64

Đoàn Tiểu Song chống đùi ngồi dậy, ý thức còn đang hỗn loạn, Mai Ứng Tuyết đã khom lưng, bàn tay ấn sau gáy Đoàn Tiểu Song, lại hôn môi y, Đoàn Tiểu Song thở gấp gáp, bàn tay đẩy Mai Ứng Tuyết lung tung, Mai Ứng Tuyết chỉ dùng một tay đã khống chế được y, hai người cùng ngã xuống, tóc xõa tung ra như tảo biển.

"Ưm!" Xương vai của Đoàn Tiểu Song va phải sạp, y ho thành tiếng, tóc mai của Mai Ứng Tuyết và y quấn quýt, đẩy ngọn lửa trên người nhau lên một tầm cao mới.

Mai Ứng Tuyết vuốt dương vật của mình và Đoàn Tiểu Song, dáng vẻ thoải mái, chỉ có hơi thở nặng dần, thi thoảng còn cúi xuống hôn lên mặt Đoàn Tiểu Song, như cố tình trêu ghẹo y. Mà sự thật cũng đúng là vậy, Đoàn Tiểu Song mới bắn một lần, thuốc mỡ tan chảy trong cơ thể y, y không chịu nổi khiêu khích như vậy, run rẩy trong lòng Mai Ứng Tuyết, cuối cùng chỉ có thể cắn mu bàn tay phát ra tiếng rên yếu ớt.

"Không cần nhịn." Mai Ứng Tuyết nói, "Trước đây lúc nhớ em, ta cũng tự xử như vậy."

Đoàn Tiểu Song ngửa đầu, bỏ thời gian nghiến răng nghiến lợi nói, "... Hạ lưu!"

Ngón cái của Mai Ứng Tuyết cọ lỗ tiểu trên dương vật của Đoàn Tiểu Song, như có như không, Đoàn Tiểu Song ưỡn eo, phản ứng trỗi dậy trong cơ thể càng dữ dội, y không muốn để mình bẽ mặt hơn, bèn dốc sức giãy thoát khỏi lòng Mai Ứng Tuyết, còn chưa trở mình, lưng đã bị người ta đè xuống.

Thậm chí Mai Ứng Tuyết không ấn mạnh là bao, nhưng Đoàn Tiểu Song như bị đá tảng đè, hai tay y bị bẻ quặt, dải lụa trắng thõng xuống bắt chéo cổ tay y, một linh cảm chẳng lành chạy dọc sống lưng Đoàn Tiểu Song, y sốt ruột quát, "Mai Ứng Tuyết."

"Hửm?" Mai Ứng Tuyết đáp lại.

Lụa trắng lại quấn thêm một vòng trên cổ tay y, Đoàn Tiểu Song thử giãy giụa, chỉ tốn công vô ích, đành chấp nhận số phận nằm rạp xuống, dải lụa trắng ấy có thừa, Mai Ứng Tuyết lại bế y lên. Đoàn Tiểu Song dựa vào lòng Mai Ứng Tuyết, nhìn lụa trắng vòng qua lồng ngực, trói hai cánh tay mình, cuối cùng xuyên qua mông y, trói cả đùi trái lẫn đùi phải của y.

Đoàn Tiểu Song chỉ có thể quỳ với hai đầu gối mở rộng, y nhắm nghiền mắt, bị Mai Ứng Tuyết túm cằm hôn, Mai Ứng Tuyết nói: "Mở mắt ra."

Đoàn Tiểu Song xấu hổ vô cùng, vừa thở dốc vừa nói: "Tốt nhất là huynh cởi ra cho ta, nếu không..."

"Nếu không thì sao?" Mai Ứng Tuyết như đang cười.

Đoàn Tiểu Song thoáng dừng, vẫn nhắm nghiền mắt, "Nếu không thì sớm muộn gì ta cũng tự treo cổ bằng sợi thừng này."

Mai Ứng Tuyết nắm thóp y, "Thứ đồ dâm đãng tinh xảo này, e là không phù hợp lắm đâu."

"Huynh, huynh cũng biết..." Đoàn Tiểu Song bị hắn làm cho da thịt toàn thân run rẩy, cơ thể yếu ớt, vô thức xích lại gần nguồn nhiệt sau lưng, "Huynh đọc sách thánh hiền bao nhiêu năm, thế mà lại vô liêm sỉ thế này!"

Chờ y nói xong, Mai Ứng Tuyết mới "ừm", ôm chầm lấy Đoàn Tiểu Song ngả ra sau, bàn tay trượt xuống theo eo bụng của y, nhẹ nhàng gạt dải lụa trắng, mò vào xoa nắn bắp đùi nhạy cảm của Đoàn Tiểu Song, bàn tay đàn ông thon dài nhô lên thấp thoáng bên dưới dải lụa đang bọc da thịt, khớp ngón tay ấn mạnh xuống, lụa trắng khắc lại từng động tác nhỏ của Mai Ứng Tuyết, lưu giữ trong đó.

Mai Ứng Tuyết nói: "Em thiếu nợ ta ngần ấy năm, còn không cho ta đòi lại từ em sao?"

"..." Đoàn Tiểu Song định phản bác, bị Mai Ứng Tuyết bóp cằm ngẩng mặt lên dâng hiến nụ hôn, khó khăn lắm mới thở dốc, bật ra một câu từ kẽ răng, "Đạo lý chó má gì thế?"

Mai Ứng Tuyết không rút bàn tay đang xoa nắn gốc đùi của Đoàn Tiểu Song ra, trong tư thế có phần vặn vẹo này, hắn chen dương vật vào giữa kẽ mông của Đoàn Tiểu Song, hai cánh mông mềm mại bọc lấy dương vật của hắn. Hai người rất gần nhau, mà Đoàn Tiểu Song bị trói lại mở cơ thể ra, chứa đựng hắn trong tư thế cố định.

Hắn chuyển động eo bằng động tác khoan thai, Đoàn Tiểu Song vẫn bị hắn thúc cho lắc lư trước sau, mái tóc đen cũng lay động theo, tóc đen lụa trắng trở thành thứ che thân duy nhất của Đoàn Tiểu Song, y cắn chặt ngón tay, sống lưng ưỡn cong, tiếng rên rỉ đứt quãng tràn ra bên môi.

Mai Ứng Tuyết thoáng dừng, vươn tay xoa giữa đùi Đoàn Tiểu Song một phát, bôi hết dịch trên ngón tay vào cửa hậu đằng sau Đoàn Tiểu Song, "Tiểu Song, nói em muốn ta đi."

Số nước không chứa được chảy xuống uốn lượn theo đùi Đoàn Tiểu Song, rất chậm, như gặm nhấm lý trí còn sót lại của Đoàn Tiểu Song từng chút một.

Y không nói gì, Mai Ứng Tuyết vẫn đợi, có điều nom hơi mất kiên nhẫn, hắn cắm hai ngón tay vào lỗ của Đoàn Tiểu Song, cố tình xoay tròn cọ vào vách trong mềm mại nhơm nhớp, cảm nhận được thịt nhúc nhích mới rút ra, thong thả bôi dịch trên tay vào bẹn của Đoàn Tiểu Song, rồi lại cắm vào, lần này làm sâu hơn, tiếng rên rỉ của Đoàn Tiểu Song lớn hơn, nhưng vẫn cắn chặt không nói gì.

Chẳng biết ngón tay thúc vào chỗ sâu chạm phải đâu, Đoàn Tiểu Song thét lên thất thanh, vế sau bị bản thân y nuốt xuống, căm hận nói: "Huynh muốn bắt nạt ta đến bao giờ?"

"Sao thế này lại là bắt nạt được?" Mai Ứng Tuyết đặt một nụ hôn ẩm ướt xuống bên tai Đoàn Tiểu Song tựa chuồn chuồn lướt nước, "Chuyện giường chiếu giữa vợ chồng tất nhiên là tình thú."

Đầu gối Đoàn Tiểu Song mềm nhũn, nhờ dải lụa đó kéo mới không đến nỗi ngã khuỵu, y bị giữ eo, cảm nhận được rõ ràng Mai Ứng Tuyết tiến vào cơ thể mình, vật lạ xâm nhập vốn đã khó chịu, lại bị xâm nhập trong tư thế này, dương vật như chày sắt cắm vào rất sâu, chẳng khác nào muốn đảo lộn cả lục phủ ngũ tạng của Đoàn Tiểu Song.

Mai Ứng Tuyết như phát hiện ra y đang cứng đờ, hắn rút dương vật ra một chút, mở rộng cái lỗ đang ngậm mình lúc nông lúc sâu, hắn ôm Đoàn Tiểu Song thích không rời tay, hai tay vòng quanh Đoàn Tiểu Song, cuối cùng lại ấn hai bên xương hông của Đoàn Tiểu Song, đâm vào cơ thể y từng nhát một.

Trên thế gian này, sẽ chẳng còn tiếp xúc nào thân mật hơn ân ái xác thịt, sự chiếm hữu mang tính thực chất này khiến trong lòng hắn thỏa mãn vô cùng, cuối cùng hắn cũng được chạm vào da Đoàn Tiểu Song, được hôn môi y, thậm chí được kề cận da thịt với y, chẳng còn là ảo tưởng chỉ có thể nắm bắt trong mơ nữa.

Dục vọng nội tâm kìm nén mấy chục năm như một ngày, điên cuồng sinh sôi trong góc khuất, bỗng chốc đội đất ngoi lên, Mai Ứng Tuyết suýt thì không kiềm chế được, cảm xúc mãnh liệt bên bờ vực bùng nổ, nếu Đoàn Tiểu Song làm gì, Mai Ứng Tuyết lo rằng mình sẽ mất kiểm soát, suy cho cùng thì trong vô số giấc mơ đi về phía ảm đạm, hắn và Đoàn Tiểu Song đều kết thúc nhếch nhác, kết cục ấy không tốt, Mai Ứng Tuyết không muốn trải nghiệm.

Thủy triều trỗi dậy trong cơ thể Đoàn Tiểu Song, y cũng bị vỗ dập dềnh như cơn sóng, không tìm thấy nơi có thể dựa vào, lắc lư lảo đảo, đằng sau là kẻ đầu sỏ đẩy y lên đầu sóng, dương vật còn đang cắm trong mông y, vậy nên y chỉ có thể tiến lên, nhưng lụa trắng gò bó y, Đoàn Tiểu Song nhúc nhích đầu gối, nhưng lúc này Mai Ứng Tuyết lại thả tay ra, nửa thân trên của y đổ gục về phía trước.

Nhưng y không ngã vào chăn đệm, dải lụa trắng nọ buộc cả chân tay và sống lưng y, cuối cùng lại co về điểm xuất phát, cứ thế, dù cho Đoàn Tiểu Song thoát khỏi lòng Mai Ứng Tuyết, y cũng sẽ bị cố định trên lụa trắng.

Thân trên của Đoàn Tiểu Song lơ lửng, chỉ chống đỡ bằng hai đầu gối, cả cơ thể lắc lư, dương vật của Mai Ứng Tuyết vẫn đang cắm trong cửa hậu của y, tuột ra một nửa vì động tác của y, quy đầu vẫn được thịt huyệt cắn chặt, vách ruột vốn bị tách ra lại co về, tay Mai Ứng Tuyết mò xuống theo đùi Đoàn Tiểu Song, tiến lên nửa bước theo y, dương vật nhễ nhại lại đâm vào.

"A a, a..." Đoàn Tiểu Song càng lắc lư dữ dội hơn, cảm giác không có chỗ dựa khiến da đầu y tê rần, y chỉ có thể dùng cánh tay bị trói lên quờ lung tung trong hư không, "Đừng, đừng mà, đừng mà..."

Mai Ứng Tuyết nắm tay y, nhưng không đỡ y dậy, mà nói: "Đừng mà cái gì?"

Hắn hỏi không hề đe dọa, nhưng lại dùng tay kia ấn chặt mông Đoàn Tiểu Song, dương vật thúc sâu vào mở rộng cửa hậu hoàn toàn, xung quanh bị ép ra dịch mang bọt.

Đoàn Tiểu Song gấp gáp thở dốc, âm thanh đã lạc giọng, cửa sau đáng thương co rúm lại, Mai Ứng Tuyết hít một hơi, đành phân tâm miết cánh mông trắng nõn dưới lòng bàn tay.

"Khó chịu quá," Đoàn Tiểu Song không nuốt được cả nước bọt, y yếu ớt cúi đầu, tơ bạc chảy bên môi, "Coi như ta xin huynh, cởi ra... cởi ra..."

Mai Ứng Tuyết tạm dừng, cởi một đầu dải lụa đang buộc trên xà giường ra, tiện thể cởi cả bên tay bị trói của Đoàn Tiểu Song, có điều lụa trắng vẫn quấn trên người Đoàn Tiểu Song, nhưng không còn có tính trói buộc thế nữa. Mai Ứng Tuyết vẫn xâm nhập cơ thể Đoàn Tiểu Song từ phía sau, giữ y trong lòng cùng nằm xuống, tay lau vết nước bên môi Đoàn Tiểu Song, rồi hôn môi y.

Đoàn Tiểu Song nhắm mắt rên rỉ trong họng, Mai Ứng Tuyết chen đầu gối vào giữa hai đùi y, tách mở cơ thể y từ trong ra ngoài, Đoàn Tiểu Song ngửa cổ, bỗng mở to mắt, "Sâu, sâu quá, lấy ra!"

Mai Ứng Tuyết bật ra tiếng thở dốc trầm khàn, hắn áp sát tai Đoàn Tiểu Song, cũng có phần mất kiểm soát lực của mình, bèn há miệng ngậm lấy dái tai Đoàn Tiểu Song, hơi nóng phả ra ùa hết vào dái tai Đoàn Tiểu Song, khiến Đoàn Tiểu Song giật bắn toàn thân, bên trong cơ thể cũng thắt lại đột ngột, kẹp Mai Ứng Tuyết hít vào xuýt xoa, vội vàng rút ra một chút khỏi cơ thể Đoàn Tiểu Song.

"Kẹp chặt quá," Mai Ứng Tuyết lấy lại sức, đỡ dương vật thô to cứng ngắc đâm vào lỗ nhỏ he hé, "Không được chạm vào tai à?"

Đoàn Tiểu Song không tài nào trả lời được, chỉ có thể lắc đầu, cậu em phía trước vểnh lên cọ vào đệm giường, mang tới từng cơn khoái cảm kín đáo.

Mai Ứng Tuyết trầm giọng cười khẽ, dùng lưỡi cuốn dái tai của Đoàn Tiểu Song ngậm giữa môi như muốn xác minh, dái tai tròn lẳn bị hàm răng day nhè nhẹ liên tục, hơi thở của Mai Ứng Tuyết khiến y tỉnh táo rồi lại mơ màng, mà tốc độ giao hợp dưới thân cũng tăng dần, Đoàn Tiểu Song run bần bật, nức nở cắn góc chắn, phía trước co giật bắn tinh.

Y bắn xong, cơ thể bèn bị rút cạn toàn bộ sức lực, gần như nằm sõng soài, nhưng trong cơ thể rất nóng bỏng, lối vào chỉ có thể nuốt trọn dương vật cắm vào, cánh mông áp sát tinh hoàn, đến mức không thể tiến hơn được nữa. Mai Ứng Tuyết nâng một chân Đoàn Tiểu Song gác lên khuỷu tay, đổi tư thế, đè xuống xâm nhập Đoàn Tiểu Song.

Đoàn Tiểu Song nằm nghiêng, Mai Ứng Tuyết ngắm nửa gương mặt tựa bạch ngọc của y, ráng mây hồng lâng lâng bao trùm trên đó, mồ hôi mỏng nhễ nhại, hàng mi dài run rẩy, Đoàn Tiểu Song hé mắt, mái tóc rối quấn quanh cổ, tựa hóa thân của tình dục, quấn lấy Đoàn Tiểu Song, cũng quấn lấy cả hắn.

Yết hầu Mai Ứng Tuyết chuyển động, hắn đâm vào sâu bên trong Đoàn Tiểu Song, nâng má Đoàn Tiểu Song như bưng món đồ sứ dễ vỡ, ấn môi mình lên môi Đoàn Tiểu Song, vừa nắm chặt tay y, mười ngón đan xen, vừa thở dài thỏa mãn, "Tốt quá, dường như chúng ta chưa bao giờ xa cách."

Mai Ứng Tuyết nghĩ bụng, nếu thật sự có thể xóa bỏ mười năm làm người ta xa cách ấy, xóa cả nỗi khổ Đoàn Tiểu Song phải chịu ngần ấy năm trời, hắn chẳng tiếc thứ gì.

Đã nắm trong tay, thì phải trân trọng vô vàn, không để hai ta đi vào vết bánh xe đổ lần nữa.

.

Sau nửa đêm Đoàn Tiểu Song mê man không biết gì, lúc tỉnh dậy thì đã trưa ngày hôm sau.

Trên người y khô ráo vô cùng, vừa nhức vừa tê, trong ổ chăn được nhét thêm vài cái ấm chườm, vẫn còn nóng hổi, làm lưng Đoàn Tiểu Song túa đầy mồ hôi, miệng y khô không khốc, vừa day huyệt thái dương vừa định xuống giường tìm nước uống.

Y như nhớ ra điều gì, ngẩng đầu lên nhìn, không thấy bóng dáng dải lụa trắng trên xà giường, nhớ đến đêm hôm qua, Đoàn Tiểu Song vẫn còn thấy sợ, nghĩ mà trong lòng bắt đầu nổi cáu, hơi thở bỗng rối loạn.

Y khoác lớp áo giữa xuống giường, bước chân loạng choạng, uống mấy ngụm nước rồi mới bỗng nhận ra điều gì, sờ lên cổ——

Biến mất rồi.

Bùa bình an bằng bạch ngọc mà Bạch Hạc Hành cho y biến mất rồi.

Đoàn Tiểu Song tìm một vòng trên giường và trong phòng, không tìm thấy, giờ mới hốt hoảng.

Thứ đó có ý nghĩa đặc biệt với Bạch Hạc Hành, lúc ấy khi chia tay, Đoàn Tiểu Song nói nặng lời, y cũng quên mất phải trả lại đồ, lòng vòng mang theo đến tận Tương Đô, y từng nghĩ đến việc nhờ người mang tới phủ của Bạch tướng quân, còn chưa kịp trả về chủ cũ, sao có thể biến mất được?

Đoàn Tiểu Song vẫn luôn đeo trên người, hôm qua lúc đến Mai phủ vẫn còn đó, chỉ mới một ngày, sao đã đánh mất được?

Đoàn Tiểu Song gọi thị nữ quét dọn trong sân tới, vừa lên tiếng thì phát hiện ra giọng mình khàn đặc, "... Có nhìn thấy một miếng bùa bạch ngọc không?"

Y giơ tay lên áng chừng kích thước, lại nói, "Xỏ bằng một sợi dây thừng đỏ."

Y không mặc đồ nữ, nhưng những người hầu này không hề bất ngờ, quả nhiên là Mai Ứng Tuyết đã sắp xếp từ trước, thị nữ ngẫm nghĩ rồi đáp: "Phu nhân, bọn nô tỳ quét dọn buổi sáng không nhìn thấy bùa bạch ngọc mà phu nhân nói, có cần bọn nô tỳ ra sân trước tìm không ạ?"

Đoàn Tiểu Song nói: "Ta đi cùng."

Toàn bộ Mai phủ bỗng trở nên bận rộn, người trong phủ chỉ nghe nói vị phu nhân còn chưa cưới về nhưng đã được đón vào phủ bị mất đồ, bị hỏi bèn thành thật khai chưa từng trông thấy bùa bạch ngọc gì, thị nữ tìm hết một lượt mấy tiểu viện trong Mai phủ, cũng chẳng có tin tức gì.

Đoàn Tiểu Song đứng trước cửa, đầu váng mắt hoa.

Y vịn tường đá, trên mặt cắt không còn giọt máu, lên tiếng hỏi: "Mai Ứng Tuyết đâu?"

"Sáng sớm đại nhân đã vào cung rồi ạ."

"Thế khi nào y về?"

Thị nữ khó xử, "Nô tỳ cũng không biết."

Đoàn Tiểu Song quay người, liếc nhìn thị vệ ngoài sân, rõ ràng đây không phải người vốn có trong Mai phủ, y nghiến răng, bật cười, "Thế thì cho người đi bảo y rằng, ta không sống được lâu nữa, bảo y về nhặt xác cho ta!"

Thân hình y gầy guộc, tựa cánh diều đứt dây, mỗi bước đi đều lảo đảo, như thể ngay sau đó sẽ gãy đôi.

Một canh giờ sau Mai Ứng Tuyết mới về đến Mai phủ, vừa vào phòng đã bị chất vấn, việc này nằm trong dự đoán của hắn.

Đoàn Tiểu Song nhìn hắn, nói: "Trả đồ lại cho ta."

Mai Ứng Tuyết nói: "Đồ gì?"

"Huynh không biết?" Đoàn Tiểu Song nói, giọng y không còn khàn thế nữa, nhưng vẫn chưa hồi phục, nom toàn thân tiều tuỵ hơn hẳn. Trên đường về Tương Đô, Mai Ứng Tuyết dẫn y đi đường vòng đến Hồ Châu, mất gần hai tháng trời, y không muốn đi theo hắn bèn nghĩ ra đủ cách, không thoát được nhưng gầy gò hơn hẳn, đêm hôm qua lại bị giày vò đến quá nửa đêm, hôm nay quả thật không còn tinh thần.

Đoàn Tiểu Song vẫn nhìn hắn, thậm chí Mai Ứng Tuyết bắt được nỗi cáu giận trong ánh mắt của y, "Huynh đừng giả đò, trả đồ cho ta."

"Em không nói là gì, sao ta biết được?" Mai Ứng Tuyết vẫn nói vậy.

"Bùa bạch ngọc ta đeo."

Đoàn Tiểu Song bước lại gần, chìa tay ra, ngón tay như đang run rẩy, "Trả cho ta."

Mai Ứng Tuyết cụp mắt, cảm xúc nơi đáy mắt tối tăm không rõ, "Nó rất quan trọng với em sao?"

Im bặt hồi lâu.

Đoàn Tiểu Song nói: "Ừm."

Mai Ứng Tuyết thở dài, "Mất rồi thì cũng chẳng còn cách nào, ta mua cái khác tốt hơn đền cho em."

Đoàn Tiểu Song ngước mắt lên nhìn hắn, đáy mắt tràn ngập vẻ khó tin, "Rõ ràng là huynh..."

Mai Ứng Tuyết vẫn đang mặc áo quan, hắn rời khỏi Phong Tân quá lâu, dồn đọng quá nhiều việc cần xử lý, mấy ngày nay đều phải ngựa không dừng vó chạy đến Trung Thừa Ty, hắn tháo mũ quan xuống, cởi đai lưng sau tấm bình phong.

Đoàn Tiểu Song đi vào theo hắn, Mai Ứng Tuyết nhìn y, không nói gì.

Nhìn thẳng vào mắt hắn, Đoàn Tiểu Song lại gần, cởi áo quan màu đỏ thẫm khoác ngoài ra cho hắn, rồi lặng lẽ khoác áo mới vào cho Mai Ứng Tuyết, vuốt phẳng nếp nhăn dưới nách và eo, cuối cùng là thắt đai lưng.

Đoàn Tiểu Song thắt mấy lần mà không làm được, Mai Ứng Tuyết mỉm cười, tiện đã cầm tay y, thắt đai lưng một cách ngăn nắp chỉnh tề.

"Trả cho ta." Đoàn Tiểu Song rụt tay về, quật cường nói câu này.

Mai Ứng Tuyết không nói thêm gì, chỉ hỏi: "Ta không nhớ em có tấm bùa bạch ngọc này, ai tặng em vậy?"

Đồ mất trong Mai phủ, bọn đầy tớ sẽ không nói dối, thế thì chẳng có lý nào không tìm được, huống hồ hôm qua Đoàn Tiểu Song ở cùng Mai Ứng Tuyết cả ngày, y lấy lại bình tĩnh ngẫm nghĩ, bèn đoán được rốt cuộc ai đã lấy mất, Mai Ứng Tuyết không thừa nhận, nhưng lời lẽ chẳng khác nào thừa nhận.

Tim Đoàn Tiểu Song thầm thắt lại, không muốn trả lời, giọng trở nên lạnh nhạt, "Liên quan gì đến huynh, huynh chỉ cần trả đồ cho ta là được."

Mai Ứng Tuyết lại nói thẳng: "Là Bạch Hạc Hành cho em à?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro