Chương 96
Chương 96
Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa - Edit: Kaorurits)
Có rất ít người tới làm khách ở chỗ Đại Ma Vương nên phòng khách cũng chẳng khóa bao giờ. Nó cẩn thận xoay tay nắm cửa, len lén nhìn vào trong, vừa lúc thấy có người đang nằm trên giường.
—— Nguyễn học trưởng?!
Tông Tử Nhạc giật mình tỉnh táo hẳn.
Nghĩ lại thì cũng đúng, ngoài Nguyễn học trưởng thì còn ai vào đây nữa? Chỉ là trước giờ mỗi lần đều có nó cũng ngủ ở đây, không ngờ lần này lại chỉ có mỗi mình học trưởng, còn ngủ một đêm với Đại Ma Vương nữa… Không biết học trưởng bị bỏ bùa mê gì mà cảm thấy Đại Ma Vương “dễ ở chung”, cảm giác hai người này hình như thân thiết hơn một tầng rồi.
Nó đang định đóng cửa thì bỗng bị một bàn tay đặt lên vai.
Tông Tử Nhạc tức khắc thấy kinh dị, giật nảy lên, quay lại thì mới phát hiện Đại Ma Vương không biết đã từ phòng ngủ chính đi ra từ lúc nào.
Suýt chút nữa bị doạ tè ra quần rồi.
Tông Tuế Trọng vừa nghe động tĩnh đã tỉnh dậy. Thấy Tông Tử Nhạc rón rén nhìn lén, anh nhanh chân bước ra xem. Quả nhiên, bắt quả tang cậu nhóc đang lén nhìn phòng học đệ.
Anh hạ giọng: “Im lặng. Học đệ thức cả đêm rồi.”
Biểu cảm Tông Tử Nhạc trong nháy mắt trở nên cực kỳ kỳ quái.
Thức cả đêm sao… Hai người bọn họ?! Ý gì đây??
—— Không trách được đầu óc nó suy nghĩ lệch lạc. Trong mắt nó, học trưởng và Đại Ma Vương trước giờ chỉ tiếp xúc nhau vì luận văn thôi, chứ ai mà tưởng được tối hôm qua còn gặp quỷ, tham gia chợ quỷ. Đại Ma Vương cũng không phải kiểu người bắt cấp dưới thức trắng đêm viết luận văn, nó đương nhiên sẽ nhịn ko được suy nghĩ như con ngựa thoát cương.
Tông Tuế Trọng không ngờ Tông Tử Nhạc lại nghĩ sang hướng kỳ lạ như vậy, chỉ nói đơn giản: “Đi theo anh.”
Tông Tử Nhạc lập tức ngoan ngoãn đi theo.
Đúng lúc ấy, người trên giường phát ra tiếng rên nhỏ, sau đó ngồi bật dậy:
“Học trưởng dậy rồi à? Học đệ cũng về rồi?” cậu còn chỉ tay sang phòng bên: “Mấy món đồ đều để bên phòng kia, tôi đặt tạm lên giường… ờ, đã lót vải sạch rồi.”
Tông Tuế Trọng gật đầu: “Tôi xuống nấu cơm. Lát nữa Tử Nhạc sẽ gọi cậu. Giờ cậu cứ nghỉ thêm đi.”
Nguyễn Tiêu ngơ ngác gật đầu, đợi họ đi rồi mới ngây ngốc dựa vào đầu giường thở dài. Từ lúc bị đập chết, bị bắt không trâu bắt chó đi cày đến giờ gần như chưa ngủ qua, không nghĩ đến lần này lại ngủ khá ngon như vậy. Hóa ra không phải cậu không biết mệt, mà là mệt cũng được không mệt cũng được, nếu thật sự muốn thả lỏng nghỉ ngơi cũng được luôn, đi ngủ thì cũng coi như thả lỏng vậy.
Lúc này, đầu óc Nguyễn Tiêu đột nhiên xoay chuyển thật nhanh.
Tử Nhạc học đệ đã về, giờ đang theo học trưởng sang phòng bên—mà ở đó chính là chỗ để đầy hàng hóa từ chợ quỷ. Náo nhiệt như vậy, cậu cảm thấy mình không thể bỏ lỡ, bèn nhảy khỏi giường, mang giày rồi lao sang phòng bên cạnh.
·
Tông Tử Nhạc đích xác không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cho rằng Đại Ma Vương không vui vì nó lén nhìn, nên cúi đầu xám xịt đi theo Tông Tuế Trọng.
Vào đến phòng, Tông Tuế Trọng nhìn một cái liền hiểu ngay bố cục: trên chiếc giường lớn bày biện đủ loại đồ vật rực rỡ muôn màu, khoảng cách rõ ràng, sắp đặt gọn gàng đến mức nhìn là hiểu ngay.
Tông Tử Nhạc đi theo phía sau anh, chưa kịp thấy rõ gì thì Tông Tuế Trọng đã nhặt một món đồ rồi đưa cho nó.
Màu sắc cổ hoang sơ, phẩm tướng cao, còn mang theo vẻ thần bí ẩn sâu… Đây không phải là tiền Ngũ Đế sao? Không chỉ vậy, còn là tiền đại Ngũ Đế!
Giờ khắc này, Tông Tử Nhạc hoảng hồn.
Cái quỷ gì thế này?! Trong những năm tháng sống trên đời, nó thật sự đang nhận đồ Huyền môn tôn sùng nhưng rất không khoa học từ tay Đại Ma Vương á?! Không không không, nó không nên tưởng bở quá nhiều, có lẽ do Đại Ma Vương nghĩ mấy thứ này có giá trị sưu tầm, mà nó lại thích đồ cổ, nên mới đưa cho nó…
Nhưng ngay sau đó, khi Tông Tử Nhạc nhận lấy tiền Ngũ Đế, chuẩn bị nói lời cảm ơn lại lơ đãng liếc nhìn giường một cái, tất cả lời muốn nói đều bị mắc kẹt trong miệng.
Một chuỗi linh vị nhỏ , những dược liệu cổ xưa, dải lụa không biết chất liệu, còn có những món hình thù kỳ quái – ặc, cũng rất có cảm giác phim ma đó.
Ánh mắt Tông Tử Nhạc xoạch một cái dừng trên người Tông Tuế Trọng.
Đại Ma Vương chẳng lẽ, thật sự dưới “sự trợ giúp” của học trưởng, giờ đã tin quỷ thần có tồn tại rồi?!
Tông Tuế Trọng nhìn thấy biểu cảm thay đổi liên tục của nó, anh cũng không giấu diếm gì, nói thẳng: “Mấy thứ này đều mang theo bên người. Còn đây là mấy chuỗi tiền tiểu Ngũ Đế, cậu chia ra đưa cho trưởng bối.”
Tiền Đại Ngũ Đế chỉ có ba chuỗi, anh chia cho đường đệ đã giới thiệu anh quen biết với Nguyễn học đệ, cha mẹ mỗi người một chuỗi. Tiền tiểu Ngũ Đế còn lại thì chia cho các trưởng bối khác, hy vọng có ích giúp cho bọn họ. Còn anh thì không cần, sau lưng còn có cả một cái "hố đen" to tướng, cần tiền Ngũ Đế để làm gì.
Tông Tử Nhạc: “……”
Xong rồi. Đại Ma Vương tin thật rồi. Nếu không thì có chết ảnh cũng không nói ra mấy lời như vậy được.
Sau đó, Tông Tuế Trọng giải thích từng món đồ, hỏi Tông Tử Nhạc còn muốn gì thêm không.
Tông Tử Nhạc đỡ đẫn, chờ Tông Tuế Trọng giới thiệu hết toàn bộ rồi, nó mới rối rắm mở miệng: “Tuế Trọng ca… mấy thứ này anh lấy ở đâu vậy? Trên thị trường không có mấy món kiểu này đâu.”
Tông Tuế Trọng còn chưa kịp mở miệng thì ngoài cửa vang lên một giọng nói trong trẻo:
“À, tối qua chợ quỷ mở ra, anh dẫn Tông học trưởng đi một chuyến đó.”
Nguyễn Tiêu dựa cửa, mặt mang cười, có chút ý xấu muốn trên Tông Tử Nhạc: “Mấy món này đều đổi ở chợ quỷ đấy. Ở đó đủ thứ người quỷ yêu, cũng là chỗ tốt để trao đổi báu vật...”
(TruyenduocdangkocaipasstaiwordpressHikariare&wattpadKaorurits)
Tông Tử Nhạc xụ mặt xuống.
Chợ quỷ?! Nghe thôi đã thấy kích thích! Nếu tối qua nó về sớm hơn chắc chắn đã có hy vọng chen vào đi chung rồi! Nhưng mà nó còn phải đi học, căn bản không đi được!!
Thật là đau lòng muốn chết.
Nguyễn Tiêu bật cười thành tiếng.
Tông Tử Nhạc trừng cậu: “Học trưởng, anh còn vui sướng khi người khác gặp họa nữa…”
Nguyễn Tiêu nhún vai: “Anh nghĩ giờ cậu quan tâm nhất hẳn là Tông học trưởng chứ.”
Tông Tử Nhạc giật mình: “Đúng rồi! Sao Tuế Trọng ca lại tin anh?”
Sau đó, Nguyễn Tiêu kể tỉ mỉ toàn bộ chuyện tối qua. Tông Tử Nhạc nghe mà liên tục phát ra tiếng phụ họa.
“A? Hóa ra như vậy?”
“Sinh hồn không ra được, học trưởng phải tự mở mắt âm dương?!”
“Mở mắt thành công?! Khó trách…”
“Không ngờ chợ quỷ lại như thế…”
“Trời ơi hối hận quá, biết trước xin nghỉ một buổi về ngay rồi!”
“Tiếc quáaaaa!”
Trong khi hai người trẻ ríu rít bàn tán, Tông Tuế Trọng chẳng xen vào, chỉ lo phân chia đồ để gửi cho các trưởng bối.
Không lâu sau, có người gọi từ dưới nhà: người nhận đồ đã đến trước biệt thự.
Tông Tử Nhạc: “……” Hiệu suất của Đại Ma Vương cao quá rồi đó! Sau đó nó nhảy dựng lên như lửa sém lông mày, vội vàng vọt đến thần đường, lấy mấy tượng thần nhỏ nhét vào từng túi:
“Đây! Mỗi người một cái tượng thần khai quang nữa nha!”
Tông Tuế Trọng nghe Nguyễn Tiêu kể về mấy tượng thần này rồi, nên cũng im lặng chấp nhận.
Ngược lại là Tông Tử Nhạc trước giờ quen nghe Đại Ma Vương phê bình rồi, nhét hết tượng thần vào túi xong, còn có chút không quen mà thở phào.
Không khí hơi ngượng ngùng.
Nguyễn Tiêu lập tức phá vỡ:
“Nếu còn đang nấu cơm, chúng ta tranh thủ giải quyết mấy cái tiểu linh vị đi? Học trưởng trăm công ngàn việc, cũng đâu có thời gian ngày nào cũng để tâm tới mấy chuyện này.” Ngoại trừ một số ít bán ra muốn trả tiền theo kì, một số khác là một tay giao hàng một tay giao tiền, chỉ cần hiến tế trước linh vị là có thể khiến người tìm đến.
Tông Tuế Trọng: “Không cần đợi buổi tối sao?”
“Không cần!” Nguyễn Tiêu xua tay, “Dâng hương luôn bây giờ cũng được, kẻo để lâu mấy lão quỷ tưởng em quỵt tiền chạy tới kiếm chuyện thì phiền lắm. Sợ thì không sợ nhưng cũng loanh quanh lòng vòng phiền chết.” Hơn nữa nếu chờ đến tối cũng làm chuyện này thì đâu có thời gian xử lý việc của Thành Hoàng nữa.
Tông Tuế Trọng nghe Nguyễn Tiêu nói như vậy, không hề thắc mắc nữa.
Cũng vì bỏ lỡ chuyến đi chợ quỷ mà Tông Tử Nhạc hụt hẫng suốt, giờ thấy có chuyện hay thì lập tức hăng hái: “Cho em xem với! Cho em thêm một chỗ đi! Em bảo đảm ngồi im không hó hé, chỉ đứng cạnh nhìn thôi!”
Nguyễn Tiêu suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu học trưởng không thấy phiền, thì anh cũng không có ý kiến.”
Tông Tuế Trọng nhìn sang Tông Tử Nhạc, trên mặt nó đầy nét mong chờ, nghĩ đến tâm lý học sinh lớp 12 của đối phương, cuối cùng cũng gật đầu.
·
Chuyện hiến tế dã quỷ để trả tiền đương nhiên không thể thực hiện trước mặt người khác, Tông Tuế Trọng chọn một phòng trống làm sân. Anh cũng không rảnh rỗi, còn gọi trợ lý mang đến một rương tiền mặt — còn tiền âm phủ tiền giấy gì đó thì anh không cho người chuẩn bị.
Trợ lý không hỏi nhiều, đặt tiền xuống rồi lập tức rời đi.
Lúc này, Nguyễn Tiêu quay sang nói với Tông Tử Nhạc: “Lấy ít nhang đến. Nếu có sẵn lư hương dự phòng thì mang luôn.”
Tông Tử Nhạc hơi chần chừ: “Để em đi mua chút nhang đèn khác. Đám nhang thờ trong nhà đều là dùng để thượng cống cho Thành Hoàng gia. Lỡ đem cho mấy lão quỷ kia dùng, lão nhân gia tức giận thì sao?”
Nguyễn Tiêu bật cười: “Yên tâm. Đâu phải loại nhang đặc chế gì. Hắn lão nhân gia không nhỏ nhen vậy đâu.”
Nghe vậy Tông Tử Nhạc mới nhẹ lòng. Nó chạy sang tủ, lấy mấy bó nhang mới, đặt vào tay Nguyễn Tiêu rồi mang lư hương đặt lên bàn.
Nhưng Nguyễn Tiêu không nhận, mà nói: “Dâng hương lần này giao cho cậu đi.”
Tông Tử Nhạc hơi sửng sốt, rồi lập tức vui mừng — được tham dự mới là quan trọng!
Nguyễn Tiêu kéo nhẹ Tông Tuế Trọng, hai người đứng sang phía đối diện bàn.
Tông Tử Nhạc hít sâu, rút ra ba nén nhang.
Nguyễn Tiêu nhắc: “Thần ba, quỷ bốn.”
Tông Tử Nhạc lập tức rút thêm một nén, nữa, bốn nén cùng nhau châm lửa.
Nguyễn Tiêu lấy một mảnh linh vị đặt sau lư hương.
Tông Tử Nhạc bước lên trước, nghiêm túc cắm bốn nén nhang, rồi lẩm nhẩm mấy câu theo lời Nguyễn Tiêu hướng dẫn.
Sau đó là chờ đợi.
Tông Tử Nhạc trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào mấy nén nhang đang cháy.
Đại khái khoảng mười phút sau, một luồng âm phong lùa vào, khiến cả căn phòng vốn ấm áp trở nên hơi lạnh lẽo.
Tông Tử Nhạc phản ứng cực nhanh: rút hai bó tiền mặt, ném mạnh ra phía trước, lớn tiếng nói: “Ở đây có mười vạn tiền sống! Hai bên giao dịch thỏa thuận xong!”
Giây tiếp theo, đống tiền như bị thứ gì cuốn lấy rồi biến mất trong không khí.
Khối linh vị “cạch” một tiếng, tự mình đứt đoạn.
Giao dịch thứ nhất, khoản đuôi thanh toán thành công.
Tông Tử Nhạc: “Lợi hại! Thần thật sự luôn!”
Hết chương 96.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro