Chương 63.


Chương 63: Vương Tử Phu Nhân.

Hắn hơi hơi ngẩng ra, cậu là đang nói thật hay đang nói để hắn không quan tâm nữa. Mỗi ngày chẳng phải hắn luôn nói ở bên cạnh cậu mãi hay sao, vì cái gì buổi tối lại mơ thấy mất hắn. "Thiên, em đừng nghĩ lung tung."
- Hắn kéo cậu nằm xuống, ngó lơ cái chủ đề không có thật kia.

"Ngày mai chúng ta đi du lịch." - Cậu ở lòng ngực hắn nâng cao khóe môi, hắn lại bực bội rồi. Vốn dĩ cậu không muốn nói hắn biết vẫn là vì việc này. Thật ra cậu cũng rất thắc mắc, vì cái gì giấc mơ kia cứ đeo bám cậu mãi như vậy. Cậu biết nó chỉ là giấc mơ lại rất giống thật nhưng cậu biết hắn có chết cũng không bỏ rơi cậu.

Phân cách.

Sáng hôm sau mấy người bọn họ thức dậy thật sớm để chuẩn bị cho chuyến đi. Nói vậy nhưng thật ra cũng chẳng làm gì nhiều chỉ là thay y phục và mang theo vài thứ cần thiết.

"Tuấn Tuấn của baba thật đáng yêu."
- Cậu ôm Thiên Tuấn mỉm mỉm cười, bộ y phục này thật sự quá mức khả ái.
"Là anh chọn đó." - Hắn bước đến cầm lấy lỗ tai nhỏ nhắn trên bộ y phục kéo kéo. "Đáng yêu quá rồi." - Tuấn Huân cũng đi lại góp vui, ánh mắt thích thú nhìn bộ y phục.

"Đây là mèo sao?" - Hạ Vỹ từ xa đi đến, cũng bị thu hút bởi bộ y phục kia. Ánh mắt của anh không giống họ, nó mang ý tứ tò mò thắc mắc. "Là hổ đó anh bị ngốc sao?" - Tuấn Huân xoay người cốc nhẹ lên đầu anh, Vỹ ồ lên một tiếng khuôn mặt giống như đã hiểu chuyện.

"Đi thôi." - Hắn bế bảo bối lên sau đó nắm tay cậu đi ra ngoài, bỏ mặc hai người kia. "Khải, lại đi Hy Lạp sao?"
- Cậu ngẩng mặt hỏi hắn, cả thân thể nhỏ bé tựa thật sát vào người hắn để mặc hắn ôm đi. "Không phải, đi một nơi đẹp hơn nhiều." - Hắn xoay người đặt lên đỉnh đầu cậu một nụ hôn.

"Vậy đi đâu?" - Chẳng biết cậu thích được hắn ôm như vậy hay quá mức ỷ lại vào hắn, mặc kệ mọi người đang nhìn cậu một mực dựa vào người hắn.

"Không cho em biết." - Cậu mỉm cười nụ cười chứ đựng đầy ý ôn nhu. "Lại nữa rồi, anh chỉ giỏi khi dễ em thôi."
- Cậu bĩu bĩu môi biểu tình vui vẻ cùng ủy khuất. Hắn cười càng thêm sảng khoái, khả ái thật sự cậu còn khả ái hơn cả Tuấn Tuấn.

"Anh còn giỏi cái khác nữa." - Hắn tà mị thì thầm vào tai cậu, hơi độc ác liếm nhẹ. Nhìn thân thể cậu theo như ý muốn run lên, hắn lần nữa mỉm cười. "Xấu....ưm.." - Cậu vừa ngẩng mặt định mắng hắn nhưng lại bị hắn cúi đầu hôn xuống. Cảm nhận được môi mỏng lành lạnh của hắn ma sát, cả thân thể cậu run lên từng đợt.

"Xấu xa, xấu xa..." - Cậu xấu hổ bỏ chạy, hắn nhìn theo bóng lưng ngượng ngùng gấp gáp của cậu ý cười trên môi càng thêm đậm. "Baba ngượng ngùng rồi kia Tuấn Tuấn, thấy baba đáng yêu hay không?" - Hắn cúi người sóng mũi cao vút cọ cọ vào mũi nhỏ bé của Tuấn Tuấn, chọc cho cậu nhóc cười vang.

"Mau đi thôi." - Hạ Vỹ vốn đi sau nhưng lại đến xe trước hắn, ánh mắt hơi hơi khinh bỉ nhìn hướng hai cha con đang ân ái. "Thiên cậu bị bỏ rơi rồi." - Tuấn Huân một bên mỉm cười, tốt bụng vỗ vỗ lên vai Thiên Tỉ vài cái.

Phân cách.

Lần này hắn cùng cậu đến một nơi khác, một nơi hoàn toàn xa lạ đối với cậu đó chính là Pháp. Nơi này so với Hy Lạp không đẹp hơn nhưng cũng chẳng mấy thua kém. Hắn và Hạ Vỹ lại rất quen thuộc với nơi này, bởi vì đây chính là nơi bọn họ gầy dựng sự nghiệp.

"Muốn đến tạm biệt anh em một chút không?" - Hạ Vỹ hướng hắn hỏi một câu, theo bản năng hắn gật nhẹ đầu. Vốn dĩ hắn đến đây chính là muốn tạm biệt mọi người. "Khải, đi đâu vậy?" - Cậu mơ hồ bị hắn kéo lên xe, vừa đến nơi còn chưa kịp đi đến khách sạn bọn họ đã chuyển hướng rồi.

"Đến một nơi." - Hắn khép nhẹ cửa xe lại, cẩn thận gắt gao ôm cậu vào lòng ngực. Gần như che chở, gần như là khảm cậu vào người mình. Cậu bị hắn ôm đến có chút phát đau nhưng vẫn để yên mặc kệ. Vương Tuấn Khải lúc nào cũng như vậy cả, mỗi khi tâm tình dao động hắn liền ôm cậu, giống như ôm cậu có thể giúp hắn khống chế lại tâm tình của bản thân.

Chiếc xe của họ di chuyển dần đến một quán bar vô cùng lớn, tuy vậy nhưng không khí ở đây lại vô cùng tĩnh lặng cùng vắng vẻ. Chẳng có bất kì một bảo vệ hay nhân viên, chỉ duy nhất một cánh cửa khép kín. Cậu theo hắn đi vào trong, Thiên Tuấn cũng được hắn ôm vào lòng ngực.

"Vương Tử, Hạ Thiếu." - Chẳng khác gì bên ngoài, không khí ở bên trong cũng vô cùng tĩnh lặng. Quán bar cũng khác với lẽ thường, chỉ có khoảng hai mươi mấy người, tất cả đều khoác lên mình âu phục màu đen u ám. Nhìn thấy hắn cùng Hạ Vỹ họ liền bỏ những ly rượu trên tay xuống cung kính cúi chào.

Cậu có điểm sợ hãi, những người ở đây không phải bậm trợn nhưng trên người lại tỏ ra một khí thế u ám bức người. Thân thể không chủ động tựa thêm sát vào người hắn, gắt vào giữ chặt cánh tay cường tráng.

"Thả lỏng đi, các người đang dọa sợ Vương Tử phu nhân đó." - Hạ Vỹ cười ha hả, đi đến cầm lấy bình rượu tự rót cho mình một ly. Vẻ mặt lạnh lùng của những người kia lập tức thay đổi thành sự hoảng hốt cùng nghi vấn, tất cả không hẹn đều chuyển tầm mắt về hướng cậu trai đang gắt gao bám chặt Vương Tử của bọn họ.

"Vương Tử phu nhân thật xin lỗi."

Hết Chương 63.

Chương sau nữa là hết rồi đó 😭😭

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro