NGOẠI TRUYỆN 3
Lãnh Năng vừa bước vào tòa nhà vừa cúi đầu lấy chìa khóa ra.
Khi cậu ngẩng đầu lên, đột nhiên không kịp phòng ngừa thấy một cô gái nhỏ đang ngồi ở cửa phòng số 102, tay run lên, chìa khóa rơi xuống đất.
Trần Na Na đứng dậy đem chìa khóa nhặt lên đưa cho Lãnh Năng, sau đó lại ngồi trở về.
"Cảm ơn. Em... sao lại ngồi ở cửa?"
Cả hai cánh cửa của phòng 102 đều bị đóng chặt.
Trần Na Na không nói một lời, nâng đầu, nhìn cậu với đôi mắt đen to tròn.
Dù sống ở đây đã gần hai tháng nhưng Lãnh Năng đi học sớm về muộn, không mấy khi gặp Trần Na Na, cũng chưa nói qua mấy câu.
Nhưng bây giờ chị Trần không có ở đây, cậu cảm thấy việc để một đứa trẻ ở lại cũng không hay cho lắm, không biết phải làm sao, sau khi nghĩ xong vẫn cầm điện thoại gọi cho Giản Diên.
"Ừm, em gái ở phòng 102, ngồi ở cửa ... mẹ em ấy hình như không có ở nhà."
Trần Na Na nhận lấy điện thoại của Lãnh Năng đặt cạnh tai, sau khi xác nhận bên kia là giọng của Giản Diên, em ấy nhìn Lãnh Năng rồi chạy ra xa hơn một chút, nhưng vẫn ở trong tầm mắt của Lãnh Năng, một lúc sau, cô bé chạy lại và trả điện thoại.
Điện thoại vẫn đang gọi.
"Na Na quên mang theo chìa khóa. Mẹ em ấy đã đi gặp bà ngoại, sẽ về trước bữa tối." Giản Diên nói
"Hiện tại làm sao bây giờ?"
"Đừng lo lắng cho em ấy, cứ để em ấy ngồi ở cửa ... Nếu không thấy phiền, thỉnh thoảng mở của xem em ấy có còn ở đó không."
Tuy rằng nói rằng không cần lo lắng, nhưng Lãnh Năng cũng không hỏi mà thỉnh thoảng ra cửa nhìn một chút
Thời tiết đã bắt đầu nóng lên vào tháng Tư và tháng Năm, bây giờ nó trở nên nóng hơn vào tháng Sáu.
"Na Na, em có nóng không?"
Trần Na Na lắc đầu, nhưng Lãnh Năng có thể thấy em ấy đã đổ một chút mồ hôi.
Lãnh Năng cắm điện, kéo chiếc quạt sàn ra cửa, hướng về phòng đối diện, mà chính cậu cũng ra cửa ngồi.
"Nếu cảm thấy gió quá to, nhớ nói anh."
"Cám ơn anh."
"Anh ơi, anh tên gì?"
"Lãnh Năng."
"Rất dễ thương."
Lãnh Năng cười, "Em cũng rất đáng yêu."
"Hì hì." Trần Na Na ôm mặt, nghiêng đầu nhìn cậu, "Anh là em trai anh Vãng sao?
"...Cho là vậy đi"
Lãnh Năng chưa hỏi Giản Diên mối quan hệ của họ là gì.
Cậu hỏi Trần Na Na: "Em muốn có em trai hoặc em gái sao?"
"Em chỉ muốn có chị thôi. Anh là học sinh cấp ba à?"
"Đúng rồi."
"Lên cấp ba có mệt không?"
"Không sao đâu. Em không thích đi học à?"
"Thích chứ, được đi học là tốt rồi."
Họ chỉ trò chuyện với nhau cho đến khi chị Trần quay lại, liên tục nói cảm ơn với Lãnh Năng rồi đưa Trần Na Na lên phòng 102.
Ngay khi Lãnh Năng chiếc quạt sàn vào nhà trở lại, Trần Na Na đã chạy đến gõ cửa đưa cho cậu một cây kẹo mút.
"Cảm ơn anh trai đã ở lại với em."
Lãnh Năng ngồi trên ghế, nhìn vào cây kẹo mút.
Vị nước có ga Soda, đó là vị gì?
Lãnh Năng mở giấy gói ra, nhét viên kẹo vào miệng, nghi hoặc "A?" Một tiếng.
Nó rất ngon, nhưng hương vị có vẻ hơi quen thuộc, cậu đã ăn nó ở đâu nhỉ?
Hình như là......
......
Lãnh Năng từ từ đưa tay lên che đi khuôn mặt nóng bừng của mình.
Đó là vị cậu đã nếm trong miệng của Giản Diên khi hôn.
Khi đó, Giản Diên nói rằng hắn vừa ăn kẹo mút xong, hỏi cậu có phiền không.
Lãnh Năng không phải lần đầu tiên hôn môi, nhưng chưa từng hôn như vậy bao giờ, cậu không thể chịu được nữa, tìm cớ nói rằng mình buồn ngủ, khi Giản Diên đi tắm, cậu lặng lẽ cởi quần lau vệt nước.
...... Loại chuyện này, tuyệt đối đừng cho Giản Diên biết.
----------
Tác giả có điều muốn nói:
Kỳ thực, Giản Diên nhìn ra được, nhưng chưa nói, ở trong lòng Giản Diên, Lãnh Năng là một vị khách nhỏ ngây thơ, không thể làm cho đứa trẻ ngây thơ xấu hổ =w=
Chương này ban đầu được viết là Chương 10, sau đó viết được nửa chừng, tôi đột nhiên phát hiện đây là từ góc nhìn của Lãnh Năng, nhưng chính văn là từ góc nhìn của Giản Diên, vì vậy tôi đã chuyển nó ra phiên ngoại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro