41

Vầng trắng tựa bụng cá xuất hiện ở chân trời, nến dài trong phòng sắp cháy hết, sáp nến khô đọng, tựa lệ ngưng đọng lốm đốm.

Đoàn Tiểu Song bị hai cánh tay của Liên Hành ghì cứng trong lòng hắn, lồng ngực bị áp vào như một ngọn lửa, khiến Đoàn Tiểu Song cũng vô thức thấy nóng ran.

Đằng sau bị xâm nhập, dương vật thúc vào sâu bên trong hậu môn hết lần này đến lần khác, thân trên bị vuốt ve, tiếng thở dốc nóng bỏng của đàn ông truyền tới từ sau gáy, y né tránh, dái tai bèn bị gã đàn ông nọ liếm mút, hơi thở ẩm ướt quấy rối dái tai y.

Toàn những lời tục tĩu, Đoàn Tiểu Song nhắm nghiền mắt, cùi chỏ thúc ra sau, Liên Hành rít lên, nắm cổ tay y kéo y đến bên eo mình, bàn tay to phủ lên người y, sau đó túm chặt cứng eo y.

Đoàn Tiểu Song ưỡn người lên hòng trốn tránh như đã lường trước, khàn giọng hét: "Không!"

Liên Hành đè y xuống cắm vào, cố tình dùng dương vật cọ xát bên trong, phả ra hơi nóng, "Sợ cái gì, ta biết chừng mực."

Cổ họng Đoàn Tiểu Song run rẩy nấc nghẹn, hồi lâu sau mới thoát khỏi luồng khoái cảm vừa rồi, chân tay cứng đờ trở nên mềm oặt, Liên Hành bèn chậm lại, mò đến miệng y hôn môi.

Việc này xa lạ quá, mây mưa với Liên Hành trước đây không phải y tự nguyện, sau khi biết được tính tàn bạo trên giường của Liên Hành, y cố tình mềm mỏng, nhưng vẫn không thoát nổi việc bị kiểm soát gắt gao, cơ thể và ý thức chia cắt, vì sức mạnh chênh lệch, rất hiếm khi có lúc tỉnh táo, nhưng may mà sau khi tỉnh dậy những ký ức đó với y không sâu sắc lắm, có thể thoát khỏi chúng rất nhanh, nhưng giờ ý thức của y tỉnh táo, sao lại trở nên khó chịu đựng hơn.

Y thà bị đối xử như thế kia, chứ không muốn nảy sinh ảo giác quấn quýt quyến luyến với Liên Hành.

Y phân tâm cắn môi Liên Hành, nhưng Liên Hành lại tưởng y đang đáp lại, lưỡi quấn quýt hôn càng thêm sâu, bàn tay xoa nắn lồng ngực bên trái.

Ngực bên phải của Đoàn Tiểu Song sưng tấy, không còn chảy máu nữa, nhưng vẫn đau âm ỉ, đặc biệt là đầu vú, đỏ thắm như anh đào, trước đó Liên Hành đã ngậm liếm một lúc lâu, bên trên vẫn còn vệt nước.

Y nói: "Ngươi điên rồi."

Liên Hành rời khỏi môi y, xoa nắn bụng y, hắn chừa ra một bàn tay bắt đầu vuốt dương vật đằng trước của y, đồng thời nói: "Nghe nói đảo Đạo Tiên ở phương nam có phương thuốc có thể khiến đàn ông sinh con."

Đoàn Tiểu Song chấn động, giây phút đó chẳng khác nào hồn lìa khỏi xác, không nhận ra giọng điệu thật sự của Liên Hành, càng sợ chết khiếp.

"Tự dưng kẹp chặt thế." Liên Hành nắm eo y, lắc hông thật mạnh, hung khí thô tô xông vào cửa hậu, giọng mang ý cười, "Muốn sinh tiểu thế tử thật à?"

Đoàn Tiểu Song bất thình lình giãy giụa thoát khỏi lòng hắn, hai tay bóp cổ hắn, thở không đều, "Nếu ngươi dám, ta nhất định sẽ kéo ngươi chết cùng!"

Liên Hành lật mình đè lên người y, cúi đầu xuống, mặc kệ Đoàn Tiểu Song ghì chặt cổ hắn, ngược lại thân dưới của hắn còn thúc sâu một phát, hai tay đè gốc đùi của Đoàn Tiểu Song, trầm giọng nói: "Vốn là nói đùa thôi, em nói thế, ta lại không ngại thử đâu."

"Ưm!" Đoàn Tiểu Song bỗng co rúm, gốc đùi cũng run rẩy, "Thử cái chó gì! Hừ!"

Y buông tay, hai tay chống giữa mình và Liên Hành, đầu ngón tay bấu mạnh vào vai Liên Hành, ngước mí mắt lên liếc nhìn hắn, lại nhắm nghiền trong mệt mỏi tột cùng, "Cút."

Thế tấn công dưới thân thoắt nhanh thoắt chậm, Đoàn Tiểu Song không chịu đựng nổi rên rỉ, làn da gợn sóng lăn tăn.

Liên Hành đột nhiên cúi người xuống đỡ lưng y, thu ngắn khoảng cách, Đoàn Tiểu Song không còn bất ngờ trước nụ hôn bất chợt của hắn nữa, nhưng không ngờ hắn lại ôm mình, lồng ngực phập phồng, chẳng nói gì cả.

Dương vật bắn tinh trong cửa hậu, bên trong Đoàn Tiểu Song cũng co bóp từng đợt, tiết ra rất nhiều dịch ruột, tưới lên dương vật vẫn đang cắm trong huyệt, khoảng trơ sau khi lên đỉnh khiến Đoàn Tiểu Song rất bài xích thứ khổng lồ này, chỉ đành dạng chân sang hai bên, nhúc nhích người, để dương vật của Liên Hành tuột ra ngoài.

Nửa người Liên Hành lại tách ra, bàn tay đè lên sau chân y, chẳng chờ Đoàn Tiểu Song phản ứng, hắn đã nhét hai ngón tay vào cửa hậu móc, mang tinh dịch sâu bên trong ra ngoài, sau đó lại bế y đi tắm lại lần nữa, làm xong những việc này, trời đã sáng bảnh, nến đã cháy hết, đốm lửa cuối cùng lay lắt, chợt tắt ngúm.

Đoàn Tiểu Song mệt lử, không còn sức mở mắt, y lẩm bẩm: "Ưm, nước..."

Nhiệt độ ấm áp mềm mại dán lên môi, nước lạnh theo đó truyền vào, Đoàn Tiểu Song vô thức nuốt, hé miệng ra đòi thêm, cho tới khi lại được ngậm môi mớm nước, y mới buông tay, cổ họng được làm ẩm, chẳng mấy chốc đã bị kéo vào giấc ngủ.

Trong im lặng hiếm có, Đoàn Tiểu Song hoàn toàn thuộc về mình, có thể không phải nghĩ ngợi điều gì.

Từ hai bàn tay trắng đi tới hiện tại, Đoàn Tiểu Song chưa bao giờ sợ thịt nát xương tan, đối với y mà nói, con đường y có đều là bước ra từ đường cùng.

Khoảng nửa canh giờ sau, Liên Hành khoác áo trở về thư phòng, sắc mặt u ám, hắn gọi Ổ Điểu đến dặn dò: "Hai canh giờ nữa, đưa Đoàn Tiểu Song đến Dụ Châu, sau khi xử lý xong việc ở đây, bản vương sẽ đến Dụ Châu một thời gian."

Ổ Điểu nói: "Nhưng Viên đại nhân ở Tương Đô đã gửi thư tới nhiều lần..."

"Bảo Viên Khinh," Liên Hành mất kiên nhẫn ngắt lời y, cặp mắt phượng toát ra khí thế áp đảo, "Nếu việc nhỏ bằng hạt vừng mà ông ta cũng phải đến quấy rầy bản vương, cái chức Phiêu Kỵ tướng quân của ông ta đừng làm nữa, cút về quê mà xay gạo sớm đi!"

Ổ Điểu chắp tay đáp, đi sắp xếp một chiếc xe ngựa, ngoài ra còn chọn vài thị vệ cường tráng đi theo, sắp xếp chu đáo xong xuôi, hai canh giờ sau lại không thể xuất phát đúng lịch.

Đoàn Tiểu Song vô cớ lên cơn sốt cao, trên người nóng như lửa đốt, uống thuốc cũng không có tác dụng, khổ sở mất mấy canh giờ, Đoàn Tiểu Song tỉnh lại bèn nôn thốc nôn tháo, môi trắng bệch.

Liên Hành đuổi tất cả mọi người ra, cởi quần áo Đoàn Tiểu Song, thấy vết thương xỏ khuyên trên ngực y vẫn sưng tấy như chóp quả đào, đầu vú ứ máu. Đầu ngón tay hắn chấm thuốc bôi, vừa chạm vào da Đoàn Tiểu Song, dù cho Đoàn Tiểu Song đang mê man, y cũng chau mày né tránh.

Cuối cùng, Liên Hành áp tay lên má y, ngồi bên mép giường, cảm nhận nhiệt độ cơ thể y không hạ mà còn tăng, lại quát gọi đại phu đang chờ bên ngoài vào, "Đã cho uống thuốc hai lần, sao còn sốt cao hơn?!"

Đại phu run như cầy sấy: "Bẩm vương gia, công tử này mạch đập yếu ớt, tiểu nhân kê đơn không dám quá liều, chỉ sợ làm tổn thương nền móng, nên thứ thuốc này có tác dụng chậm hơn..."

Liên Hành lườm ông ta, đại phu vừa ngẩng đầu lên lại vội vã cúi xuống, nói tiếp: "Có điều... Triệu chứng này giống đã ăn phải thứ gì kích thích mới dẫn đến việc cơ thể sốt cao..."

"Thứ gì kích thích?" Liên Hành nhướn mày, hỏi, "Nói cho rõ."

"Chẳng hay ngày thường công tử này có kiêng ăn gì không?"

Liên Hành im lặng giây lát, không trả lời, đại phu chợt vỡ lẽ, đoán được mình đã hỏi thừa thãi, bèn nói thêm: "Đây cũng chỉ là suy đoán của tiểu nhân thôi, chờ công tử hạ sốt, tiểu nhân lại đến bắt mạch, xin vương gia hãy yên tâm."

Đoàn Tiểu Song sốt cao đến mức nói mớ, cứ một canh giờ Liên Hành mớm nước cho y một lần, đến tận trưa Đoàn Tiểu Song mới hạ sốt, ăn một ít cháo rồi lại ngủ thiếp đi.

Dù xe ngựa được sắp xếp từ trước thiếu mất người quan trọng nhất, nhưng vẫn xuất phát theo kế hoạch ban đầu, có điều không giấu giếm gì thêm, lúc chập tối, thị vệ đi theo xe mang tin tức về.

Xe ngựa bị cướp trên đường đến Dụ Châu.

Lúc Ổ Điểu báo tin này cho Liên Hành, Liên Hành không hề ngạc nhiên, đáp lại bằng một tiếng cười khẩy.

Đoàn Tiểu Song trải qua hai ngày như thế, đến ngày thứ ba y mới xuống giường đi lại được, ăn một ít đồ mặn, trên mặt cũng hồng hào trở lại, có điều vẫn luôn có vẻ mệt mỏi, trở nên kiệm lời, lúc dùng bữa với Liên Hành còn chẳng thèm nhìn hắn.

Liên Hành cũng không để ý, dường như chỉ đang hưởng thụ niềm vui này, ban đêm còn muốn ôm y ngủ, không làm gì khác cũng đòi cởi quần áo của y, kiểm tra đầu vú y.

Vẫn sưng tấy, nhưng đã khá hơn rất nhiều so với ban đầu, Liên Hành bèn xoa nắn bên ngực còn lại, nói: "Nếu biết em phản ứng mạnh thế này, đáng lẽ phải đeo hết cho em trong một lần, đỡ phải chịu khổ thêm một lần."

Đoàn Tiểu Song nằm trong lòng hắn như cá chết, chẳng nói chẳng rằng, Liên Hành ghét nhất dáng vẻ thờ ơ hờ hững này của y, cố tình bóp đầu vú sưng tấy của y một phát.

Cảm giác nhẵn mịn vô cùng, làn da sưng tấy rất mong manh, cũng rất đỗi mềm mại.

Đoàn Tiểu Song căm hận nói: "Ngươi muốn giày vò ta đến chết, hà tất phải giở lắm trò thế, dứt khoát cho ta một con dao để ta tự đâm chết mình là xong!"

"Trước kia là muốn giày vò em, nhưng bây giờ," Liên Hành siết tay, đầu ngón tay cầm viên ngọc xanh được nhiệt độ cơ thể của Đoàn Tiểu Song ủ cho càng nóng hơn, "Thứ này có nghĩa là em thuộc về ta, ta không cho em chết, thì em không chết được."

Đoàn Tiểu Song không để ý đến hắn nữa, im bặt.

Bị nhốt trong dinh thự tách biệt, y càng không nói gì, người hầu bên cạnh càng nói nhiều hơn, đều bàn tán xoay quanh y, Đoàn Tiểu Song chỉ có thể nhận được thông tin vụn vặt từ lời nói của họ.

Ví dụ thành Ngân Câu nước Liêu đã phái người đến Phong Tân, nghe nói chuyện này vẫn do Mai Ứng Tuyết dẫn đầu.

Ví dụ tướng quân Bạch Phỉ Sơn của Bình Châu đã trở về Phong Tân, vẫn đang đợi ngoài thành.

Ví dụ trong phủ điều động một nhóm tinh binh canh gác xung quanh chái bên, chẳng bao lâu sẽ hộ tống y đến Dụ Châu.

Đoàn Tiểu Song mượn cớ ngủ trưa cho người hầu lui, đến khi xung quanh không còn ai, y trở mình ngồi dậy, mò được một túi bột xám ở giường, y đổ non nửa túi vào miệng, dùng nước trà uống vào bụng y như buổi sáng hôm đó.

Bột nghiền từ tuyết linh chi, chỉ có thể pha nước chườm ngoài da, uống vào sẽ xuất hiện triệu chứng nôn mửa, nặng thì sẽ khiến ngũ tạng suy kiệt.

Nhưng Đoàn Tiểu Song chẳng biết phải dùng bao nhiêu là vừa, chỉ có thể dựa vào cảm giác.

Chưa đầy nửa khắc, y đã có phản ứng, nôn hết mọi thứ ăn buổi trưa ra ngoài, y lại đổ bệnh đúng như mong muốn.

Đại phu không tìm ra được nguyên nhân, chỉ có thể kê liền mấy phương thuốc cứng nhắc, kèm theo việc nghỉ ngơi.

Sao mà tìm ra được, bột tuyết linh chi mà y uống vào đã nôn cả ra rồi, không còn bằng chứng.

Liên Hành nổi giận lôi đình, phát hiện được lờ mờ điều gì, nhưng Đoàn Tiểu Song cứ như sắp chết, hắn chỉ có thể xua tan nghi ngờ, bỏ hạn chế chái nhà bên, thi thoảng Đoàn Tiểu Song được tản bộ trong dinh thự, có điều đằng sau luôn có hai thị vệ đi theo.

Liên Hành coi y thành đồ sở hữu, canh gác gắt gao, bản thân y không trốn ra được, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào bên ngoài, Bạch Hạc Hành cũng được, Mai Ứng Tuyết cũng được, gương mặt hai người vụt lóe trong đầu Đoàn Tiểu Song lặp đi lặp lại, đồng thời cân nhắc cách đối phó.

Chuyện thành Ngân Câu phái sứ giả đến đã giữ chân Liên Hành, hai ngày nay chỉ chập tối hắn mới đến, Đoàn Tiểu Song được thanh thản, có điều buổi tối y ngủ vẫn bị Liên Hành đến muộn ôm vào lòng, khiến y hết buồn ngủ trong chớp mắt.

Đầu vú ở ngực vẫn còn đau, lúc mặc áo vào cọ phải cũng sẽ đau, Đoàn Tiểu Song chỉ có thể dùng một chiếc khăn tay lót giữa ngực và áo.

Bạn, đúng rồi bạn đó, chưa bấm theo dõi tui phải không, bấm ngay đi nhe.

Ngày hôm đó trời quang đãng, Đoàn Tiểu Song lại đến đình nghỉ mát ven hồ cho cá ăn, gió nhẹ lướt qua, dường như tâm trạng ngột ngạt bao ngày cũng khá hơn.

Y phát hiện thị vệ đi theo mình hôm nay chỉ còn một người, giả vờ không chú ý tới, lại rắc thức ăn cho cá xuống nước.

Chẳng mấy chốc, thức ăn trong đình đã cạn, y nhìn xung quanh, không thấy kẻ hầu nào, bèn đứng dậy định tự đi lấy.

Vòng qua cổng vòm, băng qua một đoạn hành lang, y đi lướt qua một người ở ngã rẽ.

Người này rất cao, tóc buộc sau gáy, vài bím tóc rủ xuống bên tai, mặc tà áo dài cổ tròn ống tay bó màu xanh thẫm, làm tôn lên vai rộng eo thon, thân hình săn chắc, bước chân rất vững vàng, chắc hẳn cũng biết chút võ công.

Đặc biệt là đôi tay đó, thon dài tuyệt đẹp vô cùng, cổ tay đeo một chuỗi vòng ngọc sặc sỡ, rất giống thứ đeo trên cổ gã, nhưng lại không tinh xảo bằng chuỗi trên tay gã.

Đoàn Tiểu Song nghĩ bụng: Kẻ này mới thấy lần đầu, nom đường nét gương mặt hình như không phải người Đại Nghi, thế thì chính là sứ giả thành Ngân Câu rồi?

Suy nghĩ xoay chuyển, y sải bước, cánh tay bị người khác kéo giật——

Sứ giả thành Ngân Câu dừng bước, hoàn hồn kéo y lại, hơi chau mày, nói: "Sao ngươi lại ở đây?"

Giọng điệu vừa nghi hoặc vừa khẳng định, như thể gã quen biết Đoàn Tiểu Song vậy.

Đoàn Tiểu Song nhướn mày, không trả lời ngay.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro