Chương 237+238

Chương 237: Bóng chồng bóng

Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa - Edit: Kaorurits

Trên mặt Tông Tâm Di thoáng hiện vẻ lo lắng, bà cau mày nói: "Đã mấy ngày rồi, con bé không chỉ không xuống được giường mà thời gian tỉnh táo mỗi ngày cũng rất ít. Phần lớn thời gian nó đều ngủ li bì. Lúc hôn mê, biểu cảm trên mặt nó không giống ngày thường, ngược lại trông rất khổ sở, như thể muốn kêu oan mà không kêu được..." Nói đến đây, bà thở dài, "May mà qua vài lần kiểm tra, bác sĩ đều nói con bé chỉ bị suy nhược tinh thần, cơ thể vẫn không có vấn đề gì."

—— Nếu không phải vậy, bà đã sớm lo sốt vó lên rồi, làm sao còn có thể bình tĩnh ngồi đây kể chuyện?

Nguyễn Tiêu cơ bản có thể xác định, đây là bị quỷ ám, và khả năng cao chính là Triệu Hiểu An. Chỉ là cậu có chút không hiểu, tại sao Triệu Hiểu An lại tìm đến Lê Tử Tịnh? Chẳng lẽ chỉ vì Lê Tử Tịnh mềm lòng? Ngoài ra... cái bóng đen xuất hiện cùng Triệu Hiểu An là thứ gì, tại sao lại đi cùng cô ta?

Kể xong chuyện nhà, Tông Tâm Di thành khẩn nói với Nguyễn Tiêu: "Tiểu Nguyễn, con xem chuyện này là thế nào?"

Nguyễn Tiêu cười: "Nếu tiện, con muốn đích thân đến xem thử."

Tông Tâm Di đương nhiên không có ý kiến, cảm kích nói: "Vậy thì cảm ơn Tiểu Nguyễn nhiều lắm." Bà ngừng một chút, "Khi nào thì..."

Nguyễn Tiêu hơi hé miệng định nói "ăn xong rồi đi" —— dù sao bản thân cậu không sao, nhưng bạn trai cậu không thể chịu đói được.

Bên kia, bà nội Phương Tâm Khiết đã lên tiếng: "Ăn cơm xong rồi hãy nói chuyện này."

Tông Tâm Di sực tỉnh, biết mình quá nóng vội, vuốt tóc cười trừ: "Đúng, đúng, ăn cơm trước đã."

Nguyễn Tiêu trấn an bà: "Ăn xong để học trưởng lái xe đưa chúng ta qua đó."

Tông Tâm Di định nói bà cũng lái xe được, nhưng Tông Tuế Trọng đã nhanh miệng đồng ý: "Được."

Liên quan đến chuyện ma quỷ và an nguy của Lê Tử Tịnh, mọi người cũng không có tâm trạng nhai kỹ nuốt chậm. Bữa sáng kết thúc nhanh chóng, ai nấy xốc lại tinh thần, lái xe theo sau Tông Tâm Di về nhà bà.

Chồng Tông Tâm Di xuất thân thư hương thế gia, cha mẹ chồng sống trong một ngôi tứ hợp viện cổ tổ tiên để lại. Vợ chồng bà mua một căn biệt thự ở khu tiểu khu gần đó.

Mấy ngày nay, vì chuyện của Lê Tử Tịnh, ông bà nội cũng đều túc trực ở biệt thự để chăm sóc cháu gái. So với Lê Tuyển và Tông Tâm Di ban đầu không nghĩ đến chuyện tâm linh, hai ông bà ngay từ đầu đã nghi ngờ cháu mình trúng tà. Thế hệ trước thường tin vào những chuyện này hơn. Vì vậy, khi nghe con dâu nói muốn về nhà mẹ đẻ tìm đại sư, hai ông bà rất ủng hộ. Giờ nghe tiếng động ngoài cửa, họ vội vàng ra mở cửa đón khách.

Tông Tâm Di vội chạy lại đỡ: "Ba, mẹ, sao hai người lại ra đây? Mau vào nhà đi ạ, lần này đến đều là người nhà cả."

Ông bà nội Lê nghe xong nhìn ra ngoài, thấy cháu trai lớn của con dâu và một chàng trai trẻ, nhưng... đại sư đâu? Nghĩ lại, con dâu mới đi được một hai tiếng, hỏi thăm được tin tức đã là tốt rồi, đại sư chắc chưa tìm được nhanh thế. Nên họ cũng không lộ vẻ thất vọng, mời mọi người vào nhà trước.

.

Nguyễn Tiêu vừa bước vào biệt thự, lông mày đã giật giật, không kìm được nhìn sang Tông Tuế Trọng.

Tông Tuế Trọng cũng nhận ra, gật đầu với Nguyễn Tiêu.

—— Không sai, trong biệt thự vương vấn quỷ khí nhàn nhạt. Khoan bàn đến việc đó có phải là Triệu Hiểu An hay không, ít nhất nơi này thực sự có quỷ, hơn nữa còn là loại quỷ mang theo oan khuất.

Tông Tâm Di vốn là người tinh ý, vào cửa liền quan sát biểu hiện của Nguyễn Tiêu. Thấy màn tương tác giữa hắn và cháu trai, trong lòng bà thót một cái. Tuy bà đoán có thể là quỷ, nhưng nếu không phải thì ai lại muốn gặp ma thật chứ? Chỉ là hiện tại xem ra, e rằng thực sự đã gặp ma rồi...

Tông Tâm Di thấp giọng hỏi: "Tiểu Nguyễn à, thế nào?"

Nguyễn Tiêu cũng hạ giọng đáp: "Vẫn phải nhanh chóng xem người thế nào đã."

Tông Tâm Di hít sâu một hơi, dẫn Nguyễn Tiêu và Tông Tuế Trọng lên lầu.

Ông bà nội Lê không hiểu lắm.

Tông Tâm Di vội giải thích: "Ba, mẹ, đừng nhìn Tiểu Nguyễn còn trẻ, cậu ấy là một thiên sư rất lợi hại đấy. Lúc con về, Tiểu Nguyễn đang làm khách ở nhà, nghe chuyện liền đồng ý đến xem giúp Tịnh Nhi trước."

Ông bà nội Lê rất tin tưởng con dâu, nghe bà nói vậy cũng không tỏ ý coi thường Nguyễn Tiêu, vội vàng tránh đường mời họ đi trước, rối rít nói: "Vậy thì tốt quá, Tịnh Nhi đang ở trong phòng trên lầu, ba nó đang trông đấy."

Tiếp đó, Tông Tâm Di không khách sáo nữa, dẫn người đi thẳng lên tầng hai.

Ông bà nội Lê không yên tâm nên cũng đi theo.

.

Lê Tử Tịnh ở phòng ngủ phụ trên tầng hai. Căn phòng rất rộng, trang trí trang nhã nhưng vẫn giữ nét nữ tính. Trên chiếc giường êm ái, thiếu nữ trẻ tuổi đắp chăn mỏng, nằm ngửa với sắc mặt tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi. Bên mép giường, một người đàn ông trung niên nho nhã đang dùng khăn tay nhẹ nhàng lau mồ hôi cho con gái —— nhưng vô ích, vừa lau xong, chưa đầy một lát cô gái lại phát ra tiếng nói mớ mơ hồ, mồ hôi lạnh lại túa ra.

Không chỉ trên trán, cả người cô gái cũng ướt đẫm mồ hôi. Trong áo cô phải lót khăn bông mềm thấm nước, cứ nửa tiếng lại thay một lần. Theo lý thuyết, đổ mồ hôi nhiều như vậy sẽ mất nước, nhưng ngoài vẻ tiều tụy, cô gái không có dấu hiệu thiếu nước nghiêm trọng nào.

Khi nhóm Nguyễn Tiêu bước vào, họ nhìn thấy một Lê Tử Tịnh như vậy.

Cùng lúc đó, cậu cũng nhìn thấy một bóng mờ gần như trùng khít lên người Lê Tử Tịnh. Chính xác là một linh hồn đang nằm chung một thân xác với cô.

Theo bản năng, Nguyễn Tiêu dấy lên cơn giận dữ. Đây là ác quỷ muốn cướp xác người sống sao?! Nhưng cậu không để cơn giận làm mờ mắt, lập tức nhận ra linh hồn kia hành động rất nhẹ nhàng, không có ý định xua đuổi hồn phách của Lê Tử Tịnh, ngược lại dường như muốn mượn miệng cô để nói điều gì đó.

Đáng tiếc, quỷ nhập vào người, lời nói ra toàn là quỷ ngữ, người thường làm sao nghe hiểu được?

Liếc qua một cái, Nguyễn Tiêu quay sang hỏi Tông Tâm Di: "Cô có biết mặt mũi cô bé Triệu Hiểu An kia thế nào không ạ?"

Tông Tâm Di vội đáp: "Cô biết." Nhớ ra điều gì, bà đi đến giá sách lấy một cuốn album, "Lúc còn sống con bé quan hệ khá tốt với Tịnh Nhi, có chụp ảnh chung."

Nguyễn Tiêu nhận lấy cuốn album, lật xem vài trang, tìm được một tấm ảnh chụp chung vui vẻ của Lê Tử Tịnh và các bạn. Hắn chỉ vào cô gái đứng bên trái, đưa cho Tông Tâm Di xem.

"Là người này phải không ạ?"

Tông Tâm Di nhìn qua, khẳng định gật đầu: "Chính là nó." Bà ngạc nhiên, "Tiểu Nguyễn, sao cháu biết..."

Tiểu Nguyễn chỉ nghe tên Triệu Hiểu An qua lời bà kể, đáng lẽ không biết mặt, sao giờ lại như đã quen biết? Vừa nghĩ đến đây, bà chợt hiểu ra, đồng tử co rút lại.

Nguyễn Tiêu chỉ tay về phía Lê Tử Tịnh: "Cô ấy đang ở kia, ngủ chung với Lê cô nương đấy."

Tông Tâm Di tim như ngừng đập, thân thể lảo đảo.

Lê Tuyển đứng bên cạnh vẫn luôn chú ý từ lúc Nguyễn Tiêu vào phòng. Thấy Nguyễn Tiêu nói chuyện với vợ, ông đoán được mục đích của cậu. Giờ thấy vợ kinh hãi đứng không vững, dù trong lòng cũng rất lo lắng nhưng ông vẫn nhanh chóng bước tới, đỡ lấy bà.

Giọng Tông Tâm Di run rẩy: "Vậy... vậy con gái cô còn..."

Nguyễn Tiêu hiểu ngay bà đang nghĩ quẩn, lập tức trấn an: "Em ấy không sao."

Tảng đá lớn trong lòng Tông Tâm Di được trút bỏ, sức lực toàn thân như bị rút cạn, bà lảo đảo dựa vào chồng.

"Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi." Bà xoa mặt, "Xin lỗi, cô sốt ruột quá."

Nguyễn Tiêu cười nói: "Cô yên tâm, cháu sẽ gọi cô ta ra hỏi chuyện ngay. Mấy ngày qua không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, có lẽ cô ta chỉ muốn kêu oan thôi, không có ý hại người." Nói đến đây, cậu tỏ vẻ áy náy, "Cô à, để đề phòng vạn nhất, cô và chú cứ ra ngoài cửa chờ được không ạ? Trong phòng có học trưởng trông chừng là được rồi."

Tông Tâm Di định bảo không sợ, nhưng nghĩ lại sợ Tiểu Nguyễn có thủ đoạn riêng không tiện cho người ngoài xem, nên không nói gì thêm, kéo tay chồng đi ra ngoài. Hai người cùng dìu ông bà nội ra cửa, cẩn thận khép cửa lại.

Ngoài cửa.

Ông nội Lê lo lắng hỏi: "Vừa rồi Tiểu Nguyễn... Thiên sư nói thế là ý gì? Bảo Tịnh Nhi nhà mình bị ma nhập à?"

Bà nội Lê cũng vội nhìn con dâu.

Tông Tâm Di cũng đang thấp thỏm, nhưng vẫn an ủi: "Dù là bị nhập cũng không sao đâu ạ. Ý Tiểu Nguyễn là con bé vẫn ổn. Đợi cậu ấy hỏi chuyện xong, chúng ta sẽ biết rõ mọi việc."

Bà nội Lê thở phào nhẹ nhõm rồi lại thở dài: "Cô bé kia cũng đáng thương, nhưng cũng không nên bắt nạt Tịnh Nhi chứ, thật là..."

Ông nội Lê vỗ vỗ tay bà, nói: "Đừng nói vậy. Nếu Tịnh Nhi không sao thì chắc cô bé kia có oan khuất gì đó, giúp được thì giúp. Dù sao cũng là bạn thân của Tịnh Nhi, con bé vì chuyện này mà buồn bã bao nhiêu ngày nay, giúp được bạn nó cũng sẽ vui. Tôi nghĩ, cô bé kia không đi đâu mà tìm đến Tịnh Nhi, có phải vì hai đứa thân thiết nên muốn nhờ cậy không?"

Bà nội Lê ngẫm nghĩ rồi gật đầu: "Chắc là vậy rồi."

Bà cũng thấy thương cảm cho cô gái xấu số kia.

Người nhà họ Lê đều hiền lành, đôn hậu. Nghe nói con quỷ kia không có ý hại người, họ liền nghĩ đến việc giúp đỡ linh hồn đáng thương kia —— rốt cuộc mạng người là quan trọng nhất.

Tông Tâm Di nhìn hai ông bà, lại một phen an ủi.

Bà sẽ chờ xem. Nếu con gái thực sự không bị tổn thương gì thì bà mới tính đến chuyện khác. Còn nếu không... bà sẽ không dễ nói chuyện như cha mẹ chồng đâu.

Lê Tuyển hiểu tâm tư vợ, đặt tay lên vai bà, nhẹ nhàng vỗ về.

.

Trong phòng, sau khi mọi người ra ngoài và cửa đóng lại, Tông Tuế Trọng đi đến bên cửa sổ, kéo rèm kín mít.

Nguyễn Tiêu xoay người, nhìn về phía thiếu nữ trên giường.

"Triệu Hiểu An, ngươi tự mình ra đây, hay để bản quan lôi ngươi ra?"

Giây tiếp theo, thiếu nữ trên giường khẽ run lên.

Một luồng hàn khí âm lãnh từ từ tỏa ra từ người cô, dần tụ lại thành một làn khói nhẹ, đáp xuống đất rồi ngưng tụ thành hình bóng một nữ quỷ tái nhợt.

Đúng là Triệu Hiểu An.

Nữ quỷ run rẩy bước tới, cúi người sợ hãi: "Thành... Thành Hoàng gia, tiểu quỷ... tôi, dân nữ tham kiến Thành Hoàng gia."

Cách xưng hô lộn xộn này khiến khóe miệng Nguyễn Tiêu giật giật. Cậu phất tay bảo cô không cần đa lễ, đi thẳng vào vấn đề: "Khai thật đi, tại sao lại quấn lấy Lê Tử Tịnh? Cái bóng đen trong giấc mơ của cô ấy ngoài ngươi ra là thứ gì? Lê Tử Tịnh không oán không thù với ngươi, ngươi bám riết lấy cô ấy là vô lý. Nếu không đưa ra được lý do thỏa đáng, e rằng bản quan không thể tha cho ngươi."

Hết chương 237.

~~~~~~~~

Chương 238: Vô Thường sống

Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa - Edit: Kaorurits

Nữ quỷ — Triệu Hiểu An nghe Nguyễn Tiêu nói vậy, trên mặt thoáng hiện vẻ kinh hoàng.

"Dân nữ, dân nữ... tôi..."

Nguyễn Tiêu trong lòng cạn lời, ngoài miệng giục: "Được rồi, nói thẳng đi."

Triệu Hiểu An hít sâu một hơi quỷ khí, hốc mắt xanh lét rơm rớm nước mắt... Cuối cùng vẫn nức nở nói: "Tôi oan uổng, tôi oan uổng lắm! Thành Hoàng gia, họ nói tôi bị đột tử, ba mẹ tôi cũng chẳng chịu khám nghiệm tử thi. Chỉ cần họ làm khám nghiệm, họ sẽ biết tôi căn bản không phải đột tử, tôi là bị người ta hại chết!"

Nguyễn Tiêu nghiêm mặt. Từ lúc biết Triệu Hiểu An quấn lấy Lê Tử Tịnh, cậu đã đoán chắc bên trong có uẩn khúc. Giờ xem ra đúng là như vậy.

"Có oan khuất gì, ngươi cứ việc nói ra."

Triệu Hiểu An lau mặt, giọng run run: "Tôi, tôi tuy ngày thường làm việc rất mệt, nhưng cũng biết sức khỏe quan trọng. Tôi luôn tìm cách bồi bổ bằng đồ ăn dinh dưỡng, lúc nào được nghỉ ngơi là tôi tranh thủ nghỉ ngay. Tôi còn trẻ, tôi rất chú ý giữ gìn, không thể nào chết vì kiệt sức được."

Tuy nhiên, chuyện mình tự cho là đúng và thực tế đôi khi lại khác xa nhau. Lời này của Triệu Hiểu An cũng chưa chắc đã chính xác.

Nguyễn Tiêu không ngắt lời cô.

Triệu Hiểu An dù sao cũng là người có học, biết lý lẽ đó chưa đủ thuyết phục, liền nói tiếp: "Sau khi chết, tôi rất không cam tâm. Tôi cảm thấy mình không thể chết vì mệt được, dù có lẽ là do tôi nghĩ nhiều... Sau đó tôi phát hiện sau khi chết mình vẫn có ý thức. Tiềm thức mách bảo tôi phải đợi tại chỗ chờ quỷ môn xuất hiện để đi đầu thai, ít nhất cũng phải vài ngày. Nhưng ai ngờ đột nhiên tôi bị một lực lượng không biết từ đâu tới lôi kéo, khiến tôi hoảng hốt bay về một hướng làm tôi rợn tóc gáy. Cố tình, cố tình là tôi không thể nào chống cự được!"

Nguyễn Tiêu rùng mình.

Điều này không bình thường! Đúng như trực giác của Triệu Hiểu An, sau khi chết cô nên đợi đầu thất, đợi quỷ môn mở, chứ không phải bị thù hận làm mờ mắt đi tìm kẻ thù trả thù, càng không thể bị kéo về hướng mình sợ hãi.

Trong tình huống bình thường, chỉ có một khả năng: Có người đang chiêu hồn cô. Hơn nữa, kẻ chiêu hồn đó hơn phân nửa là không có ý tốt —— Nhưng ai lại biết cô thành quỷ ngay khi vừa chết, còn ra tay chiêu hồn nhanh gọn như vậy?

Triệu Hiểu An rất bất an, quỷ khí trên người cuộn trào!

"Sau đó, càng đến gần tôi càng phát hiện, hướng đó có thứ gì thuộc về cơ thể tôi!" Cô rít lên the thé, như bùng phát nỗi căm hận tột cùng, "Tôi không phải chết vì kiệt sức! Có kẻ đã lấy đồ của tôi! Tôi chết vì thiếu mất thứ đó!"

Nguyễn Tiêu thấy Triệu Hiểu An cuồng loạn, cau mày lại.

Cậu đánh một đạo thần lực sang, giúp Triệu Hiểu An từ từ bình tĩnh lại.

Triệu Hiểu An sợ hãi nhìn Nguyễn Tiêu, run rẩy nói: "Xin, xin lỗi."

Nguyễn Tiêu lắc đầu: "Không sao, làm quỷ đôi khi khó kiểm soát bản thân." Ngừng một chút, cậu hỏi tiếp, "Ngươi chết vì thiếu mất cái gì?"

Trong mắt quỷ của Triệu Hiểu An lóe lên tia máu: "Gan." Cô nói, "Tôi không nhớ tại sao mình lại mất gan, nhưng chắc chắn tôi chết vì thiếu gan. Nhất định có kẻ nào đó đã lấy gan của tôi! Nhưng mà, nhưng mà tôi không hiểu. Tôi chưa từng bị thương, cũng không có ký ức đi bệnh viện phẫu thuật, tại sao gan của tôi đột nhiên biến mất? Tôi không hiểu!"

Mày Nguyễn Tiêu càng nhíu chặt hơn.

Chết vì mất gan, có vài khả năng: Một là gan đột ngột biến mất. Nếu bị lấy sống thì sẽ đau đớn một thời gian chứ không chết ngay, nhưng Triệu Hiểu An không có triệu chứng đó. Muốn lấy gan mà không để lại vết thương, nạn nhân không cảm giác được đau đớn thì phải dùng tà pháp. Hai là Triệu Hiểu An thực ra đã bị phẫu thuật nhưng mất đi ký ức đó. Nhưng nếu vậy thì trên người cô cũng phải có vết mổ. Hơn nữa, làm cô mất trí nhớ, sống sót một thời gian dài... cũng phải dùng tà pháp. Tóm lại, kẻ đứng sau chẳng lẽ muốn lấy gan trước, rồi lại muốn lấy cả hồn của Triệu Hiểu An? Mục đích là gì? Tà đạo sĩ luyện quỷ là chuyện thường, nhưng gan người... thì có tác dụng gì?

Trong đầu Nguyễn Tiêu suy tính rất nhiều nhưng không nói ra.

Triệu Hiểu An thấy Thành Hoàng gia vẫn bình tĩnh lắng nghe mình kể lể, trong lòng cũng dần ổn định lại.

"Lúc đó tôi vừa sợ vừa muốn đi tìm lại bộ phận cơ thể. Khi ấy xác tôi chưa bị hỏa táng, tôi nghĩ mình không thể để thi thể không trọn vẹn mà hạ táng được. Nhưng khi bay được một nửa, tôi đụng phải một người."

Ánh mắt Nguyễn Tiêu khẽ động: "Đụng phải?"

Triệu Hiểu An gật đầu, nhớ lại với vẻ biết ơn: "Chính là cái bóng đen mà ngài nhắc tới. Lúc đó anh ta cũng ở dạng linh hồn, đã dùng thứ gì đó giữ tôi lại, giúp tôi thuận lợi dừng lại, không tiếp tục bay về hướng đó nữa. Tôi tỉnh táo hơn, cảm thấy rất sợ hãi, biết mình có đi tiếp cũng chưa chắc tìm lại được thứ đã mất, nói không chừng còn bị..." Cô ta thở hắt ra một hơi quỷ khí, "Người giúp tôi bảo rằng, anh ta là một 'Vô Thường sống', chuyên môn đưa quỷ đến Quỷ Môn."

Vô Thường sống?

Vô Thường sống hay còn gọi là Đi Vô Thường, hay người đi âm (tẩu âm nhân), là người sống phục vụ cho Âm phủ. Nói trắng ra là người có mắt Âm Dương, có thiên phú xuất hồn mà không gây gánh nặng lớn cho cơ thể.

Nguyễn Tiêu thầm nghĩ, trước kia khi Địa phủ còn tồn tại, Vô Thường sống cũng coi như một nghề tay trái, được Âm phủ che chở. Tuy thường xuyên xuất hồn nhưng không có gánh nặng gì, tổn hại cho cơ thể gần như bằng không. Nhưng hiện tại thì khác, Địa phủ biến mất, người có thiên phú muốn tự mình mày mò trở thành Vô Thường sống là rất khó. Làm nghề này e rằng gánh nặng lên bản thân cũng không nhỏ... Coi như là hàng hiếm.

Triệu Hiểu An kể tiếp: "Vị đại nhân Vô Thường sống đó là người tốt. Anh ta bảo trên người tôi bị tà pháp đánh dấu, trừ khi anh ta canh chừng tôi mỗi ngày, nếu không anh ta vừa đi, e là tôi lại bị thứ gì đó lôi đi mất. Tôi rất sợ hãi. Anh ta liền bảo tôi tìm một nơi có thể che chở mình, tốt nhất là người quen có giao tình, sẽ không kiên quyết đuổi tôi đi."

Nguyễn Tiêu vỡ lẽ: "Cho nên, ngươi tìm đến Lê Tử Tịnh."

Triệu Hiểu An áy náy gật đầu: "Tôi... tôi nghe Vô Thường sống đại nhân bảo phải tìm người quen có quan hệ tốt, gia thế tốt, lại có tâm địa lương thiện. Xuất thân như tôi, ngoài bạn học ra thì chẳng quen ai có gia thế tốt cả. Còn nếu nói có khả năng và nguyện ý giúp tôi... Trong tất cả mọi người, tôi biết Tịnh Tịnh là người lương thiện nhất, gia thế cũng rất tốt, nên nhờ Vô Thường sống đại nhân đưa tôi đến đây." Nói đến đây, cô ta vội vàng bổ sung, "Tôi đã hỏi rồi, việc này sẽ không gây hại cho cơ thể Tịnh Tịnh! Tịnh Tịnh đổ mồ hôi nhiều là do quỷ khí của tôi gây ra, không phải mất nước thật. Tôi sẽ không làm hại Tịnh Tịnh đâu!"

Nguyễn Tiêu gật đầu, ra hiệu cho cô ta tiếp tục.

Triệu Hiểu An cúi đầu nói: "Vô Thường sống đại nhân đưa tôi đến đây xong liền bảo rằng Tịnh Tịnh có mệnh cách phú quý rất tốt, nhưng dương hỏa không vượng, tôi muốn bám vào sẽ dễ dàng hơn, xung đột với Tịnh Tịnh cũng không lớn. Quả thực là ông trời cũng giúp tôi! Nhưng sức lực tôi yếu quá, vốn định báo mộng kể rõ sự tình cho Tịnh Tịnh, nhưng cô ấy hoàn toàn không nghe hiểu tôi nói gì, tôi cũng không cách nào diễn đạt rõ ràng... Vô Thường sống đại nhân bảo tôi cứ dứt khoát chờ đợi như vậy, tạo ra chút hiện tượng kỳ lạ. Anh ta bảo với gia thế như nhà Tịnh Tịnh, thấy cô ấy bị ma ám chắc chắn sẽ mời thiên sư Huyền môn đến. Đến lúc đó, thiên sư có thể nghe hiểu lời tôi, tôi sẽ có cơ hội kể rõ oan khuất..."

Lông mày Nguyễn Tiêu nhướng lên: "Nhỡ thiên sư đó không nghe ngươi nói, không phân rõ trắng đen đã đánh tan hồn phách ngươi thì sao?"

—— Thời trước, Vô Thường sống là sinh hồn, làm thêm chủ yếu để giúp quỷ sai khi quá tải công việc, hoặc khi người chết có mệnh cách đặc biệt mà quỷ sai thường không thể chạm vào. Vì vậy, Vô Thường sống quả thực có kỹ năng nhìn thấy thiện đức, quý lộc của con người.

Vô Thường sống nhìn ra mệnh cách phú quý của Lê Tử Tịnh rồi chỉ điểm cho nữ quỷ Triệu Hiểu An cũng là điều dễ hiểu.

Triệu Hiểu An theo bản năng ngẩng đầu lên, giọng chua xót:

"Vô Thường sống đại nhân nói, tôi làm quỷ rất yếu, là loại quỷ có oán hận nhưng không hung dữ, muốn tự mình đi báo thù là điều không thể. Anh ta cũng không đủ năng lực giúp tôi đối phó với tà thuật sĩ, phải nhờ người của Huyền môn chính tông. Con đường duy nhất để tôi giải oan là cầu xin người nhà Tịnh Tịnh, mong họ nể tình tôi chết thảm mà không làm hại Tịnh Tịnh để giúp đỡ tôi. Điều Thành Hoàng gia vừa nói, anh ta cũng đã nhắc nhở. Muốn cầu người thì phải mạo hiểm như vậy, nếu không chấp niệm của tôi không tan, vĩnh viễn không thể đầu thai... Tôi cũng hết cách rồi, đành phó mặc cho số mệnh vậy."

Chỉ là Triệu Hiểu An và Vô Thường sống đều không ngờ tới, người đến không phải đạo sĩ Huyền môn nào đó, mà lại là... Thành Hoàng gia?!

Thật đúng là gặp quỷ cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, cũng chẳng biết là vận may hay là xui xẻo nữa...

Nguyễn Tiêu đã hiểu rõ sự tình.

"Nể tình ngươi không làm hại Lê Tử Tịnh và bản thân có oan khuất, sau khi sự việc được giải quyết, ngươi hãy tự mình xin lỗi Lê Tử Tịnh. Nếu cô ấy tha thứ thì thôi, còn nếu không, bản quan sẽ sai quỷ sai đánh ngươi mấy trượng, trừng phạt tội tùy tiện bám vào người sống. Vô Thường sống chỉ điểm cho ngươi làm vậy, gây ảnh hưởng đến cuộc sống người thường, cũng đáng bị phạt như thế."

Triệu Hiểu An vội nói: "Kể cả Tịnh Tịnh tha thứ cho tôi, tôi cũng nguyện chịu mấy trượng này. Nhưng Vô Thường sống đại nhân làm vậy là để giúp tôi, tôi xin chịu phạt thay anh ta!"

Nguyễn Tiêu liếc cô ta một cái. Cô gái này cũng không phải kẻ vong ân phụ nghĩa.

"Việc này cũng phải xem khổ chủ có đồng ý hay không."

Đây là vì thực sự chưa gây ra hậu quả nghiêm trọng nên cậu mới cho họ cơ hội cầu xin khổ chủ tha thứ. Nếu khổ chủ đã bị tổn hại, thì dù có tha thứ, dù họ có ngàn vạn nỗi khổ tâm hay oan khuất, tội nào ra tội nấy, vẫn phải phạt. Đương nhiên, nếu khổ chủ không tha thứ thì đó là do họ tự làm tự chịu. Nếu không, cứ có oan khuất là tùy tiện bám vào người ta, người bị bám chẳng phải oan uổng quá sao?

Triệu Hiểu An lập tức im lặng. Cô cũng hiểu, dù mình có oan ức thì việc làm này cũng là thiếu đạo đức, không có tư cách đòi hỏi gì thêm.

"...Đợi Tịnh Tịnh tỉnh lại, tôi sẽ tạ tội với cô ấy, tùy cô ấy trừng phạt." Cuối cùng, cô ta rơi hai hàng lệ, nói, "Chỉ mong cô ấy vẫn còn coi tôi là bạn."

Nguyễn Tiêu phất tay, đây là chuyện giữa hai người họ.

"Được rồi, bản quan đã biết chuyện này. Ngươi vào trong ấn đi, đừng lưu lại nhà họ Lê nữa. Oan khuất của ngươi, bản quan sẽ xử lý."

Triệu Hiểu An không dám cãi lời, vội nói: "Tuân lệnh Thành Hoàng gia."

Nguyễn Tiêu nhẹ nhàng vẫy tay về phía cô ta, Triệu Hiểu An hóa thành một làn khói nhẹ bay tới, chui vào ấn Thành Hoàng.

Sau đó, Nguyễn Tiêu đánh một đạo thần lực vào người Lê Tử Tịnh đang hôn mê. Nhìn sắc mặt cô dần hồng hào trở lại, hắn mới đi kéo rèm cửa ra.

Tông Tuế Trọng nãy giờ vẫn im lặng quan sát bên cạnh liền bước tới cửa, mở cửa ra.

Hết chương 238.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro