Chương 35
Bề ngoài, có lẽ Lương Sùng không tỏ ra vui vẻ, nhưng ngay khi đầu ngón tay của Ninh Diệc Duy hạm vào mu bàn tay anh, Lương Sùng liền nắm chặt lấy cậu, lực rất mạnh, đến mức khiến Ninh Diệc Duy cảm thấy đau.
"Vì sao lại lừa tôi?" Lương Sùng không nhìn Ninh Diệc Duy, chỉ khẽ hỏi.
Ninh Diệc Dug nghiêng đầu nhìn anh. Lương Sùng dường như có chút bối rối, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước. Có thể là không quen, hoặc cũng có thể đang đấu tranh nội tâm.
"Vậy tại sao anh hôn em?" Ninh Diệc Duy nhìn anh một lúc rồi hỏi ngược lại.
Lương Sùng im lặng, dường như chưa chuẩn bị sẵn câu trả lời. Ninh Diệc Duy cũng không muốn ép buộc, chỉ nhẹ nhàng đáp lại câu hỏi của anh và chuyển chủ đề: "Em không muốn làm phiền anh phải đi đón em, anh còn quá nhiều việc phải lo."
Khi đến nhà ăn của bệnh viện, Lương Sùng gọi cho Ninh Diệc Duy một phần ăn đơn giản. Hai người chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, bên ngoài là bãi cỏ xanh mướt.
Ninh Diệc Duy ăn được vài miếng thì đã no, cầm ly nước trái cây uống rồi nói với Lương Sùng: "Nhưng mà, dì có thấy lạ khi gặp em không?"
Lương Sùng cầm khăn ăn, nhẹ nhàng lau khóe môi cho cậu. Các đốt ngón tay lướt nhẹ qua làn da Ninh Diệc Duy. Lau xong, anh mới đáp: "Sẽ không đâu."
"Ừm." Ninh Diệc Duy cắn ống hút, nắm lấy tay Lương Sùng khi anh định rút tay về, giữ chặt trong lòng bàn tay mình. Cậu chuẩn bị hỏi Lương Sùng một vấn đề mà cậu đã suy nghĩ suốt cả chặng đường đến đây.
Trong tất cả các bài tập ở trường đại học, Ninh Diệc Duy không bao giờ phải suy nghĩ quá lâu.
Nhưng bài tập về nhà mà Lương Sùng giao cho cậu lại quá khó. Ninh Diệc Duy đã hao tâm tổn trí để tìm ra đáp án, nhưng dường như cậu chỉ mới nhìn thấy một góc nhỏ của sự thật.
Ninh Diệc Duy hỏi Lương Sùng: "Có phải anh nghĩ em chẳng hiểu gì cả?"
Biểu cảm của Lương Sùng đã cho Ninh Diệc Duy câu trả lời.
Thế nên, Ninh Diệc Duy khẳng định: "Thực ra, em hiểu tất cả."
"Vậy em hiểu gì?" Lương Sùng hỏi.
"Em biết," Ninh Diệc Duy có chút ngượng ngùng, giọng nói nhỏ đi một chút nhưng vẫn đủ rõ ràng, "Anh muốn em ở bên cạnh anh, vì vậy em đã đến đây."
Bàn tay của Lương Sùng rất ấm, ánh mắt anh có chút u tối và kiềm chế, điều đó khiến Ninh Diệc Duy bỗng trở nên táo bạo. Cậu nói tiếp: "Đôi khi em cảm thấy anh rất mệt mỏi."
Lương Sùng không phủ nhận, cũng không đồng tình. Ninh Diệc Duy chăm chú quan sát sắc mặt anh, tiếp tục nói: "Chỉ là một cảm giác thôi. Những lúc như vậy, en thường không thể giúp gì được, vì công việc của anh không phải là thế mạnh của em. Nhưng, chỉ cần là những việc em có thể làm, anh cứ nói với em, vì anh, em đều sẵn sàng làm hết."
Nghe xong, Lương Sùng khẽ mỉm cười với cậu.
Ninh Diệc Duy được khích lệ, lại tiếp tục nói: "Em từng tìm định nghĩa về 'thích' trên Wikipedia, nhưng không có một câu trả lời thật trọn vẹn. Thế là em tổng hợp từ nhiều bài viết khác nhau, em cảm thấy rằng kiểu thích của em đối với anh – muốn dành cho anh tất cả những gì tốt đẹp nhất, sẵn sàng làm mọi thứ vì anh – cũng là một điều hiếm có. Nếu anh thích em, thì bây giờ không cần phải do dự, chúng ta có thể ở bên nhau ngay lập tức."
Ninh Diệc Dut nghĩ rằng mình rất thông minh khi giấu đi sự chiếm hữu và ghen tuông trong lời tỏ tình của mình, vì cậu biết những cảm xúc đó không làm cho tình cảm của cậu trở nên quý giá hơn trong mắt Lương Sùng.
Không ai lại từ bỏ một viên kim cương sáng lấp lánh để chọn một cục than chì, dù cho thành phần hóa học của chúng chẳng khác gì nhau.
Lời tỏ tình của cậu có lẽ hơi trẻ con, khiến chuyện yêu đương nghe như một chương trình dùng thử miễn phí trong siêu thị – Lương Sùng đi ngang qua có thể nếm thử một chút, nếu thích thì hãy mang về nhà.
Nhưng Ninh Diệc Duy không biết cách nào khác, cũng chẳng nghĩ ra được cách nào hay hơn, cậu chỉ có thể nói ra những điều này.
Thấy Lương Sùng nghe xong mà không nói gì, chỉ nhìn mình chằm chằm, Ninh Diệc Duy vội vàng bổ sung: "Anh cũng có thể trả lời em sau. Em biết bây giờ chưa phải lúc thích hợp."
Đợi Ninh Diệc Duy ăn xong, Lương Sùng đứng dậy nói: "Đi thôi."
Ninh Diệc Duy nhanh chóng theo sau. Cậu đi chậm, Lương Sùng liền nắm lấy tay cậu, bước chân không hề chậm lại, dẫn cậu ra khỏi nhà ăn. Họ đi qua hành lang, đến một góc khuất gần cầu thang, nơi dường như ít ai qua lại, rồi Lương Sùng dừng bước.
Anh kéo Ninh Diệc Duy vào một góc nhỏ dưới cầu thang, không nói một lời, chỉ lặng lẽ áp sát.
Lương Sùng rất cao, che khuất phần lớn ánh sáng bên ngoài. Anh giữ cằm Ninh Diệc Duy, cúi đầu, dịu dàng hôn cậu.
Nụ hôn kéo dài rất lâu. Khi tách ra, anh hơi cúi người, ôm chặt lấy Ninh Diệc Duy, vùi đầu vào khoảng giữa cổ và vai cậu.
Ninh Diệc Duy vụng về nâng tay, ôm lấy Lương Sùng, trong lòng băn khoăn liệu đây có thể xem như một câu trả lời kín đáo hay không.
Họ không thể nán lại dưới cầu thang quá lâu. Theo lý, ca phẫu thuật của Lương Khải Triệu cũng sắp kết thúc. Lương Sùng nhìn đồng hồ rồi dẫn Ninh Diệc Duy đi về phía phòng nghỉ.
Lúc đầu, Ninh Diệc Duy nghĩ rằng tốt nhất không nên nắm tay khi xuất hiện trước mẹ của Lương Sùng. Việc này có phần kỳ quặc, hơn nữa dù bệnh viện không đông người nhưng vẫn có người qua lại. Cậu ăn mặc khá tùy tiện, còn Lương Sùng thì luôn chỉnh chu, điều này khiến hai người trông không ăn nhập với nhau, dễ bị chú ý. Ninh Diệc Duy không quen với ánh nhìn của người khác.
Nhưng Lương Sùng dường như coi việc nắm tay là một nghi thức quan trọng. Ninh Diệc Duy lặng lẽ rút tay ra vài lần nhưng không thành công, cuối cùng đành bỏ cuộc. Dù sao thì ý muốn của Lương Sùng vẫn quan trọng hơn.
Họ đi qua hành lang giữa các tòa nhà, băng qua bãi cỏ, dừng lại trước một cánh cửa kính mờ. Lương Sùng đặt chiếc balo lớn của Ninh Diệc Duy lên tủ thấp bên cạnh, đẩy cửa bước vào.
Bên trong, Khang Mẫn Mẫn đang ngồi trên sofa đối diện cửa, thất thần.
Bà gầy đi so với lần Ninh Diệc Duy gặp ở nhà, trông mệt mỏi hơn nhiều. Khóe môi mím lại, có vẻ lo lắng và căng thẳng vì chồng còn trong phòng phẫu thuật, nhưng tinh thần vẫn khá tốt.
Nhìn thấy Ninh Diệc Duy, Khang Mẫn Mân sững sờ một chút, sau đó ánh mắt bà dời xuống, phát hiện Lương Sùng và Ninh Diệc Duy đang nắm tay nhau. Bà hơi hé miệng, ánh mắt phức tạp. Có lẽ vì cảm thấy dù nói gì cũng dễ gây tổn thương, nên bà im lặng.
Chỉ đến khi Lương Sùng kéo Ninh Diệc Duy ngồi xuống ghế sofa dài, Khang Mẫn Mẫn mới cất giọng, hơi khàn:
"Diệc Duy đến à, mẹ còn đang thắc mắc sao con trai mẹ hút thuốc lâu thế."
Nói xong, bà ho khẽ hai tiếng rồi cầm tách trà lên uống.
"Chính em ấy tự chạy đến," Lương Sùng giải thích với Khang Mẫn Mẫn, "Con bắt gặp giữa đường, chưa ăn gì nên con đưa em ấy đến căng-tin."
Khang Mẫn Mẫn gật đầu, đặt tách trà xuống, hơi lúng túng nhưng vẫn giữ thái độ hòa nhã, hỏi Ninh Diệc Duy:
"Con đến để ở bên Lương Sùng à?"
"Vâng," Ninh Diệc Duy đáp.
Bà lại im lặng.
Ba người ngồi một lúc, Khang Mẫn Mẫn quay sang nói với Lương Sùng:
"Nếu ba con tỉnh lại, hai đứa đừng đến trước mặt ông ấy ngay. Tim ông ấy không tốt."
"Con biết rồi," Lương Sùng đáp.
Anh siết chặt năm ngón tay vào tay Ninh Diệc Duy, đan chặt mười ngón vào nhau, rồi nói thêm:
"Con sẽ từ từ."
Khang Mẫn Mẫn nhìn họ, ánh mắt vừa bất đắc dĩ vừa trách móc. Nhìn hồi lâu, cuối cùng bà nửa trách nửa oán:
"Không phải con nói là sẽ không ở bên nhau sao?"
Lương Sùng dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay Ninh Diệc Duy, như đang chạm vào thứ quý giá nhất, không thể để ai khác động vào. Anh không ngẩng đầu, chỉ đáp lại một câu:
"Em ấy tự tìm đến con."
Là người trong cuộc, Ninh Diệc Duy cảm thấy Lương Sùng đã bóp méo một phần sự thật. Anh nói bằng một giọng điệu hoàn toàn không tự hào nhưng nội dung lại khiến người ta cảm thấy đầy đắc ý.
Khang Mẫn Mẫn rõ ràng cũng không ngờ anh sẽ trả lời như vậy, nhất thời á khẩu, không biết nói gì.
Không lâu sau, cửa phòng nghỉ vang lên hai tiếng gõ.
Y tá mở cửa, bác sĩ phẫu thuật chính bước vào.
Ông ta trông có vẻ đã toát mồ hôi, nhưng sắc mặt bình tĩnh. Ông đi thẳng đến, bắt tay với Lương Sùng và Khang Mẫn Mẫn, thông báo rằng ca phẫu thuật đã hoàn tất, quá trình diễn ra rất thuận lợi. Bây giờ chỉ cần theo dõi xem bệnh nhân có phản ứng đào thải hay không.
Mọi người trong phòng nghỉ đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Khang Mẫn Mẫn nhắm mắt lại, cố nén đi làn hơi ẩm dâng lên trong mắt.
Lương Khải Triệu đã được đưa vào phòng ICU.
Lương Sùng và Khang Mẫn Mẫn đứng ngoài tấm kính lớn, nhìn vào bên trong. Các thiết bị y tế nhấp nháy nhịp nhàng, trông có vẻ an toàn và đáng tin cậy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro