Chương 253+254

Chương 253: Chân thành hợp tác

Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa - Edit: Kaorurits

Huyền môn và Bảo Gia Tiên đều hành động rất nhanh chóng. Trước kia hai thế lực này vốn có ranh giới người - yêu rõ ràng, ngoài mặt ít qua lại, thậm chí còn có chút xích mích ngầm. Nhưng giờ đây, dưới sự chỉ đạo trực tiếp của Thành Hoàng gia, họ bắt đầu hợp tác chặt chẽ với nhau.

Ngay sau khi rời khỏi thần miếu, các môn phái Huyền môn lập tức dùng bùa Chân Ngôn để kiểm tra đệ tử trong môn. Đồng thời, họ triệu tập các đạo sĩ, dị nhân dân gian thuộc hai đại giáo phái từ khắp nơi về Thanh Long Quán ở Đế Đô để tham dự Đại hội Đạo pháp—— thực chất là để dùng bùa Chân Ngôn kiểm tra từng người một. Sau đó, họ phân công nhân sự tỏa đi các nơi tiến hành rà soát toàn diện.

Cùng lúc đó, các tộc Bảo Gia Tiên cũng triệu hồi con cháu từ khắp nơi về, dùng bùa Chân Ngôn kiểm tra. Sau khi xác minh xong, họ liên lạc với người của Huyền môn, phân phối tộc nhân đáng tin cậy đi các nơi, phối hợp chân thành với các đạo sĩ đã được tuyển chọn, dùng sở trường riêng của mỗi bên để tiến hành tìm kiếm.

Một cơn gió ngầm đang âm thầm thổi qua thế giới tâm linh...

.

"Mẹ kiếp! Lại thêm một vụ nữa!" Nhan Bình đá mạnh vào tường, mặt đầy giận dữ, "Tên biến thái này là cái gì vậy? Gây án liên tục, hắn biết phân thân chắc? Hôm qua ở Hải Thành, hôm nay ở Sơn Thành. Hại chết bao nhiêu người như vậy sao hắn không đi chết sớm đi!"

Mấy cảnh sát bên cạnh lật xem hồ sơ và ảnh chụp trên tay, cũng đều giận sôi máu.

Không trách họ phẫn nộ. Sau khi tổ trọng án được thành lập, không chỉ còn là vài vụ án lẻ tẻ nữa. Khắp nơi trên cả nước đều xuất hiện những người chết bất đắc kỳ tử rồi bị móc nội tạng. Càng quỷ dị hơn là, những thi thể đó hễ gặp lửa liền lập tức biến đổi thành xác chết đã lâu. Có người chết vài tháng, có người hơn một tháng, nửa tháng, thậm chí là vài ngày... Cứ như thể hung thủ đứng sau màn ngày càng mất kiên nhẫn.

Những cảnh sát này thường xuyên tiếp xúc với nhiều vụ án, trong đó có vài người từng trải qua sự kiện "Thành Hoàng báo mộng" nên trời sinh nhạy cảm hơn người thường. Vì vậy khi án kiện dần leo thang, họ cũng lờ mờ cảm thấy sự việc có lẽ đang vượt quá tầm kiểm soát thông thường.

Một cảnh sát không nhịn được đập bàn: "Gần đây rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ có yêu ma quỷ quái thật sao? Không phải bảo sau khi kiến quốc không được thành tinh hả, thế đống này là cái quái gì!"

Một cảnh sát khác phụ họa: "Đừng nói nữa, tôi cũng thấy vụ này rất tà môn. Biến thái sát nhân cuồng bình thường làm sao làm được đến mức này? Các cậu nói xem, liệu có phải có người có dị năng không?"

"Cũng có thể là tà giáo! Bọn chúng làm ra mấy chuyện này không có gì lạ."

"Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Chúng ta đâu có dị năng!"

"Sếp đã xin chỉ thị cấp trên cho phép sử dụng vũ khí hạng nặng trong thời kỳ đặc biệt, cũng xin chi viện vũ lực rồi."

"Nhưng trọng điểm là hiện tại chúng ta căn bản không xác định được hung thủ là ai!"

"Haizz, không chỉ chúng ta đâu. Gần đây hình như còn xảy ra chuyện khác nữa. Có mấy ông chủ ở các thành phố cấp hai đột ngột phá sản nhảy lầu. Tôi nghe nói cấp trên nghi ngờ có uẩn khúc nên điều tra, kết quả sự việc chỉ là trùng hợp thôi. Chuyện phá sản không tìm ra điểm bất thường nào, phần lớn là do cạnh tranh thương mại hoặc tai nạn dẫn đến đứt gãy chuỗi vốn."

"Tôi cũng nghe nói vụ đó. Nhưng xảy ra thường xuyên quá, nếu là công ty nhỏ thì thôi, đằng này toàn là công ty niêm yết, ảnh hưởng không nhỏ đâu..."

"Nói đi cũng phải nói lại, hay là chúng ta thắp nhang xin Thành Hoàng gia chỉ điểm xem sao?"

"Cậu mê tín dị đoan cái gì đấy? Cục cảnh sát chúng ta không được làm thế."

"Thôi đừng nói thế, trước kia chúng ta đúng là..."

Các cảnh sát nhao nhao bàn tán. Nhan Bình nghe thấy, lại đột ngột đập bàn một cái.

Tiếng động lớn lập tức khiến mọi người im bặt.

Nhan Bình nghiêm mặt quát: "Đủ rồi! Đang giờ làm việc mà nói nhảm cái gì đấy? Tập trung làm việc đi!"

Các cảnh sát nghe xong vội vàng im lặng lại, ai nấy đều nghiêm túc trở lại với công việc.

Nhan Bình thở dài một hơi.

Khi phát hiện vụ án quá quỷ dị, hắn đã lén lút bái lạy Thành Hoàng và dường như cũng nhận được chút hồi đáp. Thành Hoàng gia đúng là thần linh, nhưng ngài chỉ quản lý một thành phố, chuyện ở tỉnh ngoài ngài không tiện can thiệp trực tiếp. Tuy nhiên ngài cũng tỏ ý sẽ sắp xếp quỷ thần đến các tỉnh khác điều tra, giải quyết sự việc sớm nhất có thể. Vì vậy, hắn chỉ có thể cố gắng phong tỏa tin tức vụ án để tránh gây hoang mang dư luận. Còn về chuyện Thành Hoàng gia nhờ tra cứu chữ viết quá khứ... Lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự không chắc chắn từ phía ngài ấy, nên cũng chỉ đành nén nghi hoặc trong lòng, tập trung vào việc trước mắt.

Thần tiên có việc của thần tiên, cảnh sát nhân dân người phàm như họ cũng phải nỗ lực phá án bằng năng lực của chính mình.

.

Phụng Sơn quả thực ngày càng không che giấu dấu vết. Tuy nhiên, dù phía Huyền môn và Bảo Gia Tiên đã giăng lưới khắp cả nước, tìm được vài tên tà thuật sĩ hoặc yêu quái liên quan đến hắn, nhưng cứ hễ bắt được là bọn chúng lập tức phát nổ, thi cốt hóa thành tro bụi, hồn phách tan biến vào hư vô.

Trong tình huống đó, Phụng Sơn vẫn như con chuột chũi trốn kỹ dưới lòng đất, đào mãi không ra. Nhưng hắn không lộ diện thì thôi, án mạng cần làm hắn vẫn làm. Ban đầu cảnh sát không tìm được hung thủ, về sau cảnh sát vẫn không phát hiện được, nhưng người của Huyền môn và Bảo Gia Tiên phái đến địa phương lại có thể phát hiện. Chỉ là khi họ phát hiện, những kẻ bị bắt dù là người, yêu hay ác quỷ đều sẽ tự phát nổ.

Đáng hận hơn là, tộc đàn Bảo Gia Tiên lục tục có thêm nhiều con cháu ở vùng sâu vùng xa mất tích. Một số tiểu yêu khó khăn lắm mới thành tinh, tuy không thuộc Bảo Gia Tiên nhưng có quen biết với họ, cũng lặng lẽ biến mất rất nhiều —— Không nghi ngờ gì nữa, đây là Phụng Sơn đang tìm kiếm nguyên liệu cho 12 Nguyên Thần Đồ của hắn!

.

"Bùm ——"

Hàn Trang túm lấy cái đuôi cáo lông tạp bên cạnh, lao mạnh ra ngoài. Đến phút cuối, y chồm người lên che chắn cho nó, nhắm mắt chịu đựng những mảnh vỡ nóng hổi đập vào lưng đau điếng.

"Phui phui phui!" Đợi khi không còn thứ gì rơi xuống lưng nữa, Hàn Trang mới nhăn nhó ngồi dậy, nhổ bụi đất trong miệng, "Mẹ kiếp, lại là bom thịt người! Tên khốn nạn đó không có lương tâm à, thuộc hạ toàn dùng làm bia đỡ đạn!"

Con hồ ly lông tạp chui ra từ dưới bụng y, dùng móng vuốt chải chuốt lại bộ lông rối bù, lí nhí nói: "Hắn là đồ lòng lang dạ sói, sớm muộn gì cũng chết."

Hàn Trang lau mặt: "Đúng vậy, chắc chắn là thế. Ngươi nói xem đây là lần thứ mấy chúng ta gặp chuyện này rồi? Lần nào cũng không bắt được hắn, rốt cuộc hắn trốn ở xó xỉnh nào?"

Hồ ly lông tạp nói: "Đừng nói nhiều nữa, đi tìm tiếp thôi."

Hàn Trang bĩu môi, xoay người đứng dậy.

"Được rồi, tiếp tục tìm."

Từ khi nhận lệnh, Hàn Trang kết bạn với con Hồ tiên lông tạp này, cùng nhau đến địa phận Hồ Thành để tìm kiếm. Vận may của họ cũng chẳng biết là tốt hay xấu. Nói tốt thì chưa tìm thấy Phụng Sơn, nói xấu thì lại phát hiện được vài tên thuộc hạ của hắn. Đáng tiếc, tên Phụng Sơn kia quá xảo quyệt, dùng thuộc hạ như cỏ rác, không chút tiếc rẻ. Muốn dựa vào thuộc hạ để tìm ra Phụng Sơn hoặc ép hắn lộ diện là chuyện không thể nào.

Hồ ly lông tạp nhảy lên vai Hàn Trang. Hàn Trang cõng cái lưng đầy vết thương do thịt nát và mảnh vụn găm vào, phóng đi như bay. Y lấy ra một chiếc la bàn, lần theo hướng chỉ dẫn của quỷ khí, yêu khí mà rà soát từng nơi một.

"Tra xong khu phố này, về nhà trọ tắm rửa cái đã."

"Ta cũng muốn gội lông, chạy nhanh lên, nhanh lên!"

Tiếng của một người một hồ dần xa trong màn đêm.

Tuy nhiên, đêm nay định mệnh đã an bài họ không thể về sớm được.

La bàn chỉ dẫn Hàn Trang chạy một mạch đến một ngọn núi hoang bên ngoài Hồ Thành. Tại lưng chừng núi phát ra một luồng yêu khí nồng nặc. Nhìn con đường núi hiểm trở, y xắn tay áo, bám vào những tảng đá nhô ra mà leo lên.

Rất nhanh đã đến đích. Hàn Trang phát hiện một cái hang động. Hồ ly lông tạp đã che giấu mùi của họ từ khi đến gần núi, nên khi đến đây, chủ nhân của luồng yêu khí kia vẫn chưa có phản ứng gì.

Hàn Trang lập tức đi vào trong hang, rón rén không dám phát ra tiếng động. Nhưng vừa vào chưa được bao lâu, đột nhiên một con chuột khổng lồ từ bên trong lao vút ra ngoài!

Một bóng hồ ly cũng lao theo, là hồ ly lông tạp đuổi bắt.

Hàn Trang không ngờ trong hang lại là chuột —— chuyện này quá kỳ lạ? Nhưng y không đuổi theo. Để tránh trúng kế điệu hổ ly sơn, y để mặc hồ ly lông tạp đuổi bắt con chuột, còn mình tiếp tục tiến sâu vào trong hang.

Trong hang, yêu khí càng lúc càng nồng, còn lẫn cả những tia quỷ khí. Hàn Trang nín thở, càng thêm cẩn trọng. Càng vào sâu, đến tận cùng hang động, y đột nhiên bịt mũi, mắt trừng lớn.

Xác tiểu yêu nằm la liệt trên mặt đất, rất nhiều con yêu khí đã cạn kiệt. Da chúng bị lột sạch treo đầy vách động. Trên mặt đất còn có không ít pháp khí chứa yêu vật. Hàn Trang nhặt một cái lên xem, lập tức phát hiện bên trong có yêu quỷ đang gào khóc, cắn xé lẫn nhau, hoàn toàn mất đi thần trí, chỉ còn lại bản năng chém giết. Hành vi tổng thể của chúng dường như bị trúng một loại pháp thuật đặc thù nào đó, trông vô cùng cuồng loạn.

Hàn Trang hiểu rõ tình hình, sắc mặt ngưng trọng. Y không dám manh động, tuân theo mệnh lệnh của chưởng môn trước khi đi, móc trong túi ra một lá bùa sấm sét, gom hết đám pháp khí lại một chỗ rồi dùng bùa đánh cho tan nát.

Tiếp đó, phàm là thứ gì trong hang trông có vẻ liên quan đến tà ám hoặc có lợi cho Phụng Sơn đều bị Hàn Trang dùng thủ đoạn đặc biệt phá hủy sạch sẽ...

Coi như lại nhổ được một cái gai của Phụng Sơn. Chỉ là con chuột kia đã chạy thoát.

Hàn Trang đang định rời đi thì đột nhiên mặt đất dưới chân rung chuyển dữ dội, khiến y suýt chút nữa không đứng vững.

Hết chương 253

______________

Chương 254: Tìm thấy rồi?

Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa - Edit: Kaorurits

Cùng lúc đó, kim la bàn trong tay Hàn Trang xoay tròn điên cuồng khiến y trợn mắt há hốc mồm: Tà khí mạnh đến thế này sao?

Không kịp nghĩ nhiều, y vội vã lao ra khỏi hang động.

Mặt đất vẫn rung chuyển dữ dội. Nhờ thân pháp luyện võ nhiều năm, Hàn Trang miễn cưỡng giữ được thăng bằng không bị ngã. Ra đến bên ngoài, y lập tức ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc theo gió núi bay tới, xộc vào mũi khiến y choáng váng, buồn nôn. Nhưng cũng chính vì thế, trong lòng y thót một cái, thầm nghĩ: Chẳng lẽ xui xẻo đụng trúng Phụng Sơn thật rồi?

Lúc này, từ ngọn núi bên kia, một bóng xám xịt chạy như bay tới, dừng lại ngay trước mặt Hàn Trang. Không phải con hồ ly lông tạp chạy đi bắt chuột thì còn ai vào đây? Khóe miệng nó còn dính máu, bộ lông vốn đã chẳng đẹp đẽ gì giờ lại bị trụi thêm mấy mảng, trông càng thêm thảm hại.

Hàn Trang theo phản xạ đưa tay đỡ lấy nó, vội hỏi: "Thế nào, bắt được không?"

Hồ ly lông tạp bực bội nói: "Đừng nhắc nữa. Vốn dĩ bắt được rồi, đang ngậm trong mồm chạy về thì đất rung núi chuyển, hất văng con chuột ra ngoài, rơi xuống khe núi nát bét thành đống thịt vụn. Sau đó ta ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, cảm thấy tình hình không ổn nên vội chạy về đây."

Hàn Trang gật đầu hiểu ý: "Ta bên này cũng vậy. Vừa dùng bùa sấm sét phá hủy đồ đạc trong động xong thì cảm thấy không ổn, chạy ra thì gặp ngươi."

Hai người nhanh chóng trao đổi vài câu. Hồ ly lông tạp nhảy lên vai Hàn Trang, cả hai cẩn thận dò xét xung quanh, hướng về phía mùi máu tanh nồng nhất.

Dị trạng rất rõ ràng. Chẳng mất bao lâu, họ đã phát hiện ra trong thung lũng bên trái ngọn núi có oán khí bốc lên ngùn ngụt, thấp thoáng còn có luồng khí kỳ quái dao động khiến cả người lẫn hồ ly đều kinh hãi.

Cổ họng Hàn Trang chuyển động khó khăn. Y móc trong ngực ra một lá bùa ẩn thân, dán lên người. Phái Mao Sơn của y có bề dày lịch sử, nội tình thâm hậu, đệ tử gánh vác trọng trách như y đương nhiên được trang bị bùa ẩn thân hộ mệnh. Còn hồ ly lông tạp nhảy xuống, nhờ thân hình nhỏ bé nên dễ dàng ẩn nấp giữa khe đá và cỏ dại, cùng Hàn Trang tiếp cận thung lũng.

Nấp sau một tảng đá nhô ra, Hàn Trang nhìn thấy giữa làn oán khí dày đặc trong thung lũng, một bóng người mờ ảo đang cầm lá cờ đen hình thù kỳ quái, đứng lầm bầm giữa một trận pháp vẽ bằng máu và thịt nát... Giây phút này, y giật mình, nín thở, căng thẳng tột độ.

Phụng Sơn! Chắc chắn là Phụng Sơn đang bày trận!

Nghĩ đến đây, Hàn Trang không dám manh động, sợ có biến cố sẽ không kịp báo lại cho Thành Hoàng gia. Vì thế y cẩn thận lùi lại phía sau, lùi mãi đến tận sườn núi bên kia, đảm bảo dù Phụng Sơn có ngẩng đầu lên cũng không nhìn thấy mình, y mới lấy bức tượng Thành Hoàng nhỏ mang theo bên người ra, hạ giọng thành kính gọi: "Thành Hoàng gia, Thành Hoàng gia, tôi đang ở sườn núi hoang phía Tây Nam ngoài thành phố Hồ. Trong thung lũng gần đây oán khí ngút trời, có người đang bày trận, nghi là Phụng Sơn..."

.

Nguyễn Tiêu ngồi khoanh chân trong thần đường, sau lưng là bức tượng thần của chính mình. Ba nén hương cao ngút nghi ngút khói. Trong làn khói lượn lờ, cậu nhắm mắt cẩn thận cảm nhận tín ngưỡng dâng trào từ bốn phương tám hướng, phân biệt từng tiếng lòng của các tín đồ.

Để tránh bỏ lỡ tin tức về Phụng Sơn, từ sau buổi họp mặt với người trong Huyền môn và Bảo Gia Tiên, cậu tạm thời từ chức ở Huyền Hoàng, ở lì trong thần đường tại biệt thự của Tông Tuế Trọng.

Để phối hợp với cậu, Tông Tuế Trọng đã đặc biệt cho người tăng ca làm gấp một bức tượng Thành Hoàng lớn đặt tại đây. Mục đích là để trợ lực cho cậu, giúp cậu thu thập thần lực từ khắp nơi tốt hơn —— Rốt cuộc, nếu lấy ấn Thành Hoàng làm vật trung gian thì rất tốn tâm sức, mà đối với cậu hiện tại, mỗi chút thần lực đều phải tiết kiệm triệt để.

—— Vì mục đích này, Nguyễn Tiêu đã mấy ngày mấy đêm không ăn không ngủ. Phải biết, đối với một "xác sống" từng ăn uống không ngừng nghỉ như cậu thì đây quả là cực hình không tưởng.

Đột nhiên, một tiếng lòng dồn dập truyền đến, vang vọng trong ý thức của cậu.

Nguyễn Tiêu mở bừng mắt.

Tiếng lòng này đến từ một đạo sĩ nào đó, truyền tin rằng: Có nơi tà khí lan tràn, có kẻ đang khắc họa trận pháp, rất có khả năng là Phụng Sơn?

Gần như ngay giây tiếp theo, Nguyễn Tiêu bật dậy, hiện hóa thần thân, nương theo phương hướng của bức tượng nhỏ kia, lập tức dịch chuyển đến bên cạnh vị đạo sĩ đó.

Có thể nói, đây là một trong những năng lực tiện lợi nhất của thần linh.

Đại quỷ mặt xanh xuất hiện khiến vị đạo sĩ kia vội vàng hành lễ, chỉ vào rừng núi phía trước, nói: "Thành Hoàng gia, khu rừng kia gọi là rừng Quỷ Khóc. Trước kia là vùng đất chết không ai dám tới gần, luôn có âm khí tồn tại nên dù bên trong có xuất hiện dị thường gì cũng ít người để ý. Hôm qua tiểu đạo đến đây, chỉ ôm tâm thái cầu may đi vào điều tra. Mất cả ngày trời, cuối cùng phát hiện trong rừng Quỷ Khóc quả thực có điều bất thường. Tiểu đạo không dám đến gần nên rời khỏi rừng trước để bẩm báo ngài..."

Nguyễn Tiêu gật đầu: "Đã vậy, bản quan sẽ vào xem trước."

Đạo sĩ nói: "Vâng, để tiểu đạo dẫn đường cho ngài."

Nguyễn Tiêu không phản đối.

Đạo sĩ đi trước, vòng qua những cái cây hình thù kỳ dị đầy âm khí. Phía trước hiện ra một mảng rừng bị chặt trụi cây cối, tạo thành một khoảng đất trống tương đối bằng phẳng ở giữa. Nơi đó tỏa ra tà khí nồng nặc. Trên mặt đất có rất nhiều thứ máu thịt be bét xếp thành một trận pháp kỳ dị. Đường nét hỗn loạn nhưng chứa đựng sức mạnh tà ác, những thứ máu thịt kia trông cũng giống nội tạng... Quả thực rất giống trận pháp mà Phụng Sơn muốn làm...

Nhưng khi Nguyễn Tiêu nhìn kỹ, cậu lại thở dài thất vọng.

"Không phải."

Đạo sĩ sững sờ.

Nguyễn Tiêu thuận tay đánh một đạo thần lực tới, trận pháp kia liền bị phá hủy. Sau khi bị phá hủy, nó cũng chẳng lộ ra sức mạnh đặc thù nào, cứ thế tan biến một cách tùy tiện —— Nếu thực sự là trận pháp tà ác, khi bị phá hủy nhất định sẽ có phản ứng dữ dội, chứ không phải như bây giờ, giống hệt một đống thịt vụn bị quét đi.

Đạo sĩ thấy vậy cũng hiểu mình đã tìm nhầm chỗ.

"Chẳng lẽ đây là do đồ tà giáo gà mờ nào đó làm ra để lừa người?"

Trận pháp này hoàn toàn vô dụng, thường chỉ có loại tà giáo cuồng tín nhưng không có bản lĩnh mới làm những trò này. Nhưng nghĩ kỹ lại cũng không đúng. Nếu thật là tà giáo vô năng làm, ít nhất cũng phải có người ở đó chứ? Đằng này ngay cả bóng người mà đạo sĩ nhìn thấy trước đó cũng không còn. Giả sử bóng người đó là tín đồ tà giáo, chẳng lẽ chỉ trong chốc lát, một kẻ người trần mắt thịt lại có thể chạy thoát nhanh như vậy?

Nguyễn Tiêu khẽ nhíu mày, cậu cũng đang suy nghĩ xem rốt cuộc chuyện này là thế nào...

Đúng lúc này, cậu đột nhiên lại cảm nhận được có người đang gọi mình, cũng đến từ một bức tượng nhỏ khác.

Nghe rõ tiếng lòng truyền đến, biểu cảm Nguyễn Tiêu thay đổi.

Lần này người gọi là người quen - Hàn Trang, tín đồ rất thành kính của cậu. Tin tức Hàn Trang truyền đến là: anh ta có thể đã phát hiện tung tích của Phụng Sơn.

Nguyễn Tiêu khựng lại, định dịch chuyển đến chỗ Hàn Trang xem sao. Nhưng cậu không ngờ, chưa kịp đi thì lại có thêm vài đạo tiếng lòng truyền đến. Tất cả đều báo rằng họ phát hiện tung tích, nghi là Phụng Sơn.

Và những kẻ nghi là Phụng Sơn đó... đều đang khắc họa trận pháp...

Hết chương 254.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro