Chương 3+4

Chương 3 - Tiểu Kiển Tử*

Edit by Dii.

*Tiểu Kiển Tử nôm na là bé cưng :3

Tiết đầu buổi chiều là tiết Ngữ Văn.

Nhớ tới âm điệu chậm rãi của thầy Vương khi giảng Văn, vô cùng vô cùng tẻ nhạt. Nào là "Ý của tác giả chính là.........", "Nghĩa của đoạn này chính là......", "Bài văn thể hiện một điều là......." . Cho nên ba người Triển Minh không muốn về lớp chút nào.

Hơn nữa, tiết Ngữ Văn khá là thoáng. Thầy Vương cũng xem ba người bọn họ là không khí, không thèm quản bọn họ có đi học hay không, không hề cho họ một ánh mắt nào.

Bởi vì ba người không khi nào chịu làm bài tập Văn, không thèm chép bài, đi thi cũng không viết vào giấy chữ nào.

Thầy Vương và ba người bọn họ căn bản là ngứa mắt lẫn nhau.

Ba người trốn đến một góc sân luyện tập dưới hàng cây xoài. Vào buổi trưa rực nắng thế này, nằm dưới tán cây vô cùng thoải mái. Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân chơi game, Triển Minh nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.

Lâm Tiểu Bân vừa chơi vừa hỏi: "Triển ca, sao cậu lại giúp tên bạn cùng bàn kia vậy?"

Một lúc sau Triển Minh mới trả lời: "Chủ yếu là do Vương Việt quá đáng ghét."

"Đệt!" Lâm Tiểu Bân vỗ vào chân, "Đúng vậy, thằng đó rất đáng ghét. Tôi ngày nào cũng thấy cái mặt đó của nó rõ phiền, không chịu nổi."

Vương Việt và Ngô Uyên cùng thích một nữ sinh, Khưu Nhiên Dĩnh học chuyên vật lý ở lớp kế bên.

Ngô Uyên thì im lặng, không biểu lộ ra tình cảm, cũng không thổ lộ hay nói cho ai biết, chỉ có Triển Minh và Lâm Tiểu Bân biết cậu thích Khưu Nhiên Dĩnh. Còn Vương Việt là cái loại chỉ biết bô bô cái mồm và làm việc khoa trương, nào là viết thư tình nào là mua bữa sáng, con gái người ta không thích cậu ta, bị làm phiền chịu không nổi, ném hết thư tình vào thùng rác. Vương Việt lại đi nói với người khác là, cậu ấy thẹn thùng ấy mà.

Lâm Tiểu Bân cảm thấy Vương Việt quá bỉ ổi, nhìn sao cũng chướng mắt Vương Việt, nếu không phải vì Ngô Uyên cản lại, cậu ta đã tìm tên Vương Việt kia đập cho một trận từ sớm.

Ngô Uyên nói: "Đừng gây phiền phức cho con gái người ta."

Nếu mà đánh một trận, vậy thì sẽ bị đồn thành hai người con trai tranh giành người trong lòng.

Ngoài ra, Vương Việt có mấy đức tính dễ làm cho người ta chán ghét: Ồn ào, thấp kém, tẻ nhạt.

Đối với việc thầy Vu xếp cho Triển Minh đứng thứ nhất về "học sinh cá biệt",Vương Việt xếp thứ hai, Lâm Tiểu Bân cực kỳ không phục.

Xếp gần Vương Việt như vậy, hoàn toàn bị mất giá!

Ba người ngồi dưới tán cây xoài đợi chuông hết tiết vang lên mới về lớp.

Tiết 2 là tiết Toán, thầy dạy Toán có quan hệ cực kì tốt với thầy chủ nhiệm, như anh em kề vai sát cánh, lớp 11-5 có chuyện gì sẽ báo cho Trương Minh biết ngay lập tức.

Kỳ thực là có vào học không Triển Minh cũng không quan tâm, hắn sẽ chờ ngày tốt nghiệp cấp ba, lấy được bằng tốt nghiệp. Có vào đại học được không cũng không quan tâm, không thi được thì hắn sẽ đi làm công luôn, còn nếu đậu được trường nào thì sẽ học trường đó.

Chỉ là hắn không muốn vì trốn tiết mà bị Trương Minh gọi điện thoại tới cho chú hắn.

Chậm rì rì đi về phòng học, chuông báo vào học cũng vang lên.

Ba người đi vào bằng cửa sau, người của lớp 11-5 không hề kinh ngạc với việc ba người trốn tiết, nhưng Cố Kỳ Nam có liếc nhìn họ một cái.

Triển Minh ngồi xuống, trước mặt có hai quyển bài tập được đặt gọn gàng. Có một bài kiểm tra Văn của tuần trước, còn có một xấp giấy ghi chú màu xanh chi chít chữ.

Trên bài kiểm tra hiện lên một con số đỏ tươi: 39 điểm.

Triển Minh cầm lấy xấp giấy ghi chú mà nhìn, ngay sau đó đã đoán được đây là chữ của Cố Kỳ Nam, chỉnh tề vô cùng, ghi kĩ càng nội dung của bài giảng Ngữ Văn hôm nay.

Lâm Tiểu Bân ngồi bàn trên hỏi: "Cái mớ xanh lè này là gì vậy?"

Ngô Uyên nói xa xôi: "Nếu muốn sinh hoạt của mình suôn sẻ, thì cuộc sống phải có chút xanh biếc."

"Bài tập Ngữ Văn." Triển Minh nói, "Chụp lại."

Lâm Tiểu Bân lấy điện thoại ra chụp ảnh, buồn bực: "Chụp cái này làm gì chứ?"

Triển Minh trả lời: "Để tối về làm."

Lâm Tiểu Bân nói: "Tôi không làm bài tập đâu."

Triển Minh nói: "Cậu quay đầu lại nhìn điểm bài kiểm tra của mình đi, nếu còn không làm bài tập nữa, tôi sợ là cậu sẽ mù luôn môn Văn."

Lâm Tiểu Bân quay đầu lại nhìn: 5 điểm.

Ngô Uyên nén cười, Lâm Tiểu Bân giật bài kiểm tra của cậu ta, 73 điểm.

Lâm Tiểu Bân ngậm miệng.

Triển Minh kêu Lâm Tiểu Bàn chụp lại bài tập trên giấy ghi chú, sau đó trả lại cho Cố Kỳ Nam, nói cảm ơn.

Cố Kỳ Nam đang chuẩn bị bài vở môn Toán, nghe tiếng Triển Minh nói cảm ơn, nhất thời lâm vào bối rối.

Cậu còn chưa kịp nghĩ ra câu trả lời, Triển Minh đã gục xuống bàn nằm ngủ, ngủ tận đến lúc tan học.

Chờ tới khi Triển Minh tỉnh dậy, Cố Kỳ Nam đã đi rồi. Bài thi toán đã được phát và bài sửa của những bài sai được đặt ngay ngắn trên bàn. Vẫn là giấy ghi chú màu xanh.

Triển Minh suy nghĩ, không lẽ hắn đang có một gia tinh* mà lại còn là bạn học cùng bàn của hắn nữa?

*Editor: chỗ gia tinh này các bạn có thể hiểu là em Nam đang giúp Triển ca bằng những việc nhỏ nhặt giống Gia tinh trong Harry Potter vậy đó. Cám ơn bạn Lam và bạn Nhiên của nhà mình chỗ gia tinh này :3

Cố Kỳ Nam vừa ra tới cổng đã nhìn thấy mẹ của cậu.

Lâm Huệ đang đứng dựa vào cửa xe, nhìn một cái đã thấy con trai mình, vội vẫy tay: "Kiển Tử, bên này."

Kiển Tử là nhũ danh của cậu, người trong nhà đều gọi cậu như vậy. Nhưng mà bây giờ đang ở bên ngoài, đang ở trường học đó! Vương Việt và vài bạn học khác còn mới đi ngang qua nữa.

Cố Kỳ Nam hốt hoảng, đi nhanh về phía trước, thấp giọng: "Đừng gọi con là Kiển Tử khi đang ở ngoài đường."

Lâm Huệ áy náy: "Xin lỗi con, là mẹ sai, mẹ không chú ý."

Xin lỗi xong, hai người lại có chút lúng túng.

Cố Kỳ Nam phản ứng quá mức, mà mẹ cậu cũng phản ứng thái quá.

Nửa năm qua, cả nhà cậu đều trông gà hoá cuốc, chỉ một chút việc nhỏ cũng đủ làm họ lo lắng bất an.

Lâm Huệ nhanh chóng nói: "Lên xe đi, về nhà thôi."

Cố Kỳ Nam gật đầu, kéo cửa xe ra, ngồi vào ghế phụ.

Lâm Huệ vừa đánh tay lái vừa cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Lớp mới thế nào? Các bạn cùng lớp tốt chứ? Bạn cùng bàn thì sao?"

Lớp mới không ra gì, bạn học cùng lớp cũng chẳng ra sao.

"Bạn cùng bàn rất tốt." Cố Kỳ Nam chỉ chọn một vấn đề để trả lời.

Lâm Huệ hơi an tâm: "Chương trình học ở Thất Trung thế nào, có quen chưa?"

Cố Kỳ Nam lấy điện thoại ra, chuẩn bị nghe tiếng Anh: "Cũng đơn giản, tiến độ của họ cũng chậm, hiện giờ chương trình học chỉ bằng chương trình cuối kỳ 1 của Nhất Trung, buổi chiều cũng chỉ có ba tiết, ở Nhất Trung có tới bốn tiết."

Lâm Huệ nghe vậy thì an tâm.

Nhưng việc học bây giờ có quan trọng đâu chứ, chuyện quan trọng bây giờ là, làm sao để Cố Kỳ Nam trở lại là một cậu bé hoạt bát trước kia.

"Con nghe tiếng Anh đi." Lâm Huệ biết cậu sẽ làm gì, từ trước đến giờ cậu rất tự giác, không cần người lớn nhắc nhở, "Từ giờ về đến nhà chắc phải hai tiếng."

Cố Kỳ Nam lầu bầu: "Con bảo mẹ để con đi tàu điện ngầm đi, không cần tới đón con, đỡ phải kẹt xe mà."

Lâm Huệ nghĩ thầm, làm sao mà yên tâm được đây, lỡ gặp lại bạn học xấu thì sao?

Bà và ba của Cố Kỳ Nam cũng bàn bạc với nhau rồi, ít nhất thì tháng đầu tiên hai người sẽ thay phiên nhau đưa đón Cố Kỳ Nam. Công ty và đơn vị bên kia, thì cứ xin nghỉ cái đã. Lần này phải bảo vệ Kiển Tử của họ cho thật tốt.

Ngày thứ hai, mới sáng sớm, lớp 11-5 đã xảy ra chuyện.

Sau khi hết tiết buổi sáng, Vương Việt xách theo trà sữa mới mua đi đến lớp 11-6, đứng ở cửa phòng học gọi: "Khưu Nhiên Dĩnh, trà sữa của cậu này."

Vì vậy cả lớp số 5 và số 6 đều ồn ào.

Khưu Nhiên Dĩnh không để ý tới cậu ta, cậu ta liền gọi: "Nhiên Nhiên, ra lấy này."

Bây giờ càng ồn ào hơn.

Khưu Nhiên Dĩnh tức muốn chết, không chịu nổi nữa đứng lên nói: "Cậu đừng có mà gọi bậy!"

"Tôi có gọi bậy đâu, không phải bạn cùng bàn của cậu gọi vậy à? Nhiên Nhiên, mau ra lấy trà sữa này, còn cho ít đường nữa, và pudding cậu thích nữa này!"

Vương Việt cầm cốc trà sữa, đứng ở hành lang dửng dưng mà nói chuyện, chỉ lo cả lớp không ai biết cậu ta thích Khưu Nhiên Dĩnh.

Khưu Nhiên Dĩnh bó tay rồi, lao ra ngoài nghiến răng nghiến lợi: "Vương Việt, tôi không muốn uống trà sữa, cũng không thích cậu đưa trà sữa, cậu mau đi đi! Tôi không uống trà sữa của cậu đưa, tôi cũng sẽ không ăn bất cứ thứ gì cậu mang đến. Cậu còn làm vậy, tôi sẽ báo cho giáo viên!"

Khưu Nhiên Dĩnh tức đến nỗi mặt đỏ bừng lên, Vương Việt lại cảm thấy cô đáng yêu hơn, ỷ vào chiều cao của mình, giật lấy kẹp tóc hoa trên tóc cô, nói: "Sao cậu giống học sinh tiểu học vậy, còn kẹp tóc bằng cái kẹp hoa này."

Tóc mái của Khưu Nhiên Dĩnh rũ xuống, cô tức đến ngây người.

Vương Việt đặt cốc trà sữa lên bệ cửa sổ: "Cho cậu, còn cái này tôi lấy đi."

Nói xong thì quay người trở về lớp số 5, giơ cao cái kẹp tóc trên tay, cứ như giơ cao chiến lợi phẩm. Có người vây quanh hắn ồn ào: "Cậu lấy kẹp tóc nữ sinh làm gì thế?"

"Lấy để kẹp tóc." Vương Việt ngả ngớn nói, còn thử kẹp lên tóc mình.

Ngô Uyên, Lâm Tiểu Bân, Triển Minh, ba người ngồi ở tổ 1, thấy rõ toàn bộ sự việc.

Lâm Tiểu Bân nhìn thấy sắc mặt của Ngô Uyên thay đổi, nói: "Cậu ngồi yên, để tôi xử nó."

Ngô Uyên không lên tiếng, đứng lên.

Lâm Tiểu Bân kéo cậu ta lại, "Một người là đủ rồi, cậu đừng nhúng tay vào, mắc công xảy ra chuyện ba cậu lại mắng, mẹ kế lại xen vào, phiền lắm."

Triển Minh ngồi thẳng lưng dậy, nhìn Ngô Uyên.

"Kiển Tử, tôi kẹp tóc lên nhìn thế nào? Có đáng để yêu không?"

Vương Việt vừa hô vừa đi đến đằng sau Cố Kỳ Nam.

Ba người Triển Minh nhìn Vương Việt, cậu ta sờ sờ kẹp tóc: "Triển ca, không biết à? Cố Kỳ Nam còn được gọi là Kiển Tử đó, lúc tan học mẹ cậu ta tới đón đã gọi như vậy."

Trong phòng học có người bắt đầu cười lên.

Ở vùng Nam Châu này, chỉ có trẻ con mới được gọi là Kiển Tử, Cố Kỳ Nam đã là học sinh cấp ba rồi mà trong nhà còn gọi cậu ấy như vậy nên có hơi buồn cười.

Vương Việt đứng ở đằng sau Cố Kỳ Nam, cái kẹp tóc của Khưu Nhiên Dĩnh làm cậu ta có hơi lâng lâng, nói chuyện ngả ngớn hơn, như mất não mà la lớn: "Tiểu Kiển Tử à, vốn dĩ là tôi nghi ngờ số tuổi của cậu, nhìn thì như học sinh cấp hai, hoá ra cậu đúng là Tiểu Kiển Tử."

Cố Kỳ Nam lại rút hết mặt mình vào cổ áo, co sát vào trong bàn.

"Kiển Tử ~ Kiển Tử à ~ Tiểu Kiển Tử...."

Vương Việt bắt đầu trêu ghẹo, mấy người khác cũng cười theo.

Bọn họ đang cười Vương Việt, nhưng vào trong tai Cố Kỳ Nam lại thành họ đang cười nhạo cậu, đang có ác ý với cậu.

Cố Kỳ Nam phát run lên.

Triển Minh đứng lên, cả người cao 1m9, che hết ánh đèn huỳnh quang trên đầu, bao trọn người Cố Kỳ Nam vào trong vòng bóng tối che chở của hắn.

Triển Minh duỗi tay ra tóm lấy cổ áo của Vương Việt.

Vương Việt không phản ứng kịp, theo bản năng mà giơ tay lên định gỡ tay Triển Minh: "Triển Minh, cậu làm gì vậy?"

Tay Triển Minh vẫn ghì chặt như kìm sắt, không nhúc nhích.

Cả lớp lặng im như tờ, sợ ngây người.

Triển Minh nhấc cả người Vương Việt lên, Vương Việt cao 1m8, nhưng trước mặt Triển Minh lại y như đứa trẻ con, không tránh được, bị nhấc lên.

Ánh mắt của Triển Minh lạnh băng, gằn từng chữ: "Để tao đánh mày về lại bụng mẹ mày, cho mày tha hồ mà Tiểu -Kiển -Tử."

Lời editor: Má nó sao anh ngầu quá dị >_<!

-

Chương 4: Trứng luộc

Edit by Dii.

Triển Minh và Vương Việt đánh nhau một trận.

Vương Việt thân là nhân vật cá biệt đứng thứ hai của lớp, cũng không phải hoàn toàn không có thực lực. Cậu ta là thành viên nòng cốt của đội bóng rổ, nhờ vậy còn được cộng điểm đầu vào Thất Trung, thân cao một mét tám, khổ người không hề nhỏ.

Nhưng khi đối diện với Triển Minh cao một mét chín trước mặt lại bị đánh đến nỗi không còn sức đánh trả.

Vương Việt bị nghiền ép, lại phản kích mấy lần, phía cuối lớp đầy hỗn loạn, bọn họ ném một cái ghế, đập bể thùng rác của lớp.

Lúc Lâm Tuấn Sinh chạy đến, Vương Việt sưng mặt sưng mũi nằm trên đất chửi ầm lên.

Đại khái là nghe nói hai đại ca của lớp đánh nhau, cùng tới còn có thầy trưởng phòng giáo vụ, giáo viên thể dục, thầy dạy toán, bốn, năm giáo viên nam, ào ào vây quanh Vương Việt và Triển Minh.

Thầy trưởng phòng giáo vụ Hoàng Chí Hào hô to: "Hai người các em đang làm gì đó? ! Lẽ nào có lí đó! Hai người các em đứng lên, theo tôi đến văn phòng đi! Những người khác lên lớp bình thường!"

Thầy Hoàng chỉ huy hết thảy, bảo giáo viên thể dục xách hai đứa gây loạn tới phòng kỉ luật. Còn ông ấy ở lại, kêu lớp trưởng, lớp phó ra hành lang, tỉ mỉ hỏi một lần nữa.

"Cố Kỳ Nam, em ra đây." Thầy Hoàng cũng gọi Cố Kỳ Nam ra ngoài.

Đây không phải là lần đầu tiên Triển Minh và Vương Việt đánh nhau, cũng không phải lần đầu tiên làm phiền tới tổng giám thị.

Đầu tiên tổng giám thị Trần Đống để cho hai người đứng, hỏi một câu: "Tại sao đánh nhau?"

Triển Minh không đáp, Vương Việt nói: "Nó bị bệnh thần kinh!"

Trần Đống lười biếng: "Nói chuyện cho cẩn thận, đây là chỗ nào? Tới đây rồi còn mắng người à? Tôi thấy hình như em không muốn học nữa, sách cũng không muốn đọc phải không?"

Trần Đống để bọn họ đứng đó, còn mình thì chậm rì rì viết tài liệu.

Qua hai mươi phút, Lâm Tuấn Sinh và Hoàng Chí Hào chạy tới.

Trần Đống hỏi Lâm Tuấn Sinh: "Thông báo cho người nhà tới đây chưa?"

Lâm Tuấn Sinh gật đầu: "Phụ huynh của Triển Minh nói tới ngay lập tức, phụ huynh Vương Việt thì một người đi công tác, một người nói đang họp, thực sự không có cách nào đến đây."

Vương Việt liếc Lâm Tuấn Sinh một cái.

Trần Đống lấy điện thoại di động ra: "Tôi có số của phụ huynh Vương Việt, để tôi gọi nói chuyện với họ."

Trần Đống lấy điện thoại di động ra ngoài gọi điện thoại.

Thầy Hoàng lôi cái ghế ra ngồi xuống, ông đã hiểu gần hết tình huống đã xảy ra, nhưng vẫn nói: "Bây giờ, thầy tổng giám thị và tôi cho mấy em một cơ hội nữa, nói đi, tại sao lại đánh nhau? Đây không phải là lần đầu tiên hai đứa bị gọi đến đây, cũng không cần nói mấy điều vô nghĩa rườm rà. Triển Minh, em ra tay đánh người trước, em nói trước đi."

Triển Minh nói: "Nó thiếu đánh."

"Tao fuck your mother!" Vương Việt hét ầm.

"Ngậm miệng lại hết đi!" Thầy Hoàng hét lớn một tiếng, "Không muốn nói tiếng người đúng không? !"

Vương Việt ngạt thở: "Thầy à, em không chọc giận nó, đột nhiên nó lên cơn thần kinh đánh em!"

Thầy Hoàng chất vấn: "Em không chọc giận người ta? Vậy ở trong phòng học em đùa cợt người ta, vậy là đang làm gì? Em cười nhạo bạn học mới, đúng hay không?"

Vương Việt khiếp sợ: "Học sinh chuyển trường kia? Em cười nhạo nó lúc nào? Em chỉ nói đùa với nó thôi !"

Thầy Hoàng hỏi ngược lại: "Vậy cậu ấy có cười không hả?"

Vương Việt yên tĩnh.

Thầy Hoàng lại hỏi: "Tôi hỏi em, người ta có cười không? Không cười, cậu ấy không cảm thấy buồn cười chút nào. Hai người đều thấy buồn cười, đó mới gọi đùa giỡn, chỉ có em thấy buồn cười, đó không phải chuyện tốt lành gì. Hiểu chưa?"

Vương Việt lầu bầu: "Làm sao em biết chứ..."

Thầy Hoàng chất vấn: "Sao em lại không biết được chứ? Nhiều người như vậy, mọi người đều biết, tại sao chỉ mình em không biết? Vương Việt, lần trước em xung đột với người khác ở ký túc xá, đã bị điểm mặt, bị kỷ luật rồi."

Vương Việt bối rối: "Cũng không phải em ra tay trước!"

Lão Hoàng chuyển hướng sang Triển Minh: "Bây giờ đến phiên em, em nói đi, tại sao lại ra tay đánh người?"

Triển Minh ba gậy đánh không ra một cái cái rắm*, không cần biết là phạm vào chuyện gì, đến phòng giám thị không hề nói câu nào, thầy Hoàng đã quen.

Thầy Hoàng lại nói tiếp: "Cố Kỳ Nam bị cười nhạo, cậu ấy khó chịu thì có thể lý giải. Thế nhưng cậu ấy có bảo em đánh người không? Khi không liên quan gì đến em? Coi như là em có tinh lực dồi dào, mượn cơ hội mà tìm việc! Không cần biết em và Vương Việt có mâu thuẫn gì, chúng ta có rất nhiều cách để giải quyết, tuyệt đối không cho phép dùng đến bạo lực! Nên lần này, trường học phải nghiêm túc xử lý!"

*Thành ngữ 三棍子打不出一个屁: chỉ việc dù có hỏi thế nào cũng không nói ra bất cứ điều gì.

Giảng giải được một nửa thì Trần Đống đi vào. Sắc mặt của ông kì lạ, vừa tiến đến đã nhìn thầy Hoàng một cái.

Thầy Hoàng hiểu ra ngay lập tức, có lẽ là nói không thông được với phụ huynh của Vương Việt, họ không muốn đến.

Kiểu phụ huynh này, bọn họ gặp đã gặp nhiều rồi.

"Trường học nên phân xử thế nào thì phân xử đi, chúng tôi tới rồi thì cũng vô dụng thôi." -- Lần nào cũng có mỗi kiểu câu này.

Trần Đống tiến vào, ngồi xuống, không nói tới việc phụ huynh Vương Việt có tới hay không, chỉ nói: "Phụ huynh của hai em đều thông báo, chuyện này, ảnh hưởng rất ác liệt, trường học phải nghiêm túc xử lý!"

Tiếp đó bắt đầu dạy bảo, dạy dỗ tận hai tiết.

Mãi đến tận lúc kết thúc giờ giải lao, hai người dưới sự giám sát Lâm Tuấn Sinh, một trước một sau trở về phòng học.

Triển Minh ngồi xuống, Ngô Uyên xoay người lại hỏi hắn: "Chú cậu có đến không?"

Triển Minh gật đầu.

"Nói gì với cậu?"

Triển Minh nhấc một tay lên, trong lòng bàn tay hình như có thứ gì đó, che che đậy đậy. Hắn ra hiệu Ngô Uyên đưa tay ra, thấp giọng nói: "Ông ấy không quản tôi, cậu đừng dài dòng."

Ngô Uyên mờ mịt đưa tay ra, cảm giác trong lòng bàn tay được đặt vào thứ gì đó.

"Là cái gì vậy?" Lâm Tiểu Bân hiếu kỳ.

Triển Minh rút tay lại, được đặt lên lòng bàn tay Ngô Uyên là một cái kẹp tóc hoa màu hồng nhạt.

Lúc Triển Minh đánh Vương Việt, hắn lén lút lấy đi.

Ngô Uyên như bị phỏng, nhanh chóng thu tay lại.

Lâm Tiểu Bân cười đến thiếu chút nữa rớt xuống đất: "Uyên ca, không ngờ là Uyên ca biết đỏ mặt! Ôi mẹ tôi ơi!"

"Cho tôi cái này làm gì?" Ngô Uyên nói, hơi mất tự nhiên, tay nắm thật chặt.

"Cầm đi trả cho người ta." Triển Minh cũng cảm thấy hơi buồn cười, "Bánh bao của tôi đâu?"

Lâm Tiểu Bân vỗ đầu: "A, quên mất!"

Triển Minh cạn lời: "... Hai người làm gì nãy giờ?"

Lâm Tiểu Bân trả lời: "Lúc ra chơi, Khưu Nhiên Dĩnh luôn đứng ở hành lang nói chuyện với bạn mình, Uyên ca nhìn đến ngơ ngẩn, quên mất phải đến căng tin mua đồ ăn cho ngài."

Triển Minh: "Cậu thì sao?"

Lâm Tiểu Bân thành thực: "Tôi đứng quan sát Uyên ca đang ngẩn ngơ."

"Lâm Tiểu Bân, làm gì đó? Học hành cho đàng hoàng!" Giáo viên dạy tiếng Anh đi tới, cầm giáo án đập cậu ta, bắt đầu mắng.

Lâm Tiểu Bân nhanh chóng quay lên, Ngô Uyên đã sớm đắm chìm vào cái kẹp tóc nắm trong tay, không thèm để ý cái khác.

Triển Minh nhìn hai tên đàn em vô dụng này, đói đến nỗi bụng kêu ục ục. Hắn đang muốn nằm sấp xuống ngủ tiếp, một cái tay lặng lẽ duỗi tới, thả lên bàn hắn một cái gì đó tròn tròn-- trứng gà.

Triển Minh quay đầu nhìn, thấy gia tinh nhỏ của hắn lại móc ra từ trong cặp sách một hộp sữa bò, nhẹ nhàng đặt vào bên trong hộc bàn.

Bạn nhỏ cùng bàn viết vài chữ lên tờ giấy ghi chú, đẩy tới.

"Cậu ăn đi."

Triển Minh không muốn lột vỏ trứng gà luộc mà ăn trong lớp, nhưng mà Cố Kỳ Nam lại tha thiết mong chờ nhìn hắn, còn đẩy trứng gà và sữa sữa bò tới đây.

Triển Minh phát hiện ra rằng, bạn cùng bàn có đôi mắt rất đẹp, mắt hai mí, khóe mắt hơi rủ xuống, nhìn qua thì như người có tính tình rất tốt.

Khi ánh mắt ấy tha thiết mong chờ mà nhìn chằm chằm người khác, dễ dàng khiến lòng người lay động.

Triển Minh nắm chặt trứng gà, bóp nát, lột vỏ trứng, bỏ vào miệng trong 1 lần, nhai hai cái rồi nuốt, lại uống cạn sạch một hộp sữa bò.

Triển Minh ăn xong rồi, nghiêng đầu qua thấy Cố Kỳ Nam đang len lén nhìn hắn, vừa thấy tầm mắt của hắn quét tới, vội vàng làm bộ cúi đầu ghi ghi.

Triển Minh buồn bực, trứng gà sữa bò cũng cho luôn rồi, sao còn không dám nói chuyện với hắn?

Buổi chiều tan học, Triển Minh chạy hết một vòng tất bật bên ngoài, hơn bảy giờ mới về. Kết thúc việc làm thêm ở quán bar, tiền tích góp mua xe điện cũng sắp đủ rồi, không cần ngày nào cũng phải thức tới 2 giờ sáng nữa.

Vừa vào cửa, một nhà của chú hắn vừa vặn ăn cơm nước xong. Một nhà bốn người thấy hắn trở lại, còn có chút giật mình.

Chú của hắn Triển Quốc Cường hỏi: "Ngày hôm nay về sớm thế?"

Triển Minh vừa đổi giày vừa trả lời: "Vâng, công việc bên kia làm xong rồi, sau này sẽ không trễ như vậy nữa."

Em trai họ hắn liếc mắt nhìn, đặt bát đũa xuống, trở về phòng làm bài tập, cũng không chào hỏi Triển Minh câu nào.

Triển Quốc Cường bắt chuyện với hắn: "Tới ăn cơm đi."

"Ăn rồi." Triển Minh tiến vào gian phòng của mình.

Trước khi đóng cửa lại, hắn nghe thấy tiếng của thím mình Phương Mỹ Tú hét lên: "Một ngày ba bữa cơm không bữa nào chịu ăn ở nhà, nhà tôi thiếu chút cơm gạo này sao? Để người bên ngoài biết, cho là chúng tôi đối xử tệ với cậu!"

Triển Minh đóng cửa phòng, ngăn cách những điều phiền lòng ở bên ngoài.

Phòng của hắn là sửa từ ban công, lắp thêm một cái cửa kéo.

Ba năm trước khi hắn vừa tới nhà chú, em trai họ chết sống không chịu dùng chung một phòng với hắn, Triển Quốc Cường không thể làm gì khác hơn là cho hắn thêm ra một không gian chật chội như thế.

Rất nhỏ, đặt một cái giường và một cái bàn đã gần như không còn chỗ trống nữa.

Được sửa từ ban công, nên mùa đông lọt gió, lạnh đến mức không chịu được; mùa hè thì bị phơi nắng, nóng như lửa đốt.

Tuy rằng nhỏ, nhưng là nơi duy nhất mà hắn có thể về.

Cửa kéo có hiệu quả cách âm rất kém, hắn có thể nghe rõ lời thím mình đang nói. Nói gì mà hắn đã lớn như vậy rồi, lại không lễ phép, không hiểu chuyện, không về nhà ăn cơm, để hàng xóm chỉ trỏ nhà bọn họ, giống như nhà bọn họ ngược đãi hắn.

Triển Minh cảm thấy có hơi buồn cười.

Không phải bà ta bảo phải đưa tiền ăn sao?

Thà hắn đem tiền đó đi ăn bên ngoài còn đỡ hơn, trả hết nợ nần.

Một lát sau, Triển Quốc Cường đến gõ cửa.

Triển Minh mở cửa, Triển Quốc Cường đứng ở bên ngoài, khuôn cửa có hơi thấp, Triển Minh cúi đầu nhìn chú của hắn.

Khi còn bé cảm thấy thì cảm thấy chú cao lớn vô cùng, nhưng hiện tại để chú nói chuyện với Triển Minh thì phải ngẩng đầu lên.

Dường như là Triển Minh cao 1m9 đã làm cho Triển Quốc Cường cảm thấy quá ngột ngạt, Triển Quốc Cường nói chuyện chẳng hề nhìn vào mắt của hắn, tầm mắt né tránh, nói: "Trường học nói là cho con nghỉ mấy ngày, nghỉ học hai tuần lễ xong, sau đó sẽ tuyên bố kết quả xử lý kỉ luật."

Triển Minh không lo lắng lắm, nếu nghiêm trọng quá thì cứ thôi học, cũng không đáng kể.

Triển Quốc Cường hình như cũng không quan tâm lắm, bởi vì ông ta nói: "Theo ý của thím con, hai tuần lễ không lên lớp, vậy thì đến xưởng giúp đỡ chú."

Triển Quốc Cường có một xưởng sản xuất linh kiện điện tử, làm công ở các dây chuyền, tính theo sản phẩm mà ra tiền công. Trước khi lên cấp ba, kỳ nghỉ nào Triển Minh cũng đến xưởng giúp Triển Quốc Cường một tay, em họ của hắn chưa từng tới làm bao giờ. Phương Mỹ Tú cũng không cho đi, chỉ để cậu ta chuyên tâm học hành.

Nói là đến hỗ trợ, thực ra chính là đến làm công, kiếm thêm một phần tiền, nhưng Triển Minh chưa từng lấy phần tiền công này.

"Không đi được." Triển Minh nói, "Ngày mai con muốn ra ngoài làm công."

"À, được thôi." Triển Quốc Cường khàn khàn đáp một câu, xoay người rời đi.

Không hỏi tại sao hắn lại đánh nhau, có muốn đi học nữa không, có thi đại học không.

Cũng không hỏi hắn, tại sao chỉ vừa mới biết là sẽ nghỉ học hai tuần lễ, lại muốn đi làm công ngay.

Triển Minh đóng cửa lại, tiếng mắng của Phương Mỹ Tú lại tiếp tục vang lên.

Hết chương 4.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro