Chương 29: Bị bắt

Đêm tối. Vầng trăng giấu mình trong tầng mây.

Hơi thở của Đoàn Tiểu Song kẹt trong cổ họng, dây thừng thô ráp quấn vòng trong tay y, thít chặt quá, mài lòng bàn tay y đỏ rực, thậm chí xước cả da.

Y quát to một tiếng, bắp chân kẹp chặt bụng ngựa, roi ngựa giơ cao rồi đáp xuống nhanh chóng, quất phạch vào mông ngựa, ngựa bị đau bèn chạy nhanh hơn, Đoàn Tiểu Song không thể không hạ thấp cơ thể giảm xóc nảy.

Vó ngựa đằng sau kêu cộc cộc, cát sỏi bắn toé, còn một quãng nữa, nhưng Đoàn Tiểu Song lại cảm thấy những tiếng động đòi mạng đó ở ngay bên tai mình.

Y không nên dừng lại nghỉ ngơi.

Không, không. Đáng lẽ y nên đi sớm hơn nữa, y không nên nhất thời mềm lòng nán lại vì Bạch Hạc Hành. Lúc đó Bạch Hạc Hành đã không còn vấn đề gì lớn, mà bây giờ y mới thật sự không còn cách cái chết bao xa nữa.

Đoàn Tiểu Song cắn chặt răng, rủa một tiếng.

Chết tiệt, không phải bảo sẽ không tính sổ sao, kết quả vẫn rũ bỏ y. Thật sự bất cẩn quá, biết rõ Liên Hành có quan hệ khăng khít với quân Xích Kỳ, nhưng vẫn phớt lờ việc ấy hết lần này đến lần khác.

Trong lúc phi nước đại hết cỡ, thế mà Đoàn Tiểu Song còn nhớ được đến cặp mắt ấm áp của Bạch Hạc Hành, y vừa lơ đãng, suýt thì bị hất văng khỏi lưng ngựa lúc rẽ ngoặt gấp, những ảo ảnh trong đầu tan biến trong giây lát.

Cũng tranh thủ cơ hội này, y ngoái đầu vội vã liếc nhìn, có khoảng mười mấy người đuổi theo, trong đó không có bóng dáng Liên Hành.

Không biết tại sao, Đoàn Tiểu Song lại có cảm giác vui sướng.

Cảm giác áp lực trong lòng giảm bớt, tay y vuốt ve bờm ngựa, một bóng đen cực nhanh vụt qua trước mắt, y không nhìn rõ, chỉ nghe thấy một tiếng phụt, nhanh đến mức Đoàn Tiểu Song không kịp nghĩ xem rốt cuộc đó là gì.

Y chỉ nhìn thấy tuấn mã màu nâu giơ vó trước, rít lên đau đớn, sau đó bèn ngã vật xuống!

Đoàn Tiểu Song cũng bị hất xuống, sự việc xảy ra quá nhanh, đầu óc y trắng xoá một giây, lúc nhìn thấy mũi tên cắm ngập vào cổ ngựa, phòng tuyến xây dựng trong lòng bỗng sụp đổ.

Lực bắn ra mũi tên này cực khoẻ, gần như xuyên thủng cổ ngựa, một phát mất mạng, con ngựa này đã tắt thở, nhưng máu chảy ra lại không nhiều.

Nếu chỉ lệch một chút, kẻ bị bắn xuyên cổ chính là y...

Đoàn Tiểu Song chưa hết sợ hãi lùi lại hai bước, ngẩng đầu nhìn về phía đó, bắt gặp một cặp mắt nham hiểm từ đằng xa.

Liên Hành đang nhìn y với vẻ mặt vô cảm, hắn cưỡi một con ngựa ô, dừng trên mỏm núi lưng chừng dốc, nhìn xuống từ trên cao.

Quan sát, cợt nhả, khinh miệt, lãnh đạm và phẫn nộ.

Đoàn Tiểu Song nghẹt thở, hơi thở run rẩy, y vô thức cử động chân, đã có xu hướng quay người, hai tay siết chặt, lùi ra sau liền mấy bước, hai mắt nhìn chằm chằm vào Liên Hành.

Huyệt thái dương của Đoàn Tiểu Song giần giật, ngựa của y đã chết, số phận đêm nay là không chạy thoát được, lẽ nào phải ngồi im chờ chết sao, không, không được, y không thể theo Liên Hành về được nữa, nhưng làm gì được đây, y nên làm gì?

Liên Hành nhếch khoé môi, "Còn không chạy đi?"

Âm thanh không lớn, nhưng Đoàn Tiểu Song nghe rất rõ, y mặc kệ Liên Hành nói thật hay giả, lập tức quay người bỏ chạy.

Y chạy như điên trong đêm tối, gió lạnh cắt qua má y, khiến vành mắt y khó chịu vô cùng, khô không khốc, cảm giác bất lực và tuyệt vọng khi bị sáp nến bịt kín mắt năm đó lại trỗi dậy ùa về sau khi im hơi lặng tiếng nhiều năm trời, hoá thân thành dã thú khổng lồ nuốt chửng y.

Y chạy lảo đảo, bị vấp ngã bèn nhanh chóng bò dậy chạy tiếp, tóc y đã xoã tung từ lâu, bị gió thổi bay phấp phới trong không khí.

Đoàn Tiểu Song không nghe thấy tiếng vó ngựa nữa, lẽ nào chúng không đuổi nữa thật sao, nhưng y lại không thể phân tâm ngoái đầu nhìn được.

Một mũi tên xé toạc bầu trời đêm yên tĩnh, sượt qua sát eo Đoàn Tiểu Song, cắm phập vào thảm cỏ, lông đuôi còn đang rung động, nghĩ cũng biết lực mũi tên này mạnh cỡ nào.

Nhịp tim của Đoàn Tiểu Song gần như ngừng đập, bước chân cũng không khỏi chậm hơn, y mệt quá, cơ bắp nhức mỏi, đầu gối bị thương, một khi chậm dần sẽ không còn sức sải bước nữa.

Mũi tên thứ hai nối tiếp, lần này bắn từ phía bên cạnh, xuyên qua mái tóc đen của Đoàn Tiểu Song, mũi tên cắt đứt vài lọn tóc, kéo da đầu Đoàn Tiểu Song tê rần.

Đoàn Tiểu Song tuyệt vọng nhắm nghiền mắt, trời đất rộng lớn mênh mông, mà kết cục của bản thân y lại hẹp đến mức khó đi qua được.

Y dừng bước, thở hồng hộc, lắng nghe tiếng vó ngựa lại gần thong dong.

Liên Hành có thể gọi là đi dạo nhàn nhã theo y, tay phải cầm trường cung sơn đen, ống đựng tên treo trên yên ngựa, trong đó còn rất nhiều mũi tên.

Hai chân Đoàn Tiểu Song mỏi nhừ, gắng gượng đứng vững, y mệt nhoài đến mức không muốn suy nghĩ về động cơ của Liên Hành, chỉ hỏi: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Liên Hành cưỡi ngựa đi vòng quanh y hai vòng, như không nghe thấy lời y nói, cũng không nhìn y, "Sao không chạy nữa?"

"..." Đoàn Tiểu Song hít thở không đều, ngước mắt lên nhìn hắn, ánh mắt lay động, lần đầu tiên để lộ mối ngờ vực và khó hiểu từ trước đến nay của mình, "Liên Hành, ta không hiểu, tại sao... rốt cuộc ngươi muốn gì?"

Liên Hành đối mặt với y, nghe thấy cũng chỉ thản nhiên rút một mũi tên ra, "Không có gì, chỉ là muốn chơi chết ngươi thôi."

Hắn kéo cung, mũi tên từ giữa lông mày Đoàn Tiểu Song chậm rãi di chuyển xuống cổ y, rồi xuống tim và đầu gối, như do dự ở mấy chỗ này, cuối cùng mũi tên nhắm vào mặt Đoàn Tiểu Song.

Gương mặt đó tái nhơt, nhưng nhan sắc đẹp thật sự, có một vẻ đẹp vỡ vụn mà khô héo, tựa một chiếc bình sứ men trắng, khác biệt là bình sứ khiến người ta ngắm nghía cất giữ, còn y thì khiến người ta nảy sinh ham muốn phá hỏng, không kiểm soát được muốn đập nát y, làm hỏng y.

Đoàn Tiểu Song túa mồ hôi mỏng, tóc dính vào mặt, dính vào làn da trắng ngần mềm mịn, tựa men rạn trên bình sứ, tưởng nứt mà không nứt.

Hơi thở Liên Hành đình trệ, nhất thời không kiềm chế được lửa giận của mình, ngón tay buông ra, mũi tên bay đi!

Cơ thể Đoàn Tiểu Song run lẩy bẩy, nhắm nghiền mắt, nhưng trên mặt không cảm thấy đau đớn chút nào, y muộn màng mở mắt ra, tai phải truyền tới cơn đau dữ dội, từng giọt máu ào ra, men theo vành tai lăn vào trong tai y.

"Trượt rồi." Liên Hành đã kiềm chế lại cảm xúc mất kiểm soát, đáy mắt lấy lại bình tĩnh, than nhẹ tiếc nuối, "Trước nay bản vương bắn tên đều không chuẩn."

Đoàn Tiểu Song chậm chạp hoàn hồn, chớp mắt. Nếu nói lúc nãy không sợ thì là giả, trong giây phút ấy tim y lơ lửng rất cao, mắt bị kích thích đến mức trào lệ, lúc mở mắt ra bị bao trùm bởi một tầng nước óng ánh.

Y vẫn đứng im bất động, trong lòng có một suy đoán lờ mờ.

Liên Hành sẽ không lấy mạng y.

Y cảm nhận được phẫn nộ trào ra xung quanh Liên Hành, vậy nên mới sợ Liên Hành, sợ trường cung vô tình đó, nhưng câu nói ấy của Liên Hành rõ ràng là giả, khoảng cách gần như vậy, dù là người chưa bao giờ chạm vào cung cũng có thể làm một người bị thương dễ dàng, dù không phải chỗ chí mạng, muốn bắn tên vào cơ thể cũng không phải chuyện khó.

Ngược lại, khó nhất là kiểm soát khoảng cách, mũi tên chỉ sượt qua tai, nhưng chỉ cần lệch một chút thôi, hoặc tay hơi run, Đoàn Tiểu Song chắc chắn sẽ chết rất khó coi.

Sau khi nhận ra điều này, Đoàn Tiểu Song nghĩ Liên Hành đúng là đáng sợ, có thể nén xả cảm xúc tự nhiên, vừa ép y không còn đường đi, lại cố tình tra tấn tâm trí y. Y nhìn vào mắt Liên Hành, trong lòng nảy sinh ý muốn rút lui nhỏ bé, y biết Liên Hành không phải tự tin vào tài bắn tên của mình, hắn chỉ là đang chơi như hắn nói thôi, vậy nên bắn trượt hay không có hề gì.

Muốn cược không? Đoàn Tiểu Song tự hỏi thầm.

Chỉ cần đêm nay sống sót được trong tay Liên Hành, bất kể bị đối xử như thế nào, y đều... có thể nhịn được, chỉ cần không chết, thì vẫn còn hy vọng trốn thoát.

Đoàn Tiểu Song từng sống sót trong đường cùng, quanh quẩn ở lằn ranh sống chết, lúc tuyệt vọng cũng từng định chết cho xong, bình tĩnh lại bèn vứt bỏ suy nghĩ này. Ý chí sống sót của y rất mạnh, nếu không thì bao năm nay đã chết cả trăm nghìn lần từ lâu rồi, sau nhiều lần mài giũa, càng khiến y mong mỏi được sống, chán ghét cái chết.

Sống mới có cơ hội xoay chuyển, chết rồi mới đúng là sa vào địa ngục.

Thế mà y lại tiến một bước về phía Liên Hành, thân hình lảo đảo, thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Đoàn Tiểu Song ngẩng đầu lên, để lộ hoàn toàn gương mặt tiều tuỵ của mình, cằm hốc hác, vươn cần cổ tựa bạch ngọc, như có thể bị bẻ gãy dễ dàng.

Ngón cái của Liên Hành chà xát trường cung trong tay, giờ phút này, hắn muốn nắm lấy cổ y hơn.

Đoàn Tiểu Song vươn tay ra chỉ vào ngực mình, nói với hắn: "Nhắm vào đây này."

Y buông thõng tay, im lặng mấp máy môi, "Ta không né." Trước khi nhắm mắt lại, y nhìn thấy Liên Hành rút một mũi tên ra khỏi ống đựng tên.

Cổ họng Liên Hành bật ra một tiếng cười quái dị, khoé mắt giần giật, hai ngón tay giữ đuôi mũi tên, kéo dây cung căng hơn nữa.

Đoàn Tiểu Song luôn có thể khiến hắn bất ngờ, làm những hành động vượt ngoài dự đoán của hắn, nhưng y làm lại hợp lý khác lạ.

Tâm lý của Đoàn Tiểu Song không khó đoán, Liên Hành nheo mắt, dịch đầu mũi tên xuống dưới.

Đúng là hắn không nỡ để y chết, suy cho cùng thì hắn đang có hứng, còn chưa chơi thoả, nhưng không có nghĩa là sẽ không dạy dỗ y. Luyện thú thuần ưng có một bí quyết, ấy chính là phải bắt đối phương nhớ đau, và nhớ rõ rằng đau đớn là do ai gây ra.

Theo đó, ánh mắt của Liên Hành dừng trên mặt Đoàn Tiểu Song, tạm dừng lại, nể tình gương mặt này lúc làm cũng rất thích mắt, hắn nhắm mũi tên vào đầu gối y. Khác với đùi hoặc bắp chân, đầu gối là khớp vô cùng quan trọng, chỉ cần bị thương, cả cái chân sẽ tàn phế. Liên Hành xuất thân quân ngũ, đã từng thấy quá nhiều người bị thương đầu gối, cả đời tàn phế, trở thành một kẻ bỏ đi.

Tàn phế cũng chẳng có gì không tốt, tàn phế thì chẳng bao giờ bỏ chạy được nữa. Liên Hành nghĩ đến đây, máu sôi sùng sục, không khỏi thấy vui sướng, cổ họng thắt lại.

Trường cung tích đầy lực, Liên Hành buông hai ngón tay, mũi tên đó rời cung lao đi, dây cung khôi phục hình dạng ban đầu, phát ra tiếng vang trầm đục.

Đoàn Tiểu Song nghe thấy âm thanh này, lòng chùng xuống không ngừng, khoảng cách quả thật quá gần, gần đến mức không cho phép Đoàn Tiểu Song có suy nghĩ gì, mũi tên đó đã bắn trúng đầu gối y!

Đầu gối bên trái y đau nhói, cơ thể mềm oặt gục xuống, trán lập tức nổi gân xanh.

Chẳng mấy chốc y đã phát hiện ra điều bất thường, mặc dù đầu gối rất đau, nhưng không phải kiểu đau xuất hiện trong tưởng tượng.

Y mở mắt ra nhìn, mũi tên này không bắn thủng xương đầu gối y, không phải lệch, mà là vì mũi tên này không có đầu.

Đoàn Tiểu Song hiếm khi thấy ngơ ngác, y còn chưa kịp phản ứng, bóng dáng Liên Hành đã gần ngay trước mắt, y lập tức co rúm lùi lại, nhưng vẫn không né được cú đạp của Liên Hành.

Đoàn Tiểu Song ngã ngửa ra sau theo lực cú đá, giáng vào người y thật sự không mạnh bao nhiêu, y đã đoán trước được điều gì, quay người định bỏ chạy, Liên Hành đã cúi người xuống, bất thình lình vươn tay ra, túm tóc y kéo mạnh.

"Á!" Đoàn Tiểu Song thét lên, ngã xuống đất bị lôi đến bên chân Liên Hành, da đầu đau từng cơn khiến y ứa nước mắt, lại bị bóp cằm, nâng mặt lên.

Liên Hành không che giấu nữa, "Tưởng bản vương không dám giết ngươi thật à?"

Đoàn Tiểu Song thử tẽ ngón tay hắn, nhìn vào mắt hắn, "Giờ ngươi giết ta cũng không muộn!"

Ngón tay Liên Hành ấn lên môi y, nói: "Bản vương còn chưa chơi đủ mà, vội cái gì."

Đoàn Tiểu Song còn định nói tiếp, Liên Hành không cho y cơ hội này, hai ngón tay hắn vốn đã không có ý tốt, xoa vài cái trên khoé môi Đoàn Tiểu Song, trực tiếp tách mở cánh môi y, cạy răng y, kéo chiếc lưỡi nhỏ nhắn chơi đùa.

Hắn đứng một cách kiêu ngạo, Đoàn Tiểu Song quỳ dưới đất, bị hắn ép ngẩng đầu lên.

Đoàn Tiểu Song không cho hắn toại nguyện, răng cắn ngón tay hắn, đồng thời hai tay đẩy hắn ra.

Liên Hành tặc lưỡi, một tay bóp chặt quai hàm y, ép y há miệng ra, hai ngón tay không còn chướng ngại vật, sục sạo một vòng trong khoang miệng ẩm ướt, nhưng chơi nhiều nhất vẫn là lưỡi, ẩm ướt nhỏ nhắn, màu sắc đỏ tươi, hắn kẹp giữa hai ngón tay lôi kéo, Đoàn Tiểu Song khó chịu thở dốc.

Hắn bôi nước bọt trên ngón tay lên môi Đoàn Tiểu Song, lần thứ hai thì bôi lên yết hầu y.

Đoàn Tiểu Song thở bằng miệng, trợn mắt phẫn nộ nhìn hắn, Liên Hành siết ngón tay, thịt trên má Đoàn Tiểu Song không nhiều, bị hắn bóp thành vết ngón tay, hơi thở cũng gấp gáp hơn rõ rệt.

Hai ngón tay vào sâu hơn, đầu ngón tay ấn lên cuống lưỡi, Đoàn Tiểu Song không nhịn được nôn khan, hai tay bấu cổ tay Liên Hành, run rẩy theo hành động tiến vào của Liên Hành, lông mi của y rất dài, lúc nhìn từ trên xuống có thể nhìn thấy mí mắt y run rẩy, khoé mắt xếch lên cụp xuống, nom ngoan ngoãn vô cùng.

Ngọn lửa trong lòng Liên Hành vơi bớt, lại dấy lên chút gì khác, ngón tay còn lại của hắn vô thức mơn trớn làn da mềm mịn dưới lòng bàn tay, dục vọng bùng lên càng lúc càng rõ ràng.

Hắn bắt đầu dùng tay chọc vào miệng Đoàn Tiểu Song không hề nể tình, khiến y chau mày nôn khan, nước bọt không nuốt được chảy ra bên môi, rất đỗi dâm loạn trong màn đêm.

Đoàn Tiểu Song không chịu nổi nữa, lại vươn tay ra đẩy hắn, nhưng lại chạm phải chỗ gồ lên dưới háng hắn, bèn bất động hoàn toàn.

Liên Hành rút tay về, vẫn bôi lên môi y, ngón tay ướt át dính đầy nước, lau một hai lần không sạch, hắn cợt nhả kéo cổ áo Đoàn Tiểu Song, hơi khom eo, ngón tay luồn vào, nắm đầu vú xoa nắn, bôi hết số nước còn lại lên ngực y.

Đoàn Tiểu Song lắc đầu, cơ thể trốn tránh, lại bị Liên Hành lôi về, tiếp tục đùa nghịch lồng ngực y.

Giọng Đoàn Tiểu Song run rẩy, "Đừng, đừng ở đây..."

Trên con đường đằng xa còn mười mấy người kia đang chờ, khoé mắt Đoàn Tiểu Song liếc thấy bóng người mơ hồ, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, muốn đập đầu vào tảng đá chết tươi.

Vì thế y phân tâm, Liên Hành quay mặt y về, cụp mắt xuống, như đang rất tập trung phác hoạ đường nét khuôn mặt y, lại như xuyên qua y, chẳng nhìn gì cả.

Vành mắt Đoàn Tiểu Song đỏ hoe, nước mắt vẫn luôn tuôn rơi chầm chậm, đây không phải mong muốn của y, nhưng không kiểm soát được, chỉ có thể chẳng nghĩ gì hết.

Liên Hành không định làm bên ngoài, bị người khác nhìn thấy là chuyện nhỏ, chủ yếu là hắn chê ngoài trời quá bẩn, hắn muốn trói Đoàn Tiểu Song về xích trên giường chơi hơn, chơi xong thì bế ra suối nước nóng chơi tiếp, khiến toàn thân trong ngoài người này đều in dấu của mình.

Nhưng nhìn thấy khoé mắt đỏ thắm của y, lại không cầm nổi lòng nhớ đến quá khứ và cơ thể mảnh dẻ trần truồng của Đoàn Tiểu Song, hơi thở Liên Hành nặng nề, lại thay đổi ý kiến.

Liên Hành kéo y về phía mình, tiện đà lột một nửa áo y, hắn đã thấy bộ đồ rách nát này ngứa mắt từ lâu rồi, vốn định xé luôn, nhưng đến lúc đó lại kìm bớt lực, chỉ để y trần trụi nửa bên vai và lồng ngực.

Đêm về khuya, cảnh xuân tràn ra chắn cũng không chắn được, hắn đã động tình, động tác tay càng mang theo ý tứ rõ ràng, xoa nắn nửa bên lồng ngực Đoàn Tiểu Song sưng đỏ, đầu vú ngỏng dậy cứng ngắc.

Đoàn Tiểu Song túm gấu áo hắn, muốn trốn theo phản xạ có điều kiện, lại bị kéo đầu vú lôi vào, đau đớn khiến y không dám nhúc nhích nữa, chỉ ngẩng đầu lên thỉnh cầu, "Đừng ở đây, ta..."

Tay còn lại của Liên Hành bóp cằm y, "Sợ cái gì, chi bằng cho họ nhìn xem ngươi đang có dáng vẻ gì, cho họ tới cùng chơi ngươi." Nói đoạn, thế mà hắn còn xoay người đi về phía đó.

Một đôi tay ngăn cản hành động của hắn, Đoàn Tiểu Song xích lại gần, hai vai sụp xuống, "Đừng, đừng mà, đừng mà..."

Hai mắt Liên Hành tối tăm, nắm cổ y nhấc y lên, bàn tay vòng ra sau gáy y, kéo y về phía háng mình, nói ngắn gọn: "Liếm."

Hắn quay lưng lại với đám người đằng xa, vén vạt áo mình, bao trùm Đoàn Tiểu Song bên trong, rồi cởi quần, lấy dục vọng cứng ngắc từ lâu ra, tỳ lên cánh môi Đoàn Tiểu Song, xấu xa chọc hai phát.

Động tác mang theo ý nghĩa sỉ nhục mãnh liệt khiến Đoàn Tiểu Song khó chịu, ngoảnh đầu trốn tránh, nhưng tay Liên Hành dúi đầu y, y không còn chỗ trốn.

"Đồ ti tiện." Liên Hành vỗ má y, trên mặt không có độ ấm.

Hắn lại bóp cằm Đoàn Tiểu Song, chọc dục vọng cứng ngắc thô to vào miệng y, mang theo sức mạnh không cho phép phản kháng, vừa vào đã bắt đầu thúc thật sâu, không cho Đoàn Tiểu Song chút thời gian thích nghi nào.

Liên Hành thong thả cắm vào, trầm giọng thở dốc: "Ưm..."

Chiếc lưỡi không ngoan đó vẫn luôn chống cự vật khổng lồ trong miệng, lúc cử động không biết liếm phải đâu, khiến Liên Hành hự một tiếng, hắn dúi đầu Đoàn Tiểu Song, ưỡn háng đẩy lên vài phát, quy đầu đè cuống lưỡi thúc vào cổ họng, Đoàn Tiểu Song đột ngột túm chặt hắn, oẹ hai tiếng. Vì thế khoang miệng mềm mại mút sâu dục vọng của hắn, lúc thít chặt lại bèn ôm chặt quy đầu của hắn, như một chiếc miệng nhỏ khoẻ khoắn nhiệt tình mút lỗ tiểu trên đỉnh.

Liên Hành cảm thấy cơ thể nóng ran, đằng trước dục vọng rỉ nước, chảy hết vào miệng Đoàn Tiểu Song. Dục vọng hắn còn một chút nữa chưa cắm vào trong, hắn hơi nhíu mày, bóp quai hàm Đoàn Tiểu Song, bắt đầu ra vào lúc nhanh lúc chậm.

Nước bọt giàn giụa, hai cánh môi của Đoàn Tiểu Song trở nên hồng hào, y chỉ có thể tranh thủ lúc dục vọng Liên Hành rút ra để thở gấp gáp vài hơi, ngay sau đó, dục vọng nóng bỏng lại đút vào cổ họng y.

Không biết là cố tình hay vô ý, Liên Hành đụ miệng y rất chậm, chỗ hai người nối liền nhau có rất nhiều nước, nhưng không tạo ra âm thanh gì, Liên Hành cũng kìm giọng mình, chỉ có thi thoảng bị cổ họng Đoàn Tiểu Song mút không chịu được mới thốt ra một tiếng thở dốc kìm nén, còn Đoàn Tiểu Song thì không có lối phát ra âm thanh, chỉ có thể rên ư ử như mèo.

Liên Hành lắc hông chậm rãi, càng ngày càng đưa dục vọng vào sâu hơn, ngón tay men theo quai hàm y lần xuống, quả nhiên sờ thấy dục vọng cứng ngắc, rãnh sâu dục vọng trong lòng được thoả mãn, bèn dùng mu bàn tay vỗ khuôn mặt đầy dấu ngón tay của Đoàn Tiểu Song, "Ăn sâu thế này, ngon không?"

Đoàn Tiểu Song không thốt nên lời, chỉ có cặp mắt biết nói phủ một tầng nước, ẩn chứa oán hận và không cam lòng, khiến Liên Hành có một ảo giác, thứ chảy ra từ cặp mắt này không phải nước mắt, mà là một thứ thuốc độc.

Như ma xui quỷ khiến, ngón tay hắn chấm lệ ở khoé mắt y liếm thử, không có vị gì, Liên Hành không khỏi thất vọng.

Hắn tập trung lắc hông, đụ gương mặt đáng thương trước mắt, dùng ngón tay bôi hết nước bọt trên cằm y lên mí mắt và má Đoàn Tiểu Song.

"Bẩn quá." Hắn nhận xét, rồi ưỡn eo thúc mạnh, hai tinh hoàn nặng trĩu đập vào cằm Đoàn Tiểu Song, dục vọng được ngậm bởi hai cánh môi chịu đủ giày vò, đỉnh tỳ sâu trong họng, giần giật hai phát, sau đó bắn ra nhiều đợt tinh đậm đặc, hắn không rút dục vọng ra, Đoàn Tiểu Song không nôn ra được, trực tiếp nuốt xuống.

Khi hắn cắm vào lần cuối, Đoàn Tiểu Song phản kháng mãnh liệt, tiếng ho như xuyên qua kẽ hở khắp cơ thể, cổ họng vừa đau vừa rát, lúc bị đổ tinh dịch vào họng, y thử thít quai hàm ép Liên Hành rút dục vọng ra, ngược lại còn bị bóp đau hai má, nước mắt chảy không ngừng được.

Trên mặt y ướt đẫm, đều là dịch cơ thể của hai người, ngay cả lông mi cũng bết thành một nhúm, nom vành mắt đỏ hoe.

Liên Hành nghĩ bụng, đẹp quá, có vết nứt nhưng sẽ không vỡ.

Hắn nhìn gương mặt bị bắt nạt hung ác của Đoàn Tiểu Song, lại cứng ngắc ngay trong miệng y, khiến Đoàn Tiểu Song khiếp đảm lùi lại, Liên Hành vừa lơ đễnh, Đoàn Tiểu Song đã nhả dục vọng của hắn ra, nghiêng người sang một bên ho dữ dội.

Ngựa ô gần như hoà vào màn đêm, Liên Hành không để ý đến nó, nó bèn ăn cỏ bên cạnh, chẳng bao lâu đã đi vòng ra đằng sau Liên Hành, cỏ ở chỗ đó rất tươi tốt.

Dục vọng dưới háng Liên Hành không giảm mà còn tăng, phơi bày lồ lộ trước mắt, Đoàn Tiểu Song ngoảnh mặt đi, tiếp tục ho, hình như cổ họng vẫn còn dính tinh dịch của Liên Hành, hít thở cũng toàn thứ mùi đó.

Y lặng lẽ lùi xa hơn, nhưng Liên Hành khom người, ấn bả vai y hôn môi y.

"Ư..."

Đoàn Tiểu Song dịch ra sau, Liên Hành đuổi theo không tha, lưỡi hắn quấn lấy lưỡi y, khuấy đảo nhịp thở vốn không đều của y càng thêm hỗn loạn.

Nụ hôn của Liên Hành càng lúc càng không có lề lối gì, hắn hôn lên mí mắt, khoé mắt Đoàn Tiểu Song, thè lưỡi liếm nước mắt y chảy ra, rồi hôn dọc xuống môi và cổ y.

Đoàn Tiểu Song hụt hơi, bị Liên Hành cắn yết hầu bèn không nhịn được một tiếng rên rỉ, âm thanh không nhỏ, thậm chí còn làm con ngựa kia giật mình, nhưng bản thân y thì không nhận ra việc này, chỉ cảm thấy mắt khó chịu, trong lòng cũng khó chịu.

Liên Hành ngồi ôm y trong lòng, lồng ngực quay vào nhau, tư thế thân mật khôn cùng khiến Đoàn Tiểu Song kháng cự, y muốn tạo khoảng cách, ngược lại bị ấn lưng, bị ép dâng lên nửa lồng ngực của mình.

Trên vai Đoàn Tiểu Song để lại mấy dấu răng, dấu vết rất sâu, da thịt lõm xuống còn chưa hồi phục, lồng ngực đã chịu tai hoạ ngay lập tức. Liên Hành vùi vào lồng ngực y, trước tiên dùng lòng bàn tay và hổ khẩu nặn thành một bầu vú, vừa xoa vừa nắn, chơi một lúc rồi mới ngậm vào miệng mút, từ đầu vú đến quầng vú đều bị mút đỏ ửng.

Đoàn Tiểu Song cúi đầu nhìn, chỉ thấy được đỉnh đầu của Liên Hành và sống mũi cao của hắn, một nửa lồng ngực mình bị hắn ngậm vào miệng, lưỡi còn trêu chọc đầu vú, nước bọt thấm ướt lồng ngực y, sáng màu suy đồi trong màn đêm.

Y rời mắt, im lặng rơi lệ, lần này cắn môi không phát ra âm thanh.

Rốt cuộc Liên Hành cũng tha cho đầu vú run rẩy của Đoàn Tiểu Song, chẳng thèm nghĩ bèn lột nốt nửa áo bên này của y, vươn tay nắn đầu vú bên đó, cụp mắt so sánh.

"Bị chơi một tí đã to rồi, sao lại dâm thế này?" Hắn vừa nói bằng giọng xấu xa, vừa dùng ngón tay kẹp đầu vú lôi kéo.

Sao mà Đoàn Tiểu Song trả lời hắn được, chỉ có thể làm như không nghe thấy gì hết, nhíu mày chịu đựng giày vò hết lần này đến lần khác.

Nửa lồng ngực của y bị chơi đùa một phen, giờ hơi sưng, như một ngọn đồi nhỏ có độ cong, không rõ ràng lắm, nhưng Đoàn Tiểu Song vẫn liếc nhìn thôi bèn không chịu được bắt đầu thút thít.

Y vốn đã gầy guộc, dù cho dung mạo nữ tính, nhưng lồng ngực bằng phẳng, giờ lại giống gì đó.

Kỹ nam trong hẻm sâu cũng không bị người ta chơi đến thế này.

Liên Hành lại đang cắn y, y giãy giụa được chút lực, đẩy vai hắn, "Đừng làm nữa."

Một cơn gió lạnh ùa tới, toàn thân Đoàn Tiểu Song lạnh toát, co rúm người.

Liên Hành không tiếp tục nữa, chuyển sang cởi quần lót của Đoàn Tiểu Song, tụt nó xuống đầu gối, bàn tay xoa nắn đùi y, cảm giác trơn bóng khiến Liên Hành thích không rời tay.

Ngựa quen đường cũ, hắn tìm đến lối vào cơ thể Đoàn Tiểu Song, nâng cơ thể y lên, không do dự cắm một ngón tay vào, hơi khô, chỉ vào được hai đốt ngón tay đã khó tiến thêm.

Nhưng Liên Hành đã mất kiên nhẫn, dứt khoát rút ngón tay ra, Đoàn Tiểu Song như nhẹ bẫng, vịn vai hắn thở hổn hển.

Dục vọng của hắn dựng đứng đã lâu, quy đầu chảy dịch, gân xanh uốn lượn, đỏ tía như cột trụ, nằm giữa cánh mông trắng nõn của Đoàn Tiểu Song tương phản đặc biệt chói mắt.

Hắn nắm vòng eo thon dẻo dai của Đoàn Tiểu Song, kéo y chặt hơn, tay còn lại luồn xuống dưới, đỡ dục vọng đặt ở lối vào, bôi dịch ở xung quanh cửa huyệt, quy đầu tìm đúng vị trí, bắt đầu đâm vào trong.

Đoàn Tiểu Song ưỡn người né, Liên Hành tét một phát lên mông y, ấn y xuống, miệng nhỏ nuốt quy đầu tròn lẳn vào, cảm giác bên trong tất nhiên Liên Hành biết rõ, vậy nên vừa xâm nhập đã cắm vào trong mấy phần.

Đoàn Tiểu Song đau kinh khủng, chống cánh tay hắn lắc đầu, nước mắt giàn giụa, "Không, không được—— Lấy ra! Lấy ra... A, lấy ra!"

Liên Hành nhìn chằm chằm vào mặt y, bất động, lúc Đoàn Tiểu Song định tóm dục vọng của hắn, hắn trở tay vặn cổ tay y trói sau lưng, kéo thẳng cơ thể y ngồi xuống, dục vọng thô dài trực tiếp chẻ mở lối vào khép chặt, thúc vào sâu bên trong.

"Ngươi có tư cách gì mà đưa ra yêu cầu với ta, hả?"

Liên Hành bóp cổ y, ghìm cứng y trên dục vọng của mình, vòng eo khoẻ khoắn thúc lên.

"A a—— A, ư ư, không được, chết mất! Chết mất... ư ư..."

Bên trong cơ thể Đoàn Tiểu Song co bóp, ngoài cơ thể run rẩy không ngừng, tứ chi co giật ngã vào lòng Liên Hành, hai mắt vô hồn thốt ra tiếng thở dốc, chiếc lưỡi đỏ tươi thè ra ngoài, run nhẹ theo hơi thở.

Y cứ như một con cá bị lột vảy sống, nằm trên thớt muốn chết không được, muốn sống chẳng xong.

Liên Hành làm cơ thể y xóc nảy lên xuống, dục vọng găm chặt vào cái lỗ ẩm ướt, vào càng lúc càng sâu, quy đầu được lớp lớp thịt mềm bên trong bao bọc, lúc rút ra cố hết sức níu kéo, Liên Hành bèn thúc mạnh vào, làm cơ thể Đoàn Tiểu Song ưỡn lên, phát ra tiếng rên khó nhẫn nhịn.

Liên Hành bị y cắn mà họng thít lại, vừa ôm eo y vừa va chạm trong cơ thể y, âm thanh da thịt va đập vang lên khác lạ trong khu rừng yên lặng, Liên Hành ôm y, ấn y xuống nuốt dục vọng của mình, làm cái miệng nhỏ khép chặt đằng sau Đoàn Tiểu Song vừa ướt vừa mềm, mỗi lần thúc vào đều ép ra nước, tiếng nước phùn phụt kích thích màng nhĩ của Đoàn Tiểu Song.

Ý thức của y mơ hồ, lần nào y cũng không muốn đối mặt, nên mặc cho mình bị dục vọng va đập nhếch nhác thế này, dù là vậy, Đoàn Tiểu Song vẫn bị âm thanh giao hợp gọi đầu óc về, khiến y biết tất cả mọi thứ đang trải qua hiện tại không phải một giấc mơ tàn nhẫn, mà là hiện thực còn tàn nhẫn hơn.

Y thở dốc khe khẽ, hoà lẫn một hai tiếng thút thít không rõ ràng.

Liên Hành phả hơi thở tràn đầy tình dục vào dái tai y, kích thích cơ thể y co rúm, "Đụ ra nhiều nước quá."

Hắn vươn tay sờ vào kẽ mông Đoàn Tiểu Song, đút tay vào cái miệng hé mở của y, xâm nhập miệng y bằng tần suất ngang với dục vọng xâm nhập lỗ nhỏ, lúc bên dưới thúc vào thịt mềm nhạy cảm của Đoàn Tiểu Song, đồng tử mắt Đoàn Tiểu Song sẽ co lại, cửa sau cắn chặt dục vọng của Liên Hành, cậu em cô đơn phía trước cũng tiết dịch trước khi xuất tinh, ngay cả miệng cũng bị rút mất sức lực, mặc cho Liên Hành khuấy đảo môi lưỡi y cũng không phản ứng.

Liên Hành ôm y, va mạnh vào điểm nhạy cảm bên trong lỗ của y mấy phát, Đoàn Tiểu Song ngửa đầu, mái tóc mây thõng sau lưng, y yếu ớt nghẹn ngào, tay chân đều co quắp.

"Còn chạy nữa không?" Liên Hành túm eo y, dúi y xuống dục vọng của mình, đồng thời hỏi bằng giọng lạnh nhạt.

"Ư, ư..."

Đoàn Tiểu Song trợn trắng hai mắt, năm ngón tay bấu chặt vai Liên Hành, không trả lời được.

Liên Hành cũng không vội, tiếp tục ra vào gấp gáp, lúc Đoàn Tiểu Song không chịu được hét lên lại cố tình giảm tốc độ chạy nước rút, ngâm dục vọng cứng ngắc nóng bỏng trong lỗ nhỏ đỏ tươi hoàn toàn, làm biên độ nhỏ, mài chỗ thịt mềm không chạm vào được của Đoàn Tiểu Song, khiến Đoàn Tiểu Song thở hổn hển, trong ánh mắt sóng sánh nước, thậm chí bị tình dục thao túng lắc mông trên dục vọng.

Mỗi lần đến lúc này, Liên Hành sẽ ngắm nhìn gương mặt y chăm chú, không hề nể tình rút dục vọng ra, chỉ để lại một quy đầu kẹt lưng chừng ở cửa hang. Đoàn Tiểu Song bị hắn nhử mồi, chờ Đoàn Tiểu Song lấy lại bình tĩnh, hắn lại bắt đầu vòng kích thích mới, như thế mấy lần liền, Đoàn Tiểu Song đã bị giày vò đến mức không phân biệt nổi ngày đêm, há miệng xích lại gần chủ động hôn hắn, răng va phải môi hắn.

Liên Hành lại hỏi, "Còn chạy nữa không?"

Đoàn Tiểu Song vừa gật vừa lắc, gương mặt bị làm cho rối tung rối mù, giăng đầy tình dục, xấu hổ và giận dữ.

Liên Hành đút mình vào, lối vào kẹp chặt gốc dục vọng, bị mở đến trắng bệch, nhưng Đoàn Tiểu Song mãi chẳng nói gì, cổ họng bật ra tiếng nghẹn ngào, mắt lúc trong veo lúc vẩn đục, cuối cùng kiệt sức gục trên vai Liên Hành.

Đoàn Tiểu Song gần hai ngày chưa ăn gì, bị giày vò một trận, lúc này đã cạn kiệt sức lực, Liên Hành không biết nguyên nhân, bèn làm y lên đỉnh, cửa sau chảy nước tí tách, tưới lên dục vọng Liên Hành.

Liên Hành cũng bắn một lần, nán lại trong cơ thể y giây lát bèn cứng ngắc, hắn đè Đoàn Tiểu Song dưới thân, tách hai chân y ra gác lên vai, hạ mình xuống thúc vào trong người y.

Đoàn Tiểu Song rơi vào trạng thái hôn mê, tốn công ngước mí mắt lên, nhìn thấy hai chân mình bị kéo sang hai bên, Liên Hành quần áo ngay ngắn, nhưng dục vọng nóng bỏng khổng lồ dưới thân đang va chạm xông xáo, khác với Đoàn Tiểu Song bẩn thỉu nhếch nhác, hắn có thể gọi là đoan trang quý phái, sắc mặt lãnh đạm, khí chất u ám.

Y ngoảnh mặt đi, cắn hổ khẩu của mình kìm nén tiếng rên rỉ, nhìn lên bầu trời đêm, thế mà chẳng có lấy một vì sao, đêm nay mây đen phủ kín trời, tối tăm đến vậy.

Liên Hành kéo tay y ra, ép y hôn mình, cổ họng Đoàn Tiểu Song rất đau, lưỡi bị hắn mút tê rần, y chọn kết thúc nụ hôn này.

Phát hiện ra cơ thể Đoàn Tiểu Song không cách nào đáp lại được, hai tay Liên Hành ôm lưng y, lần xuống dưới, như đang mò mẫm cái gì, cuối cùng hắn tìm thấy chỗ xương cụt của Đoàn Tiểu Song, đầu tiên hắn dùng gốc bàn tay xoa nắn chậm rãi,từng cơn tê dại truyền khắp toàn thân Đoàn Tiểu Song, cậu em đã bắn một lần của y lại cứng, ngay cả cửa sau cũng hết sức nhạy cảm, bị Liên Hành xâm nhập bèn run rẩy toàn thân.

Đoàn Tiểu Song nhận ra điều gì, bắt đầu giãy giụa, "Đừng chạm vào ta! Ngươi đi đi, đi đi! Ư ư a a a—— Đừng, đừng mà, ư!"

Ngón cái của Liên Hành ấn chặt cứng trên xương cụt của y, mài chính xác ở điểm đó, tay còn lại nắm cằm y, ép y đón nhận ánh mắt của mình.

"Nhìn ta, nói ngươi sai rồi, nói sẽ không bao giờ bỏ chạy nữa."

Hắn không kiềm chế lực, kích thích truyền tới từ xương cụt khiến Đoàn Tiểu Song há to miệng thở hổn hển, trên người không có chỗ nào không chảy nước, tai kêu ù ù, không nghe thấy Liên Hành đang nói gì.

"Ư! Đừng làm nữa! Đừng mà, đừng mà a a——" Y vặn vẹo cơ thể muốn trốn, nhưng từ đầu đến cuối đều không thoát khỏi sự khống chế của Liên Hành, toàn bộ khoái cảm trên người đều bị tập trung ở điểm đằng sau lưng, Liên Hành tìm được nó cũng như nắm thóp được Đoàn Tiểu Song.

Bản năng muốn sống khiến y túm tay Liên Hành, ngậm khớp ngón tay của hắn trong miệng, lắp bắp cầu xin hắn tha cho, cửa sau thít chặt, bọc dục vọng ngang ngược trong thịt mềm.

Liên Hành siết chặt y, thô lỗ ra vào nhiều lần, hắn nhịn ngay trước khi bắn tinh, rút ra ngoài bắn lên mặt kẻ dưới thân mình, "Bẩn thế này, ai còn muốn ngươi nữa?"

Lồng ngực Đoàn Tiểu Song phập phồng dữ dội, hai mắt vô hồn, nằm rất lâu.

Liên Hành nhìn vào mắt y, trong mắt vẫn còn dục vọng phức tạp không thể tan biến.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro