Chương 24: Tỉnh dậy
Năm ấy Diệp Đan Dương rơi xuống vực, Đoàn Tiểu Song dẫn người lần hết địa hình mấy chỗ hẻm núi này, y biết y đang đứng ở đâu, cũng biết bên dưới là gì.
Phần lớn vách đá dốc đứng như đao chém, chiều cao chênh lệch không đồng đều, có vài chỗ nom tẩm thường, được cỏ cây sum suê bao trùm, thực ra đất mềm tơi, không chịu được trọng lượng của một người, nếu bất cẩn bước lên đó thì chỉ có một kết cục tan xương nát thịt.
Dựa vào kinh nghiệm mấy lần xuống vực hồi đó, Đoàn Tiểu Song cố tình chọn khe núi này, nơi này không cao lắm, vách đá gần như dựng đứng, dù cho ngã xuống cũng sẽ không bị đá tảng nhô ra làm bị thương, mà đáy vực là một đầm nước sâu, nối liền với sông ngầm, không thể nào khô cạn.
Dù là vậy, lúc ngả ra sau rơi xuống đột ngột vẫn khiến y sợ hãi, vô thức bám chặt người bên cạnh.
Điều khiến y bất ngờ là, đối phương như đáp lại, năm ngón tay nhúc nhích, kéo y vào lòng mình.
Trên người Đoàn Tiểu Song dính đầy máu của đối phương, trong mũi ngoại trừ mùi máu tanh ra thì chẳng còn gì khác, y mở mắt ra, chỉ kịp nhìn thấy chiếc mặt nạ hình sói bị gió thổi bay, sau đó bèn rơi vào đầm nước.
Tùm!!
Chấn động do thể xác va đập với mặt nước mang tới khiến ý thức Đoàn Tiểu Song mơ hồ, may mà dòng nước lạnh thấu xương gọi lý trí của y về, y quạt hai tay ngoi lên, ngoái đầu nhìn, tướng quân trẻ kia không phản ứng chút nào, hai mắt nhắm nghiền, đang từ từ chìm xuống đáy hồ tối tăm.
Cơ thể hắn toả ra màu máu nhàn nhạt, càng gần vết thương, máu rỉ ra màu càng đậm, nếu lúc đó Đoàn Tiểu Song không quay lại, lúc này cũng sẽ không cứu được hắn.
Y không suy nghĩ, lại bơi về, túm cánh tay hắn gác lên vai mình, dùng toàn bộ sức lực đưa hắn ngoi lên.
Nhưng vóc dáng người này cao hơn y rất nhiều, cơ thể săn chắc, lại mặc áo giáp, Đoàn Tiểu Song bơi cực kỳ tốn sức, còn có xu hướng bị hắn kéo chìm xuống đáy.
Đoàn Tiểu Song bèn trực tiếp lột phăng áo giáp của hắn để giảm bớt trọng lượng, thấy sắc mặt hắn trắng bệch, trong lòng giật mình, bèn sờ lồng ngực của hắn, thế mà chẳng phập phồng chút nào, trong lòng y lại chấn động lần nữa.
Đoàn Tiểu Song nâng cằm hắn, môi xích lại gần, lưỡi tách mở hàmg răng của hắn, truyền cho hắn hai hơi, rồi vừa lôi vừa kéo hắn ngoi lên.
Trước khi Đoàn Tiểu Song ngạt thở, cuối cùng y cũng đưa được hắn lên bờ.
Đoàn Tiểu Song thở hồng hộc, tay run bần bật, túm chặt cứng cánh tay người kia, lôi hắn ra khỏi nước.
Đáy đầm dưới vực này có hình dáng thuôn dài, họ không chìm trong đầm, cũng gần bờ, xung quanh là đá tảng xiêu vẹo thô ráp, Đoàn Tiểu Song trèo lên trước, rồi đưa cả người kia lên bờ, thăm dò hơi thở, phát hiện mặc dù hơi thở yếu ớt, nhưng may mà chứng tỏ người vẫn còn sống.
Đoàn Tiểu Song thở phào nhẹ nhõm, lại lắng nghe nhịp tim đập của hắn, đan chéo hai tay ấn lồng ngực hắn.
Lúc trước người này vẫn luôn đeo mặt nạ che khuất dung mạo thật sự, chỉ để lộ một đoạn cằm, Đoàn Tiểu Song cứ tưởng trên mặt hắn có sẹo hay bớt gì đó, giờ mới phát hiện là không phải.
Bên dưới mặt nạ là một gương mặt trẻ măng, cực kỳ tuấn tú, mặt mày thẳng thắn, đường nét khuôn mặt chưa thoát khỏi vẻ trẻ con của thiếu niên, lại vì bôn ba sa trường nhiều năm nên thấp thoáng vài phần sắc sảo, tổng thể khí chất như tuyết tùng, dù cho đang hôn mê, Đoàn Tiểu Song vẫn cảm nhận được sức sống ấm áp dồi dào trên người hắn.
Trên người Bạch Hạc Hành là nhiều vết đao chém ngang dọc, trong vết nước ướt sũng dưới thân dần có thêm tia máu.
Đoàn Tiểu Song nhìn những vết thương đó, thậm chí không biết phải bắt đầu từ đâu, nhưng y vẫn phân biệt được rõ nặng nhẹ, chỉ do dự chốc lát, vẫn chọn lựa phớt lờ những vết thương ấy, cứu mạng người trước.
Y vẫn bóp má hắn, truyền hơi cho hắn, quá trình này kéo dài rất lâu, cho tới tận khi đối phương đột ngột ho hai tiếng, sau đó nhả ra vài ngụm nước hoà lẫn máu.
Đoàn Tiểu Song tách ra tạo khoảng cách, nhìn hắn lấy lại hơi thở, rồi hít vào xuýt xoa vì đau đớn, Đoàn Tiểu Song biết hắn sẽ không chết, bèn yên tâm, từ từ nằm xuống tảng đá.
Y cũng chẳng còn sức lực gì nữa, chỉ ngắm sao trên trời, bỗng nảy sinh mệt mỏi nặng trĩu.
Đoàn Tiểu Song từ từ nhắm mắt lại, định hồi phục chút sức lực rồi trở dậy bỏ đi, suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, còn chưa phát triển, y đã ngủ thiếp đi.
Thực ra thời gian y ngủ rất ngắn, nhưng ngủ rất sâu, trong lúc ý thức mông lung, y nghe thấy tiếng vó ngựa giòn giã, chắc hẳn là chỉ có một con ngựa, nó lại gần y, ngay sau đó là tiếng bước chân.
Lúc Đoàn Tiểu Song vẫn chưa tỉnh, tiếng bước chân dừng lại bên cạnh y.
Lạch cạch, âm thanh khoá chốt vang lên, cổ y cảm thấy một cơn lạnh toát, khiến y bỗng mở choàng mắt ra.
Liên Hành cụp mắt nhìn y, giọng bình tĩnh khác lạ, "Hư quá."
Dây xích ở đầu bên kia vòng cổ bị hắn nắm trong tay.
Đoàn Tiểu Song như bị sét đánh, nhất thời sững sờ, cơ thể cứng đờ đến mức không thể làm bất cứ phản ứng gì.
Ngón tay lạnh giá của Liên Hành chạm vào má y, chà xát hai phát trên môi y đầy ẩn ý, nói: "Đáng bị phạt."
Đoàn Tiểu Song đập văng tay hắn, khạc nước bọt: "Cút."
Nói đoạn, y bèn vặn người lộn đi, dưới chân đã nghĩ xong nơi đặt chân tiếp theo, nhưng——
Liên Hành siết dây xích trong tay, Đoàn Tiểu Song ở đầu bên kia bèn bị nghẹn cổ, toàn thân ngã lộn ra sau, hai tay bám chặt vòng cổ, bị lôi về bên cạnh Liên Hành.
Sắc mặt y đỏ bừng, hơi thở không vào được cũng không ra được, bị kích thích chảy cả nước mắt, cổ họng bật ra tiếng ằng ặc.
Liên Hành dung mạo tuấn tú, mắt sâu môi mỏng, đứng ở trên cao khiến mặt mày hắn toát ra cảm giác oai nghiêm, đặc biệt rõ ràng lúc hắn không có biểu cảm gì, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Mặt hắn như ngưng đọng một lớp sương giá, nhìn vẻ mặt đau khổ của Đoàn Tiểu Song, cuối cùng hắn cũng nhướn mày, không buông dây xích, mà vươn tay áp vào má Đoàn Tiểu Song, trượt đến cổ y.
"Sao lại chạy trốn?" Hắn hỏi khẽ.
Đoàn Tiểu Song tốn công giãy giụa, hai tay gác lên vai hắn, Liên Hành thấy thế bèn buông dây xích, đang định ôm eo y.
Nhưng không ngờ Đoàn Tiểu Song không định làm vậy, y mượn lực nhảy bật, Liên Hành nhất thời không chú ý, bị y đè xuống tảng đá, hắn không chống cự, ngược lại còn giãn vai lưng, mái tóc đen xoã ra, gương mặt cao quý phản chiếu dưới trăng, toát ra vẻ uể oải và tà khí.
"Ngươi muốn giết ta?"
Đoàn Tiểu Song thở hồng hộc, cùi chỏ tỳ lên cổ hắn, hung ác nói: "Liên Hành! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Ta và ngươi không thù không oán, ngươi lại chà đạp ta như thế, đừng ép ta ra tay!"
Liên Hành lặng lẽ lắng nghe, sau đó nở nụ cười khẽ, biên độ rất nhỏ, trong lúc Đoàn Tiểu Song dần tăng lực tay, hắn giơ tay lên, phớt lờ ánh mắt đe doạ của Đoàn Tiểu Song, đường hoàng gác tay lên eo y, vuốt ve mờ ám.
"Nói thế nào thì chúng ta cũng đã mưa Sở mây Tần mấy đêm, thế mà ngươi lại vô tình thế này." Liên Hành bị kẹp cổ, không hít thở được, nhưng vẫn muốn nói, hắn dừng rất lâu, nói tiếp, "Theo ta quay về, ta có thể bỏ qua chuyện cũ."
Đoàn Tiểu Song bỗng mỉm cười, nói: "Ta chưa bao giờ quay đầu."
Liên Hành thay đổi sắc mặt, lại kéo sợi xích nọ, hai người rất gần nhau, chóp mũi gần như chạm nhau, nhưng chẳng ai nhìn vào mắt nhau được.
Liên Hành nói: "Ngươi mãi mãi không thể thoát khỏi tay ta."
Đoàn Tiểu Song nghiến răng nghiến lợi đấm hắn một phát, ngược lại bị hắn bắt được tay vặn ra sau lưng, đau đến mức mí mắt y giần giật, tay còn lại vô thức rút dao găm từ mé trong bắp chân ra, đâm vào giữa lưng Liên Hành từ đằng sau.
Dao găm đâm vào da thịt không tốn sức như Đoàn Tiểu Song tưởng, có lẽ là do không va phải xương, đến khi Đoàn Tiểu Song rút dao ra, máu đã nhuốm đầy tay y.
Đỏ chói mắt.
Đoàn Tiểu Song giãy thoát khỏi lòng hắn, lại đẩy hắn một phát.
Liên Hành không còn sức lực, bị y dễ dàng đẩy ngã ra sau, mà đằng sau lưng hắn chính là đầm sâu.
Đoàn Tiểu Song cúi đầu nhìn máu trên tay mình, tiếng vang trầm của vật nặng rơi xuống nước vang lên bên tai, y ngẩng đầu nhìn, trong tầm mắt không còn bóng dáng Liên Hành.
Đoàn Tiểu Song tiến lên hai bước, nhìn Liên Hành chìm xuống nước, trên mặt vẫn nở nụ cười nhẹ, như đã bị đông cứng.
Gợn sóng trên mặt nước mở rộng từng vòng một, cuối cùng lan tới mọi sự vật trong tầm mắt, Đoàn Tiểu Song vươn tay ra, nhìn ngón tay mình cũng nổi gợn sóng như nước, y mới bừng tỉnh.
Trời sắp sáng bảnh, hơi lạnh dịu bớt.
Đoàn Tiểu Song run rẩy hà hơi, nhìn quanh hai vòng, mới thấy yên lòng hơn chút ít, dù cho vừa nãy là mơ, nhưng câu nói ấy của Liên Hành đã quanh quẩn bên tai y, khiến trái tim Đoàn Tiểu Song lơ lửng mãi.
Y biết không thể chậm trễ thêm nữa, bèn lập tức đứng dậy tìm lối ra.
Đáy vực là thung lũng ngổn ngang, Đoàn Tiểu Song tìm tòi trong ký ức, chắc là địa hình phía đông dễ đi hơn, bèn quyết định đi sang phía đông, chắc hẳn có thể ra khỏi nơi này trước khi trời sáng.
Đoàn Tiểu Song vừa định bỏ đi, lại như nhớ ra điều gì, y thở dài.
Suýt thì y quên mất, vẫn còn một người nữa ở đáy vực này.
Người đó vẫn chưa tỉnh táo, vẫn nằm ở chỗ cũ như trước, sắc mặt trắng bệch.
Đoàn Tiểu Song ngồi xổm bên cạnh hắn, nhìn vết thương trên tay hắn, y chau mày, lầm bầm: "Ngươi bị thương nặng quá, ta không thể làm gì được."
Y vươn tay sờ trán đối phương, nhưng bị nhiệt độ nóng bỏng làm rụt tay lại, trong lòng sốt ruột hơn vài phần.
Vết thương không được xử lý băng bó, mất máu quá nhiều, ngâm một lần trong đầm nước lạnh, giờ lại bị sốt cao.
Đoàn Tiểu Song bó tay trước việc này, chút y thuật sứt sẹo của y chỉ đủ để tự băng bó vết thương, tình huống hiện tại của người này rõ ràng là không cho phép lạc quan, sống hay chết phải dựa vào việc có chống đỡ được đến khi trời sáng hay không.
Tay chân Đoàn Tiểu Song kiệt sức, ngồi một lúc bên cạnh hắn, ánh mắt nhìn thấy lệnh bài giắt ở thắt lưng hắn, Đoàn Tiểu Song rút nó ra, nhìn thấy mặt chính là hình cờ xí của quân Xích Kỳ nhà họ Bạch, mặt còn lại khắc một chữ "Hạc".
Quân Xích Kỳ là một trong ba cánh quân lớn của Đại Nghi, tướng lĩnh trẻ nổi bật mấy năm nay, trong tên có chữ "Hạc", chỉ có con trai thứ nhà họ Bạch.
Bạch Hạc Hành.
Thế mà Đoàn Tiểu Song lại thấy yên lòng vô cớ, y thả lệnh bài xuống, đứng dậy.
Đã là em trai ruột của chủ soái quân Xích Kỳ, chắc hẳn không tốn bao lâu sẽ có người đến cứu.
Đoàn Tiểu Song đánh dấu ở gần đó, ngoái đầu liếc nhìn hắn lần cuối, bèn quay đầu đi mất.
Áo trên người y sũng nước, còn chưa khô hẳn, quần áo phụ nữ rườm rà, vạt áo rộng thùng thình, khiến y đi lại khó khăn, y bèn cởi luôn ba lớp áo tay rộng bên ngoài ra, mặc nhẹ nhàng ra trận, chờ vào thị trấn thì tính tiếp.
Đoàn Tiểu Song đi nửa canh giờ về phía đông, con dốc thoải đủ cho người đi bộ trong ký ức đã không còn nữa, thay vào đó là đá vụn sạt lở chất đống, bịt kín con đường.
Hai năm trước vùng này từng bị lũ lụt, có lẽ là vì đất tơi nên mới gây ra sạt lở núi.
Lòng Đoàn Tiểu Song lạnh mất một nửa, lại không ngại gian khổ đi vòng sang phía tây, lạnh lòng hoàn toàn.
Đường phía tây không bị sụp, có điều độ dốc gần như dựng đứng, toàn là vách đá, Đoàn Tiểu Song thử trèo lên, có điều hai bên vách đá cao tận ba trượng, quả thật quá khó. Cánh tay Đoàn Tiểu Song bị thương, không thử tiếp lần thứ hai.
Hồn bay phách lạc, y trở về bên Bạch Hạc Hành, nằm xuống, nhìn bình minh lóa mắt xuất hiện ở chân trời, không khỏi nheo mắt.
Bạch Hạc Hành hít thở nặng nề, nhưng chỉ có một hơi này trong thời gian rất dài, Đoàn Tiểu Song phát hiện ra bất thường, bèn cởi áo hắn ra, không cởi được bèn rút dao găm ra cắt, chỉ một lúc sau, Bạch Hạc Hành đã gần như trần trụi.
Vết thương trên người hắn chỗ sâu chỗ nông, bị ngâm nước một lượt, làn da xung quanh vết thương trắng bệch, đã có dấu hiệu nhiễm trùng.
Nghiêm trọng nhất là vết thương sau lưng hắn, Đoàn Tiểu Song chỉ liếc nhìn thôi cũng thấy không nỡ.
Nếu không phải cản mũi tên đó thay y, Bạch Hạc Hành có thể né được nhát đao đánh lén sau lưng này.
Đoàn Tiểu Song dời hắn đến một vách đá lõm vào, để hắn nằm nghiêng mới không bị đè lên vết thương sau lưng, rồi xé áo mình nhúng nước, xử lý đơn giản vết thương.
Có vết thương rất sâu, dính cát và đất, Đoàn Tiểu Song bèn áp sát, thổi nhè nhẹ, thổi bay bụi bẩn ra, thật sự không làm được thì mới dùng khăn ướt lau.
Lúc dùng khăn ướt xử lý vết thương, cơ thể Bạch Hạc Hành vô thức run rẩy, Đoàn Tiểu Song sẽ dừng lại, chờ hắn dịu bớt rồi mới tiếp tục, đến khi xử lý xong vết thương của hắn, Đoàn Tiểu Song cũng vã mồ hôi.
Y xé áo mình thành dải, băng bó vết thương trên người Bạch Hạc Hành.
Đây cũng chỉ là kế tạm thời, để vết thương không đến nỗi nhiễm trùng thối rữa, thung lũng này cỏ cây sum suê, có lẽ có mọc thảo dược dùng được, nhưng Đoàn Tiểu Song không biết phân biệt, cũng không dám dùng bừa bãi, ngộ nhỡ làm phúc phải tội, làm Bạch Hạc Hành chết thì phải làm sao, đến khi người của quân Xích Kỳ tìm tới, y thật sự không có cách nào giải thích được.
Y lại chạy thêm một vòng, nhặt quần áo lúc nãy cởi ra mang về, giặt sạch bên đầm nước, trải lên vách đá, chờ phơi khô.
Thêm một canh giờ nữa trôi qua, máu rỉ ra từ vết thương của Bạch Hạc Hành đã nhuộm đỏ băng gạc, Đoàn Tiểu Song lại thay mới cho hắn.
Trong thời gian đó, Bạch Hạc Hành bị đau đến mức tỉnh dậy một lần, không mở mắt ra nổi, hắn chỉ nhìn thấy một bóng người mơ hồ đi lại cạnh mình, một lúc lại tới gần, mùi trầm hương ấy như có như không.
Hắn rên rỉ hai từ, đầu óc mù mịt, bản thân hắn cũng không biết mình đang nói gì.
Đối phương khựng người, xích lại gần, ghé sát môi hắn để nghe xem hắn nói gì.
Đoàn Tiểu Song vẫn không nghe rõ hắn đang nói gì, chỉ đăm chiêu nhìn chằm chằm vào bờ môi nứt nẻ trắng bợt của hắn, nói: "Có phải ngài khát không?"
Bạch Hạc Hành không trả lời.
Đoàn Tiểu Song đi ra ngoài, hái một chiếc lá trơn nhẵn, đựng ít nước mang vào đút cho hắn, mặc dù phần lớn bị vãi mất.
Đoàn Tiểu Song nhìn vết nước, nghĩ bụng: Ít còn hơn không.
Y vươn tay chạm vào trán Bạch Hạc Hành, cơn sốt còn chưa giảm, y thở dài, "Bạch tướng quân, tôi đã cố gắng hết sức, tiếp theo ngài tự cầu phúc đi."
Trời sáng bảnh, mặt trời ló ra từ phía đông, chắc hẳn là đẹp trời.
Cách một lúc Đoàn Tiểu Song sẽ thăm dò hơi thở của Bạch Hạc Hành, cảm thấy hơi thở của hắn rồi mới ra ngoài ngồi.
Khoảng hai canh giờ sau, thế mà cơn sốt trên người Bạch Hạc Hành lại giảm bớt, Đoàn Tiểu Song không trông nom bên cạnh hắn mọi lúc nữa.
Đoàn Tiểu Song chưa chợp mắt cả đêm, ngủ được một chốc còn mơ thấy ác mộng, lúc này mệt mỏi không chịu nổi, y dựa vào tảng đá ngủ gật.
Nắng ấm áp rọi trên mặt y, mang đến hơi nóng, mí mắt Đoàn Tiểu Song run rẩy, y không chịu được ánh sáng, ngoảnh mặt đi tránh ánh nắng theo phản xạ có điều kiện.
Nhưng may mà chốc lát nghỉ ngơi này giúp tinh thần của y dễ chịu hơn hẳn, lúc đi kiểm tra Bạch Hạc Hành lần nữa, cơn sốt đã giảm gần hết, Đoàn Tiểu Song không khỏi cảm thán, người sống sót trên chiến trường đúng là khác người bình thường, thế mà hắn lại chịu đựng qua được ải này.
Đoàn Tiểu Song mặt mũi lấm lem, mái tóc dài rối tung vào nhau, trên mặt dính cả đất cát và lá vụn, cơ thể đang mệt mỏi không rảnh để ý đến những việc này, giờ lấy lại sức, Đoàn Tiểu Song thật sự khó mà chịu nổi, y dứt khoát gội đầu bên đầm nước, định lát nữa quay lưng ra mặt trời phơi khô.
Y vắt khô tóc, nghe thấy giọng Bạch Hạc Hành, biết hắn đã tỉnh, bèn đi về phía hắn.
Bạch Hạc Hành đang nằm nghiêng, cơ thể cứng đờ, nhúc nhích là đau, hắn cúi đầu nhìn thấy vết thương trên người mình đã được người khác xử lý cơ bản, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì chú ý đến áo giáp và quần áo trên người mình đã bị lột sạch sẽ, đầu óc chậm chạp trắng xóa.
"Ngài tỉnh rồi à?"
Âm thanh vọng tới gọi lý trí của Bạch Hạc Hành quay về, hắn ngoảnh đầu nhìn người nọ, ban đầu ánh mắt rời rạc, hắn nhìn chằm chằm rất lâu, có lẽ là bị hắn nhìn đăm đăm, đối phương đứng im không lại gần nữa.
Mái tóc dài đen nhánh, ướt sũng nhỏ nước, dung mạo đẹp tuyệt trần, không mặc bộ váy phụ nữ màu trắng hồng quen thuộc, mà chỉ mặc lớp áo giữa...
Ánh mắt Bạch Hạc Hành quét qua người đối phương, phát hiện ra điều này, hắn lập tức rời mắt, không nhìn xuống nữa.
Không nhìn điều sai, Bạch Hạc Hành nhủ thầm trong lòng.
Đoàn Tiểu Song thấy hắn nhắm mắt, tưởng vết thương hắn bị nứt, y bèn bước tới, cởi băng gạc cho hắn, đồng thời nói: "Đáng lẽ một canh giờ thay một lần, thấy ngài bớt sốt, tôi bèn định lát nữa quay lại."
Tay Đoàn Tiểu Song vừa nhúng nước đầm lạnh giá mấy lần, lúc này đầu ngón tay vẫn lạnh băng, lúc băng bó khó tránh khỏi lướt qua da thịt Bạch Hạc Hành, khiến hắn mở mắt ra nhìn sang phía này.
Bạch Hạc Hành biết vết thương của mình là do nàng xử lý, việc này không thể chê trách, nhưng tim đập nhanh quá.
Lúc Đoàn Tiểu Song đáp lại ánh mắt của hắn, Bạch Hạc Hành đã rời mắt.
"Kiều phu nhân..." Hắn cố bình tĩnh lên tiếng, "Sao, sao cô lại cởi hết quần áo của ta ra..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro