Chương 187+188

Chương 187: Suy đoán

Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa - Edit: Kaorurits

Tông Tuế Trọng không biết Nguyễn Tiêu đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy vẻ mặt tiểu học đệ lúc này vô cùng khiếp sợ. Anh thầm nghĩ, việc hố đen của anh cần công đức để lấp đầy, tiểu học đệ đã biết từ trước và cũng chẳng tỏ ra ngạc nhiên đến thế. Vậy viên nội đan của xà yêu kia có gì đặc biệt chăng?

Tuy nhiên, anh vẫn gật đầu xác nhận: "Tôi thấy con xà yêu đó ném một hòn đá tới, có lẽ để phá vỡ một chút phòng ngự của thần miếu. Sau đó nó ném viên nội đan về phía tôi, nhưng rồi bị hố đen nuốt trửng."

Nguyễn Tiêu ngơ ngác hỏi tiếp: "Yêu đan đó... trông như thế nào?"

Tông Tuế Trọng ngẫm nghĩ, dùng ngón tay mô phỏng kích thước, miêu tả: "Cỡ chừng này, màu xanh lục yêu dị, trông rất quỷ quái, bên trên còn quấn quanh một lớp tội nghiệt rất dày." Ngừng một chút, anh cũng ước lượng và nói ra khoảng thời gian viên nội đan bị ném tới và bị nuốt đi.

Sắc mặt Nguyễn Tiêu chợt đỏ chợt trắng, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn. Nhưng kỳ lạ thay, giờ khắc này đầu óc cậu lại vô cùng bình tĩnh và tỉnh táo. Sau khi nhanh chóng xâu chuỗi rất nhiều sự kiện, cậu đi đến một phỏng đoán khiến bản thân cũng phải kinh hãi.

Chẳng lẽ... Học trưởng chính là tàn hồn chuyển thế của Đông Nhạc Đại Đế?!

Nguyễn Tiêu đi đi lại lại, trong nhất thời chẳng màng đến Tông Tuế Trọng đang đứng bên cạnh.

Cậu nhớ lại lúc trước, khi học trưởng còn chưa tin vào chuyện quỷ thần, cậu đã thử kéo sinh hồn của anh ra để chứng minh, kết quả là kéo mãi không được. Khi đó cậu chỉ nghĩ lai lịch của học trưởng chắc chắn không tầm thường. Giờ ngẫm lại, nguyên nhân không chỉ đơn giản là lai lịch bất phàm, mà rất có thể sinh hồn của học trưởng căn bản không nằm trong cơ thể, mà đang ở dưới Âm phủ, đang trấn áp Địa ngục!

Còn về cái hố đen sau lưng học trưởng, nó có lực hút, ngẫm kỹ thì đại khái chính là nơi kết nối với đỉnh của ngọn núi tàn hồn khổng lồ kia. Nó hấp thụ ngoại lực —— bao gồm thần lực, quỷ lực, yêu lực... —— hẳn là để bổ sung cho thân núi. Học trưởng cần nhiều công đức như vậy, cái hố đen lại sâu không thấy đáy... Ngọn núi lớn nhường ấy, cần nhiều là phải rồi!

Về phần những quỷ hồn bị hút vào, nếu bọn chúng đã có dã tâm với học trưởng thì chắc chắn không thiếu việc làm ác. Hố đen thông với Địa ngục, bị hút vào đó e rằng sẽ bị ném thẳng xuống các tầng ngục. Kể cả trước đó chưa làm quá nhiều chuyện ác, chỉ nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, nhưng lần này đá phải tấm sắt, trực tiếp bất kính với Đông Nhạc Đại Đế... à không, tàn hồn của ngài, thì cũng phải xuống địa ngục thôi?

Sau đó, Nguyễn Tiêu lại lục tìm trong ký ức về nhà họ Tông giàu có, những người đã cung cấp cho cậu nguồn tín ngưỡng đầu tiên giúp vượt qua giai đoạn nghèo khó. Cậu còn nhớ lần đầu gặp Tông Tử Nhạc, tên nhóc này bảo cả nhà cậu ta đều dễ gặp ma, dương hỏa cực yếu, nhưng khi Nguyễn Tiêu nhìn kỹ thì lại thấy sinh mệnh lực của cậu ta đặc biệt mạnh mẽ...

Nguyễn Tiêu suy luận, nếu học trưởng thực sự là tàn hồn chuyển thế, việc chuyển thế thành công có lẽ là do thiên địa nhắm mắt làm ngơ, cho phép cậu mượn thai người để che giấu. Nhưng dù vậy, tàn hồn của một vị thần linh, muốn chuyển thế thành công thì tuyệt đối không phải gia đình người thường nào cũng có thể gánh vác nổi. Đó phải là một gia tộc phúc vận lâu dài, công đức hùng hậu, mọi sự suôn sẻ mới đúng. Theo lý thuyết, không thể có chuyện dương hỏa yếu đến mức dễ gặp ma như vậy! Thần linh mượn thai là chuyện đôi bên cùng có lợi, mang đến sự che chở và phúc khí, chứ không phải thường xuyên gặp xui xẻo đụng tà ma.

Như vậy...

Tim Nguyễn Tiêu đập mạnh một cái. Có một khả năng!

Cậu chậm rãi thở ra một hơi. Tông Tử Nhạc từng nói, cả nhà cậu ta, trừ anh họ cả Tông Tuế Trọng, ai cũng dễ gặp ma. Vậy nên dương hỏa của cả nhà họ chắc đều yếu như nhau. Cho nên... có một khả năng là, năm đó gia đình này vốn dĩ đã gặp đại nạn, cả nhà cùng gặp chuyện không may. Nhưng đúng lúc đó, tàn hồn của Đông Nhạc Đại Đế mượn thai người để trùng sinh, vô tình che chở cho cả gia tộc. Vì thế, tuy dương hỏa của họ yếu đi (do bị tàn hồn ảnh hưởng hoặc do đại nạn), nhưng dưới sự che chở vô thức của tàn hồn, sinh mệnh lực lại trở nên vô cùng mạnh mẽ, giúp họ sống thuận lợi đến tận bây giờ.

Thậm chí, trong đầu Nguyễn Tiêu còn nảy ra một phỏng đoán khác. Nếu nhà họ Tông là gia tộc phúc vận lâu dài, công đức thâm hậu thì không nên có kết cục cả nhà bỏ mạng. Liệu có phải... họ vốn dĩ đã bị người ta tính kế hãm hại, suýt chút nữa cả nhà đều mất mạng, nhưng chính nhờ phúc vận vốn có đã tranh đoạt được một đường sinh cơ, thu hút tàn hồn Đông Nhạc Đại Đế đến mượn thai?

... Mối quan hệ huyền diệu ở đây, tuy không biết đoán có đúng hay không, nhưng quả thật rất khó nói rõ ràng.

Tim Nguyễn Tiêu đập càng lúc càng nhanh, những suy đoán trong đầu ngày một nhiều. Có lẽ vì giữa cậu và Tông Tuế Trọng có quá nhiều sự trùng hợp và liên kết, nên cậu lờ mờ cảm thấy những suy đoán có vẻ "bay bổng" này của mình, nói không chừng lại đúng đến tám chín phần mười.

Vậy vấn đề lại nảy sinh: Kẻ nào có thể hại cả nhà họ Tông, khiến họ suýt chút nữa mất mạng?

Liệu có phải... là tên Phụng Sơn đạo nhân giấu mặt rất kỹ kia không?

Nhưng khác với những suy đoán có cơ sở trước đó, việc nghi ngờ Phụng Sơn đạo nhân hoàn toàn là do gần đây cậu cứ thấy đám tâm phúc của hắn nhảy nhót lung tung nên sinh nghi. Không thể xác định chắc chắn được, rốt cuộc, không thể vì Phụng Sơn thích gây chuyện mà đổ mọi tội lỗi lên đầu hắn, đúng không?

Nguyễn Tiêu nhanh chóng thu hồi tâm trí, lộ ra biểu cảm "một lời khó nói hết".

Do dự một lát, cậu mới hỏi: "Học trưởng, lúc em còn ở dưới Âm phủ, khoảng chừng..." cậu nói ra một mốc thời gian ước chừng, "...lúc đó, anh có cảm giác gì đặc biệt không?"

Vốn dĩ Tông Tuế Trọng thấy Nguyễn Tiêu đang rối rắm suy nghĩ gì đó nên không quấy rầy, nhưng anh không ngờ khi hoàn hồn lại, tiểu học đệ lại hỏi vấn đề này. Anh nhớ lại khoảng thời gian tiểu học đệ nhắc đến, tâm trạng cũng có chút... khó tả.

Tuy nhiên, Tông Tuế Trọng không bao giờ nói dối hay qua loa với người mình coi trọng, nên vẫn trả lời: "...Có."

Nguyễn Tiêu: "......"

Ặc... ồ.

Nguyễn Tiêu đối với tàn hồn Đông Nhạc Đại Đế ở dưới kia - một cấp trên xa lạ, có thể rất kính sợ, ngay cả thử cũng phải rón rén. Nhưng đối với vị học trưởng luôn chăm sóc mình này, cậu lại có thể thoải mái hơn nhiều. Lúc này, cậu rõ ràng có chút xấu hổ, nhưng không hiểu sao sau một thoáng chần chừ, vẫn ma xui quỷ khiến mà buột miệng hỏi:

"Vậy... đó là cảm giác gì?"

Tông Tuế Trọng: "......"

Phải miêu tả thế nào đây? Đây là một vấn đề rất nghiêm túc.

Cuối cùng Tông Tuế Trọng vẫn không miêu tả cụ thể —— loại cảm giác đó anh cũng không biết diễn tả ra sao, chỉ đành nói mơ hồ: "Cảm giác như toàn thân bị chọc một cái vậy."

Điều này càng khớp với suy đoán. Nguyễn Tiêu cũng không dám hỏi kỹ hơn, cứ cảm thấy nếu hỏi sâu thêm thì không tốt lắm.

Tông Tuế Trọng cũng khôi phục vẻ bình thường. Thấy Nguyễn Tiêu không hỏi nữa, trong lòng anh thầm thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, anh tiếp tục chủ đề dang dở lúc trước, kể lại chi tiết việc hố đen nuốt chửng nội đan yêu xà cho Nguyễn Tiêu nghe.

Nguyễn Tiêu nghe xong, trầm tư một lát rồi nói: "Xử lý như vậy cũng tốt." Ánh mắt cậu hướng về phía Đầu Trâu Mặt Ngựa, dừng lại trên con rắn nhỏ bị Lý Tam Nương xách trên tay. Quả nhiên, tội nghiệt nặng nề, thảo nào khí của yêu đan lại xấu xí đến thế. "Em ở đây không có việc gì nữa. Tam Nương, Đàm tỷ, mọi người đi tiêu diệt ổ rắn kia đi. Em còn chút việc muốn nói với học trưởng. Khi nào tìm được địa điểm thì báo tin cho em, em sẽ cùng học trưởng qua đó xem sao."

Đầu Trâu Mặt Ngựa đương nhiên tuân lệnh.

Cùng lúc đó, một số ít quỷ binh còn lại trong thần miếu cũng đi theo họ ra ngoài làm việc.

Sau đó, Nguyễn Tiêu nhập lại vào thân xác của mình, rồi ngẩng đầu nhìn Tông Tuế Trọng với vẻ rất do dự.

Trực giác Tông Tuế Trọng mách bảo có chuyện lớn xảy ra, anh chủ động hỏi: "Nguyễn học đệ, sao vậy?" Anh khựng lại một chút, "Có phải... ở dưới Âm phủ em đã gặp chuyện gì liên quan đến tôi không?" Liên kết với mốc thời gian và câu hỏi ban nãy của tiểu học đệ, dường như anh có dự cảm gì đó, nhưng nó lướt qua quá nhanh, chưa kịp suy nghĩ sâu.

Nguyễn Tiêu do dự thì có do dự, nhưng việc cậu đuổi khéo thuộc hạ đi khi chưa biết học trưởng có muốn lộ thân phận hay không, chứng tỏ cậu đã quyết định sẽ nói rõ mọi chuyện. Giờ bị hỏi thẳng, cậu mím môi, nói: "Em chỉ có một suy đoán, học trưởng cứ nghe thử xem sao... Em cảm thấy anh cần thiết phải biết chuyện này."

Rốt cuộc, vấn đề không chỉ nằm ở lai lịch của học trưởng mà còn là sự nguy hiểm tiềm tàng mà nhà họ Tông có thể luôn phải đối mặt. Dù là ai, muốn ra tay với nhà họ Tông có tàn hồn Đông Nhạc Đại Đế bảo hộ là điều không thể, nhưng không thể vì thế mà để học trưởng mù mờ không biết gì được. Hơn nữa, dù tính mạng không nguy hiểm, nhưng những chuyện khác thì chưa chắc.

Dù sao đi nữa, trong lòng hiểu rõ vẫn tốt hơn.

Đã quyết định nói, Nguyễn Tiêu liền bắn liên thanh, nhanh chóng kể ra toàn bộ suy đoán của mình cùng những khả năng có thể xảy ra. Trong lúc nói, cậu hơi rũ mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào biểu cảm của Tông Tuế Trọng.

Tông Tuế Trọng quả thực không ngờ tiểu học đệ lại nói với mình chuyện này. Tuy nhiên, theo lời kể của Nguyễn Tiêu, trong đầu anh dường như đột ngột hiện lên rất nhiều hình ảnh. Rất nhiều thứ mơ hồ không rõ, nhưng từ những hình ảnh đó, dường như cho thấy suy đoán của tiểu học đệ phần lớn là đúng, nhưng cũng có chi tiết chưa chính xác...

Nói một hơi xong, Nguyễn Tiêu hít sâu, ngẩng phắt đầu lên.

Ngoài dự đoán, cậu phát hiện vị Tông học trưởng này đang trầm ngâm suy tư chứ không hề khiếp sợ như cậu tưởng tượng.

Nguyễn Tiêu sững sờ, không nhịn được hỏi: "Học trưởng, anh thấy thế nào?"

Tông Tuế Trọng trầm ngâm nói: "Tôi cảm thấy, tôi không phải là vị Đông Nhạc Đại Đế mà em nói."

Nguyễn Tiêu: "Hả?" Hắn buột miệng thốt lên, "Không thể nào!"

Tông Tuế Trọng hiếm hoi nở một nụ cười, trầm giọng nói: "Đông Nhạc Đại Đế có phu nhân, nhưng trong những hình ảnh tôi vừa 'nhìn' thấy, tôi không có phu nhân. Hơn nữa, tôi cũng cảm thấy, tôi chưa từng có phu nhân."

Nguyễn Tiêu bắt gặp ánh mắt có chút thâm thúy của Tông Tuế Trọng, "Ặc" một tiếng, mặt mũi nóng bừng.

Cái này, thực ra thì... haizz...

Thấy Nguyễn Tiêu không nói nên lời, Tông Tuế Trọng lại cười cười, không tiếp tục đề tài này nữa mà nghiêm mặt lại, nói: "Chuyện em nói tôi từng là tàn hồn, cái này là thật. Tôi lờ mờ có ấn tượng rằng mình đã ngủ say rất lâu trong sâu thẳm Thái Sơn. Sau đó thiên địa không dung tha cho sự tồn tại của thần linh. Khi chư thần toàn diệt, tất cả thần linh trên Thái Sơn đều tan thành mây khói. Tôi bị liên lụy, chỉ còn lại tàn hồn, lay lắt sống qua ngày. Nhưng cũng vì thần linh không còn, ác quỷ trong địa ngục muốn thoát ra. Tôi từng trấn áp địa ngục, dù sau này đã chuyển giao cho người khác, nhưng khi người đó không còn, tôi vẫn còn ý thức, trách nhiệm liền quay về với tôi. Tôi dùng sức mạnh của tàn hồn để trấn áp địa ngục, tàn hồn cũng vì thế mà không ngừng tiêu hao, ngày qua ngày. Vốn dĩ tôi cũng sẽ hoàn toàn biến mất, nhưng đúng lúc tôi sắp không duy trì nổi nữa thì có một đoàn xe đi qua trước Thái Sơn. Tất cả mọi người trên xe lẽ ra sẽ chết trong một vụ tai nạn liên hoàn, nhưng gia đình này phúc trạch thâm hậu, không đáng gặp vận rủi này. Tôi đột nhiên nảy ra ý định, biết đây là cơ hội của mình, nên lập tức tiến vào một trong những chiếc xe đó, đầu thai vào bụng người phụ nữ vừa mới mang thai, trở thành con của bà ấy... Nhưng tôi chỉ có tàn hồn, không thể thu liễm sức mạnh, khác với việc thần linh hoàn chỉnh đầu thai, nên tàn hồn vẫn trấn áp ở địa ngục, dùng hố đen liên kết với thai người, để ý thức của tôi điều khiển thân xác này, sinh ra làm một con người."

Hết chương 187.

~~~~~~~~~~~~~~~

Chương 188: Thần linh bẩm sinh

Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa - Edit: Kaorurits

Nguyễn Tiêu không ngờ sẽ nghe được những điều này. Sau khi mất một lúc lâu để tiêu hóa thông tin, cậu mới ngơ ngác hỏi: "Học trưởng, anh nhớ ra hết rồi sao?" cậu cau mày suy tư, "Anh nói anh không phải Đông Nhạc Đại Đế, vậy anh là ai?"

Ánh mắt Tông Tuế Trọng trở nên thâm trầm. Anh giơ tay xoa đầu Nguyễn Tiêu, nói: "Ý tôi là, tôi không phải vị Đông Nhạc Đại Đế mà em biết."

Nguyễn Tiêu: "Hả?"

Tông Tuế Trọng giải thích: "Đông Nhạc Đại Đế không chỉ có một vị."

Mắt Nguyễn Tiêu lập tức trợn tròn.

Tông Tuế Trọng chậm rãi kể tiếp: "Nói về lai lịch thực sự của tôi, thì phải kể đến vị Thái Sơn Thần đầu tiên. Đó là một vị thần linh bẩm sinh do Thái Sơn tự mình thai nghén ra. Nói một cách đơn giản nhất, tôi chính là Sơn linh của Thái Sơn."

Nguyễn Tiêu nhíu mày suy nghĩ: "Sơn linh Thái Sơn... Em nhớ truyền thuyết kể rằng Thái Sơn vốn là... do đầu của Bàn Cổ biến thành?"

Tông Tuế Trọng ngừng một chút: "...Ừ." Không đợi Nguyễn Tiêu hỏi thêm, anh tiếp tục nói, "Trong ký ức của tôi, sau khi Thái Sơn sinh ra linh, tôi đã nhìn thấy sự xuất hiện của loài người và dùng thân phận Sơn Thần để che chở cho cư dân miền núi. Sau này Tam Hoàng trị thế, Phục Hy phong tôi làm Thái Tuế, từ đó lấy Tuế làm họ, lấy Sùng làm tên, xưng là Thái Sơn Phủ Quân, cũng xưng là Đông Nhạc Đế Quân. Khi luân hồi được thiết lập, Âm phủ mở Địa ngục, Thái Sơn thông thiên địa, chưởng quản u minh, nắm giữ sinh tử, thần chức cũng coi như cao quý. Tuy nhiên, đến thời Chu diệt Thương, Bảng Phong Thần xuất hiện. Sau trận chiến, Hoàng Phi Hổ được phong thần làm Đông Nhạc Đại Đế. Tôi bèn nhường lại thần vị, từ đó quay về làm một sơn linh, ngủ say trong sâu thẳm Thái Sơn."

Lông mày Nguyễn Tiêu càng nhíu chặt hơn: "Học trưởng cẩn trọng thủ hộ và che chở người dân lâu như vậy, thế mà chỉ vì một cái Bảng Phong Thần mà bị tước đoạt thần vị sao? Sau này người ta nhắc đến Đông Nhạc Đại Đế đều chỉ biết đến vị được phong thần kia, chẳng ai biết đến sự tồn tại của học trưởng!"

Thực tế, những ký ức thừa kế vụn vặt mà linh hồn của ấn Thành Hoàng để lại cho cậu chủ yếu kể về những chuyện sau thời Thủy Hoàng Đế, tập trung vào các thành trì. Những chuyện xa xưa hơn chỉ được nhắc đến đại khái, không có nội dung thực chất. Cậu chỉ biết mang máng rằng Thành Hoàng xuất hiện sớm nhất là khi khái niệm thành trì ra đời. Khi đó sự vụ chưa nhiều, Thành Hoàng chỉ là tiểu thần, không có nhiều ghi chép, chỉ vài câu lướt qua mà thôi. Vì thế cậu hoàn toàn không biết Đông Nhạc Đại Đế lại có hai vị, và vị đầu tiên lại bị... "vắt chanh bỏ vỏ" như vậy?

Thấy Nguyễn Tiêu bất bình thay mình, lòng Tông Tuế Trọng ấm áp. Anh khẽ lắc đầu nói: "Đều là thuận theo thiên mệnh mà thôi. Nguyễn học đệ không cần tức giận. Thời kỳ đầu, thần chức phần lớn đều do các thần linh bẩm sinh như tôi nắm giữ. Sau này hậu thiên thần linh lớn mạnh, trải qua vài lần thần kiếp lại khiến nhiều thần linh bẩm sinh tiêu vong, thần chức cũng dần bị nhân thần thay thế. Thần chức có cái lợi, nhưng cũng có cái hại. Thần lực của những vị thần có thần vị phụ thuộc vào tín ngưỡng, nếu không có tín ngưỡng thì cuối cùng cũng sẽ suy yếu và biến mất. Còn loại thần linh bẩm sinh như tôi, sinh ra đã có thần lực. Sau khi chuyển giao thần chức, thần lực bản nguyên của tôi vẫn được bảo tồn, không bị tín ngưỡng kìm kẹp. Hơn nữa ——" Anh giữ vẻ mặt bình thản, từ tốn nói, "Tôi vốn dĩ là một sơn linh tự do tự tại. Nếu không vì người dân sống trên Thái Sơn, tôi cũng sẽ không ra tay che chở. Sau này bất đắc dĩ phải quản lý bao nhiêu năm chuyện vặt vãnh, cũng mệt mỏi lắm. Hoàng Phi Hổ thay tôi nhận thần chức cũng là thay tôi làm những việc đó. Những năm tháng ngủ say trong núi sau này, tôi lại càng tiêu dao tự tại hơn."

Về lý trí, Nguyễn Tiêu biết học trưởng nói không sai, nhưng về tình cảm thì cậu vẫn thấy rất khó chịu.

Tông Tuế Trọng chỉ muốn nói rõ lai lịch của mình chứ không định làm tiểu học đệ buồn phiền mãi, bèn chuyển chủ đề: "Nguyễn học đệ, vừa rồi em hỏi tôi có phải đã nhớ lại tất cả hay không."

Nguyễn Tiêu ngạc nhiên ngẩng đầu —— học trưởng nói nhiều như vậy, đương nhiên là nhớ ra rồi chứ?

Nhưng Tông Tuế Trọng lại lắc đầu: "Những gì có thể nhớ lại chỉ là một số ký ức thuở ban đầu và gần đây nhất. Ngoài những chuyện về lai lịch đó ra, những thứ khác đều chỉ là hình ảnh mơ hồ mà thôi."

Nguyễn Tiêu có chút không hiểu.

Tông Tuế Trọng giải thích: "Những gì vừa kể với em là phần lớn những gì tôi nhớ được. Và việc tôi có thể nhớ lại những điều này cũng liên quan rất lớn đến em." Anh giơ tay ngăn Nguyễn Tiêu đặt câu hỏi, "Nguyễn học đệ, chiếc ấn Thành Hoàng trong tay em có thể tồn tại lâu như vậy, lại còn giữ được sự truyền thừa của linh hồn ấn, là bởi vì nó chính là chiếc ấn Thành Hoàng đầu tiên được ngưng tụ khi tòa thành trì đầu tiên xuất hiện. Nó có thể giữ lại chút thần tính cuối cùng cũng là vì thành trì mãi mãi trường tồn. Thành Hoàng chủ quản sinh tử của sinh linh trong thành, cũng chính là cấp dưới chính thức đầu tiên mà tôi có được sau khi được sắc phong làm Đông Nhạc Đế Quân."

Nguyễn Tiêu kinh ngạc thốt lên: "Hai chúng ta còn có mối duyên nợ này sao?"

Tông Tuế Trọng mỉm cười: "Quả là rất có duyên."

Anh còn một điều chưa nói, chính vì mối duyên sâu xa giữa Ấn Thành Hoàng và anh, nên chiếc ấn mới có thể duy trì chút thần tính đó cho đến khi Nguyễn Tiêu xuất hiện. Điều này cũng liên quan đến việc anh chuyển thế thuận lợi. Vị cấp trên đầu tiên từ thuở xa xưa này chưa hề tiêu vong, ít nhiều đã che chở cho linh hồn của Ấn Thành Hoàng, giúp nó cầm cự được lâu hơn. Nếu không, Ấn Thành Hoàng vẫn sẽ phải "ép trâu uống nước" vào phút chót, nhưng chuyện đó có lẽ đã xảy ra mười mấy, thậm chí hai mươi mấy năm trước, và người được chọn hơn phân nửa sẽ không phải là Nguyễn Tiêu của hiện tại.

Tông Tuế Trọng không nhắc đến chuyện này mà quay lại những lời trước đó.

"Nguyễn học đệ, ở Âm phủ em đã dùng Ấn Thành Hoàng chứng minh thân phận, lại dùng thần lực của em đánh thức tôi." Trong lòng anh dâng lên một cảm giác kỳ lạ, tiếp tục nói, "Sau khi trở về, em kể cho tôi nghe những gì em thấy ở dưới đó, tôi mới có thể nhớ lại một số thứ... Tuy nhiên, ngoài những điều này ra, thân thể tôi vẫn là phàm nhân. Thần lực và tàn hồn đều dùng để trấn áp Địa ngục, ngoại trừ cái hố đen liên kết với tàn hồn phía sau, tôi chẳng khác gì người thường."

Nguyễn Tiêu nghe mà vô cùng chấn động, lòng dậy sóng, cứ đi đi lại lại trong thần miếu.

"Vậy nên những quỷ hồn tấn công anh trước đây đều do tàn hồn của anh tự động phản kích, điều khiển hố đen hút chúng xuống Địa ngục?"

Tông Tuế Trọng đáp: "Đúng vậy."

Nguyễn Tiêu vội vàng hỏi tiếp: "Vậy bản thân học trưởng không thể kiểm soát nó sao?"

Tông Tuế Trọng biết hắn muốn hỏi gì, bèn nói: "Mở lối vào thì được."

Mắt Nguyễn Tiêu sáng rực, hỏi dồn: "Vậy học trưởng có thể cho em quyền hạn tống những ác quỷ em đã thẩm vấn xuống Địa ngục không? Khi em đưa chúng xuống, có thể không cần phải đích thân đi một chuyến xuống Âm phủ, mà cứ ném trực tiếp vào hố đen của học trưởng là được, đúng không? Thậm chí nếu em nhờ học trưởng hỗ trợ đánh ác quỷ vào Địa ngục, học trưởng cũng có thể được chia công đức... đúng không? Chắc là được chứ nhỉ?"

Nghe đoạn đầu, Tông Tuế Trọng có chút dở khóc dở cười, nhưng nghe đến đoạn sau, anh bỗng hiểu được tấm lòng của tiểu học đệ.

Ánh mắt anh trở nên ấm áp, trả lời: "Được."

Nguyễn Tiêu lập tức nở nụ cười tươi rói.

Vậy thì tốt quá, quá tốt rồi... Khoan đã.

Nguyễn Tiêu bỗng nhiên lại nhìn Tông Tuế Trọng với vẻ hơi rối rắm: "Đúng rồi học trưởng."

Tông Tuế Trọng: "Sao?"

Biểu cảm của Nguyễn Tiêu rất phức tạp: "Vậy là... ban ngày học trưởng là sếp của em, còn buổi tối... vẫn là sếp của em à?"

Tông Tuế Trọng hiếm hoi bị cứng họng.

Anh nghĩ ngợi một lát mới trầm giọng nói: "Ban ngày là quan hệ thuê mướn bình đẳng, buổi tối..." anh nói trôi chảy câu tiếp theo, "Dù sao tôi cũng đã từ nhiệm từ lâu, lại chuyển thế đầu thai, chỉ còn lại tàn hồn, sớm đã không còn là Đông Nhạc Đế Quân năm xưa. Em cũng không phải là Thành Hoàng của thời đại tôi còn nắm thần chức. Giữa tôi và em không có quan hệ trực thuộc. Sau này tôi trấn áp Địa ngục, em thưởng thiện phạt ác, cùng nhau kiếm công đức, coi như là đối tác bình đẳng."

Thực ra Nguyễn Tiêu cũng chỉ có ý trêu đùa. Dù ban ngày làm thuê cho đối phương, cậu cũng không cảm thấy mình thấp kém hơn, đi làm thôi mà, có phải bán thân đâu. Cậu nói buổi tối vẫn phải gọi sếp cũng không có ý gì sâu xa. Tuy nhiên nghe học trưởng giải thích nghiêm túc như vậy, trong lòng cậu cũng rất thoải mái —— thực ra không cần giải thích đâu, nhưng giải thích rồi, chẳng phải chứng tỏ... học trưởng thực sự rất, rất để ý đến cậu sao? Tâm trạng tốt thật đấy, ha ha.

Thế là Nguyễn Tiêu cười rạng rỡ với Tông Tuế Trọng: "Được! Vậy sau này chúng ta cùng nhau cố gắng nhé?"

Tông Tuế Trọng: "Ừ."

"Đúng rồi học trưởng, thực ra em còn một vấn đề rất muốn biết."

"Vấn đề gì?"

"Cái tên của học trưởng hơi lạ nhỉ, Tông Tuế Trọng... Vừa rồi hình như anh có nhắc tên thật là 'Tuế Sùng' phải không?"

"Ừ. Thái Sơn còn gọi là Đại Tông. Nhà họ Tông đúng lúc bị hãm hại gặp nạn tại Thái Sơn, lại là dòng họ có phúc trạch thâm hậu, có duyên với tôi. Tuế Trọng là hài âm của Tuế Sùng, là do kỵ húy tên thần..."

"...Học trưởng cẩn thận thật đấy."

"Vì mạng sống thôi."

"Sao học trưởng nói chuyện đột nhiên văn vẻ thế?"

"Vừa nhớ lại một số chuyện nên có chút chưa quen, tôi sẽ chú ý."

"À..."

.

"Mấy bình này là đám quỷ tướng quân..."

"Mấy bình này là lũ tra nam tiện nữ..."

"Đống này là bọn buôn người..."

"Còn đây là..."

Nguyễn Tiêu lần lượt bê từng cái bình, cái hũ từ trong Ấn Thành Hoàng ra. Bên trong đều giam giữ những ác quỷ lệ quỷ cùng hung cực ác đáng bị đày xuống Địa ngục, tất cả đều đã được thẩm phán xong xuôi, vạn sự đã chuẩn bị chỉ thiếu Địa ngục. Giờ biết Tông học trưởng chính là vị trấn áp Địa ngục, anh có quyền hạn trực tiếp tống chúng xuống, lại còn có cả lối đi tắt siêu tốc nữa chứ!

Lúc trước thẩm phán thì gian nan chút, nhưng giờ tống vào Địa ngục thì đơn giản hơn nhiều. Áp giải ác quỷ ra, đưa vào hố đen, rồi để Tông Tuế Trọng chuyển đến tầng địa ngục tương ứng. Mỗi đợt chưa đến một phút là xong.

Chỉ khoảng nửa giờ sau, tất cả những kẻ đáng xuống Địa ngục đều đã được tống tiễn đi. Tất cả bình hũ đều trống rỗng, được xếp gọn gàng vào một góc thần miếu. (TruyenduocdangtaiwordpressHikariare&wattpadKaorurits)

Giây phút này, Nguyễn Tiêu cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm. Điều khiến cậu sướng nhất là ông trời nợ cậu bao nhiêu công đức bấy lâu nay, sau khi tống đám ác quỷ xuống Địa ngục, công đức liền rào rào trút xuống người cậu như mưa. Sơ bộ đánh giá, ít nhất cũng phải hai vạn điểm!

Nguyễn Tiêu thở ra một hơi đầy mãn nguyện. Không uổng công cậu nghẹn khuất bấy lâu, giờ đã được bù đắp cả rồi. Đừng nhìn khoảng cách để thăng cấp Thành Hoàng vẫn còn xa, nhưng dù sao thanh tiến độ cũng đã tăng lên một đoạn dài.

Nhưng mà, học trưởng hiện giờ thế nào rồi? Cậu không nhịn được nhìn về phía Tông Tuế Trọng.

Trên người Tông Tuế Trọng, công đức cũng dày đặc gần như Nguyễn Tiêu. Cũng phải thôi, Nguyễn Tiêu bắt quỷ thẩm quỷ, còn việc giam giữ trừng phạt hoàn toàn dựa vào Địa ngục. Hai người đúng là phân công hợp tác, công đức chia đều cũng là hợp lý.

Ngoài họ ra, trong những vụ án trước đây, rất nhiều quỷ thần khác cũng góp sức, nên mỗi người cũng được chia một phần công đức. Tuy kém xa so với Thành Hoàng và người trấn áp Địa ngục, nhưng tích tiểu thành đại, cộng lại cũng không phải con số nhỏ. Ít nhất hiện tại trên tượng thần của họ, kim quang đã sáng hơn một chút.

Tại Xà cốc, các quỷ thần đang bận rộn cũng giật mình kinh ngạc.

Trời giáng công đức!

Trong sự ngỡ ngàng, họ vội vàng thông qua tượng thần để dò hỏi, mới biết Nguyễn Tiêu đã tìm ra cách mở cửa Địa ngục, bù đắp lại số công đức chưa được tính trước đây... Đương nhiên, lại là một trận vui mừng khôn xiết.

Được phát đủ lương còn nợ, có ai mà không vui chứ.

Hết chương 188.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro