Chương 17: Giả tạo
Liên Hành rút ngón tay ướt đầm đìa ra đúng như y muốn, tuỳ ý bôi lên môi Đoàn Tiểu Song, nhét hai ngón tay vào miệng y, chất giọng trầm ngấm ý cười, hắn nói: "Nếm thử xem bản thân ngươi có vị gì đi."
"..." Giữa lông mày Đoàn Tiểu Song giần giật, y nhíu mày ngậm ngón tay hắn.
Liên Hành khom mình, dục vọng tỳ vào cửa hang mềm mại, hỏi: "Có dâm không?"
Đoàn Tiểu Song không đáp, dục vọng tiến thêm một tấc, quy đầu tròn lẳn san phẳng nếp nhăn ở lối vào, cơ thịt bên trong co bóp mút lấy dục vọng xâm nhập, dịch tiền tinh rỉ ra từ lỗ tiểu bị thịt huyệt nuốt vào.
Đoàn Tiểu Song mím môi, từ đầu đến cuối không chịu nhìn hắn, Liên Hành cười khẽ, hai tay đè bẹn y về phía sườn eo, không hề do dự ưỡn eo, khảm cả cây thịt vào hang động khép chặt. Rõ ràng Đoàn Tiểu Song không ngờ hắn sẽ đột ngột tiến vào, cơ thể y run bắn, vì bị Liên Hành túm eo từ trước nên chỉ có thể ưỡn ngực, ánh mắt toát ra một tia sợ hãi.
Liên Hành vào sâu, rút cả khúc dục vọng ra, rồi lại đút toàn bộ vào, túi tinh nặng trĩu đập vào cánh mông phát ra một tiếng bạch, thịt nảy gợn sóng, trong chốc lát cánh mông đã đỏ rực một mảng.
Lỗ nhỏ giữa cánh mông quấn chặt dục vọng thô to, lúc rút ra thịt đỏ trong lỗ bị cuốn ra theo, tiết dịch hết lớp này đến lớp khác, lúc dục vọng cắm vào, phát ra tiếng nước òm ọp.
Một cơn run rẩy mãnh liệt lan rộng theo cột sống từ chỗ giao hợp, cơ thể Đoàn Tiểu Song run rẩy từ trong ra ngoài, y yếu ớt ngửa cần cổ, khoé mắt không tránh khỏi nhìn thấy dục vọng có kích thước ngạo nghễ của Liên Hành xuyên qua mình, từng tấc thịt trong lỗ đang ân cần phục vụ hắn.
Đoàn Tiểu Song cắn mu bàn tay mình, trong thuỷ triều cơ thể đong đưa, y phát ra tiếng rên rỉ khó che giấu hết lần này đến lần khác.
Dục vọng của y chưa từng được chạm vào, bị xâm nhập đến vùng nhạy cảm sâu bên trong, bèn run rẩy đứng dậy, phần đầu nhả nước trong vắt, lắc lư theo động tác của Liên Hành.
Viên hồng ngọc trên vòng cổ lấp lánh ánh sáng hớp hồn, phản chiếu nơi đáy mắt Liên Hành, tựa dục vọng khát máu mãnh liệt.
Liên Hành thít chặt dây xích, đồng thời thúc mạnh một hơi, dục vọng cắm sâu trong lỗ, hai nơi yếu ớt nhất ở trên và dưới của Đoàn Tiểu Song đều rơi vào tay Liên Hành, mất kiểm soát ưỡn vòng eo, bị kích thích đến mức chảy nước mắt, hai tay bấu vào vai Liên Hành, cổ họng phát ra tiếng thở dốc như xin tha.
"A a... sâu, sâu quá... a a a!"
Vòng eo săn chắc chuyển động, quy đầu đâm vào thịt mềm chưa từng được chạm vào ở sâu bên trong, bị quấn càng lúc càng chặt, không ngờ còn hơi khó rút ra. Hắn bóp má Đoàn Tiểu Song, để lại một nụ hôn ướt át trên cổ y, cảm thấy dục vọng của Đoàn Tiểu Song tỳ lên cơ bụng mình, bèn chạm vào bằng tay còn lại, vuốt ve không quá nhẹ cũng không quá mạnh.
"Còn bảo không dâm?" Liên Hành cũng đang thở dốc, nhưng vẫn kiểm soát cơ thể, cảm thấy trong người Đoàn Tiểu Song đang co giật, "Đằng trước đằng sau đều chảy nhiều nước thế này, Tiểu Song, sao ngươi lại không nhịn được thế hả."
Hắn ghé sát tai Đoàn Tiểu Song, hạ giọng cực trầm, giọng quyến luyến thân mật, trong kích thích của âm thanh này, dục vọng của Đoàn Tiểu Song run rẩy, lỗ tiểu phun ra vài đợt tinh dịch, tưới lên tay Liên Hành.
Rõ ràng không được chạm tới sau eo, nhưng vẫn có một cơn ngứa ngáy toả ra từ trong xương tuỷ, càng gần càng mãnh liệt, cho tới khi kiểm soát cơ thể Đoàn Tiểu Song, dập tắt ý chí của y với thắng lợi áp đảo.
Liên Hành bắt đầu thúc vào lỗ của y chậm rãi, ánh mắt khoá trên mặt Đoàn Tiểu Song, nhìn thấy cơ thể y ửng hồng, không khỏi phì cười, "Đụ ngươi có sướng không?"
Đoàn Tiểu Song hơi hé môi, để lộ đầu lưỡi mềm đỏ, cơ thể đón nhận Liên Hành đưa đẩy, trong miệng tràn ra nước bọt và tiếng rên rỉ ngân nga, nghe thấy điều Liên Hành nói, y phản ứng mất một lúc lâu, ư ử hùa theo, rồi lại ngơ ngẩn rơi lệ.
Liên Hành hôn mất nước mắt của y, nếm thấy chút vị mặn, hắn lại lần tới môi y, đầu lưỡi quấn vào nhau, trao đổi dịch của nhua, hai người đều có động tác nuốt.
Đoàn Tiểu Song vốn định đẩy tay Liên Hành ra, bị khoái cảm trong cơ thể sai khiến, y chủ động bấu vào vai lưng hắn, Liên Hành phát hiện ra thay đổi của y, cổ họng thở ra một tiếng trầm, dục vọng vùi sâu bên trong cũng giật một phát, cầm lòng chẳng đặng mà gọi: "Tiểu Song."
Đoàn Tiểu Song mơ hồ khịt mũi, coi như đáp lại. Liên Hành không kiềm chế nữa, dục vọng chuyên thúc vào nơi nhạy cảm của y, nghe thấy tiếng ngân nga y phát ra, vực thẳm dục vọng trong lòng được lấp đầy từng chút một.
Khoái cảm bị ra vào tấn công đầu óc của Đoàn Tiểu Song, y túm chặt lưng Liên Hành, hai chân dạng rộng, gác bên eo Liên Hành, lúc bị xâm phạm không chịu được bèn khép chân mình vào, bắp chân vắt chéo, ngón chân cũng cuộn tròn, bất cứ nơi nào trong cơ thể đều không thoát được khoái cảm ngợp trời đè bẹp.
Dường như đây là một cuộc giao hợp mãi mãi không kết thúc, cơ thể hai người toát mồ hôi, tóc đen quấn quýt, như dục vọng vươn ra từ cơ thể họ, tất nhiên không phân biệt được rõ thuộc về ai.
Lúc Liên Hành bắn vào trong cơ thể Đoàn Tiểu Song, trước sau Đoàn Tiểu Song gần như lên đỉnh cùng một lúc, chỗ kết hợp toàn là dâm thuỷ, Liên Hành rút dục vọng hơi mềm ra, lối vào bị mở rộng như đã mất khả năng khép lại, một dòng tinh dịch lập tức ào ra.
Liên Hành ngẫm nghĩ, lại nhét dục vọng vào, khiến Đoàn Tiểu Song rên rỉ trong họng.
Đoàn Tiểu Song tưởng hắn còn muốn làm nữa, bèn dạng chân móc vào eo Liên Hành.
Liên Hành cũng hơi bất ngờ, vén tóc mai ướt mồ hôi của y, liếm dái tai y, nói: "Muốn làm nữa không?"
Đoàn Tiểu Song đang chìm trong dư âm sau khi lên đỉnh cả về thể xác và tâm hồn, y vẫn chưa tỉnh táo, vốn không nghe rõ hắn nói gì, chỉ có thể gật đầu lung tung, cọ trán vào hắn, như một con cáo động dục.
Hơi thở của Liên Hành đình trệ, dục vọng cắm trong cơ thể Đoàn Tiểu Song lại ngóc lên cứng ngắc, thịt huyệt ấm áp nịnh nọt quấn lấy, khiến hắn không kịp đề phòng bật ra một tiếng gầm.
Hắn ôm cơ thể Đoàn Tiểu Song, đổi tư thế khác, Đoàn Tiểu Song ngồi trên người hắn, cửa hậu ngậm dục vọng hắn.
Đoàn Tiểu Song còn chưa thích nghi với việc thay đổi vị trí, lại bị dục vọng đột ngột thúc vào sâu bên trong cơ thể kích thích đến mức toàn thân run bắn, kiệt sức ngả về phía trước, dựa vào lồng ngực rộng của Liên Hành, hơi thở vừa gấp gáp vừa nóng bỏng.
Liên Hành uốn thẳng eo y, quần áo tuột xếp đống ở thắt lưng y, che khuất nơi hai người giao hợp, Liên Hành bèn cởi áo y ra, vuốt ve lồng ngực y, nói: "Thế thì tự làm đi, ngậm xuống rồi đứng dậy từng chút một, hiểu chưa?"
Đoàn Tiểu Song trần truồng hoàn toàn, cảm nhận được rõ ràng hình dáng của dục vọng Liên Hành trong cơ thể, hơi thở của y mắc kẹt trong khoang ngực, vươn tay sờ bụng mình, khó chịu chau mày.
Thịt huyệt lại nhiệt tình và dâm đãng mút dục vọng của y, đồng thời tiết ra dịch ruột để bôi trơn, nước nhiều đến mức chẩy theo thân dục vọng, ướt đẫm chăn.
Tư thế này vào sâu quá, Đoàn Tiểu Song hơi sợ, mặc cho dục vọng cứ cắm vào như thế, nhất thời không ổn định được nhịp thở, lại có xu hướng ngã lên người Liên Hành.
Liên Hành cắn răng, dục vọng sưng đau, bèn đỡ eo mông Đoàn Tiểu Song, rút dục vọng ra một ít, Đoàn Tiểu Song thở phào nhẹ nhõm, lại bị dúi xuống ngậm dục vọng, động tác rất chậm, dù vào sâu cũng không đến mức khó chịu quá.
Lặp đi lặp lại mấy lần, Đoàn Tiểu Song thích nghi được phần nào, làn da nổi một tầng đỏ rực, Liên Hành đùa nghịch véo mông y, thở hổn hển: "Muốn thì tự làm đi."
Đoàn Tiểu Song chống người trên cơ bụng của hắn, trong cơ thể vừa tê dại vừa ngứa ngáy, chỉ có thể chậm rãi nâng người lên, rồi từ từ ngồi xuống, cửa hậu nuốt nhả dục vọng của Liên Hành, mỗi lần nuốt đến tận cùng, cảm giác trống trải sâu bên trong mới giảm bớt., Đoàn Tiểu Song có cảm giác được lấp đầy.
Trong khoảng trống ý thức tỉnh táo, y chán ghét bản thân thế này khôn cùng, khi dục vọng rút ra khỏi cơ thể lại thở dốc yếu ớt, miệng dưới hấp tấp đuổi theo mút lấy dục vọng thô to.
Đoàn Tiểu Song vừa rơi lệ vừa chuyển động, không biết từ lúc nào tay Liên Hành đã đặt lên eo y, động tác giao hợp càng lúc càng mạnh bạo, Đoàn Tiểu Song bị đụ đến mức rên rỉ thành tiếng, cổ ngửa ra sau, gân xanh gồ lên.
Y ngồi trên háng Liên Hành, gậy thịt của Liên Hành đâm lút cán vào cơ thể y, y chẳng còn sức lực gì, chỉ có thể lắc lư trước sau như trốn việc, đồng thời an ủi dục vọng mình.
Tay Liên Hành trùm lên tay y, ngón tay mang vết chai mơn trớn thứ của y, mang tới từng cơn tê dại cho Đoàn Tiểu Song. Bị kẹp bởi khoái cảm đằng trước đằng sau, Đoàn Tiểu Song nức nở gấp gáp hai tiếng, run eo định bắn.
Liên Hành không cho phép, ngón cái bịt lỗ xuất tinh của y, Đoàn Tiểu Song chỉ có thể nằm rạp trên người hắn, mắt tỏ vẻ cầu xin, óng ánh lệ, hai tay yếu ớt gác trên vai hắn, cửa hậu thít lại nhiệt tình hơn, hòng kẹp cho Liên Hành cũng bắn tinh.
Liên Hành nhìn y chăm chú, dửng dưng nói: "Ngươi nghĩ thế này là làm ta bắn được à?"
Đoàn Tiểu Song gần như sắp bị ép phát điên, toàn thân kiệt sức, trong người nóng ran, dục vọng bị chặn ở lối ra, y nằm gục trên người Liên Hành, hai mắt mất kiểm soát chảy lệ, vẫn cảm thấy hốc mắt khô khốc, như bị lửa thiêu đốt.
Y nói đứt quãng: "Ta, ta không làm được nữa..."
Liên Hành ôm eo y, quay người đè y xuống, nhấc mông y lên, lại đút dục vọng bị tuột ra vào bên trong, hắn nắm cánh mông ra sức chinh phạt, hết phát này đến phát khác, đập âm thanh của Đoàn Tiểu Song thành mảnh vụn, lũ lượt rơi vào vực sâu của tình dục.
Tóc tơ của Đoàn Tiểu Song rối tung, y bò lên chạy trốn, Liên Hành cụp mắt nhìn y, lúc dục vọng sắp tuột ra ngoài, hắn tóm eo y lôi y về, dục vọng thúc vào chỗ sâu, Đoàn Tiểu Song rùng mình, của quý phía trước đã bắn tinh tí tách.
Đoàn Tiểu Song kiệt sức gục xuống, mặt vùi vào gối, chỉ có thể vểnh mông lên bị đụ. Liên Hành cố tình mài một chỗ trong lỗ của y, thoắt nhanh thoắt chậm, kiểm soát cơ thể Đoàn Tiểu Song hoàn toàn, muốn y đau thì sẽ đau, muốn y sung sướng thì y chỉ có thể sung sướng.
Khoái cảm của y bị kéo dài không ngừng, cuối cùng biến thành một kiểu tra tấn.
"Đừng mà! Không, không... không được rồi... ưm ưm a a a, ha, tha cho ta, tha cho ta... ta không làm được nữa!" Đoàn Tiểu Song lúng búng xin tha, xương bả vai run rẩy không ngừng, toàn bộ cơ thể leo lên đỉnh trong thuỷ triều dục vọng.
Trăng sao lặng ngắt, trong sân không có một ai, chỉ có ánh nến đong đưa trong đèn chứng kiến tất cả.
Liên Hành hừ một tiếng, giữ chặt cơ thể Đoàn Tiểu Song, trút tinh dịch vào sâu bên trong, tinh dịch tưới vào điểm nhạy cảm trong cửa hậu của Đoàn Tiểu Song liên tiếp, khiến y khóc nức nở.
Liên Hành vuốt ve phía trước của y, dục vọng mệt lử không bắn tinh, chỉ có thể nhả ra một ít dịch, so với gậy thịt thoả mãn của hắn thì có phần đáng thương.
Hắn tiện đà vuốt ve bụng Đoàn Tiểu Song, tự độc thoại cạnh tai y: "Đến Tương Thành, ở trong phủ ta chuẩn bị cho ngươi, ngày nào cũng phải dạng chân ta bị ta đụ. Không cần mặc quần áo nữa, rắc rối lắm. Lúc ta không ở đó, phía sau cũng phải ngậm trụ ngọc mọi lúc."
Hơi thở của hắn phả lên dái tai Đoàn Tiểu Song, vẻ điên cuồng không giả tạo vụt qua đáy mắt, mặc sức lan rộng như dây leo tẩm độc, khoá Đoàn Tiểu Song vào giữa.
Trước mặt Đoàn Tiểu Song, hắn lột bỏ vẻ tự chủ điềm tĩnh cao quý hoàn hảo mọi khi, chỉ muốn thuần phục người này ở bên mình. Hắn có phần không kiềm chế được nỗi thôi thúc ấy trong nội tâm mình, thậm chí từng nghĩ đến việc thẳng thừng chặt chân y, nhưng nghĩ lại, nếu y tàn phế thật, có lẽ sẽ không hấp dẫn thế nữa.
Rõ ràng thoi thóp một hơi tàn không xinh đẹp như y hiện tại.
Trong lòng nghĩ lung tung như vậy, Liên Hành ôm Đoàn Tiểu Song nằm một chốc, Đoàn Tiểu Song bị hắn ôm mà gần như không phản kháng, ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực hắn, hơi thở dần dần trở nên đều đặn.
Liên Hành cụp mắt là có thể nhìn thấy gương mặt ngủ say của y, hàng mi rất dài và rậm, toàn bộ ướt lệ, từng cụm dính vào nhau, khoé mắt cũng có nước mắt chưa khô. Liên Hành ngắm một lúc, phát hiện ra đó không phải vệt lệ chưa khô, mà y vẫn đang chảy nước mắt không ngừng.
Liên Hành bỗng nhớ đến ba ngày Đoàn Tiểu Song sốt cao hôn mê, hình như y cũng chảy nước mắt không ngừng.
Tuyết linh chi tính hàn chữa được tật mắt, y đòi tuyết linh chi, có phải chính là vì mắt từng bị thương không?
Liên Hành đăm chiêu, ngón tay lau nước mắt của y, cảm thấy đôi mắt đặc biệt thế này mà bị mù thì đáng tiếc quá.
Hắn chỉ cảm thấy tiếc nuối, chứ không định đào sâu, càng không nảy sinh cảm xúc thương xót hay đau lòng.
Đoàn Tiểu Song bỗng mở choàng mắt ra, ánh mắt giao nhau, Liên Hành không tránh khỏi nhìn thấy lệ tích tụ nơi đáy mắt y, ánh mắt long lanh, nhìn mà yêu. Đoàn Tiểu Song hoàn hồn, chớp mắt vài lần, lệ rơi xuống, y vội vàng lau đi, nhưng chẳng mấy chốc đáy mắt lại ướt đẫm.
Đoàn Tiểu Song thấy bẽ mặt, còn bẽ mặt hơn cả bị Liên Hành đè ra. Theo y thấy thì nước mắt biểu hiện cho vô dụng yếu ớt, sau khi nhận ra điều này, y không bao giờ rơi nước mắt nữa, y thà chảy máu chứ không muốn thể hiện sự yếu đuối của mình nữa.
Kết quả, mắt lại bị tật cũ, không chịu được chút kích thích nào. Lần nào y cũng tưởng sẽ chảy cạn nước mắt cả đời, nhưng vẫn mất kiểm soát trào nước mắt, nhưng có nước mắt làm ẩm hốc mắt, cơn nóng thiêu đốt cháy bỏng ấy mới dịu bớt, y cũng thoát được khỏi ác mộng.
Y không ngẩng đầu lên, cho tới khi Liên Hành nâng cằm y, hỏi: "Mắt sao thế?"
Đoàn Tiểu Song dứt khoát nhắm mắt, ho một tiếng, giọng khàn đặc, "... Hồi nhỏ đánh đổ giá nến, sáp nến nhỏ vào mắt."
"Thế à?" Liên Hành nhướn mày, nhận ra y đang nói dối, nhưng không gặng hỏi thêm.
Đoàn Tiểu Song đáp một tiếng, lại dựa vào lòng hắn, mệt mỏi ập tới khiến y choáng váng đầu óc, hình như Liên Hành đã nói gì đó, y tốn công ngước mí mắt lên, nhưng không làm được, cũng chẳng nghe rõ lời Liên Hành nói.
Hình như bỗng nhiên có một sợi lông vũ đáp xuống mí mắt y, cảm giác mềm mại, nhẹ đến mức như không có trọng lượng, thậm chí còn có một hơi ấm áp.
Chẳng mấy chốc sợi lông vũ này đã bay mất, có thể là bị Liên Hành lấy mất.
Nhưng Đoàn Tiểu Song lại được sợi lông vũ này an ủi, nặng nề chìm vào bóng tối.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro