Chương 14: Kế hoạch

Ổ Điểu dẫn Bạch Hạc Hành đến thư phòng của Liên Hành, bèn nói: "Bạch tướng quân, xin đợi ở đây một lát."

Bạch Hạc Hành mỉm cười, đứng lại theo lời y, thân hình như tùng bách trong rừng, hắn đợi một lúc, nghe thấy tiếng bước chân vang lên sau lưng, quay người lại, nhưng người hắn nhìn thấy không phải Liên Hành.

Người tới là một ông già ăn mặc giản dị, tay bưng hai chiếc hộp dài chạm trổ sơn mài làm bằng gỗ lê, lưng khòm.

Bạch Hạc Hành liếc nhìn ông ta, chú ý đến mười ngón tay của ông ta đều có vết chai dày, khớp ngón tay có vết sẹo li ti tích luỹ qua năm tháng, bèn đoán chắc hẳn ông ta là một người thợ thủ công dày dạn kinh nghiệm.

Ông già không nhận ra hắn, nhưng vẫn đoán được chắc hẳn thân phận hắn không tầm thường, cúi đầu gọi một tiếng "đại nhân".

Chắc thứ đựng trong hộp là đồ đưa cho Liên Hành, Bạch Hạc Hành nhiệt tình nói: "Vương gia không ở đây, để ta giao đồ giúp ông."

Ông già sợ chết khiếp bởi việc này, giao hộp dài vào tay Bạch Hạc Hành, cung kính lui xuống.

Bạch Hạc Hành không mở hộp ra, hắn không tò mò đến thế, huống hồ đây là đồ phải giao cho Yến vương. Hắn từng nghe nói về Yến vương Liên Hành, nhưng chưa từng tiếp xúc, lần này được anh trai là Bạch Phỉ Sơn sắp xếp đến Phong Tân giúp đỡ Liên Hành, là lần đầu tiên hắn hợp tác với Liên Hành.

Trước khi đến, Bạch Phỉ Sơn dặn đi dặn lại, không được qua lại thân thiết quá mức với Liên Hành, cũng không được gây thù chuốc oán với hắn, vì Bạch Hạc Hành đại diện cho quân Xích Kỳ nhà họ Bạch, mỗi một hành động đều có thể đặt nhà họ Bạch vào thế khó xử.

Tân đế Đại Nghi còn nhỏ, Liên Hành nắm quyền lực, trên triều chia làm hai phe rõ ràng, một phe do Thừa tướng Thừa Trọng Văn cầm đầu, ủng hộ tân đế, gọi là đảng Thừa, phe còn lại thì ủng hộ anh trai của tiên đế – Liên Hành – chấp chính, do Thái uý Viên Khinh cầm đầu, trong đó phần lớn là quan võ, gọi là đảng Viên.

Bạch lão tướng quân và Thừa Trọng Văn có tình nghĩa đồng môn, nhưng nằm trong tập đoàn quan võ, khó lựa chọn nên dứt khoát không bày tỏ thái độ, hai con trai của ông cũng quán triệt đến cùng, không tham gia vào cuộc chiến đảng phái.

Nhưng có vài việc không thể trốn được.

Nửa năm trước, thôn làng ở biên cương Đại Nghi bị người Liêu trà trộn, quân ngũ xuất hiện kẻ phản bội, đến nỗi Liên Hành bị thương, mất tích ở vùng núi Tuy Lật. Triều đình xáo động không yên, với áp lực của đảng Viên, kẻ đầu tiên chịu tai ương chính là quân Xích Kỳ nhà họ Bạch trấn thủ ở vùng núi Tuy Lật.

Núi Tuy Lật rộng mênh mông, trải dài hàng trăm dặm, núi cao sườn dốc hiểm trở, lại gặp tuyết dày bao phủ, nếu Liên Hành không phá được vòng vây đi sâu vào núi Tuy Lật, sẽ là một đi không trở lại. Bạch Phỉ Sơn dẫn quân tìm kiếm ngày đêm, phát hiện đúng là người Liêu đã có kế hoạch ép Liên Hành vào núi Tuy Lật, nhưng Liên Hành cũng nhận ra ý đồ của người Liêu, nên mới liều chết phá vòng vây, cuối cùng Bạch Phỉ Sơn đào được Liên Hành ra khỏi tuyết.

May mắn là Liên Hành còn sống, nhưng Bạch Phỉ Sơn cũng không khỏi sợ hãi, nếu Liên Hành chết thật, e rằng nhà họ Bạch sẽ gặp sóng gió, vậy nên y dâng tấu khai mình nhận tội tắc trách trước tiên, và nói rõ trong tấu chương, không chỉ trong quân Tầm Châu xuất hiện kẻ phản bội, thậm chí cả bảy châu ở biên cương đều đã bị người Liêu trà trộn từ lâu.

Vừa thốt ra câu này, sóng gió dữ dội dấy lên trong triều, trăm quan mỗi người một ý, đúng lúc này, Ngự sử đại phu Mai Ứng Tuyết đứng ra cực lực phản bác, chủ trương điều tra quan lại Tầm Châu trước tiên, sáu châu Mẫn, Lệ, Dụ, Vệ Túc, Bình, Thanh Hoài đều phải tiếp đón Thứ sử do triều đình cử đến tuần tra, hễ có động thái khác thường, có thể xử tử tại chỗ với tội phản quốc.

Ba tháng sau, trong quân phòng thủ Tầm Châu điều tra được hai người Liêu đã mai phục nhiều năm, hai người uống thuốc độc tự vẫn ngay tại chỗ, manh mối đứt đoạn, tuần tra sáu châu còn lại rơi vào thế bí, Liên Hành bị thương chưa lành, Tương Đô cho vời Mai Ứng Tuyết, Bạch Phỉ Sơn. Nửa tháng sau, Liên Hành đến Phong Tân ở Mẫn Châu, nhân danh nghỉ ngơi, nhận trách nhiệm Thứ sử.

Hơn một tháng sau, Bạch Phỉ Sơn trở về núi Tuy Lật, hai ngày sau âm thầm đến Bình Châu.

Bạch Hạc Hành kém Bạch Phỉ Sơn mười tuổi, từ bé đã đi theo cha anh lớn lên trong quân ngũ, đầu năm nay mới tròn hai mươi, giữ chức Thượng kỵ đô uý của quân Xích Kỳ, xây dựng tiểu đội thiết kỵ của mình, rong ruổi cách đại bản doanh của quân Xích Kỳ mấy chục dặm, sau khi Bạch Phỉ Sơn đi, hắn bèn nhận quyền quản lý quân Xích Kỳ.

Non nửa năm trước, hắn nhận được thư của Liên Hành, bèn dẫn quân đến Phong Tân, để tránh đánh rắn động cỏ, họ vẫn luôn qua đêm ngoài thành, nhưng lại phát hiện ra một số điểm bất thường —— ở rễ một số gốc cây trong rừng, hắn phát hiện vết chém của người, những vết chém này đã lâu ngày, bị cỏ dại mọc cao che khuất, nếu không phải cẩn thận chú ý, quả thật rất khó phát hiện ra. Mà rõ ràng vết chém này đến từ hai tốp, tốp trước để lại, tốp sau nhìn thấy lời nhắc bèn phá đi, mới cũ chồng chất, gạch chằng chịt, nom rối rắm vô cùng, nhưng Bạch Hạc Hành vẫn nhận ra, đây là chữ viết giản lược của người Liêu.

Hắn ghi lại ký tự, vẽ lên giấy, gửi thư cho Liên Hành, sau khi được Liên Hành chấp thuận bèn điều tra đến cùng, cuối cùng chốt mục tiêu vào toán thổ phỉ.

Hai người vốn đã nghi ngờ có thể kẻ cấu kết với người Liêu không phải quan lại mà là thổ phỉ, sau chuyện này, trong lòng bèn có đáp án, phương hướng điều tra cũng rõ ràng hơn.

Liên Hành thử thả mồi, nhưng không câu được con mồi mình muốn, cho tới khi đoàn xe hai mươi người hắn cử đi bị đánh lén, có nghĩa là thổ phỉ đã giấu hành tung nhiều ngày cuối cùng cũng lộ diện.

Bạch Hạc Hành mai phục bên ngoài, ra lệnh cho hai người theo đuôi thổ phỉ, cuối cùng tìm được nơi thổ phỉ ẩn náu.

Bạch Hạc Hành không vội hành động ngay, chỉ để lại cận vệ mai phục xung quanh, án binh bất động, mình thì đích thân đến Phong Tân nói rõ với Liên Hành, và hy vọng Liên Hành phối hợp với tri phủ Phong Tân Chương Tề Phàm, lấy được quyền điều động quân phòng thủ Phong Tân.

Mặc dù chuyện này không thể vội quá, nhưng cũng tuyệt đối không thể kéo dài, thỏ khôn ba hang, không thể không đề phòng.

Hôm nay hắn đến phủ Liên Hành, chủ yếu là vì chuyện này, chỉ cần Liên Hành chấp thuận, bên Chương Tề Phàm sẽ dễ xử lý.

Trong lúc suy nghĩ, Liên Hành đã gần ngay trước mắt, Bạch Hạc Hành đang định hành lễ, mới nhận ra trong tay mình còn bưng hai cái hộp dài.

Hôm nay hình như tâm trạng của Liên Hành không tệ, miễn việc hành lễ, đi thẳng vào việc chính: "Quyền điều động quân đội Phong Tân mà cậu muốn, Chương Tề Phàm đã giao ra rồi, ta sẽ bảo Ổ Điểu phối hợp với cậu."

Bạch Hạc Hành hiểu rõ, nói: "Trước khi hành động chính thức, ta sẽ luôn trấn thủ ngoài thành Phong Tân, nhưng ta hy vọng đừng để lâu quá, chúng sẽ không chỉ có một hang ổ."

"Cậu cần bao lâu?" Liên Hành ngồi xuống, nhìn thấy hộp gỗ hắn đang bưng, hơi nhướn mày, "?"

"Nếu muốn điều tra được hang ổ khác của thổ phỉ, thời gian sẽ hơi lâu, nhưng không cần thiết, ta đã sai người theo dõi chúng rồi, tối đa một ngày là tóm gọn được chúng." Bạch Hạc Hành đặt hộp gỗ lên bàn, nói tiếp, "Đương nhiên, giết hết thì sẽ nhanh hơn."

Liên Hành nói: "Không được giết thủ lĩnh, còn lại thì được."

Hắn không kiêng dè Bạch Hạc Hành có mặt ở đây, mở hộp ra, bên trong là một chiếc vòng cổ bằng bạc nạm ngọc, rộng cỡ hai ngón, khoá được làm hoàn toàn bằng bạc, có một đoạn xích bạc kéo dài, ở chính giữa vòng cổ là một mặt dây chuyền, trên đó khảm một viên hồng ngọc.

Liên Hành chỉ nhìn cái này, ngón tay lướt qua, cảm giác viên ngọc lạnh toát, hắn rất hài lòng, bèn đóng hộp lại.

Bạch Hạc Hành chỉ liếc nhìn rồi rời mắt, trong lòng không khỏi nghĩ, trong phủ Yến vương nuôi thú cưng ư.

Bạch Hạc Hành lớn lên trong quân ngũ từ nhỏ, mỗi năm về Tương Đô ở một tháng, mặc dù không tiếp xúc nhiều với con cháu nhà quyền quý ở Tương Đô, nhưng hắn còn nhỏ, lại có công lao trong quân đội, tính cách hiền lành, ra tay hào phóng, người khác cũng vui vẻ chủ động kết bạn với hắn, mỗi dịp tụ tập cũng sẽ gửi thiếp cho hắn.

Bạch Hạc Hành từng gặp công tử tiểu thư đưa thú cưng nhà mình đến dự tiệc, những chó mèo cáo chồn đó được nuôi mà lông bóng loáng, rất ngoan ngoãn, trên cổ cũng đeo vòng tinh xảo như thế này. Bạch Hạc Hành bảo mình cũng nuôi thú cưng, người khác tò mò hỏi hắn nuôi gì, hắn nghiêm túc đáp, mình nuôi một con sói đen.

Người khác tỏ vẻ ngượng ngùng, hắn lại hưng phấn giới thiệu, đầu tiên hắn phát hiện xác sói mẹ trong rừng, phát hiện một con sói con cạnh cái xác, hắn đưa nó về doanh trại nuôi lớn, để giữ tính hoang dã của nó, nó toàn ăn thịt sống, sau khi lớn lên chỉ nhận hắn làm chủ, chỉ cần nghe thấy tiếng huýt sáo của hắn, nó sẽ xuất hiện.

Hắn vừa kể xong, có người bảo hắn huýt sáo, muốn tận mắt nhìn xem là sói như thế nào, nhưng Bạch Hạc Hành nói: "Đây là Tương Đô, sao mà ta mang sói đến đây được?"

Mọi người cho rằng hắn đang chém gió, cười xoà tản đi hết, Bạch Hạc Hành hậm hực về nhà, năm sau quay lại Tương Đô, hắn lén lút mang sói của mình theo, sau khi bị Bạch Phỉ Sơn phát hiện ra, hắn bị mắng một trận to, sói đen cũng không may mắn thoát được, mặt mày xám xịt, trở về rừng rậm mà đi một bước ngoái lại ba lần.

Vậy nên buổi tụ tập năm ấy, Bạch Hạc Hành đều từ chối ấy, sợ người khác hỏi sói của hắn đang ở đâu.

Nhớ đến chuyện xấu hổ thời niên thiếu, trên mặt Bạch Hạc Hành không giấu được, ho một tiếng, hỏi: "Vương gia nuôi cưng mới à?"

Hắn hỏi rất thẳng thắn, chẳng qua chỉ là nói tắt "thú cưng mới" thôi, hoàn toàn không chú ý đến việc câu nói này bị mơ hồ, lại còn tỏ ra tràn ngập hứng thú với chuyện này, cặp mắt dưới mặt nạ sáng lấp lánh.

Câu nói này rơi vào tai Liên Hành, lại hiểu theo nghĩa khác.

Trước khi đi Bình Châu, Bạch Phỉ Sơn từng gửi thư cho Liên Hành, bảo thằng em mình có tài về mặt cầm quân đánh trận, nhưng tính cách đơn thuần, hy vọng vương gia chỉ bảo thêm.

Liên Hành nghĩ bụng, cũng chưa hẳn đâu.

Liên Hành đáp: "Nuôi một con mèo con không nghe lời cho lắm."

Bạch Hạc Hành ngờ vực nói: "Nhưng có phải kích thước cái vòng cổ này quá to đối với mèo không."

Liên Hành: "..."

"À, ta hiểu rồi." Bạch Hạc Hành sờ cằm, "Nhất định là một con mèo to chăng."

Liên Hành cười không đáp, chỉ nhắc đến Bạch Phỉ Sơn với hắn. Theo kế hoạch ấn định từ trước, Bạch Phỉ Sơn giấu thân phận đến Bình Châu, lẻn vào quân ngũ điều tra, đã hơn ba tháng trời.

Nhưng Tương Đô truyền tin tới, nửa tháng trước Mai Ứng Tuyết cũng đã đi Bình Châu.

.

"Cái gì?"

Kiều Ngọc Ninh ngạc nhiên nói: "Đoàn công tử muốn rời Phong Tân?"

Tam Đào ra dấu suỵt, nói: "Cô bé tiếng thôi, đây chỉ là suy đoán của ta!"

Cậu ta gắp thức ăn cho Kiều Ngọc Ninh, nói tiếp: "Hôm qua anh Tiểu Song đến tìm ta, chỉ bảo ta đừng quay về sòng bạc nữa, còn bảo ta lấy tiền tích cóp nhiều năm của huynh ấy rời khỏi Phong Tân trước, mặc dù huynh ấy không nói rõ, nhưng ta cảm nhận được, huynh ấy đã gặp phải rắc rối lớn."

Hai người ngồi đối diện nhau ở chiếc bàn thấp đằng sau quán mỳ, nơi này chỉ cách đài Xuy Tuyết một con phố.

Kiều Ngọc Ninh thở dài, chẳng thèm ăn gì, thờ ơ cầm đũa chọc cải bẹ trắng trong bát, nói: "Có lẽ chỉ là tạm thời tránh sóng gió thôi."

"Cũng phải, anh Tiểu Song không phải người bỏ cuộc dễ dàng." Tam Đào nhìn nàng, nói, "Đừng lãng phí lương thực!"

Tam Đào thở dài, hôm qua Đoàn Tiểu Song đột nhiên xuất hiện, vẻ vội vã, chỉ nói ngắn gọn vài câu với cậu ta rồi đi, thậm chí Tam Đào còn không kịp bảo y chuyện Phương Nghiêu khống chế người làm ở sòng bạc.

Năm cậu ta đi theo Đoàn Tiểu Song, Diệp Đan Dương vừa chết chưa lâu, Đoàn Tiểu Song mười bảy tuổi là con nuôi của Diệp Đan Dương tiếp nhận sòng bạc Trai Nhạc, chỉ đối phó đám huynh đệ của Diệp Đan Dương thôi đã đủ khiến Đoàn Tiểu Song kiệt sức, càng khỏi phải nói đến bên ngoài còn có Phương Nghiêu nhìn hau háu.

Tam Đào biết quá rõ sòng bạc này có ý nghĩa gì đối với Đoàn Tiểu Song, chưa đến đường cùng bí lối, Đoàn Tiểu Song sẽ không ra quyết định này.

Tam Đào rất buồn phiền, đối mặt với tình huống này, cậu ta bó tay.

Kiều Ngọc Ninh chớp mắt, bỗng hỏi: "Anh Tiểu Song tin tưởng huynh thế sao?"

"Đương nhiên rồi, ta mười tuổi đã đi theo anh Tiểu Song, đã bảy năm rồi!" Tam Đào nhướn mày, "Cô gọi anh Tiểu Song cái gì?"

Kiều Ngọc Ninh nói: "Huynh gọi được, ta không gọi được chắc? Ta cứ gọi đấy, huynh quản được à?"

"Thế tuỳ cô vậy." Tam Đào liếc nhìn nàng, lại cúi đầu gắp thức ăn, cậu ta không kén ăn, hai má căng phồng, hỏi, "Cái Hương gì Ký, cô giao cho Mộc Đạt Lặc chưa? Ông ta nói thế nào?"

Kiều Ngọc Ninh đặt đũa xuống, nói: "Ta đang định nói chuyện này với huynh đấy, đồ ta giao cho ông ấy rồi, nhưng ông ấy muốn anh Tiểu Song đích thân đến gặp ông ấy."

"Cái gì cơ, anh Tiểu Song bị người ta bắt đi ở chính đài Xuy Tuyết của ông ta mà." Tam Đào chau mày, "Còn chẳng biết khi nào anh Tiểu Song mới ra được nữa."

Vừa dứt lời, một bàn tay thon mảnh đặt lên mặt bàn, Đoàn Tiểu Song tháo nón mạng che xuống, "Ta đến rồi."

"Anh Tiểu Song!" Tam Đào kích động đứng dậy, lại gọi lần nữa, "Anh Tiểu Song, sao anh lại đến rồi!"

Kiều Ngọc Ninh cũng đứng dậy, gọi, "Anh Tiểu Song."

Đoàn Tiểu Song gật đầu với Kiều Ngọc Ninh, ấn Tam Đào ngồi về chỗ, "Kiều cô nương, hôm đó cảm ơn cô dẫn ta vào đài Xuy Tuyết."

Kiều Ngọc Ninh không biết phải nói gì, nàng chỉ đường cho Đoàn Tiểu Song, nhưng cũng hại Đoàn Tiểu Song bị Yến vương dẫn đi, giờ mới bị hạn chế tự do. Trong lòng nàng vẫn luôn tự trách mình, vốn là để trả ơn, nhưng lại mang tới rắc rối lớn hơn cho ân nhân.

Nàng nhìn Đoàn Tiểu Song, vài ngày ngắn ngủi mà y tiều tuỵ hẳn, trên mặt bợt bạt, cổ và cổ tay quấn lụa mỏng, là bị thương ư...

"Chuyện của cô, hôm qua Tam Đào đã kể cho ta rồi." Dường như Đoàn Tiểu Song nhận ra nàng đang nghĩ gì, y mỉm cười, "Ta thật lòng đấy, ngoài ra, còn cần cô giúp ta một chuyện nữa, được không?"

Kiều Ngọc Ninh rời mắt, đáp: "Được, anh Tiểu Song, không thành vấn đề!"

"Không phải Mộc Đạt Lặc muốn gặp ta đấy sao, chọn lúc không bằng đúng lúc, hôm nay đi." Đoàn Tiểu Song tạm dừng, "Tam Đào, đưa quyển Thuật Hương Ký đó cho ta."

Tam Đào móc cuốn Thuật Hương Ký nhàu nhĩ từ trong lòng ra đặt vào tay Đoàn Tiểu Song, hỏi: "Thế em cần làm gì?"

"Đúng là có một việc, chỉ có thể để em đi làm." Đoàn Tiểu Song ngẩng đầu lên, mỉm cười với cậu ta.

Đoàn Tiểu Song nói: "Đi tìm Châu Tăng và Chúc Lão Ngư, bảo chúng, về cái chết của Diệp Đan Dương, ta có vài manh mối mới, bảo chúng đến tìm ta."

Tam Đào sửng sốt mất một giây, nói lắp ba lắp bắp: "Cái, cái, cái gì?"

Đoàn Tiểu Song lặng lẽ nhìn cậu ta, trong mắt rất bình thản, nói khẽ: "Không sao đâu, em cứ nói thế với chúng, mặc kệ chúng có phản ứng gì, nói xong thì chạy, tránh xa chúng ra, đừng để chúng tóm được em."

Tam Đào gật đầu thật mạnh, nhận lời, "Được, em đi ngay."

"Biết dạo này chúng đang ở đâu không?" Đoàn Tiểu Song hỏi.

"Em tìm người hỏi là biết, anh yên tâm đi, chúng sống dựa vào chúng ta như sâu mọt, dù sao thì cũng sẽ không rời Phong Tân đâu."

Đoàn Tiểu Song thở phào, quay sang Kiều Ngọc Ninh, nói: "Kiều cô nương, làm phiền cô dẫn đường."

Kiều Ngọc Ninh: "... Được, được."

Tam Đào đứng tại chỗ nhìn Kiều Ngọc Ninh dẫn Đoàn Tiểu Song đến đài Xuy Tuyết, một lúc lâu không hoàn hồn, trong lòng cứ nghĩ mãi, sao tự dưng lại tìm mấy thằng già Châu Tăng.

Bọn Châu Tăng là huynh đệ theo Diệp Đan Dương cùng phát tài, thời trẻ từng phạm tội, tay đều không sạch sẽ cho lắm, vậy nên sau khi Diệp Đan Dương mở sòng bạc, bọn Châu Tăng bèn làm việc ở ngân hàng ngầm, thuộc phe Diệp Đan Dương, cũng là kẻ được Diệp Đan Dương tin tưởng nhất.

Sau khi Diệp Đan Dương chết, Đoàn Tiểu Song tiếp nhận sòng bạc, đầu tiên là vấp phải sự phản đối của họ.

Lúc đấy làm ầm ĩ ghê gớm, Đoàn Tiểu Song cô độc một mình, không có thân tín, bị mấy gã cao to dữ dằn này dúi đầu, đao đã kề lên cổ, cảnh cáo Đoàn Tiểu Song cút bao xa thì cút, sẵng giọng uy hiếp Đoàn Tiểu Song từ bỏ sòng bạc.

Đoàn Tiểu Song cười ha hả, mạch máu trên cổ giần giật, bị lưỡi đao cứa ra vết máu, y cười nói: "Chú Châu, nếu ta đi rồi, sòng bạc này rơi vào tay các chú, không chống đỡ nổi ba ngày đâu."

Đối phương nhổ một ngụm nước bọt trước mặt y, Đoàn Tiểu Song còn chẳng buồn chớp mắt, nói tiếp: "Các chú không hiểu sòng bạc làm ăn ra sao, cũng không hiểu sòng bạc sinh lời như thế nào, cha nuôi chỉ dạy những điều này cho ta thôi. À đúng rồi, còn cả ngân hàng ngầm nữa, không phải các chú định tiếp tục ăn lợi nhuận của ngân hàng đấy chứ? Cha nuôi vừa mất, nhất định Phương Nghiêu sẽ đá văng tất cả mọi người ngoài gã ra, gã là người như thế nào, các chú còn rõ hơn cả ta, các chú nghĩ sao?"

Châu Tăng cười khà khà, bỗng sầm mặt, vung mạnh một phát tát lên mặt Đoàn Tiểu Song, quát: "Thằng chó con răng sắc miệng nhọn này, tưởng Diệp Đan Dương nuôi ngươi mấy năm, thì ngươi là con trai y thật đấy hả?"

Đoàn Tiểu Song nhổ ra một ngụm máu, nửa mặt sưng đỏ, thần sắc bình tĩnh, y nói: "Chú Châu, đừng cáu, chú mắng ta là chó con, thế cha nuôi ta là gì? Cha nuôi dưới suối vàng biết được, chắc hẳn sẽ đau lòng đấy."

Châu Tăng liếc mắt ra hiệu cho người đằng sau, gã đàn ông đang dúi đầu Đoàn Tiểu Song lập tức bật cười, ngay sau đó bèn túm tóc sau gáy Đoàn Tiểu Song, đập mạnh xuống bàn.

Bịch! Một phát.

Bịch! Lại một phát nữa.

Bịch! Phát thứ ba.

...

Bịch—— Bàn gỗ xuất hiện vết nứt, máu rỉ ra từ tóc mai, phủ một lớp máu đậm màu lộng lẫy lên mặt bàn đầy dầu mỡ.

Đoàn Tiểu Song như đã mất ý thức, bị quẳng sang một bên như một con búp bê rách, Châu Tăng ngồi vắt chân, mấy kẻ khác cũng ngồi xuống, bắt đầu luân phiên rót rượu cho đối phương, rượu xuống bụng, tặc lưỡi chép miệng.

Đoàn Tiểu Song chống người, lảo đảo đứng dậy, nửa bên mặt toàn vết máu, quấn lẫn tóc đen dính trên má, nửa mặt còn lại trắng bệch, không giống người mà giống như ma đòi mạng.

Y nhặt đao dưới đất lên, máu lọt vào hốc mắt phải, tầm nhìn mơ hồ, đầu váng mắt hoa, nhưng y vẫn nhìn thấy được gã đàn ông vừa ra tay với mình đang ngồi uống rượu quay lưng lại với mình, y chậm rãi bước tới.

Ánh mắt của y chạm phải Châu Tăng, tiếp xúc trong không trung giây lát, Châu Tăng không nói gì cũng không ngăn cản, Đoàn Tiểu Song bèn mỉm cười với ông ta.

Đoàn Tiểu Song lại gần, gần như dùng hết sức nắm chặt chuôi đao, đâm lưỡi đao vào cơ thể gã, trong ánh mắt của Châu Tăng, y xoay cổ tay, như đang nói, "Chú Châu, đây là do chú dạy đấy."

Đoàn Tiểu Song buông tay, mặt vô cảm nhìn quanh một vòng, nhìn thấy ánh mắt mấy kẻ kia đều đặt trên người mình, bèn nhướn mày.

Gã đàn ông nọ kêu gào không ngừng, co giật nghiêng người gục xuống, ngụm rượu còn chưa nuốt và máu trong cổ họng ộc ra ngoài, gã nhìn Đoàn Tiểu Song mặt mày be bét máu đứng bên cạnh, rú lên một tiếng, tiếng rú này không giống âm thanh người phát ra được, thảm thiết tột độ.

Tầm nhìn của gã chệch đi, nhìn thấy Châu Tăng đang ngồi uống rượu, ông ta chẳng buồn nhúc nhích, tỏ vẻ không bất ngờ trước tất cả mọi việc.

Gã đàn ông nọ không hiểu, tại sao Châu Tăng nhìn thấy Đoàn Tiểu Song lại gần mà không nhắc nhở gã, gã đau đến nỗi không nói nên lời, cảm giác máu sắp chảy cạn.

Vẻ mặt Châu Tăng khó đoán, ông ta đổi giọng, nói giả tạo: "Biến gương mặt xinh đẹp của Tiểu Đoàn lang chúng ta thành ra thế này, đúng là ngươi đáng chết mà."

Đoàn Tiểu Song ngồi ở chỗ gã ta vừa ngồi, lau máu chảy xuống môi, uống một ngụm rượu súc miệng, vết thương ở thái dương vẫn đang chảy máu, y không để ý, nói: "Chú Châu, giờ chúng ta có thể bàn bạc tiếp được rồi."

Châu Tăng nhìn y đăm đăm, ngoài cười trong không cười, "Ngươi rất tàn nhẫn, Diệp Đan Dương quả thật không nhìn nhầm."

"Chú Châu, sòng bạc của cha nuôi giao cho ta đi." Đoàn Tiểu Song cụp mắt uống rượu, "Thực ra trong lòng chú cũng biết rõ, chỉ có ta mới giữ được sòng bạc, thứ các chú muốn chẳng gì ngoài tiền, ta có thể đưa các chú, còn nhiều hơn cả cha nuôi cho các chú."

"Phương Nghiêu đã tìm đến các chú chưa? Ta dám đảm bảo, điều kiện ta đưa ra sẽ phong phú hơn gã rất nhiều, ít nhất thì các chú vẫn có một phần của sòng bạc Trai Nhạc, chỉ cần sòng bạc kiếm được tiền, thì sẽ có một phần của các chú, các chú không cần làm gì cả, là có thể được chia phần. Chọn lấy một khoản tiền từ Phương Nghiêu rồi cao chạy xa bay hay là hợp tác lâu dài với ta, chú Châu, chú tự cân nhắc đi."

Châu Tăng không nói gì hồi lâu, Đoàn Tiểu Song cũng không ngẩng đầu lên nhìn, y ra sức kiềm chế ngón tay mình run rẩy, che giấu bằng động tác cầm bát rượu, nhịp tim đập cũng rất mau, đến mức khiến y phớt lờ vết thương trên đầu mình.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây dài dằng dặc, Đoàn Tiểu Song rót một bát rượu cho Châu Tăng cầm đầu.

Châu Tăng bật cười, cầm bát rượu lên, một hơi uống cạn, cuối cùng ông ta nói: "Lòng kiên nhẫn của ta có hạn, chỉ có thể cho ngươi một năm thôi."

"Một năm nữa, nếu ngươi không đưa được thứ ta muốn," Châu Tăng giẫm một phát lên gã đàn ông đang nằm dưới đất, vết thương cắm đao chảy máu đầm đìa, "Kết cục của ngươi sẽ chỉ thảm hơn nó cả trăm lần."

Đoàn Tiểu Song cụng bát rượu với ông ta, gật đầu nói: "Đa tạ chú Châu."

Trong vài năm sau đó, một nửa lợi nhuận của sòng bạc đều đưa cho Châu Tăng, ban đầu Tam Đào rất khó hiểu, bọn Châu Tăng chưa từng làm gì cho sòng bạc, nhưng lại nhận không một món tiền kếch sù tiêu xài, sau này tìm hiểu được một vài chuyện quá khứ qua lời tán dóc của người khác, dần dà cậu ta không hỏi nữa.

Chuyện Đoàn Tiểu Song và Phương Nghiêu hợp tác không giấu được Châu Tăng, vì việc này Châu Tăng làm ầm một trận ở sòng bạc, Đoàn Tiểu Song không lộ mặt, chỉ cho người báo quan.

Y móc nối với bên Chương Tề Phàm từ trước, nhốt đám Châu Tăng mấy ngày, cuối cùng Đoàn Tiểu Song lại đích thân thả họ ra, dùng rượu ngon thịt ngon nhận lỗi. Châu Tăng ngầm hiểu, nhưng hiện giờ ông ta không thể làm gì Đoàn Tiểu Song được nữa, mấy năm nay, Đoàn Tiểu Song đã làm quá nhiều việc khiến họ bất ngờ, dần dà trở nên khó kiểm soát.

Sau chuyện này, tiền Đoàn Tiểu Song đưa họ cũng giảm mạnh, nhưng thái độ thì không thay đổi, gọi chú bác ngọt xớt, chặn hết lời Châu Tăng định nói.

Đoàn Tiểu Song dùng tiền tích cóp được, mở liền ba cửa hiệu, kinh doanh lớn, Châu Tăng không lay động được y nữa, ngược lại vị trí xoay chuyển, Châu Tăng trở thành kẻ dựa dẫm vào Đoàn Tiểu Song.

Đoàn Tiểu Song không định trở mặt với ông ta, chỉ duy trì sự cân bằng tế nhị này, nhưng giờ y cần chủ động phá vỡ sự cân bằng ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro