Chương 39.
Chương 39: Ngã.
Cậu đứng ở góc khuất cầu thang, câu hỏi hắn vừa nói cậu hoàn toàn nghe rõ, nó lập đi lập lại trong đầu cậu. 'Vì cái gì mang tình yêu của hắn ra thách thức' 'vì cái gì' chính cậu cũng muốn biết điều đó. Vì tương lai của bọn họ, vì hạnh phúc của bọn họ. Không phải bây giờ bọn họ đang rất tốt hay sao? Không phải bây giờ bọn họ đang rất hạnh phúc hay sao?
Vì cái gì cậu lại làm như vậy? Công bằng cậu muốn cho cô ta sự công bằng. Hay cậu không tin tưởng bản thân của thể giữ được hắn nên muốn thử. "Khải...em xin lỗi." - Cậu nhỏ giọng nói, ánh mắt dán chặt vào người đàn ông đang đứng quay lưng với mình.
"Thiên, vì cái gì lại làm như vậy?"
- Hắn biết, hắn biết rõ cậu đang đứng phía sau mình, tại sao cậu không lên tiếng, tại sao cậu không đến xin lỗi hắn. Hay cậu nghĩ bản thân cậu không có làm sai. "Khải...anh còn giận không?" - Cậu đứng phía sau hắn, nhỏ giọng lên tiếng.
"Giận? Em hỏi tôi có tức giận hay không? Em nghĩ xem, em nghĩ xem tôi có giận hay không?" - Hắn xoay người bàn tay siếc chặt bã vai cậu. Bã vai bị siếc đến đau đớn nhưng cậu không phản kháng chỉ đứng yên nhìn hắn.
"Tại sao?" - Hắn ôm chặt cậu, giống như chỉ một phút nữa là cậu rời đi, rời xa hắn mãi mãi. Cậu vẫn giữ nguyên như vậy, im lặng không đáp lại cũng không ôm hắn. Nước mắt chảy ra, chảy thật nhiều phần áo trước ngực hắn cũng bị cậu khóc cho ướt đẫm.
"Khải...chờ một chút được không?"
- Cuối cùng cậu cũng mở miệng, giọng nói trầm ấm ngọt ngào. Cậu nhìn hắn mỉm cười, ngược lại hắn không vui vẻ gì xoay người bước đi. "Thiên, anh chỉ yêu em." - Cậu nghe xong ngẩng người hạnh phúc, cậu thật sự rât vui vẻ.
Từ phía sau cô ta nhìn thấy tất cả trong lòng càng thêm tức giận. Tại sao, cô nghĩ như thế chia rẻ bọn họ như vậy tại sao không được? Cô không thể thua, không thể thua, Dịch Dương Thiên Tỉ cô hận cậu.
Phân cách.
Phòng ăn hôm nay không giống hôm qua, tuy có mặt đầy đủ ba người nhưng không khí có phần ngột ngạt. Không ai nói với anh câu nào, cô ta gắp thức ăn cho hắn liền bị hắn ném hết ra cửa sổ. Hắn không mở miệng nói chuyện với cậu nhưng vẫn gắp thức ăn cho cậu như bình thường.
"Tôi no rồi." - Hắn đứng dậy đặt đũa xuống rồi đi lên lầu. Cậu cũng không có hứng thú ăn tiếp nên cũng đứng dậy rời đi. "Dịch Dương Thiên Tỉ."
- Cậu hoảng hốt xoay người, cô ta chưa bao giờ gọi thẳng tên cậu như vậy cả, từ trước đến giờ đều rất khách sáo. "Hoa Tiểu thư gọi tôi có việc gì sao?" - Tuy hoảng hốt nhưng cậu vẫn không biểu hiện ra ngoài, cứ giữ y một bộ mặt lạnh nhạt.
"Tại sao? Tại sao Vương Tuấn Khải chỉ yêu cậu? Cậu nhận lời thách đầu của tôi vậy tại sao buổi tối lại đi nói như vậy với Khải." - Cô ta gào lên lời nói bi thương đến mức khiến người ta động lòng. Cậu sững sờ, tuy cô ta đối với cậu căm ghét khinh bỉ nhưng cô ta vẫn chưa bao giờ bọc lộ ra ngoài,vẫn mãi giữ biểu tình cao ngạo, hôm nay vì cái gì lại thay đổi như vậy.
"Cậu tại sao không trả lời." - Giọng nói lần này có chút thay đổi nhưng vẫn tràn ngập bi thương, chỉ thiếu nước mắt cô ta sẽ khiến cho những người khác nghĩ chính bản thân cô ta là người bị hại chứ không phải là cậu.
"Vì tôi cảm thấy tôi sai rồi, tôi không nên đáp ứng với cô không nên mang tình yêu của Khải ra thách thức. Hoa tiểu thư mong cô hiểu cho tôi, cô là người đến sau." - Cậu càng nói đáy mắt cô ta càng hiện rõ bi thương cùng xen lẫn tức giận.
"Cậu câm miệng." - Cô ta tức giận bước đến xô mạnh cậu khiến cậu đau đớn ngã xuống sàn. Cậu cảm thấy vùng bụng mình co thắc đau đớn dữ tợn, tay bất giác ôm chặt vùng bụng.
"A...đau quá..." - Cậu lớn tiếng rên lên, đau quá, thật sự rất đau. Bảo bối của cậu, bảo bối của bọn họ.
"Thiên...." - Hắn từ trên lâu chạy xuống đỡ cậu dậy. "Gọi bác sĩ, mau."
- Hắn lớn tiếng gào lên ôm cậu lên ghế so pha. Cậu siếc chặt tay hắn mặt mũi đau đến trắng bệt, hắn cũng siếc chặt tay cậu lo lắng biểu hiện rõ trên khuôn mặt.
"Thiếu gia, bác sĩ đến rồi." - Vị bác sĩ hơi đứng tuổi gấp gáp chạy vào, không chừng chừ lập tức khám cho cậu. "Chết tiệt" - Hắn tức giận đấm mạnh lên tường, vết thương chưa lành lại tiếp tục rỉ máu. Quản gia đứng một bên nhìn mà lo lắng, muốn bước đến giúp hắn nhưng không dám.
"Lâu như vậy...." - Hắn sốt ruột nhìn vào trong, tâm can hắn giống có hàng trăm con kiến đang bò, khó chịu phi thường khó chịu. "Thiếu gia đừng nóng." - Quản gia không nhịn được cuối cùng cũng lên tiếng, giống rất giống, lúc trước khi phu nhân mang thai cũng gặp chuyện tương tự và lão gia cũng lo lắng như thế. Ông cứ nghĩ mọi chuyện lúc trước đang tái diễn lại.
"Mẹ nói....." - Hắn không kiềm chế được muốn mở cửa vào trong nhưng bị đám vệ sĩ chặn lại. Hắn tức giận đánh bay bọn họ, hai tên vệ sĩ đau đớn ngã xuống sàn. "Thiếu ga đừng sốt ruột, ngài có nóng cũng không làm được gì." - Ông bước đến ngăn hắn lại nếu để tiếp tục hắn có lẽ sẽ đánh chết bọn họ.
"Cút...." - Hắn vươn tay lên muốn đánh ông, đòn đánh vừa hạ xuống đến gần mặt thì bị giọng nói ở bên trong làm cho ngưng lại. "Khải....." - Nghe thấy tiếng nói có phần yếu ớt của cậu hắn liền chạy vào trong, ôm chặt lấy cậu.
"Thiếu phu nhân đã ổn rồi, cái thai không có gì nhưng đừng để chuyện như vậy xảy ra nữa nếu không....."
- Ông còn chưa dứt lời hắn đã phất tay đuổi khách. Quản gia cũng lui ra tiễn vị bác sĩ.
"Em xin lỗi...."
Hết Chương 39.
Hiu hiu hiu mấy cô thích bảo bảo là con trai hay con gái vại????
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro