Chương 21+22

Chương 21: Đẹp trai nhất.

Edit by Dii + Thiên

Cố Kỳ Nam bị tiếng ồn ào của Lâm Tiểu Bân đánh thức.

Lâm Tiểu Bân xốc tấm màn của bọn họ lên, kêu réo: "Tiểu Kiển Tử, tiểu Nam Nam, gia tinh nhỏ, nhóc cùng bàn, mau đứng lên!"

Cố Kỳ Nam còn nheo nheo mắt buồn ngủ.

Cũng không biết là tiếng sóng biển quá êm dịu làm cậu đắm chìm, hay bởi vì Triển ca hát nhạc thiếu nhi hay quá.

Triển ca bóc trần: "Nhóc con, ngủ nhiều mới mau lớn."

Cố Kỳ Nam kháng nghị: "Không được gọi tôi là nhóc con!"

Đáng tiếc hai cú đánh của cậu bị Triển – chiều cao ưu tú – ca đỡ được.

Không phải cậu quá thấp, là anh Triển của cậu quá cao!

Huyện Nam Loan nằm cạnh biển, là một nơi không lớn mà cũng không nhỏ. Vào mùa hè, du khách khắp nơi thường tới nơi này du lịch, bởi vậy, khu quản lý bên cạnh biển còn lắp cả camera. Bốn người thay quần bơi, cũng không sợ túp lều cùng với đồ ăn bị người khác lấy mất, chỉ gửi những đồ dùng có giá trị cho khu quản lý rồi chạy về phía biển rộng.

Mặc dù là Cố Kỳ Nam từng đi bơi lội, nhưng chưa từng bơi ngoài biển rộng này. Triển Minh dẫn cậu theo, mướn một cái phao bơi cho cậu.

Cố Kỳ Nam hỏi: "Tại sao Bân ca và Uyên ca không cần phao bơi, bọn họ bơi rất tốt sao?"

Triển Minh không nhịn cười được: "Không phải, là bởi vì Triển ca của cậu lười quản hai người bọn họ! "

Cố Kỳ Nam rất hài lòng với câu trả lời này, nói: "Vậy cậu thuê một cái đi."

Triển Minh lắc đầu: "Không cần, anh Triển của cậu bơi rất tốt."

Cởi quần áo chỉ còn lại quần bơi, vóc người Triển Minh càng thêm rõ ràng. Thiếu niên có cân nặng vừa phải, vóc dáng đẹp vô cùng. Triển ca có vóc người hơi gầy, bắp thịt chắc nịt kề sát trên khung xương, bụng còn lộ rõ từng múi cơ. Chiều cao hắn cũng ưu tú, đôi chân dài, nếu mặc quần bơi đi trên cát còn thu hút rất nhiều ánh mắt.

Gương mặt hắn thì lạnh tanh, siêu siêu cool ngầu.

Cố Kỳ Nam sùng bái nhìn cơ bụng của Triển ca, sờ cái bụng bằng phẳng mà mềm mại của mình, rồi lại hỏi Triển ca, làm sao mới có được dáng người như hắn?

Triển Minh sắp có được vóc dáng của người trưởng thành rồi, nhìn mạnh mẽ và rắn chắc vô cùng.

Cố Kỳ Nam vẫn còn là thiếu niên, trắng nõn thon gầy.

Lâm Tiểu Bân liếc nhìn cậu, lại nhìn Triển Minh một cái, hỏi: "Sao chú em cứ khao khát những điều mà chú em khó với tới thế? Nhìn anh Bân của chú đi, đây mới là người mà chú có thể hướng tới, anh không ngại nói cho chú bí quyết luyện —— "

Cố Kỳ Nam không để ý tới cậu ta, ôm phao bơi đi theo Triển Minh: "Luyện ở phòng tập thể hình sao? Tôi sắp đóng tiền học khóa Taekwondo mới, nhưng giờ không muốn đi nữa, học cũng vô dụng, chẳng được dùng miếng võ nào."

Triển Minh cầm lấy phao bơi của cậu, ung dung xách đi, cứ như cầm bánh Donut.

"Chuyển gạch luyện thành." Triển Minh nói.

Cố Kỳ Nam khó hiểu: "Hả?"

Ngô Uyên đi lên chỗ hai người, đặt một chân xuống nước, cười nói: "Lâm Tiểu Bân mới đi tập ở phòng gym, cậu ta toàn ăn lòng trắng trứng, cậu xem xem cậu ta luyện được cái gì rồi này?"

Lâm Tiểu Bân bắt đầu biểu diễn cơ bắp của mình.

Cố Kỳ Nam chưa liếc mắt nhìn đã nói: "Cơ bắp của Triển ca đẹp hơn."

Lâm Tiểu Bân khom lưng, đột nhiên tạt nước biển vào mặt Cố Kỳ Nam, hô to: "Tôi coi như là cậu muốn bị Bân ca đánh!"

Cố Kỳ Nam nhanh chóng trốn ra sau lưng Triển Minh, hô to: "Đàn ông chưa bao giờ nói dối!"

Triển Minh đỡ giúp cậy mấy cái tạt nước của Lâm Tiểu Bân, tròng phao bơi lên cho cậu. Lâm Tiểu Bân còn hăng đánh, chỉ chốc lát, Ngô Uyên và Cố Kỳ Nam đã kết hợp lại xối ướt cả người Lâm Tiểu Bân.

Triển Minh cảm thấy bọn họ quá ngây thơ, nhảy xuống nước rồi bơi ra xa.

Chờ đến khi Lâm Tiểu Bân giơ hai tay đầu hàng, ba người ngâm trong nước biển một lúc, Triển Minh đã bơi đi thật xa.

Cố Kỳ Nam có hơi bận tâm, hỏi: "Bơi xa thế? Như vậy cũng được luôn?"

Ngô Uyên nói: "Đừng hỏi, đó là Triển ca mà, mọi chuyện không có vấn đề gì với cậu ta."

Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên không hề lo lắng cho Triển Minh, hai người cứ bơi qua bơi lại, thỉnh thoảng ghé sát tai nói chuyện thầm thì khi nhìn trúng một cô gái đẹp nào đó.

Lúc này đã hơn bốn giờ chiều, mặt trời vẫn chói chang, gió biển rì rào, ngâm mình trong nước lại mát vô cùng, không hề nóng chút nào.

Cố Kỳ Nam nằm trên phao bơi, theo sóng biển dập dìu lên xuống, thoải mái vô cùng.

Một lát sau, Triển Minh bơi trở lại, kéo phao bơi của cậu rồi vịn vào, đẩy cậu bơi qua bơi lại.

Lâm Tiểu Bân, Ngô Uyên bơi tới gần, cũng lôi kéo Cố Kỳ Nam, vịn vào phao nghỉ ngơi, ba người vây Cố Kỳ Nam ở giữa.

Cố Kỳ Nam muốn lên bờ, Lâm Tiểu Bân kiên quyết giữ lấy phao bơi của cậu, chụp vào người mình sau đó chạy đi mất.

Triển Minh và Cố Kỳ Nam lên bờ, ngồi xuống bãi cát. Trên bãi cát vứt một cái túi nhựa, mặt trên túi nhựa viết "siêu thị Tân Hải", không biết là ai mang theo đồ ăn vặt, ăn xong rồi ném túi một cách bừa bãi. Cố Kỳ Nam nhặt túi nhựa lên, phát hiện trước mặt có một vỏ sò rỗng, liền tiến tới mà nhặt lên, tỉ mỉ quan sát.

Là một cái vỏ sò màu trắng rất dày, còn bóng loáng, mặt trên còn có hoa văn màu nâu rất đẹp.

Cố Kỳ Nam đào một cái hố nhỏ để nước biển chảy vào. Cậu để vỏ sò vào hố để rửa sạch sẽ bùn cát, ném vào trong túi nhựa, đứng dậy bắt đầu nhặt vỏ sò trên bờ cát, sỏi thủy tinh cùng với những hòn đá nhỏ có màu sắc đẹp mắt.

Triển Minh nhìn cậu giống như một đứa bé đang nhặt đồ chơi ưa thích trên biển.

Vỏ sò, sỏi thủy tinh và mấy cục đá cũng không có gì đặc biệt, trên bãi biển không có nhiều vỏ ốc đẹp, chỉ có thể nhặt được một ít vỏ sò linh tinh, lâu lâu còn chui ra mấy con cua nữa. (giống như ốc mượn hồn vậy á)

Cố Kỳ Nam nhặt một viên sỏi thủy tinh màu xanh lam lên, rửa sạch bằng nước biển, giơ lên trước mặt Triển Minh mà cảm thán: "Ôi, thật là đẹp!"

Triển Minh nhìn kỹ, chỉ có thể nhìn ra đây là một miếng thủy tinh cũ trong suốt không thể tái chế được.

Cố Kỳ Nam cười nói: "Đẹp không? Màu xanh lam này giống như màu xanh của biển rộng. Tôi muốn đem mấy thứ này về nhà, đưa cho ba và mẹ. Sỏi thủy tinh có thể cho mẹ tôi bỏ vào chậu hoa nhỏ, vỏ sò có thể cho ba tôi bỏ vào trong hồ cá, chắc chắn là rất đẹp."

Cố Kỳ Nam ngẩng đầu, đón ánh chiều tà mà nói chuyện, ánh hoàng hôn chiếu vào, dịu dàng phủ lên mái tóc đen cậu một lớp sắc vàng dịu dàng.

Nắng vàng chiếu vào mắt của cậu, hào quang rực rỡ.

Một thiếu niên đơn thuần, hạnh phúc, dường như tất cả những điều tốt đẹp trên thế giới đều hội tụ trong ánh mắt cậu ngay lúc này.

Vào đầu tháng tư thì cậu chuyển trường tới, so với lúc đó thì khác xa bây giờ.

Trong nháy mắt đó, Triển Minh nghĩ là tại sao lại có kẻ muốn đi bắt nạt Cố Kỳ Nam như vậy?

"Tôi nhặt giúp cậu." Triển Minh trầm mặc một hồi, nói.

Lượm một túi nào là vỏ sò, sỏi thủy tinh và mấy hòn đá nhỏ, Cố Kỳ Nam lại đào một cái hố nhỏ trên cát, rửa sạch những thứ trong túi.

Triển Minh cũng ngồi ở trên bãi cát, giúp cậu rửa từng vỏ sò, sỏi thủy tinh và đá nhỏ.

Sau khi rửa xong, Cố Kỳ Nam bắt đầu nghịch cát, đắp pháo đài.

Lúc này Lâm Tiểu Bân cùng Ngô Uyên đã lên bờ, nhìn thấy một túi vỏ sò, sỏi thủy tinh, đá nhỏ của Cố Kỳ Nam, cùng với một pháo đài cát to đùng thì sợ ngây người.

Ngô Uyên phì cười.

Lâm Tiểu Bân hỏi: "Rốt cuộc là cậu bao nhiêu tuổi rồi!?!"

Cố Kỳ Nam: "Nhưng sự thông minh của tôi có thể cao hơn cậu một lớp"

Ba người lại đấu võ mồm, đột nhiên có hai cô gái mặc áo tắm đi đến, khoác khăn tắm, cười duyên dáng, thoải mái hỏi thẳng Triển Minh: "Anh trai à, có thể thêm wechat không?"

Triển Minh bình tĩnh từ chối: "Không mang điện thoại di động."

Đối phương không nói thêm gì nữa, cười rồi đi.

Ba người kia sợ ngây người.

Người ta đến gần còn chưa kể, mấu chốt là hai người kia mới nhìn đã biết không phải học sinh cấp ba, ít nhất cũng là sinh viên hoặc là đi làm rồi.

Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên nhìn Triển Minh bằng ánh mắt sùng bái, rối rít nói: "Không phải chứ, Triển ca, mấy chị gái kia xinh đẹp như vậy, cậu không muốn thêm wechat sao?!"

Triển Minh vẫn nói: "Không mang điện thoại di động."

Lâm Tiểu Bân kích động đứng lên: "Tôi có thể đi tới khu quản lý lấy điện thoại di động của cậu ngay bây giờ! "

Ngô Uyên giơ ngón tay cái: "Mỹ nữ trước mặt, Triển ca vẫn sắc lạnh như cũ, bội phục, bội phục."

Cố Kỳ Nam cầm túi nhựa lên, nói như đương nhiên: "Triển ca xuất sắc như vậy, nếu như lúc nào cũng đồng ý thêm wechat thì chắc bạn tốt nhiều lắm."

Triển Minh nở nụ cười, đứng lên vò tóc cậu, nói: "Vỗ mông ngựa* quá mức rồi."

*Vỗ mông ngựa: Khen, nịnh nót.

Đầu tóc Cố Kỳ Nam rối thành cục, cậu nghiêm túc: "Không phải nịnh hót, là sự thật."

Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân sắp cười chết vì Cố Kỳ Nam luôn rồi.

Lâm Tiểu Bân hỏi: "Vậy cậu nói xem, lớp chúng ta, Triển ca ngầu như vậy, có thể xếp thứ mấy?"

"Số một!" Cố Kỳ Nam không do dự mà đáp.

Lâm Tiểu Bân giơ ngón tay cái: "Quả nhiên là đàn em trung thành của Triển ca, tôi quyết định nhường cho cậu vị trí đàn em số một!"

Triển ca thật sự rất đẹp trai , thế nhưng trong lớp 11-5, hắn không phải là người mà các nữ sinh cho là đẹp trai nhất, thậm chí còn không được xếp vào ba vị trí đầu. Ba vị trí đầu đều là cán sự thể dục luôn ăn mặc phong cách, một cậu chuyên hóa lịch sự và đẹp trai ngất trời, thứ ba là Ngô Uyên luôn trầm lắng.

Cố Kỳ Nam vừa nghe Ngô Uyên xếp hạng trên cả Triển Minh, lộ ra vẻ mặt "Làm sao có thể chứ".

Ngô Uyên gọi: "Tiểu Nam Tử, cậu có thể cho là Triển ca đẹp trai nhất trường, nhưng cũng đừng đạp lên tôi chứ?!"

Bốn người cứ cãi nhau như vậy rồi đi thay quần bơi, trong phòng tắm, gió biển thổi, nhẹ nhàng khoan khoái chuẩn bị đốt lửa ăn uống.

Mua dụng cụ nướng ở cửa hàng, trả tiền và đăng kí gói 398*, mang theo một tùng lớn đựng nguyên liệu nấu ăn đã tẩm ướp, đi tới một nơi gần đó đặt bếp lò xuống rồi nướng đồ ăn.

*Gói dữ liệu di động.

Cố Kỳ Nam lần đầu nhìn Triển Minh đốt cồn lên, sau đó quét dầu ăn lên từng cái cánh gà nướng, xiên thịt bò, lạp xưởng.

Trong lúc đợi đồ ăn được nướng chín, cả bốn người đều đói bụng đến không chịu được nên đã càn quét hết bánh ngọt trong balo của Cố Kỳ Nam, Lâm Tiểu Bân khen mẹ của Cố Kỳ Nam đã có dự kiến trước việc này.

Lâm Tiểu Bân uống sạch một hộp sữa bò Vượng Tử, nói: "Tôi nói sẽ đi chơi qua đêm, ngay cả hỏi tôi đi đâu mà mẹ tôi cũng không hỏi, cậu nghĩ xem, đây thật sự là mẹ ruột tôi sao? Tôi chắc chắn mình là con trai ngoan, không phải thiếu niên bất lương đâu."

Triển Minh không nói lời nào, chỉ là vùi đầu nướng thức ăn.

Ngô Uyên cười cười.

Lâm Tiểu Bân ý thức được mình nói sai, có chút lúng túng nói: "Ui da... Ý tôi không phải thế... Uyên ca... Triển ca..."

Cố Kỳ Nam thần kinh thô, hỏi: "Ý đó là có ý gì?"

Hết chương 21.

Chương 22: Lời nói thật lòng

Edit by Dii + Chang

Cố Kỳ Nam thần kinh thô hỏi: " Ý đó là có ý gì ?"

Bốn người đều lúng túng trầm mặc, chỉ có âm thanh xì xì của đồ nướng trên vỉ vang lên, tỏa ra hương thơm nức mũi.

"Lại đây." Triển Minh vẫy tay gọi Cố Kỳ Nam lại, đưa cho cậu cái cánh gà nướng kĩ nhất.

Cánh gà được rắc tiêu và bột thì là, thơm vô cùng.

Cố Kỳ Nam lập tức quên mất vấn đề của cậu, nhận lấy cánh gà, vô cùng phấn khởi mà bắt đầu ăn, vừa ăn vừa ca ngợi: "Ăn ngon, ăn ngon quá!"

Lâm Tiểu Bân chồm qua, lén lút cầm một xiên thịt bò, bỏ hết vào trong miệng, nói: "Tôi phát hiện Triển ca quá thiên vị, đều là đàn em, tại sao cậu toàn đưa cánh gà nướng cho Cố Kỳ Nam ăn chứ?!"

Triển Minh không đáp, cúi đầu đặt nấm hương, đậu phụ, rau hẹ lên trên lò.

Cố Kỳ Nam nói: "Triển ca ơi để tôi giúp cậu !"

Ngô Uyên lấy bia đã được chuẩn bị kĩ càng ra.

Ba người, vừa ăn đồ nướng vừa uống bia, còn Cố Kỳ Nam thì uống trà chanh.

Vừa nướng vừa ăn, ăn chầm chậm, bia bắt đầu thấm vào, lời nói của bốn người cũng thay đổi nhiều hơn. Đặc biệt là Lâm Tiểu Bân, bình thường đã nói nhiều rồi, bây giờ thì nói như súng liên thanh, "bằng bằng" không ngừng một giây nào, chuyện vặt vãnh gì cũng nói. Ngay cả khi mình còn bé chơi bóng rổ, đầu gối bị dập cũng nói, còn ép Cố Kỳ Nam xem vết thương của mình.

Cố Kỳ Nam nghi ngờ là Lâm Tiểu Bân say rồi.

Trời tối, bốn phía không xa không gần, đều là lửa trại của mấy lều xung quanh.

Bốn người ăn như hùm như sói liên tục hai tiếng, cuối cùng cũng ăn sạch hết thùng đựng đồ nướng.

Đặt bếp lò sang một bên để làm nguội, bốn người mang số bia còn lại về ngồi trước lều.

Điện thoại di động của Cố Kỳ Nam vang lên, cậu nhận điện thoại.

"Con ăn no mà."

"Ăn đồ nướng."

"Ăn ngon lắm, lâu lâu mới ăn mà, không sao đâu."

"Uống trà chanh."

"Có uống nước."

"Có mà, Triển ca đến cửa hàng bán đồ nướng lấy nước ấm cho con."

Sau khi cúp điện thoại, Cố Kỳ Nam ngẩng đầu lên, phát hiện ba người đều nhìn cậu, vậy nên phải giải thích: "Điện thoại của ba mẹ tôi."

Lâm Tiểu Bân còn chưa kịp nói gì, điện thoại di động của cậu ta cũng vang lên. Cậu nhận, ba người ở đây đều nghe được âm lượng kinh người từ điện thoại di động truyền đến, tiếng mắng chửi liên tiếp giống như súng máy, không hề ngừng lại được.

Lâm Tiểu Bân cũng lớn tiếng nói: "Con đã nói với mẹ rồi! Ngày hôm trước, lúc mẹ đánh bài, không phải con đã nói với mẹ là con ra ngoài sao! Mẹ còn nói đồng ý nữa! Do mẹ quên mất, bây giờ lại mắng con? !"

Âm lượng bên kia điện thoại nhỏ xuống.

Lâm Tiểu Bân thiếu kiên nhẫn: "Biết rồi biết rồi, con có tiền, không cần chuyển! Được, như vậy đi."

Lâm Tiểu Bân cúp điện thoại, oán giận: "Phiền chết đi được, tự mình quên mất, còn gọi điện thoại mắng tôi mấy giờ rồi vẫn chưa về nhà ăn cơm."

"Mẹ cậu quan tâm cậu thôi mà." Ngô Uyên cầm một lon bia, uống một ngụm, "Công lực nã súng ghê quá."

"Công lực của bà ấy còn lớn hơn tôi!" Lâm Tiểu Bân khí, "Không có chuyện gì cũng mắng tôi, mình thì ngày nào cũng đánh bài, vậy mà toàn mắng tôi học dốt!"

"Cậu học không tốt thiệt mà." Cố Kỳ Nam không nắm đúng trọng điểm.

Lâm Tiểu Bân cạn lời.

Ngô Uyên cười vang.

Triển Minh cong môi cười, Cố Kỳ Nam nghiêng đầu hỏi: "Có gì vui đâu mà mọi người cười dữ thế? Tôi nói thật thôi mà."

Triển Minh đưa tay vò đầu cậu, Cố Kỳ Nam bị vò tới nỗi ngã trái ngã phải, lầu bầu: "Vò nhiều quá không cao lên nổi đâu, đầu của con trai không thể sờ lung tung!"*

Lâm Tiểu Bân nói ngay: "Tôi nghi ngờ cậu đang lái xe, nhưng tôi không có chứng cứ."**

* và **: Ở câu trên kia, bạn Nam bảo sờ đầu, thực ra 男人的头 ở đây vừa chỉ đầu của con trai (theo nghĩa đen), vừa chỉ đầu ấy ấy (theo nghĩa bậy bạ). Nên nó thành "sờ đầu ấy ấy" đó .

Câu "Tôi nghi ngờ cậu đang lái xe, nhưng tôi không có bằng chứng", lái xe có ý chỉ những chuyện bậy bạ, tức là Bân bảo mình nghi ngờ Nam đang nói mấy chuyện bậy bạ nhưng không có chứng cứ.(Cám ơn đại thần trên group đã hỗ trợ em chỗ này.)

Cố Kỳ Nam đờ mặt nhìn cậu ta, rõ ràng là không hiểu cậu ta đang nói cái gì.

Lâm Tiểu Bân cảm thấy lạ: "Cậu không lên mạng à?"

Cố Kỳ Nam trả lời: "Đương nhiên là có lên!"

Triển Minh làm cậu ta câm nín: "Cậu ấy lên mạng toàn để xem lớp học toán trực tuyến."

Lâm Tiểu Bân: "..."

Ngô Uyên: "..."

Tiếng sóng biển vỗ rì rào từng đợt, dịu dàng vuốt ve bờ biển.

Một lát sau, Lâm Tiểu Bân thở dài: "Tôi biết là bà ấy trông cửa hàng rất buồn chán, một năm 365 ngày, ngoại trừ mấy ngày tết, cả năm không nghỉ ngơi. Kêu bà đi du lịch, bà cũng không nỡ bỏ cửa hàng. Chỉ có một trò tiêu khiển duy nhất là đánh bài, gọi nhiều người đến cửa hàng chơi cùng..."

Lâm Tiểu Bân ngã người ra sau, nằm trên đất.

Bãi biển có cát vàng, rất mềm mại, không hề cộm người.

Lâm Tiểu Bân nhìn bầu trời đêm hè, chầm chậm nói: "Tôi cũng nỗ lực, có lúc muốn thi cao điểm làm cho bà vui vẻ. Nhưng mà sách giáo khoa ấy, nó biết tôi chứ tôi không quen nó. Mở ra nhìn một tí mà đã mệt rã rời, ôi, không phải là tôi không nuốn học."

Hơi men cộng với màn đêm khiến đại não hoàn toàn thả lỏng, ai cũng trở thành người đa sầu đa cảm, nói ra toàn bộ những lời nói mà bình thường chẳng ai dám nói ra.

"Tôi rất nể cậu, Tiểu Nam Tử, thật sự nể cậu."

Đột nhiên Cố Kỳ Nam bị nhắc tới nên hơi ngơ nhác, hằng ngày Lâm Tiểu Bân đều cười cậu, đột nhiên bây giờ lại "nể" cậu?

"Nhìn cậu tôi mới biết, thì ra một người muốn đạt được hạng nhất thì phải nghiêm túc nỗ lực như vậy, không phải dễ dàng gì. Tôi lại buồn bực, mỗi lần thầy Thiên cho bài tập nhiều như vậy, cậu làm xong hết thì không nói, còn tự đi mua mấy chục quyển sách bài tập mà làm. Hơn nữa hơn mười giờ cậu đã ngủ, lấy đâu ra nhiều thời gian như vậy?"

"Ở trên tàu điện ngầm cũng làm." Cố Kỳ Nam nói, "Ngồi tàu điện ngầm mất hai giờ, có thể làm rất nhiều bài tập."

Lâm Tiểu Bân hướng về bầu trời, giơ ngón tay cái lên: "Phục cậu rồi! Tàu điện ngầm ầm ĩ chen chúc như vậy, nếu là tôi, chơi game còn không tập trung nổi, vậy mà cậu có thể làm bài tập được, phục! Anh Bân tôi phục cậu điểm ấy!"

Nói xong, cậu ta lại uống thêm mấy ngụm bia lớn.

Nãy giờ Triển Minh vẫn luôn rầu rĩ không lên tiếng, đột nhiên nói: "Còn một năm nữa, có dự định gì thì điều chỉnh tâm lý một chút, lo học hành để thi đại học cho tốt đi."

"Ôi." Lâm Tiểu Bân thở dài, "Ba mẹ tôi không yêu cầu cao, chỉ cần lên được cao đẳng thì đã cám ơn trời đất rồi. Tôi chỉ sợ đến cao đẳng cũng không thi nổi..."

"Một trang sách còn chưa đọc mà đã lo than vãn rồi à?" Triển Minh nói.

"Triển ca, năm cuối cùng, cậu có tính toán gì? Ôi, cậu thi cùng một trường với tôi đi, chúng ta học chung." Lâm Tiểu Bân ngồi xuống, hưng phấn đề nghị.

Triển Minh mở lon bia, trầm giọng nói: "Không có ý định. Có lẽ học cũng không nổi."

"Tại sao?" Cố Kỳ Nam gặng hỏi.

Cậu mới mười năm tuổi, trong hiểu biết của cậu, học đại học là chuyện tất nhiên. Người xung quanh cậu ai cũng muốn học lên, cậu không thể nào hiểu được, nói không học đại học, cầm bằng cấp 3 có thể làm được gì chứ?

Ngay cả Lâm Tiểu Bân, người đứng thứ 2 từ dưới lên của lớp, cũng muốn học lên, tại sao Triển ca lại không muốn học tiếp?

Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên đều im lặng.

Triển Minh suy nghĩ một chút , trả lời: "Không có lý do gì hết, học hay không, không quan trọng."

Dù cho không thi nổi, cũng không ai cảm thấy thất vọng ; có thi đậu đi chăng nữa, cũng không có ai vui vẻ giùm cho hắn.

Cố Kỳ Nam còn muốn hỏi, Ngô Uyên ngắt lời cậu, nói: "Triển ca, liều một phen đi? Vốn là tôi cũng không quan tâm lắm, nhưng bây giờ tôi nghĩ là nên thi thử, tốt nhất... Thi cùng một thành phố với Khưu Nhiên Dĩnh."

Lâm Tiểu Bân huýt sáo.

Ngô Uyên uống nhiều rồi, rượu vào gan lớn hơn, lời thầm mến lâu nay bị kìm nén nên muốn nói hết ra.

"Các cậu cũng biết, ba tôi và mẹ kế, lại sinh một thêm một đứa em trai. Ba và mẹ kế yêu thương đứa nhỏ hơn, tôi có thể hiểu được. Đứa bé còn nhỏ mà, rất đáng yêu. Chỉ là có lúc tôi nhớ mẹ mình thôi..."

"Sau ngày ấy, tôi đụng phải Khưu Nhiên Dĩnh ở công viên. Cô ấy cầm xúc xích cho mèo hoang ăn, dáng vẻ ấy, khiến tôi nhớ tới mẹ của mình..."

Lâm Tiểu Bân ớn lạnh.

Ngô Uyên nhanh chóng giải thích: "Không phải tôi nói cô ấy giống mẹ tôi, mà là kiểu người rất dịu dàng, cẩn thận và dễ thương, khiến con người ta cảm thấy rất ấm áp, có cảm giác gia đình... Các cậu có hiểu không?"

Lâm Tiểu Bân gật đầu: "Đã hiểu, cậu muốn lấy con gái người ta làm vợ!"

Mặt Ngô Uyên đỏ ửng lên.

Dù cho Lâm Tiểu Bân ép hỏi thế nào đi nữa, Ngô Uyên cũng chả thèm nhắc thêm chữ nào về Khưu Nhiên Dĩnh.

Lâm Tiểu Bân thở dài: "Xem cậu thẹn thùng kìa. Ôi chao! Tôi biết rồi, chúng ta chơi trò nói thật hay mạo hiểm đi có được không? !"

Ba người còn lại : "..."

Lâm Tiểu Bân: "Tới chơi đi! Hiếm khi mới qua đêm ở bên ngoài! Vẫn còn sớm, mới hơn tám giờ, không có TV không có game không có mạng, nếu không chơi trò chơi thì chẳng lẽ mấy cậu muốn đi ngủ à?"

Cố Kỳ Nam là người đầu tiên gật đầu, bởi vì cậu chưa từng chơi những trò này nên rất hiếu kỳ.

Ngô Uyên miễn cưỡng đồng ý.

Triển Minh cảm thấy quá ngốc.

Cố Kỳ Nam thất vọng: "Tại sao? Chơi vui lắm đó!"

Triển Minh không thể làm gì khác hơn là phải đồng ý.

Lâm Tiểu Bân mở một cái app chơi nói thật hay mạo hiểm, nói: "Bây giờ sẽ do app chọn ngẫu nhiên, ai cũng phải thành thật trả lời, nếu không thì phạt chơi game không được trang bị bao tay đen*. Nếu như chọn rồi mà lại không chịu làm theo, sau đó phải đến trước lều của người khác nói "tôi là đồ ngu". Còn có gì nữa sẽ thay đổi sau, tụi mình chỉ có bốn đứa, không sao hết."

*Gốc nó là thế này, mình không chơi game nên cũng chẳng biết nó bảo cái gì nữa:手黑爆

"Vốn dĩ luật quốc tế phạt uống rượu, nhưng chúng ta không còn nhiều bia lắm, bên trong khu này bán rất đắt, giá tăng lên gấp đôi, tôi không chịu đựng nổi, cứ như vậy đi!"

Triển Minh trưng ra bộ mặt như bị táo bón.

Ngược lại thì Cố Kỳ Nam tràn đầy phấn khởi.

Bốn người ấn nút chọn, người thứ nhất là Lâm Tiểu Bân.

Lâm Tiểu Bân chọn nói thật , đầy tự hào mà nói: "Bân ca không có bí mật, Bân ca là người đàn ông thẳng thắn!" Nói xong nhấn vào để app chọn lệnh ngẫu nhiên.

Bốn người nhìn điện thoại di động được đặt ở giữa.

"Lần cuối cùng cậu nghĩ tới ai để "tự sướng"?"

Cả bốn im thin thít.

Lâm Tiểu Bân bùng nổ cười to, nói ra một cái tên của người Nhật Bản .

Ngô Uyên cũng không nhịn được cười, mắng: "Con mẹ nó cậu thô tục quá, Triển ca còn không kịp che tai cho Tiểu Nam Tử ."

Lâm Tiểu Bân vô tư: "Tiểu Nam Tử không còn nhỏ nữa, cũng là con trai, có cái gì mà sợ!"

Cố Kỳ Nam ngơ ngác, đầu tiên là bị kiểu câu hỏi của cái app này dọa sợ rồi, vấn đề này mà cũng hỏi được? Thứ hai, cậu bị da mặt dày của Lâm Tiểu Bân làm cho choáng váng, cậu ta nói ra một cái tên thật kìa!

Cố Kỳ Nam nghiêng đầu nhìn Triển Minh, Triển Minh nhìn cậu, nói: "Đừng học Lâm Tiểu Bân."

Thứ hai là Ngô Uyên, Ngô Uyên chọn mạo hiểm.

Lâm Tiểu Bân cười xấu xa ấn xuống nút chọn lệnh ngẫu nhiên, nói: "Uyên ca không cần chọn lời nói thật, tôi biết cậu mà nói thật lòng thì hết thảy đáp án đều là Khưu Nhiên Dĩnh."

Ngô Uyên đứng lên muốn đánh Lâm Tiểu Bân, Lâm Tiểu Bân nhanh chóng né tránh, nói: "Vậy cậu chọn nói thật đi, cậu không sợ thì chọn nói thật lòng nha!"

Ngô Uyên chọn mạo hiểm là "Cởi một cái áo".

Lâm Tiểu Bân choáng váng.

Ngô Uyên dễ dàng cởi bỏ ngắn tay, cảm thán: "Ai da, quá nóng nực, tôi muốn cởi nãy giờ rồi, cởi hết cũng không có vấn đề gì!"

Người thứ ba là Cố Kỳ Nam, cậu chọn nói thật lòng.

Cố Kỳ Nam tự nhận không có vấn đề gì không thể trả lời, chọn mạo hiểm quá ngu ngốc, cậu từ chối.

Lâm Tiểu Bân cảm thấy nhàm chán quá, ấn xuống nút ngẫu nhiên.

"Ôi ôi, nhạt nhẽo quá, Tiểu Nam Tử làm gì có ai để nghĩ tới mà "tự sướng" chứ, có lẽ Tiểu Nam Tử còn chưa có đối tượng nào theo đuổi nữa mà."

Lâm Tiểu Bân nói hết nửa câu, Triển Minh che kín tai Cố Kỳ Nam .

Cố Kỳ Nam trợn mắt lên, kéo tay Triển Minh : "Nói tôi cái gì? Tôi không có gì?"

Triển Minh dùng ánh mắt giết người nhìn Lâm Tiểu Bân một cái, Lâm Tiểu Bân nhanh chóng nói: "Câu hỏi đã nói ra ! Xin hỏi mấy cậu có muốn thông báo cho cậu ấy không?"

Lâm Tiểu Bân oán giận: "Ôi chẳng vui tí nào cả!? Còn câu hỏi nào hợp để bé ngoan Tiểu Nam Tử trả lời đâu chứ?! Ôi có mấy người rút trúng câu hỏi này này, vốn dĩ là muốn ngược cẩu độc thân tụi mình thôi! Sao cậu không trả lời? Chỉ là một con số thôi, lớn mật nói ra đi, Tiểu Nam Tử!"

"Đúng là có mấy người." Cố Kỳ Nam nói.

Triển Minh và hai người còn lại: "..."

Câu nói tiếp theo còn làm người ta sợ hãi hơn.

"Sáu."

Hết chương 22.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro