Chương 7: Mỹ Nhân Xuân
Phương Nghiêu vừa nghe, lập tức hỏi: "Không đi? Nghĩa là sao?"
Tên đầy tớ nọ nói: "Chúng tôi đi theo xe ngựa của ông chủ Đoàn đến đài Xuy Tuyết, mà chẳng thấy ai từ xe ngựa bước xuống, nhìn mới biết bên trong trống không. Chúng tôi phát hiện ra bất thường, bèn men theo đường cũ về tìm, nghe ngóng được tin ông chủ Đoàn đã đổi sang xe ngựa khác, ra ngoài thành rồi!"
"Ngoài thành?" Phương Nghiêu nhíu chặt mày, thầm ngờ vực, Đoàn Tiểu Song đã nhận lời gã phải lấy được cách chế hương liệu, không đến đài Xuy Tuyết, ra ngoài thành làm gì?
Lẽ nào Đoàn Tiểu Song còn việc gì giấu gã?
Phương Nghiêu lo sợ bất an, hỏi ngay: "Đội bảo tiêu Hoành Đao xuất phát lúc nào?"
Bên cạnh có kẻ đáp: "Hai canh giờ trước."
"Trên xe vận chuyển thứ gì?"
"Đã lén kiểm tra rồi, đúng là dược liệu."
Phương Nghiêu cười khẩy thành tiếng: "Thật là giả giả là thật, một chút dược liệu vớ vẩn, mà gọi đội bảo tiêu Hoành Đao rời khỏi ta, Đoàn Tiểu Song, ta muốn xem nhà ngươi có bản lĩnh gì!"
Gã vung tay, nói: "Gửi ưng mang thư cho Ba Lão Nhị, canh gác mấy con đường ra khỏi thành, phải cản được người, bất kể sống chết."
"Vâng." Người bên cạnh nhận lệnh quay người đi mất, chưa được bao lâu, một con ưng màu nâu xám xuất hiện trên vòm trời, liệng quanh hai vòng rồi bay xa.
Phương Nghiêu nổi cơn tam bành, lại mở cửa, chẳng buồn nghĩ ngợi đã đạp Lý Xiển một phát.
Lý Xiển vừa nghe rõ những câu đó, ăn một phát đạp, nằm bò dưới đất muốn khóc mà không được, phân bua: "Tôi không biết thật mà!"
Phương Nghiêu lạnh lùng nhìn gã, nói: "Ta cho nhà ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi mà nói dối nửa câu thôi, ta đảm bảo sáng mai thứ đầu tiên cha mẹ ngươi nhìn thấy sẽ là xác ngươi!"
"Tôi, tôi nhất định biết gì nói nấy! Có gì nói nấy!" Lý Xiển xin tha.
Phương Nghiêu: "Ta hỏi ngươi, gần đây Đoàn Tiểu Song có gì bất thường?"
Lý Xiển xám ngoét mặt, môi run rẩy: "Việc này... y, y..." Cảm nhận được ánh mắt chèn ép từ Phương Nghiêu, thái dương gã túa mồ hôi, trong đầu xuất hiện ngày hôm đó gã đến căn nhà cũ Đoàn Tiểu Song ở, Đoàn Tiểu Song ốm yếu ngồi tựa trong ghế, khóe môi và cổ đều có dấu vết rõ ràng.
Trong sự truyền bá tư tưởng lâu dài, Đoàn Tiểu Song có dung mạo y như người mẹ đẻ xuất thân kỹ nữ của y, mặc dù được cảnh cáo là tránh xa y ra, nhưng xuất phát từ tính nết thiếu niên, gã không kiểm soát được ánh mắt của mình.
Lúc Đoàn Tiểu Song đạp Lý Minh Trúc văng xuống bậc thềm, chú ý đến gã, bèn ngẩng đầu mỉm cười với gã, toàn thân Lý Xiển run bắn, cứ như nhìn thấy rắn độc đầy hoa văn xinh đẹp thè lưỡi với mình.
Đoàn Tiểu Song sắc sảo, bén nhọn, như một thanh đao bị chặt đứt rồi lại khôi phục như cũ, vết nứt vẫn còn, nhưng chẳng hề ảnh hưởng đến việc người khác khen đao tốt. Thanh đao này không có bất cứ ràng buộc nào, mà cũng không cần.
Đó là ai mà có thể gây ra vết thương như vậy với Đoàn Tiểu Song, y nom có vẻ không có dục vọng, chẳng chơi bời chốn phong trần, bên cạnh cũng không có cô nương nào thân thiết.
Có thể là một gã đàn ông.
Lúc đó mặc dù tò mò, nhưng Lý Xiển đang cần nhờ Đoàn Tiểu Song, chỉ có thể chôn vùi ngàn mối suy đoán vào trong lòng, giờ bị Phương Nghiêu tra hỏi, bèn trút hết ra một mạch.
Vẻ mặt Phương Nghiêu rất nặng nề, gã cũng nhớ tới hôm qua lúc uống rượu, vết bầm nơi cổ tay Đoàn Tiểu Song chưa tan, có điều bản thân Đoàn Tiểu Song không để ý, tất nhiên gã cũng không hỏi, giờ nghĩ lại đầy rẫy nghi vấn.
Mộc Đạt Lặc đặc biệt yêu thích thiếu niên thiếu nữ mảnh mai xinh đẹp, mười ba mười bốn tuổi là tốt nhất, vì ông ta cho rằng ở lứa tuổi này, bất kể nam nữ, cả cơ thể và tâm hồn đều trong sạch nhất.
Mặc dù tuổi Đoàn Tiểu Song không phù hợp, nhưng nể tình gương mặt đó, Mộc Đạt Lặc cũng sẽ không từ chối.
Phương Nghiêu đi qua đi lại, khoé miệng cụp xuống hai bên, giọng âm u: "Thì ra là vậy."
Trong lúc suy nghĩ xoay chuyển, Phương Nghiêu cho rằng Đoàn Tiểu Song đã ngấm ngầm qua lại với Mộc Đạt Lặc từ trước, nên mới dám chắc chắn sẽ lấy được cách chế hương liệu như thế.
Năm ấy Mộc Đạt Lặc để lại bản thảo của Thuật Hương Ký cho Đoàn Nguyệt Nhi, chứng tỏ quan hệ của hai người này không tầm thường. Phương Nghiêu là hạng thô lỗ mà cũng biết bản thảo của sách ắt ngưng tụ tâm huyết nhiều năm của tác giả, Đoàn Tiểu Song là cáo thành tinh, không thể nào không biết được, mà lại giấu giếm gã, giữ bản thảo trong tay, muốn nắm được thóp gì?
Đêm nay y không đến đài Xuy Tuyết, muốn đi đâu?
Phương Nghiêu siết tay thành nắm, nghĩ bụng, loại thấp hèn này, xưng anh xưng em với ngươi dăm câu, mà tưởng mình là ai đó thật đấy à?
Gã ngoảnh đầu dặn dò: "Cử hai người canh gác sòng bạc Trai Nhạc, ta không tin, chạy đâu cho thoát?"
Gã không tin Đoàn Tiểu Song có lòng quyết đoán dám vứt bỏ mọi thứ mà mình trăm phương ngàn kế giành lấy.
.
Đúng là Đoàn Tiểu Song không nỡ.
Khác với suy đoán của Phương Nghiêu, Đoàn Tiểu Song không rời thành, mà là vào đài Xuy Tuyết, bằng một cách khác.
Nhưng đúng là y muốn tạo ra ảo giác này cho Phương Nghiêu.
Y đã bàn trước với Tam Đào, nhảy xuống xe ngựa giữa đường, đổi quần áo với người hầu đã mua đứt từ trước, thoắt cái đã biến thành thiếu niên tuấn tú mặc trang phục Ba Tư, công khai bước vào đài Xuy Tuyết.
Trang phục Ba Tư lấy màu đỏ vàng làm chủ đạo, Đoàn Tiểu Song hiếm khi mặc màu sắc rực rỡ thế này, làm tôn lên làn da trắng nõn nà. Vạt áo cổ chéo, rìa thêu một chuỗi kim sa, vai và ống tay áo là voan mỏng, chất vải mượt mà, không cần sờ cũng biết là vải cực tốt, eo cài thắt lưng, trên đó thêu hoa văn cổ, xuống dưới là chiếc quần hình dáng đặc biệt, vừa rộng vừa dài, nhưng lại thu hẹp ở mắt cá chân, để chân trần, tổng thể nom rất uyển chuyển.
Y tháo búi tóc, mái tóc dài đen nhánh xoã sau vai, tựa khổng tước xoè đuôi.
Đoàn Tiểu Song bắt chước những người hầu khác, tách vài lọn tóc ra tết thành bím nhỏ, hai bên trái phải buộc ra sau, phần tóc còn lại thì ngoan ngoãn được túm ở giữa.
Còn chưa vào thu, trong không khí đã hơi se lạnh, Đoàn Tiểu Song đi chân trần trên hành lang uốn khúc của đài Xuy Tuyết, người đi ngang qua y bất kể nam nữ đều ăn mặc giống y.
Lời đồn cũng không phải đều là giả, đúng là Mộc Đạt Lặc nuôi rất nhiều thiếu niên thiếu nữ xinh đẹp, lúc đi ngang qua Đoàn Tiểu Song mặc dù không dừng bước, nhưng ánh mắt họ đều nán lại trên người y, Đoàn Tiểu Song cảm nhận được ánh mắt quan sát không có ác ý đó, chỉ là tò mò đơn thuần.
Đoàn Tiểu Song đoán là vì họ đều quen biết nhau, nhìn thấy một gương mặt lạ lẫm như mình, tất nhiên sẽ cảm thấy tò mò.
Nhưng sự thật thì không phải vậy.
Có một thiếu nữ đột nhiên dừng bước, chân chuyển hướng tới gần, đi song song với y, trong tay thiếu nữ còn bưng khay bạc, trong đó đặt một đĩa nho.
Thiếu nữ hỏi: "Huynh là ai? Thấy lạ mặt, người ngoài trà trộn vào phải không."
Đoàn Tiểu Song không giấu giếm nói: "Sao lại nhận ra được?"
Thiếu nữ nói: "Trong ngày có gần trăm người đủ bề ngoài, huynh đúng là rất đẹp, trà trộn vào rất dễ dàng, nhưng có một điểm, huynh không thể nguỵ trang được."
Đoàn Tiểu Song không khỏi tò mò, "Là gì?"
Thiếu nữ mím môi cười, nói: "Huynh không ngửi thấy à? Trong không khí có một mùi thơm."
Còn chưa vào đài Xuy Tuyết, Đoàn Tiểu Song đã chú ý đến điều này. Mùi thơm này giống hương hoa, nhưng không đua mình khoe sắc như hương hoa thông thường, ngược lại thoang thoảng kéo dài, hoà lẫn trong không khí, vừa ngửi được bèn cảm thấy hương thơm quanh quẩn ở mũi, cố tình ngửi thì lại không phát hiện ra, phập phồng cùng hơi thở, mùi thơm này đã ngấm vào phổi, chỉ cảm thấy toàn thân dễ chịu, mà không biết nguyên nhân là gì.
Đài Xuy Tuyết có Bách Hoa Viên, nhưng không phải mùa trăm hoa đua nở, suốt dọc đường cũng không đặt lư hương, thậm chí thắt lưng người hầu còn không đeo túi thơm, nhưng mùi hương này mãi không tan biến.
Ánh mắt của Đoàn Tiểu Song dừng lại trên gương mặt thiếu nữ nọ, đường nét khuôn mặt nàng rất lanh lợi, có một cặp mắt hạnh, môi tô son, chắc không quá mười lăm tuổi, còn kém Tam Đào hai tuổi.
Phát hiện ra ánh mắt của Đoàn Tiểu Song, thiếu nữ hơi ngoảnh mặt, Đoàn Tiểu Song nói: "Là mùi hương trên người các cô."
Thiếu nữ gật đầu, hỏi ngược: "Huynh đến đây làm gì?"
"Đến tìm Mộc Đạt Lặc, trả cho ông ấy một thứ."
"Huynh quen biết chủ nhân nhà ta ư?"
Đoàn Tiểu Song ngẫm nghĩ, nói: "Coi là vậy."
Rõ ràng thiếu nữ nọ không tin, cho rằng y đang nói dối, nàng bảo: "Ta có thể chuyển hộ huynh."
"Không được." Đoàn Tiểu Song lắc đầu, "Ta phải đích thân giao cho ông ấy."
Thiếu nữ dẩu môi: "Tối nay có khách quý tới, có thể huynh không gặp được ông ấy đâu, chỉ có thể chờ sau khi yến tiệc kết thúc thôi."
Đoàn Tiểu Song thầm tính thời gian, không biết khi nào bên Phương Nghiêu sẽ phát hiện ra, y không thể đợi được, bèn từ chối: "Ta không đợi được."
"Gấp thế à?" Thiếu nữ hơi ngạc nhiên, hàng lông mày mảnh nhíu lại, như ra quyết định, "Được thôi, thế thì chỉ có thể dùng cách này, huynh cầm nho, thay thế thân phận của ta đến yến tiệc."
Đoàn Tiểu Song không nghĩ nhiều vậy, y chỉ cần nhân dịp này làm quen với Mộc Đạt Lặc là tốt nhất, dù không thể thì cũng không có tổn thất gì đối với y.
Ban đầu, y chưa bao giờ nghĩ đến việc có thể lấy được cách chế hương liệu thật, đó cũng không phải mục đích của y.
Đêm nay trăng rất đẹp, thích hợp để mời tiệc, cũng hợp để đặt bẫy.
Đoàn Tiểu Song vừa lơ đễnh, khay bạc đã đặt lên tay y, y nghe thấy thiếu nữ nọ dặn dò: "Nho này phải đưa cho khách quý ngồi ở ghế chủ toạ, huynh dâng lên xong là có thể lui về bên Mộc Đạt Lặc, rồi tìm cơ hội giao đồ cho ông ấy."
Khách quý ngồi ở ghế chủ toạ?
Mộc Đạt Lặc làm chủ mở tiệc ở đài Xuy Tuyết, đã vô cùng to tát, khách ngồi ở ghế chủ toạ, chắc hẳn thân phận rất cao quý, Phong Tân có nhân vật như thế sao?
Đoàn Tiểu Song đang ngẫm nghĩ, mí mắt giần giật, vội vàng bóp chết suy nghĩ đó.
Không thể là Liên Hành được, theo thời gian, hắn đã trở thành khâu mấu chốt của Đoàn Tiểu Song, đang trên đường rời Phong Tân, nếu không có sự cố gì thì sẽ gặp phải thổ phỉ chặn đường.
Thổ phỉ ào ra, chính là nhận được chỉ thị của Phương Nghiêu, canh giữ ở mấy tuyến đường ra khỏi thành, chuẩn bị chặn đường "Đoàn Tiểu Song".
Trong xe ngựa bị chặn đường là ai đều không quan trọng nữa, đến lúc đâm lao phải theo lao, trong xung đột, đao kiếm không có mắt, chết mất mấy người là chuyện hết sức bình thường. Trong mắt kẻ liều lĩnh không có nhân nghĩa đạo đức, tất nhiên sẽ không có con cháu hoàng gia, dù biết được thân phận thật sự của người bị cướp thì cũng sẽ làm cho trót.
Yến vương Liên Hành gặp phải thổ phỉ ở vùng Mẫn Châu, chuyện này ắt sẽ dấy lên sóng to gió lớn, triều đình giáng tội, mấy ai mà chịu được?
Một khi ván đã đóng thuyền, Đoàn Tiểu Song sẽ loan tin Phương Nghiêu và thổ phỉ Mẫn Châu ngầm cấu kết khắp Đại Nghi, đến lúc đó có khối người phủi sạch quan hệ với Phương Nghiêu, chẳng thiếu gì một mình y.
Chương Tề Phàm đứng mũi chịu sào, để tự bảo vệ mình, ắt phải dốc hết sức quét sạch thổ phỉ Mẫn Châu, đến lúc đó, Mẫn Châu trời yên biển lặng, ai cũng có thể làm thương nhân buôn bán, Đoàn Tiểu Song cũng có thể phân chia việc làm ăn của Phương Nghiêu, cùng lắm không ai tiếp nhận, trong tay y cũng coi như kế thừa di nguyện của đại ca mình.
Đoàn Tiểu Song tự cho là đã làm một việc tốt, cũng tự cho rằng tất cả đều không có sơ sót gì. Kẻ cấu kết với thổ phỉ là Phương Nghiêu, đây là sự thật chắc chắn, triều đình cũng chỉ muốn một kết quả thôi, Chương Tề Phàm chỉ ước gì kết thúc vụ án cho mau.
Còn bức thư thăm dò Yến vương với Chương Tề Phàm ấy, Đoàn Tiểu Song cũng đang cược, cược Chương Tề Phàm sẽ che chở y.
Mười ba thành Mẫn Châu, Phong Tân đứng đầu, Chương Tề Phàm cần một nhân vật như Phương Nghiêu.
Phương Nghiêu trở thành mục tiêu công kích chung, Chương Tề Phàm không làm gì được, mà muốn xoá sạch mọi việc làm của Đoàn Tiểu Song trong chuyện này, đối với ông ta mà nói, không khó.
Huống hồ, ông ta có thể trực tiếp nắm thóp Đoàn Tiểu Song, càng tự do hơn là hợp tác với Phương Nghiêu.
Đoàn Tiểu Song không thích nghĩ quá phức tạp, y dám cá cược, chỉ có thể chứng tỏ rằng y nắm chắc đến chín phần mười, còn về một phần còn lại, đối với Đoàn Tiểu Song trước đây mà nói, là phó mặc theo ý trời.
Nhưng bây giờ, có một cái tên cụ thể hơn – Liên Hành.
Nghĩ đến đây, y lại gọi thiếu nữ nọ sắp đi mất, hỏi: "Vị khách quý đó, trông như thế nào?"
Thiếu nữ nọ nói: "Ta không theo hầu bên cạnh, nhìn không rõ lắm, chỉ biết là một người đàn ông thôi."
Đoàn Tiểu Song trầm ngâm giây lát, vẫn quyết định đích thân đi xem thử, y quay người đi được hai bước, phát hiện ra mình đã quên không hỏi tên thiếu nữ này, ngoái đầu lại, đối phương đã không còn ở chỗ cũ nữa.
Y đi theo người hầu đến bàn tiệc, có một tốp người hầu khác ăn mặc hoa lệ tiếp nhận hoa quả điểm tâm trong tay họ, lần lượt đưa tới bàn khách, Đoàn Tiểu Song thở phào nhẹ nhõm, lùi ra sau, đứng trong góc cúi đầu xuống, trên mặt chẳng có chút biểu cảm nào.
Trên bàn tiệc nâng ly cụng chén mấy bận, Đoàn Tiểu Song nghe không rõ, chỉ thi thoảng vọng tới vài tiếng cười của Mộc Đạt Lặc.
Lúc này trăng rằm giữa trời, đã rất gần thời gian Đoàn Tiểu Song dự đoán, trong lòng y khó tránh khỏi hơi sốt ruột.
Trước mặt có một cặp người hầu một nam một nữ, mỗi người cầm một bình ngọc bích, khúc múa trên đài cao vừa dừng, họ bèn chuẩn bị đi dâng rượu, Đoàn Tiểu Song đã tiến lên một bước, nhận lấy bình ngọc bích trước mặt người hầu nam, nói khẽ: "Để ta đi."
Vừa dứt lời, người hầu nữ bên cạnh vẫn nhìn thẳng đã bước lên bậc thềm trước một bước, Đoàn Tiểu Song tụt hậu ba bước, đi lên theo.
Mấy lượt dâng rượu đầu đều là bên nữ làm trước, rót rượu cho khách ngồi ở ghế tối cao.
Đoàn Tiểu Song cúi đầu, ánh mắt nhìn ngọc trai trên vạt váy của người hầu trước mặt, sau đó chuyển hướng, tranh thủ lúc này, y nhìn thấy khách quý ngồi ở ghế chủ toạ.
Chỉ nhìn thoáng qua.
Bước chân của y rất vững, tay cũng rất vững, thế nhưng rượu trong bình ngọc bích lại cuộn trào như sóng cả.
Y quỳ một chân xuống, rót rượu cho Mộc Đạt Lặc, nghiêng cổ tay, dâng lên một chén rượu.
Mộc Đạt Lặc nhìn thấy mặt y, động tác cứng đờ, một tia ngạc nhiên vụt qua trong cặp mắt xanh lục.
"Ngươi..."
Người đàn ông trên ghế chủ toạ bỗng hỏi: "Mộc Đạt Lặc, đây là rượu gì?"
Mộc Đạt Lặc đáp: "Rượu này, tên là Mỹ Nhân Xuân (Rượu mỹ nhân, xuân nghĩa là rượu)." Nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi người Đoàn Tiểu Song.
"Ồ?" Hình như người đàn ông nọ bật cười, "Đã tên như vậy, tại sao không phải mỹ nhân rót rượu?"
Mộc Đạt Lặc cười khà khà, đáp: "Đài Xuy Tuyết có ba trăm nam nữ, nói về dung mạo đều là thượng hạng, ta có thể xếp thứ tự tốt xấu cho mùi hương, nhưng không thể chọn ra một giai nhân tuyệt sắc thật sự từ ba trăm mỹ nhân này, chỉ vì ba trăm người này đều có ưu điểm riêng, có vẻ đẹp riêng."
Ông ta cầm chén đong đưa, "Yến vương điện hạ đến mà mãi không lên tiếng, kẻ hèn này vô cùng khiếp sợ, tưởng vương gia không hài lòng với bữa tiệc này, thì ra là cho rằng mỹ nhân không đẹp."
Ánh mắt Liên Hành lướt qua những kẻ trên đài như chuồn chuồn chạm nước, nói: "Đẹp thì đẹp đấy, nhưng không hoàn hảo."
Mộc Đạt Lặc là người cởi mở, nghe thế bèn nói: "Vương gia quả là khe khắt quá, có lẽ thiên hạ này sẽ chẳng ai có được một câu khen ngợi của vương gia mất."
Liên Hành không đáp, hắn uống hết rượu trong chén, giọng ngậm cười: "Sao lại không?"
Mộc Đạt Lặc thay đổi tư thế ngồi, nâng tay chỉ khắp đài Xuy Tuyết, nói: "Thế thì mời người vương gia ưng ý lên rót rượu!"
Mộc Đạt Lặc ngả người về phía trước, ánh mắt nhìn khắp đã trông thấy ba chữ viết bằng nước lưu lại trên bàn —— Tin tức của Đoàn Tiểu Song đã truyền đạt đến nơi, y cúi đầu đứng dậy, chậm rãi lùi ra sau.
Mái tóc dài buộc sau lưng y buông rủ bên cổ vì động tác cong người của y, ngón tay cầm bình ngọc bích của y siết cực mạnh, đến mức mu bàn tay nổi gân xanh, nhưng động tác lại rất nhẹ và chậm rãi.
Liên Hành xuất hiện ở đây, quấy rối cảm xúc của y, vì thế mà kế hoạch y tưởng tượng cũng thay đổi.
Đoàn Tiểu Song bèn định quay người bỏ đi, không do dự gì.
Tất nhiên Liên Hành nhận ra điều này, ánh mắt chiếu sau lưng Đoàn Tiểu Song, trầm giọng nói: "Ta muốn y."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro