Chương 10.
Chương 10: Đóa hoa hồng bị héo.
Hôm nay cậu về nhà thật sớm để tránh mặt hắn, cậu muốn ở lại nhưng sợ phải chạm mặt với hắn, thà trốn tránh để được nhìn hắn mỗi ngày còn hơn gặp một lần rồi mãi mãi chia xa.
"Cậu Dịch...cậu xuống dùng bữa đi..." - Quản Gia gõ nhẹ cửa phòng rồi gọi cậu, cậu dặn bà đừng nói với hắn là cậu ở đây nhờ bà tuyệt đối giữ bí mật. Bà thấy làm vậy không tốt nhưng không dám nói gì thêm, bọn họ làm cái gì phải chịu khổ như vậy chứ.
Cậu khẽ mở cửa một lượt nhìn xung quanh. Hắn có lẽ hiện tại vẫn chưa trở về nhưng không ai nói một chút nữa hắn không trở về, cậu sợ lúc hắn trở về sẽ nhìn thấy cậu. Cậu nhờ bà mang thức ăn lên phòng, rồi trực tiếp dùng bữa bên trong. Từ khi hắn trở về cậu luôn ở trong phòng một bước cũng không rời khỏi.
Mỗi tối cậu thường đứng ở ban công thật lâu cũng chỉ để chờ hắn trở về. Nếu hôm đó cả đếm hắn không về thì cậu mất ngủ, bởi vì khi nhìn thấy thân ảnh của hắn bình an trở về cậu mới an lòng mà đi ngủ.
Buổi tối hơn mười giờ hơn cậu vẫn còn thức. Bình thường vào giờ này thất cả mọi người đều đã đi ngủ nhưng hôm nay không biết tại sao căn biệt thự vẫn còn phá lệ sáng rực. Cậu xuống lầu hỏi lại quản gia mới biết hắn vẫn chưa trở về.
Buổi chiều cậu cố về sớm hơn bình thường, cậu lại đi đường khác vòng sang công ty hắn. Đứng ở một góc khuất đợi để nhìn thấy hắn. Nhìn thật lâu đến hơn sáu giờ không thấy hắn cậu thật vọng trở về.
Vậy hắn đi đâu chứ? Bình thường hắn về trễ cũng không trễ đến mức này.
Mười một giờ phía dưới nhà vang lên tiếng xe, có lẽ hắn trở về rồi. Đứng từ cửa sổ cậu âm thầm quan sát dáng người to lớn uy nghiêm mang theo một chút thả lỏng lười nhác của hắn, có lẽ hắn đang say từng ở bên cạnh hắn cậu nhìn ra được.
Phân cách.
Hắn xiêu xiêu vẹo vẹo trở về phòng, y phục cũng chưa kịp thay ra hắn đã ngã người xuống so pha sau đó lấy ảnh cậu ra ngắm. Dù gì ngày mai cũng không có đi làm có nhìn mãi cũng chẳng sao. Hắn nhớ cậu, mặc dù nhìn qua ảnh nhưng cũng khiến hắn vơi đi một phần nổi nhớ.
Trong ảnh cậu cười thật vui vẻ, cười đến sáng lạng. Đến khi nào nụ cười này mới dành cho hắn.
"Tỉ...em nói đi, em đang ở đâu?" - Một giọt nước mắt rơi xuống chạm khẽ vào tắm ảnh của cậu. Hắn luôn cố tỏ ra mình rất mạnh mẽ nhưng lại âm thầm mà khóc khi không có ai bên cạnh. Người đan ông cũng có lúc yếu đuối cần người bên cạnh, hắn cũng không ngoại lệ. Hắn là con người hắn cũng biết yêu, biết nhớ, biết đau khổ. Vậy tại sao cậu không hiểu cho hắn.
Hắn nhớ cậu, rất nhớ cậu. Tâm trí hắn lúc nào cũng tràn ngập hình ảnh của cậu. Hắn phải làm sao, làm sao bậy giờ? Tim hắn giống như bị người khác xé nát vậy, đau đớn, đau tận tâm can.
Hôm sau.
Năm giờ sáng cậu đã rời khỏi nhà, hôm nay là chủ nhật đồng nghĩa với việc hắn sẽ ở nhà vậy nên cậu mới rời đi. Một phần bởi vì ở trong phòng thật lâu rất khó chịu, còn có cậu muốn trở về nhà cũ dọn dẹp một chút. Hắn mua lại cho cậu căn nhà kia thật tâm cậu có chút biết ơn hắn.
Khi đến nơi cậu đã thấy một đóa hoa hồng có phần hơi khô héo đặt trước cửa. Ôm nó vào lòng cậu mở cửa bước vào trong, đóa hoa chỉ vừa mới héo đi, chắc là được đặt ở đó vào buổi tối, có thể là hắn tặng đi. Không hiểu tại sao trong lòng cậu lại hạnh phúc. Lắc đầu với suy nghĩ của mình cậu hận hắn, là hận hắn.
Tuy nói vậy nhưng cậu không nhịn được cẩn thận xem xét thật kỹ đóa hoa. Thật tiếc nếu cậu đến sớm một chút có lẽ nó dã không khô héo giống như bây giờ rồi.
Bên trong còn kèm theo một lá thư nhỏ được nhét cẩn thận vào giữa những bông hồng. Mở ra xem, đúng như vậy là của hắn, cậu vẫn nhớ rõ nét chữ như rồng như phượng của hắn. Cậu phải nhớ rõ mà là cậu không quên được, nét chữ hay bất cứ thứ gì của người đàn ông này đều đã khảm sâu vào tâm trí cậu.
'Tỉ...cái này tặng cho em, anh xin lỗi........' - Chỉ có những dòng chữ như vạy nhưng nó được lặp lại nhiều lần chiếm chọn một nữa phần giấy. Mấy từ cuối cùng có chút mờ nhạt giống như bị nước rơi vào. Nước mắt, hắn khóc, hắn đã khóc vì cậu.
"A Tỉ...cháu trở về sao?" - Bên ngoài vang lên mấy tiếng gõ cửa, câu nhanh chóng chạy đến mở cửa. Là bác năm người hàng sớm khá thân thích của cậu. "Bác vào đi...." - Nhà rất lâu không có ai ở bụi bám không ít, cậu ngại ngùng phủi phủi mấy cái cho bà ngồi.
"Cháu về hơi muộn đi..buổi tối có một người con trai ở đây chờ cháu rất lâu, đến hơn mười giờ bác vẫn còn thấy hắn ngồi ở đó...." - Cậu có hơi giật mình, hắn từng ngồi ở đó đên tận mười giờ, vậy buổi tối hắn về muộn cũng là vì việc này.
"Vậy...đóa hoa hồng kia...." - Tuy cậu đoán chính mươi mấy phần trăm là do hắn tặng, câu nói trong lá thư kia cũng đủ chứng minh rồi nhưng cậu vẫn cố hỏi lại. Bác năm kia có lẽ đang nhớ lại một lúc sau mới gật đầu.
"A Tỉ...con trở về rồi sẽ ở đây luôn sao?" - Cậu trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu, cậu không có dự định trở lại đây. Cậu sẽ ở nhà kia của hắn, trước mắt là giấu hắn đến khi hắn biết thì tính tiếp. Nhưng mà việc trở lại căn nhà này cậu hơi đắng đo, cậu đã từng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫy là như thế năm từ duy nhất 'Cậu không muốn xa hắn'.
"Cháu chỉ về đây dọn dẹp...." - Bác Năm kia gật đầu một cái, cùng cậu nói chuyện một lúc rồi trở về. Cậu tranh thủ bắt tay vào dọn dẹp, thật lâu không ở nhìn nó quả thật rất bẩn.
Mỉm cười nhìn thành quả cậu cảm thấy mình rất tài giỏi. Bước đến chiếc bàn nhỏ mở cái gương lúc nãy nhìn thấy được trong lúc dọn dẹp.
Bên trong là một bìa sách cũ bên trên có mấy từ 'Đừng đánh mất những gì mình đang có' nhưng nó lại khiến cậu trầm ngâm đây là bìa sách lần đầu tiên cậu nhận được và có phải nó đang muốn nhắc nhở cậu.
Hết Chương 10.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro