Chương 95
Chương 95: Rời chợ quỷ
Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa. - Edit: Kaorurits.
Sắc trời bỗng nhiên nổi lên một màu trắng nhàn nhạt, đột nhiên, cây hòe to lớn giữa phố dần dần trở nên mơ hồ đi. Gần như là cùng thời khắc đó, đường phố, phòng ốc ở chợ quỷ cũng trở nên mơ hồ, giống như sẽ tán loạn bất cứ lúc nào.
Nguyễn Tiêu lôi kéo Tông Tuế Trọng nhanh chóng chạy về phía cây hòe, mấy con quỷ ảnh, yêu quái khác cũng giống như bị cái gì đuổi theo, chúng chen chúc chèn ép về hướng đó.
Đại khái vài phút sau, chân trời màu trắng chậm rãi biến ra một sợi màu đỏ, Nguyễn Tiêu, Tông Tuế Trọng nhảy mạnh vào hốc cây, ngay sau đó, hai người sóng vai đứng trên một con đường nhỏ. Nơi cách đường nhỏ không xa, đang có một cây hòe thật to lớn mà chân thật đang ở đó.
Nguyễn Tiêu thở ra một ngụm quỷ khí, nói: “Ra đây.”
Tông Tuế Trọng nhìn lướt qua xung quanh.
Không chỉ có hai người bọn họ, trên đường nhỏ đan xen thỉnh thoảng sẽ xuất hiện các loại quỷ ảnh, hiện hình ra sẽ nức nở khẽ kêu rồi tản ra bốn phương tám phướng. Mèo, hồ ly, chồn… chen chúc rơi dưới đất, đầu óc choáng váng mà lăn một cái, cũng nhanh chóng chạy tản ra bốn phía, trong chớp mắt đều không thấy đâu nữa. Cuối cùng chính là một ít người sống, có đạo sĩ Huyền môn thản nhiên tự tại, cũng có người bình thường mặt lộ vẻ hoảng sợ, còn có người thần thái khẩn trương nhưng nhẹ nhàng thở ra, bọn họ lục tục đứng yên, cộng lại số lượng cũng không ít.
Nguyễn Tiêu thấp giọng nói: “Học trưởng, thừa dịp thôn Hoàng còn chưa thức dậy, chúng ta nhanh nhanh đi thôi.”
Lúc này vừa qua 5 giờ, trên đường ngoại trừ tiến vào chợ quỷ ra thì không thấy người sống, nhưng nếu lại chờ một lát ánh mặt trời sáng tỏ, chung quy sẽ có vài người thích dậy sớm phát hiện bọn họ tồn tại.
Tông Tuế Trọng gật đầu, để mặc cho Nguyễn Tiêu ngồi trên đùi mình vẽ nhanh cái gì đó lên người anh. Chưa kịp hỏi, anh đã cảm giác Nguyễn Tiêu kéo nhẹ cánh tay mình, rồi cả người như trở nên nhẹ bẫng, không tự chủ được mà đi sang một hướng khác.
Mới đi vài bước mà lại giống như đã bước mấy chục, mấy trăm bước, thậm chí xa hơn nữa. Trong chớp mắt, cảnh vật hai bên kéo dài thành những vệt mờ, tiếng gió rít bên tai, ngay cả đằng vân giá vũ cũng như đã rời khỏi Hoàng thôn từ lúc nào.
Cùng lúc đó, Tào Hạc cũng vừa thoát khỏi chợ quỷ và đứng vững lại, vô tình liếc sang đã thấy Tông Tuế Trọng như hạc giữa bầy gà. Y vốn định tiến lại bắt chuyện vài câu, thừa cơ làm quen, nhưng nghĩ đến tình trạng thân thể hiện tại của mình, lại thấy do dự. Chính một chút do dự ấy làm đến khi y hoàn hồn lại, Tông Tuế Trọng đã cùng thiếu niên bên cạnh rời đi mất, trong tầm mắt y chỉ còn lại vài cái bóng lưng xa dần.
Tào Hạc: “……” Đi nhanh thật đấy.
Y đút tay vào túi, nhẹ nhàng sờ sờ con rắn nhỏ trong đó, thở phào.
Mặc kệ như thế nào, đồ vật đã lấy được, nên mau chóng trở về thôi.
Dương Hạo Nhiên cũng nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của Nguyễn Tiêu và Tông Tuế Trọng. Chỉ là sắc mặt hắn hơi tái đi, trong lòng kinh hãi — tốc độ như vậy, không phải thần hành phù thì chính là đạo pháp thần hành vạn dặm! Mà loại đạo pháp này đã thất truyền từ lâu, còn thần hành phù thì cực ít người có thể vẽ ra được…
Vậy thì thiếu niên kia rốt cuộc có thân phận thế nào?
Sau khi Nguyễn Tiêu và Tông Tuế Trọng rời xa khỏi tầm mắt mọi người, giữa hai người vẫn vang lên mấy câu trao đổi đứt quãng.
“Nếu lúc đó không nhảy vào hốc cây… thì còn có cách nào… rời khỏi chợ quỷ không?”
“Quỷ hồn sẽ trở thành chất dinh dưỡng nuôi cây hòe… còn người hoặc yêu bị cây nhả ra thì chẳng biết rơi ở đâu… Thường sẽ vô cùng chật vật…”
·
Khi đến gần khu biệt thự, Nguyễn Tiêu và Tông Tuế Trọng mới dần dần dừng lại được.
Ở chợ quỷ, Tông Tuế Trọng luôn giữ được sự bình tĩnh, vậy mà đến khi thật sự trở về, trong lòng anh mới dấy lên một cảm giác vi diệu khó tả.
Đêm nay… đúng là thu hoạch quá nhiều.
Tông Tuế Trọng đẩy cửa bước vào, Nguyễn Tiêu lơ lửng theo sau. Hai người đi thẳng đến phòng ngủ chính.
—— Trên chiếc giường lớn, thi thể thiếu niên nằm đó, sắc mặt trắng bệch, toàn thân lạnh ngắt, khung cảnh nhìn qua chẳng khác gì một hiện trường án mạng.
Tông Tuế Trọng: “……”
Anh không nhịn được liếc sang sinh hồn đang tràn đầy sức sống bắn ra bốn phía kế bên mình, rồi cảm thấy có lẽ… thêm một năm nữa anh cũng chưa chắc thích ứng nổi cảnh tượng kiểu này.
Nguyễn Tiêu thì hoàn toàn không để ý gì cả. Cậu nhảy phốc lên giường, rơi thẳng xuống thi thể, rồi nghiêng người nằm chồng lên… và ngay khoảnh khắc trùng khớp ấy — đôi mắt thi thể mở ra, xác chết vùng dậy.
Cậu lăn một vòng rồi bò dậy, nở nụ cười với Tông Tuế Trọng: “Học trưởng, em ổn.”
Tông Tuế Trọng: “Ừ.”
Nguyễn Tiêu chỉ tay về cái túi sau lưng Tông Tuế Trọng:
“Cái đó, không cởi xuống à anh?”
Tông Tuế Trọng đặt chiếc túi xuống, nói: “Nguyễn học đệ, giúp tôi sắp xếp chung nhé.”
Nguyễn Tiêu đáp ngay: “Không vấn đề.” Việc nhỏ như muỗi. Nhưng rồi cậu chợt giật mình, quay sang nói: “Tông học trưởng, đêm nay đi cả một vòng lớn rồi, chắc là mệt lắm. Hay anh đi ngủ chút đi? Mấy đồ này em đều theo anh mua, nếu anh tin em thì để em phân loại giúp anh. Lát nữa anh chỉ cần xem lại rồi phân phối là được.”
Tông Tuế Trọng khựng lại một thoáng, rồi gật đầu: “Tôi đương nhiên tin cậu. Nhưng cậu cũng nên đi nghỉ.”
Nguyễn Tiêu cười nói: “Học trưởng nghĩ sai rồi. Em là linh hồn nhỏ bé trôi đi ra ngoài, còn thân thể thì vẫn luôn nằm đó nghỉ rồi. Linh hồn nhỏ bé đâu biết mệt. Tối qua em cũng không làm gì mệt lòng mệt dạ hết, nên em không sao.”
Tông Tuế Trọng thì không nghĩ vậy. Anh nói: “Chắc chắn cậu vẫn có tiêu hao tinh thần. Con người mệt không chỉ vì thể xác, mà còn vì tinh thần nữa.”
Nguyễn Tiêu khựng lại một chút — đúng là người bình thường thì như vậy. Nhưng cậu vốn là phiên bản quỷ thăng cấp, có ai từng nghe qua chuyện quỷ còn phải buồn ngủ chưa? Chỉ là chuyện này thì… tuyệt đối không thể nói thẳng với học trưởng.
Tông Tuế Trọng nhìn biểu cảm của Nguyễn Tiêu, đột nhiên cũng không cố chấp nữa.
Anh vỗ vỗ vai Nguyễn Tiêu, nói: “Vậy phiền toái cậu rồi. Tử Nhạc đang học 12, hôm qua còn đang học bù, hôm nay chủ nhật, nó có khả năng sẽ trở về ăn cơm.” Lại nói, “Tôi đi tắm rửa một cái trước, ngủ mấy tiếng, đại khái khoảng giữa trưa sẽ dậy. Giữa chừng nếu cậu chịu không nổi cũng nghỉ ngơi đi nhé.”
Nguyễn Tiêu không rõ vì sao Tông Tuế Trọng lại đột nhiên thay đổi ý tưởng, có điều đây là chuyện tốt, cũng liền cười cười nói: “Em biết rồi. Học trưởng cứ yên tâm, em sẽ chú ý.”
Tông Tuế Trọng gật gật đầu, xoay người đi vào phòng tắm.
Dù sao đây cũng là phòng của Tông Tuế Trọng. Anh đã dặn dò rõ ràng rồi, nên Nguyễn Tiêu đương nhiên không tiện ở lâu trong phòng người ta. Vì thế cậu đẩy cửa bước ra ngoài, đi sang phòng khách, rồi ngửa mặt ngã thẳng xuống giường.
Cả đêm chạy tới chạy lui, cuối cùng lại vạch trần được hết mấy chuyện quỷ quái với Tông học trưởng rồi. Sau này cũng không cần phải cố gắng giải thích kiểu “khoa học” trước mặt đối phương nữa. Chỉ là thân phận Thành Hoàng thì vẫn phải gạt. Những chuyện như tiểu yêu bị bắt từ chợ quỷ, hay vụ tên dã đạo sĩ kia… chắc đợi tối nay về ký túc xá rồi tìm chỗ nào đó xử lý tiếp vậy….
Nghĩ ngợi thêm một lúc, Nguyễn Tiêu bỗng bật dậy, kéo ba lô vừa mang vào ra rồi mở phắt ra.
Đồ tốt của chợ quỷ thì nhiều vô kể, nhưng mấy món thật sự áp đáy hòm chắc bọn họ cũng tiếc chẳng muốn mang ra đổi. Những thứ cậu đổi được trước mắt phần lớn đều là đồ có lợi cho thân thể người thường: quần áo, trái cây, dược liệu linh tinh… Chứ vật phẩm hợp cho người trong Huyền môn thì chẳng được bao nhiêu.
Nguyễn Tiêu bắt đầu phân loại từng món một.
Ví dụ như nguyên liệu dành cho nam, nguyên liệu dành cho nữ; rồi các loại dược liệu — như nhân sâm Thủ Ô mà ông già tham tiền kia bán, phải chia theo niên đại; rồi cả xâu tiền Ngũ Đế lớn nhỏ khác nhau; rồi còn…
Phân loại xong hết thảy, Nguyễn Tiêu đi xuống bếp tìm vài cái túi và màng bọc thực phẩm. Cậu cẩn thận gói mấy loại trái cây và dược liệu dễ hỏng, từng thứ một đều được xử lý gọn gàng. Sau đó, cậu kiếm một căn phòng khách rộng rãi, sạch sẽ ở gần đó, rồi bày tất cả đồ đạc ra theo đúng từng nhóm đã phân chia.
Làm xong, Nguyễn Tiêu bước ra ngoài, nhẹ tay khép cửa lại. Chỉ đợi đến lúc Tông Tuế Trọng ngủ dậy, hai người sẽ cùng phân loại lần cuối rồi thu vào.
·
Tiết học cuối cùng vừa kết thúc, Tông Tử Nhạc đã gọi cho tài xế từ trước. Đợi nó tan học, tài xế đã đậu xe sẵn ngay cổng. Nó nhanh chóng mở cửa lên xe, như trút được gánh nặng mà nói: “Về biệt thự đi.”
Không còn cách nào khác, lớp 12 là như vậy — càng gần kỳ thi đại học thì càng căng thẳng. Cũng may trường của bọn họ điều kiện vẫn còn thoải mái; mãi đến mấy tuần trước trường mới bắt đầu chiếm mất hơn nửa hai ngày cuối tuần, cho học sinh chỉ còn lại nửa ngày chủ nhật để nghỉ ngơi.
Ở trường học, Tông Tử Nhạc ăn đồ căn tin đến phát ngán, nên vừa về nhà là lập tức muốn chạy qua chỗ đại đường ca để ăn chực một bữa ngon lành.
Nhưng vừa bước vào biệt thự, nó lại ngạc nhiên phát hiện… nhà im ắng lạ thường? Nó đảo mắt nhìn quanh, rồi đi đến khu nghỉ ngơi của đầu bếp ở tầng một. Ở đó, nó thấy một người đàn ông mập mạp đang nằm chơi điện thoại, trông chán đến muốn mốc meo.
Khóe môi Tông Tử Nhạc giật giật: “Chú Ngô, có gì ăn không?”
(TruyenduocdangkocaipasstaiwordpressHikariare&wattpadKaorurits)
Ngô béo nghe tiếng động, ngẩng lên thấy là nó thì nói ngay: “Tử Nhạc thiếu gia, trong bếp còn ít điểm tâm. Nếu ngài không thích, chú vào tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu cho ngài món khác.”
Tông Tử Nhạc vội vàng xua tay: “Không cần, để con ăn điểm tâm trước.” Rồi nó hơi chần chừ một chút: “Mà… anh con đâu rồi?”
Ngô béo hạ giọng đáp: “Tuế Trọng thiếu gia còn đang ngủ trên lầu.” Rồi như nhớ ra gì đó, hắn vội bổ sung: “À, mà Tuế Trọng thiếu gia có khách. Hình như tối qua tới rồi ở lại luôn, cũng giống thiếu gia, chưa xuống dưới lần nào. Tử Nhạc thiếu gia mà lên thì nhớ cẩn thận, đừng làm ồn ảnh, cũng đừng kinh động vị khách kia.”
Tông Tử Nhạc sửng sốt: “Khách? Còn ngủ lại ở đây?”
Ngô béo gật đầu: “Đúng vậy.”
Nói xong, hắn mới nhận ra giọng điệu Tông Tử Nhạc hơi lạ lạ, khiến hắn cảm giác… hình như cậu ấy đang hiểu sai sai gì đó? Nhưng nghĩ lại, Tử Nhạc thiếu gia tuổi còn nhỏ, chắc không phải cái dạng ý tứ mà hắn đang tưởng đâu nhỉ…
Tông Tử Nhạc nghĩ nghĩ rồi cũng không hỏi thêm, trực tiếp nhấc chân đi lên lầu hai.
Ngô béo thấy vậy liền gọi với theo mấy tiếng, nhắc:“Tử Nhạc thiếu gia! Đừng làm phiền Tuế Trọng thiếu gia với khách nhân! Với lại ngài không phải đói bụng sao? Ăn ít gì lót dạ trước đã!”
Nhưng Tông Tử Nhạc thì sốt ruột lắm, chẳng thèm để ý: “Đói xíu cũng không chết được, con lên thẳng luôn! Hắc… con thật sự muốn biết người nào mà khiến Tuế Trọng ca mang về ngủ lại cả đêm, sáng nay còn ngủ nướng chưa xuống nữa… Hê hê hê…”
·
Rất nhanh, Tông Tử Nhạc đã lên đến tầng hai.
Nó khẽ đẩy cửa phòng của Tông Tuế Trọng nhìn vào, thấy anh mình vẫn đang ngủ say nên lập tức nhẹ nhàng rút ra, đóng cửa lại thật khẽ. Sau đó, khi đi dọc hành lang, nó chợt phát hiện có người trong một phòng khách nào đó.
Hết chương 95.
-----
Hỏi xíu ạ. Ai dùng WordPress có biết vì sao cái nút đăng bài biến mất rồi ko :(( chắc mấy năm tui mới vô lại quá, tự nhiên ko tìm được cách đăng bên đó nữa :((
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro