Chương 257+258
Chương 257: Đối chiến Phụng Sơn 01 - Ấn Thành Hoàng VS Tiểu gạch vàng
Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa - Edit: Kaorurits
Dung mạo này, căn bản chính là dáng vẻ tuổi già của Phụng Sơn, không sai đi đâu được!
Tuy nhiên, Nguyễn Tiêu không vội quan sát Phụng Sơn, mà nhanh chóng nhìn về phía đại trận kia.
Toàn bộ đường nét của đại trận đều là những hoa văn cực kỳ quỷ dị, màu đỏ tươi, được vẽ bằng máu người. Trong dòng chảy của máu lại xuất hiện vô số điểm nút. Tại mỗi điểm nút đều đặt năm cặp nội tạng của những người khác nhau, phân chia theo ngũ hành Kim - Mộc - Thủy - Hỏa - Thổ, tạo thành một hình ảnh tựa như hình nhân. Và các điểm nút này kết hợp lại, tạo thành một đồ án lồng ngực nội tạng khổng lồ hơn... Huyết khí ngút trời. Hơn nữa những nội tạng đó đều chứa đầy oán khí. Khi đồ án dần hoàn chỉnh, oán khí khuấy động thiên tượng, khiến cả vùng trời phía trên dần tụ tập mây đen u ám, toát ra khí thế vô cùng tà ác, đang không ngừng leo thang.
Nhìn rõ cảnh tượng này, Nguyễn Tiêu cảm thấy như bị mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi, suýt chút nữa buồn nôn. Cậu nín thở, không lập tức xúc động ra tay, mà vận dụng sức mạnh của Ấn Thành Hoàng, triệu hoán các quỷ thần dưới trướng!
Cùng lúc đó, trong đám mây đen vô biên kia, dường như có những luồng sức mạnh đang va chạm nhau. Mỗi lần va chạm lại tóe ra một tia sét, những tia sét này xuyên qua tầng mây, như nóng lòng muốn giáng xuống!
Đây là lôi kiếp. Trận pháp bên dưới quá tà ác, đã kinh động đến thiên địa, dẫn dụ lôi kiếp phản ứng.
Chỉ là, chưa đến bước cuối cùng, lôi kiếp này vẫn phải bị động tuân thủ quy tắc, không thể lập tức giáng xuống —— Nếu là thời thượng cổ xa xưa, khi Lôi Thần còn tại vị, hễ bên dưới có tà thuật sĩ làm chuyện này, các vị thần tuần du sẽ bẩm báo lên Thiên cung. Thiên Đế hạ chỉ, Lôi Thần xuất động, ngay trước khi trận pháp hình thành sẽ đánh xuống sấm sét, phá tan tà trận!
Nhưng hiện tại, không được nữa rồi.
Muốn lôi kiếp giáng xuống, chỉ có thể đợi đến lúc Phụng Sơn độ kiếp.
Trên Ấn Thành Hoàng trong tay Nguyễn Tiêu, thần quang mênh mông, không ngừng phun ra nuốt vào.
Các bức tượng quỷ thần đều tỏa ánh sáng nhạt, nhanh chóng trở nên linh động. Tiếp đó, Ấn Thành Hoàng phun một cái, những quỷ thần đang bám vào tượng thần lần lượt bị đẩy ra, rơi xuống đất, trong chớp mắt khôi phục dung mạo thần linh vốn có.
"Thành Hoàng gia!"
Họ đồng loạt hành lễ.
Nguyễn Tiêu vẻ mặt ngưng trọng: "Bản quan đi giải quyết Phụng Sơn. Các ngươi chú ý đề phòng, nếu Phụng Sơn có thủ đoạn khác, các ngươi phải thay bản quan chặn lại, để bản quan có thể toàn tâm toàn ý diệt trừ hắn!"
Các quỷ thần đương nhiên không có dị nghị, thần sắc nghiêm túc, đồng thanh đáp: "Thuộc hạ tuân lệnh."
Đại trận bên dưới thành hình rất nhanh, luồng sức mạnh tà dị kia cũng đang tăng lên chóng mặt. Nguyễn Tiêu không thể đợi Phụng Sơn hoàn thành đại trận rồi mới bị sét đánh —— rốt cuộc tên kia còn có Khí Vận Châu bảo hộ, nếu đánh không chết mà hắn lại tăng tiến thực lực thì chẳng phải tự chuốc thêm phiền phức sao? Vì thế cậu không do dự, trực tiếp vận thần lực, thúc giục Ấn Thành Hoàng, giáng một đòn sấm sét xuống Ngũ Hành Thăng Tiên Đại Trận kia!
Ấn Thành Hoàng được thần lực kích phát, thần quang tỏa sáng rực rỡ. Từ trên cao, một hư ảnh con dấu khổng lồ hiện ra, từ trên trời giáng thẳng xuống đại trận!
Đây là một luồng sức mạnh cuồn cuộn, trang trọng uy nghiêm, mang theo uy áp mênh mông, có khả năng khắc chế mạnh mẽ đối với thăng tiên đại trận đầy tà khí. Phụng Sơn ở bên dưới lập tức phát hiện ra luồng sức mạnh này, sắc mặt hơi đổi.
Thần lực?
Phụng Sơn đạo nhân nheo đôi mắt già nua, móc trong ngực ra một viên gạch vàng nhỏ, cắn ngón tay quệt máu lên trên, rồi ném thẳng lên trời ——
Trong chớp mắt, viên gạch vàng nhỏ biến thành một khối gạch vàng khổng lồ như tảng núi, va chạm trực diện với hư ảnh Ấn Thành Hoàng.
Giây tiếp theo là một tiếng nổ kinh thiên động địa!
"Bùm ——"
Khoảnh khắc gạch vàng và hư ảnh Ấn Thành Hoàng va vào nhau, dư chấn năng lượng lan tỏa ra bốn phương tám hướng, khiến núi đá hai bên rung chuyển dữ dội.
Cùng lúc đó, hư ảnh bị đánh tan, còn ánh sáng trên viên gạch vàng cũng đột ngột ảm đạm đi.
Hàn Trang đang chạy thục mạng xuống chân núi bỗng thấy đất dưới chân rung chuyển. Hồ ly lông tạp trên vai suýt bị hất văng xuống, vội vàng dùng đuôi quấn chặt cổ Hàn Trang.
Hàn Trang cũng suýt ngã, may mà khả năng giữ thăng bằng tốt nên lảo đảo vài cái rồi đứng vững. Nhưng ngay lập tức, y lại co cẳng chạy xuống núi với tốc độ nhanh hơn, hận không thể mọc thêm tám cái chân.
Vừa chạy, y vừa nói: "Ta đã bảo chúng ta không thể ở lại trên núi mà? Nhìn cú va chạm kia xem, nếu chúng ta còn ở trên đó thì chắc bị hất văng xuống chân núi luôn rồi!"
Hồ ly lông tạp chẳng rảnh đấu võ mồm với y, chỉ kêu ré lên: "Chạy mau chạy mau!"
Hàn Trang cũng chỉ kịp nói câu đó, sau đó chẳng cần hồ ly nhắc, y càng chạy càng nhanh!
Nguyễn Tiêu dùng Ấn Thành Hoàng giáng một đòn, bất ngờ phát hiện Phụng Sơn tế ra gạch vàng, biểu cảm lập tức thay đổi.
"Thần Khí?"
Trong tay Phụng Sơn, thế mà lại có Thần Khí?
Nhưng Nguyễn Tiêu nghĩ lại liền thấy cũng không có gì lạ.
Khi Phụng Sơn thờ phụng Sơn Thần, thần linh trong thiên địa chưa diệt vong hoàn toàn. Sơn Thần trước khi tan biến đã truyền thừa cho hắn, dựa vào ký ức của Sơn Thần, hắn tự nhiên có thể nhận biết một số Thần Khí... Thần linh chết đi, phần lớn Thần Khí mạnh mẽ cũng biến mất theo, nhưng giống như vụ Quỷ tướng quân tìm được sợi xích của Vô Thường quỷ, Phụng Sơn muốn tìm vài món đồ không quá mạnh nhưng chắc chắn là Thần Khí thật sự thì cũng chẳng có gì lạ.
Tên Phụng Sơn này dù sao cũng là nhân vật sống hơn một trăm năm.
Đương nhiên, tuy Phụng Sơn có Thần Khí thì đối phó sẽ khó khăn hơn một chút, nhưng hắn không phải chủ nhân thực sự của Thần Khí, đối thủ lại là Nguyễn Tiêu - một vị thần linh chân chính. Cho nên đừng nhìn gạch vàng có thể đỡ được đòn của Ấn Thành Hoàng, nhưng chỉ sau một lần va chạm đã ảm đạm thần quang, đủ chứng minh nó thực chất không thể tranh phong với Ấn Thành Hoàng.
Giữa đại trận, Phụng Sơn đạo nhân cũng nhận ra gạch vàng không phải đối thủ của hư ảnh Ấn Thành Hoàng, nhưng vẻ mặt hắn vẫn rất thản nhiên. Hắn vừa chậm rãi tế ra gạch vàng lần nữa, vừa ôn tồn mở miệng: "Kẻ nào trên núi thế? Bản lĩnh khá lắm, bao nhiêu thủ thuật che mắt cũng không qua mặt được tôn giá. Quả thực là hỏa nhãn kim tinh, không phải tầm thường. Trên đời này e rằng không ai có thể so sánh với tôn giá. Ngay cả ta, Phụng Sơn tiềm tu trăm năm, cũng chưa từng gặp nhân vật như vậy."
Lời này nghe có vẻ tâng bốc, nhưng nếu ngẫm kỹ sẽ thấy đầy mùi châm ngòi ly gián —— Đương kim trên đời không ai sánh bằng, vậy các cao nhân Huyền môn khác sống đến tuổi này đều vứt cho chó ăn hết à? Lời này hắn cố ý nói cho "hai con sâu nhỏ" (Hàn Trang và hồ ly) bị phát hiện lúc trước nghe. Nhưng nói ra vào lúc này cũng là hại người không lợi mình. Huống chi người đến thực ra không phải nhân vật kiệt xuất nào của Huyền môn, mà là một vị thần linh. Cho dù Hàn Trang có nghe thấy lời này, thậm chí lời này cứ ong ong bên tai y, thì y cũng chẳng thể nảy sinh bất kỳ sự bất mãn hay ghen tị nào —— Người với Thần có gì mà so sánh? Y kính trọng còn không kịp ấy chứ.
Nguyễn Tiêu nghe hiểu ý đồ, không nói gì, chỉ cau mày rót thần lực vào Ấn Thành Hoàng lần nữa.
Phụng Sơn châm ngòi thì cứ châm ngòi, chưa chắc hắn không có ý định câu giờ, Nguyễn Tiêu sao có thể mắc mưu? Lập tức Ấn Thành Hoàng lại giáng xuống một cú thật mạnh!
Lần này, hư ảnh vẫn va chạm với gạch vàng, và vẫn bị gạch vàng đánh tan. Nhưng viên gạch vàng lần này hoàn toàn mất đi thần quang, đen sì sì rơi thẳng xuống đất, nằm im lìm.
Phụng Sơn đạo nhân lại nheo mắt.
Xem ra, đối thủ không phải kẻ dễ bị kích động, lại còn có Thần Khí trong tay.
Rốt cuộc là nhân vật nào nhảy ra ngáng đường thế này?
Hết chương 257.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chương 258: Đối chiến Phụng Sơn 02 - Quỷ thần xuất động
Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa - Edit: Kaorurits
Phụng Sơn hơi hé miệng định tiếp tục lời châm ngòi ly gián, nhưng Nguyễn Tiêu hiển nhiên không muốn để hắn câu giờ. Lập tức, thần lực lại được rót vào, hư ảnh Ấn Thành Hoàng tỏa hào quang rực rỡ trấn áp xuống, mang theo sức mạnh ngàn cân, toát lên thần uy không thể trái nghịch.
Trước đòn tấn công này, sắc mặt Phụng Sơn trầm xuống. Hắn ra tay lần nữa, ném ra một vật trông như chiếc bình bát.
Trên bình bát có phật quang lấp lánh, cũng là chiến lợi phẩm hắn thu thập được trong hơn 100 năm qua. Đáng tiếc, Thành Hoàng và Phật không cùng một hệ thống sức mạnh. Khả năng chống cự của chiếc bình bát này trước Ấn Thành Hoàng kém xa viên gạch vàng lúc trước.
Thế là, sau cú va chạm mạnh, chiếc bình bát lập tức vỡ tan tành. Hư ảnh Ấn Thành Hoàng tuy ảm đạm đi quá nửa nhưng phần sức mạnh còn lại vẫn không chút khách khí nện thẳng vào đại trận bên dưới!
Chỉ nghe "Đùng" một tiếng, đại trận rung chuyển dữ dội. Những nội tạng máu thịt nhầy nhụa bày biện trong trận cũng bị chấn động văng ra ngoài. Vài nét trận văn vẽ bằng máu bị lệch đi, không còn tinh vi như trước. Đại trận lung lay sắp đổ, tựa hồ chỉ cần thêm một lực tác động nữa là sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Trong mắt Phụng Sơn, uy lực của bình bát và gạch vàng không chênh lệch nhiều, đáng lẽ có thể ngăn cản đòn tấn công này. Nhưng không ngờ do xung đột thần lực, uy lực của bình bát bị suy yếu đi rất nhiều, khiến hắn tính toán sai lầm, dẫn đến đại trận bị tổn hại.
Thấy hư ảnh Ấn Thành Hoàng lại chuẩn bị giáng xuống lần nữa, Phụng Sơn vội vàng ném ra món bảo vật tiếp theo. Đó là một sợi xích dài, trên đó thần quang vô cùng nồng đậm, lại mang theo từng luồng âm khí, rõ ràng là Thần Khí của quỷ đạo. Sợi xích này đối đầu với hư ảnh Ấn Thành Hoàng lại miễn cưỡng ngăn cản được, thậm chí còn giằng co giữa không trung một lúc.
Cùng lúc đó, Phụng Sơn vội vã mở chiếc túi da bên hông, bốc ra một nắm nội tạng ném vào đại trận, nhanh chóng lấp vào những chỗ trống do nội tạng bị văng ra. Sau đó, hắn móc từ vạt áo ra một xấp bùa chú, dùng pháp lực kích hoạt, tạo thành một hình quạt trước mặt. Hình quạt này nhanh chóng tỏa ra bốn phương tám hướng, xóa đi những vết máu bị lệch lạc, giúp trận pháp khôi phục lại sự chính xác như ban đầu, một lần nữa củng cố vững chắc.
Nguyễn Tiêu đứng trên vách núi, thấy đại trận vừa có dấu hiệu dao động đã bị Phụng Sơn nhanh chóng ổn định lại, lại thấy hắn liên tục tế ra Thần Khí và thản nhiên dùng tay bốc nội tạng người, trong lòng dâng lên cơn giận dữ.
—— Tên Phụng Sơn này, trong tay hắn rốt cuộc có bao nhiêu Thần Khí?
Nguyễn Tiêu thực sự nghi ngờ, có phải bao nhiêu Thần Khí lưu lạc bên ngoài đều bị Phụng Sơn thu thập hết rồi không? Cậu thậm chí còn nghĩ, liệu vị Sơn Thần kia trước khi tiêu vong có phải đã chỉ điểm vị trí các Thần Khí cho Phụng Sơn? Dù sao đi nữa, Phụng Sơn có thể nói là do Sơn Thần một tay bồi dưỡng. Có lẽ lúc đầu Sơn Thần không biết Phụng Sơn sẽ trở thành một ác ôn tàn độc như vậy, nhưng nếu Phụng Sơn đã đi sai đường, thì Sơn Thần cũng không thể chối bỏ trách nhiệm, tội không thể tha.
Trong lòng suy nghĩ nhưng tay Nguyễn Tiêu không hề ngừng nghỉ. Cậu tuyệt đối không thể để Phụng Sơn hoàn thành trận pháp này.
Nguyễn Tiêu không chút tiếc rẻ rót thêm thần lực vào Ấn Thành Hoàng, tiếp tục trấn áp xuống dưới. Cùng lúc đó, cậu lạnh lùng ra lệnh: "Hắc Bạch Vô Thường, Đầu Trâu Mặt Ngựa, các ngươi xuống vây công Phụng Sơn! Nhật Dạ Du Thần cùng Văn Võ Phán Quan ở lại bảo vệ bản quan, chú ý đề phòng Phụng Sơn giở trò khác."
Đông đảo quỷ thần nghe lệnh, lập tức đồng thanh đáp "Tuân lệnh".
Giây tiếp theo, Hắc Bạch Vô Thường hóa thành hai luồng bóng đen trắng, lao vút xuống vực sâu. Đầu Trâu tung người nhảy xuống, đồng thời phóng mạnh cây cương xoa trong tay vào đống nội tạng ở mép đại trận. Mặt Ngựa thì vung chiếc móc sắt gắn xích dài, quăng về phía một đống ngũ tạng khác, trực tiếp móc lên một mớ rồi ném ra xa.
Nhật Dạ Du Thần và Văn Võ Phán Quan tách ra hai bên bảo vệ Nguyễn Tiêu. Ngoài họ ra, các quỷ binh được thu nhận cũng hiện nguyên hình trong bộ giáp trụ đầy đủ, tản ra bao vây toàn bộ khu vực vách núi, cảnh giới hai bên sườn.
Nhìn qua, thực sự có cảm giác thiên la địa võng bao trùm.
Phụng Sơn sau vài lần dùng Thần Khí đối cứng với Nguyễn Tiêu cũng nhận ra tình thế bất lợi. Nhưng hắn là nhân vật cỡ nào? Đã sớm đoán được sẽ có thế lực lớn ngăn cản mình thăng tiên thành thần, nên khi bắt đầu bố trí đại trận, hắn không chỉ nghĩ ra kế sách dùng người giả bày trận giả ở nơi khác, mà còn chuẩn bị rất nhiều hậu chiêu đề phòng kế hoạch thất bại.
Ví dụ như hiện tại.
Khi bốn bóng đen từ trên trời giáng xuống khiến đại trận lại một lần nữa dao động, Phụng Sơn đương nhiên có phản ứng.
Đặc điểm của Hắc Bạch Vô Thường và Đầu Trâu Mặt Ngựa quá rõ ràng. Dù Phụng Sơn là kẻ cáo già, vui buồn không lộ ra mặt, nhưng khi nhìn rõ bốn bóng quỷ này, hắn cũng không kìm được vẻ kinh ngạc.
"Ở đâu ra mấy con tiểu quỷ dám cả gan giả mạo quỷ thần!" Phụng Sơn quát lớn, đột ngột lấy ra một chiếc túi da khác. Miệng túi vừa mở, hắn lôi ra một lá cờ đen, phất mạnh về phía mấy vị quỷ thần.
Trong chớp mắt, gió âm nổi lên cuồn cuộn. Vô số lệ quỷ gào thét lao ra từ trong cờ, oán khí ngút trời, ảnh hưởng trực tiếp đến thiên tượng. Màn trời vốn đã u ám nay mây đen tụ tập càng nhanh hơn, chỉ trong vài giây đã che kín cả bầu trời, khiến trời đất tối sầm, đưa tay không thấy ngón.
Trong âm khí nồng nặc, đám lệ quỷ như được tiếp thêm sức mạnh, phát ra tiếng rít chói tai, gào thét lao thẳng vào bốn vị quỷ thần. Chúng giương nanh múa vuốt, điên cuồng muốn cắn xé, vồ giết.
Đầu Trâu Mặt Ngựa vốn đang dùng binh khí phá hoại đại trận, nay bị lệ quỷ tấn công đành phải thu hồi vũ khí về tự vệ. Cương xoa quét ngang hất văng một con, móc sắt quăng ra xâu chuỗi mấy con, đánh tan quỷ khí trên người chúng khiến chúng co rúm lại, sức mạnh tan biến, không thể chống cự.
Hắc Bạch Vô Thường càng lợi hại hơn. Gậy khóc tang đập một cái là đánh tan một bóng quỷ, xích sắt vung lên một vòng, tự động dài ra trói gọn một đám lệ quỷ. Chúng giãy giụa gào khóc trong vòng xích nhưng càng giãy càng chặt, toàn thân bị khóa cứng không thể thi triển quỷ lực, chỉ biết kêu rên xin tha.
Nếu là thời gian đầu, thực lực của các quỷ thần chưa mạnh đến thế. Nhưng sau mấy năm đi theo Nguyễn Tiêu, tích lũy được khá nhiều thần lực và công đức, các đòn tấn công của họ hiện tại đều vô cùng uy lực, chính là khắc tinh của đám lệ quỷ. Chỉ cần chúng dám lại gần đều khó thoát khỏi sự truy bắt của Thần Khí câu hồn.
Chưa đầy một hai phút, đám lệ quỷ đông đúc trên mặt đất gần như bị bắt sạch, tất cả đều rên rỉ không thể nhúc nhích. Phụng Sơn cũng không câu giờ được bao nhiêu nhờ việc thả lệ quỷ ra, bởi vì ngoài bốn vị quỷ thần đang bắt quỷ dưới kia, Nguyễn Tiêu trên vách núi cũng không hề nương tay, vẫn liên tiếp dùng Ấn Thành Hoàng oanh tạc xuống.
Phụng Sơn vừa phải tu bổ trận pháp, vừa điều khiển lệ quỷ lao lên đỡ đòn của Ấn Thành Hoàng. Trong tiếng kêu rên thảm thiết, hư ảnh Ấn Thành Hoàng đã đập tan hồn phách của những lệ quỷ xông lên làm bia đỡ đạn!
Nhìn những lệ quỷ tan biến trong tích tắc, Nguyễn Tiêu lộ ra vẻ không đành lòng.
Đám lệ quỷ này tuy đầy tội nghiệt nhưng chưa chắc tất cả đều do bản tâm muốn làm ác, chúng bị Phụng Sơn điều khiển nên buộc phải trợ Trụ vi ngược. Chỉ là cậu nhất thời sơ suất, để Phụng Sơn trực tiếp dùng chúng làm vật hy sinh.
Thân là Thành Hoàng, Nguyễn Tiêu sẽ không dễ dàng đánh tan hồn phách. Vì vậy khi phát hiện Phụng Sơn dùng lệ quỷ làm lá chắn, cậu liền xoay chuyển Ấn Thành Hoàng, rót thêm thần lực vào. Những lệ quỷ bị ép bay lên đỡ đòn liền hóa thành từng luồng khói đen, bị Ấn Thành Hoàng hút hết vào trong.
Trên trời dưới đất, sạch bóng không còn một con lệ quỷ nào.
Phụng Sơn chưa kịp tu bổ xong đại trận, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Hết chương 258.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro