Chương 57.
Chương 57: Ác mộng.
Hắn thất thần nằm nhìn cậu trai trong ngực ngủ say, hắn cũng đắn đo không biết nên làm thế nào. Trực tiếp giết cô ta hắn cảm thấy không thõa mãn còn tiếp cận cô ta để cô ta yêu mình hắn lại cảm thấy không tốt, nói trắng ra hắn sợ cậu buồn, sợ cậu tổn thương.
"Khải, Khải..." - Hắn còn đang mơ màng đột nhiên nghe tiếng gọi nhỏ nhắn yếu ớt của cậu liền nhanh trong hồi tỉnh. Cậu chưa thức vậy chắc chắn là mơ rồi, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhăn lại vẻ mặt đau khổ hắn liền không kiềm được đau lòng, Thiên Tỉ của lại lại mơ thấy ác mộng.
Hôm qua cũng vậy, buổi tối cậu mơ hồ nói thứ gì đó chẳng rõ ràng, hôm nay lại tiếp tục thêm một lần nữa. "Thiên, tỉnh dậy, Thiên." - Hắn ôm lấy cậu hơi lay lay người gọi cậu tỉnh dậy. Thiên Tỉ hơi mơ màng dần dần thoát khỏi giấc mộng, mở lớn mắt. "Khải, Khải."
- Cậu ôm chặt hắn, cả thân thể nhỏ bé rung lên liên hồi.
"Thiên, làm sao vậy? Em mơ thấy gì rồi? Thiên." - Hắn nhìn thân thể nhỏ nhắn không đang ngừng run rẩy trong ngực mình mà đau lòng. "Khải, em...đừng bỏ em." - Cậu ngẩng mặt cầu khuẩn nói một câu, thật ra sau khi sinh xong cậu dần cảm thấy nhạy cảm, chỉ một số ảnh hưởng nhỏ nhắn từ bên ngoài buổi tối nhất định sẽ gặp ác mộng.
"Thiên, anh không rời em. Đừng khóc anh đau lắm." - Hắn càng thêm ôm chặt cậu giống như muốn khảm cậu vào lòng. Hắn hứa hắn sẽ dùng cả tính mạng để hứa, cả đợi này hắn sẽ bảo hộ thật tốt cho cậu, bảo hộ thật tốt cho Thiên Tuấn, nhất định một bước không rời.
"Khải, em sợ lắm, em mơ thấy...mơ thấy anh cùng người khác rời đi. Đừng bỏ rơi em, được không, Khải?"
- Cậu ngước nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn lời nói càng thêm cầu khuẩn, hắn cảm thấy trái tim cùng lòng ngực thắc lại, siếc chặt đau lắm, rất đau.
"Thiên, anh không bỏ em, nhất định sẽ không bỏ em. Nếu em không rời anh nhất định sẽ không buông nhưng nếu như em rời anh nhất định sẽ níu."
- Lời nói hắn chắc chắn đánh mạnh vào tim cậu, tâm trạng dao động cực độ, cậu hạng phúc, quá mức hạnh phúc, bây giờ chính lúc này cậu cảm nhận được cậu là người hạnh phúc nhất thế gian.
"Em tin anh." - Cậu mỉm cười, nước mắt hạnh phúc nơi khóe mắt rơi xuống. Hắn ôn nhu cẩn thận hôn lên từng giọt nước mắt của cậu, hắn sẽ không để cậu khóc thêm một lần nào nữa. "Thiên mau ngủ đi, anh ôm em nhất định sẽ không gặp ác mộng nữa."
- Hắn dìu cậu nằm xuống, cẩn thận ôm cậu vào lòng ngực. Hắn ôm chặt ví cậu giống như bảo bối mà hảo hảo bảo vệ.
"Anh cũng ngủ đi." - Cậu vùi mặt vào ngực hắn an lòng nhắm mắt, chỉ cần được ngủ trong lòng hắn, cậu sẽ cảm thấy bản thân rất an toàn, hắn sẽ bảo vệ thật tốt cho cậu, bảo vệ tất cả cho cậu. "Thiên Tỉ, thật xin lỗi anh sẽ không để cho bất cứ thứ gì ngăn cản tình cảm của chúng ta. Người phụ nữ kia anh sẽ xử lý thật tốt."
Anh tự mình bồi một câu sau đó ôm cậu chìm vào giấc ngủ. Băng Lãnh dù cô ta có cao siêu bao nhiêu hắn nhất định cũng sẽ giết chết cô ta. Cô ta hãm hại bảo bối của hắn khiến hắn hiểu lầm bảo bối của hắn, cô ta sẽ phải trả giá, trả giá thật đắt.
Phân cách.
Vẫn như thường lệ hắn luôn là người tỉnh dậy trước. Cẩn thận đắp lại chăn cho cậu, hắn quấn lên người một chiếc áo choàng rồi bước ra ngoài.
"Vỹ, cậu làm giúp tôi một việc." - Hắn bắt chéo chân nhìn người trạc tuổi mình đang ngồi hướng đối diện.
"Vương Tuấn Khải cậu đang nhờ tôi giúp sao?" - Người kia ngạc nhiên nói lớn, hắn nhíu mày khó chịu, lâu rồi không gặp tên này vẫn y như vậy.
"Tôi đang nghiêm túc." - Hắn trầm giọng nói rõ ràng từng chữ một, Hạ Vỹ nhíu mày bộ mặt chính xác là hắn thật sự nghiêm túc. "Được, cậu nói đi."
- Anh dựa lưng vào ghế tao nhã hướng hắn mở miệng, Vương Tuấn Khải hơi im lặng khiến không khí trầm xuống.
"Hoa Vũ cậu đã kiểm soát được cô ta chưa?" - Hạ Vỹ thấy hắn mãi không mở miệng đánh bất đắc dĩ mở miệng nói trước. Mấy tuần trước anh biết được hắn đưa một số người đến khu nhà phía tây thành phố, bản thân tò mò anh liền cho người điều tra và biết được hắn đưa người đến đó để bắt một cô gái, còn thú vị hơn nữa khi cô gái kia chính là vị hôn thê của hắn.
"Muốn giết chết Băng Lãnh trước hết phải bắt đầu từ chị cô ta." - Hắn nhếch khóe môi nói một cậu, Hạ Vỹ hơi ngẩng người, Băng Lãnh cái tên này hắn cảm thấy có chút quen thuộc.
"Rốt cuộc cậu muốn nhờ tôi làm cái gì?" - Hạ Vỹ lo suy nghĩ về cái vấn đề mà hắn mới nói ra lại quên mất nguyên nhân bản thân bị lôi đến đây, vốn anh đang cùng Tuấn Huân ấm áp ôm nhau ngủ lại bị tên này phá đám.
"Mượn của cậu năm sát thủ." - Hạ Vỹ đột nhiên cười lớn, thật sự lớn đến mức những người bên ngoài có thể nghe được. Hắn rất nhanh phản ứng ném mạnh cái gối về hướng anh.
"Câm miệng, bảo bối và con trai ông đang ngủ." - Nghe hắn nói vậy, Hạ Vỹ lập tức không cam tâm ngậm miệng.
"Trọng sắc khinh...à mượn để làm gì."
- Nhìn gương mặt hơi nổi sát khí của hắn Hạ Vỹ đành ngậm ngùi đổi chủ đề. "Người của cậu không phải rất nhiều sao?" - Hắn không đáp lại chỉ khinh bỉ nhìn anh, thật sự tên này có bệnh, là bệnh đãng trí.
"Tôi rửa tay gác kiếm rồi, cậu bị ngốc sao?"
Hết Chương 57.
63 chương là hết nha~~~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro