Chương 10: Tình và dục
Ánh mắt của Liên Hành đáp xuống mặt y, như ngắm nhìn một đồ vật tinh xảo, tất nhiên Đoàn Tiểu Song cảm nhận được hàm nghĩa của ánh mắt này, y không nhúc nhích, cho tới tận khi Liên Hành thu hồi ánh mắt.
Đoàn Tiểu Song thầm hiểu rõ, y liếm môi, biết rõ mà vẫn hỏi: "Vương gia hài lòng là được."
Giọng đều đều, vạch trần suy nghĩ của Liên Hành, hắn mỉm cười: "Sao ngươi biết?"
Đoàn Tiểu Song nói: "Ít nhất thì đêm nay sẽ không có người khác."
Lúc nói câu này, y chủ động tìm đến điểm đáp ánh mắt của Liên Hành, đón nhận ánh mắt này từ dưới lên trên, y không phải đang hỏi, chỉ là xác nhận đáp án này.
Liên Hành nhìn y, nói: "Vẫn còn nhớ cơ."
Đoàn Tiểu Song không có biểu cảm gì, giọng đều đều: "Đương nhiên là cả đời khó quên."
Liên Hành nhận ra chút uất hận tích tụ trong lời nói của y, ngón tay men theo đường cong khuôn cằm của Đoàn Tiểu Song đi xuống, ấn lên yết hầu y, ngón cái và ngón trỏ tách ra, tình cờ hổ khẩu kẹt ở yết hầu hơi nhô len, dễ dàng nắm cần cổ này trong tay.
Đoàn Tiểu Song không hít thở được, cảm thấy Liên Hành hơi bóp mạnh, y muốn ngăn cản, phát hiện ra vẻ mặt Liên Hành kỳ lạ, như bị nghiện, ánh mắt chỉ dán vào cần cổ trắng ngần dưới lòng bàn tay.
Đoàn Tiểu Song sửng sốt, lập tức vỡ lẽ, trong lòng chửi một tiếng kẻ điên.
Y lập tức gác hai tay lên cánh tay Liên Hành, bắt đầu ho gấp, nào ngờ Liên Hành nheo mắt, thít cổ y càng chặt hơn, hơi thở của Đoàn Tiểu Song mắc nghẹn trong họng, đầu óc tối đen, tay kéo vạt áo Liên Hành, ngã ngửa ra sau, hai người cùng ngã xuống tấm thảm trong xe.
"Bộp", dù bánh xe đang đi trên mặt đường không bằng phẳng nên không tránh khỏi phát ra âm thanh, cũng khó che giấu được tiếng động này.
Ngoài ngạt thở ra, thế mà Đoàn Tiểu Song còn phân tâm nghĩ, nghe thấy âm thanh này, rốt cuộc những thị vệ và tử sĩ kia sẽ cho rằng y và Liên Hành phóng túng buông thả, không kiêng dè gì, hay là cho rằng y và Liên Hành khắc khẩu nên đánh nhau.
Bất kể là loại nào, Đoàn Tiểu Song đều gửi gắm hy vọng rằng họ sẽ dừng xe ngựa, nhìn xem bên trong đã xảy ra chuyện gì, y sắp bị con chó điên Liên Hành bóp chết rồi.
Đoàn Tiểu Song thật sự không hiểu Liên Hành cho lắm, lúc nãy họ còn hôn nhau, tự dưng trở mặt vô cớ, thử hỏi xem lúc nãy y vẫn luôn tỏ ra rất ngoan ngoãn, không biết lại chọc phải vảy ngược của hắn ở chỗ nào.
Y hối hận lờ mờ, đáng lẽ không nên mềm mỏng, đi theo bên cạnh Liên Hành nguy hiểm quá, sau đêm nay, y cần tìm một nơi ẩn náu hai ngày.
Vóc dáng Liên Hành cao hơn y rất nhiều, thân hình cường tráng khoẻ khoắn không thua gì võ tướng, Đoàn Tiểu Song bị hắn đè dưới thân, chẳng thốt được câu nào, chỉ có thể há miệng thở dốc, chiếc lưỡi đỏ tươi cũng thè ra, run rẩy không ngừng.
Đoàn Tiểu Song không tẽ nổi tay hắn, chỉ có thể dùng cả chân tay vừa đẩy vừa đạp hắn, không biết tay đánh phải đâu của Liên Hành, hắn hự một tiếng, bớt lực hẳn, đầu cúi xuống, vùi vào hõm vai Đoàn Tiểu Song.
Đoàn Tiểu Song lấy lại hơi thở, lồng ngực phập phồng dữ dội, lại đẩy Liên Hành. Hơi thở của Liên Hành phả bên cổ y, y thấy rất khó chịu, đặc biệt là lớp da từng bị bóp, vừa đau vừa ngứa, mỗi lần Liên Hành hít thở phả lên đó, y đều run bắn cả thể xác và tinh thần.
"Ngươi vừa muốn giết ta," giọng Đoàn Tiểu Song khàn đặc, lặp lại lần nữa, "Ngươi muốn giết ta?!"
Ý thức Liên Hành tỉnh táo dần, hắn cũng không biết tại sao lúc nãy lại làm vậy, nỗi thôi thúc trong lòng sai khiến hắn, nhưng cơn thôi thúc này không được coi là xa lạ, hắn từng có thời khắc như vậy, có điều vài năm gần đây chưa từng tái phát, nên dần quên mất.
Ngón tay hắn lại vuốt ve má Đoàn Tiểu Song, nhìn thấy lửa giận nơi đáy mắt và vết bầm đáng sợ trên cổ y.
Liên Hành im lặng, nói: "Đâu có."
Đoàn Tiểu Song không tin, y mở to mắt, "Có."
"Không có." Liên Hành ngửi mùi hương trên người y, có một mùi trầm hương rất nhạt, hắn không bị phản cảm.
Hắn hôn vết bầm đó, liếm nhẹ một phát, hắn cảm nhận được rõ ràng cơ thể Đoàn Tiểu Song cứng đờ, lồng ngực phập phồng cũng dừng lại.
Thế là, nỗi thôi thúc nhen nhóm trở lại đó bỗng tắt ngúm, thay vào đó là dục vọng như lửa thiêu chạy trong cơ thể hắn.
Liên Hành vẫn rất quen thuộc, cảm thán nó đến hung hãn như vậy, hắn gần như có phản ứng ngay lập tức, bèn cắn dái tai xinh xắn của Đoàn Tiểu Song. Lúc nãy nó cứ chạm vào chóp mũi hắn, lành lạnh, như một giọt sương.
Mà hắn tình cờ đang khô họng, chẳng buồn nghĩ đã cắn lấy, lưỡi quấn lấy, mút chậm rãi.
Cơ thể Đoàn Tiểu Song từ cứng đờ chuyển sang run rẩy, y kiềm chế hơi thở đường đột của mình, dù cho cảm giác ẩm ướt bất thường ở dái tai khiến toàn bộ sự chú ý của y đều tập trung ở đó.
Lúc này động tác của Liên Hành còn được coi là dịu dàng, hắn ngậm dái tai Đoàn Tiểu Song, dùng răng day đi day lại mấy lần, cơ thể Đoàn Tiểu Song nóng ran, ngoảnh đầu đi, môi mím chặt.
Sự chú ý của y đi theo môi Liên Hành, cuối cùng dừng ở xương quai xanh của mình, Đoàn Tiểu Song chớp mắt, cảm thấy cơn đau râm ran như đoán trước.
Lại nữa. Đoàn Tiểu Song xác nhận đánh giá của mình trong lòng, chó điên.
Y đẩy người Liên Hành, vô thức thở hổn hển hai tiếng, nói: "Tránh ra, ta không thở được nữa."
Liên Hành tạm dừng động tác, ngược lại dời cơ thể y, bàn tay thon dài khoẻ mạnh tách hai chân y ra, Đoàn Tiểu Song giãy giụa, cuối cùng chỉ có thể gập một chân, dạng rộng hơn nữa. Vì Liên Hành cưỡng chế chen vào giữa hai chân y, chỉ cần y định khép hai chân vào, bèn động phải hông Liên Hành, rất giống chủ động quấn chặt eo hắn.
Đoàn Tiểu Song không muốn gây ảo giác giả dối cho đôi bên, dù cho ngay sau đó Liên Hành luồn tay vào áo y, mặc sức xoa nắn bụng y, tìm được nơi nhạy cảm của y một cách thành thạo.
Đoàn Tiểu Song lấy làm lạ, một suy nghĩ nào đó vừa định chồi lên, Liên Hành véo đầu vú y một phát, Đoàn Tiểu Song bèn không chịu được rên rỉ một tiếng.
Y giơ tay che miệng mình, Liên Hành càng lúc càng mang tới cho y nhiều cảm giác, y không quen cho lắm.
Liên Hành lại cúi đầu hôn y, vốn dĩ là môi, nhưng Đoàn Tiểu Song né được. Trong thời gian rất dài sau đó, giữa họ không có nụ hôn nào ra hồn, Đoàn Tiểu Song càng không chủ động hôn hắn.
Đoàn Tiểu Song điều chỉnh tư thế, mé trong đùi tỳ vào một thứ như gậy sắt, y lập tức cứng đờ.
Tay Liên Hành trượt từ eo xuống, Đoàn Tiểu Song nhìn mái vòm bằng gỗ, tối tăm tù mù, y không thoải mái, bỗng nói: "Nhất định phải làm ở đây sao?"
Liên Hành đã cởi quần áo Ba Tư trên người y ra, lót dưới người y, phớt lời câu này như lẽ đương nhiên, hắn chỉ nói: "Xấu hổ? Yên tâm, họ biết lúc nào nên nghe lúc nào không nên nghe."
Đoàn Tiểu Song mơ màng ừm một tiếng, không nói tiếp.
Chất vải màu đỏ và làn da trắng nõn tương phản mãnh liệt, tóc tơ như mực quấn trên cơ thể y, hơi thở của Liên Hành nặng nề thoáng chốc, cảm thấy dưới bụng nóng rực, bèn cầm tay Đoàn Tiểu Song sờ bên dưới.
Hai người quần áo xộc xệch, tóc tai quấn quýt, Liên Hành còn đỡ, xiêm y đầy đủ, chỉ cởi một nửa thân dưới, Đoàn Tiểu Song thì gần như trần trụi, giống một kỹ nam qua đêm bên ngoài bị người ta chơi.
Đoàn Tiểu Song thấy khó tả vô cớ, nhưng cảm xúc này đến nhanh đi cũng nhanh, không để y nghĩ kỹ, cơ thể Liên Hành đã đè xuống, tóc rủ trên lồng ngực y, hơi ngứa, y không nén được co rúm người.
Liên Hành đè eo y, không cho y cử động lung tung, hung khí phấn chấn dưới thân tỳ lên cửa hang khép chặt, quả nhiên Đoàn Tiểu Song không nhúc nhích nữa, mặc cho Liên Hành tách hai chân mình gác lên bên eo, rồi khom người xuống ngậm đầu vú trên lồng ngực y, vừa cắn vừa mút, Đoàn Tiểu Song không chịu nổi, nơi đó nhanh chóng đỏ rực như tụ máu.
Liên Hành vẫn đang mặc quần áo, gương mặt đứng đắn mà quý phái, mắt phượng mày dài, toát ra vẻ oai nghiêm bẩm sinh, dù là hiện giờ, tình dục thật sự lộ ra trên mặt hắn không nhiều, nhưng dương vật nổi gân xanh dưới thân thì lại cực kỳ hào hứng.
Quy đầu rỉ chất lỏng, Liên Hành bôi nó lên xung quanh cửa hậu của Đoàn Tiểu Song, cố tình nắm tay Đoàn Tiểu Song sờ vào, cười nói: "Sao lại nhiều nước thế này."
Đoàn Tiểu Song giật mình, đầu ngón tay chạm vào chất lỏng dinh dính khiến y khó mà tin được, lập tức định rút tay ra, Liên Hành lại dẫn y sờ vào dương vật ngỏng cao của mình.
Liên Hành bắt y cầm, lại tét một phát lên mông y, nói: "Không muốn chịu khổ thì hầu hạ cho tốt vào."
Đoàn Tiểu Song nuốt nỗi nhục nhã trong lòng, bàn tay vuốt ve dương vật của Liên Hành, chẳng được bao lâu, lòng bàn tay toàn là chất lỏng ẩm ướt, chảy từ kẽ ngón tay y xuống cổ tay, rồi nhỏ xuống dương vật của mình.
Động tác của y nhanh hoặc chậm đều khiến Liên Hành bất mãn, kết quả chính là hai đầu vú trước ngực gặp hoạ, Liên Hành không hề nể tình với chúng, để lại mấy dấu răng liền trên lồng ngực y, đầu vú sưng đỏ, đứng thẳng run rẩy.
Liên Hành rất giỏi thủ đoạn, chỗ lòng bàn tay di chuyển đều như rừng rực lửa, Đoàn Tiểu Song bị thiêu đốt, bị giày vò, rồi lại tái sinh trong ngọn lửa vô cùng tận này.
Đoàn Tiểu Song cắn đầu lưỡi kìm nén tiếng thở dốc rên rỉ, Liên Hành bèn nhét hai ngón tay vào miệng y, đùa bỡn môi lưỡi y, cạy mở hàm răng y, khiến y phát ra tiếng rên rỉ nhục nhã, không theo ý muốn của mình.
Nước bọt chảy xuống theo khoé miệng, Liên Hành rút tay ra, bôi lên đầu vú Đoàn Tiểu Song, còn lại bôi hết vào cửa hậu sau người y, đầu ngón tay ấn vào nếp nhăn xung quanh lối vào, miễn cưỡng chen được vào một ngón tay.
Đoàn Tiểu Song rên một tiếng, thịt mông thít chặt, Liên Hành miết đùi y, đồng thời nhét một ngón tay vào cửa hậu, vào cực sâu. Đoàn Tiểu Song thở gấp gáp, cơ thể ưỡn thẳng, dương vật đằng trước hơi ngỏng dậy, rõ ràng là đã bị kích thích.
Liên Hành thấy y như vậy bèn nói: "Xem ra lần trước chưa địt ngươi sướng hoàn toàn."
Đoàn Tiểu Song vốn đã ý thức mơ hồ, nghe thế bèn hít thở gấp gáp, không biết lấy can đảm ở đâu ra, y lại giáng cho Liên Hành một phát tát!
Khoé mắt Liên Hành nhìn thấy y giơ tay thì đã muộn, chỉ kịp nghiêng đầu né, nhưng vẫn đánh trúng mặt hắn, Liên Hành dừng động tác, hoàn hồn, hắn trở tay tát Đoàn Tiểu Song.
Cú tát này ác hơn của Đoàn Tiểu Song rất nhiều, Liên Hành hoàn toàn không bớt lực, Đoàn Tiểu Song bị tát lệch cả mặt, hồi lâu không phản ứng, nửa bên mặt lập tức sưng phồng, nổi dấu tay chói mắt.
Đoàn Tiểu Song cắn chặt răng, hàng mi run rẩy, "Ngươi sỉ nhục ta như thế..." Nói đoạn, y giãy giụa hòng đứng dậy, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
Liên Hành lại bóp cổ y dúi y xuống lần nữa, gáy đập mạnh vào ván gỗ, chỗ đó không lót thảm, đập xuống cộc một tiếng, Liên Hành cũng không quan tâm, cười lạnh lùng: "Đồ không biết tốt xấu!"
Da đầu Đoàn Tiểu Song tê rần, hơi thở bị ngắt quãng, hai mắt trợn trắng, toàn thân co giật, y lại bước lên lằn ranh tử vong lần nữa.
Liên Hành nhìn xuống y, ánh mắt như đầm sâu, buông tay ra vào giây cuối cùng, Đoàn Tiểu Song tựa cá thở ngáp, giãy mạnh mấy phát mới bắt đầu tham lam hít thở, tiếng ong ong bên tai khiến tầm nhìn của y mơ hồ, người trước mặt chẳng khác nào Tu La luyện ngục.
Y muốn tránh, muốn chạy trốn, nhưng lại bị ghìm eo không nhúc nhích được, gậy thịt đâm xuyên cơ thể y.
"Ưm a a a a–" Tiếng hét tràn ra từ cổ họng Đoàn Tiểu Song, bị nghiền nát bởi bánh xe đang đi, cuối cùng trong họng chỉ có tiếng khò khè ngắt quãng.
Lối vào của Đoàn Tiểu Song chưa mềm hẳn, bên trong khô khốc, đón nhận dương vật khổng lồ cực kỳ khó khăn, Liên Hành lại mặc kệ tất cả chen vào, thịt huyệt từ chối dương vật của hắn, càng khiến hắn chìm trong lửa giận quấn quýt không rõ.
Hắn biết đêm hôm đó là chỗ đau trong lòng Đoàn Tiểu Song, ức hiếp y lúc đó bị che mắt không biết chân tướng, còn cố tình nói: "Sao, đã bị gã đàn ông khác địt hai lần rồi, còn giả vờ gì nữa?"
Hai mắt Đoàn Tiểu Song vô hồn, không biết có nghe rõ hay không, khoé mắt chảy hai hàng lệ, trượt vào tóc mai.
Liên Hành động lòng, lại đẩy dương vật vào sâu trong cơ thể y, miệng nói không tha: "Vốn tưởng cửa hậu của ngươi đã nhận chủ, cắm vào mới biết là không."
"Bên trong cắn ta chặt quá..." Liên Hành ghé sát dái tai Đoàn Tiểu Song, trầm giọng cười nói, "Ta là gã đàn ông thứ mấy của ngươi?"
Quai hàm Đoàn Tiểu Song run bần bật, bật ra tiếng rủa thảm thiết, hai tay mất kiểm soát đánh đập Liên Hành, nhưng tác dụng cực ít, ngược lại còn khiến Liên Hành giao cấu với cơ thể y được thêm vài phần thích thú.
Liên Hành dễ dàng nắm hai tay y, giữ hết ở eo, bắt đầu chậm rãi chuyển động háng, rút ra ít, mỗi lần cắm vào đều sâu hơn lần trước, cho tới khi hang động nhỏ nuốt trọn cả cây dương vật thô dài, cửa hang bị mở ra, chẳng có chút nếp nhăn nào còn lại.
Bên trong cửa thịt đó đỏ ửng, bên ngoài lại mở rộng trắng bệch, dương vật hình thù đáng sợ ra vào giữa bờ mông mềm mại, cắm vào rút ra lặp đi lặp lại nhiều lần, lúc rút ra thịt huyệt quyến rũ như ẩn như hiện, đâm vào thật mạnh thì chỉ còn túi tinh dán sát cửa hang, da bụng của Đoàn Tiểu Song bị đẩy gồ lên.
Chẳng mất bao lâu, cửa hang đã nổi bọt, pha lẫn vài sợi tơ máu, dương vật của Liên Hành ra vào trơn tru hơn hẳn, hắn tưởng là phía sau Đoàn Tiểu Song ra nước, càng coi thường Đoàn Tiểu Song vừa rồi giữ mình mãnh liệt.
Trán Đoàn Tiểu Song túa mồ hôi, trên người lúc nóng lúc lạnh, vật lạ trong người tra tấn cơ thể y hết lần này đến lần khác, cơ thể y lắc lư theo, trầm giọng rên rỉ.
Y lắc đầu, nói lạc cả giọng, "Khụ khụ... đau quá, a... chậm, chậm thôi!"
Liên Hành nhấc cao hai chân y, xếp gập tỳ vào vai, chọn góc rồi bắt đầu cày cấy cơ thể khép chặt bên dưới mình thật mạnh.
Chỗ hai người nối liền nhau ướt đầm, gợi cảm tột cùng. Cuối cùng Liên Hành làm thịt bên trong huyệt vừa ướt vừa mềm như bùn, bên trong không còn từ chối hắn nữa, nhiệt tình quấn lấy hắn, lại cảm nhận được chốn dịu dàng hớp hồn đêm hôm đó, hắn thở dài sung sướng.
Xe ngựa di chuyển khiến hắn đưa đẩy càng dữ dội hơn, có lúc hắn vừa rút ra, thùng xe rung lắc, cơ thể hắn ngả về phía trước, dương vật bên dưới cũng tách mở cửa hang, đâm voà chỗ nhạy cảm bên trong lối đi, cơ thể Đoàn Tiểu Song bỗng ưỡn thẳng, vòng eo mảnh mai cong như cây cầu, cửa sau cũng kẹp dương vật hắn chặt hơn, cảm giác đó tuyệt vời khó tả.
Dương vật phía trước của Đoàn Tiểu Song không được ai an ủi, nhả ra một chút tinh dịch, ngóc cao đầu trong cô đơn, thi thoảng lại cọ vào áo Liên Hành, thế mà lại trở thành kích thích muốn mà không có được, đằng sau bị đâm vào điểm nhạy cảm, dương vật phía trước cũng hưng phấn run rẩy.
Liên Hành đã địt y hai lần, ngựa quen đường cũ tìm đến chỗ mềm của y, ra vào chín nông một sâu vài phát, Đoàn Tiểu Song bèn lắc eo xin tha.
Việc này đối với Liên Hành mà nói là không đủ.
Liên Hành xoa nắn mạnh lồng ngực bằng phẳng của Đoàn Tiểu Song, để lại dấu tay mới, hai tay tách mở hai chân Đoàn Tiểu Song, sụp người xuống đưa đẩy nhiều lần, mấy lần cuối đặc biệt hung hãn, sóng xuân vỗ bờ, hắn tỳ vào sâu bên trong, bắn tinh dịch.
Trước mắt Đoàn Tiểu Song mông lung, y đã kiệt sức, trên làn da trắng nõn nà giăng đầy vết bầm, nhìn như đoá hoa dập nát, đáng thương vô cùng.
Liên Hành thở dài vài lần, mặc dù dương vật đã xả tinh, nhưng vẫn nán lại trong cơ thể Đoàn Tiểu Song, cũng chính lúc này mới cảm nhận được bên trong huyệt y nhúc nhích mềm mại và nhiệt độ cơ thể từ từ tăng cao của y, gần như cứng ngay lập tức.
Hắn ưỡn người, dương vật trượt vào sâu bên trong, lại bắt đầu đưa đẩy với vẻ mặt vô cảm, hang động chảy tinh dịch òng ọc, men theo bẹn Đoàn Tiểu Song thấm ướt quần áo dưới thân.
Đoàn Tiểu Song nghẹn ngào một tiếng, hai tay chống trên vai Liên Hành, bị địt mạnh bèn cào lưng Liên Hành, Liên Hành cũng chẳng để ý.
Cơ thể Đoàn Tiểu Song bị va đập run rẩy, tiếng rên rỉ thốt ra cũng ngắt quãng từng âm, mái tóc mây xoã ra ngoài xe không ít, Liên Hành vùi dương vật bên trong cơ thể y, ôm eo y bế y lên.
Liên Hành dựng thẳng người y, hai người mặt đối mặt ôm nhau, Đoàn Tiểu Song chẳng có sức lực gì, cơ thể mềm oặt như không xương, đầu tựa trên vai Liên Hành.
Cửa hậu của y vẫn đang ngậm dương vật của Liên Hành, tư thế này khiến nó nuốt càng sâu hơn, đến một độ sâu chưa từng có, Đoàn Tiểu Song nhất thời đau không thiết sống, dạ dày buồn nôn, muốn thoát khỏi thứ như dụng cụ tra tấn cắm trong cơ thể mình.
Liên Hành than khẽ một tiếng, ấn eo y, dúi xuống dưới. Mu bàn chân Đoàn Tiểu Song thít lại, oẹ một tiếng khàn khàn, y không cử động nữa, chỉ gục trên vai hắn hít thở yếu ớt.
Quy đầu tiến vào chỗ sâu, được mút bởi thịt huyệt co thắt không ngừng, Liên Hành sung sướng thở hổn hển vài tiếng, khống chế cơ thể Đoàn Tiểu Song nhấp nhô lên xuống. Sau khi cơn sướng này trôi qua, hắn mới ổn định cơ thể Đoàn Tiểu Song, cho y được nghỉ một lát.
Đoàn Tiểu Song không có động tĩnh gì một lúc lâu, Liên Hành tưởng y đã ngất xỉu, mới bóp mặt y xem thử.
"Ngươi..." Mí mắt Đoàn Tiểu Song nặng trĩu không mở ra được nữa, lúc này y sống không bằng chết, mở miệng chửi, "Mẹ kiếp... súc sinh, cặn bã, thối..."
Liên Hành nhướn mày nhìn y, tay đỡ eo y, lại ấn xuống, câu Đoàn Tiểu Song chưa nói xong bèn hoá hết thành một tiếng nức nở kéo dài.
Liên Hành đã thoả mãn, dương vật còn ngâm trong hang động ấm áp, thế nên không so đo với y, bàn tay vuốt ve vết bầm trên cổ, ướm thử rồi nói: "Về bảo người làm một cái vòng cổ cho ngươi đeo sẽ rất hợp."
"Thích vàng bạc, hay là ngọc?" Liên Hành nghiêm túc cân nhắc ý tưởng này, "Hửm?"
Đoàn Tiểu Song nhắm mắt, không đáp, Liên Hành ngậm dái tai y, lại bắt đầu đưa đẩy gấp gáp.
Tư thế này vào rất sâu, Liên Hành bị kẹp không chịu được, giáng hai phát tát lên bờ mông trắng nõn, Đoàn Tiểu Song trả đũa cào một phát lên gáy hắn.
Liên Hành dứt khoát không đỡ cơ thể y nữa, Đoàn Tiểu Song sụp xuống, trọng lượng toàn thân đè ở cửa vào, ngậm dương vật lút cán, hai người đều thở dốc, Đoàn Tiểu Song đành ôm chặt cổ Liên Hành san bớt một phần trọng lượng.
"Ngồi cho vững, tự ngậm vào." Một tay Liên Hành vuốt ve cổ y, giọng chẳng lành, "Không được trốn việc."
Đoàn Tiểu Song cụp mắt, hơi thở gấp gáp, hai bờ môi đỏ mọng mềm mại hết sức, ánh mắt Liên Hành sâu hun hút, lại gần hơn.
Đây vốn là tư thế cực kỳ thân mật, phù hợp để hôn môi, phù hợp để nhìn thấy vẻ mặt đôi bên, nắm bắt tình yêu và dục vọng của nhau.
Họ không hôn môi đối phương, dù giao hợp nhưng lại không nhìn thấy biểu cảm của nhau, cơ thể gắn liền thân mật, nhưng không liên quan đến tình yêu và dục vọng.
Đoàn Tiểu Song bấu vai hắn, chậm rãi nâng eo, rồi từ từ hạ xuống, cửa hậu ngậm dương vật của Liên Hành, biên độ nuốt nhả rất nhỏ, nhưng rất phù hợp với tần suất của Đoàn Tiểu Song, dần dà, khoái cảm men theo sống lưng xộc lên đỉnh đầu, y không khỏi tăng tốc.
Cậu nhỏ phía trước của y chưa từng bắn, nhân tư thế áp sát này, cọ nhẹ lên người Liên Hành được xoa dịu, y thấy chưa đủ bèn dành một tay vuốt ve dương vật.
Liên Hành tóm lấy tay y, cười nói: "Ngươi phân tâm rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro