Chương 24

Đường cong của xúc cảm cùng với hơi ấm từ lồng ngực của Lương Sùng giống như một phản ứng hóa học diễn ra trong chiếc lồng kính lớn bao bọc lấy Ninh Diệc Duy.

Ninh Diệc Duy cố gắng tập trung, nín thở, nhưng hoàn toàn không có cách nào né tránh.

Chuyện này gấp gáp, kỳ lạ, không thể lờ đi. Cậu nghĩ, nhất định phải bàn bạc với Chu Tử Duệ càng sớm càng tốt.

Những gì nghĩ đến thì phải lập tức làm ngay, trên con đường theo đuổi chân lý không thể có bất kỳ sai sót nào.

Ninh Diệc Duy đặt bánh xong, quay lại xe, không nói lời nào mà nhắn tin ngay cho Chu Tử Duệ:

"Tử Duệ, tớ có chuyện cần bàn với cậu trực tiếp."

Chu Tử Duệ đúng là tri kỷ của cậu, lập tức trả lời:

"Khi nào?"

Ngay sau đó, cậu ấy gửi thêm hai ảnh chụp lịch trình của mình trong hôm nay và ngày mai, khoanh tròn mấy khung giờ có thể trống:

"Tớ vừa tới ký túc xá anh họ dọn dẹp giúp, tối nay anh ấy có buổi giao lưu ở A Đại, hiện đã đi rồi. Nếu thật sự gấp, cậu có thể đến thẳng đây."

Còn chu đáo gửi thêm định vị của Tòa nhà số 4, ký túc xá giảng viên Đại học D.

Chu Tử Duệ đã làm đến mức này vì tình bạn, Ninh Diệc Duy cũng không khách sáo nữa, trả lời:

"Tớ sẽ đến vào buổi tối, nếu kịp thì sẽ giúp cậu dọn dẹp."

Xác nhận cuộc hẹn xong, Ninh Diệc Duy vừa thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy giọng Lương Sùng:

"Tôi đã tìm bác sĩ kiểm tra tay cho em."

Cậu sững người, quay sang nhìn anh, gượng gạo nói:

"Không cần phiền phức thế đâu."

"Cần." Lương Sùng quả quyết chặn đứng sự phản đối.

Ninh Diệc Duy im lặng, cúi đầu nghịch ngón tay, lặng lẽ phản kháng.

Một lúc sau, thấy Lương Sùng vẫn không để ý đến mình, cậu đành lẩm bẩm:

"Em ghét đi khám bác sĩ."

Không phải vì ám ảnh tâm lý hay lý do đặc biệt gì, đơn giản chỉ là giống như có người ghét rau mùi, có người sợ biển sâu.

Lần trước vết thương sau tai khá nghiêm trọng, Lương Sùng tìm bác sĩ thay băng, cậu vẫn chấp nhận. Nhưng hôm nay trên mu bàn tay chỉ có một vết xước nhỏ, Ninh Diệc Duy cảm thấy chẳng đáng để gặp bác sĩ.

"Tôi bảo anh ta mặc thường phục," Lương Sùng như đã tính toán trước, nói với cậu, "Sẽ không ai nhận ra là bác sĩ."

Ninh Diệc Duy không bị thuyết phục, bĩu môi, hơi nghiêng đầu lén trợn mắt.

Ai ngờ Lương Sùng bắt tại trận, giữ lấy cậu ngay tại chỗ:

"Ninh Diệc Duy, vừa nãy cậu làm biểu cảm gì đấy?"

Giọng điệu có chút hung dữ, đầy vẻ đe dọa và muốn tính sổ.

Ninh Diệc Duy không dám đối đầu trực tiếp với Lương Sùng. Cậu nhắm mắt giả vờ buồn ngủ, mò mẫm tìm trong ngăn chứa đồ lấy ra một chiếc bịt mắt, đeo lên, còn cố ý ngáp một cái, tự tin với diễn xuất của mình mà nói:

"A, buồn ngủ quá, quyết định ngủ đây."

Mắt cậu chìm vào bóng tối, yên lặng một lúc nhưng không tài nào ngủ nổi. Vừa định giơ tay tháo bịt mắt xuống thì nghe thấy giọng Lương Sùng:

"Ninh Diệc Duy?"

Chiếc xe dừng lại.

Cậu định lên tiếng nhưng còn chưa kịp thì Lương Sùng lại hạ giọng hỏi:

"Thật sự ngủ rồi sao?"

Ninh Diệc Duy lập tức mở mắt, nhưng bịt mắt vẫn dán sát vào lông mi khiến cậu có chút khó chịu. Cậu không dám cử động, lưng dán chặt vào ghế xe, vì cậu cảm thấy... có chuyện sắp xảy ra.

"Ninh Diệc Duy," Giọng Lương Sùng gần hơn một chút, nhẹ nhàng gọi cậu, "Đừng giả vờ ngủ, tỉnh rồi thì ngồi dậy đi."

Ninh Diệc Duy vẫn không nhúc nhích.

Tim cậu đang chậm rãi nhưng không thể kiểm soát mà đập nhanh hơn.

Vì cậu hiểu Lương Sùng hơn bất kỳ ai. Cậu dám chắc rằng, lúc này, Lương Sùng chỉ giả vờ hỏi cậu có tỉnh chưa.

Anh không có ý định đánh thức cậu.

Ngón tay Lương Sùng lướt nhẹ trên môi cậu, dùng đầu ngón tay chạm vào bờ môi dưới, giọng trầm thấp như hơi thở:

"Ninh Diệc Duy."

Mặt Ninh Diệc Duy lập tức nóng lên.

Cậu không biết tại sao Lương Sùng lại làm vậy. Nhưng cậu muốn biết.

Vì thế, cậu nhắm mắt lại một lần nữa.

Vài giây sau, tay Lương Sùng lướt qua má cậu, kéo bịt mắt của cậu lên.

Ánh sáng tràn vào mắt.

Nhưng Ninh Diệc Duy vẫn không muốn mở mắt ra.
Cậu có một linh cảm—một linh cảm nói rằng chỉ cần không mở mắt, cậu sẽ có thể chạm đến bí mật của Lương Sùng.

Thế nên, Ninh Diệc Duy kìm nén hơi thở, bất động chờ đợi.

Nhưng hôm nay linh cảm của cậu không chính xác. Cuối cùng, cậu chẳng đợi được điều gì xảy ra cả.

Một lát sau, Lương Sùng mở miệng: "Đừng giả vờ ngủ nữa."

Anh lại gọi tên cậu: "Ninh Diệc Duy."

Lần này, Lương Sùng thực sự muốn đánh thức cậu, không còn dò xét, không còn do dự, như thể đã thoát khỏi một giấc mộng mềm mại, trở lại với vẻ bình tĩnh thường ngày.

Ninh Diệc Duy khô miệng mở mắt, nhìn thấy Lương Sùng đang ở rất gần, dùng ánh mắt khó hiểu quan sát cậu.

Chỉ một lát sau, ánh mắt ấy dời đi. Lương Sùng tháo chiếc bịt mắt của Ninh Diệc Duy ra hoàn toàn, đặt lại vào ngăn chứa đồ.

Không ai trong họ giải thích bất cứ điều gì.

Ninh Diệc Duy nghiêng đầu, len lén nhìn Lương Sùng một cái, không dám nhìn thẳng, chỉ thấy được đường nét lạnh lùng trên khóe môi anh.

Cằm của Lương Sùng có đường cong rất đẹp, bờ mày sắc nét. Anh có một khung xương hoàn hảo, nhưng lúc này không biểu lộ chút cảm xúc nào. Trong dáng vẻ và ánh mắt đều toát ra sự phòng bị rõ ràng.

Tất cả điều đó khiến Ninh Diệc Duy cảm thấy khó chịu đến mức không thể diễn tả thành lời.

Nếu có thể, cậu nguyện dùng tất cả những gì mình có—dù là thứ quý giá hay không—chỉ để đổi lấy niềm vui của Lương Sùng.

"En không giả vờ ngủ." Ninh Diệc Duy nhỏ giọng biện hộ, nói ra một lời nói dối đầy thiện ý.

Cuối thu, những chiếc lá ngô đồng rơi từ cành cao, dán vào cửa kính xe của Lương Sùng.

"Ừm," Lương Sùng đáp lại bằng giọng điệu bình thản và lý trí, "Xuống xe đi, ăn cơm trước đã."

Thấy Lương Sùng tự mở cửa xe, Ninh Diệc Duy cũng nhanh chóng xuống xe, theo sau anh vào nhà hàng. Cậu muốn nắm lấy cánh tay anh, muốn nắm tay anh, nhưng Lương Sùng đi quá nhanh.

Bàn tay cậu chạm vào khoảng không, đành thả xuống, lặng lẽ bước theo sau.

Ninh Diệc Duy đến ký túc xá của anh họ Chu Tử Duệ vào lúc 9 giờ 30 tối.

Sau bữa ăn, Lương Sùng dẫn cậu đi băng bó vết thương, rồi đưa cậu về nhà. Nhưng sau khi nhìn Lương Sùng lái xe rời đi từ tầng trên, Ninh Diệc Duy lại gọi xe quay về trường.

Tới dưới tòa nhà số 4, cậu thấy Chu Tử Duệ đã đợi sẵn. Ký túc xá giảng viên có vẻ khá cũ kỹ, hành lang hẹp, vài chiếc đèn còn bị hỏng.

Chu Tử Duệ vừa cầm đèn pin soi đường cho Ninh Diệc Duy vừa thở hổn hển than thở:

"Phòng anh họ tớ bẩn... bẩn quá trời!"

Ninh Diệc Duy vốn còn đang mải nghĩ về Lương Sùng, có chút lơ đãng. Nhưng khi nhìn thấy bảy, tám túi rác khổng lồ mà Chu Tử Duệ dọn ra trước cửa tầng năm, cậu lập tức quên mất Lương Sùng, há hốc miệng hỏi:

"Tất cả đều của anh cậu à?"

"Đúng... đúng vậy!" Chu Tử Duệ phẫn nộ, "Anh ấy mới quay về... về đây nửa năm, mà đã tạo ra nhiều rác thế này!"

Cậu mở cửa, khoe với Ninh Diệc Duy thành quả lao động của mình. Sàn nhà sạch bóng, đến cả góc nhỏ trên khung cửa cũng đã được lau chùi kỹ lưỡng.

"Sạch ghê." Ninh Diệc Duy khen ngợi.

"Chỉ trả tớ... ba trăm tệ," Chu Tử Duệ lại than vãn, "Mà tớ phải dọn năm tiếng đồng hồ."

Ký túc xá giảng viên là dạng căn hộ một người ở, diện tích chỉ khoảng 50 mét vuông. Lúc Chu Tử Duệ mới vào, gần như không có chỗ đặt chân.

"À... đúng rồi, Diệc Duy," cậu vừa rót nước cho bạn vừa hỏi, "Cậu có... có chuyện gì thế?"

"Nói ra thì dài lắm."

"Vậy tớ đi... đi cắt ít trái cây," Chu Tử Duệ nhanh chóng nói, "Anh họ tớ mua đấy, không ăn thì phí."

Ninh Diệc Duy ngồi trên chiếc ghế sô pha nhỏ trong phòng khách, cầm tách trà trắng trong tay, thất thần suy nghĩ.

Đột nhiên, cửa mở ra.

Anh họ Chu Tử Duệ—Bành Triết Phi—bước vào với mái tóc xoăn tự nhiên, gương mặt đầy vẻ u sầu.

Anh tiện tay ném chiếc túi xuống sàn, ngẩng đầu lên thì thấy Ninh Diệc Duy cùng căn phòng sạch đến mức anh không nhận ra.

Anh sững sờ vài giây, nhanh chóng cúi xuống nhặt túi của mình, rồi nói với Ninh Diệc Duy:

"Xin lỗi, tôi vào nhầm phòng rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro