NGOẠI TRUYỆN 2

"Lãnh Năng, Trần Hạo tìm cậu."

"... Tí nữa tớ còn có tiết."

"Không liên quan đến tớ, tớ chỉ đến đây để thông báo thôi."

Bạn học nói xong liền đi, Lãnh Năng ngồi vào chỗ của mình, dùng ngón tay cái gấp góc sách lại rồi ra khỏi lớp.

Vẫn như mọi khi, phòng dụng cụ thể thao âm u và lạnh lẽo, chỉ có những ô cửa sổ nhỏ ở các tầng trên là lộ ra ánh sáng.

Lãnh Năng nhìn Trần Hạo ngồi trên đệm cao, rồi nhìn xuống túi các tông trên mặt đất.

"Có muốn mặc váy không?"

"Không, đó là thứ buổi tối anh muốn mặc."

"Tối nay tôi có việc."

Giây tiếp theo, một vài tờ tiền màu đỏ bay lơ lửng trên không trung rơi xuống trước mặt Lãnh Năng, Trần Hạo hỏi: "Bây giờ còn có việc sao?"

Lãnh Năng ngồi xổm xuống nhặt tiền giấy lên gấp lại, "Không còn. Tối nay đi đâu?"

"Quán Bar trên phố Phong Tây."

"... Phố Phong Tây?"

Trần Hạo đột nhiên nở nụ cười, "Sao vậy? Không biết phố Phong Tây sao?"

Lãnh Năng không nói gì, bác cũng đã từng nhắc tới mấy lần, nhưng không phải lời hay ý đẹp gì, cho nên nơi đó chắc chắn cũng không phải là nơi tốt lành gì cả.

Quả nhiên, Trần Hạo nói: , "Đó là nơi mà đồng nghiệp của mày làm việc, biết đâu mày sẽ ở đó trong tương lai."

Phố Phong Tây đã được đổi tên thành phố Vọng Tây cách đây mười năm, cũng đã bị chỉnh lại nhiều lần. Nhưng dù được gọi là gì thì bên trong vẫn không hề thay đổi.

Mái tóc xoăn buông xõa sau vai, tóc mái dài quá đầu che khuất tầm mắt, Lãnh Năng kéo vạt váy, bị Trần Hạo kéo vào trong quán bar.

Tiếng nhạc chói tai, Lãnh Năng cảm thấy nhịp tim của mình tăng nhanh, ánh đèn hơi mờ và nhiều màu sắc, không thể nhìn rõ mặt người khác, nhưng dường như có thể nhìn thấy nụ cười méo mó trên khuôn mặt của họ.

Lãnh Năng ghét bầu không khí ồn ào và suy tàn như vậy, ghét ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu mỗi khi có người lạ đi qua hay cố ý chạm vào tay mình, nhưng cậu sẽ không bỏ tay Trần Hạo ra rồi quay đi.

Anh ta cũng ở đây vì anh ta cũng là một kẻ thối nát.

Trần Hạo cho cậu tiền, để cậu có thể cởi quần mở rộng ra hai chận, cũng có thể mang tóc giả và mặc váy bồi anh ta uống rượu.

Ít nhất thì Trần Hạo sẽ cho cậu tiền thay vì chỉ đơn giản là bắt cậu làm những việc đó.

Một ly lại một ly trôi qua cổ họng, Lãnh Năng cũng ghét cái cảm giác nóng rát nơi cổ họng, dù trải qua bao nhiêu lần cũng không quen, mặt đỏ bừng dựa vào lưng của sofa, giả vờ uống say.

"Như vậy cũng không được?"

Lãnh Năng gật gật đầu.

"Thật nhàm chán, mày, được rồi. Bây giờ, chọn một cái."

"Chọn một ... cái gì?"

Tay của Trần Hạo đặt trên chân của Lãnh Năng dần trượt lên trên, xuyên qua lớp váy chạm vào chân cậu, ngón tay cách quần lót ấn miệng huyệt của Lãnh Năng.

"Chọn người tối nay sẽ chjch em." Trần Hạo ghé sát vào tai Lãnh Năng, xung quanh là tiếng ồn ào, Lãnh Năng vẫn có thể nghe rõ, "Rất đơn giản. Nhìn những người đằng kia đi, bên kia nữa. Tất cả bọn họ đều rất giàu. Trước đây mày đã từng nói rằng, chỉ cần cho tiền, sẽ để họ chơi mà"

"......Tại sao?"

"Tại sao? Vừa thoải mái vừa lấy được tiền, không tốt sao? Mày không muốn bị người trong trường làm tình, nhưng những người ngoài trường này đâu quen mày? Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên mày làm loại chuyện này. "

"Đi đi, tao ở đây nhìn."

Lãnh Năng ngước mắt lên nhìn anh ta, chống bàn đứng dậy, đi về phía đám người mà Trần Hạo chỉ.

Lãnh Năng không có say, ý thức vẫn tỉnh táo, nhưng bước chân vẫn có chút không ổn, trên đường đụng phải một người đàn ông, liền bị gã nắm lấy cánh tay.

"Em gái, say rượu?"

"Cùng anh trai đi làm chuyện để tỉnh rượu, được không?"

Tay của đối phương chạm vào eo Lãnh Năng tiếp tục trượt xuống, Lãnh Năng chưa kịp vùng vẫy đã bị một lực kéo đâm vào vòng tay của một người đàn ông khác.

"Xin lỗi, cô ấy đi cùng tôi."

Lãnh Năng chỉ cúi đầu xuống cứ thế bị kéo đi.

Tiếng nhạc và tiếng người lộn xộn dần biến mất, họ rời quán bar qua cửa sau và đi thật xa.

Người đàn ông buông tay, như trước đứng ở trước mặt cậu.

"Chưa thành niên phải không?"

Lãnh Năng do dự, nhưng vẫn thành thật gật đầu.

"Sao lại ở đây? Em có biết đây là đâu không?"

Lãnh Năng lại gật đầu.

Người đàn ông im lặng một lúc, tiếng sột soạt vang lên, sau Lãnh Năng nhìn thấy hắn đưa cho mình một xấp tiền mặt.

"Có đủ để mua em một đêm không?"

Đặc biệt đủ. Lãnh Năng nhận lấy tiền mặt.

Nhưng cậu không phải con gái, tuy rằng có cùng một chỗ với con gái, chuyện này phải nói cho người kia biết.

Nhưng chưa kịp nói lời nào, bên kia đã lên tiếng: "Về sớm chút đi, mơ đẹp."

Sau đó, đối phương rời đi, tiếng bước chân xa dần.

"Y Vãng? Y Vãng! Chú ở kia làm gì vậy?"

Lãnh Năng rốt cuộc ngẩng đầu lên, xuyên thấu qua mái tóc ngẩng đầu lên nhìn thấy người đàn ông tên "Y Vãng" đã bị đẩy vào quán bar qua cửa sau.

Cánh cửa mở ra một lúc rồi nhanh chóng đóng lại, thế giới nhỏ bé trong quán bar cứ như thế bị ngăn cách.

Lãnh Năng siết chặt tờ tiền trong tay, nước mắt chợt trào ra nhanh chóng trượt xuống, rơi xuống đất.

--------=

Tác giả có điều muốn nói:

Cuộc gặp gỡ đầu tiên của Lãnh Năng cùng Giản Diên

Cũng nhận sai giới tính :(((

Mối quan hệ tiền tài của họ thực sự được bắt đầu bởi Giản Diên.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro