Chương 64.


Chương 64: Hoàn.

Cậu bị bọn họ dọa cho càng thêm sợ hãi, ánh mắt mờ mịt. Hắn hơi nhếch môi vòng tay sang ôm lấy eo cậu.

"Giới thiệu với mọi người, vợ của tôi Thiên Tỉ." - Hắn bước về phía trước mấy bước, dễ dàng để bọn họ quan sát khuôn mặt tuyệt mỹ của cậu. Thiên Tỉ nghe hắn nói như vậy không tránh khỏi ngượng ngùng, bàn tay véo nhẹ lên cánh tay hắn. "A...Vương Tử, cậu nhóc đang ôm trong ngực là con của anh đi." - Một cô gái trong số bọn họ lớn tiếng hỏi, hắn mỉm cười hơi hơi gật đầu.

"Vương Thiên Tuấn, bảo bối của tôi."
- Cô gái kia nghe xong liền mỉm cười, cẩn thận quan sát khuôn mặt soái khí của Thiên Tuấn. Bảo bối bị nhìn chầm chầm như vậy có chút không vui, trứng lớn đôi mắt to tròn nhìn cô gái kia. "Vương Tử, khí thế thật giống anh." - Nhìn thấy vẻ mặt nhỏ bé giận dữ, cô liền không khỏi cảm phục.

"Sao im lặng như vậy?" - Hắn cúi đầu ở trước mặt những người kia hôn nhẹ lên khuôn mặt tuyệt mỹ của cậu, ánh mắt hiện lên vẻ say mê. Thiên Tỉ bị hắn hôn trước mặt bao nhiêu người như vậy cũng không tránh khỏi ngượng ngùng, mặt nhỏ vùi sâu vào  ngực hắn.

"Hôm nay tôi có chuyện muốn nói với tất cả mọi người." - Đùa giỡn xong một chút hắn bắt đầu nghiêm túc. Mấy người kia cũng hiểu chuyện dừng tất cả mọi việc ánh mắt tập trung lên người hắn. Cậu hơi ngẩng mặt nhìn hắn, xương quai hàm cương nghị làm cậu say mê.

"Tôi sẽ rời khỏi tổ chức, mọi chuyện sau này cứ để cho Vỹ dẫn dắt, cảm ơn tất cả trong thời gian qua." - Hắn không nhanh không chậm bình thản nói ra, biểu tình trên mặt cũng chẳng khác gì giọng nói, hoàn toàn bình thản. Nhưng những người có mặt ở đó đều không như vậy, ngoài trừ Vỹ và Huân tất cả đều kích động.

"Vương Tử..." "Vương Tử..." - Một số người không khống chế nổi tâm tình lớn tiếng gọi tên hắn. Vương Tử cùng bọn họ cộng sinh cộng tử đã hơn bao nhiêu năm, hiện tại Vương Tử cũng còn rất trẻ vậy tại sao lại dừng lại, tại sao lại bỏ rơi bọn họ. Không phải bọn họ khinh thường thực lực của Hạ Thiếu nhưng vì bọn họ đã quen với sự dẫn dắt của hắn.

"Tôi đã quyết định." - Hắn chắt nịch lặp lại lời nói, hoàn toàn không quan tâm đến sự kích động của họ bình bình thản thản hôn lên môi cậu. Thiên Tỉ hơi nâng mi, ánh mắt nhìn hắn có phần cảm kích. Chỉ vì một lời nói của cậu hắn nguyện ý buông bỏ, buông bỏ công sức mà hắn tốn bao nhiêu năm gầy dựng.

"Vương Tử..." - Bọn họ vẫn còn rất kích động hoàn toàn không muốn hắn rời khỏi tổ chức. "Các người chắc chắn hiểu rõ tính của tôi." - Hắn hơi nhíu mi, bọn họ có chút không nghe lời rồi.

Chẳng biết hắn có tức giận hay không mà lập tức đứng dậy ôm bảo bối rời đi. Bọn họ căm lặng nhìn theo bóng lưng hắn trong lòng tư vị nào cũng có, hoàn toàn hỗn loạn. Đến bây giờ bọn họ vẫn không tiêu hóa nổi lời nói của hắn. "Tôi mời mọi người một buổi xem như tiệc chia tay." - Đến gần cửa chính hắn liền dừng bước chân, không quay đầu nói với bọn họ một câu.

"Được." "Đồng ý." - Ở phía sau chậm rãi mà kích động vang lên mấy tiếng trả lời. Hắn âm thầm nâng khóe môi, tâm tình vui vẻ, bọn họ thông suốt rồi.

Phân cách.

Hắn đặt bảo bối đang ngủ say lên chiếc giường to lớn trong phòng ngủ. Sau đó nắm tay cậu từng bước từng bước thật chậm đi lên tầng thượng.

"Khải...." - Cậu dừng bước kích động ngước mặt nhìn hắn. "Đẹp không?"
- Hắn thấy ánh mắt lấp lánh như ánh sao của cậu trong lòng mềm nhũn, Thiên Tỉ của hắn lúc nào cũng vậy, quá mức xinh đẹp, quá mức hút người. "Đẹp, rất đẹp." - Cậu không ngừng cảm thán, nắm chặt tay hắn chậm rãi bước trên con đường trải đầy cánh hoa hồng.

"Hôm nay chúng ta phải ăn một bữa thật lãng mạn mới tốt." - Hắn nắm tay kéo cậu ngồi xuống ghế, bản thân đi qua chiếc ghế còn lại ngồi xuống. Ánh mắt cậu vẫn lấp lánh dán chặt lên người hắn, đáy mắt chứa đựng bao nhiêu tình cảm.

"Tiểu Thiên...." - Hắn bất ngờ khi thấy cậu nhảy nhào vào người mình, vươn tay đón lấy thân thể nhỏ bé kia.

"Khải, cảm ơn anh, cảm ơn vì tất cả."
- Cậu ngồi trên đùi hắn, cúi người nhu thuận hôn lên môi hắn. Từ từ cảm nhận cảm giác hạnh phúc đang lan tràn khắp thân thể. Ở bên cạnh hắn là điều vui vẻ nhất và đúng đắn nhất mà cậu đã lựa chọn. Cậu biết chỉ có Vương Tuấn Khải mới mang lại hạnh phúc cho mình.

"Thiên, anh cũng cảm ơn em, cảm ơn vì đã ở bên anh." - Hắn mỉm cười, nụ cười chứa đựng hạnh phúc vô tận. Nếu không có cậu cuộc đời hắn đã đi sang một hướng khác, cậu đã làm cuộc đời hắn thay đổi. Chỉ có cậu, Dịch Dương Thiên Tỉ mới có thể mang lại hạnh phúc cho Vương Tuấn Khải.

"Khải anh biết không, ngay từ đầu em rất ghét anh, ghét anh vì anh đã lấy đi sự tự do của em, ghét anh vì đã giam cầm em. Nhưng cuối cùng em cũng hiểu được, bản thân mình thật sự hạnh phúc khi có được tình yêu của anh, một tình yêu vô cùng bá đạo, nếu thời gian quay lại em cũng nguyện ý để anh giam cầm, giam cầm em cả đời."

Cậu ngọt ngào bên tai hắn thủ thỉ, bên taichắn nói những lời đường mật nhưng là sự thật. Hắn say mê, say mê giọng nói của cậu như bị thu hút bởi lời nói của cậu.

"Thiên, anh biết lúc trước anh không đúng và anh từng nghĩ nếu thời gian quay lại anh sẽ không làm vậy. Nhưng bây giờ khác rồi, nếu thời gian có thật sự đảo ngược anh vẫn sẽ làm vậy, anh sẽ giam cầm em, giam cầm em cả đời. Khiến em chỉ có thể bên cạnh anh và là người của anh."

Cậu nhếch mép, trình độ của hắn ngày một cao rồi. Hắn có thể nói những lời bá đạo đến mức người ta không thể ngờ được. "Bá đạo."

"Anh sẽ giam cầm em, giam cầm tiểu tình yêu."

               HOÀN CHÍNH VĂN
               Bắt Đầu: 3/1/2019.
               Kết thúc: 8/4/2019

Cảm ơn mấy đã ủng hộ truyện của tui trong thời gian qua nha.
Cảm ơn rất nhiều.

Thông báo
Truyện mới: Tổng Giám Đốc, Yêu Tôi Đi.
Dự kiến đăng tải: 10/3/2019.
Mong các ủng hộ
😊🙏😊

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro