Chương 1+2

Chương 1: Học sinh chuyển trường.

Edit by Dii.

Tháng tư, không khí ướt át, đã đến mùa mưa rồi.

Giờ ra chơi.

Trên hành lang của lầu hai trường Thất Trung chỉ thưa thớt có mấy người, thời tiết xấu nên mọi người ai cũng lười ra ngoài.

*Thất Trung: nghĩa là trường trung học số 7, mình xin được để nguyên là Thất Trung nhé.

Đột nhiên, một người mặc đồng phục màu trắng xanh, tròn vo như trái bóng chạy vội trên hành lang, vụt qua, mang theo một tin tức động trời vọt vào lớp 11 – 5.

"Lớp chúng ta sắp có một đứa tâm thần vào học." Tiểu Bàn ồn ào la lên.

Lớp 11 – 5 nháy mắt yên lặng hết, tiếp theo đó, giống như một giọt nước rơi vào trong chảo dầu đang sôi, bỗng chốc bùng nổ.

Không biết tuần trước từ đâu bay tới một tin tức ngầm, khối 11 vào ngày một tháng năm sẽ có một học sinh chuyển đến.

"Thật hay giả?"

"Chuyển tới thật sao?"

"Mới có tháng tư, sao lại chuyển trường vào lúc này được?"

"Cho nên tôi mới nói là không bình thường! Tôi mới biết tin đó!"

"Thầy Trương Minh* mới đi được một tuần, lớp 11 – 5 đã muốn tiêu rồi! Giờ lại có thêm một học sinh bị tâm thần!"

"Mập đại ca, ông nghe được tin tức ở đâu vậy?"

Đương nhiên là Tiểu Bàn không phải dạng vừa, đánh thức luôn cả Triển Minh chỉ biết ngủ mê man hơn nửa tiết học.

Ngô Uyên ở bàn trên thò đầu xuống, ném một túi sữa đậu nành và màn thầu lên bàn: "Tiểu Bàn, còn nóng đó, ăn mau đi."

Triển Minh bỗng "Ừ" một tiếng, ăn hai phát hết một cái bánh, uống cạn hết túi sữa đậu nành, không thèm ngẩng đầu mà nghe Tiểu Bàn la hét om sòm.

Tiểu Bàn đứng ở bàn đầu tiên của tổ một, suy nghĩ kĩ lại để tìm từ nói cho thích hợp.

"Cũng không thể gọi là tâm thần, nhưng hình như tinh thần có chút vấn đề."

Cao Lâm Lâm ở bàn thứ nhất hỏi Tiểu Bàn: "Sao cậu biết?"

Tiểu Bàn hớn hở: "Tôi không làm văn, bị thầy Vương gọi lên phòng giáo viên, nghe được ở trong phòng đó. Lâm Tuấn Sinh làm chủ nhiệm đã được một tháng, nên việc này để thầy ấy quản, ban giám hiệu đang bàn luận với thầy ấy trong văn phòng về học sinh chuyển trường đó, nhắc thầy ấy phải chú ý học sinh này, quan trọng là, không thể làm gì kích thích đến cậu ta, chú ý đến bạn cùng lớp và cùng bàn của cậu ta. Trước kia cậu ta ở trường Nhất Trung (trường Trung học số 1), vì không thể hòa đồng với bạn chung lớp nên bị kích thích, ảnh hưởng lớn, phải chuyển đến Thất Trung chúng ta."

Phòng giáo viên có hơn hai mươi giáo viên, bình thường nếu răn dạy, giáo dục học sinh, quan tâm, biểu dương, tất cả đều thực hiện trong phòng. Một tốp học bá bị răn dạy, dò hỏi là có yêu sớm hay không, một học tra* ở lớp số hai sao thi chỉ có năm điểm, gần như nguyên một năm học chỉ có nhiêu đó.

*học tra: học ngu. :))))))))

Hết cách rồi, trường học cũng đâu có nơi nào khác để giáo viên làm mấy công tác tư tưởng này cho học sinh chứ.

Bởi vì các giáo viên đều là những người trưởng thành, sống đã mấy thập niên, dưới cái nhìn của bọn họ, mấy chuyện nhỏ này không có gì là bí mật quan trọng.

Lúc tổng giám thị dặn dò Lâm Tuấn Sinh trong phòng, kẻ qua người lại cũng không ít, tuy có nhỏ giọng nhưng cũng không có ý muốn tránh các giáo viên và học sinh khác.

Tiểu Bàn cố hết sức dựng lỗ tai lên nghe, tiếng được tiếng mất, trong lòng thầm chắp vá lại, rồi tự nhận là mình biết rất rõ mà đem về kể cho cả lớp.

"Học sinh chuyển trường này, bởi vì tính tình lạ lùng, trước đây bị bạn học cô lập, thêm nữa là áp lực học tập quá lớn, kết quả là việc học sa sút, tâm lý chịu không nổi nên muốn bỏ học. Khai giảng được hai tháng, tự nhốt mình trong nhà, không chịu đi học! Hết cách rồi, gia đình không thể làm gì khác là phải chuyển trường cho cậu ta, đến học ở đây. Tuy rằng Thất Trung của chúng ta không thể sánh được với Nhất Trung là trường trọng điểm, nhưng dù gì cũng là trường học, vẫn phải ra ngoài tiếp xúc va chạm, không thể để bản thân thành người bị tâm thần."

Chuyển trường vào học kì hai hơi kì quái, hơn nữa, sao không chuyển vào ngày đầu tiên bắt đầu học đi, giờ đã học được hai tháng rồi lại muốn chuyển trường.

Lớp 11 – 5 cảm thấy, vụ chuyển trường này có hơi khó hiểu, giờ đã nghe được Tiểu Bàn nói rõ, mọi người đều ngộ ra : "Ra vậy."

Giáo viên chủ nhiệm trước đó của lớp 11 -5 là Trương Minh, đã xin nghỉ vì tuần trước vợ của thầy ấy sinh non. Đang dạy ở lớp được một nửa thì bị thầy Vương dạy văn hớt hải gọi đi. Nên từ đó lớp 11 – 5 tiến vào trạng thái được tự do nuôi thả, từ tuần trước tới tuần này, muốn điên hết rồi. Cao Lâm Lâm, lớp phó học tập ngồi ở bàn đầu, ngay cả điện thoại di động cũng dám đem đến trường luôn.

Thất Trung không cho học sinh mang điện thoại thông minh đến trường, nếu có đem cũng chỉ được đem điện thoại đời cũ.

Trường giao cho thầy dạy sinh, Lâm Tuấn Sinh tạm thời thay giáo viên chủ nhiệm của 11 – 5, nhưng thầy ấy nhiều tiết quá, không còn tâm tư mà quản lớp. Dù gì thì một tháng nữa Trương Minh sẽ trở lại. Lâm Tuấn Sinh có thể quản lớp yên ổn học hành, một đội bốn mươi con người chịu ngồi trong lớp hoàn chỉnh là tốt lắm rồi.

Nhưng bây giờ lại có thêm một củ khoai nóng bỏng tay.

Học sinh chuyển trường này...... 

Lâm Tuấn Sinh vừa suy nghĩ vừa bước vào lớp 11-5.

Tiết hai là tiết Sinh của ông.

Ông vừa vào thì đã có người nói: "Thầy ơi, học sinh chuyển trường đâu ạ?"

Lâm Tuấn Sinh trợn mắt: "Mấy đứa biết rồi à?"

Vương Việt nói: "Nghe nói là một học sinh tâm thần ở Nhất Trung, thầy à, rất là nguy hiểm đó, lỡ cậu ta nhảy lầu ở trong lớp thì sao?"

Có người cười lên.

Lâm Tuấn Sinh cau mày.

Vương Việt này là một học sinh cá biệt đứng thứ hai trong lớp, không chịu học tập, lên lớp chỉ biết yêu đương quấy rối, thỉnh thoảng kể chút chuyện cười tẻ nhạt, nói chuyện không nặng không nhẹ, làm người nghe thấy rất khó chịu.

Lâm Tuấn Sinh gõ gõ trên bàn: "Yên lặng hết, nghe tôi nói. Đối với học sinh chuyển trường này, thầy Trương của các em từng dặn dò, phải hòa đồng với cậu ấy. Nếu đã đến lớp 11-5 chúng ta, thì chính là thành viên của lớp, không cần biết Nhất Trung hay gì gì đó, biết chưa?"

"Dạ~" dưới lớp thưa thớt đáp lời.

"Bạn học mới này, tâm lý có hơi yếu...."

"Hơi yếu là sao hả thầy?"

Lâm Tuấn Sinh không nhìn cậu ta, nói tiếp: "Lớp 11 mà, sắp bước sang lớp 12 rồi, tâm lý học sinh cấp ba của mấy đứa rất yếu, trường học của chúng ta trước đây cũng có gặp qua một lần rồi. Nói chung là, các em nói chuyện bình phải chú ý một chút, không được trêu ghẹo bạn mới. Các em, nói chuyện hay nói năng linh tinh, ví dụ như..."

Lâm Tuấn Sinh càng nói càng hăng.

Lâm Tuấn Sinh dài dòng một hơi, cuối cùng cũng nhớ là mình đang giờ lên lớp, sách giáo khoa chưa lật được hai trang, bạn học mới đã đến.

Thầy tổng giám thị* đưa bạn mới đến cửa lớp 11-5, gọi Lâm Tuấn Sinh một tiếng.

Lâm Tuấn Sinh dừng viết bảng, nói: "Bạn học mới đến rồi, chúng ta cùng hoan nghênh bạn nào."

Không ai vỗ tay.

Lâm Tuấn Sinh coi như không có chuyện gì xảy ra mà mời bạn học mới vào, nói: "Em giới thiệu cho các bạn về mình đi, em tên gì?"

Lớp ngừng gây rối, ngẩng đầu hết lên nhìn.

Một học sinh chuyển tới à, tuy có hơi tẻ nhạt, nhưng cũng là chuyện cần để ý.

Một thiếu niên rất gầy.

Đây là cảm giác cậu ấy cho người ta khi nhìn thấy lần đầu tiên.

Gầy gò đến mức như bị bệnh, khiến người ta nghi ngờ rằng có lẽ cậu ấy bị loại bệnh nào đó rất nặng.

Bạn học mới không nói lời nào, cầm một viên phấn, viết lên bảng đen ba chữ....

Cố Kỳ Nam.

Cả lớp nín thở.

Ba chữ này được viết rất đẹp đẽ, là kiểu bạn chỉ cần nhìn thấy được sẽ xuýt xoa ngay lập tức.

Cả lớp đều nhìn chằm chằm bạn mới đang đứng trên bục giảng.

Nhìn Cố Kỳ Nam rất nhỏ người, thậm chí còn hơi trẻ con, làm người ta nghi ngờ: Học sinh cấp ba thật sao?

Gương mặt cậu thanh tú, nhưng nhìn tổng quan vóc dáng không đẹp lắm.

Mặt lại trắng xanh.

Tóc hơi dài, che đi phần trán.

Các nữ sinh bắt đầu bàn tán xì xào: A, cậu ấy mang lại một cảm giác thật kì lạ.

Sau khi nhìn xem bạn học mới ra sao, Triển Minh chịu hết nổi lại gục xuống bàn.

Cái lớp này ngày nào cũng có chuyện này chuyện kia, cũng đâu có liên quan gì tới hắn.

Lâm Tuấn Sinh phớt lờ bầu không khí vi diệu của lớp, bỏ luôn mấy lời xì xào ở dưới ngoài tai, lớn tiếng nói: "Mọi người cùng hoan nghênh bạn học Cố Kỳ Nam nào! Bạn học Cố, em cứ ngồi ở......."

Lâm Tuấn Sinh nhìn quanh lớp, phát hiện là nguy rồi, ông quên mất còn vấn đề chỗ ngồi nữa.

Cả lớp không còn chỗ trống, chỉ còn duy nhất chỗ kia, nhưng mà.......

Vương Việt không chê chuyện lớn mà xem trò vui: "Thầy à, chỉ còn có một chỗ thôi, ôi chao......!"

Lâm Tuấn Sinh muốn cứu vãn tình thế: "Nếu để bạn học Cố ngồi ở bàn cuối, chắc chắn sẽ bị che khuất không thấy bảng. Vậy đi, lớp trưởng, em chuyển xuống bàn dưới, bạn học Cố ngồi vào chỗ em."

Cả lớp trầm mặc nhìn bạn học Cố Kỳ Nam cao một mét bảy, ngồi bàn cuối đúng là không ổn cho lắm.

Lớp trưởng là con gái, bạn cùng bàn của cô cũng là nữ. Hai người hoảng sợ nhìn nhau, bạn cùng bàn của lớp trưởng lập tức nói: "Thầy, cậu ấy là con trai mà, sao ngồi cùng với em được!"

Lớp trưởng cũng không động đậy luôn.

Lâm Tuấn Sinh nói tiếp: "Vậy thì cán sự thể dục, em đổi chỗ đi."

Cán sự thể dục muốn đứng lên, bị bạn cùng bàn níu lại: "Thầy à, cậu ấy cận tới bốn năm độ, mang kính sát tròng, nếu thầy để cậu ấy xuống dưới cuối thì cậu ấy không nhìn bảng rõ đâu."

Cán sự thể dục dừng lại.

Lớp 11 – 5 tràn ngập bầu không khí xem kịch hay, lại sợ trò vui này lại bay đến trên người mình.

Không ai muốn ngồi cùng một học sinh bị vấn đề tâm lý cả.

Lâm Tuấn Sinh hơi lúng túng.

Ông chỉ là giáo viên chủ nhiệm tạm thời, không nhận lớp từ đầu, quản không được chu toàn, đặc biệt là về chỗ ngồi như thế này.

Cố Kỳ Nam cũng rất lúng túng.

Ai cũng có thể nhìn ra được, không một ai đồng ý cho cậu ngồi cùng.

Cố Kỳ Nam mở miệng: "Thầy ơi, để em ngồi bàn cuối đi, em có thể nhìn được."

Thanh âm của cậu dễ nghe, phát âm rõ ràng, nhẹ nhàng thanh thoát.

Lâm Tuấn Sinh không thể làm gì khác hơn: "Em ngồi xuống trước đi, qua một thời gian thầy sẽ tìm chỗ thích hợp hơn cho em."

Cả lớp 11-5 im lặng, tựa như một bộ phim quay chậm.

Cả lớp, bao gồm Lâm Tuấn Sinh đều trơ mắt nhìn Cố Kỳ Nam đi đến bàn cuối cùng.

Sau đó tin đồn được lan ra, có một học sinh tâm thần mới chuyển tới, ngồi cùng với kẻ quậy phá đứng đầu lớp 11-5, thậm chí là đứng đầu cả Thất Trung.

Học sinh chuyển trường gầy yếu, ngồi cùng với học sinh làm đại ca của trường có thân hình cao lớn, hình ảnh này tạo nên một sự so sánh rõ ràng.

Mọi người thầm nghĩ, chỉ cần vị đại ca này đánh cậu bạn gầy yếu một quyền thôi, bạn gầy yếu sẽ ngã đổ xuống đất luôn.

Vậy là Cố Kỳ Nam trở thành bạn cùng bàn của Triển Minh rồi đó.

Hết chương 1.

-

Chương 2: Bạn mới cùng bàn.

Edit by Dii.

Triển Minh gục xuống bàn ngủ được một giấc, khi tỉnh lại thì phát hiện mình có thêm một bạn cùng bàn.

Lâm Tuấn Sinh đã đi từ lâu, tiết 2 giảng bài muốn khàn cả cổ, lúc này đang là giờ giải lao.

Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân muốn đến căng tin, hỏi Triển Minh có đi cùng không, Triển Minh phất phất tay.

Ngô Uyên hỏi: "Mua cho cậu chai nước nhé?"

"Nước chanh." Triển Minh nói, "Thêm một ổ bánh mì."

Uể oải một lúc, uống chút đồ chua cho lên tinh thần, cũng không biết hai tiết nữa có nghe giảng nổi không.

Dựa theo trạng thái chán chường của học kỳ này, Triển Minh sợ rằng sớm muộn gì mình cũng sẽ thi trượt.

Gần đây vào buổi tối hắn phải làm thêm đến tối muộn, ban ngày sẽ buồn ngủ, không nghe lọt tai bất cứ điều gì.

Tuy rằng hắn học dở vô cùng, nhưng cũng phải đủ điểm trung bình nếu không muốn thi trượt.

Ngô Uyên cẩn thận liếc bạn cùng bàn của Triển Minh một cái, biểu cảm như muốn nói lại thôi.

Lâm Tiểu Bân mở miệng: "Triển ca...."

Triển Minh nói: "Mau đi đi, chờ lát nữa bánh mì bị cướp hết bây giờ."

Hai người nghe xong câu này thì đi ngay.

Triển Minh buồn bực, nhìn hắn bá đạo lắm sao? Đây là lớp học, cũng đâu phải địa bàn của Triển Minh hắn, bàn bên cạnh trống cũng không thuộc về hắn, nên hắn cũng không ngại có người ngồi.

Đương nhiên là, người này không được quá đáng ghét.

Giống như Vương Việt vậy, hắn sẽ không để tên đó ngồi ở đây.

Cố Kỳ Nam này.....

Triển Minh ngồi thẳng lưng, liếc mắt nhìn.

Hiện tại thì không có gì để làm người ta ghét.

Cố Kỳ Nam đang yên lặng thu dọn chỗ ngồi của mình.

Cái bàn này bỏ trống lâu lắm rồi, hộc bàn chứa rất nhiều đồ ngổn ngang. Sách, bài thi, thậm chí còn có bút. Gần hết đều là của Triển Minh, giấy thi phát ra hắn chẳng thèm làm, hoặc bài kiểm tra nhỏ nữa, tiện tay nhét hết vào.

"Mấy thứ này làm sao vậy?"

Từ lúc ngồi xuống cho đến bây giờ, Cố Kỳ Nam mới nói được một câu đầu tiên.

"Ừ, của tôi vứt vào đấy." Triển Minh nói.

Cố Kỳ Nam hơi kinh ngạc.

Trước giờ cậu chưa từng nhìn thấy việc phải vứt hết một bàn toàn giấy thi, sách vở.

Nhưng Cố Kỳ Nam không nói gì, tiếp tục thu dọn.

Triển Minh lấy điện thoại ra chơi, Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân cũng đã trở lại.

"Bộ mấy người này là quỷ đói đầu thai chắc!" Ngô Uyên oán giận, đưa bánh mì và đồ uống cho Triển Minh.

Hắn uống một ngụm nước chanh, vừa lạnh vừa chua, sau đó lấy lại tinh thần.

Tháng tư, trời bắt đầu nóng.

Mùa hè ở Nam Châu rất dài, đến tháng năm sẽ bắt đầu nóng gay gắt, đến tháng mười mới kết thúc.

Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân vừa ăn vặt vừa nhìn kĩ đánh giá Cố Kỳ Nam.

Hai người họ và Triển Minh có vẻ khá giống nhau, cả người họ toát lên vẻ không thể trêu vào.

Cố Kỳ Nam không biết rõ nhưng vẫn cảm nhận được, cúi đầu thu dọn đồ đạc, cũng không thèm nhìn họ, chứ nói chi là chào hỏi.

Toàn bộ lớp 11 – 5 đều lén lút nhìn về phía này.

Ba người cao to khỏe mạnh vây quanh, Cố Kỳ Nam không dám ngẩng đầu lên nhìn, ai nhìn vào cũng sẽ có cảm giác, Cố Kỳ Nam sắp tiêu rồi.

Đặc biệt là Triển Minh, cao tận một mét chín, ngồi cùng với Cố Kỳ Nam, cảm giác như là một người lớn một trẻ em.

Ăn bánh mì xong, Triển Minh lại bắt đầu chơi điện thoại, Ngô Uyên nói chuyện về game với Lâm Tiểu Bân.

Không ai tìm Cố Kỳ Nam nói chuyện, cậu cũng không mở miệng, mãi cho đến khi chuông vào học vang lên.

"Đây là sách và bài thi của cậu."

Thanh âm của Cố Kỳ Nam rất nhẹ nhàng, nhỏ đến nỗi Triển Minh không nghe rõ, để cậu nói lại thêm một lần, Triển Minh mới ngẩng đầu lên.

Trên bàn của Cố Kỳ Nam bày ra một chồng sách giấy chỉnh tề, bài thi được thu dọn từng cái một, góc viền của giấy cũng được vuốt thẳng tắp.

Triển Minh hơi nghi ngờ mà nhìn.

Không lẽ cậu ta đang muối dưa sao???

Hình như Cố Kỳ Nam muốn đẩy chồng sách kia qua cho hắn, nhưng vừa duỗi tay ra đã dừng lại. Trên bàn của Triển Minh còn lưu lại vệt nước lúc nãy ăn uống, Cố Kỳ Nam dừng lại, móc ra một tờ giấy, chăm chú mà lau đi vệt nước ấy, sau đó mới đẩy chồng sách qua.

Triển Minh định ném hết chồng bài thi vào sọt rác, nhưng nhìn động tác tỉ mỉ của Cố Kỳ Nam, hắn cứng đờ cả tay.

Từ khi lên cấp ba đến nay, sách giáo khoa được phát và các loại sách bài tập khác, cả bài thi nữa, tất cả đều bị hắn vứt vào trong hộc bàn hết. Hắn chưa bao giờ mang sách giáo khoa về nhà, sợ mang về lại vứt mất luôn, đến năm lớp 12 muốn ôn tập thì tìm đâu ra sách đây? (nghĩa là sách giáo khoa bạn Minh để dành trong hộc bàn á, mai mốt còn lấy ra xem)

Cuối cùng, Triển Minh đành phải để hết chồng bài thi, sách vở này lên bàn mình.

Tiết sau là hai tiết Anh, Triển Minh cứ mê mê man man, nghe không hiểu chữ nào, chữ viết cũng xiêu xiêu vẹo vẹo.

Còn bạn cùng bàn mới, nghe giảng rất chăm chú, ghi chép cũng rất tỉ mỉ.

Hai tiết không ai nói tiếng nào, không đi đâu, Triển Minh cũng không chơi điện thoại, vẫn yên lặng nghe giảng bài, chăm chú chép bài.

Triển Minh rất hài lòng.

Đây không phải là lần đầu tiên hắn có bạn cùng bàn, năm lớp 10 cũng có, được giáo viên chủ nhiệm an bài.

Ba ngày sau, đã bị Triển Minh đuổi đi.

Vì cậu ta rất phiền, rất rất phiền.

Nói chuyện, ăn đồ ăn vặt, chơi điện thoại di động, còn muốn Triển Minh phải tiếp lời cậu ta.

Triển Minh nhịn được ba ngày, cuối cùng không nhịn được một lần cậu ta vừa chơi game ầm ĩ vừa nói lời thô tục, Triển Minh nhấc bàn cậu ta lên, ném ầm một cái về phía cuối lớp.

Lúc đó phát ra tiếng "Ầm" rất lớn, cả lớp đều quay đầu lại nhìn.

Bạn cùng bàn kia sửng sốt mười mấy giây mới hét ầm lên:"Mẹ kiếp cậu bị bệnh à?"

Triển Minh nói: "Mẹ cậu bảo cậu yên lặng một chút."

Bạn học kia nhào lên, giây sau bị Triển Minh quật cho ngã.

Thật sự muốn đánh là sẽ đánh.

Triển Minh một trận thành danh, lên phòng xử lý kỉ luật.

Thất Trung truyền ra lời đồn rằng, Triển Minh là nhân vật hung ác, vừa mới khai giảng mà đã ẩu đả ngoài trường, bị mang về đồn giam lại.

Đây là một tiền án lưu manh.

Không ai dám làm bạn cùng bàn với Triển Minh nữa.

Nhưng mà Triển Minh cảm thấy, tiêu chí mà mình yêu cầu bạn cùng bà rất thấp, chỉ cần chịu im lặng và giữ vệ sinh như Cố Kỳ Nam là được.

Còn chuyện tâm thần bất ổn à, chỉ là chuyện nhỏ.

Đừng ầm ĩ đến hắn là được.

Sau khi hết tiết 4, Triển Minh, Ngô Uyên, Lâm Tiểu Bân, ba người cùng nhau đi đến nhà ăn.

Sau khi tan lớp, dòng người đổ ra đông đến phát sợ, ba người họ cũng không thích chen chúc.

Lâm Tiểu Bân nói: "Triển ca, tôi còn tưởng sáng sớm cậu muốn đánh người."

Triển Minh: "......Tại sao tôi phải đánh người?"

Lâm Tiểu Bàn chỉ chỉ: "Bởi vì cái cậu đáng ghét đó. Đã kêu cậu ta ném hết đồ đi, cậu ta cần gì phải lôi thôi nhiều việc như vậy. Mới sáng sớm đã nghiêm túc lấy khăn giấy lau lau lau, lau hết cái này tới cái kia, làm cho tôi sởn cả tóc gáy."

Triển Minh nhìn cậu như nhìn thằng ngớ ngẩn: cái bàn đó đã nửa năm không ai ngồi, cậu không cho cậu ta lau à?"

Lâm Tiểu Bàn thở dài: "Không phải ý đó, là biểu tình lúc cậu ta làm việc đó, rất kỳ quái."

"Không cần biết cậu ta kì quái gì gì đó." Triển Minh nói, "Chỉ cần cậu ấy biết giữ im lặng đúng lúc."

Lâm Tiểu Bân làm động tác kéo khóa miệng lại: "Được rồi Triển ca, tôi nhất định sẽ giữ im lặng."

Triển Minh : "Lo học với Ngô Uyên đi, đừng nói nhảm nữa."

Lâm Tiểu Bân làm động tác Ok. Rồi lại lôi kéo Ngô Uyên mà nhây.

Ngô Uyên không nhịn được nữa: "Cút!"

Lâm Tiểu Bân lập tức la lên: "Là cậu ta nói nhiều."

Triển Minh bước nhanh về phía trước, tránh xa Lâm Tiểu Bân bị thần kinh càng nhanh càng tốt.

Đến nhà ăn xếp hàng, vừa vặn ba người xếp sau bọn Vương Việt.

Vương Việt và Triển Minh từ trước đến giờ không hợp nhau, nên cũng không thèm chào hỏi nhau, cậu ta bưng cơm, nói với mấy người khác: "Đi, thấy học sinh mới chuyển đến kia không, đến đó ngồi cùng cậu ta."

"Ngồi cùng nó chơi một lúc nhé?"

"Đi gặp em trai nhỏ đến từ Nhất Trung nào."Vương Việt nói.

Chờ tới lúc ba người Triển Minh lấy cơm xong đi tìm chỗ ngồi, quả nhiên nhìn thấy Cố Kỳ Nam bị đám người Vương Việt ngồi vây quanh.

Cố Kỳ Nam cúi đầu, yên lặng ăn cơm, nhưng rõ ràng là tay đang run rẩy.

Ba người Triển Minh tìm mãi không thấy chỗ đủ cho ba người.

Lúc đi ngang qua chỗ Cố Kỳ Nam ngồi, ba người đều nghe thấy Vương Việt hỏi: "Oa, tay cậu có vấn đề gì à? Gắp đồ ăn cũng không xong, đổi muỗng đổi đũa hết đi chứ !"

Ba người đều nhìn thấy, tay Cố Kỳ Nam run rẩy hơn, đồ ăn gắp được đều rớt hết.

Có lẽ học sinh chuyển trường này có chứng sợ hãi cao, Vương Việt càng nói, tay cậu càng run.

Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bàn hai mắt nhìn nhau.

Tật xấu này của Vương Việt quả thật thấp kém và nhàm chán.

Nhưng học sinh chuyển trường này phản ứng có hơi thái quá?

Cả người đều toát ra vẻ "Tôi đang gặp vấn đề lớn."

Bọn Vương Việt vẫn tiếp tục, không có ý dừng lại, những người xung quanh cũng nhìn về phía này.

Họ thấy Cố Kỳ Nam khác thường, bắt đầu bàn tán xì xào.

Mặt của Cố Kỳ Nam sắp vùi hết vào trong cổ áo đồng phục rồi, chỉ còn lộ ra nửa khuôn mặt tái nhợt.

Cứ như một giây sau cậu sẽ òa khóc lên.

Đột nhiên Triển Minh nói: "Tôi ngồi ở đây, mấy cậu sang bên kia ngồi đi."

Triển Minh ngồi xuống chỗ trống cạnh Cố Kỳ Nam, tách Vương Việt ra khỏi cậu.

Vương Việt không ngờ là Triển Minh sẽ đẩy cậu ta ra mà ngồi cạnh Cố Kỳ Nam, hỏi thăm một chút: "Triển ca cũng tới ăn cơm à?"

Triển Minh nghĩ, sao Vương Việt lại ngu ngốc như vậy chứ?

"Cậu nói xem?" Triển Minh hỏi ngược lại.

Không lẽ tới nhà ăn khiêu vũ?

Vương Việt khó chịu: "Triển ca, chỗ trống nhiều như vậy, cậu không ngồi, sao lại đến đây chen chúc với tôi?"

Triển Minh cầm đũa lên: "Tôi tìm bạn cùng bàn."

Dứt lời, Triển Minh bắt đầu ăn cơm, không nói nữa.

Vương Việt vui vẻ: "Mới quen được một buổi sáng, sao Triển ca lại có tình cảm tốt với bạn cùng bàn đến vậy chứ?"

Triển Minh không thèm để ý.

Từ trước đến giờ, hắn ăn không nói chuyện, ngủ cũng không nói.

Vương Việt vẫn tự nói một mình: "Này, Triển ca tới tìm cậu, sao cậu không nói lời nào? Cậu tên gì?"

Đương nhiên là Vương Việt không tin rằng mới một buổi sáng mà Triển Minh đã thành lập được quan hệ tốt với bạn cùng bàn rồi. Trước giờ cậu ta có tính tình rất xấu, trên lớp ngoại trừ Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân ngồi trước bàn hắn thì không còn ai dám nói chuyện với hắn. Ngay cả Vương Việt tìm Triển Minh mấy lần cũng không được quan tâm cho lắm.

Vương Việt cho rằng, Triển Minh muốn đến xem náo nhiệt về đứa tâm thần này.

Cố Kỳ Nam chắc cũng cho là vậy, không dám ngẩng đầu lên.

Vương Việt không ăn cơm, hung hăng nói: "Cậu không lễ phép rồi đó, Triển ca đang nói chuyện với cậu, sao cậu không trả lời?"

Triển Minh buông đũa xuống: "Đầu tiên, tôi không hề nói câu nào, nãy giờ là cậu nói, thứ hai, cậu nói mặc cậu, đừng có vừa nói vừa hướng mặt vào tôi, mất vệ sinh."

Vương Việt không ngờ là Triển Minh sẽ nói như vậy, cũng không ngờ là Triển Minh đến đây không phải muốn xem chuyện cười với cậu ta, mà là muốn nhắc nhở cậu ta.

Vương Việt cảm thấy Triển Minh có bệnh rồi, cậu ta cũng không có chọc Triển Minh, chỉ nói bạn cùng bàn hắn thôi mà, bộ không được sao, bạn cùng bàn này không phải bị bệnh tâm thần sao? Mới nói một câu thôi mà?

Vương Việt giận nhưng không dám nói gì, bưng mâm thức ăn rời đi cùng những người khác.

Triển Minh ăn cơm rất nhanh, chờ hắn ăn xong rồi, Cố Kỳ Nam mới chầm chậm ngẩng đầu lên, cầm đũa tiếp tục ăn.

Lúc Triển Minh đứng dậy, Cố Kỳ Nam lại dừng đũa, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cậu chưa kịp mở miệng, Triển Minh đã đi rồi.

Hết chương 2.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro