáy! Nó đoán là da non đang lên, có khi về đến nhà là lành hẳn rồi cũng nên.
Tông Tuế Trọng đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ quá trình, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Không sao là tốt rồi. Thằng nhóc này, về nhà nhất định phải giáo huấn một trận ra trò mới được.
Xử lý xong hai "thương binh" nặng nhất, Tông Tử Nhạc mới nhớ ra: “Học trưởng, bên kia em còn mấy đứa bạn nữa...”
Nguyễn Tiêu nhìn theo hướng tay chỉ, thấy mấy thanh niên đang nép mình ở chân tường, trên người cũng đầy vết cào rướm máu, dính cả khí đen. Tuy nhiên họ không thê thảm như Hoàng Đại Tiên bị đánh hội đồng đầu tiên, cũng không giống Tông Tử Nhạc xả thân cứu chồn, nên vết thương nhẹ hơn, chủ yếu là nhìn hơi dọa người thôi.
Tuy nói người có thân sơ, Nguyễn Tiêu ưu tiên cứu người nhà trước, nhưng thân là Thành Hoàng, cậu không thể thấy chết mà không cứu. Cậu rảo bước đến bên mấy thanh niên trẻ tuổi, mặc kệ ánh mắt kính sợ của họ, dùng thần lực lần lượt thanh tẩy âm khí, giúp vết thương nhanh chóng khép miệng.
Cảm thấy cơn đau giảm đi rõ rệt, mấy người trẻ tuổi vội vàng bò dậy, rối rít cảm ơn:
“Đa tạ.”
“Thật sự... xin lỗi và cảm ơn anh rất nhiều.”
“Cảm ơn, cảm ơn...”
Nguyễn Tiêu mỉm cười với họ, rồi đi đến chỗ mấy người đang bị quỷ nhập nằm la liệt dưới đất. Cậu không nói nhiều, vỗ nhẹ vào trán từng người. Mỗi cái vỗ tay là một bóng quỷ bị đánh bật ra ngoài, ngay lập tức bị một lực lượng vô hình đè bẹp xuống đất.
Những người được trục quỷ dần lấy lại sắc mặt hồng hào, cơ thể trở lại bình thường nhưng tinh thần vẫn còn rất uể oải. Bọn họ rên rỉ yếu ớt rồi từ từ mở mắt.
Mấy thanh niên vừa được chữa trị lúc nãy cảm thấy vừa biết ơn vừa hổ thẹn trước ân nhân cứu mạng, giờ thấy các bạn mình tỉnh lại liền xúm vào chăm sóc, giải thích tình hình.
Mấy người vừa tỉnh lại —— cũng chính là nhóm đầu têu trò hù dọa —— sau khi hiểu chuyện gì đã xảy ra thì sợ hãi tột độ. Đối mặt với sự quan tâm xen lẫn trách móc của bạn bè, họ chỉ biết cúi đầu xấu hổ, hối hận không kịp.
Chuyện này gọi là cái gì đây không biết...
Dù sao cũng là bạn bè, tuy đêm nay bị dọa cho hồn xiêu phách lạc, nhưng tình cảm trước giờ vẫn tốt. Thấy mấy đứa bày trò lại là những người bị quỷ hành hạ thê thảm nhất, giờ ủ rũ như gà rù, mọi người cũng mủi lòng, không nỡ oán trách thêm mà quay sang an ủi vài câu.
Nguyễn Tiêu không can thiệp vào chuyện của đám trẻ, chỉ khẽ nâng tay lên. Trừ Tông Tuế Trọng, không ai nhìn thấy ấn Thành Hoàng hiện ra. Cậu khẽ lắc ấn triện, toàn bộ đám quỷ đang bị đè bẹp dưới đất lập tức bị hút vào trong.
Xong xuôi hết, cậu mới lên tiếng: “Đêm nay sẽ không có chuyện gì nữa đâu. Mọi người nghỉ ngơi cho lại sức, sáng mai dậy sớm mà về, đừng nán lại đây nữa.”
Tông Tử Nhạc lề mề đi tới, lí nhí: “Nguyễn học trưởng, Tuế Trọng ca...”
Nguyễn Tiêu cười với hắn: “Được rồi, mau đi tắm rửa đi. Ít nhất là hôm nay Tông học trưởng sẽ không mắng cậu đâu.”
Tông Tử Nhạc: “......”
Chẳng thấy được an ủi tí nào. Chỉ là ‘hôm nay’ thôi sao?
Nhưng mà, hoãn binh được ngày nào hay ngày nấy. Tông Tử Nhạc lén nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Tông Tuế Trọng, rồi vội vàng chạy đi giúp đỡ dìu mấy đứa bạn chơi ngu về phòng. Trước khi đi, nó không quên thả Hoàng Đại Tiên xuống đất.
“Ngài có đi cùng tôi không...”
Hoàng Đại Tiên ngẩng đầu chớp mắt: “Ta ở cùng tộc nhân, cậu đi ngủ đi, đi ngủ đi.”
Tông Tử Nhạc cảm thấy mình và Hoàng Đại Tiên đã là bạn cùng chung hoạn nạn, nghe vậy vẻ mặt liền dịu xuống.
“Vậy tôi đi nhé?”
“Đi đi, đi đi.”
Đợi đám thanh niên dìu nhau đi tìm phòng tắm rửa nghỉ ngơi hết, Nguyễn Tiêu mới cúi xuống nhìn tiểu ông chủ Hoàng và Hoàng Đại Tiên, hỏi: “Hai người có biết lai lịch con ác quỷ đứng sau mấy con quỷ này không?”
Ông chủ Hoàng lắc đầu, địa bàn của nó không ở khu vực này. Nó nhìn sang Hoàng Đại Tiên.
Hoàng Đại Tiên tuy cũng không cai quản vùng này nhưng ở cách đây không xa, ngẫm nghĩ một lát rồi đáp:
“Phía sau núi có một cái thung lũng nhỏ, quanh năm sương mù bao phủ. Nghe đồn trong đó có một ngôi cổ mộ. Nhưng khu vực lân cận không có yêu quái nào sinh sống, ta cũng bận rộn nên không để ý lắm. Hình như trong cổ mộ đó có một con lệ quỷ rất hung dữ, nhưng hắn ru rú trong nhà, nghe đâu phần lớn thời gian đều ngủ say, không thấy hại người nên cũng chẳng ai quan tâm.”
Nó nghiêng đầu, bộ lông vàng óng bay trong gió: “Chắc là hắn vừa tỉnh giấc. Có vài loại ác quỷ sau khi tỉnh lại sẽ thèm khát máu thịt.”
Nguyễn Tiêu nhíu mày: “Xem ra cũng chẳng phải loại hiền lành gì.” cậu khẳng định: “Trước đây chắc chắn đã từng ăn máu thịt con người.”
Hoàng Đại Tiên gật cái đầu nhỏ: “Từng ăn, nhưng không nhiều.”
Nguyễn Tiêu trầm ngâm giây lát rồi quyết đoán: “Đi xem thử. Nếu xác định trên người hắn có nợ máu thì không thể giữ lại. Ngươi... có biết vị trí chính xác của thung lũng đó không? Dẫn đường được chứ?”
Hoàng Đại Tiên đương nhiên sẵn lòng. Nó cũng sợ con ác quỷ kia lớn mạnh sẽ sang cướp địa bàn của nó. Giờ có Thành Hoàng gia ra tay dẹp loạn, phận tiểu yêu như nó sao có thể không góp sức?
Nó đứng thẳng dậy bằng hai chân sau, hai móng vuốt trước chắp lại vái lia lịa: “Biết đường, biết đường! Nguyện vì đại nhân cống hiến sức lực!”
Nguyễn Tiêu cười hiền lành: “Vậy chúng ta đi ngay bây giờ nhé?”
Hoàng Đại Tiên: “Tuân lệnh!”
Trong lúc Nguyễn Tiêu trao đổi với Hoàng Đại Tiên, Tông Tuế Trọng và tiểu ông chủ Hoàng đều im lặng. Một người không muốn làm phiền Nguyễn Tiêu làm việc, người kia thì vì kính sợ không dám ho he.
Sắp xếp xong xuôi, Nguyễn Tiêu nói với Tông Tuế Trọng: “Em phải đi tìm con ác quỷ kia. Học trưởng ở lại đây giúp em trông chừng đám Tử Nhạc nhé?”
Tông Tuế Trọng suy nghĩ rồi gật đầu: “Được.” Anh hỏi thêm: “Mấy người kia đi hết à?”
Nguyễn Tiêu lắc đầu: “Ông chủ Hoàng nhỏ cũng ở lại đây. Chỉ cần vật nhỏ này dẫn đường cho em là được.”
Tiểu ông chủ Hoàng nghe nhắc đến mình, giật thót người, giọng the thé: “Tôi biết rồi! Tôi sẽ ở lại bảo vệ bọn họ!”
Nguyễn Tiêu: “Làm phiền cậu rồi.”
Tiểu ông chủ Hoàng rối rít: “Không phiền... không dám, không dám.”
Mọi việc đã được phân công rõ ràng.
Nguyễn Tiêu đưa tay vỗ nhẹ lên đầu Hoàng Đại Tiên.
Hoàng Đại Tiên suy tính một chút, không dám trèo lên vai hay để Thành Hoàng gia bế, bèn nhảy phắt ra cửa dẫn đường.
Tông Tuế Trọng nhìn theo bóng lưng Nguyễn Tiêu khuất dần vào màn đêm, sau đó mới nói: “Đi thôi, đi kiểm tra phòng bọn họ.”
Tiểu ông chủ Hoàng không biết mối quan hệ giữa người đàn ông thường xuyên giao dịch với mình này và Thành Hoàng gia là thế nào, nhưng cũng không dám hỏi nhiều. Đối phương vừa mở miệng đã toát ra một loại uy nghiêm khiến nó tự động nghe lời.
“Hả? Dạ.” Nó ngoan ngoãn đáp lời.
.
Vùng ngoại ô Bắc Kinh núi non trùng điệp. Trừ vài ngọn núi nổi tiếng, đa phần là núi hoang vô danh. Những thung lũng lại càng nhiều vô kể, to nhỏ đan xen, cây cối rậm rạp, cỏ dại mọc tràn lan, ít dấu chân người lui tới.
Hoàng Đại Tiên di chuyển cực nhanh, dẫn Nguyễn Tiêu lao vút qua những ngọn núi hoang gần đó. Sau khi nhảy nhót qua lại vài vòng trong rừng cây rậm rạp, vạch đám cỏ dại cao lút đầu người sang hai bên, cuối cùng họ cũng nhìn thấy một thung lũng nhỏ.
Trong thung lũng lổn nhổn những cây khô chết, xen kẽ với những làn sương trắng mỏng manh đan vào nhau tạo thành một màn sương dày đặc, nhìn không thấy đáy. Cảnh tượng khiến người ta chỉ cần nhìn từ xa đã vô thức muốn tránh xa.
Trong mắt Nguyễn Tiêu, đám sương trắng đó chính là âm khí đã cô đặc lại thành hình. Dù chúng cố gắng ẩn mình, không gây chú ý, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn toát ra một cảm giác rợn người từ tận đáy lòng —— dĩ nhiên là nếu cậu không phải Thành Hoàng.
Bản thân nơi này âm lãnh, cây cối sinh trưởng còi cọc, lại ẩn chứa không ít âm khí. Gọi là thung lũng hoang dã thì chi bằng gọi là hang ổ của ác quỷ, là thiên đường của bầy quỷ.
Đúng vậy, bầy quỷ.
Nguyễn Tiêu dễ dàng cảm nhận được có hơn chục cô hồn dã quỷ đang lởn vởn quanh đây. Trong đó nổi lên một luồng âm khí đặc biệt lạnh lẽo và hung hãn, chắc chắn là của con ác quỷ đầu đàn —— chủ nhân của ngôi mộ cổ kia.
Hoàng Đại Tiên nín thở, móng vuốt nhỏ chỉ về phía trước.
“Chính là chỗ đó...” Giọng nó bé xíu như muỗi kêu.
Nguyễn Tiêu nhướng mày, vỗ nhẹ đầu Hoàng Đại Tiên: “Đến đây là được rồi, ngươi về đi.”
Hoàng Đại Tiên rất muốn nán lại xem Thành Hoàng gia đại phát thần uy, nhưng lại sợ mình ở lại làm vướng chân ngài. Mặt nó nhăn nhúm vì tiếc nuối một lúc lâu, rồi mới bịn rịn quay đầu chạy biến.
Nụ cười trên môi Nguyễn Tiêu tắt ngấm, cậu sải bước đi thẳng vào thung lũng.
Lũ ác quỷ ở đây phải bị thu phục hết. Không một con cô hồn dã quỷ nào ở đây là không vấy máu tanh trên người, thật là tạo nghiệp chướng.
Có lẽ để mê hoặc người sống, hoặc giở trò ma cũ rích nào đó, khi Nguyễn Tiêu đến gần, hơi thở người sống của cậu bị làn sương trắng đánh hơi thấy. Sương mù tự động tách ra hai bên.
Giữa những lớp sương trắng ấy, cành khô lá úa bỗng biến thành rừng cây xanh tốt, âm khí dày đặc hóa thành không gian thanh tịnh u tịch. Bên bờ suối róc rách chảy, hiện ra một tòa nhà lớn, mang đậm nét cổ kính. Trước cửa sơn son treo hai chiếc đèn lồng lớn...
Cảnh tượng cứ như thể cậu vừa xuyên không về thời cổ đại chỉ trong nháy mắt.
Nguyễn Tiêu làm như không nhìn thấu ảo thuật rẻ tiền này, nở một nụ cười nhạt, rảo bước đi vào.
Hết chương 171.
____________________________
Chương 172: Cổ trạch
Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa - Edit: Kaorurits
Trong những câu chuyện dân gian lưu truyền từ hàng trăm năm trước, thường có mô típ quen thuộc: một thư sinh nghèo đi đêm, bị ánh đèn nơi hoang vắng thu hút, rồi lạc vào một dinh thự bề thế, giàu sang. Sau khi gõ cửa xin tá túc, chàng sẽ gặp được tiểu thư xinh đẹp hay quả phụ mỹ miều chủ nhà.
Tiếp đó là màn tình tự "một đêm phong lưu" hoặc "vài đêm mặn nồng". Vận khí tốt thì sau cuộc vui đường ai nấy đi, chỉ còn là kỷ niệm đẹp. Còn vận khí không tốt... thì khi màn đêm buông xuống, chàng thư sinh ấy e là cũng lạnh ngắt theo sương đêm.
À, có người hỏi tại sao cứ phải là thư sinh nghèo?
Đầu tiên, các “cô gái” xinh đẹp này không thiếu tiền, họ thường chuộng người có văn hóa hơn là kẻ sặc mùi tiền. Thứ hai, người có tiền thì thường đi xe ngựa, có tùy tùng, chẳng mấy khi phải đi bộ xin tá túc giữa đường. Đi qua thôn trấn thì họ cũng chọn khách điếm đàng hoàng mà nghỉ ngơi.
Tóm lại, kịch bản muôn đời vẫn là kịch bản.
Nguyễn Tiêu đã nghe mòn tai những câu chuyện kiểu này, nên khi nhìn thấy tòa nhà trước mặt, phản ứng đầu tiên của cậu là... Khụ, sâu thẳm trong lòng, cậu dấy lên một sự mong chờ bí ẩn xen lẫn cảm giác quái dị khó tả.
Đứng trước cổng lớn, Nguyễn Tiêu giả vờ do dự một chút rồi giơ tay gõ cửa.
“Có ai không? Trong nhà có ai không ạ?”
Ngay khi giọng cậu vừa dứt, cánh cửa kẹt mở.
Một cô gái với mái tóc hai búi tóc hai bên (búi song nha) thò đầu ra. Gương mặt bầu bĩnh với hai lúm đồng tiền xinh xắn nở nụ cười tươi tắn, trông thật đáng yêu và dễ mến.
“Anh là ai vậy? Đêm hôm khuya khoắt sao lại đến đây?”
Trong mắt Nguyễn Tiêu, đây đâu phải cô gái đáng yêu gì, rõ ràng là một nữ quỷ toàn thân bao phủ huyết quang nồng nặc. Chút cảm xúc thương hoa tiếc ngọc của cậu hoàn toàn bị dập tắt. Hơn nữa, gu của cậu là đoan trang nghiêm túc, chứ không phải kiểu kiều mềm ngây thơ này... Thôi bỏ đi, không nghĩ nhiều nữa, phải nhanh chóng nhập vai thôi.
Nguyễn Tiêu làm ra vẻ ngạc nhiên: “Đây là nhà cô sao? Cách ăn mặc của cô lạ quá, là cố tình làm theo phong cách cổ trang để kinh doanh homestay à?”
Cậu liến thoắng: “Tôi đi du lịch, vốn định ở Nông Gia Nhạc dưới chân núi, nhưng xui cái là bên đó bị người ta bao trọn rồi. Có vị khách bảo trên này cũng có chỗ nghỉ, tôi mò mẫm cả buổi mới tìm được. Chính là chỗ các cô đúng không? Là homestay phong cách cổ trang nhỉ?”
Chỉ trong nháy mắt, hắn đã bịa ra một lý do hoàn hảo, có đầu có đuôi.
Đôi mắt cô gái đảo qua một vòng, rồi cười híp mắt: “Không phải homestay gì đâu, đây là nhà riêng của chúng tôi. Cách ăn mặc này là sở thích cá nhân thôi, mọi người ở đây đều vậy cả. Nhưng mà chúng tôi cũng có quen biết với bên Nông Gia Nhạc dưới kia. Chắc thấy anh thích phong cách này hoặc dưới đó hết chỗ nên họ mới giới thiệu lên đây đấy.”
Nguyễn Tiêu làm bộ vỡ lẽ: “Ra là vậy, thảo nào hai bên giới thiệu khách cho nhau. Đúng rồi mỹ nữ, chỗ cô còn phòng trống không? Giúp tôi với, tôi chẳng muốn đi xuống nữa đâu, leo núi mệt đứt hơi rồi. Giờ tôi chỉ muốn tìm chỗ tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ một giấc thôi.”
Cô nương che miệng cười khúc khích, giọng lanh lảnh: “Có chứ, thiếu gia nhà tôi hiếu khách lắm. Anh mau vào đi, tôi đưa anh đi gặp thiếu gia, ngài ấy chắc chắn sẽ sắp xếp phòng cho anh.”
Nguyễn Tiêu nhấc chân bước vào, miệng lầm bầm: “Thiếu gia gì chứ, chắc là ông chủ của các cô...”
Cô nương vừa xách đèn lồng dẫn đường, vừa đáp: “Vâng, chính là ông chủ của chúng tôi.”
Sau cánh cửa là con đường trải sỏi đá, hai bên tối om, lờ mờ thấy bóng dáng cây cỏ hoa lá nhưng không rõ hình thù.
Nguyễn Tiêu nhìn thấu màn đêm, trong lòng cười lạnh.
Hoa cỏ cái nỗi gì? Toàn là xương người dựng đứng cả đấy, diễn sâu thật. Qua đó càng khẳng định chắc chắn: lũ quỷ ở đây toàn là ác quỷ ăn thịt người, một con cũng đừng hòng chạy thoát!
Lửa giận trong lòng Nguyễn Tiêu bùng lên, nhưng để tránh rút dây động rừng, cậu cố kìm nén, nỗ lực học tập kỹ năng mặt lạnh của Tông học trưởng để giữ vẻ mặt bình thản bên ngoài.
Cũng may đoạn đường không dài. Cô nương dẫn Nguyễn Tiêu đi qua mấy lớp cửa, đến trước một gian phòng lớn.
Cô gõ nhẹ cửa. Một cô gái khác mặc áo váy bước ra mở cửa. Cách trang điểm y hệt cô nương dẫn đường, dáng vẻ dịu dàng thanh tú.
Nguyễn Tiêu liếc qua, không ngoại lệ, cô này cũng đầy huyết quang, với cậu thì chẳng có chút giá trị thẩm mỹ nào.
Cô gái áo váy cười duyên dáng: “Biết rồi, thiếu gia bảo mời khách vào nhà.”
Cô gái dẫn đường cười tươi, định tiến tới khoác tay Nguyễn Tiêu, nhưng bị cậu khéo léo né tránh.
Cô gái áo váy nhìn Nguyễn Tiêu chằm chằm.
Nguyễn Tiêu cố vận nội công ép cho mặt đỏ bừng, nén giận thốt ra một câu: “Nam... nam nữ thụ thụ bất thân!”
Hai cô gái bật cười khúc khích, dường như thấy vẻ ngượng ngùng của Nguyễn Tiêu rất đáng yêu. Sau đó, họ tránh sang một bên, mở rộng cửa gỗ, mời Nguyễn Tiêu vào trong.
Bài trí trong phòng mang đậm nét cổ kính, nhưng vẫn lấp ló vài chi tiết hiện đại hóa để đánh lừa du khách thời nay. Nguyễn Tiêu đoán thời cổ đại chắc chắn không có mấy thứ này, nhưng để "câu dẫn" người hiện đại thì việc thêm thắt chi tiết cho hợp lý cũng là một nước đi thông minh.
Ngồi trên chiếc ghế gỗ đỏ giữa phòng là một người trẻ tuổi. Thấy Nguyễn Tiêu, hắn đứng dậy cười nói: “Anh chính là vị khách mà các cô gái nhắc tới phải không? Muốn tá túc một đêm thì không thành vấn đề.”
Nguyễn Tiêu nhanh chóng đánh giá. Đúng là quỷ rồi, huyết khí trên người nồng nặc. Được hai nữ quỷ kia gọi là "thiếu gia", chẳng lẽ đây chính là ác quỷ chủ nhân của ngôi cổ mộ này?
Nghĩ vậy nhưng mặt hắn vẫn giữ vẻ ngại ngùng: “Vâng, làm phiền anh quá.”
Người trẻ tuổi cười xòa: “Không sao không sao. Đúng rồi, anh xưng hô thế nào? Đây là nhà tôi, tôi tên Lục Phương.”
Nguyễn Tiêu đáp: “Tôi tên Lưu Sướng.”
Lục Phương nhìn Nguyễn Tiêu, khen: “Cái tên rất hợp với anh, ha ha.”
Nguyễn Tiêu đáp lại bằng nụ cười xã giao: “Anh cũng vậy, ha ha ha.”
Sau vài câu chào hỏi, Lục Phương nói: “Đi, tôi dẫn anh đi xem phòng. Anh thấy phòng nào thuận mắt thì ở.”
Nguyễn Tiêu: “Thế sao tiện? Cứ tùy tiện phòng nào cũng được mà.”
Lục Phương xua tay: “Tùy tiện cái gì, chuyện cả đêm mà, đừng khách sáo quá.”
Nguyễn Tiêu: “Vậy phiền anh rồi.”
Lục Phương vừa nói vừa dẫn Nguyễn Tiêu ra khỏi cửa, đi theo lối nhỏ bên cạnh, chỉ tay về phía có ánh đèn phía sau: “Chính là chỗ kia, khu nhà ngang. Khách từ dưới kia lên thường ở khu đó.”
Nguyễn Tiêu: “Được được.”
Hai nữ quỷ có vẻ như nha hoàn kia lẳng lặng đi theo sau. Dù Nguyễn Tiêu không sợ nhưng cũng cảm thấy lạnh gáy —— rõ ràng là cậu đang bị ma quỷ bao vây. Nếu là người thường, chắc chắn lúc này kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay.
Đi được vài bước, phía đối diện có người xách đèn lồng đi tới. Từ xa đã nghe giọng nói thánh thót, mềm mại: “Anh? Đêm hôm khuya khoắt sao anh lại ra đây?”
Lục Phương cao giọng đáp: “Có khách đến. Em gái, em có rảnh không, làm chút gì cho khách ăn đi?”
Đúng lúc này, bóng người đến gần, hiện rõ trước mắt Nguyễn Tiêu.
Đó là một mỹ nữ cổ trang tuyệt sắc. Hai cô gái lúc nãy so với cô này chỉ như giá đỗ so với cành vàng lá ngọc. Cô mặc váy lưu tiên thướt tha, tóc búi gọn sau gáy, làn da trắng như tuyết.
Có câu “Dưới đèn xem mỹ nhân”. Ánh sáng dịu nhẹ từ chiếc đèn lồng hắt lên khuôn mặt cô gái, khiến vẻ đẹp ấy càng thêm lung linh huyền ảo.
Nguyễn Tiêu: “......”
Ừm, đây mới đích thị là chủ nhân ngôi cổ mộ. Huyết khí trên người cô ta nồng gấp mười lần gã "anh trai" kia. Ác quỷ ngàn năm là đây chứ đâu, uổng cho cái vẻ ngoài xinh đẹp động lòng người.
Tuy nhiên, Nguyễn Tiêu vẫn chưa vội kết luận. Biết đâu còn kẻ nào huyết khí nặng hơn nữa? Dù khả năng này thấp, vì việc hại người thường do thủ lĩnh làm, hưởng lợi ích cao nhất cũng là thủ lĩnh.
Chẳng bao lâu, Lục Phương đưa Nguyễn Tiêu đến khu nhà ngang, tiện thể giới thiệu cô gái kia là em ruột hắn, tên Lục Dung. Cô có tay nghề nấu nướng tuyệt vời, ai ăn cơm ở đây xong cũng khen nức nở. Hắn bảo khách đi đường xa chắc đói lả rồi, ăn bát mì gà nóng hổi, tắm nước nóng rồi ngủ một giấc thì còn gì bằng?
Nguyễn Tiêu gật đầu lia lịa, thi thoảng liếc trộm Lục Dung rồi lại cúi mặt ngượng ngùng. Lục Phương thấy thế, nụ cười trên môi càng sâu.
Gian phòng cho khách cũng bài trí theo lối cổ, có giường Bạt Bộ lớn chạm khắc tinh xảo, góc phòng đặt bình hoa lớn, khung cửa sổ gỗ đặc cũng chạm trổ cầu kỳ. Chỉ có trần nhà gắn đèn điện, nhưng bên ngoài chụp đèn được thiết kế khéo léo, rất hợp với phong cách căn phòng.
Nguyễn Tiêu nhìn thấu bản chất sự vật.
Gối đá xanh lạnh ngắt, bình hoa vỡ nát, giá gỗ đen sì mục nát, đèn dầu leo lét ánh xanh, tường đen kịt ẩm mốc... Nói trắng ra, đây chính là một gian mộ thất vừa nhỏ vừa hẹp.
Biết chơi đấy!
Nguyễn Tiêu giả vờ như không biết gì, đặt mông ngồi xuống tảng đá lớn —— trong mắt người thường là chiếc ghế gỗ. Trước mặt còn có một phiến đá to, chính là cái bàn do ảo thuật tạo ra.
Lục Dung đứng ở cửa cười nói: “Em đi làm chút đồ ăn nhé.”
Lục Phương cũng cười: “Em đi đi, anh ở lại trò chuyện với Lưu Sướng.”
Lục Dung nhanh nhẹn rời đi. Nguyễn Tiêu diễn sâu, còn cố ý nhìn theo bóng dáng cô, đợi người đi khuất mới giật mình quay lại, cười ngượng nghịu với Lục Phương.
Lục Phương hào phóng hỏi: “Em gái tôi xinh đẹp chứ?”
Nguyễn Tiêu lại vận công đỏ mặt: “Dạ.” Rồi lí nhí hỏi: “Em gái anh có bạn trai chưa?”
Lục Phương đáp: “Chưa đâu. Mắt nhìn người của con bé cao lắm, ngoài mặt thì khách sáo nhưng ít khi để ai vào mắt. Tôi thấy nó có vẻ ấn tượng tốt với cậu đấy, nhưng cậu đừng có mà dụ dỗ em gái tôi nhé.”
... Lại còn chơi chiêu lạt mềm buộc chặt nữa cơ à?
Nguyễn Tiêu xua tay rối rít như trai tân lần đầu biết yêu: “Không không không, đâu có, cái đó, tôi...”
Thấy bộ dạng lúng túng của cậu, Lục Phương cười càng thêm vui vẻ.
Trò chuyện chưa được bao lâu, Lục Dung quả nhiên bưng một bát mì đến, đặt lên bàn. Bát mì trông rất ngon mắt và tinh tế.
Lục Phương thấy Nguyễn Tiêu chần chừ chưa động đũa, bèn sảng khoái đứng dậy: “Cậu cứ từ từ ăn, ăn xong tôi sẽ cho người đến dọn.”
Nguyễn Tiêu vội nói: “Vâng vâng vâng.”
Lục Phương dẫn Lục Dung rời đi, còn cẩn thận khép cửa lại cho Nguyễn Tiêu.
Nguyễn Tiêu chờ một lát, đi đến bên "cửa sổ" nhìn ra ngoài. Hai con ác quỷ kia chắc đã thấy cậu yên vị nên đi khá xa về phía bên kia.
Trong lòng cười lạnh, cậu giả vờ đi đến bên "cái bàn". Dùng thần lực quét nhẹ một cái, bát "mì gà" thơm phức lập tức biến mất, thay vào đó là ảo giác do chính cậu tạo ra để đánh lừa lại chúng.
Khoảng mười lăm phút sau, có tiếng gõ cửa.
Nguyễn Tiêu mở cửa, thấy Lục Dung xinh đẹp đứng đó. Cậu giả bộ ấp úng: “Sao cô lại tới đây?”
Lục Dung cười rạng rỡ: “Em qua xem thử, có cần em dọn bàn luôn không?”
Nguyễn Tiêu vội nói: “Chưa cần đâu, tôi vẫn chưa ăn xong. Hay là... cô vào nhà ngồi chơi một chút?”
Lục Dung đương nhiên nhận lời ngay, nụ cười thoáng chút đắc ý.
Nguyễn Tiêu quay người lại, lông mày khẽ nhướng lên đầy ẩn ý.
Hết chương 172.
____________________________
Tranh thủ đẩy tiến độ cho xong bộ này hiu hiu. Fighting!!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro