Chương 11: Lệ đau lòng

Động tác của Đoàn Tiểu Song bị giới hạn, phía trước khó chịu, y vội vã muốn được giải quyết, bèn không chịu làm theo yêu cầu của Liên Hành đong đưa eo cọ xát dục vọng hắn nữa.

Dục vọng của Liên Hành vùi sâu trong cơ thể Đoàn Tiểu Song, được bao bọc bởi nhiều lớp thịt thít chặt, phía trước Đoàn Tiểu Song được kích thích, cơ thể căng gồng, cửa hậu cũng thít lại theo, yết hầu hắn chuyển động, suýt thì thất thủ.

Hắn cầm bên eo Đoàn Tiểu Song, ấn mạnh xuống, quy đầu tròn lẳn tách mở thịt huyệt, Liên Hành đâm vào một điểm sâu bên trong với biên độ nhỏ.

Khoái cảm tích luỹ, Đoàn Tiểu Song đột nhiên tóm chặt vai hắn, há miệng rên ưm ưm a a, nước bọt thấm ướt cánh môi, vòng eo mảnh cũng co giật, cơ bắp cả sống lưng đều gồng căng, đường cong từ vai trở xuống đều run bần bật.

Nếu mở cửa sổ, sẽ nhìn thấy khung cảnh diễm lệ này, người đàn ông gương mặt khắc sâu quần áo xộc xệch, khí chất lạnh nhạt, một người đàn ông tấm lưng trần trụi đang ngồi trong lòng hắn, tóc như thác mực, rủ xuống cuối mông, trên eo đầy vết tình ái, giữa hai cánh mông trắng ngần có một cây dục vọng nam tính thô dài khổng lồ ra chậm vào nhanh, người đàn ông trong lòng run rẩy không ngừng, lồng ngực rung rung, miệng nhả ra tiếng ngân nga.

Nhìn xuống từ góc độ của Liên Hành, Đoàn Tiểu Song không thể không dựa toàn thân vào người hắn, hắn vừa cụp mắt bèn chú ý đến làn da Đoàn Tiểu Song run rẩy. Hắn vừa cắm vào, vừa chừa một tay ra vén tóc trên lưng y, chỉ thấy vết roi trên lưng vẫn còn, đã kết vảy, vắt ngang làn da tựa ngọc mỡ dê, nom xấu xí vô cùng.

Liên Hành hối hận thoáng qua, nếu để lại sẹo, cơ thể của Đoàn Tiểu Song sẽ mất vài phần nhan sắc. Hắn vô thức dùng ngón tay vuốt ve men theo vết roi, sờ đến tận xương cụt, không ngờ lại khiến Đoàn Tiểu Song run dữ dội, không ôm nổi cổ hắn nữa, cả cơ thể sụp xuống như co giật, cửa hậu ăn trọn dục vọng.

Nếu không phải Liên Hành tinh mắt nhanh tay ôm lưng y, toàn thân Đoàn Tiểu Song sẽ ngã ngửa ra, cuối cùng, đáy mắt y mờ hơi nước, như còn chưa hoàn hồn từ cơn co giật vừa rồi.

Liên Hành nhíu mày, nhận ra điều gì, hắn lại đưa ngón tay vuốt ve chỗ xương cụt của y, lưu luyến ở hõm eo.

Đoàn Tiểu Song cảm nhận được, trong cơ thể dấy lên cơn nhức râm ran, vừa tê vừa ngứa, y rên vài tiếng, cửa hậu cũng co thắt theo, ngậm Liên Hành tê rần eo, nghiến răng thúc thô bạo nhiều phát, mới nhịn được cơn muốn bắn này.

"Dâm cái gì?" Hắn nói, "Sao lại nhạy cảm thế này?"

Rõ ràng biết vậy, mà còn trùm cả bàn tay lên xương cụt của Đoàn Tiểu Song, bàn tay xoa nắn chậm rãi, Đoàn Tiểu Song thấy thế, đồng tử mắt co lại, hơi thở cũng gấp hơn. Y túm vạt áo Liên Hành, đầu ngón tay run rẩy, "Đừng... đừng mà!"

"Đừng mà?" Liên Hành khịt mũi cười một tiếng, "Đừng cái gì?"

Hắn rút dục vọng ra, chỉ để lại quy đầu kẹt ở cửa, bàn tay xoa nắn mạnh xương cụt nhạy cảm của y, tìm được chính xác điểm không thể đụng vào ấy, dửng dưng cụp mắt nhìn xuống. Cơ thể Đoàn Tiểu Song đang co giật cả trong lẫn ngoài, y ngửa đầu vất vả thở ra, lưỡi không co về được, nước bọt chảy ròng.

Thấy thế, Liên Hành mới lề mề buông tha cho y, lại đâm dục vọng vào.

Vừa cắm vào, Liên Hành bèn cảm nhận được cảm giác khác biệt, bên trong mềm tơi như bùn, thịt non xếp lớp cũng bị kích thích, sôi nổi quấn lấy dục vọng của hắn, mút quy đầu và thân trụ một cách dịu dàng mà hấp tấp. Liên Hành thở dài một hơi, ôm chặt cơ thể Đoàn Tiểu Song, dục vọng ngâm trong huyệt của y.

Đoàn Tiểu Song nhấc tay theo phản xạ có điều kiện, ánh mắt Liên Hành sâu thẳm, kéo y về, nửa cây gậy trượt ra ngoài lại đâm vào trong.

Bên trong chặt và nóng khác thường, Liên Hành như đang ở trên mây, mạch máu phồng to, chán cảm giác ăn ngon biết mùi, hắn nắm eo người đẹp dưới thân, đẩy y lên rồi lại thả xuống, đồng thời ưỡn eo, thúc dục vọng vào trong.

Đoàn Tiểu Song không chịu giao nộp hoàn toàn quyền kiểm soát cơ thể, giãy giụa mới biết là mơ tưởng hão huyền, y vốn chẳng còn sức lực gì, hành động giãy giụa khiến hai chân y kẹp chặt vòng eo săn chắc của Liên Hành, tư thế giao hợp nom càng khó tách lìa.

Liên Hành bị y kẹp eo, đồng tử mắt tối tăm, tốc độ đưa đẩy dưới háng càng lúc càng nhanh, chỗ lối vào tung toé nước, dục vọng lúc đập lúc vỗ, tiếng nước phùn phụt chói tai vô cùng, Đoàn Tiểu Song đầu váng mắt hoa, cắn một phát bên cổ Liên Hành.

Nói là cắn thì không đúng, Đoàn Tiểu Song đang xóc nảy, hàm răng cũng run rẩy, chỉ gặm hờ một phát bên cổ hắn.

"A, ưm a... Ngươi, nhẹ thôi... A a..." Đoàn Tiểu Song lúng búng van xin, tình dục kẹp lấy y, hơi thở ra cũng mang vẻ gợi cảm quyến rũ.

Liên Hành nói bằng giọng thoả mãn: "Không, ngươi chịu được."

Đoàn Tiểu Song mê man lắc đầu, Liên Hành đã đè hai chân y, bắt đầu đưa đẩy mãnh liệt, lần nào cũng cắm đến tận đáy, lời chưa thốt ra của Đoàn Tiểu Song bị va đập tan tác, chỉ cảm thấy mình sắp bị lưỡi đao này đâm thủng.

Dục vọng phía trước y đáng thương đã lâu, giờ rỉ tinh dịch róc rách vì nhiều lần kích thích, đa số đều bôi lên áo Liên Hành, áo bào màu bạc thêm một dấu vết nhỏ đậm màu.

Cơ thể Đoàn Tiểu Song xóc nảy lên xuống, y run rẩy tự xử dục vọng của mình, vì ít kinh nghiệm, phía sau bị đàn ông dâm loạn, làm rất lâu mà không nắm được cách, nội tâm khổ sở vô cùng.

Y dựa bên tai Liên Hành, thần trí không rõ ràng, thút thít: "Giúp ta... Giúp ta với, khó, khó chịu quá... ưm a..."

Liên Hành không thèm để ý, nhưng nghĩ lại, hắn vẫn đưa tay cầm tay y, dạy y cách an ủi dục vọng. Hai bàn tay thon dài chồng lên nhau, chưa được bao lâu Đoàn Tiểu Song đã ưỡn người định bắn.

"A, a ha... a a!"

Liên Hành bản tính xấu xa, tất nhiên sẽ không cho y được sung sướng như vậy, hắn vừa đụ y, vừa dùng tay tóm dục vọng của y, ngón cái có vết chai ấn trên lỗ sáo, cọ xát tỉ mỉ. Việc này đối với Đoàn Tiểu Song chẳng khác nào lửa dữ giày vò.

Hơi thở của y đáp xuống yết hầu Liên Hành, thảm thiết cầu xin: "Cho, cho ta..."

Liên Hành im lặng, môi mỏng mấp máy, "Không được." Cảm thấy hơi nóng Đoàn Tiểu Song thở ra, yết hầu hắn chuyển động, khàn giọng nói, "Không được làm nũng."

Đồng thời hắn giữ chặt mông Đoàn Tiểu Song ấn về phía háng mình, dục vọng thúc mạnh vào hang động ẩm ướt mềm mại, mặc kệ Đoàn Tiểu Song giãy giụa, ngón cái vẫn tỳ trên lỗ sáo dục vọng của Đoàn Tiểu Song, bịt kín dục vọng bắn tinh của y.

Cơn dục vọng này không giống trước kia, hoà lẫn một chút cơn buồn tiểu, Đoàn Tiểu Song giãy giụa ghê gớm, sắp không kiềm chế được.

Sau vài lần thúc sâu, giọng Đoàn Tiểu Song khàn đặc, phía sau run rẩy lên đỉnh, nước tưới từng đợt lên dục vọng của Liên Hành, kích thích bụng hắn thắt lại, vội tỳ vào sâu bên trong thịt huyệt bắn tinh dịch, thân trụ giần giật khó chịu đựng, được lỗ thịt sau cao trào bao bọc, khoái cảm bắn tinh cũng được kéo dài.

Liên Hành sung sướng cả về thể xác và tâm hồn, vừa thở dốc vừa hôn tóc mai Đoàn Tiểu Song, trán hai người toàn mồ hôi mỏng, tóc tơ dính vào má, rõ ràng là thoả thích vô cùng trong bể dục vọng.

Trong mắt hắn, Đoàn Tiểu Song như một con nhím, không cần rút sạch gai của y, chỉ cần khiến y chịu chút khổ, là có thể sờ chiếc bụng mềm mại của y, cùng lắm thì chỉ cần nhổ bớt một nửa gai của y, giữ bên mình nuôi chơi cũng không tệ.

Đại Nghi không cấm nam phong (đồng tính nam), hộ giàu có trong kinh thành nuôi nam thiếp không hề ít, trong phủ Liên Hành không giữ được ai, hắn chơi vài ngày là sẽ thấy chán, cũng hiếm khi giữ được hứng thú lâu dài với một việc.

Liên Hành thầm biết rõ, Đoàn Tiểu Song sẽ không phải ngoại lệ.

Đúng là hứng thú của hắn dành cho y rất mạnh mẽ, nhưng đều là tạm thời thôi.

Hắn thờ ơ nghĩ, người trong lòng lại co rúm vai, bắt đầu ho khù khụ, một lát sau bèn bắt đầu giãy giụa.

Dục vọng của hắn nửa mềm, cắm trong cơ thể y, tuột ra ngoài trong lúc giãy giụa, đồng tử mắt Liên Hành đen kịt, không nhúc nhích, thấy hành động hấp tấp của Đoàn Tiểu Song bèn thấy mất kiên nhẫn, đạp văng y xuống.

Đoàn Tiểu Song lại như được trút bỏ gánh nặng, gục dưới đất thở nặng nề một tiếng, như đã dịu bớt, y bèn dùng cả tay và chân bò ra ngoài, nhưng vì thân dưới kiệt sức, dựa hết vào hai tay chống đỡ di chuyển, cửa hậu sưng đỏ khép hờ, tinh dịch từ từ chảy ra.

Liên Hành nhìn giữa chân y, ánh mắt tối sầm, bên môi cong lên cười, nhìn Đoàn Tiểu Song cuộn tròn cơ thể.

Mái tóc đen là thứ duy nhất che đậy cơ thể y, y không nhìn Liên Hành, giọng khàn đặc: "Để ta đi."

"Đi?" Liên Hành bật cười, "Dáng vẻ bị đụ không đi nổi của ngươi, đi đâu được?"

Đoàn Tiểu Song vươn tay kéo quần áo mình, lại bị Liên Hành giẫm dưới chân, hắn nói: "Muốn đi thì được, ngươi cứ thế đi đi."

"..."

Đoàn Tiểu Song không có phản ứng với việc bắt y trần truồng, y cứng rắn giằng lấy quần áo của mình, nhưng từ đầu đến cuối cơ thể vẫn cuộn tròn, che khuất dục vọng giữa chân mình.

Liên Hành nhướn mày, nhận ra điều gì.

"Đã bảo rồi, không thể uống nhiều rượu được." Liên Hành khom người, nhìn từ trên cao xuống, lại gần y, ung dung từ tốn kéo tay y ra, "Để ta xem nào."

Đoàn Tiểu Song lùi lại trốn, lưng đã áp sát vách gỗ, giọng kìm nén, "Đừng tới đây, đừng chạm vào ta! A——!"

Liên Hành túm tóc y, bắt y ưỡn thẳng người, dục vọng giữa chân bị phơi bày, nó đang ngỏng cao, có màu đỏ tía khác thường, lỗ sáo ở đỉnh rỉ tinh dịch không ngừng.

Nơi y nằm rạp lúc nãy cũng có vết nước rõ ràng.

Liên Hành trêu: "Ngươi tè dầm à?"

Đoàn Tiểu Song cắn môi, hơi thở bỗng trở nên gấp gáp, vừa mở mắt ra, Liên Hành đã cầm dục vọng y bắt đầu vuốt. Toàn thân y khó ở, cơn buồn tiểu đạt ngưỡng, gần như không nhịn được, vặn vẹo người muốn chạy trốn.

Y đã chịu nhục nhã trước mặt Liên Hành quá nhiều, quá nhiều, tuyệt đối không thể——

Liên Hành nhấc y dậy không hề nể tình, ném lên ghế ngồi đằng sau thùng xe, dục vọng Đoàn Tiểu Song sưng phồng, y nhẫn nhịn, còn chưa kịp phản ứng, Liên Hành đã đè lên từ đằng sau.

Dục vọng thô to dữ tợn lại cắm vào cơ thể y, trong huyệt ngậm tinh dịch, Liên Hành tiến vào không tốn sức, phụt một phát, đẩy tinh dịch ra khỏi huyệt của y, thịt mềm bên trong ngoan ngoãn mút của quý của hắn.

Hắn biết Đoàn Tiểu Song đang nhịn rất khó chịu, nhưng cố tình trêu đùa y, còn định dùng cách này khiến y càng khó chịu hơn.

Hắn đè xuống phía trước, ưỡn háng, dục vọng thúc vào từng phát một, lỗ mềm ẩm ướt không có chút sức kháng cự nào.

Quai hàm Đoàn Tiểu Song run bần bật, trong cổ họng phát ra tiếng nghẹn ngào như thú non, đầu gối tiến lên né tránh. Y càng trốn, dục vọng Liên Hành càng đuổi sát, cho tới khi lồng ngực y áp sát vách gỗ, không còn đường lùi.

Phía sau mây Sở mưa Tần, cơn sóng dục vọng vừa dập tắt lại trỗi dậy lờ mờ, nhưng dục vọng phía trước nhạy cảm khác thường, không thể động vào được, cơn buồn tiểu và muốn bắn tinh cùng chen chúc ở phần đỉnh, khiến y đau không thiết sống.

Lần này Liên Hành làm y rất chậm rãi, biết y không có đường lùi, cũng không túm eo y nữa, hắn tự cho là chu đáo, ôm lấy vòng eo thon của Đoàn Tiểu Song từ phía sau, hai tay vuốt gốc rễ của y, chưa được vài phát, hai tay đã đầy nước.

Hắn vùi đầu ở hõm vai Đoàn Tiểu Song, hít thật sâu mùi hương trên người y, trầm giọng nói: "Ngươi chảy nhiều nước quá, ngươi nhìn xem."

Đoàn Tiểu Song co rúm vai, nức nở, "Không, không! Xin ngươi! Đừng mà... đừng mà!"

Liên Hành ngậm dái tai y, nói: "Muộn rồi."

Đoàn Tiểu Song chống vách gỗ, không muốn đối mặt với tất cả những gì sắp xảy ra, y tuyệt vọng nhắm nghiền mắt.

Một tay Liên Hành đùa nghịch của quý của Đoàn Tiểu Song, đồng thời đưa đẩy mãnh liệt cửa hậu của y, tay còn lại xoa nắn phần bụng đang thít lại của y, biết trong này ứ đầy nước, nói như thương xót:"Quả đúng là nhịn vất vả rồi."

Còn chưa dứt lời, bàn tay quả quyết ấn xuống, Đoàn Tiểu Song ngửa cần cổ mảnh mai, hét lên một tiếng chói tai.

"Ưm a a–!!"

Dục vọng đằng trước sao mà chịu được kích thích này, thất thủ ngay lập tức, nước tiểu chảy ra róc rách, bắn lên vách gỗ, chảy xuống men theo bắp đùi co giật của Đoàn Tiểu Song, thấm ướt đệm mềm trên ghế.

Trước khi y tiểu, Liên Hành đã rụt tay về, lại nắm hai bên vòng eo thon, đưa đẩy vào sâu ra nông, lúc này cửa hậu thít cực chặt, kẹp Liên Hành há miệng thở dốc hai lần, đồng tử mắt sâu hun hút, không nhịn được tét hai phát lên mông y.

Cùng với tiếng nước, Liên Hành lại thúc vào, khoé mắt nhìn thấy vũng nước trước người Đoàn Tiểu Song, hắn hơi chau mày.

Đêm nay Đoàn Tiểu Song uống nhiều rượu, không ăn ngũ cốc, nước tiểu trong vắt, không có mùi khác lạ, nhưng Đoàn Tiểu Song trải qua phen này cứ như mất hồn, đồng tử mắt vô hồn, mặc cho kẻ đằng sau đụ thế nào cũng không có phản ứng.

Liên Hành bẻ mặt y quay lại nhìn, phát hiện mắt y toát ra vẻ tuyệt vọng, oán hận chằng chịt leo đầy trên gương mặt đẹp tuyệt trần.

Hắn đang định cất tiếng, phát hiện hàng mi Đoàn Tiểu Song run rẩy, hai hàng lệ trong vắt từ từ chảy xuống.

Tim Liên Hành lay động vô cớ, thế mà có phần không dám nhìn mặt y, cảm xúc này đúng là khác thường, hắn ra sức dằn xuống, quay mặt Đoàn Tiểu Song về, chỉ tập trung sự chú ý vào việc mây mưa với y.

Cửa hậu vẫn ẩm ướt ấm áp, Đoàn Tiểu Song không giãy giụa cũng chẳng lên tiếng, Liên Hành bỗng thấy nhạt nhẽo.

Hắn nhấc mông Đoàn Tiểu Song lên cao, thúc mình vào sâu bên trong cơ thể Đoàn Tiểu Song hết lần này đến lần khác, Đoàn Tiểu Song rên một tiếng trầm, lại đón nhận đợt va chạm mãnh liệt hơn, chóp mông đỏ rực cả mảng.

Vòng eo thon dưới lòng bàn tay có làn da nhẵn nhụi, ngón cái của Liên Hành đặt trên xương cụt của y, vô tình ấn xuống, Đoàn Tiểu Song như hoàn hồn, trầm giọng thở dốc.

Đúng là thú vị, không ngờ sau lưng lại là nhạy cảm nhất.

Liên Hành xác nhận điều này lần nữa, mỗi lần thúc vào đều ấn vào điểm ở xương cụt của y, toàn thân Đoàn Tiểu Song đều nổi gợn sóng, nhưng không biết tại sao, chỉ đổ nguyên nhân tại dục vọng cứng như sắt đằng sau mình.

Trong kích thích luân phiên gây ra, thịt huyệt cũng càng ra sức mút dục vọng cắm vào, lúc rút ra còn lưu luyến không nỡ, lồng ngực Liên Hành phập phồng, đè Đoàn Tiểu Song xuống, lại bắn trong cơ thể y.

Hắn rút dục vọng ra, thứ bên trong lỗ bèn chảy xuống theo đùi Đoàn Tiểu Song, mé trong đùi y là một mảng hỗn loạn, lốm đốm tinh dịch.

Liên Hành rút người ra, ngồi xuống một bên chỉnh lại xiêm y của mình, Đoàn Tiểu Song mất lực chống đỡ, y mệt mỏi tột cùng, kiệt sức ngã xuống, lúc tiếp đất được Liên Hành dang tay đỡ, ôm vào lòng.

Hắn cởi áo bào bọc lấy Đoàn Tiểu Song, Đoàn Tiểu Song một mực nhắm mắt, sắc mặt đỏ rực mãi không tan, trên gò má dính vài lọn tóc mây rối tung, Liên Hành nhìn y một lúc, vươn tay gạt nó ra.

Xe ngựa đã đi hai vòng trong thành Phong Tân, Liên Hành gõ nhẹ khớp ngón tay trên vách hai tiếng, thị vệ đánh xe bên ngoài bèn chuyển hướng, phi thẳng về nhã uyển (khu nhà ở có sân vườn trang nhã) nơi Liên Hành ở.

Không bao lâu, xe ngựa lái vào sân, thị vệ biết điều tự rời đi, Liên Hành mới bế Đoàn Tiểu Song xuống xe.

Dù cho Liên Hành đêm khuya không về, trong nhã uyển vẫn đèn đuốc sáng trưng, một đám thị vệ cầm đèn ra đón, thái độ khiêm nhường, đồng loạt không tỏ vẻ tò mò chút nào về người trong lòng Liên Hành, "Vương gia."

Tay quản sự cầm đầu làm việc rất khôn khéo, chẳng cần Liên Hành mở miệng đã nói, "Vương gia, bể nước nóng đã chuẩn bị xong rồi."

Chương Tề Phàm chuẩn bị rất đầy đủ cho việc Liên Hành tới, hơn nữa coi trọng vô cùng, khu nhã uyển này là ông ta cố ý sắp xếp, môi trường yên tĩnh, mọi thứ đầy đủ, thậm chí còn có một bể nước nóng trong nhà dành cho việc tắm rửa.

Kể từ khi Liên Hành tới, bất cứ thứ gì cũng được chuẩn bị sẵn mọi lúc, để đề phòng cần bất chợt, quản sự và đám thị vệ người hầu đều là Chương Tề Phàm chọn lựa cẩn thận, ai ai cũng khôn khéo, cũng được Chương Tề Phàm dặn đi dặn lại, nhất định phải hầu hạ Yến vương điện hạ cho tốt.

Liên Hành gật đầu, đi về phía bể nước nóng, mặt mày cũng toát ra vài phần mệt mỏi.

Đoàn Tiểu Song được bọc trong áo của hắn, che khuất dung mạo, mặt dán vào lồng ngực hắn, sắc mặt đỏ ửng, hơi thở nặng nề, y vẫn luôn chau mày, ngủ không được yên ổn.

Toàn thân y không một manh áo, bắp chân trần trụi thõng từ khuỷu tay hắn xuống, tóc mây đổ như thác, Liên Hành đi rất vững, mái tóc đen óng đó đong đưa nhè nhẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro