Chương 259+260
Chương 259: Đối chiến Phụng Sơn 03 - Vạn Yêu Đồ hiện uy
Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa - Edit: Kaorurits
Sắc mặt khó coi nhưng Phụng Sơn cũng nhận ra, mấy đại quỷ mà hắn tưởng chỉ là hàng giả mạo này, trong tay thế mà lại cầm Thần Khí hàng thật giá thật. Chính vì thế, hắn đã dễ dàng mất đi rất nhiều lệ quỷ được tôi luyện kỹ càng, khiến tỷ lệ tu bổ xong Thăng Tiên Đại Trận lại giảm đi một chút.
Tuy nhiên, Phụng Sơn vẫn là Phụng Sơn. Hắn đâu chỉ có mỗi lá cờ đen lệ quỷ làm hậu chiêu? Giây tiếp theo, hắn lại móc ra một vật, phất mạnh về phía trước ——
"Xoạt!"
Một bức tranh cuộn được mở ra xuất hiện trước mặt Phụng Sơn, bức tranh vẽ đầy những yêu vật chết thảm thương!
Yêu vật trên tranh sống động như thật. Có lẽ vì cái chết quá thê thảm nên biểu cảm trên mặt chúng đều vô cùng đau đớn, ánh mắt tràn đầy thù hận. Cả bức tranh oán khí ngút trời, bao phủ bởi lớp quỷ khí và âm khí nồng nặc.
Bức tranh này nhóm Nguyễn Tiêu cũng chẳng xa lạ gì.
Hắc Bạch Vô Thường vừa nhìn thấy bức tranh này liền bay vút lên, khuôn mặt vốn đã âm trầm càng thêm đen kịt.
"Vạn Yêu Đồ!" Giọng hai vị quỷ thần cũng mang theo quỷ khí dày đặc.
—— Kiếp trước của Hắc Vô Thường suýt chút nữa bị luyện vào Vạn Yêu Đồ, vất vả giãy giụa mấy chục năm nên có khúc mắc rất sâu, cũng quá quen thuộc với thứ này. Giờ nhìn thấy, sao có thể không nhận ra ngay?
Bạch Vô Thường cũng có khúc mắc với Vạn Yêu Đồ. Nếu không phải vì năm xưa có người bắt chồng cô đi luyện chế, sau này cô cũng không dễ dàng bị hại chết như vậy. Cho nên chết cũng không quên được thứ này.
Hai vị quỷ thần nhận ra và thốt lên, Nguyễn Tiêu cũng nhận ra ngay.
Chỉ có Phụng Sơn không ngờ hai kẻ "ngụy thần" này lại biết đến bảo vật của hắn.
Nhưng để câu giờ, Phụng Sơn cũng không suy nghĩ sâu xa, chỉ cho rằng trước đó vài cứ điểm của cấp dưới bị phá nên lộ tin tức. Hiện tại hắn bày Vạn Yêu Đồ ra, niệm chú ngữ. Hình vẽ yêu vật trên đó lập tức chớp động nhanh chóng. Ngay sau đó, một con yêu quỷ hình trâu thoát ra khỏi bản vẽ, đôi mắt đỏ ngầu nghe theo lệnh Phụng Sơn, dùng cặp sừng sắc bén lao thẳng vào Hắc Bạch Vô Thường.
Hắc Bạch Vô Thường phản ứng nhanh chóng, cùng vung Thần Khí trong tay —— đám lệ quỷ bị bắt trước đó đã được chuyển vào Ấn Thành Hoàng của Nguyễn Tiêu chờ thẩm phán —— đập thẳng vào cặp sừng trâu.
Khi con yêu quỷ hình trâu lao tới, dường như đã kích hoạt một công tắc nào đó. Tiếp theo là yêu quỷ hình rắn, hình hổ và vô số loại động vật khác nhau, toàn bộ đều ào ạt xông ra.
Tổng cộng chưa đến một phút, toàn bộ hình vẽ trên tấm Vạn Yêu Đồ đều hóa thành yêu quỷ lao ra ngoài, vây kín các quỷ thần. Mắt chúng đỏ ngầu, dù cảm nhận được uy áp từ quỷ thần nhưng vẫn dũng mãnh không sợ chết —— hoặc nói đúng hơn là không biết sợ hãi là gì, cứ thế lao vào chém giết!
Hắc Bạch Vô Thường và Đầu Trâu Mặt Ngựa đồng loạt ra tay.
Lệ quỷ hung hãn, lúc trước họ dùng Thần Khí khắc chế được. Yêu quỷ thực chất cũng là quỷ, nằm trong phạm vi quản hạt của họ, nên khi bắt giữ, họ vẫn dùng thủ đoạn tương tự.
Tuy nhiên, yêu quỷ đã bị luyện thành Vạn Yêu Đồ, có bản vẽ làm gốc nên không giống đám lệ quỷ lang thang. Bị xích sắt trói một cái là bắt được ngay ư? Không dễ như vậy. Không phải là không bắt được, chỉ là khó khăn hơn thôi. Ngoài ra, đám yêu quỷ này gần như có thân thể bất tử. Ví dụ như Đầu Trâu dùng cương xoa đâm xuyên một con yêu quỷ, nhưng nó vừa tách làm đôi xong lại lập tức khôi phục nguyên trạng, chỉ là yếu đi một chút so với lúc đầu.
Loại yêu quỷ này đương nhiên khó đối phó hơn đám lệ quỷ bị đánh một lần là hồn phi phách tán.
Đáng sợ hơn là, trên tấm Vạn Yêu Đồ này, dù tất cả yêu quỷ đều đã mất lý trí nhưng khi tấn công lại rất có quy luật. Phía sau thậm chí còn có một con yêu quỷ khủng bố hơn đang chỉ huy. Nhìn hình dáng, đó lại là một con gà?
Con gà này thân hình vô cùng vạm vỡ, mào cao lông sặc sỡ, mỏ vàng óng. Mỗi tiếng gáy của nó đều lanh lảnh, mơ hồ còn mang theo ý vị kỳ dị của âm dương giao thoa, dương cực chuyển âm, âm cực chuyển dương, uy phong lẫm liệt. Thậm chí vô hình trung nó còn có khả năng gia tăng uy lực cho các loại yêu quỷ cầm điểu, vô cùng bất phàm.
Gần như ngay lập tức, các quỷ thần hiểu ra: Con gà này không phải gà thường, mà là một trong mười hai nguyên thần (12 con giáp) theo dự kiến. Tấm Vạn Yêu Đồ này gần như chỉ thiếu bước cuối cùng là có thể hoàn toàn chuyển hóa thành một phần của Mười Hai Nguyên Thần Đồ. Hiện tại bước cuối chưa thành, nó vẫn là một mảnh Vạn Yêu Đồ... nhưng uy lực vô cùng.
Và trong tay Phụng Sơn đâu chỉ có một tấm Vạn Yêu Đồ?
Sau khi tấm thứ nhất triển khai, Phụng Sơn lại thò tay vào ngực, tiếng "soạt soạt" liên tiếp vang lên. Hắn tung ra thêm vài tấm Vạn Yêu Đồ nữa, tất cả đều được kích hoạt toàn bộ. Mỗi bức tranh đều có một con yêu vật vốn được định làm nguyên thần đứng đầu suất lĩnh, giống như một đội quân thực thụ. Dù không linh hoạt bằng con người nhưng chỉ cần số lượng áp đảo thế này cũng đủ khó đối phó rồi.
Đám yêu quỷ lại gào thét lao ra, phủ kín đồi núi, che kín đất trời. Đâu đâu cũng thấy những con yêu quỷ mang oán hận vô biên. Ngay cả vách núi nơi Nguyễn Tiêu đứng cũng bị vô số yêu quỷ bám vào, dùng cả tứ chi leo lên, điên cuồng muốn tấn công và bắt giữ cậu...
Nhìn thấy Vạn Yêu Đồ xuất hiện, lòng Nguyễn Tiêu thắt lại —— Chẳng lẽ Phụng Sơn định chơi lớn, tung cả Mười Hai Nguyên Thần Đồ ra cùng lúc với Ngũ Hành Thăng Tiên Đại Trận để tăng tỷ lệ thành thần sao?
Chưa đợi Nguyễn Tiêu suy nghĩ sâu xa, đợt sóng yêu quỷ đầu tiên đã ập đến trước mặt cậu. Cùng lúc đó, Văn Võ Phán Quan cũng bay nhanh đến chắn trước người cậu.
Nguyễn Tiêu không vội ra tay, mà coi đây như cơ hội rèn luyện thuộc hạ, để Văn Võ Phán Quan thực chiến hàng phục chúng, trải nghiệm đại cảnh này.
Văn Võ Phán Quan cũng thực tâm lo nghĩ cho cậu. Vừa chắn trước mặt Nguyễn Tiêu, họ lập tức ra tay. Bút Phán Quan vung lên, thiết quyền đấm tới, xiềng xích quất mạnh... đánh rất hăng say.
Tuy nhiên, Phụng Sơn rất nhanh lại thả thêm vài tấm Vạn Yêu Đồ nữa.
Mỗi tấm ít nhất cũng chứa cả vạn yêu quỷ. Cuộc tấn công tập thể của biển quỷ này khiến Nguyễn Tiêu nhìn mà tê dại cả da đầu.
Nguyễn Tiêu một mặt bình tĩnh dùng Ấn Thành Hoàng phát ra thần quang, định thân những con yêu quỷ lao tới rồi thu vào ấn, một mặt âm thầm đếm.
Cuối cùng, số Vạn Yêu Đồ Phụng Sơn tung ra tổng cộng là chín tấm. Sau chín tấm này, không thấy tấm mới nào xuất hiện nữa.
Lúc này Nguyễn Tiêu mới thở phào nhẹ nhõm.
May quá, chỉ có chín tấm chứ không phải mười hai tấm như cậu lo sợ.
Đồng thời cậu cũng nhận ra và thầm thấy may mắn —— Sở dĩ Vạn Yêu Đồ không đầy đủ là có liên quan đến việc cậu đã nhiều lần phá hủy sào huyệt của cấp dưới Phụng Sơn. Công sức bận rộn bấy lâu của cậu cuối cùng không uổng phí, thực sự đã chặt đứt một con đường thành thần của Phụng Sơn!
Những nguyên thần còn thiếu, một là Rắn, hai là Thỏ, ba là Chuột.
Chín con đại yêu quỷ còn lại chỉ huy đàn em rất thuận tay, vô cùng hiệu quả. Hiện tại chúng tấn công Nguyễn Tiêu cũng rất sắc bén, buộc cậu phải tăng cường thần lực, nâng cao uy lực của thần quang.
Bên dưới, sau khi tế ra những tấm Vạn Yêu Đồ này, sắc mặt Phụng Sơn trắng bệch thấy rõ. Có thể thấy việc kích hoạt và duy trì cùng lúc nhiều tấm đồ gây áp lực rất lớn cho hắn. Tuy nhiên, khi thấy đám yêu quỷ thực sự cầm chân được nhóm Nguyễn Tiêu, tốc độ bày trận của hắn lại càng nhanh hơn.
Hết chương 259.
************************
Chương 260: Đối chiến Phụng Sơn 04 - Át chủ bài không ngừng, bất ngờ liên tiếp
Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa - Edit: Kaorurits
Phần bị phá hủy của Ngũ Hành Thăng Tiên Đại Trận nhanh chóng được khôi phục. Chỉ trong thời gian ngắn, một đạo huyết quang đỏ tươi lại bùng phát, oán khí ngút trời khiến mây đen trên bầu trời cuộn trào càng thêm kịch liệt. Trong những cú va chạm của mây, sấm sét thai nghén từ nhỏ dần trở nên lớn, cuối cùng thô to như những con rắn sấm, không ngừng xuyên qua lại trong tầng mây. Mỗi khi đầu rắn sà xuống phun lưỡi, đều như muốn chọn người mà cắn nuốt, hung tàn đến cực điểm.
Tuy nhiên, sấm sét dù tích tụ ngày càng nhiều, lôi xà càng lúc càng lớn mạnh, nhưng chung quy chỉ là lôi kiếp sắp đến. Khi trận pháp chưa hoàn toàn bố trí xong, chúng chưa thể giáng xuống, cũng chẳng thể gây chút tổn thương nào cho Phụng Sơn.
Sắc mặt Phụng Sơn ngưng trọng. Trước đó hắn liên tiếp tung ra bao nhiêu Thần Khí cũng không ngăn được Ấn Thành Hoàng, sau lại bị phá Vạn Quỷ Kỳ, Vạn Yêu Đồ cũng đã thả ra hết. Có thể nói thủ đoạn mười phần đã dùng hết chín. Vạn Yêu Đồ cầm cự được bao lâu hắn cũng không chắc, chỉ có thể tranh thủ từng giây từng phút để bày trận cho xong.
Có lẽ công phu không phụ lòng người, đại trận thành hình ngày càng nhanh, khoảng cách đến thành công hoàn toàn chỉ còn kém một tia...
Nguyễn Tiêu không hề lơ là việc quan sát Phụng Sơn. Thấy hắn bất chấp tiêu hao để gấp rút bày trận, Nguyễn Tiêu lập tức lạnh giọng ra lệnh: "Dùng hết thủ đoạn của các ngươi, ngăn chặn đám yêu quỷ này lại!"
Vừa dứt lời, thần quang trên người các quỷ thần bùng nổ rực rỡ.
Nếu nói vừa rồi họ còn đánh cẩn thận, thì giờ khắc này ai nấy đều dốc mười phần sức lực, bất chấp hậu quả để chặn đứng chín con Nguyên Thần Quỷ cùng toàn bộ yêu quỷ, mở một con đường máu cho Thành Hoàng gia của họ!
Cùng lúc đó, Nguyễn Tiêu chớp lấy khe hở, lao nhanh qua. Thân hình cậu lắc lư, mỗi lần lắc mình như dịch chuyển tức thời, từ trên vách núi xuống giữa không trung, rồi ngay lập tức xuất hiện bên cạnh Thăng Tiên Đại Trận.
Chưa đầy một giây sau, Nguyễn Tiêu đã dồn sức, giáng mạnh Ấn Thành Hoàng xuống dưới ——
"Bùm!"
Đúng vào thời điểm đại trận chỉ còn thiếu một chút nữa là hoàn thành, Ấn Thành Hoàng nện thẳng vào trận pháp. Lần này không phải hư ảnh, mà là Ấn Thành Hoàng hàng thật giá thật được rót đầy thần lực!
Sau tiếng nổ kinh thiên động địa, đại trận đã khôi phục chín phần mười trong nháy mắt bị phá tan hơn một nửa!
Gần như chỉ còn lại cái khung cơ bản... Những nội tạng máu thịt be bét bay tứ tung, có cái còn đập thẳng vào mặt Phụng Sơn.
Giây phút này, khuôn mặt vốn luôn bình tĩnh của Phụng Sơn rốt cuộc cũng trở nên vặn vẹo.
"Thật là —— đáng chết!"
Đồng thời, khi không còn gì ngăn cản, Nguyễn Tiêu và Phụng Sơn cuối cùng cũng mặt đối mặt.
Phụng Sơn ngửa đầu nhìn đại quỷ mặt xanh vừa nhẹ nhàng đáp xuống sau khi tiện tay đập nát đại trận tâm huyết của hắn, tức đến run rẩy cả người, mái tóc bạc trắng dựng ngược lên trong cơn phẫn nộ tột cùng.
"Đáng chết! Đáng chết đáng chết đáng chết! Con ác quỷ không biết từ đâu chui ra này, dám phá hỏng đại trận của lão phu, đại trận..." Cổ họng hắn phát ra tiếng gầm rít rợn người. Bàn tay vung lên, rốt cuộc hắn cũng tung ra một chiếc ấn triện.
"Ngươi tưởng chỉ có mình ngươi có ấn sao?" Phụng Sơn thét lên chói tai, "Nếm thử một ấn của lão phu đây!"
Chiếc ấn triện bay lên không trung, lập tức bộc phát một luồng thần lực cuồn cuộn trào ra. Đáng sợ hơn là, luồng thần lực này dường như mơ hồ áp chế được cả Ấn Thành Hoàng.
Cảm nhận được sự áp chế đó, Nguyễn Tiêu kinh ngạc đến cứng đờ mặt mũi. Theo bản năng, cậu lập tức tăng cường rót thần lực, dùng Ấn Thành Hoàng ra sức chống lại chiếc đại ấn kia.
Cùng lúc đó, với thị lực của Nguyễn Tiêu, cậu nhìn rõ dòng chữ trên chiếc ấn.
"Ấn Đông Nhạc Thông Dương".
Đồng tử Nguyễn Tiêu co rút mạnh.
—— Thế mà lại là ấn triện tùy thân của Đông Nhạc Đại Đế!
Đông Nhạc Đại Đế cai quản âm dương, chính là cấp trên trực tiếp của Thành Hoàng, ấn triện của ngài có thể khắc chế Ấn Thành Hoàng cũng không có gì lạ. Điều khiến Nguyễn Tiêu thực sự kinh ngạc là, chiếc Ấn Đông Nhạc Thông Dương này phàm nhân căn bản không thể điều khiển, huống chi đây là Ấn Dương, đối với tà thuật sĩ như Phụng Sơn lẽ ra phải có sự trấn áp cực lớn, sao lại chịu để hắn sử dụng? Hơn nữa, Đông Nhạc Đại Đế đương nhiệm đã ngã xuống, chiếc ấn này là Thần Khí tùy thân của ngài, càng không thể nào tồn tại ở đây được.
Nhưng ngay lập tức Nguyễn Tiêu phát hiện ra, chiếc ấn này không hoàn chỉnh. Nhìn kỹ thì chỉ có hai chữ "Đông Nhạc" và một phần cực nhỏ của thân ấn là thật, phần còn lại chỉ là do ai đó chắp vá vào cho đủ hình dạng, căn bản không phải bộ phận thực sự của ấn. Còn về phần Phụng Sơn, khi sử dụng chiếc ấn này, ngực hắn có thứ gì đó đang tỏa ra thần quang yếu ớt. Chính nhờ mối liên hệ thần quang này mà hắn mới miễn cưỡng sử dụng được ấn. Dù vậy, sau khi tung ấn ra, hai bàn tay Phụng Sơn đầy những vết máu nâu đen, lòng bàn tay và ngón tay nát bấy. Rõ ràng là khi kết ấn, hắn đã bị đại ấn bài xích, khiến da thịt bị thiêu đốt, máu chảy đầm đìa rồi bị nướng cháy đen.
Như vậy thì dễ hiểu hơn rồi. Vì Đông Nhạc Đại Đế đời đầu còn sót lại một tia tàn hồn, nên Thần Khí tùy thân của ngài cũng còn sót lại chút mảnh vỡ...
Cũng trong giây phút này, Nguyễn Tiêu đột nhiên thông suốt, nhận ra một điều.
Thần quang yếu ớt kia rất quen thuộc, dường như cậu từng gặp qua. Đó là thần quang thuộc về vị Sơn Thần mà Phụng Sơn thờ phụng. Nhìn cường độ thần quang và tia linh tính kia... Phụng Sơn thực sự đã dùng hơn trăm năm qua, thông qua việc thu thập di vật của Sơn Thần và chỉ định sinh vật trong núi tín ngưỡng, dần dần nuôi dưỡng ra chút linh tính này. Đương nhiên, linh tính mãi chỉ là linh tính. Nếu Phụng Sơn có thể thuận lợi thành tiên thành thần, chút linh tính đó nhờ vào quan hệ với Phụng Sơn, biết đâu thực sự có thể hình thành ý thức... Còn khi chưa có ý thức, Phụng Sơn lợi dụng chút linh tính thuộc về Sơn Thần này, thông qua mối liên hệ vi diệu "đều là Sơn Thần" để miễn cưỡng sử dụng Thần Khí của vị Thái Sơn Thần cao cấp nhất kia.
Trong chuyện này, có quá nhiều sự trùng hợp.
Đông Nhạc Đại Đế đời đầu là Sơn linh Thái Sơn; Sơn Thần mà Phụng Sơn thờ phụng cũng là sơn linh thành hình; Ấn Đông Nhạc Thông Dương vốn là Thần Khí tùy thân của Đông Nhạc Đại Đế đời đầu, sau này mới truyền cho đời thứ hai; Phụng Sơn và vị Sơn Thần kia lại có nhân quả sâu đậm...
Thiếu bất kỳ yếu tố nào, hắn cũng không thể lay chuyển được chiếc ấn này —— dù chỉ là một mảnh vỡ tàn tạ.
Khi giằng co với chiếc ấn tàn tạ này, thần lực của Nguyễn Tiêu tiêu hao nhanh chưa từng thấy, khiến cậu không khỏi nhíu mày. Còn Phụng Sơn sau khi đánh ra tàn ấn, nhanh chóng móc từ thắt lưng ra một đống nội tạng ngũ hành, với tốc độ còn nhanh hơn trước để vá víu lại khung đại trận. Trong cơn điên cuồng cuối cùng, hắn gây ra hàng loạt vụ án ở các thành phố lớn, thu được rất nhiều nội tạng. Ở những vùng xa xôi hẻo lánh, hắn thực hiện chiến thuật "nở hoa nhiều điểm", tốc độ thu thập "nguyên liệu" đương nhiên nhanh hơn nhiều so với những năm tháng cẩn trọng trước kia. Thậm chí với sự xảo quyệt của mình, hắn còn nhân cơ hội chuẩn bị dư ra một phần để đề phòng bất trắc.
Chỉ là do Phụng Sơn vốn phát hiện có người nhắm vào mình nên mới mạo hiểm kết thúc sớm, số lượng chuẩn bị dư ra cũng chỉ trong thời gian ngắn ngủi, nên dù hiện tại còn sức bày trận lại, nhưng số "nguyên liệu" dùng lần này không đủ để đảm bảo thành công trăm phần trăm như dự tính ban đầu.
Vì thế, trên mỗi đường vân trận pháp hiện tại, lượng nội tạng đặt vào không nhiều, khiến trận văn cuối cùng trông không được đỏ tươi rực rỡ như vừa rồi...
Nguyễn Tiêu vừa điều động thần lực, vừa đột ngột nói: "Linh quang Sơn Thần trong ngực ngươi sắp tan vỡ rồi đấy."
Nghe thấy giọng nói ồm ồm này, sắc mặt Phụng Sơn biến đổi kịch liệt.
Nguyễn Tiêu tiếp tục tấn công tâm lý: "Linh tính của ngài ấy là do ngươi tốn bao tâm sức uẩn dưỡng ra, nhưng giờ ngươi lại không chút tiếc rẻ mà tiêu hao, xem ra đối với ngài ấy ngươi cũng chẳng thật lòng gì. Hoặc nói cách khác, đây vốn dĩ là con đường thứ ba ngươi chuẩn bị cho chính mình?" Nói đến đây, cậu cười lạnh một tiếng, "Xem ra, bản quan đoán không sai."
Sắc mặt Phụng Sơn càng thêm khó coi, hắn gầm lên: "Đều là do ngươi ép! Ngươi thì biết cái gì? Lão phu vất vả lắm mới tìm được con đường thành tiên thành thần, tất cả đều bị ngươi phá hỏng! Nếu mọi chuyện thuận lợi, lão phu thành tiên thì ngài ấy có thể mượn sinh khí khi ta phi thăng để hồi phục; lão phu thành thần thì cũng có thể sắc phong ngài ấy làm thuộc hạ, dẫn dắt ngài ấy cùng thành thần. Con ác quỷ chõ mõm vào việc người khác như ngươi, hại lão phu buộc phải bày trận sớm, càng hại lão phu đứt đoạn con đường thành thần. Lão phu nếu tha cho ngươi thì uổng phí hơn trăm năm sống trên đời này!"
Nguyễn Tiêu quả thực đã kích động được hắn, nhưng sự kích động này không thể làm tên tà thuật sĩ vững như chó già này mất bình tĩnh. Sau cơn run rẩy ngắn ngủi, hắn vẫn lợi dụng linh quang Sơn Thần để điều khiển tàn ấn. Cùng lúc đó, tay hắn vẫn rất vững, cố gắng làm cho mỗi đạo trận văn của đại trận đều đặn cân bằng.
Đại trận mắt thấy lại sắp hoàn thành...
Nhưng đúng giây phút này, chiếc tàn ấn đang giằng co với Ấn Thành Hoàng bỗng nhiên mất kiểm soát.
Như thể bị thứ gì đó triệu hồi, nó trong nháy mắt thoát khỏi chiến trường, bay vút về phương xa, chớp mắt đã phá không biến mất.
Tình huống này khiến cả Nguyễn Tiêu và Phụng Sơn đều sững sờ.
... Biến mất rồi?
Nguyễn Tiêu phản ứng rất nhanh. Tàn ấn không còn, Ấn Thành Hoàng của cậu đã mất đi sự kiềm chế, lập tức giáng xuống! Nhưng Phụng Sơn phản ứng cũng cực nhanh. Hắn hiểu rõ nếu lần này đại trận bị phá hủy lần nữa, khi không còn chút "nguyên liệu" dự trữ nào, hắn chắc chắn không thể bày trận lại được!
Vì thế, Phụng Sơn không kịp suy nghĩ Ấn Đông Nhạc Thông Dương đi đâu, lập tức ném ra hai hộp vật chất giống như mực đóng dấu. Thứ đó nhanh chóng lan tràn giữa không trung, tạo thành một tấm chắn dính nhớp nháp, hồ lấy Ấn Thành Hoàng.
Đà ép xuống của Ấn Thành Hoàng bị cản trở.
Nguyễn Tiêu điều khiển Ấn Thành Hoàng, cảm giác như nó bị sa lầy trong bùn, không thể phá vỡ ngay lập tức. Cậu nheo mắt, lập tức tăng cường rót thần lực. Chỉ mất vài giây đã thuận lợi đột phá lớp bùn dính, tiếp tục nện xuống.
Nhưng ngay khoảnh khắc Ấn Thành Hoàng sắp chạm vào đại trận, một bóng đen vụt ra. Hóa ra Phụng Sơn đã dốc ngược chiếc túi da bên hông, hất văng bóng đen này ra ngoài.
Bóng đen nhanh chóng xuất hiện phía trên đại trận, dùng ngực đón lấy Ấn Thành Hoàng, chắn đòn!
Ấn Thành Hoàng được tăng cường thần lực sắc bén đến mức nào? Bóng đen kia dám lao ra chắn, dưới đòn nghiêm trọng ấy chỉ có thể bị hất văng đi, thảm hại rơi xuống đất. Tuy nhiên động tác của hắn rất khéo léo. Dù bị đánh bay về hướng đại trận, hắn vẫn gian nan lộn mình giữa không trung, gượng gạo lăn ra ngoài phạm vi trận pháp.
—— Điều kỳ lạ là, bóng đen này bị đánh đau đến thế mà lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Nguyễn Tiêu tập trung nhìn kỹ, cuối cùng cũng thấy rõ hình dáng của bóng đen, không khỏi kinh ngạc.
Hết chương 260.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro