Chương 39+40
*Ghê sợ đồng tính luyến ái (tiếng Anh: homophobia) là sự sợ hãi, có ác cảm hoặc kỳ thị đối với người đồng tính hay tình trạng đồng tính luyến ái một cách phi lý. Phân loại: Ghê sợ đồng tính của chính mình, Sợ bị phát hiện là đồng tính, Chủ nghĩa chống tư sản và phương Tây (Vài nhà tư tưởng cánh tả/cộng sản coi đồng tính luyến ái là một "căn bệnh của giai cấp tư sản")
Chương 39 – Ghê sợ đồng tính luyến ái.
Edit by Dạ Lam.
Lâm Sĩ Đạt dừng bước, lộ ra vẻ khó hiểu.
Lại diễn, cái tên rác rưởi này.
Người trung niên phía sau hắn lập tức lên tiếng: "Nói gì vậy hả? Tôn trọng người khác chút đi!"
Cố Kỳ Nam nhìn người phía sau Lâm Sĩ Đạt, lập tức đoán ra được người này hẳn là ba của Lâm Sĩ Đạt, người trung niên nam tính, Lâm Sĩ Đạt nhìn cũng khá giống ông ta, cả hai đều đeo kính.
Cố Văn Huy che chở Cố Kỳ Nam ở phía sau.
Tổng giám thị tiến lên khuyên bảo: "Đừng kích động, đừng kích động. Hai người đều là bạn học trước đây ở lớp thực nghiệm, người này chính là Cố Kỳ Nam, còn đây chính là Lâm Sĩ Đạt. Mọi người cứ ngồi xuống trước, hiện tại gia đình hai bên đều ở đây, chúng ta hỏi Lâm Sĩ Đạt một chút, xem chuyện bị đánh là như thế nào."
Lâm Sĩ Đạt đẩy mắt kính, mở miệng: "Buổi tối hôm thứ tư, sau khi tan lớp tự học vào buổi tối, em cũng như mọi khi, đón xe buýt công cộng để về nhà. Khi em ra khỏi cổng chính của trường học, vừa rẽ qua cái ngã tư, đột nhiên bị người nào đó kéo vào trong ngõ hẻm, sau đó cái ót bị một cái bao tải tròng lên, bị đánh. Đối phương có ít nhất hai người, đánh em thành như vậy. Vốn là em không nghĩ quá nhiều, hồi thứ năm khi nghe nói trong lớp ra chuyện như vậy, ngay lập tức em đã nghĩ rằng, đây có phải là hành động để trả thù hay không? Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Cố Kỳ Nam."
"Mày nói hưu nói vượn!" Lâm Huệ tức đến cả hai tay đều phát run, "Chuyện như vậy, mày cũng không hề có chứng cứ, chỉ dựa vào suy nghĩ? Đây chính là học sinh của trường Nhất trung đó hả? ! Nói hưu nói vượn! Ngậm máu phun người!"
Người nhà Lâm Sĩ Đạt sắc mặt âm trầm, đẩy Lâm Sĩ Đạt: "Con nói tiếp."
"Em thừa nhận, bạn bè trong lớp lúc trước có chút ý kiến đối với Cố Kỳ Nam, nguyên nhân gì thì trường học cũng đã biết. Có thể em đã bị Cố Kỳ Nam xem là kẻ đáng hận nhất rồi... Hồi tháng tư, người ở trong lớp, Phan Hồng Trác, Hà Hoằng Nghị đã từng đi tới Thất trung tìm Cố Kỳ Nam, lúc đó còn bị bạn học mới của Cố Kỳ Nam đánh cho một trận. Ngày đó sau khi xem xong video, bọn họ nói, rất có thể chính là vị bạn học mới kia của Cố Kỳ Nam, hắn rất cao, tận một mét chín, nghe nói là—— "
Người nhà Lâm Sĩ Đạt mở miệng ngắt lời Lâm Sĩ Đạt: "Cái này còn cần điều tra sao? Trên thế giới này làm gì có chuyện trùng hợp thế chứ hả? Ngày hôm trước Sĩ Đạt mới vừa bị đánh, ngày hôm sau lớp thực nghiệm lại xảy ra chuyện như vậy! Các người nhất định phải cho chúng tôi một câu trả lời hợp lý! Sĩ Đạt bị đánh thành như vậy, nó còn đến lớp học nửa tháng nữa, vầy rồi sao đến lớp được. Xương bị gãy, bài tập cũng không làm được, cả kì nghỉ hè này cũng bị phá hủy! Làm lỡ chuyện học tập! Bây giờ là lúc nào rồi? Lớp thực nghiệm xảy ra chuyện như vậy, lòng người bàng hoàng, các bạn học sinh cũng không dám đến trường!"
Ba mẹ Cố Kỳ Nam tức đến phát run, Cố Văn Huy chỉ vào người nhà Lâm Sĩ Đạt, tức giận đến mức âm thanh đều là tức giận: "Báo cảnh sát, báo cảnh sát, giờ mau báo cảnh sát!"
Sau khi Lâm Sĩ Đạt bị đánh, ngay lập tức đã báo cảnh. Nhưng trong hẻm nhỏ không có camera, ven đường có camera nhưng chỉ có thể thấy được ba bóng người chợt lóe lên, rõ ràng không tra được là ai.
Người nhà Lâm Sĩ Đạt liếc nhìn Tổng giám thị một cái, nói: "Báo cảnh sát, cảnh sát đến, rồi tra khảo, tạm giữ, huyên náo sôi sùng sục. Bọn nhỏ đều đã lớp 12, ít nhiều cũng ảnh hưởng học tập! Với lại, các người quậy lên muốn báo cảnh sát, các người có nghĩ tới không, cảnh sát vừa đến, vụ tai tiếng nhà các người chắc chắn sẽ không giấu được."
Nói xong câu cuối cùng, người nhà Lâm Sĩ Đạt đã tỏ ra khinh bỉ.
Lâm Huệ tức giận đến mức nước mắt rơi xuống, hỏi: "Mấy người có ý gì?"
Người nhà Lâm Sĩ Đạt khinh bỉ liếc Cố Kỳ Nam một cái, nói: "Tôi có ý gì, tất cả mọi người đều rõ ràng, con trai của cô có vấn đề, là gay! Các người nên đưa nó đi trị liệu sớm đi, chứ ở chỗ này quậy làm cái gì!"
Lâm Huệ ôm Cố Kỳ Nam, hô to: "Tinh thần ông mới có vấn đề! Vô liêm sỉ! Cút!"
Tổng giám thị lại bắt đầu hòa giải: "Đừng kích động, mọi người đừng kích động, chúng ta vẫn nên quay về đề tài chính. Con cái đều là con ngoan, chủ yếu vụ sơn đổ trong phòng học truyền đi quá ác liệt, bức ảnh đều được truyền khắp internet, ảnh hưởng rất xấu, nhất định phải bắt người này."
"Vâng, chúng ta nên nói về đề tài chính." Cố Kỳ Nam trấn an mẹ của cậu, sau đó nhẹ nhàng đẩy ra, đứng trước ở ba mẹ cậu, đối diện với Lâm Sĩ Đạt.
"Thứ nhất, chuyện lớp thực nghiệm bị tạt sơn thực sự không có quan hệ gì với em, nếu mọi người cứ kiên trì nói liên quan tới em, vậy thì mời báo cảnh sát, ngoại trừ cảnh sát em sẽ không trả lời bất luận câu hỏi nào từ người nào khác."
Cố Kỳ Nam lấy điện thoại di động từ trong túi tiền ra, tay cậu có hơi run, nhấp nhấp vài lần.
"Thứ hai, cũng có một số món đồ chơi tốt, muốn để cho mọi người nghe một chút. Đúng là Phan Hồng Trác, Hà Hoằng Nghị có đến Thất trung tìm em, đến để làm nhục em, đánh em, nhưng mà bị bạn học em nhìn thấy, đánh lại. Sau lần kia, em đều để mắt đến mọi chuyện. Lâm Sĩ Đạt, có phải cậu rằng tôi cứ mãi mãi ngu xuẩn như vậy? Dại dột bị cậu liên tục vu oan hãm hại?"
Cố Kỳ Nam mở một đoạn ghi âm trong điện thoại di động.
Âm thanh Lâm Sĩ Đạt ở trong phòng làm việc vang lên, xen lẫn một chút tạp âm, nhưng vẫn rất rõ ràng.
"... Tôi không cố ý."
"Khi đó, tôi chỉ hơi sợ sệt."
"Bởi vì sợ, nên cậu có thể bịa chuyện với người khác rằng tôi là gay sao?" Là âm thanh chất vấn của Cố Kỳ Nam.
"Tôi không hề bịa đặt, cậu với Lý Đằng... không phải là...chuyện như vậy sao?"
"Không phải."
"... Tôi không tin... Khi anh ta nói chuyện với cậu, cậu còn cười với anh ấy, cậu rất ít cười với người khác..."
Lâm Sĩ Đạt trắng mặt, giống như hắn nhớ đến lời gì đó mà mình nói, đột nhiên xông lên muốn cướp điện thoại di động của Cố Kỳ Nam, gào thét: "Đây không phải là tao! Đây là mày bịa đặt!"
Nhưng mà hắn đang gãy xương, cột một cánh tay, hành động bất tiện, Cố Kỳ Nam dễ dàng tránh được. Cố Văn Huy tiến lên, đẩy Lâm Sĩ Đạt ra.
Cố Kỳ Nam giơ thật cao điện thoại di động.
"Cố Kỳ Nam, tôi còn rất thích cậu... Cậu chuyển trường không phải lỗi của tôi, là lỗi của lớp thực nghiệm và những người khác... Bọn họ đố kị cậu, tuổi còn nhỏ, mà lại học toán tốt..."
Tiếp theo là một loạt âm thanh hỗn loạn vang lên, xen lẫn với tiếng rống giận của Cố Kỳ Nam, kêu Lâm Sĩ Đạt "Cút", còn Lâm Sĩ Đạt giống như kẻ bị thần kinh tự lẩm bẩm: "Tôi biết cậu thích nam sinh, tôi biết, cậu chỉ không chịu thừa nhận, cho tôi một cơ hội đi..."
Người nhà Lâm Sĩ Đạt cũng giống như phát điên lên rồi muốn nhào lên cướp điện thoại di động Cố Kỳ Nam, Cố Văn Huy bảo vệ cậu, ba của Lâm Sĩ Đạt gào thét: "Mày mới bệnh thần kinh! Con trai của tao không có thích con trai biến thái! Mày bệnh thần kinh! Đây là mày dùng máy vi tính chế lại giọng! Tao muốn kiện mày!"
Lâm Sĩ Đạt khôi phục tinh thần lại, cũng biện giải: "Tôi chưa từng nói câu nói như thế này, tôi cũng không có đi Thất trung tìm cậu, cậu đừng có hãm hại tôi!"
Cố Kỳ Nam cảm thấy rất buồn cười, cũng thật sự bật cười.
"Phải không? Nhanh chóng báo cảnh sát đi, nhanh đi kiện tôi đi! Bảo cảnh sát đi điều tra bảy giờ năm phút sáng ngày 03 tháng 07, cửa sau quán trà sữa " Từng Phút Tùng Giây" gần trạm tàu điện ngầm đến Thất trung, các người sẽ nhìn thấy, Lâm Sĩ Đạt, kẻ bảo mình không thích đàn ông, lại xông lên ôm tôi."
"Đoạt đi điện thoại di động của tôi cũng vô dụng, trong máy vi tính của tôi có, icloud cũng có. Lâm Sĩ Đạt, có muốn tôi lấy đoạn ghi âm này với cả video cửa sau của tiệm trà sữa, đăng toàn bộ lên internet không? Để mọi người có thể ngắm nghía cẩn thận, phán đoán thật kĩ, xem có phải tôi làm giả hay không."
"Không thể!" Lâm Sĩ Đạt rống to, "Không thể! Tao nhìn chằm chằm vào mày liên tục! Mày không có lấy điện thoại di động ra! Làm sao mày có thể ghi âm được? ! Không thể!"
Toàn bộ văn phòng yên tĩnh trong nháy mắt.
Cố Kỳ Nam móc một cây bút ghi âm từ trong túi tiền ra, giơ giơ, cười nói: "Tôi mua hai cây bút ghi âm, một cây đặt ở bên hông cặp sách, một cây đặt trong túi quần. Từ lúc bọn Phan Hồng Trác tới tìm tôi, mỗi ngày tôi đều mang ở trên người, tôi chỉ cần đụng đụng cặp sách, ấn vào, nó sẽ bắt đầu ghi âm. Hiểu không? Ngày nào tôi cũng mang theo, nghỉ hè lúc ra ngoài cũng mang, là vì muốn vạch trần cậu, cái tên biến thái này."
Tổng giám thị tiến lên, nhanh như chớp cướp đi bút ghi âm trong tay Cố Kỳ Nam.
Toàn bộ văn phòng rơi vào trạng thái điên cuồng hỗn loạn.
Hiệu trưởng và Tổng giám thị đang xử lý cây bút ghi âm kia, hận không thể hủy thi diệt tích nó tại chỗ.
Người nhà Lâm Sĩ Đạt ngừng tay, không nỗ lực cướp điện thoại di động từ Cố Kỳ Nam nữa, quay người kéo Lâm Sĩ Đạt qua, sau đó cho một cái tát, âm thanh vang dội đến nỗi những người khác đều ngây ngẩn cả người.
Lâm Sĩ Đạt che mặt, không dám ngẩng đầu lên.
Người nhà Lâm Sĩ Đạt nghiến răng nghiến lợi: "Mày không có chuyện gì sao đi Thất trung tìm nó? Mày cố ý nói những câu kia phải không? Có phải muốn lừa nó không?"
Lâm Sĩ Đạt nghiêng đầu qua chỗ khác, giống như gặp một cây gỗ cứu mạng, vội vàng nói: "Vâng, con cố ý lừa nó, bởi vì nó thích con, con chỉ muốn lừa nó. Trò đùa dai, chỉ là trò đùa dai! Con không phải là đồng tính! Chỉ lừa nó thôi!"
Cố Kỳ Nam cảm thấy rất hoang đường, rất buồn cười, thật sự không nhịn được cười.
"Thì ra là cả nhà cậu đều kì thị đồng tính, khó trách cậu không dám thừa nhận mình là đồng tính luyến ái, thật sự rất đáng thương. Ba cậu không muốn thừa nhận, không sao, các người có một khoảng thời gian là cả đời để đi kiểm chứng xem con mình rốt cuộc có phải là đồng tính luyến ái hay không. Chắc chắn cậu ta thích con trai, không thích con gái."
Ba mẹ hắn đã không để ý tới người khác, vây quanh hắn, gấp gáp đến độ hắn không biết phải làm thế nào cho đúng.
Lâm Huệ vẫn rơi nước mắt, nói: "Kiển Tử, Kiển Tử, con đừng doạ mẹ, chúng ta về nhà, mặc kệ những người này, không liên quan gì đến chúng ta cả!"
"Đương nhiên là liên quan đến chuyện của chúng ta rồi!" Đột nhiên Cố Kỳ Nam nói to, âm thanh sắc bén đến mức dường như muốn đâm thủng màng nhĩ, "Em đã chuyển trường rồi! Lâm Sĩ Đạt lại nhiều lần đến quấy rầy em, ảnh hưởng đến em, chuyện này không liên quan đến em sao? Bây giờ còn đến vu oan hãm hại! Ai biết chuyện Nhất trung là do ai làm ? Chuyện lớp thực nghiệm của các người gặp phải, dựa vào cái gì lại tới tìm tôi!"
Cố Kỳ Nam giống như phát điên, tránh khỏi tay mẹ cậu, tất cả những đồ vật có thể nhìn thấy trong phòng làm việc, khay đựng trà, cốc trà, chậu hoa toàn bộ đều cầm lên đập phá, cầm lấy bình đun đập lên bàn làm việc của hiệu trưởng.
Nước nóng văng tung toé.
Hiệu trưởng và Tổng giám thị vội vàng trốn đến góc tường.
Tổng giám thị la lên: "Bạn học Cố Kỳ Nam, xin em giữ bình tĩnh! Em còn như vậy, chúng tôi nhất định phải báo cho cảnh sát!"
Chờ Cố Văn Huy phản ứng lại nắm lấy Cố Kỳ Nam, cậu đã nhảy lên ghế tựa chuẩn bị quăng ngã hai chữ thư pháp "Kiến thức" đang treo trên tường xuống.
"Buông con ra! Buông con ra! Con muốn liều mạng với bọn họ!" Cố Kỳ Nam điên cuồng kêu to.
Lâm Huệ che miệng lại: "Trời ạ, trời ạ, Kiển Tử, con làm sao vậy? Chúng ta về nhà, chúng ta về nhà."
Giáo viên đang làm việc ở lầu dưới nghe thấy động tĩnh, đều chạy lên lầu.
Cố Kỳ Nam la to: "Tôi liều mạng với Nhất trung mấy người! Các người báo cảnh sát! Bây giờ báo cảnh sát đi! Mọi người cùng nhau lên tivi ! Để cho Nhất trung các người thân bại danh liệt! Các người không buông tha tôi, dù sau này tôi chết, cũng phải chạy đến cửa trường Nhất trung các người để tự sát, để toàn trường các người không được yên bình, khiến toàn bộ Nhất trung các người không có kết quả tốt!"
Cố Kỳ Nam chưa bao giờ thất thố như vậy, khắp mặt mũi không biết là mồ hôi hay là nước mắt, ướt dầm dề, đều là dâng trào bi thương và phẫn nộ.
"Tôi đã chuyển trường rồi! Đã chuyển trường rồi! Các người còn không buông tha tôi! Có phải là muốn tôi tự sát trước cửa trường các người!"
Giáo viên trực ban lấy điện thoại di động ra quay, nếu mà thực sự có báo cảnh sát, phải để lại chứng cứ. Hiệu trưởng thấy thế hô to: "Điện thoại di động thu lại, cũng không cần quay!"
Cố Văn Huy kéo Cố Kỳ Nam, nói: "Đi! Chúng ta về nhà! Hiệu trưởng, chúng tôi đã chuyển trường, xin đừng nên trở lại quấy rầy chúng tôi! Nhà chúng tôi không chịu đựng nổi, con nhà chúng tôi cũng không thể để cho các người chà đạp như thế! Các người còn muốn làm như vậy, thì lần sau sẽ gặp nhau trên tòa!"
Lâm Huệ khóc đến nỗi thân thể mềm nhũn ra, Cố Kỳ Nam đỡ mẹ cậu.
Một nhà ba người cứ như vậy rời đi.
Để lại mặt đất phòng làm việc đầy tàn tạ, các lãnh đạo trợn mắt ngoác mồm, còn Lâm Sĩ Đạt và gia đình hắn như gặp ngũ lôi oanh đỉnh*.
*Bị đả kích, bị giáng một đòn nặng nề.
Chờ đi tới bãi đậu xe, ngồi vào trong xe, Lâm Huệ lại bắt đầu khóc, ôm Cố Kỳ Nam vào trong lồng ngực của mình, gọi: "Kiển tử ơi, Kiển tử ơi."
Cố Văn Huy chậm chạp không khởi động xe, hai tay đặt ở trên vô lăng.
Cố Kỳ Nam khó khăn rút giấy ăn từ trong hộp ra, đưa cho mẹ cậu, nói: "Mẹ lau đi, con không sao."
Cố Văn Huy quay đầu nhìn cậu.
Đàn ông hơn bốn mươi tuổi, viền mắt lại hồng hồng, còn hơi rớm nước mắt.
Cố Kỳ Nam cũng lấy giấy ăn lau mồ hôi trên mặt và cổ, liên tục giải thích: "Con không sao, con không sao mà. Con chỉ doạ bọn họ, thật đó."
Lâm Huệ rất vất vả mới ngừng khóc, ngơ ngác nhìn cậu.
Cố Kỳ Nam giải thích: "Bọn họ không dám báo cảnh sát, chúng ta không phải đã biết từ lâu rồi sao? Bọn họ cũng không muốn giải quyết chuyện này, nếu không thì đã báo cảnh sát rồi. Bọn họ chỉ muốn dẹp loạn sự kiện, dẹp loạn nghi vấn của phụ huynh mà thôi. Từ lúc bắt đầu, bọn họ đã không muốn giải quyết chuyện này, chỉ muốn đè sự tình xuống."
Cố Văn Huy và Lâm Huệ đều là người trưởng thành, sao lại không biết phong cách xử lý sự tình của một số lãnh đạo chứ. Mà trước đó bọn họ không làm ầm lên, lựa chọn ẩn nhẫn, là đang cân nhắc đến việc học tập của Cố Kỳ Nam. Kiện cáo đánh nhau không phải một hai tháng là xong, kiện tụng kéo dài mang đến áp lực và uể oải. Người lớn bọ họ còn có thể chịu đựng, nhưng Cố Kỳ Nam thì sao? Sang năm là lớp 12, sắp thi đại học. Thậm chí, bọn họ còn sợ chọc giận lãnh đạo của Nhất Trung, dùng mối quan hệ của bọn họ với Bộ Giáo dục, có thể sẽ ảnh hưởng đến một số kế hoạch báo danh tuyển sinh của Cố Kỳ Nam. Mà cuối cùng, coi như kiện cáo có thành công. Lớp thực nghiệm có một đống người chưa thành niên, có thể xử phạt cái gì? Sợ là chỉ nhắc nhở vài câu rồi thôi? Có lẽ chỉ cần khấu trừ giải thưởng cuối năm, đánh giá cuối năm không hợp cách thôi.
"Con không còn sợ nữa." Cố Kỳ Nam nói, "Ngẫm lại thì lớp thực nghiệm cũng không có gì ghê gớm. Một cây bút ghi âm, cũng khiến Lâm Sĩ Đạt sợ đến tè ra quần."
"Ba mẹ, giờ con chỉ muốn học cho giỏi, tham gia thi đại học. Không có trong danh sách đề cử của trường đại học cũng không sao, con tự mình thi."
"Bọn họ đến làm phiền con, con cứ quậy như vậy. Con chỉ diễn, bởi vì bọn họ sợ người bệnh tâm thần, bọn họ không sợ người bình thường, chỉ sợ bệnh tâm thần."
"Cha mẹ, con sẽ không đổi tên. Con là Cố Kỳ Nam, thụ thụ Kỳ Nam kết, gia gia mạt lị khai, Kỳ Nam, con không đổi tên."
Cố Văn Huy và Lâm Huệ ngơ ngác nhìn Cố Kỳ Nam mới mười sáu tuổi, chưa từng nghĩ đến Kiển Tử ngốc của bọn họ, đầu năm còn hoảng sợ nhốt mình ở trong phòng, có thể quậy lên như thế, có thể nói ra những lời như vậy.
Cố Văn Huy trầm giọng nói: "Ba ủng hộ con. Bọn họ còn như vậy, chúng ta sẽ đi kiện bọn họ, liên hệ với đài truyền hình, phơi bày ra ánh sáng!"
Lâm Huệ cao giọng khóc lớn.
"Kiển Tử của mẹ ơi..."
Hết chương 39.
Chương 40: Không đánh nhau.
Edit by Dạ Lam.
3: Tôi muốn ăn chè tứ quả.
3: Mai cậu dẫn tôi đi ăn đi.
Gian phòng không bật đèn, chỉ có ánh đèn và ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào.
Cố Kỳ Nam nằm ở trên giường, nhìn màn hình sáng lên của điện thoại di động.
Triển ca không trả lời tin nhắn.
Trước mặt ba mẹ cậu, cậu nói không có chuyện gì. Nhưng thực ra sau khi về nhà, cậu tắm rửa sạch sẽ, nằm ảm đạm co quắp trên giường ngủ, ngủ đến khi sắc trời chạng vạng, sợ ba mẹ lo lắng, mới bò lên ăn một bát cơm. Ăn xong rồi tiếp tục nằm trên giường, không muốn động đậy, cảm thấy cả người không còn sức lực.
Sức lực đều dùng hết.
Chút hơi tàn cũng không có.
Đột nhiên rất muốn ăn chè tứ quả lành lạnh ngọt ngào.
Cố Kỳ Nam nhìn thời gian trên điện thoại di động một chút, tám giờ bốn mươi lăm phút.
Buổi chiều sau khi rời khỏi Nhất trung, Cố Kỳ Nam ngồi ở trên xe gửi cho Lâm Tiểu Bân một cái tin nhắn, hỏi cậu, có phải là ba người bọn họ đi đánh Lâm Sĩ Đạt không? Chuyện Triển ca vào lớp thực nghiệm tạt sơn là như thế nào?
Lâm Tiểu Bân vẫn không trả lời.
Mãi đến tận lúc cậu đang ngủ, Lâm Tiểu Bân mới trả lời, gửi liên tiếp mấy cái voice chat.
Cố Kỳ Nam mở ra, Lâm Tiểu Bân thượng vàng hạ cám* mà nói rất nhiều.
* Thượng vàng hạ cám: tức lộn xộn, linh tinh. Ở đây bạn Bân nói chuyện lộn xộn đồ các kiểu.
"Tiểu Nam Tử, cậu biết rồi à? Nhất Trung kêu người tới tìm cậu? Bọn họ báo cảnh sát sao? Nói cái gì ? Ôi chao, tôi không khuyên Triển ca nổi..."
"Đánh tên ngu ngục Lâm Sĩ Đạt này là cả ba người chúng tôi cùng đi, Triển ca nói, người này chính là kẻ cầm đầu chuyện bắt nạt cậu, vậy nên tôi có thể không đánh nó sao? Đánh cái thứ mà đầu chỉ để mọc tóc này cũng hông có gì để nói nhiều, rất đơn giản. Trong hẻm nhỏ không có camera, báo cảnh cũng không bắt được người, không có chứng cứ."
"Còn cái chuyện tạt sơn... Triển ca kêu chúng tôi không được nói cho cậu, nhưng mà cái này là cậu tự đoán được, nên không tính là tôi nói cho cậu biết, cậu tuyệt đối đừng có nói cho Triển ca! Triển ca không cho tôi và Ngô Uyên tham dự vào chuyện tạt sơn này, nói nhiều người sẽ dễ dàng bị bắt được cái đuôi. Chúng tôi chỉ có nghe ngóng giúp cho cậu ấy là lớp mười hai bên Nhất trung, buổi chiều thứ năm sẽ đến hội trường để nghe giảng, đến lúc đó trong phòng học không có ai. Triển ca leo tường đi vào, chúng tôi thì đưa sơn tới."
"Chúng tôi cũng không biết Triển ca chơi lớn như vậy... Toàn bộ lớp thực nghiệm bị giội thành cho đỏ chót, thật sự rất đáng sợ. Triển ca nói, nếu cậu có hỏi cái gì, thì nói không biết gì hết."
"Tiểu Nam Tử à, tôi cũng không biết phải nói thế nào. Tôi và Ngô Uyên thật sự không khuyên nổi Triển ca, ý của Triển ca là muốn thay cậu trút cơn giận này. Hai chúng tôi cũng không biết, tại sao cái nhóm con cháu này bên Nhất Trung lại bắt nạt cậu. Nếu không thì ba người chúng tôi đã luân phiên đập bọn họ mấy lần, mỗi người đều đánh một trận là xong, đánh giống như đánh thằng óc chó kia. Triển ca không đồng ý, cũng không nói cho chúng tôi biết là tại sao."
"Tôi nói làm chuyện này nguy hiểm quá lớn, nếu như Nhất trung đi báo cảnh sát, trong trường học mỗi tầng đều có camera, lỡ như tra ra được Triển ca thì làm sao bây giờ? Còn nữa, lỡ lớp thực nghiệm kia cảm thấy cậu có quan hệ với chuyện này, đem cậu khai ra thì làm sao bây giờ? Triển ca nói, thà cậu không biết chuyện, cảnh sát dù tra được trên người cậu, như vậy chỉ cần cậy ấy ra ngoài nhận tội là được, chuyện không liên quan tới cậu. Với lại Triển ca còn nói cậu ấy chưa đủ 18 tuổi, dù có bắt được cậu ấy thì có thể làm gì chứ."
"Vừa bắt đầu, tôi và Ngô Uyên cho là Triển ca tự mình xách sơn đi vào giội vách tường, thật không nghĩ tới lại làm ra cảnh tượng lớn như vậy... Tôi biết lý do Triển ca không muốn chúng tôi can dự vô chuyện này, lúc tôi thấy bức ảnh quả thật có hơi sợ sệt. Ôi chao, Tiểu Nam Tử, cậu cũng đừng có đổ lỗi cho Triển ca vì đã gây phiền toái cho cậu, cậu ấy chỉ muốn giúp cậu hả giận, nhưng cũng có thể cậu ấy làm hơi quá. Tôi đã nói với cậu, Triển ca quả thật hù chết tôi. Sau khi chia lớp 11 tôi với Ngô Uyên mới quen biết với Triển ca, cậu ấy an vị ngồi phía sau hai chúng tôi, không thích nói chuyện, rất lạnh lùng, cậu biết, lạnh lùng đến mức không có bạn bè. Thế nhưng kỳ thực ở chung một quãng thời gian, phát hiện Triển ca không có tính khí táo bạo như trong truyền thuyết, ngoại trừ lạnh lùng, không có tật xấu gì, thường xuyên qua lại thì quen."
"Bạn cùng bàn năm lớp 10 của tôi, nói với tôi, cậu biết Triển Minh là ai không mà đi gần hắn như vậy. Tôi chỉ cảm thấy Triển ca rất tốt, tôi nói với bạn cùng bàn như thế. Triển ca có thể hù người, lúc học lớp mười, cậu ấy đã thấy tận mắt, Triển ca chỉ vì chuyện xếp hàng ăn cơm mà xảy ra tranh chấp, đánh người ta vỡ đầu chảy máu. Cậu ấy nói, Triển ca đánh người thật đáng sợ, giống Diêm La dưới điện ngục lúc lấy mạng, có thể đánh chết người như vậy. Khuyên tôi cách Triển ca xa một chút. Tôi không tin, Dù sao tôi cũng ở lớp số Năm, ngoại trừ lần đánh Vương Việt kia ra, Triển ca cũng không quá trớn. Lần này, tôi thực sự tin tưởng ... Nhưng mà giờ tôi cũng không dám đi hỏi Triển ca, việc này làm sao bây giờ..."
"Tiểu Nam Tử, không biết Triển ca có ổn không? Làm sao bây giờ? Có thể bị trường đuổi học hay không?"
Cố Kỳ Nam nghe xong, gửi cho Lâm Tiểu Bân một vấn đề rất quan trọng: Đồng phục học sinh là ai cho mượn ? Đối phương có thể bảo vệ bí mật, không bán tin tức đi cho bọn họ chứ?
Lâm Tiểu Bân nhắn lại rất nhanh, nói đồng phục học sinh mua ở trên mạng, cũng rất giống với đồng phục Nhất trung, mới nhìn sẽ không biết thật giả đâu.
Cố Kỳ Nam yên lòng, nói với Lâm Tiểu Bân, đừng lo lắng, ngày hôm nay đúng là Nhất trung có gọi điện thoại tới hỏi cậu việc này, nhưng cậu đã xác định là không có quan hệ gì với cậu, Nhất trung cũng không dám báo cảnh sát, việc này bọn họ không tra được.
Không đợi đến Lâm Tiểu Bân trả lời, Triển ca đã gọi đến.
Cố Kỳ Nam nằm trên giường nhảy lên một cái, cầm điện thoại di động nửa ngày, mới xẹt qua nút gọi.
"Đi ra cổng chung cư." Triển ca nói.
Cố Kỳ Nam tiêu hóa nửa ngày "Đi ra cổng chung cư" là có ý gì, là ngày mai, là ngày hôm nay, hay bây giờ?
Triển ca không cúp điện thoại, vẫn yên tĩnh chờ ở đầu dây bên kia.
Cố Kỳ Nam luống cuống tay chân thay quần áo, nói với ba mẹ cậu một câu "Xuống lầu tìm bạn học", sau đó vội vàng ra cửa. Chờ chạy đến cửa tiểu khu, thì thấy Triển ca đứng ở cửa, cậu mới phát hiện toàn thân mình ra đầy mồ hôi.
Mà Triển ca vẫn còn cầm điện thoại di động, đặt ở bên tai.
Cố Kỳ Nam ấn sáng màn hình điện thoại di động lên nhìn, phát hiện cậu quên cúp điện thoại, đường truyền vẫn luôn thông.
Cố Kỳ Nam cúp điện thoại, Triển ca đưa điện thoại di động xuống trước mặt nhìn một cái, cũng không phát hiện Cố Kỳ Nam chạy tới cửa. Hắn vừa kết thúc công việc ở công trường thì đã chạy qua đây, trên người còn mặc đồ lao động, thực sự quá nóng, cởi áo khoác, bên trong là một cái áo ba lỗ màu đen. Áo khoác vác trên vai tùy ý, trên tay còn cầm theo một cái túi.
"Triển ca." Cố Kỳ Nam đi tới, vỗ cánh tay hắn.
Triển Minh quay đầu, nhìn thấy là cậu đến, cầm cái túi đưa cho cậu, nói: "Chè tứ quả."
Cố Kỳ Nam nhận lấy, nói: "Cậu không vào đi."
Triển Minh lắc đầu: "Chưa tắm rửa, một thân đầy đất."
Cố Kỳ Nam không nhiều lời, nắm cánh tay hắn, kéo vào khu chung cư.
Cố Kỳ Nam tìm cái ghế tựa dài ở chỗ yên tĩnh rồi ngồi xuống, ghế tựa dài tại bãi cỏ. Mới vừa ngồi xuống, Triển ca đã nói: "Về nhà ăn đi, buổi tối nhiều muỗi ."
Cố Kỳ Nam nói: "Tôi phải ăn ở đây."
Triển Minh đứng một hồi, thấy Cố Kỳ Nam không đi, hết cách rồi, cầm lấy áo khoác đang vác trên bả vai xuống, giũ giũ vài lần, còn vỗ vỗ, nói: "Có hơi bẩn, cứ che kín trước đi, trong bụi cỏ nhiều muỗi."
Triển Minh ngồi xổm xuống, đắp áo khoác khoác lên đầu gối Cố Kỳ Nam, trùm lại cẳng chân bị lộ ra của cậu.
Cố Kỳ Nam mở nắp hộp ra, bắt đầu ăn.
Thạch aiyu, trân châu, đậu xanh, dưa hấu, đá bào.
Lạnh lạnh ngọt ngào, ăn ngon thật.
Có cảm giác như tất cả sự uể oải, bất đắc dĩ, điên cuồng ban ngày đều trôi theo muỗng nước đường vào bụng.
Triển Minh ngồi xuống bên cạnh Cố Kỳ Nam, gần gũi Cố Kỳ Nam đến mức có thể ngửi thấy mùi mồ hôi trên người hắn.
Từ tám giờ sáng đến tám giờ tối, quá mệt mỏi, một thân mồ hôi và bụi bặm, không kịp tắm, chạy đi mua chè tứ quả cho cậu, vừa đến vừa đi tốn tận gần hai giờ.
"Cậu ăn cơm chưa?" Cố Kỳ Nam hỏi.
Triển Minh gật đầu: "Ăn rồi."
"Cho cậu một muỗng nè." Cố Kỳ Nam nói.
Triển Minh lắc đầu: "Cậu ăn đi, tám giờ tôi mới ăn cơm, còn no."
"Tám giờ mới ăn cơm? Muộn thế? Không thể đổi công việc sao? Việc này quá mệt mỏi..." Cố Kỳ Nam thả cái muỗng xuống.
"Nhiều tiền." Triển Minh giải thích ngắn gọn.
"Không phải cậu nói có học đại học hay không cũng không quan trọng sao? Kiếm nhiều tiền như vậy làm gì?" Cố Kỳ Nam hỏi.
"Tích góp." Triển Minh nói.
"Tích góp tiền làm gì? !" Đột nhiên Cố Kỳ Nam kích động, giọng nói có hơi phát run, "Cậu cũng không coi trọng tiền đồ của mình, học cũng không đọc sách, có lên đại học hay không, cũng không sao cả!"
Triển Minh sợ hết hồn, cúi đầu nhìn ánh mắt cậu, hỏi: "Sao vậy?"
Cố Kỳ Nam không chịu ngẩng đầu nhìn hắn, kích động chất vấn: "Ai cho cậu đi giúp tôi hả giận ? Ai cho cậu đi đánh người? Ai cho cậu đi tạt sơn? Cậu có biết khắp nơi trong Nhất trung đều là camera không hả, mỗi tầng lầu đều có, trong phòng học cũng có! Cậu có biết hay không, Lâm Sĩ Đạt nghi ngờ cậu đầu tiên, chỉ là không biết tên của cậu mà thôi. Nếu như bọn họ đi tìm giáo viên trong Thất trung hỏi, một chút là có thể tra ra là cậu, cậu biết không? !"
Triển Minh không trả lời, đương nhiên là hắn biết, cho nên hắn đeo khẩu trang, camera trong lớp thực nghiệm cũng bị hắn tạt sơn, không quay được gì hết.
Nhưng tầng trệt thì không.
Cả hồi lâu Triển Minh mới nghẹn ra một câu nói: "Chuyện này không liên quan tới cậu."
Cố Kỳ Nam giận điên lên, vứt chè tứ quả còn chưa ăn xong xuống, nước văng đầy đất, đứng lên nói: "Sao lại không liên quan đến tôi! Cậu đi giúp tôi hả giận! Nhưng mà tôi không có bảo cậu đi! Sao cậu lại mạo hiểm làm chuyện như vậy chứ!"
Người đi ngang qua nghe thấy động tĩnh, đều khó hiểu mà quay đầu nhìn về phía này.
Triển Minh vội vàng đứng lên, nhặt áo khoác bởi vì động tác của Cố Kỳ Nam mà rơi xuống, lại nhặt lên hộp đồ ăn, ném vào thùng rác. Hắn đứng trước mặt Cố Kỳ Nam, muốn nói cái gì đó, nhưng cũng không nói ra được, nửa ngày mới nghẹn ra mấy câu nói.
"Cậu cứ nói là cậu không biết đi. Bọn họ tra được tôi thì sao, tôi không có vấn đề gì, tôi chỉ muốn cho mấy người ở lớp thực nghiệm cảm nhận tư vị bị người khác uy hiếp đe dọa thôi."
"Không có vấn đề gì?" Cố Kỳ Nam ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt đỏ vô cùng, nhưng một giọt nước mắt cũng không rơi.
Triển Minh hoảng loạn đến tay chân luống cuống, nhẹ giọng hỏi: "Bọn họ tìm cậu sao? Chuyện này gây phiền phức cho cậu sao?"
"Cậu không nghĩ tới bản thân sao? Vào đồn công an cũng không đáng kể sao? Bị tạm giữ cũng không đáng kể sao? Muốn lưu một cái án cũ, ảnh hưởng đến việc thi đại học của cậu thì làm sao bây giờ? Cũng không đáng kể sao?" Cố Kỳ Nam chất vấn, "Sao cậu thích chui vào chỗ chết vậy hả? Tôi rất sợ hãi, nếu như bọn họ tra được cậu, cậu bị bắt, bị Thất trung đuổi học, thì phải làm sao bây giờ? Sao cậu không lo lắng chút nào hết vậy?"
Cố Kỳ Nam lấy mu bàn tay mạnh mẽ dụi mắt một cái.
Triển Minh bị hỏi đến một câu nói cũng đáp không được.
Hắn thật sự không quan tâm.
Sau khi bà nội mất, không còn ai quan tâm đến việc học tập của hắn, cũng không người quan tâm hắn có học lên hay không. Lúc học lớp 9, vì nguyện vọng của bà nội, mà nỗ lực thi lên cấp ba. Có thể bà nội đi, nên chẳng có ai mong đợi gì về hắn nữa, không ai vì nỗ lực của hắn mà cảm thấy vui vẻ, bản thân cũng dần không quan tâm tới nữa.
Cố Kỳ Nam không rơi nước mắt, mà tiếng nói lại khàn khàn, cậu nói tiếp.
"Tôi cũng không muốn cậu nhất định phải thi lên đại học, nhưng tôi hi vọng cậu đừng có thái độ thờ ơ này nữa. Tôi biết cậu muốn giúp tôi hả giận, tôi nằm mơ cũng muốn trả thù, thậm chí là giội sơn lên mặt bọn họ. Nhưng, nhưng, vì trả thù mà làm cậu trở thành như vậy, chuyện này có lời không? Tất nhiên là không! Triển ca, ca, tôi van cậu, cậu là bạn tốt nhất của tôi, tôi không muốn mất đi cậu, cậu đừng có làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa có được hay không? Một trăm lớp thực nghiệm cũng không sánh bằng cậu, van xin cậu. Cậu ngẫm lại đi, đừng có thờ ơ như thế nữa..."
Nước mắt Cố Kỳ Nam rốt cục cũng rơi xuống.
Triển Minh đưa tay ra muốn giúp cậu lau nước mắt, còn chưa đụng tới mặt của cậu, lòng bàn tay đã bị nước mắt của cậu rơi trúng.
Nóng bỏng đến mức hắn không còn dám tiếp tục.
"Xin lỗi." Triển Minh nói, "Sẽ không có lần sau nữa."
Cố Kỳ Nam không lên tiếng.
Triển Minh vắt hết óc, nói ra một câu.
"Tôi sẽ thi đại học, nhất định thi."
"Thật sao?" Rốt cuộc Cố Kỳ Nam cũng ngẩng đầu nhìn hắn.
Triển Minh thở phào nhẹ nhõm, cam kết: "Thi, nhất định thi."
Hắn suy nghĩ về điểm số của mình, lẩm nhẩm đọc một chút, thi vào trường cao đẳng* công lập cũng không có vấn đề.
*Cao đẳng: Là hệ đào tạo kiến thức chuyên môn về nhiều ngành nghề nhưng ở mức độ thấp hơn bậc đại học, thời gian đào tạo cũng rút ngắn hơn so với đại học. Nếu thích thì sau khi học xong cao đẳng có thể liên thông lên đại học.
Cố Kỳ Nam khịt mũi, trầm giọng nói: "Sáng sớm bọn họ gọi điện thoại cho tôi, kêu tôi coi video, cứ muốn tôi chỉ ra và xác nhận. Tôi từ chối, nói không quen biết. Bọn họ muốn gây sự nữa, tôi sẽ báo cảnh sát. Nhất trung yêu sĩ diện muốn chết, đến bây giờ còn không dám báo cảnh sát, thậm chí sợ tôi đi báo cảnh sát. Lần đó Lâm Sĩ Đạt tới tìm tôi, nói cái gì mà yêu thích loại hình như tôi, bị tôi ghi âm lại. Nhà Lâm Sĩ Đạt biết hắn là đồng tính luyến ái mà đã ồn ào rất lâu, bây giờ, cũng chả có tâm tư đánh hắn nữa, chuyện này có lẽ cứ sống chết mặc bay. Nhưng không phải lần nào cũng may mắn như vậy, mai mốt cậu đừng như vậy nữa."
Triển Minh gật đầu.
Cố Kỳ Nam tiếp tục bổ sung: "Ở Thất trung cũng không thể đánh nhau, ở đâu cũng không thể đánh nhau."
Triển Minh gật đầu.
Cố Kỳ Nam bỏ qua tất cả chuyện lùm xùm mà hắn gây ra tại Nhất trung, không muốn để cho Triển ca lo lắng.
Triển Minh gật đầu, giấu ý định ban đầu trong lòng.
Tạt sơn đe dọa lớp thực nghiệm, chỉ là bước thứ nhất.
Vốn dĩ hắn còn muốn, cách một quãng thời gian, sẽ đi đánh mấy người ở lớp thực nghiệm, làm cho bọn họ lòng người bàng hoàng. Đợi đến sang năm gần tới thời điểm thi đại học khoảng một tháng, lại đi tạt thêm một lần sơn.
Cái loại như mấy kẻ này chỉ biết tụ họp lại bắt nạt người nhỏ bé, ngoại trừ đọc sách không hề làm cái gì quá phận cả, mấy thùng sơn có thể khiến bọn họ sụp đổ mới là điều quan trọng nhất của cuộc đời.
Cũng không tệ, có thể ảnh hưởng đến bọn họ cũng không tồi.
Mà hắn vốn cũng không quan tâm.
Coi như bị bắt được, không có cách nào tham gia thi đại học, cũng không quan trọng.
Cửa hàng trà sữa, cửa hàng thức ăn nhanh, công trường, nơi nào hắn cũng đều có thể tìm được công việc nuôi sống chính mình.
Nhưng bây giờ Tiểu Nam Tử nói, một trăm lớp thực nghiệm cũng không bằng hắn.
Vậy thì thôi, hắn không thể mạo hiểm, không thể để cho Tiểu Nam Tử lại rơi nước mắt.
Hết chương 40.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro