Chương 19+20

Chương 19: Đi cắm trại.

Edit by Dii.

Cuối cùng cũng thi xong môn Anh, Cố Kỳ Nam nộp bài thi, từ từ lấy cặp sách, rồi lén nhìn Khưu Nhiên Dĩnh một cái.

Khưu Nhiên Dĩnh đang thảo luận đáp án với mọi người.

Ai~~ Cố Kỳ Nam thở dài.

Cậu thật sự không ngờ là mình đã gây ra họa cho Triển Minh.

Tối hôm qua, Lâm Tiểu Bân gửi một tấm ảnh chụp màn hình vào group Đàn em, nhìn xong thì cả ba người đều im lặng.

Tấm ảnh chụp một topic trên tường vạn năng QQ* của Thất Trung, không biết là ai đó rảnh rỗi, thường sẽ có người lên đăng đủ các thể loại buôn chuyện trên đời.

*Tương tự confession vậy á.

Đoạn ảnh chụp một bài viết do người ẩn danh nào đó đăng lên tường vạn năng, bảo hôm nay ở phòng thi số 1 đã xảy ra chuyện đàn em vì chị dâu tương lai của đại ca mà đại chiến võ mồm tung trời với bạn học. Kể sinh động như thật, tả kĩ từng biểu cảm của Cố Kỳ Nam luôn.

Lượt like đã vượt qua một trăm, có người còn bình luận:

"Không ngờ bây giờ mấy em trai em gái mạnh mẽ như vậy"

"Chúng ta có thể yên tâm tốt nghiệp rồi"

"Đàn em của đại ca trường mà thi ở phòng số 1 sao? Lớp 11 bây giờ ghê gớm thật!?"

Lâm Tiểu Bân nhắn "Ha ha ha ha ha" liên tục, Triển Minh và Ngô Uyên thì im lặng không nói.

Cố Kỳ Nam lại lúng túng muốn chết.

Tại sao mỗi lần cậu có lòng tốt đều thành ra chuyện xấu? !

Cố Kỳ Nam bảo đảm với mọi người sẽ đi giải thích với Khưu Nhiên Dĩnh, Triển ca không thích cô, hoàn toàn không thích cô!

Đàn em 1: Vấn đề bây giờ không phải là Khưu Nhiên Dĩnh cảm thấy thế nào, mà là toàn bộ Thất Trung đều biết Triển ca thích Khưu Nhiên Dĩnh, quá xấu hổ. Sau đó Ngô Uyên và Khưu Nhiên Dĩnh ở cùng một chỗ, những người này sẽ tự tưởng tượng ra một chuyện tình tay ba kinh thiên động địa.

Đàn em 2:...

Đàn em 3: Vậy làm sao bây giờ? Tôi cũng viết tường vạn năng!

Đàn em 2: Khưu Nhiên Dĩnh làm sao đi cùng với tôi cho được? Hi vọng quá xa vời, cậu đừng nói nữa! ! !

Đàn em 1: Ngô Uyên ơi là Ngô Uyên, cứ thẳng thắn tỏ tình đi, quá lắm thì bị từ chối, đau một lần rồi thôi, sợ cái gì? !

Đàn em 2: Bộ cậu có bạn gái rồi hay sao mà ở đây vẽ tới vẽ lui, kinh nghiệm còn không có mà đòi dạy tôi?

Đàn em 1: ? ? ?

Đàn em 1: Triển ca, ở đây có người mắng đàn em trung thành của cậu, cậu có xử khônggg!!!

Không ai để ý tới lời Cố Kỳ Nam nói, đàn em 1 và đàn em 2 đều quên mất việc ôn tập, đại chiến ba trăm tin nhắn trong group, cuối cùng quyết chiến với nhau bằng một nùi gói biểu cảm*.

*Ở đây là cái gọi là meme mà mọi người hay dùng. Nhưng mang đi hỏi thì có đàn chị nói là nó có một ý nghĩa khác chứ không giống hoàn toàn nên mình vẫn để "gói biểu cảm".

Triển Minh thì hoàn toàn im lặng, không nói câu nào.

Cố Kỳ Nam suy tư một hồi, đăng ký QQ, tải thêm tường vạn năng, đăng confession đính chính.

3: Tôi là Cố Kỳ Nam, Triển ca không hề thích Khưu Nhiên Dĩnh, mọi người làm ơn đừng bịa đặt lung tung!

Tường vạn năng Thất Trung:...

Confession này được đăng lên, bên dưới ồn ào bình luận.

Cố Kỳ Nam mới nhìn thôi đã tuyệt vọng.

Tất cả mọi người đều cảm thấy cậu giấu đầu lòi đuôi, thậm chí có người nói "Cố Kỳ Nam này buồn cười quá đi, nếu như tôi là Triển Minh thì sẽ đuổi cậu ta ra khỏi đội ngũ Đàn em ngay lập tức ha ha ha".

Cố Kỳ Nam lướt xem đến hết, nghĩ rằng mình nên giải thích với Khưu Nhiên Dĩnh, dù cho có thể là giải thích cũng vô dụng.

Không ngờ cậu còn chưa mở miệng trước đã bị Khưu Nhiên Dĩnh gọi lại.

"Cố Kỳ Nam, chờ một chút."

Cố Kỳ Nam sửa soạn lại cặp sách, xoay người, nhìn thấy Khưu Nhiên Dĩnh đang thấp thỏm bất an lôi kéo bạn cùng bàn, trong phòng học chỉ còn lại ba người bọn cậu.

Khưu Nhiên Dĩnh nhìn bạn của mình, được cô cổ vũ rằng : "Nói đi."

Khưu Nhiên Dĩnh lo lắng mở miệng: "Cậu nói cho Triển Minh, tôi không thích cậu ấy, cũng sẽ không thích bất cứ người nào, chỉ muốn học tập thật giỏi, thi đậu trường đại học lý tưởng. Xin các cậu đừng làm chuyện gì nữa!"

Cố Kỳ Nam mang cặp trên lưng, trịnh trọng nói: "Cậu hiểu lầm rồi, Triển ca không có thích cậu, là do Vương Việt nói lung tung!"

Khưu Nhiên Dĩnh ngẩn cả người, bạn của cô phản ứng lại đầu tiên, chất vấn: "Không thích? Không thích tại sao hôm qua nói chuyện giúp Nhiên Nhiên? Không thích tại sao lần trước phải xung đột với Vương Việt ở sân luyện tập ? Còn nữa, cái kẹp hoa nhỏ của Nhiên Nhiên, có phải do nhóm của cậu cầm về hay không ? Lần trước nữa ở căng tin, Ngô Uyên cũng hỏi về cái kẹp."

Cố Kỳ Nam bị hỏi liên tục nên không trả lời được.

Cậu không thích nói khoác nói dối, bạn cùng bàn của Khưu Nhiên Dĩnh nói chuyện nào cũng đúng. Bởi vì thích Khưu Nhiên Dĩnh mới làm, nhưng là Ngô Uyên thích Khưu Nhiên Dĩnh chứ không phải Triển Minh !

Cậu không tìm được lý do giải thích, não cậu như chết máy.

Bạn cùng bàn của Khưu Nhiên Dĩnh nhìn cậu đứng như trời trồng, cảm thấy Cố Kỳ Nam không ngụy biện được, kéo kéo Khưu Nhiên Dĩnh, bảo cô nói tiếp.

Khưu Nhiên Dĩnh lấy hết dũng khí: "Tôi cũng không thích Vương Việt , ai tôi cũng không thích, tôi chỉ muốn yên lặng mà học tập. Sang năm thi tốt nghiệp trung học, hi vọng các cậu đừng làm ra chuyện gì để cho người khác nói hưu nói vượn, có được không ?"

Cố Kỳ Nam lẩm bẩm: "Triển ca thật sự không có thích cậu ."

Cố Kỳ Nam cứ phủ nhận làm cho Khưu Nhiên Dĩnh hơi nổi giận, không chịu nổi mà tăng cao âm lượng: "Nói không thích, tại sao phải làm nhiều chuyện khiến cho người khác hiểu lầm ? "

Đột nhiên bạn cùng bàn của Khưu Nhiên Dĩnh nhìn Cố Kỳ Nam đầy kinh ngạc: "Chẳng lẽ không phải Triển Minh, mà là cậu —— "

Cố Kỳ Nam sởn cả tóc gáy ngay lập tức, không biết vì sao lại chuyển hướng sang nghi ngờ cậu, thấy Khưu Nhiên Dĩnh cũng kinh ngạc, Cố Kỳ Nam vội vàng hô to: "Không phải tôi ! Cũng không phải Triển ca! Chúng tôi chỉ vì muốn giúp Uyên ca —— "

Ba người rơi vào yên tĩnh một cách chết chóc.

Cố Kỳ Nam thấy mặt của Khưu Nhiên Dĩnh hồng lên, đỏ giống như trái táo, căng thẳng luống cuống mà nhìn bạn của mình.

Cố Kỳ Nam không biết nên xử lý tình huống này như thế nào, không còn cách nào khác là mang cặp chạy trốn mất.

Ba người Triển Minh ở dưới lầu chờ cậu, Lâm Tiểu Bân hỏi: "Nói rồi à?"

Cố Kỳ Nam hồn vía lên mây gật đầu: "Nói rồi."

Lâm Tiểu Bân lại hỏi: "Cô ấy tin không?"

Cố Kỳ Nam gật đầu: "Chắc là tin đó."

"Cô ấy không nói gì à?"

Cố Kỳ Nam suy nghĩ một lát : "Cô ấy nói không thích ai hết, chỉ muốn thi đại học."

Lâm Tiểu Bân đồng tình nhìn Ngô Uyên, Ngô Uyên lại rất bình tĩnh, tựa như đã dự liệu được từ sớm. Triển Minh xoa đầu Cố Kỳ Nam, nói: "Đi."

Kỳ thi cuối kì kết thúc, được cho nghỉ ba ngày.

Ba ngày sau, tổ chức họp phụ huynh. Sau đó năm học lớp 11 kết thúc, bọn họ sẽ tiến lên lớp 12, học hè một tháng.

Lúc nghe tin này, mọi người liên tục kêu rên, Trương Minh nói: "Rên cái gì? Nhất Trung và Trung học thực nghiệm còn phải học thêm nửa tháng, nghỉ hè được có hai tuần lễ!"

Dù sao cũng là cuộc thi cuối kỳ, học tra thi xong cuối kỳ, kích động vô cùng. Lâm Tiểu Bân đề nghị đi biển cắm trại, ba người đều đồng ý. Bởi vì hôm sau ra ngoài chơi nên chiều hôm đó bốn người cùng đi siêu thị mua đồ ăn vặt, chuẩn bị ngày mai mang đi biển.

Vừa vào siêu thị, Lâm Tiểu Bân đã vui vẻ đi đến khu đồ ăn, Ngô Uyên đẩy xe, vừa mắng cậu ta vừa đi theo. Triển Minh và Cố Kỳ Nam đi chầm chậm ở phía sau, kéo dài khoảng cách với hai người họ.

Chờ họ đi xa, Triển Minh hỏi: "Khưu Nhiên Dĩnh còn nói gì nữa?"

Cố Kỳ Nam kinh ngạc quay đầu nhìn Triển Minh, Triển Minh giải thích: "Mặt mày ủ rũ, vừa nhìn là biết có vấn đề."

Cố Kỳ Nam nói hết mọi chuyện cho Triển Minh nghe, cuối cùng than thở nói: "Làm sao bây giờ? Tôi gây rắc rối rồi, xong đời, Uyên ca sắp đánh chết tôi rồi. Tôi có nên nói thật với Uyên ca hay không ?"

Triển Minh nhìn Cố Kỳ Nam, vò vò tóc cậu, nói: "Cả ngày gây náo loạn."

Lúc Triển Minh xoa đầu cậu, giống như một người anh trai.

Cố Kỳ Nam không nhịn được mà cười ha ha, kéo tay Triển Minh, không cho hắn vò tóc cậu nữa, hỏi: "Vậy làm sao bây giờ ?"

Triển Minh suy nghĩ một hồi, nói: "Đừng nói cho Ngô Uyên, gần đây cậu ấy học tập rất tích cực, mắc công lại đả kích cậu ấy."

"Ồ." Cố Kỳ Nam gật đầu, lại hỏi, "Cậu ấy sẽ thấy bị đả kích lắm sao?"

Triển Minh cạn lời: "Đương nhiên rồi."

Cố Kỳ Nam không hiểu: "Tại sao?"

Triển Minh trầm ngâm, không biết nên giải thích về vấn đề tình cảm nam nữ phức tạp như thế nào, không còn cách nào khác, nói: "Cậu còn nhỏ, hỏi nhiều như vậy làm gì?"

Cố Kỳ Nam lại hỏi: "Vậy sau này Uyên ca biết tôi bán đứng cậu ấy, cậu ấy có tức giận hay không?"

Triển Minh đi ngang qua khu đồ ăn vặt, tiện tay ném mấy bao bánh bao viên, vô tình trả lời: "Làm sao lại tức giận được? Tôi thay cậu ta cõng một cái nồi lớn* như vậy, bây giờ toàn trường vẫn đang nghĩ tôi thích Khưu Nhiên Dĩnh, cậu ta dám giận sao?"

*Đội nồi: cái này chắc mấy bạn cũng biết: Không phải chuyện mình làm nhưng vẫn phải gánh, bị mang tiếng oan.

Cố Kỳ Nam cười ha ha.

Cố Kỳ Nam đi tới đi lui trong siêu thị, hơi kích động và hưng phấn, không biết mình nên mua cái gì.

Ngày mai đốt lửa ăn đồ nướng trên bờ biển, còn phải thuê lều bạt cắm trại. Đây là lần đầu tiên Cố Kỳ Nam qua đêm ở bên ngoài, cậu không biết nên mang theo những gì.

Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên đẩy một chiếc xe, trong xe chứa đầy bia, còn có thịt bò khô, que cay*, đậu phộng da cá, đậu rang, tất cả đều là đồ nhắm rượu.

*Hay còn gọi là gân bò, món ăn dạng que làm từ bột mì và các loại ngũ cốc khác, tẩm ướp rất nhiều phụ gia thực phẩm.

Cố Kỳ Nam nhìn thấy bia, trợn tròn đôi mắt.

Triển Minh nói: " Lấy cho cậu nhóc ít nước trái cây."

Sau đó Lâm Tiểu Bân lấy vài hộp sữa bò, trà chanh.

Cố Kỳ Nam hỏi: "Các cậu muốn uống rượu? !"

Lâm Tiểu Bân nghiêm túc: "Các anh lớn hơn, cậu không hiểu đâu, cậu nên uống sữa bò."

Cố Kỳ Nam sợ hãi: "Nhiều bia thế sao? Mang hết nổi không?"

Ngô Uyên cười: "Có Triển ca, sức lớn vô cùng, sợ cái gì? Nơi đó là khu cắm trại, cái gì cũng mắc, nên mang theo thì tốt hơn."

Lúc tính tiền, mọi người đều đồng ý để Lâm Tiểu Bân giữ đồ hết. Cậu ta ôm hết một đống đồ, ngồi lên xe điện của Triển Minh, khóc ròng ròng nói: "Lần đầu tiên tôi được ngồi! Lần đầu tiên đó! Tôi phát hiện từ khi Cố Kỳ Nam đến, địa vị của tôi trong lòng Triển ca tụt không phanh!"

Triển Minh không để ý tới cậu ta, hỏi Cố Kỳ Nam: "Nhớ ngày mai phải đi chuyến nào chưa?"

Cố Kỳ Nam gật đầu: "Ngồi tàu tuyến số 1, sau đó đến hội họp ở trạm xe khách.

Triển Minh gật đầu, dặn dò: "Nhớ nạp đầy pin điện thoại di động ."

Cố Kỳ Nam ghi nhớ cẩn thận, ngoan ngoãn nói bye bye với Triển Minh.

Lâm Tiểu Bân không nhìn nổi nữa: "Triển ca dẫn học sinh tiểu học đi cắm trại à? Lớn thế rồi còn ngồi nhầm tàu được sao? Còn không biết ba chữ trạm xe khách to bự sao?"

Triển Minh xoay tay một cái, xe điện chạy vút đi, đột nhiên Lâm Tiểu Bân ngửa ra sau, sợ hết hồn, hô to: "Triển ca không tim không phổi! Cậu và Cố Kỳ Nam là đôi bạn tốt, được chưa?!!"

Ngô Uyên hô to: "Giữ cho kĩ đồ ăn đó! Đừng làm đổ! Đừng có la nữa!"

Hết chương 19.

Chương 20: Dao A Dao*

Edit by Dii + Chang.

Cố Kỳ Nam về đến nhà thì rất hưng phấn, ăn xong cơm rồi tắm rửa sạch sẽ, vui vẻ mở đề toán ra.

Thi cuối kỳ xong thì được nghỉ ba ngày, thầy cô giáo không cho bài tập, nói là cho bọn họ vui vẻ tận hưởng chơi ba ngày, sau đó chính thức tiến vào thời gian học hè.

Cố Kỳ Nam rất vui vẻ, cúp ra ngoài chơi một ngày, hai ngày kia thì thư thả làm đề toán.

Thời gian sung sướng trôi qua nhanh thật, chờ Cố Kỳ Nam lấy lại tinh thần thì đã sắp mười giờ, ba mẹ cậu đi siêu thị về rồi.

Mẹ cậu gọi: "Kiển Tử, mau ra đây, nhìn xem ngày mai con muốn mang theo cái gì."

Cố Kỳ Nam đi ra ngoài, bị ba mẹ dọa cho hoảng sợ, hai người chuẩn bị cho cậu một cái balo lớn toàn là đồ.

Cậu mở balo ra, kiểm tra từng cái .

Khăn giấy, bình giữ nhiệt, sạc dự phòng, chăn mỏng, đèn pin cầm tay, bánh mì, bánh ngọt, sữa bò, nước khoáng...

Cố Kỳ Nam lấy một cái gối nhỏ ra, cạn lời: "Mẹ ơi cái gì đây ạ? Mẹ muốn con dọn đi luôn sao? Con nói rồi , không cần chuẩn bị cho con, chiều nay con đi mua đồ cùng mọi người rồi, đồ để ở nhà của Lâm Tiểu Bân."

Lâm Huệ không còn cách nào khác là lấy cái gối nhỏ ra, nói: "Mẹ sợ con không có gối thì ngủ không ngon. Đi biển thì không cần mang gối theo cũng được, nhưng chăn thì con phải mang, nửa đêm ở bờ biển rất lạnh, các con ngủ lều bạt, lỡ lọt gió thì sao?"

Cố Văn Huy cũng ở bên cạnh khuyên: "Đúng, phải mang, còn có sạc dự phòng con đừng lấy ra, con không mang theo sạc dự phòng, điện thoại di động hết pin thì làm sao bây giờ? Bãi biển thì lấy đâu ra ổ cắm điện?"

Cố Kỳ Nam lấy một cây đèn pin ra : "Điện thoại di động có thể bật đèn pin được!"

Ba mẹ cậu cùng kêu lên: "Điện thoại di động hết pin thì làm sao bây giờ? !"

Cố Kỳ Nam: "... Không phải có sạc dự phòng sao?"

Mang cái gì cái gì, Cố Kỳ Nam và ba mẹ cậu thảo luận hơn một tiếng đồng hồ, lấy ra lấy vô, cuối cùng vẫn phải mang cái balo to đùng kia.

Lâm Huệ lo lắng: "Các con nhất định phải ở lều sao? Hay thuê một phòng khách sạn đi cho an toàn . Đi cắm trại, có người quản lý khu vực không, có bảo vệ không, an toàn không?"

Cố Kỳ Nam gật đầu: "An toàn."

Lâm Huệ vừa gấp kỹ thảm vừa nói: "Cái thằng bé này, không biết gì hết mà đã nói an toàn. Lần đầu tiên con qua đêm ở bên ngoài, lỡ không ngủ được thì sao?"

Cố Kỳ Nam lắc đầu: "Không biết."

Cố Văn Huy thu lại cái gối và đèn pin, nói: "Bốn đứa con trai ở đó, bà đừng bận tâm vớ vẩn."

Sáng sớm ngày thứ hai, Cố Kỳ Nam ăn sáng xong thì chuẩn bị xuất phát.

Ba mẹ cậu còn nói, hay là để họ đưa cậu đến trạm xe khách luôn đi.

Lâm Huệ nói: "Cạnh đó có một cái chợ sáng rất náo nhiệt, nghe nói ngày nào cũng có cá tươi mới lưới được, còn có gà vịt dưới quê đem lên. Xa quá nên lâu nay mẹ không có cơ hội đi, sẵn tiện chở con đi, ba mẹ có thể dạo chợ sáng."

Cố Kỳ Nam nghi ngờ ba mẹ cố ý muốn chở cậu đi, chợ sáng chỉ là cái cớ.

Cậu đã lớn như vậy, lẽ nào đi tàu điện ngầm, qua có mấy cái trạm mà lạc được sao ?

Nhưng mẹ cậu nhất quyết "mẹ muốn đi chợ sáng", thậm chí còn tìm một cái giỏ đi chợ, Cố Kỳ Nam không còn cách nào khác phải gật đầu đồng ý.

Đến trạm xe khách, mẹ cậu hỏi: "Bạn học của con ở đâu? Con gọi điện thoại cho bọn nó chưa!"

Cố Kỳ Nam không ngẩng đầu lên mà ấn điện thoại: "Ở chỗ bán vé."

Ba cậu dừng xe lại, Cố Kỳ Nam xuống xe, nói tạm biệt ba mẹ rồi đi.

Xe hơi không lái vào đó được, mẹ của cậu nhìn chằm chằm nơi bán vé, Cố Văn Huy hỏi: "Nhìn thấy không? Nhìn thấy không?"

Lâm Huệ phất tay: "Thật là ầm ĩ ! Không phải em đang nhìn đó sao? !"

Cố Văn Huy sốt ruột: "Không đỗ xe ở đây được đâu!"

Cố Văn Huy di chuyển xe với tốc độ rùa bò, cuối cùng Cố Kỳ Nam cũng đi tới nơi bán vé, Lâm Huệ nhìn thấy một cậu to con đi ra, xoa đầu Cố Kỳ Nam.

Lâm Huệ kêu to: "Ba nó! Nhìn kìa!"

Cố Văn Huy kích động đến thiếu chút nữa đạp ga chạy luôn, vội hỏi: "Ra sao? Ra sao ? !"

Thiếu điều Lâm Huệ muốn lọt ra khỏi xe luôn rồi, thấp giọng nói: "Anh đừng ồn, để em nhìn cho kỹ!"

Chỉ một lúc sau, cậu to con khoác vai Cố Kỳ Nam, hai người cùng nhau đi vào đại sảnh.

Lâm Huệ đóng cửa xe, ngồi ngay ngắn lại, sửng sốt một hồi, chờ tới khi Cố Văn Huy gặng hỏi mới lấy lại tinh thần , nói: "Giống lời Kiển Tử nói, vóc dáng cao ráo, khoảng một mét chín, nhất định là anh Triển kia mà con nói. "

Cố Văn Huy: "Sau đó thì sao? Nhìn quan hệ hai đứa nó thế nào?"

Lâm Huệ hồi: "Ôi ôi, thoạt nhìn thì quan hệ rất tốt, kề vai sát cánh. Nhưng mà vẻ mặt hơi bạo lực, không có ý cười."

Cố Văn Huy đánh vô-lăng: "Nhìn bạo lực như thế, hình như là "đại ca của trường"? Còn hai người kia thì sao?"

Lâm Huệ lắc đầu: "Không nhìn thấy, hình như không đi ra."

Cố Kỳ Nam không biết rằng ba mẹ cậu đưa cậu đến là vì muốn nhìn ba người Triển ca ra sao.

Vào đại sảnh với Triển ca, lấy chứng minh thư của mình ra để mua vé, hưng phấn vô cùng.

Lâm Tiểu Bân nhìn cậu đeo cái balo lớn mà thán phục: "Bộ cái gì cậu cũng mang theo sao ?"

Cố Kỳ Nam nhìn ba người kia, tất cả đều mang một cái balo đơn giản, dẹp dẹp, thoạt nhìn thì không chứa nhiều đồ lắm. Cậu ngượng ngùng nói: "Mẹ chuẩn bị cho tôi, bắt tôi phải mang theo. Có áo ngủ, chăn, khăn giấy ..."

Lâm Tiểu Bân lắc đầu: "Thật sự là Tiểu Kiển Tử*."

Bốn người lên xe buýt, vé của Cố Kỳ Nam và Triển Minh không gần nhau, nhưng cậu cứ ngồi chung một chỗ với Triển ca. Lâm Tiểu Bân cầm vé của mình hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy? Hai người các cậu là trẻ sinh đôi bị dính liền sao?"

Ngô Uyên vẫy tay: "Bân, lại đây, người ta không muốn thấy cậu, đừng tự chuốc lấy nhục nhã."

Cố Kỳ Nam ngồi xuống liền lấy sandwich từ trong balo ra và bánh mật ong, lấy ra chia rồi ăn, giảm bớt trọng lượng cho balo của cậu. Triển Minh cất balo lên gác để hành lý cho cậu, kinh hãi: "Nặng vậy? Cậu dọn nhà à?"

Cố Kỳ Nam bị nghẹn, gấp gáp nói: "Nước, lấy giùm tôi bình nước."

Triển Minh mở balo, khiếp sợ lấy một bình giữ nhiệt lớn ra.

Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên ở phía sau cười ngất, Lâm Tiểu Bân hỏi: "Trời nắng thế này, cậu mang theo bình giữ nhiệt làm gì? !"

Cố Kỳ Nam nhận bình giữ nhiệt, lầu bầu: "Không phải là sợ không có nước ấm uống sao."

Triển Minh kêu Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên ngậm miệng, lo uống nước khoáng của bọn họ đi.

Xe buýt xuất phát không bao lâu, điện thoại di động của Cố Kỳ Nam đã vang lên.

Cố Kỳ Nam luống cuống tay chân, Triển Minh giúp cậu cầm bình giữ nhiệt và bánh mật ong, cậu nhận điện thoại.

"Kiển Tử, con lên xe chưa?"

"Lên xe rồi, vừa mới xuất phát."

"Vậy mấy giờ đến ?"

Cố Kỳ Nam quay đầu nhìn Triển Minh, hỏi: "Mấy giờ thì đến nơi?"

Triển Minh trả lời: "Mười giờ rưỡi."

Ba mẹ Cố Kỳ Nam dặn dò cậu, đến nơi thì gọi điện thoại để báo, lúc này mới cúp máy.

Cố Kỳ Nam cẩn thận cất điện thoại di động, nhận lấy bình giữ nhiệt, ngượng ngùng nói: " Ba mẹ tôi thích coi tôi là đứa nhỏ."

Triển Minh nhìn bánh mật ong và bình giữ nhiệt, nói: "Cậu vốn là một đứa nhỏ."

Cố Kỳ Nam ăn bánh ngọt, ú ớ phản đối: "Tôi không phải đứa nhỏ, tôi sắp 16 tuổi rồi, có thể tham gia công tác xã hội rồi, là thiếu niên! Thanh thiếu niên!"

"Ừm." Triển Minh gật đầu biểu thị đồng ý cậu là thanh thiếu niên.

Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên ngồi sau đã bắt đầu lấy điện thoại ra chơi, thanh thiếu niên ăn bánh mật ong xong, lấy khăn giấy ướt lau tay, sau đó lấy tai nghe mình mang theo, bắt đầu xem điện thoại di động ——

Lớp giảng dạy Toán học trực tuyến.

Triển Minh liếc một cái: "..."

Mười giờ rưỡi, bốn người đến trạm xe ở huyện Nam Loan, một vùng ngoại ô của Nam Châu. Đổi sang xe địa phương, mười một giờ mới tới bờ biển.

Tháng sáu, bãi biển náo nhiệt vô cùng. Dọc theo bãi cát có một dãy các quán ăn uống và sinh hoạt khác nhau: một tiệm cho thuê và bán đồ bơi, quán cơm nhỏ, hàng rong, quán thịt nướng, quầy trái cây, cái gì cũng có.

Đầu tiên bốn người tìm một quán ăn để ăn cơm, ăn hàu rán*, cơm mỡ hành, nghêu xào, súp cá viên cần tây. Quán ăn bình dân, giá rẻ mà sạch đẹp, bát lại to, bốn người ăn no muốn chết. Sau đó đi thuê hai cái lều, đi tới khu cắm trại.

*Thiệt ra cái món này nói là hàu rán cho dễ hiểu, nó còn có thêm trứng nữa cơ, nhìn khá ngon :))

Bốn người tìm chỗ trống, bỏ hành lí xuống rồi bắt đầu dựng lều lên.

Lều đơn giản dễ dựng, Triển Minh mày mò một tí, dựng lều lên, hoàn toàn chắc chắn. Mà Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên ở bên kia đọc sách hướng dẫn, cuối cùng chỉ có thể cầu cứu Triển ca.

Cố Kỳ Nam từ đầu tới cuối chỉ trông hành lí, có vẻ như không góp chút sức nào, ở bên cạnh khen ngợi Triển ca lợi hại quá.

Dựng xong lều trại đã hơn một giờ trưa.

Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân hoàn toàn gục ngã, tối hôm qua thức đêm chơi game, sáng sớm được buff máu gà thì vẫn cứ chơi game, hiện giờ hết việc rồi nên ngã xuống

Buổi trưa là lúc nắng gắt nhất, thủy triều cũng lên. Bốn người trở về lều nghỉ ngơi, chuẩn bị đến ba bốn giờ chiều ra biển tắm.

Cố Kỳ Nam vào lều bỏ đồ đạc xuống, cảm thấy rất mới mẻ. Cậu chụp ảnh hết toàn bộ, đăng lên wechat gia đình cho ba mẹ cậu xem, mắc công lát nữa họ lại hỏi cái này cái kia.

Triển Minh nhìn cậu hết bận xong thì hỏi : "Nghỉ ngơi chưa?"

Cố Kỳ Nam nói: "Chờ một chút!"

Cố Kỳ Nam mở balo của mình ra, như có ma thuật mà lấy một tấm thảm ra, trải trong lều, sau đó lấy ra một tấm chăn mỏng, ân cần mà nói: "Ngủ đi!"

Triển Minh trợn mắt há mồm.

Đồ ăn vặt đều ở chỗ Lâm Tiểu Bân, Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên cầm hai chai nước tới thăm hai người bọn họ, bị "sự ấm áp" trong lều của Cố Kỳ Nam cùng Triển Minh dọa cho sợ ngây người.

Bọn họ còn nằm trống không, chẳng lót thứ gì cả.

Lâm Tiểu Bân khóc trời gào đất muốn ở cùng lều với Cố Kỳ Nam, bị Triển Minh đuổi đi.

Cố Kỳ Nam cười hì hì nằm xuống, hưng phấn không ngủ được, lăn qua lăn lại.

Triển Minh hết cách, nhắc nhở cậu nếu giờ không ngủ, tối nay còn đốt lửa nướng thịt, uống bia, không biết chơi đến mấy giờ, lúc đó làm sao cậu thức nổi.

Lúc này Cố Kỳ Nam mới chịu ngoan ngoãn nhắm mắt, hai tay đặt trên bụng.

Còn đắp thêm một cái chăn mỏng.

Nhìn ngoan vô cùng.

Bọn họ không kéo lều xuống hết, vắt lên thành hình rèm cửa sổ, gió biển vù vù thổi nên không oi bức.

Bên ngoài lều, cây phi lao, cây cọ bị gió biển thổi vang lên tiếng xào xạc, sau giữa trưa thì khu cắm trại yên tĩnh vô cùng, người dựng trại không nhiều lắm, đa số còn đang nghỉ ngơi, tình cờ còn có vài tiếng nói lẫn vào tiếng sóng biển truyền đến.

Lông mi của Cố Kỳ Nam rất đen và dài, bởi vậy khi hàng mi rung động cũng nhìn thấy rõ ràng.

Rõ ràng cậu không ngủ, rất hưng phấn.

Triển Minh nhỏ giọng quát: "Còn chưa ngủ à? ! Y chang mấy bạn nhỏ trong nhà trẻ."

Cố Kỳ Nam cười, thấp giọng nói: "Thầy Triển hát nhạc thiếu nhi cho bạn nhỏ nghe đi, bạn nhỏ sẽ ngủ ngay."

Cố Kỳ Nam chỉ thuận miệng nói, không ngờ là sau khi yên lặng một lúc, trong lều vang lên giọng hát của Triển Minh, một bài nhạc thiếu nhi.

Đung đưa đung đưa, ngủ ngoan ngủ ngoan, một đêm lớn một tấc.

Đung đưa đung đưa, thương đây thương đây, một đêm lớn một thước.

Đây là một bài đồng dao bằng tiếng Nam Châu mà người lớn ở thành phố Nam Châu rất thường hát cho con của họ nghe , một đứa con còn rất rất nhỏ, là đứa trẻ được mọi người rất mực yêu thương.

Cố Kỳ Nam chìm vào tiếng hát, chìm vào tiếng sóng biển, thời gian đã điểm giữa trưa, cậu chầm chậm đi vào giấc ngủ.

****Đây là lời giải thích cho bài hát mà Triển Minh hát, cũng như biệt hiệu của Triển Minh trong nhóm chat và nhũ danh của Cố Kỳ Nam:

Bài mà Triển Minh hát có tên là "Dao A Dao", nghĩa là đung đưa đung đưa. Như trên đã giải thích, đây là một bài hát thiếu nhi mà người Nam Châu hát ru cho con ngủ. Đứa con thương yêu, cưng chiều ở trên, theo tiếng Nam Châu chính là Tiểu Kiển Tử, là bé cưng, cục cưng đó.

Cụ thể bài hát này liên quan gì tới Triển Minh, thì chờ tương lai có lời giải thích nhé.

*Về bài Dao A Dao

(nguồn thông tin:

)

Bài hát này được viết sau Thế chiến II. Vào thời điểm đó, người Đài Loan phải đối mặt với nỗi sợ trốn tránh các cuộc không kích hàng ngày và chứng kiến ​​nhiều thảm kịch ngăn cách giữa sống và chết. Khi Lu Quansheng viết bài hát này, đứa trẻ vừa được sinh ra và có rất nhiều cảm xúc về sự sống và cái chết, vì vậy anh đã viết bài hát này. Lời bài hát bao gồm ba giai đoạn: trẻ sơ sinh, tuổi trưởng thành và hôn nhân. Tình yêu của cha mẹ dành cho con cái được tiết lộ trong bài hát này.

Hết chương 20.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro