Chương 61.


Chương 61: Đụng đến người của ta tự tìm đương chết.

Bức tường bị hắn mạnh mẽ đấm vào hiện lên vết nứt nhỏ. Vương Tuấn Khải tức giận chẳng ai có thể ngăn lại được cả. Hắn một đường bước ra ngoài, ánh mắt dáng chặt vào vị trí màu đỏ trên mặt dây truyền.

Ám vệ lập tức đi theo nhưng chẳng ai dám đến gần hắn. Gã vẫn chưa ra khỏi được biệt thư, thời gian đủ cho gã thoát ra ngoài nhưng gã không thể, nơi này chẳng khác gì lồng kính.

Gã lo sợ kéo cậu chạy khắp nơi trong biệt thự, nó giống như mê cung cũng giống như lồng kính căn bản gã không thể nào thoát ra được. Lối lúc nãy bọn họ đi vào cũng đã biến mất không giấu vết, bọn họ vào được bên trong chắc chắn do hắn sắp xếp trước.

"Vương Tuấn Khải, Vương Tuấn Khải." - Gã như điên như dại liền tục lập lại tên hắn, bàn tay siếc chặt cổ tau mảnh khảnh của cậu. Cậu lo lắng liên tục nhìn vào sợ dây truyền hắn tặng hôm trước, hiện tại nó đang phát sáng, rất sáng. Cậu sợ gã nhìn thấy bàn tay nhỏ bé cầm chắc mặt dây.

"A..." -  Trong lúc cậu còn miên man suy nghĩ gã đột nhiên gào lên một tiếng, bàn tay cầm súng gần như đứt lìa, cậu một bên nhìn thấy sợ đến phát khóc. "Đưa thiếu phu nhân vào trong." - Năm ám vệ mượn từ Hạ Vỹ lập tức hiểu ý đi đến bảo hộ cậu.

"Khải...Khải..." - Cậu được cứu khỏi liền khổ sở chạy đến ôm chặt hắn, thân thể nhỏ bé run rẩy. "Thiên, vào trong đi, đừng sợ." - Hắn hôn nhẹ lên vành tay cậu, thì thầm mấy câu. Cậu nghe xong gần như lấy lại một chút bình tĩnh gật nhẹ đầu theo ám vệ vào trong. "Khải đừng...đừng..." - Cậu muốn nói hắn đừng giết người nhưng căn bản chẳng thốt ra được.

"Ngoan." - Hắn nở một nụ cười trấn an cậu, bản thân mặc dù rất sợ nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn đi vào trong.

"Thế nào sao không chạy tiếp?" - Hắn tiến về phía trước một bước cao ngạo nhìn gã đang đau đớn nằm trên mặt đất. "Mày...Ahhh....." - Gã hét lớn câm hận nhìn hắn, bàn tay bị thương lại bị hắn đạp lên đau đến thấu xương.

"Chạy tiếp đi, tao cho mày chạy." - Hắn nhấn mạnh mũi chân, nhếch mép nhìn bàn tay đứt lìa, máu từ bàn tay bị đứt chảy ra nằm bê bết trên mặt đất. Gã đau đớn lăn qua lăn lại trên mặt đất, Vương Tuấn Khải hắn quá mức tàn ác. 

"Mày...chó chết." - Gã mạnh miệng mắng hắn nhưng chẳng khiến tâm tính hắn dao động. Ý cười tàn nhẫn trên khóe mắt càng đậm, hắn nâng súng bạc bắn thêm một phát vào cánh tay bên kia. "Chạy tiếp đi a." - Hắn liên tục bóp còi súng, tay chân gã ta gần như bị phế, mau bê bết trên mặt đất.

Máu nhượm vào thảm cỏ xanh vừa mi mị vừa đáng sợ. Vương Tuấn Khải giống như đã hoàn toàn mất bình tĩnh trở thành con người khác.

Ám vệ một bên đứng nhìn mà đổ mồ hôi lạnh, đến bây giờ bọn họ mới chứng khiến được cái gọi là tàn độc của Vương Tử - Vương Tuấn Khải.

"Ta cho ngươi đi gặp người yêu có được không? Hai đứa bây dám đụng vào người của tao, để hôm nay tao cho mày thấy, mày với nó chết thảm như thế nào." - Hắn nói rồi xoay người rời đi, ám vệ ở phía sau lôi gã đang tứ chi bị phế về hướng tầng hầm.

Gã vừa bị ném xuống sàn, ánh mắt bi thương cùng câm hận nhìn về phía hắn. Băng Lãnh, người gã yêu đang bị một đám đàn ông cưỡng hiếp.
"Vương Tuấn Khải...thả cô ấy ra." - Gã hét lớn, gã càng dùng lực nhào đến cô ta, máu từ miệng vết thương trào ra tạo thành một đường dài. Hắn càng nhìn càng thỏa mãn, ánh mắt tàn độc đáng sợ.

"Không được động đến cô ấy, không được..." - Gã muốn ôm cô ta, bảo vệ cô ta nhưng căn bản tay chân đều không động được. Băng Lãnh sợ hãi thân thể nhào về phía gã. Hắn liếc mắt về những người đàn ông kia, bọn họ liền dừng lại không ngăn cản cô ta.

"Vương Tuấn Khải, mày thật không có tính người." - Gã bất lực nhìn Băng Lãnh đang cực lực ôm lấy mình, bản thân muốn ôm cô ta vào lòng nhưng không thể làm được gì. "Cứu em, Cầu cứu em." - Cô ta sửng sốt, tay chân của gã đều không thể cử động, rốt cuộc Vương Tuấn Khải đã làm gì gã.

"Vương Tuấn Khải, anh...anh làm gì anh ấy." - Hắn nghe cô ta nói mà khóe môi cười lạnh, giả tạo, cô ta diễn kịch thật tốt. "Cô diễn rất tốt, vậy tiếp tục đi đang lúc tôi muốn xem." - Hắn vắt chéo chân, bàn tay thon dài mân mê cây súng màu bạc.

Hắn hơi liếc mắt ám vệ lập tức lấy một chậu nước tạt vào người gã. "A...."
- Gã hét lớn, tiếng gầm khinh khủng đến thê lương vang khắp tầng hầng rộng lớn. Vương Tuấn Khải nhếch khóe môi ý cười trào phúng. "Dừng lại...Vương Tuấn Khải dừng lại..." - Cô ta bò đến chân hắn cầu xin, nhưng bắt gập ánh mắt âm trầm của hắn liền ngưng động, Vương Tuấn Khải thật sự rất đáng sợ.

Cô khinh thường hắn ta rồi, hắn che giấu thật giỏi, cô không ngờ được hắn lại cường giả độc ác đến như vậy.

"Đụng đến người của tôi các người chỉ có đường chết." - Hắn nhếch khóe môi khuôn mặt khinh thường. Một đám ngu ngốc, thật không biết lựa người để chọc. "Vui quả nhỉ?" - Hạ Vỹ đẩy cánh cửa tầng hầng tiêu soái bước vào. Anh hơi liếc mắt nhìn người đàn ông cùng cô gái đang bị đánh trên sàn nhà trên miêng mỉm cười.

"Vợ của cậu đang rất sợ hãi đấy, Huân Huân đang nói chuyện với cậu ấy."
- Hắn lập tức xoay người sang nhìn anh, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên vẻ đau lòng. "Em ấy sợ?" - Hắn hỏi lại lần nữa, Hạ Vỹ chắt nịch gật đầu. Hắn trên so pha đứng dậy ném mạnh ly rượu về hướng gã và cô ta rồi nhanh chóng rời đi.

Cũng chẳng biết có cố ý hay không ly rượu kia vô tình đập trúng vào đầu cô ta, máu tươi liền chảy xuống.

"Thiên, Thiên..." - Cậu đang cùng Tuấn Huân nói chuyện thì nghe thấy tiếng gọi của hắn, cả thân thể như thoát khỏi sợ hãi chạy đến hướng hắn. Nhìn thấy thân thể nhỏ bé chạy vào lòng mình tầm tình hắn ổn dịnh lại đôi chút. "Sợ lắm sao? Anh xin lỗi." - Cậu cực lực lắc đầu, mặt nhỏ vùi sâu vào ngực hắn.

"Cậu ấy bị thương." - Tuấn Huân đứng dậy đi đến phía hắn, trên môi nở nụ cười ôn nhu trầm tĩnh. Hắn nhíu mày cẩn thận quan sát thân thể cậu. "Đau lắm không? Anh xin lỗi." - Lần thứ hai hắn nói lại từ xin lỗi, nụ cười trên khóe môi Tuấn Huân càng thêm dịu dàng. Thuần phục được quỷ cũng chỉ mình cậu, Thiên Tỉ.

"Khải, em không sao. Người kia...người kia..." - Cậu lắp bắp ánh mắt có hơi do dự. Cậu biết tính cách của hắn, người kia chắc chắn vẫn còn sống chứ. "Em muốn hỏi gì thì hỏi đi, anh trả lời hết." - Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên môi cậu, Tuân Huân lẳng lặng ra ngoài nhường lại không gian riêng cho họ.

"Đừng giết họ được không?" - Hắn hơi chần chừ nhưng rồi cũng gật đầu đáp ứng. Chỉ cần Thiên Tỉ muốn hắn đều sẽ làm hết.

"Cảm ơn anh."

Hết Chương 61.

Chương này dài hơn bình thường một chút đó. Hehe 3 chương nữa là hết rồi các cô cho tui tí sao đi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro