Chương 43+44

Chương 43: Học kỳ mới.

Edit by Dii.

Chủ nhật, mới bảy giờ Cố Kỳ Nam đã ra ngoài.

Cậu thực sự không thể chờ đợi được nữa.

Tối hôm trước, trong nhóm đàn em lại bắt đầu hẹn chủ nhật làm bài tập. Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân hẹn ba giờ chiều, Cố Kỳ Nam nhảy ra nói tám giờ sáng, dọa cho Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân sợ hãi, dồn dập biểu thị không tham gia.

Chỉ có Triển ca nói được.

Cậu mới ra khỏi trạm tàu điện ngầm đã nhìn thấy Triển ca chờ ở bên ngoài.

Triển ca đen đi không ít, mặc áo phông, y như người mẫu nam trong tạp chí, MAN vô cùng.

Cố Kỳ Nam còn chưa kịp tiến lên đã nhìn thấy có một nam sinh chừng hai mươi tuổi, trang phục hợp thời, tiến lên vỗ vai Triển ca, cười nói chuyện với hắn, còn lấy điện thoại di động ra.

Nhìn cái điệu bộ này, Cố Kỳ Nam cảm thấy rất quen mắt.

Không phải lần trước ở bãi biển, đó chính là tư thế điệu bộ của mấy chị đến xin wechat của Triển ca à?!

Cố Kỳ Nam bước nhanh về phía trước, đứng bên cạnh Triển ca, Triển ca thấy cậu đến thì ôm vai cậu, phất tay với nam sinh kia. Nam sinh vừa nhìn thấy Cố Kỳ Nam hung hăng đi tới, ánh mắt đề phòng, lập tức thu lại điện thoại di động, trước khi đi còn cười nói một câu: "Sao không nói sớm là có bạn trai nhỏ rồi, làm tôi phí sức ghê ~ "

Cố Kỳ Nam trợn mắt ngoác mồm.

Triển ca buông tay đang ôm vai Cố Kỳ Nam ra.

Bạn trai nhỏ?

Cố Kỳ Nam nóng hết cả tai.

Mơ hồ đi theo sau Triển ca một đoạn, mới nhớ ra có gì không đúng, kéo cánh tay Triển ca: "Người vừa nãy muốn làm gì? Thêm wechat của cậu?"

Triển ca gật đầu.

Cố Kỳ Nam giật mình: "Sao mà con trai cũng muốn thêm wechat? !"

Rõ ràng Triển ca không muốn nhiều lời về đề tài này, vậy mà Cố Kỳ Nam lại không buông tha hắn.

"Có phải cậu đi trên đường hay được người ta xin wechat lắm không?"

"Ngoại trừ mấy chị em gái, có phải là còn có mấy anh trai không?"

"Sao mà nam nữ đều bị cậu sát thương thế?"

"Cậu từng có bao nhiêu người theo đuổi rồi?"

Triển Minh bất đắc dĩ: "Tôi không biết trả lời thế nào."

Cố Kỳ Nam tức giận: "Thành thật trả lời!"

Triển Minh thành thật trả lời: "Thỉnh thoảng sẽ bị người ta xin wechat, phần lớn là nữ, nam rất ít, chỉ có hai, ba lần. Không có ai từng theo đuổi tôi, xin wechat cũng không thể tính là theo đuổi chứ?"

"Thấy có hợp lý không?" Cố Kỳ Nam nói, "Nhiều người tới gần cậu thế, lại không ai theo đuổi cậu, sao mà tôi tin chứ? Tôi có sáu người, ít nhiều cậu cũng có tới sáu mươi người!"

Triển Minh không biết phải giải thích với Cố Kỳ Nam thế nào, hai người bọn họ không thể so sánh.

Hắn, không có tiền, học không giỏi, thích đánh nhau, cá tính kém.

Ai sẽ thích hắn?

Chỉ có trên đường thỉnh thoảng tình cờ gặp người đi đường, không quen biết hắn, thấy hứng thú nên xin wechat.

Sáng sớm tám giờ, tiệm cà phê không mở cửa, hai người đi đến McDonald.

Cố Kỳ Nam muốn ăn kem ốc quế, sáng sớm đã đắc ý ăn kem, nhìn Triển ca cau mày ăn McDonald. Ăn xong rồi, lấy bài tập ra bắt đầu làm.

Quả nhiên tuần này Triển ca có làm bài tập, tuy rằng làm không nhiều, nhưng đã làm hết mấy cái cơ bản mà Cố Kỳ Nam đánh dấu.

Cố Kỳ Nam vui vẻ hỏi: "Triển ca, cậu có thể thi vào đại học cùng một thành phố với tôi không?"

Triển Minh hỏi: "Cậu muốn thi vào đại học gì?"

"Đại học B ngành toán học."

Triển Minh thành thật mà trả lời: "Có hơi khó khăn."

Cố Kỳ Nam than thở: "Để tôi tra một chút xem thủ đô có đại học gì nữa nhé?"

Triển Minh vùi đầu làm đề luyện tập, Cố Kỳ Nam lấy điện thoại ra tra cứu. Tra một hồi, nhớ ra là mình chưa hỏi xem Triển ca muốn thi ngành gì, ngẩng đầu lên định hỏi, lại thấy Triển ca nghiêm túc làm bài tập mà sững sờ.

Cố Kỳ Nam không nhịn được đưa tay sờ lên cơ bắp đẹp đẽ trên tay Triển ca.

Triển ca không ngừng lại, bình tĩnh mà hỏi: "Làm gì đấy?"

Cố Kỳ Nam hâm mộ nói: "Luyện làm sao thế, đẹp như vậy?"

"Đi chuyển gạch mà thành." Triển ca nói.

"Hèn gì cứ được người ta xin wechat mãi?" Cố Kỳ Nam nói, "Xem cơ bắp này."

Mười một giờ trưa, hai người chuyển đến tiệm cà phê.

Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân cũng đến, Lâm Tiểu Bân còn chưa tỉnh ngủ.

Bốn người ở tiệm cà phê gọi món ăn đơn giản, ăn xong thì tiếp tục làm bài tập, Lâm Tiểu Bân tiếp tục chép bài tập.

Ba giờ chiều, Lâm Tiểu Bân nói cậu ta không ổn rồi, muốn đi ngủ.

Ngô Uyên mắng: "Cậu là heo sao? Sáng sớm ngủ tới tận mười một giờ, mới giờ đã buồn ngủ? Vậy thì khỏi thi đại học, cậu thi vào chuồng lợn đi."

Lâm Tiểu Bân muốn bóp chết Ngô Uyên: "Tổn thương, tự ái, rất tổn thương tự ái!"

Ngô Uyên ung dung thong thả làm đề luyện tập, nói: "Sắp đi học rồi, cách ngày thi đại học chỉ còn chín tháng, vậy mà cậu còn dám ngủ?"

Lâm Tiểu Bân buồn bực: "Tại sao không dám ngủ? Tôi không giống cậu, thề sống chết muốn thi chung thành phố với nữ thần. Nói đi nói lại, làm sao cậu biết nữ thần của cậu muốn thi chỗ nào?"

Đột nhiên Ngô Uyên ngượng ngùng.

Lâm Tiểu Bân cảm thấy không đúng: "Mẹ kiếp, hai người các cậu không phải là đầu mày cuối mắt, thân hơn với nhau rồi chứ? !"

Ngô Uyên mắng: "Nói linh tinh gì vậy! Chính là... Ôi chao... Không phải lần trước cô ấy cho tôi băng cá nhân sao? Tôi về lên wechat cảm ơn cô ấy, rồi, rồi tán gẫu một chút, sau đó tôi cô ấy muốn thi ở đâu."

"Có hi vọng rồi!" Lâm Tiểu Bân cảm khái, "Chẳng trách năm nay nghỉ hè Uyên ca chăm chỉ như thế."

"Bây giờ đừng nói gì hết, thi đại học quan trọng nhất." Ngô Uyên nghiêm túc, "Tôi nhất định phải thi cho tốt!"

Cố Kỳ Nam gật đầu: "Chúng ta cùng nhau cố lên! Tôi nhất định sẽ thi đậu đại học B ngành toán học! Để cho lớp thực nghiệm giật mình! Triển ca cũng phải chuyên tâm học tập, thi đậu vào trường mình muốn!"

Lâm Tiểu Bân không ngờ Triển ca đã giác ngộ chuyện thi đại học, thấy ba người đều nhìn về phía cậu ta, không thể làm gì khác hơn là cắn răng nói: "Bân ca tôi cũng phải vươn lên hùng mạnh!"

Để tỏ lòng quyết tâm của mình, Lâm Tiểu Bân lập tức đổi tên của nhóm chat Đàn em thành "Nhóm chiến đấu vì kì thi đại học", đổi tên từ "Đàn em 1" thành "Bân ca xông về phía trước".

Ngô Uyên cũng sửa lại, không phải "Đàn em 2" nữa mà là "Uyên ca nhất định đậu".

Cố Kỳ Nam đổi cái số "3" của cậu thành "Triển ca tốt nhất", bị Triển Minh cướp điện thoại di động, đổi thành "Tiểu Nam Tử".

Triển Minh mới vừa đổi xong, điện thoại Cố Kỳ Nam có tin nhắn mới.

Lý Đằng: Đề luyện toán thế nào? Có làm được không? Không biết làm thì hỏi anh, anh đang rảnh.

Triển Minh đưa điện thoại di động cho Cố Kỳ Nam, nhắc cậu có tin nhắn mới, tiếp tục phấn khởi chiến đấu với đề luyện tập.

Bốn người làm bài tập đến tối, lại cùng nhau đi ăn mì sa tế. Ăn xong mì sa tế, lại đến phố thương mại chơi máy gắp thú bông một lúc, trò chơi bóng rổ, uống trà sữa, ăn đồ nướng, tận chín giờ rưỡi mới chào tạm biệt.

Kì nghỉ hè tốt đẹp trôi qua, hai ngày chủ nhật như thế đã kết thúc.

Bọn họ chính thức tiến vào lớp 12.

Cách ngày thi đại học cũng chỉ còn chín tháng.

Khai giảng xong, Triển Minh nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng không đi làm thêm nữa.

Nếu đã đáp ứng với Tiểu Nam Tử là sẽ tập trung ôn thi đại học, hắn nên nghiêm túc một chút. Chừa ra thời gian rảnh cho buổi tối, Triển Minh đến tham gia tiết tự học tối.

Thất Trung có kí túc xá, tự học buổi tối vẫn có, cũng không ép học sinh không ở kí túc xá phải tham gia. Sau khi lên lớp 12, phần lớn học sinh có nhà cách trường học không xa, đều sẽ tự giác tham gia tự học buổi tối. Chỉ nói một tiếng với giáo viên chủ nhiệm, đưa giấy cho phụ huynh, kí tên là xong.

Lúc Triển Minh đi xin, Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân thấy thế cũng muốn đi. Cố Kỳ Nam cũng rất muốn tham gia, nhưng nhà cậu quá xa.

Trương Minh rất vui mừng, bị ba người Triển Minh làm cho cảm động. Cảm động xong thì không quên nhắc nhở: "Tự học buổi tối cũng không được nói chuyện trong giờ học và giở trò quậy phá, nếu không sẽ bị hủy tư cách tham gia tự học buổi tối."

Ba người gật đầu đồng ý.

Trương Minh cảm thán: "Thầy thấy Cố Kỳ Nam rất tốt, từ khi em ấy chuyển trường đến đây, ngồi gần các em, ba người các em đã hạn chế vi phạm rất nhiều! Ngô Uyên còn tiến bộ nhiều vô cùng, rất tốt! Triển Minh và Lâm Tiểu Bân, hai người các em cũng bắt đầu biết lo học tập, tốt lắm! Có vấn đề gì thì phải đi hỏi thầy, hoặc là hỏi bạn học xung quanh, biết không? Nhưng mà Cố Kỳ Nam, các em cố gắng đừng phiền em ấy, đầu tháng chín em ấy phải thi Olympic Toán rồi, để cho bạn chuyên tâm ôn tập, biết chưa? Kì thi này rất quan trọng, nếu thi tốt, có thể được tuyển thẳng vào đại học, biết chưa?"

Ba người tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi, gật đầu nói được.

Chờ ra khỏi văn phòng, Lâm Tiểu Bân hỏi: "Thì ra kì thi này quan trọng như vậy, chẳng trách Tiểu Nam Tử ngày nào cũng ào ào làm bài tập, căng tin cũng không đi."

Ngô Uyên nói: "Chúng ta đừng phiền Tiểu Nam Tử, cậu ấy vội như thế, vậy mà ngày nào cũng đánh dấu bài cơ bản cho chúng ta..."

Lâm Tiểu Bân thở dài: "Cảm giác mình vô dụng quá, Nam ca thi kì thi lớn như vậy, còn tôi ngày nào cũng nhờ cậu ấy chỉ mấy bài như 1+1 bằng mấy..."

Ngô Uyên tán thành: "Cậu biết là tốt rồi, ưu điểm lớn nhất của cậu, chính là tự mình biết sức mình tới đâu."

Trở lại phòng học, Cố Kỳ Nam vẫn còn làm đề.

Bây giờ cậu phải tận dụng hết thời gian và khả năng mà làm bài.

Triển Minh ngồi xuống, nhìn đề thi toán trước mặt, không biết làm hơn một nửa, thậm chí cái đề còn không hiểu.

Mà Cố Kỳ Nam đã làm hết từ lâu, còn đánh dấu đề cơ bản cho hắn.

Hắn nhớ tới tin nhắn kia của Lý Đằng.

Hắn không giúp được Tiểu Nam Tử cái gì, Tiểu Nam Tử còn phải lãng phí thời gian của mình giúp hắn.

Triển Minh không lên tiếng, cầm bút lên, vùi đầu làm bài.

Chim có dốt nát cũng phải bay, có thể bay cao bao nhiêu thì bay bấy nhiêu.

Buổi tối Triển Minh trở về, lấy đơn xin tự học buổi tối cho chú hắn Triển Quốc Cường ký tên.

Triển Quốc Cường xem đơn xong, hỏi: "Con muốn đến trường học tham gia tự học buổi tối?"

Triển Minh gật đầu: "Ừm."

Thím hắn ở bên cạnh nghe.

Triển Quốc Cường hỏi: "Không đi làm việc?"

"Không đi."

Triển Quốc Cường vẫn luôn khuyên hắn không nên đi làm công, miễn cho hàng xóm nói lời dèm pha, chờ đến khi hắn thật sự không đi làm, cầm đơn xin tự học đến cho ông ta kí tên, Triển Quốc Cường muốn nói lại thôi.

Thím của hắn đứng bên kia dọn bát đũa, làm bộ lơ đễnh hỏi: "Sang năm con muốn thi đại học à?"

Triển Quốc Cường ấp a ấp úng: "A Minh à, trước giờ con không học tập, đột nhiên nói năm sau muốn thi đại học? Dĩ nhiên, có thể đi học đại học là chuyện tốt. Thế nhưng sang năm A Nhuệ cũng phải học đại học, chị con cũng vậy, lại thêm con nữa, trong nhà có tới ba sinh viên đại học, vậy thì không chống đỡ được."

Triển Minh bình tĩnh nói: "Học phí, con có thể tự giải quyết."

Thím hắn vừa nghe lời này, trừng Triển Quốc Cường một cái, tiến vào nhà bếp cầm chén đũa rửa ào ào.

Triển Quốc Cường ký tên, cầm đơn xin do dự nửa ngày, mới gian nan mở miệng: "A Minh à, chị con mới khai giảng, lại phải nộp học phí. Một năm hơn hai vạn, chú con thật sự là lấy không ra. Mỗi tháng, tiền trả góp mua nhà, ăn mặc, chi phí điện nước, tiền học thêm của em con, chú không còn bao nhiêu đồng. Chú nghĩ, không phải nghỉ hè con có đi làm sao? Công trường nhiều tiền, kiếm lời cũng có chừng năm ngàn? Chú muốn mượn con năm ngàn, chờ tích góp lại số tiền này, thì sẽ trả lại con, con xem được không?"

Triển Minh trầm mặc.

Triển Quốc Cường còn muốn nói điều gì, Triển Minh mở miệng ngắt lời ông ta: "Chú, số tiền này con tích góp, chuẩn bị học đại học."

Triển Quốc Cường than thở: "Ai da, chú biết, là mượn con, không phải lấy luôn, chờ con lên đại học sẽ trả lại cho con!"

Nói là nói như vậy, nhưng Triển Minh biết, đóng hết học phí năm nay, sang năm học phí còn tăng gấp đôi, càng ngày càng khó khăn, lấy đâu ra tiền trả hắn? Số tiền này cho mượn đi, có lẽ không có ngày được trả lại.

Hắn không nói lời nào, thím hắn lại rửa bát đũa càng ngày càng lớn tiếng trong bếp.

Triển Nhuệ chạy từ trong phòng ra, nói: "Mẹ, mạng chậm quá! Con đang học onl! Ba mẹ làm sao để mạng nhanh lên đi, phiền chết rồi!"

Thím hắn từ trong phòng bếp đi ra, một tay chống nạnh, một tay chỉ Triển Nhuệ mắng: "Chậm gì mà chậm, bộ tiền mạng rẻ lắm hay sao! Xài đỡ đi! Một năm tốn cả mấy trăm có biết không? Cả ngày cứ tiền tiền! Làm như tao không biết mày nghĩ cái gì, mạng suốt ngày bật lên để mày chơi game! Ngày nào cũng chơi, lớp 12 rồi vẫn cứ chơi! Người ta còn đi tự học buổi tối, sao mày không đi? Ở nhà cũng chỉ biết chơi game!"

Triển Nhuệ không hiểu ra sao bị mắng một trận, nhất thời nổi nóng.

"Cái lớp học onl này không phải là do mẹ đăng kí hay sao! Thầy dạy thêm mới nói có một tí, mẹ đã nhảy cẫng lên đòi đăng kí rồi! Con chẳng muốn học đâu! Ngày nào cũng lên học onl thì làm sao tự học buổi tối! Không hiểu gì hết! Tham gia tự học buổi tối thì có thể thi lên đại học à? Lợi hại vậy sao? Vậy thì ai cũng chuyển vào trường 24/24 đi!"

Triển Minh rút đơn xin từ tay chú của hắn, quay người trở về gian phòng của mình.

Đôi lúc hắn cảm thấy phiền vô cùng, cảm giác ở đây nhiều thêm một giây đồng hồ cũng không chịu nổi.

Nhưng nếu đi, có thể đi đâu đây?

Editor: Mị muốn cào nát cái nhà chú của Triển ca!!!!! Ai cũng vô liêm sỉ như ai!!!!!

Hết chương 43.

Chương 44: Dọn ra (1)

Edit by Dii.

Điện thoại di động rung lên, có tin nhắn mới.

Tiểu Nam Tử: Triển ca, ngày hôm nay về nhà cũng phải chăm chỉ học tập!

Tiểu Nam Tử: Cậu có nghiêm túc học tập không đó?

Tiểu Nam Tử: Làm sao nửa ngày rồi mà còn không trở về?

Tiểu Nam Tử: Có phải cậu đang lười biếng không? ! Tôi làm xong một đề thi rồi!

Triển Minh cảm thấy lòng nhẹ nhàng hơn được chút ít, hắn để điện thoại di động xuống, nhìn gian phòng nhỏ này một chút.

Bàn học còn không có.

Hắn sách vở trong cặp ra, muốn đặt lên giường, hắn ngồi chồm hỗm trên mặt đất mà viết. Nhưng mà vóc dáng quá lớn, khoảng cách giữa giường và vách tường đã hẹp đến không chen vào được.

Triển Minh thở dài, thôi đọc sách trước đi.

Dao A Dao: Đang học bài.

Tiểu Nam Tử: Triển ca tốt nhất! Triển ca cố lên!

Dao A Dao: Đừng ầm ĩ.

Tiểu Nam Tử: [Ngậm miệng. gif]

Kỳ thực Tiểu Nam Tử không ầm ĩ chút nào, Triển Minh thích nghe cậu nói. Cậu nói chuyện không vội cũng không nóng. Tóm lại là nhẹ nhàng, kích động cũng sẽ không ầm ĩ, nhiều lắm là giọng hơi lớn một chút.

Triển Minh hi vọng một nhà chú hắn có thể học theo cách nói chuyện của Tiểu Nam Tử.

Vách tường cũng không ngăn nổi âm thanh sắc nhọn của thím hắn.

"Ông có nghe thấy hay không? Nó bảo tiền học phí nó tự mình giải quyết. Học phí cộng với tiền thuê chỗ ở, một năm ít nhất cũng phải bảy, tám ngàn? Hơn nữa còn sinh hoạt phí thì sao? Nó nói tự giải quyết, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Rốt cuộc là mẹ của ông để lại cho nó bao nhiêu tiền?"

Triển Quốc Cường quăng ngã ghế tựa: "Không phải bà đã tìm rồi sao? Không có, chỉ có tấm thẻ kia! Nhà ở cũng cho chúng ta rồi! Bà còn muốn hỏi cái gì? Tôi lúc nào cũng phải mở miệng vay tiền, khuôn mặt này của tôi bị bà vứt mất rồi, bà còn muốn thế nào!"

Bà thím hắn nổi trận lôi đình: "Tôi muốn thế nào? Tôi gặp vận rủi tám đời, gả cho tên đàn ông vô dụng như ông! Mười mấy năm, ngày nào cũng vì tiền mà phát sầu! Ông tự nghĩ lại đi, thành tích của con ông, nếu thi vào ban ba nữa, học phí một năm của hai đứa gộp lại 50 ngàn, tôi xem ông lấy đâu ra số tiền này!"

"Bắt bọn nó đi kiếm tiền đi! A Minh tự đi kiếm tiền được, sao hai đứa nó lại không được? ! Ngày nào cũng chỉ biết chìa tay xin tiền, suốt ngày chỉ biết chơi! Cho nó nghỉ học thêm luôn đi, chỉ tổ lãng phí tiền! Bù đắp hơn nửa năm, thi được thêm mấy điểm? Có cái rắm!"

Thím hắn bắt đầu khóc: "Ông điên rồi sao, tiền con trai ông học thêm mà ông cũng muốn bỏ? Trách là trách cái gen nhà ông! Hai đứa con của em trai tôi đều thi đậu khoa chính quy, một đứa ban một, một đứa ban hai. Ai như nhà ông, ông coi lại nhà ông có ai học hành ra trò không? Thi cử còn chết nữa! Ông không cho nó đi học thêm, có phải là muốn nó không thi nổi khoa chính quy không? Nếu nó rớt khoa chính quy, đi ra ngoài tôi sẽ bị cười chết! Bản mặt của em dâu tôi, cô ta nghĩ con mình đậu ban một là ghê gớm à? Công việc sau này không biết có ổn định hay không!"

"Tôi nói cho bà biết, lúc trước tôi bảo đừng vội đổi nhà, chờ con mình thi đại học xong thì tính sau. Bà nhất định phải đổi! Bà nhất định phải đổi!"

"Không đổi làm sao bây giờ? ! Nhà chúng ta có hai đứa con, thêm một đứa của anh trai ông, năm người chen trong hai gian phòng? Ông đi ngủ phòng khách sao?! A Nhuệ làm sao chuyên tâm học hành!"

"Ầm ĩ chết rồi! Có để người khác học bài được không?!" Triển Nhuệ la to.

Triển Quốc Cường phát hỏa: "Học học học, nếu mày chịu học thì đã không thành ra như thế! Ngày nào cũng rụt cổ trong phòng không biết làm gì? !"

Triển Minh không muốn nghe cũng không được, vách tường quá mỏng.

Vậy mà tình huống hôm nay không giống với bình thường lắm, ầm ĩ nửa giờ, chú thím vẫn còn ầm ĩ. Triển Nhuệ cũng cách một hồi thì chạy ra khỏi gian phòng la to một trận, nhưng mà không ai để ý đến cậu ta.

Triển Minh nghe hết cả một buổi tối, xác định là chú thím thật sự không có tiền, không thể đóng học phí cho chị họ nên nổi quạu.

Hắn nhìn số tiền của tài khoản trong điện thoại di động , do dự.

Thực ra nội tâm của hắn không muốn giao ra số tiền này.

Cho, thím sẽ không tạ ơn hắn, ngược lại còn nghi ngờ xem rốt cuộc bà nội đã cho hắn bao nhiêu tiền rồi.

Mà số tiền ít ỏi này, là hắn làm thêm từ lớp 10 đến bây giờ, tích góp lại, là cảm giác an toàn duy nhất của hắn.

"Đi tìm họ hàng mà mượn, đừng la nữa, phiền chết rồi." Triển Quốc Cường nói.

"Mượn ai đây?" Thím hỏi, giọng khàn khàn, "Gả cho ông thực sự là xấu hổ chết người, tuổi đã cao, còn phải đi theo người ta vay tiền!"

Triển Quốc Cường cất cao giọng: "Bà vừa phải thôi!"

"Ầm ĩ chết rồi! Rốt cuộc là hai người xong chưa!" Triển Nhuệ lớn tiếng la lối.

Triển Quốc Cường sợ hết hồn, mới đầu còn im lặng, chờ Triển Nhuệ hô thêm một trận nữa, mới lên cơn giận dữ, đuổi theo muốn đánh cậu ta.

Bên ngoài loạn tung lên.

Đột nhiên, cửa phòng Triển Minh bị đạp một cú, phát ra tiếng vang ầm ầm.

Triển Minh cất sách vở vào cặp của mình.

Triển Nhuệ ở bên ngoài phát rồ.

"Đều là do nó làm hại! Tại sao nó lại ở nhà chúng ta? Nó không thể cút đến trường học mà ở sao? !"

Triển Nhuệ kiếm chuyện lâu lắm rồi, đây là lần đầu tiên thẳng thừng đuổi người.

Từ khi Triển Minh vào ở nhà chú, Triển Nhuệ rất bài xích hắn. Hoặc là phải nói, từ nhỏ quan hệ của hai người bọn họ đã không tốt, cả hắn và chị họ nữa.

Có lẽ là bởi vì bà nội chỉ nuôi một mình hắn, không để ý tới chị họ và em họ.

Mỗi lần gặp nhau bà nội thiên vị rất rõ ràng. Bà nội đau lòng hắn không ba không mẹ, cho nên thiên vị hắn. Năm mới sang, lúc cả nhà chú hắn tới, bà đều giấu hết đồ ăn ngon đi, sợ chị họ em họ hắn làm hư. Bà ở trong bếp nấu đồ ăn ngon, đùi gà kho đã nấu xong, cái đầu tiên sẽ đưa cho hắn.

Ngay cả lúc trước khi chết, bà cũng âm thầm để lại tiền cho đứa cháu trai này.

"Nó không phải người nhà chúng ta, cũng chẳng thân thiết gì, tại sao vẫn ở đây? ! Ngày nào cũng trơ cái mặt thối ra, ai nợ nó à? Sao nó không đi tìm mẹ nó đi ? Tại sao tại nhà chúng ta phải nuôi? ! Từ khi nó đến, hai người luôn cãi nhau! Đây là nhà chúng ta, không phải là nhà của nó, nó lớn như vậy rồi, sao còn ở đây? ! Đến trường học mà ở đi! Cũng bởi vì nó, mà bạn học muốn tới nhà chúng ta, con cũng không dám để cho bọn họ tới!"

"Nó là ai? Lưu manh! Lưu manh! Đánh nhau tới nỗi người ta trọng thương nằm viện, người kia chính là bạn của con! Đến giờ con cũng không dám nói cho người ta biết con là họ hàng với nó, nếu không cả lớp sẽ cô lập con!"

Triển Nhuệ vẫn còn quậy bên ngoài, Triển Quốc Cường gào thét: "Chớ có ồn ào! Về phòng mày đi! Đọc sách của mày đi, chuyện trong nhà mày quản nhiều như vậy làm gì! Lần trước mày thi ra sao, mày không thấy à? Anh của mày không chịu học mà còn thi ngang ngửa mày, mà đi học thêm làm cái rắm gì? Đánh người thì sao, anh của mày có đánh mày không, nhanh chóng trở về phòng đi!"

Triển Nhuệ bị mắng trở về phòng, bên ngoài cũng yên tĩnh.

Tháng chín ở Nam Châu, khí trời vẫn còn nóng bức. Gian phòng nhỏ Triển Minh bị nắng rọi vào, đến hơn tám giờ tối, vẫn còn nóng đến không chịu được.

Chú của hắn xem TV, thím hắn rửa bát, cuộc cãi vã ngưng lại. Triển Minh mở cửa phòng, muốn cho gió lạnh của phòng khách thổi vào mát một chút.

Mới vừa mát mẻ không bao lâu, hơi lạnh đã bị thím hắn cắt ngang.

"Xài máy lạnh không thấy tốn tiền à?"

Lời là nói với chú hắn, nhưng rõ ràng là nói cho Triển Minh nghe.

Chú của hắn không tranh luận, cởi ngoài ra áo ra, để trần xem ti vi.

Xem một lúc, ông ta nhìn thấy cửa phòng Triển Minh mở, liền đứng lên đi tới xem xem. Nhìn thấy Triển Minh ở bên trong học bài, nói: "A Minh, học bài à?"

Triển Minh đáp một tiếng: "Ừm."

Chú hắn luôn như thế, xung đột qua đi, tâm lý hơi áy náy, sẽ đến quan tâm Triển Minh một chút, xem hắn đang làm gì. Nhưng mà lần sau, nếu thím hắn lại nói gì đó, ông ta sẽ làm theo lời bà ấy nói, không phải thăm dò là Triển Minh có còn giữ tiền bà nội hắn để lại không, mà là hướng mục đích về số tiền hắn tích góp được.

Chú hắn lẩm bẩm: "Ôi chao, con không có lấy cái bàn nào, sao mà làm bài tập được? Chú tìm cho con cái bàn."

Nói xong, tự mình đi vào phòng Triển Nhuệ.

Một lát sau liền nghe thấy Triển Nhuệ kêu to.

"Ba lấy bàn của con làm gì? Ba không thấy trên bàn con còn để đồ sao? !"

Chú hắn mắng: "Mày đã có bàn mới rồi, giữ cái cũ cũng không có tác dụng gì, cho anh mày làm bài tập!"

Không biết Triển Nhuệ để cái gì trên bàn, sau đó lại bị ba mình chửi tiếp.

Triển Quốc Cường chuyển bàn tới phòng khách, còn lấy khăn lau từ đầu đến chân cho khô ráo, mới chuyển tới phòng Triển Minh

Bàn không lớn, vừa vặn đặt ở cuối giường.

Triển Quốc Cường nhìn tới nhìn lui, nói: "Rất tốt, rất tốt."

Rốt cuộc thì Triển Minh cũng có cái bàn để làm bài tập, lúc này mới lấy vở luyện tập ra, để trên bàn viết.

Viết đến hơn chín giờ, thực sự nóng không chịu được.

Mở hết cửa sổ ra rồi, cửa phòng cũng mở ra, mà Triển Minh vẫn nóng tới đổ đầy mồ hôi, không còn cách nào khác là phải đi tắm lần nữa.

Hắn đi về phía nhà tắm, Triển Nhuệ từ trong phòng lao ra, thấy cửa phòng tắm đang đóng, mắng một câu thô tục. Triển Quốc Cường đang xem TV nghe thấy được, mắng cậu ta: "Mắng ai đó? Thằng nhãi ranh."

Triển Nhuệ tranh luận: "Ngày nào cũng canh lúc người ta cần dùng nhà vệ sinh thì tắm, đệt."

Triển Quốc Cường muốn đánh cậu, Triển Nhuệ la lên: "Nhịn không nổi, có nhanh lên không! Phiền chết rồi!"

Thím rửa chén xong, đang lau nhà, cũng không ngẩng đầu lên mà oán giận: "Tôi đã bảo ông mua nhà có hai cái nhà vệ sinh rồi, ông không nghe!"

Triển Quốc Cường ném remote TV: "Bà nhìn xem nhà ta còn làm được à! Tiền trả góp nhà vẫn chưa trả hết, giờ còn muốn mua lớn hơn, bà mơ giữa ban ngày đi!"

Mắt thấy bên ngoài liền muốn ầm ĩ tiếp, Triển Minh tắm cho lẹ, mặc quần áo đi ra.

Lúc đi lướt qua người Triển Nhuệ, Triển Nhuệ thấp giọng mắng một câu: "Fuck your mother, mày thật biến thái, ngày nào cũng chiếm đồ của người khác."

Triển Minh sửng sốt, theo phản xạ mà hỏi ngược lại: "Cậu nói cái gì?"

Triển Nhuệ cười lạnh, hạ thấp giọng nói: "Nghe không hiểu à? Nói mày biến thái."

Triển Minh trầm giọng: "Cậu có ý gì?"

"Ý trên mặt chữ." Triển Nhuệ khiêu khích, "Giả vờ không hiểu sao? Confession QQ bị người ta chụp đưa lên bức ảnh đó, mày với bạn cùng bàn của mày, học bá gì đó, wow, bọn mày không phải biến thái thì là cái gì?"

Trong tích tắc Triển Minh đưa tay kéo Triển Nhuệ, lực mạnh đến mức Triển Nhuệ bị đau, hắn lạnh lùng nói: "Tôi khuyên cậu đừng nói lung tung."

Phiền muộn và tức giận trong một đêm tích tụ lại, ngay giờ khắc này dâng trào tới đỉnh, Triển Nhuệ gỡ tay Triển Minh ra, cười lạnh nói: "Nói lung tung? Trong lòng mày tự rõ ràng xem tao nói là thật hay giả. Triển Minh, giả vờ cái gì, từ khi mày dùng máy tính của tao lén lút điều tra chuyện biến thái này thì tao đã biết, chỉ là tao không muốn nói mà thôi."

Triển Minh sửng sốt.

Đúng là hắn có dùng máy tính Triển Nhuệ tra tư liệu, lúc học lớp mười, khi hắn mới vừa phát hiện mình và người khác không giống nhau. Hắn hơi hốt hoảng, có hơi bất an, mà bên cạnh lại không có ai có thể nói hết. Hắn dùng máy tính tra xét tư liệu, sau đó cũng đã xóa hết.

Không lẽ là hắn quên mất?

Hắn không nghĩ ra.

Khoảng thời gian đó, bởi vì phát hiện tính hướng của mình bất đồng, bởi vì thẻ ngân hàng bị chú hắn lấy đi, tâm tình của hắn vô cùng kém.

Đánh nhau gây sự, không khống chế được.

Làm việc vô cùng bừa bãi, e rằng có lần nào đó tra xong, hắn quên mất phải xóa lịch sử.

Có lẽ Triển Nhuệ thấy mình đã kích thích đến Triển Minh, hưng phấn mà hết luôn cả mắc vệ sinh, thấp giọng nói liên hồi.

"Tao ghét mày đã lâu rồi, bí mật này cũng giữ giúp mày lâu lắm rồi, tao không đi nói khắp nơi, mày phải cảm ơn tao. Mày đánh một cái, Thất Trung không dám nói gì tới mày, nhưng tao không sợ. Triển Minh, nếu ngày nào đó mày làm tao phiền não, lấy đồ của tao, thì có thể tao sẽ bới hết bí mật của mày ra. Cho mày với bạn gay tốt của mày, nổi tiếng nhất cái Thất Trung này. Đầu tiên, mày trả cái bàn của —— "

Trong đầu của Triển Minh hiện lên rất nhiều chuyện, Triển Nhuệ chửi tới nghiện miệng, dám đe dọa hắn. Nhưng hắn còn chưa kịp suy tư, thân thể đã xông lên trước, đánh một cú lên mặt Triển Nhuệ. Triển Nhuệ kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất.

Trong phòng khách, chú và thím hắn nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn lại, ngây ngẩn cả người, thím hắn bắt đầu rít gào.

Triển Minh bị bọn họ trách cứ, oán giận quá rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ phản kháng.

Lần đầu tiên họ nhìn thấy Triển Minh đánh người, bỗng nhiên ý thức được, Triển Minh không còn là con nít nữa, hắn cao một mét chín, là thiếu niên cường tráng, hắn đã sắp thành niên.

"Triển Minh, mày điên rồi!" Thím rít gào.

Triển Nhuệ ngã trên mặt đất, máu mũi chảy ra, bưng mũi của mình, giận điên lên.

"Triển Minh, mày có bệnh thần kinh! Cút khỏi nhà tao!"

Thím hắn như điên lên rồi, xông tới kéo Triển Minh nhưng bà lại chợt hoảng sợ vì không kéo Triển Minh nhúc nhích được dù chỉ là một tí.

"Ông chết rồi sao? Mau tới kéo Triển Minh! Nó muốn đánh chết con ông rồi!"

Trước khi Triển Quốc Cường phản ứng lại, Triển Minh đã cho Triển Nhuệ thêm một cú.

Triển Minh đứng lên, đạp lên cánh tay Triển Nhuệ, nghiền ép tay cậu ta.

Triển Nhuệ kêu rên liên hồi.

Thím hắn kêu thảm thiết: "Điên rồi sao! Điên rồi!"

Triển Minh không thèm quan tâm đến chú thím, nhìn chằm chằm Triển Nhuệ, nói: "Triển Nhuệ, tao nhắc nhở mày, đừng nói lung tung. Nói tao thì được, chứ đừng có mà kéo người khác vào. Nếu mày dám nói một câu về người khác, để tao biết được, tao sẽ nghiền đứt cái tay này của mày, cho mày khỏi đi thi được nữa."

Thím cố hết sức đẩy Triển Minh, la lên: "Mày điên rồi ! Mày nói tiếng người à! Tôi muốn báo cảnh sát! Đuổi nó ra ngoài đi! Mày dám uy hiếp em trai mày!"

Triển Quốc Cường đưa tay muốn kéo Triển Minh, bị Triển Minh gạt đi.

Triển Minh lạnh lùng nói: "Tôi không nợ mấy người, tiền của bà nội, tôi cũng không cần."

Triển Minh để lại ba người họ trong phòng khách, trở về phòng thu dọn đồ đạc.

Đồ của hắn rất ít, quần áo cả năm gom vào hết cũng chỉ đủ một cái balo. Hắn không có đồ riêng tư gì nhiều, bà nội mua đồ chơi cho hắn, phần lớn đều đã quá cũ kỹ, mà phòng mới không có chỗ để, bị thím hắn ném đi.

Hắn chỉ chừa một cái.

Triển Minh một tay xách balo, một tay cầm một cái hộp carton, trên vai thì mang cái cặp mà Tiểu Nam Tử đưa cho hắn.

Đây chính là toàn bộ gia sản của hắn.

"A Minh, con có ý gì đây?" Lúc hắn ra khỏi cửa, Triển Quốc Cường hỏi, "Em trai con nói con hai câu, không lẽ con giận tới vậy? Đánh nó thành ra thế này, còn giẫm tay nó, làm sao bây giờ? Con —— "

Triển Minh đạp cánh cửa một cái rồi đi ra.

Từ khi bà nội qua đời, Triển Minh cảm thấy rất mệt.

Nghỉ ngơi cũng không hết mệt.

Nhưng ngày hôm nay vô cùng mệt mỏi, hắn không biết phải nói gì với bọn họ. Hắn đã nghe bọn họ tranh cãi ầm ĩ quá nhiều lần, luôn giữ ở trong lòng, chỉ là không muốn nói ra mà thôi.

Hắn cảm thấy mình đã cố gắng không gây thêm phiền phức cho họ, nhưng vì sao lần nào họ cãi nhau cũng đổ lên người hắn.

Nếu như bọn họ cảm thấy hắn là gánh nặng, vậy thì hắn rời đi là được.

Hơn tám giờ tối, trên đường vẫn có rất nhiều người đi bộ. Không biết họ có quen hắn không, nhưng cùng lắm cũng chỉ liếc mắt nhìn mấy cái.

Không có ai hỏi, Triển Minh à, cậu xách hành lý đi đâu thế?

Không có ai kéo hắn, Triển Minh à, muộn như vậy rồi mà không về nhà, làm gì đấy?

Hai bên đường, đèn cửa sổ sáng trưng, nhưng không có cái nào là thuộc về hắn.

Bà nội nói, A Minh à, bà nội không lo được cho con nữa rồi, sau này ở với chú phải biết nghe lời. Mặc dù là chú ruột con, nhưng, dù sao con cũng không phải con ruột của nó, trong lòng của con phải nhớ kỹ điểm này. Chú thím con, chắc chắn không đối xử với con tốt như với Triển Nhuệ, con đừng giữ trong lòng, biết không? Nếu con uất ức, ráng nhịn xuống một tí, dù sao cũng là chú con, nếu không con biết phải đi đâu đây? Đừng để một người khổ, một người mệt.

Hắn nói, được, con biết rồi, bà nội.

Triển Minh nghĩ, phải cao lớn thế nào, mới không còn sợ chính bản thân mình nữa?

Hắn thấy con đường phía trước sao mà dài quá, cảm thấy đằng trước quá tối tăm, đằng sau cũng thế.

Hắn không biết mình phải đi về hướng nào.

Hắn không chỗ có thể đi.

Năm lớp mười, mọi sự phẫn uất, tàn bạo, tất cả đều tụ lại trong não của Triển Minh.

Khi hắn phát hiện tiền trong thẻ bị chú hắn lấy đi, bọn họ lại còn nghi ngờ hắn có tiền riêng, hắn lâm vào trạng thái phẫn nộ trong lòng. Cảm giác mình bị tất cả mọi người phản bội, bị toàn thế giới bỏ rơi. Khoảng thời gian đó hắn động một cái là đánh nhau, phát tiết hết phẫn nộ của cơ thể.

Bây giờ cảm giác đó lại quay lại.

Huyệt thái dương muốn nổ tung ra cảm giác nóng nảy.

Đột nhiên, điện thoại di động của hắn bắt đầu kêu lên.

Triển Minh thẫn thờ mà đứng một hồi, mới nhớ phải bỏ đồ đạc xuống, lấy điện thoại di động trong túi ra.

Trên màn hình nhấp nháy ba chữ "Tiểu Nam Tử".

Editor: Làm bạn tao, làm em tao thì được chứ đừng có làm ông cố nội tao :v

Hết chương 44.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro