Chương 239+240

Chương 239: Vô Thường sống đến

Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa - Edit: Kaorurits

Bên ngoài cửa, vợ chồng Tông Tâm Di và ông bà nội Lê đều nhìn vào với ánh mắt đầy mong chờ. Thấy Tông Tuế Trọng đứng ở cửa, họ có chút thất vọng, nhưng cũng không giấu được ý tứ dò hỏi.

Tông Tuế Trọng lách người sang một bên, Nguyễn Tiêu vừa vặn bước tới.

Nguyễn Tiêu không chịu nổi những ánh mắt nóng rực này, lập tức nói: "Con đã thu phục Triệu Hiểu An rồi, cô Lê cũng không sao nữa. Sau này chỉ cần bồi bổ cơ thể bằng các món canh dinh dưỡng dễ tiêu là được."

Nghe vậy, vẻ mặt Tông Tâm Di giãn ra đôi chút.

Lê Tuyển nhìn vợ, rồi thành khẩn nói với Nguyễn Tiêu: "Cảm ơn cậu, Tiểu Nguyễn." Sau đó quay sang Tông Tuế Trọng, "Cũng cảm ơn con đã bỏ thời gian qua đây một chuyến, Tuế Trọng."

Tông Tuế Trọng lắc đầu, ra hiệu không cần khách sáo.

Nguyễn Tiêu cười nói: "Với giao tình của con và học trưởng, chút chuyện nhỏ này không đáng nhắc tới. Tuy nhiên mấy ngày tới cô chú nên cho cô Lê thường xuyên phơi nắng. Dù Triệu Hiểu An không cố ý làm hại, cũng đã dùng quỷ khí bảo vệ để tránh làm cô Lê mất nước, nhưng cô ta dù sao cũng mang tính âm hàn. Phơi nắng giúp cô Lê xua tan hàn khí, chỉ có lợi chứ không có hại."

Tông Tâm Di nhìn vào trong phòng, thấy Lê Tử Tịnh quả nhiên đang ngủ rất an ổn. Bà cũng không vội cùng người nhà vào thăm, sợ đánh thức con gái, bèn chuyển chủ đề:

"Tiểu Nguyễn à, con có biết tại sao con bé Hiểu An lại muốn ám vào Tịnh Nhi không?"

Nguyễn Tiêu cười cười, nửa thật nửa giả đáp: "Cô ấy không phải chết đột ngột, mà có oan khuất. Tìm đến đây là vì nghe theo lời khuyên của một vị 'Vô Thường sống', muốn nhờ cô Lê giúp đỡ, điều tra xem ai đã hại chết mình. Nhưng bản lĩnh của cô ta có hạn, báo mộng không khiến cô Lê hiểu được, thành ra mới náo loạn như vậy. Con nghe cô ta kể, biết chuyện này không phải chuyện người thường có thể giải quyết, kể cả cô chú biết cũng có thể gặp nguy hiểm... Nên con quyết định mang cô ta đi luôn. Chuyện của cô ta, để con nghĩ cách."

Tông Tâm Di rất áy náy, ngập ngừng nói: "Thế này... chẳng phải là đẩy rắc rối sang cho con sao?"

Nguyễn Tiêu lắc đầu: "Cô đừng để ý, chuyện này vốn dĩ con cũng không thể bỏ mặc."

Ông bà nội Lê một mặt lo lắng cho cháu gái, một mặt cũng rất đồng cảm với cô bé Triệu Hiểu An. Nghe Tiểu Nguyễn thiên sư nói sẽ giúp đỡ cô bé kia, họ cũng bớt lo, dồn tâm trí vào việc chăm sóc cháu gái. Lát nữa phải nghĩ cách tẩm bổ cho cháu, lúc cần phơi nắng thì hai bộ xương già này cũng phải giúp một tay chứ.

Lê Tuyển trước sau như một ủng hộ vợ, bà nói gì ông cũng tán thành.

Cuối cùng, Nguyễn Tiêu và Tông Tuế Trọng cáo từ ra về.

Về phần Triệu Hiểu An chết oan uổng thế nào, trên người cô ta còn bí mật gì, những chuyện đó Nguyễn Tiêu không kể với nhà Tông Tâm Di. Tông Tâm Di cũng ý tứ không hỏi nhiều, chỉ là sau khi họ rời đi, bà đã gửi rất nhiều lễ vật đến nhà cũ họ Tông, nói rõ là tạ lễ cho Tiểu Nguyễn thiên sư...

Tiễn hai người ra cửa, nhìn xe lăn bánh đi xa, nhóm Tông Tâm Di mới rón rén vào phòng. Bên mép giường, tận mắt thấy Lê Tử Tịnh không còn tái nhợt yếu ớt như trước, sắc mặt đã hồng hào trở lại, họ mới thực sự yên lòng.

"Tuyệt đối không được bạc đãi Tiểu Nguyễn thiên sư đâu đấy." Ông nội Lê trịnh trọng dặn dò.

Tông Tâm Di đáp: "Cha cứ yên tâm."

.

Rời khỏi nhà họ Lê, Tông Tuế Trọng lái xe đưa Nguyễn Tiêu về nhà tổ trước.

Hai vợ chồng già ở nhà tổ hiển nhiên cũng rất quan tâm chuyện của Lê Tử Tịnh, thấy hai người trở lại liền hỏi thăm ngay.

Nguyễn Tiêu kể lại sự việc, báo tin bình an cho họ yên tâm. Sau đó, cậu trịnh trọng cáo biệt hai ông bà —— Vốn dĩ đi thẳng về rồi gọi điện báo cũng được, nhưng dù sao đích thân đến chào vẫn thể hiện sự tôn trọng hơn.

Phương lão thái thái nghe hai người muốn đi, trong lòng có chút không nỡ, nhìn Nguyễn Tiêu nói: "Không thể ở lại chơi với bà thêm vài ngày nữa sao?"

Nguyễn Tiêu có chút cảm động, nhưng cậu đâu thể ở mãi nhà người ta được? Dù đã lâu không được hưởng sự quan tâm của trưởng bối, và cậu cũng thực sự quý mến bà Phương, nhưng vẫn là không tiện.

Vì thế, cậu mím môi, khẽ lắc đầu.

Phương lão thái thái liếc mắt là nhìn ra suy nghĩ của cậu, cũng không nỡ làm khó, thở dài nói: "Thôi được rồi. Tiểu Nguyễn à, sau này nhớ thường xuyên về chơi nhé? Bảo thằng Tuế Trọng đưa con về." Nói đến đây, bà lo lắng dặn thêm, "Bà biết Tiểu Nguyễn có bản lĩnh, nhưng vẫn phải biết tự bảo vệ mình cho tốt đấy."

Nguyễn Tiêu toét miệng cười: "Vâng, con nhớ rồi ạ!"

Lão Tông đổng nhìn hai người lưu luyến không rời, mới lời lẽ thấm thía nói: "Làm việc là tốt, cũng phải chú ý sức khỏe."

Thu dọn đồ đạc đơn giản, Nguyễn Tiêu theo sau Tông Tuế Trọng rời khỏi nhà tổ.

.

Về đến biệt thự, nhìn khung cảnh quen thuộc, trong lòng Nguyễn Tiêu bỗng dâng lên cảm giác ấm áp lạ thường. Cảm giác này nếu là khi cha mẹ còn sống thì không xa lạ gì, đó là cảm giác "về nhà". Nhưng cha mẹ đã mất từ lâu, cậu lại tìm thấy cảm giác ấy ở nơi này... Có lẽ là do cậu và học trưởng sớm chiều bên nhau, lại đã xác định danh phận. Nơi ở do vị học trưởng tốt bụng cung cấp này, giờ đã trở thành tổ ấm của họ.

Lặng lẽ nghĩ vậy, trên mặt Nguyễn Tiêu không nhịn được nở nụ cười.

Tông Tuế Trọng đứng bên cạnh nhìn thấy, khẽ giơ tay chạm nhẹ lên đỉnh đầu cậu.

Cảm nhận hơi ấm trên đỉnh đầu, Nguyễn Tiêu nghiêng đầu, mắt cong cong cười.

Ánh mắt Tông Tuế Trọng cũng dịu dàng đi.

Trong khoảnh khắc, bầu không khí vô cùng ấm áp.

Nguyễn Tiêu thuận tay đóng cửa lại, không kiềm chế được giơ tay ôm lấy cổ Tông Tuế Trọng.

Tông Tuế Trọng ăn ý cúi đầu, môi kề môi.

Tiếp theo là một nụ hôn triền miên và nồng nàn.

Sau nụ hôn, hai người nhìn nhau cười, tâm trạng thư thái.

Tuy nhiên, vẫn còn việc phải làm.

Nguyễn Tiêu lấy ấn Thành Hoàng ra, nhẹ nhàng lắc một cái, thả nữ quỷ tiều tụy kia ra ngoài.

Triệu Hiểu An vừa ra đã thấy mình ở một nơi khác, càng thêm khép nép. Cô vốn là cô gái trẻ có chí tiến thủ, luôn cố gắng tìm hiểu thông tin bên ngoài. Trước đó mải kêu oan với Thành Hoàng gia nên không để ý, giờ mới phát hiện thanh niên lạnh lùng đầy khí thế đứng bên cạnh chính là vị tiểu Tông đổng của Huyền Hoàng Giải Trí mà cô từng nghe danh —— cũng là anh họ của Tịnh Tịnh. Hồi đó Tịnh Tịnh biết cô nỗ lực kiếm sống nên từng giới thiệu cô đến Huyền Hoàng. Tịnh Tịnh bảo, tuy anh họ cô ấy không thiên vị người quen, nhưng ít nhất ở Huyền Hoàng, có bao nhiêu bản lĩnh thì hưởng bấy nhiêu, không có chuyện bị chèn ép vì quan hệ...

Nghĩ đến đây, lòng Triệu Hiểu An chua xót.

Nhưng đó đều là chuyện quá khứ. Cô giờ đã là ma quỷ, báo thù còn chưa xong, đâu còn tâm trí nghĩ đến chuyện đó.

Nén mọi tâm tư xuống đáy lòng, Triệu Hiểu An không dám biểu lộ ra ngoài.

"Thành Hoàng gia." Cô thấp giọng gọi.

Nguyễn Tiêu "Ừ" một tiếng, hỏi: "Ngày thường ngươi liên lạc với Vô Thường sống kia thế nào? Gọi anh ta đến đây đi, bản quan có việc muốn hỏi anh ta." Thấy nữ quỷ có vẻ bất an, cậu bổ sung, "Yên tâm, bản quan sẽ không làm khó anh ta. Cho dù có phạt anh ta một chút, cũng phải đợi sự việc ngã ngũ, đưa cả hai người các ngươi đến gặp cô Lê Tử Tịnh xin tha thứ rồi mới tính tiếp."

Nghe Nguyễn Tiêu nói vậy, Triệu Hiểu An mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nghĩ ngợi một lát, cô lắc đầu: "Tôi không có cách nào liên lạc với anh ấy, lần nào cũng là anh ấy tìm tôi. Từ khi tôi bám vào Tịnh Tịnh, đêm nào anh ấy cũng đến thăm. Anh ấy bảo làm vậy để giám sát tôi, tránh cho tôi không kiểm soát được quỷ tính mà làm hại Tịnh Tịnh."

Nguyễn Tiêu gật đầu: "Nếu vậy, anh ta đến nhà Lê Tử Tịnh không thấy ngươi, chắc chắn sẽ tìm cách lần đến đây... Vậy cứ chờ xem. Nếu tối nay anh ta vẫn không tới, bản quan sẽ dùng biện pháp 'Chiêu quỷ triều bái' để cưỡng chế câu hồn anh ta đến."

—— Vô Thường sống, nói trắng ra cũng nằm trong phạm vi quản hạt của Thành Hoàng. Chỉ cần nơi Vô Thường sống lui tới nằm trong vòng bán kính vài chục dặm quanh nơi Nguyễn Tiêu từng đi qua, thì đó chính là địa bàn của cậu. Kẻ đó buộc phải nghe lệnh, đến yết kiến hắn như bao quỷ hồn khác.

Triệu Hiểu An không dám nói nhiều, nhưng cô biết Vô Thường sống sẽ đến. Vị đại nhân Vô Thường sống đó thực sự là người rất tốt. Ngay từ đầu, anh ta đã vì cô - một oan hồn vô dụng - mà bôn ba ngược xuôi, dù chẳng nhận được chút lợi lộc nào...

Nguyễn Tiêu thu Triệu Hiểu An vào lại ấn Thành Hoàng.

Hiện tại mới giữa trưa. Vì hôm nay định dọn về biệt thự nên cậu và học trưởng đã báo trước với công ty sẽ không qua đó. Giờ còn sớm, ăn trưa xong rồi chiều vẫn nên ghé công ty một chuyến...

Ngay khi Nguyễn Tiêu vừa nghĩ vậy, Tông Tuế Trọng đã lên tiếng:

"Ăn cơm trước đã, chiều đến công ty."

Lông mày Nguyễn Tiêu không khỏi nhướng lên —— Hai người họ đúng là tâm linh tương thông nha.

Tông Tuế Trọng đang nhìn cậu, vẻ mặt lạnh lùng ban đầu đã biến mất, thay vào đó là sự dịu dàng chỉ dành riêng cho cậu.

.

Buổi chiều, hai người đến công ty bận rộn một hồi, giải quyết hơn nửa số công việc tồn đọng trong hai ngày qua. Một phần còn lại họ mang về nhà, định bụng tối nay sau khi gặp Vô Thường sống, nếu còn thời gian thì xử lý nốt trước khi ngủ.

Nhân viên Huyền Hoàng Giải Trí ai nấy đều bận tối tăm mặt mũi. Đặc biệt từ khi Nguyễn Tiêu đến làm trợ lý hiểu ý sếp nhất, hiệu suất của Tông Tuế Trọng tăng gấp đôi, kéo theo hiệu suất của toàn bộ nhân viên cũng phải tăng tốc chóng mặt.

Cuối cùng cũng đến giờ tan làm. Nguyễn Tiêu và Tông Tuế Trọng rời công ty đúng giờ. Nhân viên lúc này mới dám buông công việc trong tay, hớn hở như được đại xá, chạy như bay đi quẹt thẻ ra về.

... Một ông sếp cuồng công việc đã khổ, hai ông sếp cuồng công việc thì nỗi khổ nhân đôi. Có lẽ lợi ích duy nhất khi trợ lý Nguyễn đến là anh ta và BOSS có thể sẽ xin nghỉ cùng nhau, những ngày đó nhân viên mới được thở phào một chút... Dù rằng trước khi nghỉ, họ thường bị ép làm việc gấp đôi, mệt như chó chết.

Nguyễn Tiêu không biết suy nghĩ của nhân viên Huyền Hoàng. Theo bạn trai về nhà, cậu vừa làm việc vừa đợi Vô Thường sống.

Và Vô Thường sống cũng không làm Triệu Hiểu An thất vọng. Vừa qua 8 giờ tối, bên ngoài biệt thự thấp thoáng có chút dị động.

Giây phút này, Nguyễn Tiêu đột ngột dừng tay, gập mạnh màn hình laptop xuống.

Tông Tuế Trọng vẫn chưa dừng công việc lại.

Nguyễn Tiêu đứng dậy, đi ra cửa, mở cửa.

Ngoài cửa có một bóng người mờ ảo đang đứng, đội mưa gió bão bùng.

Thời tiết đêm nay không tốt lắm, mưa to tầm tã. Sinh hồn của Vô Thường sống đứng trong mưa, rõ ràng nước mưa không thể thấm vào hồn thể, nhưng nhìn vẫn thấy chật vật vô cớ.

Đặc biệt là... quần áo của hắn rách rưới tả tơi, trông y hệt một gã ăn mày.

Hết chương 239.

~~~~~~~~

Chương 240: Phó Quân

Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa - Edit: Kaorurits

Tuy tạo hình có phần thảm hại, nhưng Nguyễn Tiêu liếc mắt một cái đã nhìn thấy lớp công đức kim quang dày đặc trên người sinh hồn này. Trong lòng cậu khẽ động.

"Vào đi."

Sinh hồn lặng lẽ bước vào, vẻ mặt trầm mặc ít lời.

Hồn thể không dính nước, nên dù hắn trông như vừa dầm mưa to, nhưng khi bước vào, sàn nhà vẫn khô ráo, không hề có chút vết nước nào.

Cửa đóng lại, Nguyễn Tiêu bắt đầu cẩn thận quan sát người này.

Nói là kẻ lưu lạc cũng không hẳn, chỉ là trông quá mức lôi thôi lếch thếch mà thôi. Râu ria xồm xoàm, quần áo tả tơi —— bộ dạng này dù không phải ăn mày thì cũng là kẻ khốn cùng thất vọng. Một người bị cuộc đời vùi dập đến mức này mà vẫn còn tâm trí giúp đỡ một nữ quỷ tình cờ gặp trên đường? Vậy thì luồng kim quang công đức đầy người kia cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Chưa đợi Nguyễn Tiêu nói gì, Tông Tuế Trọng đã lên tiếng trước.

"Phó Quân."

Sinh hồn người đàn ông thất vọng kia run lên, đột ngột ngẩng đầu.

"Tông đổng, ngài biết tôi sao?"

Nguyễn Tiêu cũng tò mò, nhưng đầu óc cậu xoay chuyển rất nhanh, lập tức kết nối một đoạn ký ức với người đàn ông này.

Trên giá sách trong văn phòng của bạn trai có một số dự án bị hủy bỏ, trong đó có một hạng mục liên quan đến biên kịch kiêm đạo diễn tên là "Phó Quân". Đó là một đoàn phim chuẩn bị thành lập. Vì Tông Tuế Trọng rất coi trọng kịch bản đó và cũng đánh giá cao tài năng của Phó Quân, nên định trực tiếp bỏ vốn đầu tư, làm một bộ phim nghệ thuật tranh giải để nâng cao vị thế của Huyền Hoàng Giải Trí. Nhưng không ngờ, ngay khi cấp dưới đang bàn bạc với Phó Quân, anh ta bỗng nhiên rút lui vì lý do nào đó rồi bặt vô âm tín, kịch bản kia cũng coi như bỏ dở. Sau này, người mang kịch bản đó đến lại là một gã đạo diễn trung niên ngạo mạn, tự xưng là đạo diễn mới. Nhưng qua điều tra, Tông Tuế Trọng cảm thấy gã này không đủ trình độ làm phim nghệ thuật nên muốn mua lại kịch bản để mời đạo diễn khác, nhưng gã kia không chịu. Cuối cùng chuyện không đi đến đâu, kịch bản cũng không lọt vào tay công ty giải trí lớn nào, có quay xong hay không cũng chẳng ai biết, tóm lại là chìm nghỉm không sủi tăm, càng không có chuyện tranh giải thưởng gì cả.

Dự án có kế hoạch bị hủy bỏ đột ngột này từng được đưa cho Nguyễn Tiêu xem như một ví dụ thất bại điển hình. Lúc đó Nguyễn Tiêu còn nghi ngờ đạo diễn Phó Quân gặp chuyện gì, sau đó cũng có chỉ thị tìm kiếm tung tích của anh ta nhưng không thấy... Không ngờ, Phó Quân hiện tại lại xuất hiện trước mặt họ với hình tượng và "công việc" như thế này.

Vô Thường sống... hóa ra chính là Phó Quân.

Bên này Nguyễn Tiêu đã nhớ ra, bên kia Tông Tuế Trọng nhàn nhạt nói: "Tôi từng xem qua kịch bản của anh."

Phó Quân vuốt mặt, hít sâu một hơi: "Vinh hạnh cho tôi vì ngài vẫn còn nhớ."

Tông Tuế Trọng khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa —— dù sao nhân vật chính hiện tại không phải là anh, mà là tiểu học đệ.

Quả nhiên Phó Quân cũng không quên sự hiện diện của Nguyễn Tiêu. Thần uy cuồn cuộn tỏa ra khắp phòng, nếu không phải vì quá sốc khi bị Tông Tuế Trọng gọi tên thì hắn đã chú ý ngay từ đầu rồi.

Lập tức, hắn cúi người hành lễ: "Bái kiến Thành Hoàng gia."

Hành lễ xong, tâm trạng Phó Quân vô cùng phức tạp. Hắn chưa từng nghĩ trên đời này lại có thần linh tồn tại. Thậm chí hắn còn nghĩ, nếu sớm biết có thần linh, thì năm đó hắn đã chẳng đến nông nỗi này... Đau đớn nhắm mắt lại, hắn im lặng, không nói thêm gì nữa.

Đã có Thành Hoàng gia ở đây, hắn không cần phải lo lắng cho cô bé đáng thương kia nữa.

Triệu Hiểu An lo lắng nhìn vị Vô Thường sống tốt bụng, lại nhìn sắc mặt nghiêm túc của Thành Hoàng gia, cảm thấy không khí có chút căng thẳng. Cô hé miệng định nói gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Nguyễn Tiêu quan sát Phó Quân xong, thấy hắn đã chào hỏi, liền nói: "Phó Quân, bản quan triệu ngươi đến là có chuyện muốn hỏi, mong ngươi thành thật trả lời."

Phó Quân nghe giọng điệu văn vẻ cổ đại này cảm thấy uy nghiêm hơn hẳn so với lời nói thông thường, dừng một chút rồi đáp: "Thành Hoàng gia cứ hỏi, tôi xin biết gì nói nấy."

Nguyễn Tiêu gật đầu: "Vậy trước tiên ngươi hãy kể lại những điểm bất thường khi gặp Triệu Hiểu An đi."

Phó Quân đã chuẩn bị tâm lý từ trước, biết đây là điều đối phương muốn biết nhất nên không hề giấu giếm.

"Việc chết đột ngột như Hiểu An, hồn phách bị tà pháp đánh dấu rồi bị lôi kéo về một hướng cố định, đây không phải lần đầu tiên tôi gặp." Biểu cảm của hắn rất ngưng trọng, "Chỉ tính riêng những trường hợp tôi phát hiện trong phạm vi hoạt động của mình ở Đế đô, đã có không dưới bảy người." hắn bổ sung, "Đều phát hiện trong vòng hai năm gần đây."

Nguyễn Tiêu sững sờ —— Bảy người? Cậu không ngờ lại nhiều đến thế.

Phó Quân cười khổ: "Thời nay áp lực cuộc sống lớn, mỗi năm số người chết đột ngột rất nhiều. Chỉ riêng năm ngoái, số người chết đột ngột ở Đế Đô đã lên tới hơn hai ngàn. Trong số đó, rất nhiều người lao lực thành bệnh, có người không liên lạc được người thân nên bị hỏa táng vội vàng, có người gia đình ở xa không đến kịp, có người có gia đình nhưng không ai quan tâm... Con số bảy người cỏn con chìm nghỉm trong biển người chết đột ngột đó, chẳng gợn lên chút bọt sóng nào."

Nguyễn Tiêu nghẹn lời.

Đúng là vậy. Tuy cậu không đặc biệt chú ý, nhưng Nhật Dạ Du Thần dưới trướng cậu mỗi ngày đi tuần đều báo cáo không ít vụ tử vong bất thường. Vô Thường sống phát hiện ra bảy người cũng không có gì lạ.

Phó Quân tiếp tục: "Trong bảy người này, có ba người mất một quả thận, một người mất lá lách. Vốn dĩ chuyện này cũng bình thường, người ta mất những nội tạng này vẫn sống được, tôi cũng không để ý mãi. Nhưng còn ba người kia... Họ lần lượt mất đi tim, gan, phổi. Không có gan thì sẽ chết trong thời gian ngắn, nhưng người kia sống được ít nhất ba tháng mới đột tử. Không có tim phổi thì chết ngay lập tức, nhưng người này cũng sống thêm được mấy tháng. Hiểu An chính là người bị mất gan." Nói đến đây, hắn liếc nhìn Triệu Hiểu An, "Lúc đó tôi đã cố ý đi xem thi thể. Gan biến mất hoàn toàn, nhưng thi thể lại có biểu hiện như vừa mới chết, giống hệt như đột ngột mất gan mà chết. Nhưng nhờ kinh nghiệm mấy lần trước, tôi đợi đến khi thi thể được đưa vào lò hỏa thiêu để quan sát kỹ. Quả nhiên, khi ngọn lửa vừa liếm vào xác, thi thể đột nhiên biến đổi thành hình dạng đã chết từ mấy tháng trước..."

Đồng tử Nguyễn Tiêu co rút mạnh.

—— Vậy nghĩa là, Triệu Hiểu An cũng đã dùng cái xác không hồn để đi lại suốt mấy tháng sau khi mất gan mà không hề hay biết?

"Vậy thì... Triệu Hiểu An đã lỡ mất quỷ môn từ lâu rồi." Nguyễn Tiêu đột ngột nói, đầu thất cũng đã qua từ đời nào.

Phó Quân gật đầu: "Đúng vậy."

Triệu Hiểu An mặt đầy hoảng loạn. Cô chưa bao giờ nghĩ mình không phải trường hợp đặc biệt. Vậy... vậy cô là cái gì? Còn có rất nhiều người giống cô sao? Cô... cô thực ra đã chết từ rất lâu rồi?

Khi quỷ khí trên người cô cuộn trào dữ dội, đôi mắt quỷ sắp chuyển sang màu đỏ như máu vì kích động, đột nhiên một tiếng hừ nhẹ vang lên, quét sạch mọi tạp niệm trong đầu cô.

Triệu Hiểu An hoàn hồn, mới phát hiện vừa rồi là Thành Hoàng gia đã đánh thức mình.

Sau khi trấn an Triệu Hiểu An, Nguyễn Tiêu quay sang nhìn Phó Quân.

"Nói tiếp đi."

Phó Quân tiếp tục: "Lần đầu tiên tôi gặp trường hợp người mất tim mà vẫn sống là khoảng hơn một năm trước..."

.

Hơn hai năm trước, Phó Quân vẫn là một phó đạo diễn kiêm biên kịch tràn đầy hy vọng. Vì muốn mang lại cuộc sống tốt đẹp cho vợ con, và cũng vì giấc mơ đạo diễn của mình, hắn đã lấy hết can đảm gửi kịch bản cho Huyền Hoàng Giải Trí. Khi đó hắn nghĩ, chủ tịch Huyền Hoàng còn rất trẻ, có nhuệ khí, lại đang cần nâng cao nội hàm văn hóa cho công ty, biết đâu có thể giúp hắn hiện thực hóa giấc mơ làm đạo diễn chính thức.

Hết chương 240.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro