Chương 24


Vườn ươm Hoa Hồng mặc dù vừa mới chính thức được vận hành, nhưng số lượng những bé thể tinh thần ở đây đã lên đến hàng trăm và vẫn không ngừng tăng lên mỗi ngày.

Dù sao thì một nghìn học viên mới của học viện quân sự đều ở cùng độ tuổi, sự phân hóa tinh thần thể cũng chỉ chênh lệch thời gian không đáng kể. Chỉ là phần lớn trong số đó đều ở cấp A hoặc B, còn cấp S hiện tại chỉ có một mình Hàn Bạch Dật.

Điều này khiến Bạch Nặc Tư ở khu S cảm thấy quá ít bạn chơi cùng, muốn dẫn các bé đến chỗ đông vui hơn.

Tại khu vui chơi dành cho trẻ em nằm ở trung tâm vườn trẻ, lúc này đã có rất nhiều bé con thú nhân đang chơi đùa.

Sau khi đỗ xe, Bạch Nặc Tư đặt hai bé con xuống đất rồi dịu dàng nói:

"Bé yêu, đi chơi đi nào."

"Ơ?"

Bạch Nặc Tư vừa đi được hai bước thì chợt nhận ra một điều kỳ lạ. Dù khu vui chơi có rất nhiều nhóc thú nhân, nhưng khu vực trung tâm—nơi có cầu trượt, xích đu, bập bênh—lại chẳng có ai chơi cả!

Cậu lập tức chặn hai bé con lại: "Bé yêu, chờ một chút."

Sau đó, cậu bế hai bé lên, tiến vào khu vui chơi. Sự xuất hiện của cậu lập tức khiến những tinh thần thể đang lười biếng phơi nắng khắp nơi cảnh giác hẳn lên.

Hơn 10 thể tinh thần tản ra xung quanh đồng loạt ngẩng đầu, ánh mắt vừa cảnh giác vừa tò mò nhìn chằm chằm 2 bé báo đen và rắn đen trong vòng tay cậu.

Dù sao đây cũng là cấp S hiếm thấy. Ở hệ sao của thú nhân, kẻ mạnh luôn được tôn sùng, vì vậy lúc này, ánh mắt bọn chúng nhìn hai ấu tể cấp S mang theo nhiều cảm xúc phức tạp.

Trong khi đó, hơn mười giáo viên mẫu giáo đi theo cũng không quen biết Bạch Nặc Tư. Họ chỉ cảm thấy kỳ lạ khi những nhóc thú nhân mà mình trông nom lại chẳng có hứng thú với khu vui chơi. Một số người thậm chí đã dẫn các bé rời đi luôn.

Bạch Nặc Tư quan sát một lượt, không phát hiện có gì bất thường ở các trò chơi. Vườn trẻ cũng không hề thông báo bảo trì.

Cậu đi đến chỗ một giáo viên mẫu giáo gần đó, lịch sự hỏi:

"Xin chào, cho hỏi khu vui chơi có phải bị trục trặc gì không?"

Nếu không thì tại sao hơn mười bé con này lại chỉ nằm dài dưới đất mà chẳng ai chơi cầu trượt? Thật vô lý!

Khán giả trong phòng livestream:

【......】

【Thầy Bạch ơi, không phải hư đâu, mà là tụi nó không nỡ vứt bỏ sĩ diện để chơi đó!】

【Đúng rồi, không phải ai cũng mặt dày như Hàn Bạch Dật đâu nha.】

【Không ngờ số lượng thể tinh thần trong Vườn ươm Hoa Hồng đã đông đến vậy rồi! Nhìn bọn chúng lười biếng phơi nắng mà tôi thấy thương cho tinh thần thể của mình ghê, tập luyện cực khổ mà chẳng được đãi ngộ như vậy...】

......

Giáo viên mẫu giáo bị hỏi nhìn Bạch Nặc Tư lâu hơn một chút, có vẻ ngạc nhiên vì cậu lại mang theo hai bé con.

"Không có hỏng đâu."

Người đó nhún vai: "Chỉ là các bé thú nhân không thích mấy trò chơi này thôi. Có thể cậu thử dẫn chúng đi dạo trong vườn cây, tụi nó có vẻ thích hái trái hơn."

Bạch Nặc Tư gật đầu: "Ra là vậy... Bé yêu, các con có muốn chơi cầu trượt không?"

Cậu cúi xuống hỏi hai bé con trong lòng.

Báo con nghiêng đầu, nhìn chiếc cầu trượt màu cam phía xa, đôi mắt lóe lên vẻ hào hứng.

Còn rắn nhỏ thì nhìn xích đu bên cạnh, cái đuôi khẽ vẫy đầy phấn khích.

Thấy vậy, Bạch Nặc Tư đặt chúng xuống đất, khích lệ:

"Nếu thích thì cứ chơi đi nào! Thầy Bạch sẽ đứng đây quan sát hai con."

Hai bé con lập tức bị hơn mười tinh thần thể xung quanh nhìn chằm chằm. Chúng đứng yên tại chỗ, hơi do dự.

Nhưng ngay sau đó, thầy Tiểu Bạch phía sau đã siết tay thành nắm đấm, đặt lên hai bên má, làm ra biểu cảm cực kỳ đáng yêu, lắc lư cổ vũ:

"Các bé yêu, cố lên nàooo!"

Hai bé con: "......"

Chỉ cần không bắt chúng đi vệ sinh, thì cái gì cũng dễ nói!

Rắn đen liền dùng đuôi quất nhẹ báo con một cái.

Báo con không đề phòng, bị quất bất ngờ, cơ thể tròn trịa lăn lông lốc hai vòng về phía trước, vừa vặn ngồi ngay trước cầu trượt.

Báo con: "......"

Dù mới phân hóa, nhưng nó cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của chủ thể mình lúc này.

Chủ nhân nhìn cái cầu trượt này, hình như rất vui vẻ ha?

Thế là báo con lon ton chạy tới bậc thang nhỏ, nhảy từng bước một, chẳng mấy chốc đã leo lên được cầu trượt gần Bạch Nặc Tư nhất. Nó ngồi phịch xuống, bốn cái móng bé xíu căng thẳng ôm chặt cái bụng tròn vo, sau đó dùng đuôi đạp mạnh một cái—"vèo" một tiếng, lăn từ trên cầu trượt xuống như một quả bóng lông đen...

Các thể tinh thần xung quanh: "......"

Ơ? Nó thật sự lăn xuống luôn hả??? Không thấy mất mặt chút nào sao???

Bạch Nặc Tư lập tức vỗ tay cổ vũ: "Oa! Bé yêu giỏi quá! Trượt siêu đỉnh luôn! Nào, trượt thêm phát nữa cho thầy xem nào!"

Các tinh thần thể: "......"

Cái vị giáo viên mẫu giáo này chắc chắn là mắt có vấn đề. Không thấy con báo đen tròn vo kia vừa lăn xuống, đến cái đuôi cũng sắp thắt nút lại rồi à?

Nhưng vì thầy Tiểu Bạch khen quá chân thành, báo con dần dần chìm đắm trong lời tán thưởng, thật sự tin rằng việc lăn cầu trượt là một kỹ năng vô cùng vĩ đại!

Nhìn đi, chẳng phải các tinh thần thể khác đâu có trượt được sao? Bọn nó còn đang trố mắt nhìn bé với vẻ kinh ngạc kìa!

Quả nhiên mình lợi hại nhất!

Rắn nhỏ nhìn mà ghen tị muốn xỉu, nhưng so với cầu trượt thì xích đu hấp dẫn nó hơn nhiều. Sau vài giây đắn đo, nó quyết đoán bò lên xích đu bên cạnh. Chỗ ngồi của xích đu là một cái bát tròn lớn, vừa vặn ôm gọn rắn nhỏ vào trong.

Rồi nó dùng đuôi đẩy nhẹ một cái, bắt đầu tự đong đưa.

Hê hê, không tệ chút nào! Quả nhiên trò này sinh ra là dành cho người lớn chơi mà!

Trẻ con chơi mấy trò này á? Thật là ngây thơ quá đi!

Bé rắn nhỏ lắc lư qua lại, tâm trạng vui vẻ không thôi.

Các tinh thần thể xung quanh: hóa đá tại chỗ

Cấu tạo não của mấy tên tinh thần thể cấp S này, có gì đó không giống tụi mình đúng không?

Sao nhìn đứa nào cũng ngốc nghếch vậy trời?

Lúc này, vị giáo viên mẫu giáo mà Bạch Nặc Tư vừa bắt chuyện bỗng tỏ vẻ ngưỡng mộ, nói:

"Bé con nhà cậu ngoan quá, hình như rất thích cậu đó."

Nghe vậy, Bạch Nặc Tư thuận miệng hỏi: "Bé nhà anh không ngoan à?"

Sắc mặt người kia hơi khó coi: "Nói ra dài lắm... Nhưng cậu nhìn kìa, bé ấy hình như rất thích báo đen nhà anh."

Bạch Nặc Tư quay đầu lại nhìn, quả nhiên, có một bé sói xám đã leo lên cầu trượt, chạy nhanh đến cạnh bé báo đen.

Điều kỳ lạ là, bé báo đen trước giờ luôn tránh tiếp xúc với người khác, vậy mà lần này lại không né tránh, thậm chí còn chủ động sáp lại gần sói xám, trông có vẻ rất thích đối phương.

Bạch Nặc Tư bất ngờ: Bé yêu... kết bạn rồi sao?

Nhưng ngay sau đó, cậu nhíu mày. Báo con vẫn luôn bài xích giao tiếp với người khác, mà bây giờ lại đột nhiên thay đổi... Theo kinh nghiệm của cậu, chuyện này chắc chắn có vấn đề.

Cậu không yên tâm lắm, đứng quan sát một lúc rồi quyết định tiến lại gần xem sao.

Bé báo đen lúc này đang nhìn chằm chằm bé sói xám với ánh mắt vô cùng nghiêm túc, trong mắt còn lộ rõ vẻ chán ghét.

Bé sói xám là một tinh thần thể cấp A, chủ nhân của nó cũng là tân sinh quân đội, đồng thời là tay sai của đại thiếu gia nhà họ Hàn. Hai người quen biết từ nhỏ, mấy năm qua không ít lần bắt nạt, khiêu khích Hàn Bạch Dật.

Lúc này, sói xám và chủ thể cùng cộng cảm, nó hạ giọng nói với báo con:

"Hàn Bạch Dật, thiếu gia nhà họ Hàn bảo tao chuyển lời cho mày."

Thời gian qua, Hàn Bạch Dật vẫn luôn ở trong phòng y tế của trường quân đội, cổng ra vào có quân đội của Hoắc Nhiên Xuyên trấn giữ, người nhà họ Hàn căn bản không thể tiếp cận được.

Nhà họ Hàn vì muốn đưa tinh thần thể báo đen và Hàn Bạch Dật về đã khuấy đảo dư luận suốt một thời gian dài, nhưng Hoắc Nhiên Xuyên cứ giả chết, còn vườn ươm Hoa Hồng cũng không đưa ra phản hồi. Tin đồn có lan truyền đến đâu, cư dân mạng có sốt ruột chờ đợi thế nào đi nữa thì tinh thần thể báo đen vẫn yên ổn ở lại vườn trẻ. Nhà họ Hàn có sốt ruột cũng vô ích.

Nếu không tiếp cận được Hàn Bạch Dật, thì chỉ có thể ra tay từ báo đen. Dù sao thì trong vườn ươm Hoa Hồng, các bé tinh thần thể vẫn có cơ hội gặp gỡ nhau.

Hàn Bạch Dật vừa nghe thấy giọng của sói xám, sắc mặt lập tức trầm xuống. Cậu lập tức cộng cảm với báo đen, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm con sói trước mặt.

Trước đây, sói xám thường theo chân đại thiếu gia nhà họ Hàn bắt nạt Hàn Bạch Dật, nhưng từ sau khi Hàn Bạch Dật thức tỉnh tinh thần thể cấp S, nó bắt đầu cảm thấy hối hận.

Nhìn vào đôi mắt lạnh băng của báo đen, sói xám có hơi hoảng, nhưng những năm qua, nó đã quen với việc bắt nạt Hàn Bạch Dật, nên không thể chấp nhận được sự chênh lệch sức mạnh đột ngột này.

Sói xám bực bội: "Tao chỉ là đưa tin thôi! Mày nhìn tao kiểu đó làm gì?"

Báo đen liếc nhìn Bạch Nặc Tư, người đang do dự đi về phía này, sau đó hạ giọng: "Chuyện gì? Nói xong thì cút đi."

Sói xám cười lạnh: "Gia chủ nhà họ Hàn ra lệnh cho mày phải về trong vòng ba ngày. Tập đoàn Hàn thị sắp tổ chức họp báo về chuyện tinh thần thể báo đen của mày đột nhiên phát bệnh trong buổi livestream, dư luận đang xôn xao lắm rồi. Hàn thị muốn đưa ra một lời giải thích cho khán giả."

Báo đen lạnh mặt: "Vườn ươm Hoa Hồng sẽ giải thích, liên quan gì đến bọn họ?"

Sói xám cạn lời, thấp giọng chửi: "Còn có thể vì cái gì nữa? Đương nhiên là để hủy hoại cái vườn trẻ rác rưởi này rồi! Ai thèm ở lại cái nơi quái quỷ này chứ? Ngày nào cũng bị chăm sóc như thằng ngốc, đám giáo viên mẫu giáo ai nấy đều trông ngu si ngớ ngẩn. Mà mày biết không, căn tin còn phát sữa cho tinh thần thể uống hằng ngày nữa! Mày nói xem, có phải bọn họ bị điên không?"

Bé báo đen – kẻ ngày nào cũng uống sữa còn thấy chưa đủ: "......"

Nó nghiêm mặt: "Tao không cho phép mày nói như vậy."

Rõ ràng sữa rất ngon! Giáo viên mẫu giáo cũng siêu tốt!

Sói xám: "......"

Nó tức đến nghẹn lời: "Dù sao thì, gia chủ nhà họ Hàn đã ra lệnh. Trong ba ngày, mày phải quay về tham gia buổi họp báo, tuyên bố rằng tinh thần thể báo đen của mày phát bệnh là vì vườn ươm Hoa Hồng dùng nó để làm thí nghiệm. Mày là nạn nhân. Đám khán giả chẳng cần bằng chứng gì đâu, bọn họ sẽ tin mày ngay thôi. Đây là lệnh của gia chủ nhà họ Hàn, tốt nhất là mày nghe theo."

Vừa nghe thấy hai chữ "gia chủ", báo đen lập tức im lặng.

Từ nhỏ đến lớn, nó chưa từng dám cãi lời gia chủ nhà họ Hàn.

Nỗi sợ hãi đối với người đó đã ăn sâu vào xương tủy. Chỉ cần nghe thấy ba chữ "gia chủ Hàn", hoặc nhìn thấy người ấy, thậm chí chỉ cần nghe giọng của người ấy, nó sẽ lập tức căng cứng cả người, tim đập loạn nhịp, nỗi sợ từ sâu thẳm trong tâm trí sẽ chậm rãi dâng lên.

Có lẽ chính vì gia chủ hiểu rõ điều đó, biết chắc rằng nó sẽ không dám phản kháng, nên mới ra lệnh cho người chuyển lời.

Bởi vì họ đã lên kế hoạch mọi thứ, thời gian cũng đã ấn định, thậm chí còn chẳng nghĩ đến việc nó sẽ từ chối.

Trong lúc báo đen chìm trong im lặng, ở phía bên kia, Bạch Nặc Tư lo lắng bé báo đen sợ hãi khi giao tiếp với người khác nên đã đến bên cầu trượt.

Cậu chống cằm lên mép cầu trượt, tươi cười hỏi hai bé con trên đó: "Bé yêu báo báo tìm được bạn rồi hả? Bạn tên gì thế?"

Sói xám liếc nhìn Bạch Nặc Tư, ngay lập tức bị nhan sắc của cậu làm cho sững sờ.

Nó nhìn giáo viên mẫu giáo của mình, rồi lại nhìn Bạch Nặc Tư.

Đm! Hóa ra bảo mẫu của tinh thần thể cấp S lại đẹp trai thế này à???

Quá đáng ghê!!!

Quả nhiên, tinh thần thể cấp S đều có những tài nguyên tốt nhất đế quốc. Sói xám thừa nhận nó ghen tị đến đỏ mắt rồi!

Nó cứ thế nhìn chằm chằm vào Bạch Nặc Tư không chớp mắt, ánh mắt kia khiến Bạch Nặc Tư cảm thấy không thoải mái chút nào.

Hàn Bạch Dật rất rõ đám con cháu thế gia kia chơi bời kiểu gì sau lưng.

Bọn họ vốn không có tư chất xuất sắc gì, chỉ dựa vào quyền thế của gia tộc mà làm đủ trò hoang đường.

Những người như Bạch Nặc Tư—đến từ ngoài tinh hệ, không có năng lực chiến đấu, không có gia tộc chống lưng, nhưng lại sở hữu ngoại hình xuất sắc—là kiểu người dễ bị bắt nạt nhất.

Bé báo đen cau mày, gầm gừ cảnh cáo: "Không được nhìn thầy ấy!"

Nói xong, nó quất mạnh một cái đuôi vào mặt sói xám!

"Chát!"

Một tiếng vang lớn!

Sói xám bị quất bay xuống đất, mặt mày ngơ ngác. Ngơ ngác vài giây, nó lập tức tức giận bừng bừng!

"Đm!!"

Sói xám giận quá mà chửi tục. Dù đang ở hình thái con non, nhưng ánh mắt sắc bén và giọng điệu giận dữ của nó lại chẳng hề giống một bé con chút nào.

Bạch Nặc Tư sững người một giây, lập tức nhận ra ý đồ tấn công của sói xám. Cậu vươn tay ôm lấy bé báo đen.

Mặc dù báo đen ra tay trước, quất đuôi đánh người là không đúng, nhưng ánh mắt sói xám lúc này thật sự quá đáng sợ. Nó nhe răng, gầm gừ, từ dưới đất bật dậy, lao thẳng về phía báo đen như một mũi tên.

Hàn Bạch Dật đã bị đám người đó bắt nạt suốt nhiều năm, chưa bao giờ phản kháng.

Dù bây giờ đã thức tỉnh tinh thần thể cấp S, nhưng sói xám vẫn quen coi cậu là kẻ yếu. Vì vậy, bị bất ngờ tát một cú trời giáng, nó gần như lập tức phản công trong cơn thịnh nộ.

Bé báo đen vừa định né tránh thì bất ngờ một đôi tay vòng qua, ôm chặt lấy nó!

Một mùi hương quen thuộc thoảng đến từ phía sau, báo đen sững lại.

Chỉ trong tích tắc, sói xám đã lao tới, há to miệng định cắn thẳng vào cổ nó.

"Chát!"

Một tiếng va chạm vang lên!

Nhát cắn không rơi xuống cổ báo đen, mà lại cắm phập vào cánh tay của Bạch Nặc Tư.

"A——!"

Bạch Nặc Tư hét lên, hai tay vẫn ôm chặt bé báo đen, theo phản xạ vung tay hai cái, nhưng sói xám ngoạm quá chặt, không hề buông ra.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, tất cả giáo viên mẫu giáo có mặt đều ngây người.

Khoan đã, chẳng phải lúc huấn luyện đã nói rõ rằng bé thú nhân cũng giống trẻ sơ sinh loài người, tuy nghịch ngợm nhưng tuyệt đối không tấn công con người sao?

Sao lại cắn người ác độc thế này?!

Khán giả trong livestream nhìn thấy tất cả:

【Trời ơi, thầy Tiểu Bạch bị thương rồi!】

【Đây chính là hậu quả của việc giấu giếm tinh thần thể! Thầy Bạch lo lắng cho bé con, giơ tay ra chắn, nhưng so với tinh thần thể con, thầy ấy yếu hơn rất nhiều!】

【Quá đáng! Sói xám kia điên rồi à? Bé báo đen chỉ dùng đuôi quất nó một cái, cùng lắm nó quất lại là được, tại sao lại cắn thẳng vào người chứ? Muốn cắn đến chảy máu sao?!】

【Tôi biết con sói xám này, nó từng bắt nạt Hàn Bạch Dật không ít lần ở trường, không ngờ vào vườn ươm Hoa Hồng cũng không sửa được tính nết khốn nạn! Đề nghị đuổi nó ra khỏi quân đội!】

【@Hoắc Nhiên Xuyên, anh làm tốt lắm! Nếu thầy Tiểu Bạch xảy ra chuyện gì thì sao đây?!】

Trong khi livestream đang bùng nổ vì phẫn nộ, thì người lo lắng hơn tất cả chính là Hoắc Nhiên Xuyên.

Lúc này, anh đang tham gia cuộc họp tại cung điện của Thái tử.

Đột nhiên, anh bật dậy khỏi ghế, quay người đi thẳng ra ngoài.

Vì quá sốt ruột, anh bước thẳng lên bàn họp và ghế, sải chân lao nhanh như một tia chớp!

Cả phòng họp: "......"

Cảnh tượng này khiến ngay cả Thái tử cũng ngơ ngác.

Thái tử lập tức đứng bật dậy, nhìn cánh cửa lớn đang mở toang và bóng dáng Hoắc Nhiên Xuyên đã biến mất, quay sang hỏi phó sĩ quan của anh:

"Nhiên Xuyên bị gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?!"

Phó sĩ quan: "......"

Anh cũng muốn biết lắm chứ!!!

*

Bạch Nặc Tư thực sự bị cắn rất đau.

Cậu thậm chí không có thời gian để suy nghĩ kỹ, tại sao rõ ràng chỉ là một sói xám con, nhưng lại cắn người đau như vậy, dữ dằn như vậy, động tác còn nhanh nhẹn đến mức nhảy cao như thế.

Nhưng sự phát triển của mỗi trẻ con vốn dĩ không giống nhau, huống hồ gì, bọn chúng còn là những đứa trẻ thú nhân, trong cơ thể vốn mang dòng máu dã thú. Ngay từ nhỏ, chúng đã có răng nanh sắc nhọn, phản xạ nhạy bén cũng là bản năng chủng tộc của chúng.

Bạch Nặc Tư bị cắn ở tay trái, nhưng tay phải vẫn ôm chặt báo con, lo lắng bé sẽ ngã xuống đất.

Hàn Bạch Dật bị biến cố bất ngờ làm cho sợ hãi. Cậu thấy sói xám vậy mà dám cắn chặt tay Bạch Nặc Tư, ngay lập tức vành mắt đỏ bừng, trong lúc định phản kích thì chợt có một bóng đen vụt qua trước mắt.

Con rắn đen vốn đang đung đưa trên xích đu, trong chớp mắt đã lao đi như một mũi tên rời cung, "vút" một tiếng xông đến, đuôi cuộn chặt lấy cổ sói xám.

Sói xám há to miệng gào lên thảm thiết, Bạch Nặc Tư thoát khỏi hàm răng sắc nhọn trong nháy mắt.

Bạch Nặc Tư đau đến mức sắc mặt trắng bệch, tóc mái trước trán ướt đẫm mồ hôi lạnh. Sau khi sói xám nhả ra, cậu loạng choạng ngã xuống đất. Vết thương trên cánh tay trái rất sâu, máu tươi thấm đẫm ống tay áo trắng, lan sang cả vạt áo và quần.

Cậu nhẹ nhàng đặt báo con xuống khỏi lòng mình, cố nhịn cơn đau, giọng nói có chút yếu ớt: "Bé yêu, không sao rồi, đừng sợ..."

Thế nhưng, cậu vừa buông báo con xuống, bé con đã lập tức lao đi!

Chạy nhanh như một cơn gió.

Bạch Nặc Tư: "..."

Cậu hoàn toàn không hiểu nổi, những bé thú nhân mới hai tuổi này làm cách nào mà có thể hành động nhanh nhẹn như vậy!

Rắn đen siết chặt cổ sói xám, đôi đồng tử vàng kim thoáng hiện lên sát ý. Sói xám bị cuộn lại, lăn lộn trên mặt đất, dùng cả bốn chân để giãy giụa.

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.

Lúc này, báo con lao đến, cắn mạnh vào chân sau của sói xám!

Ánh mắt báo đen hung dữ vô cùng: Ngươi dám cắn thầy Bạch! Hôm nay ta sẽ phế cái chân này của ngươi!

Bên trong Vườn ươm Hoa Hồng, hai bé cấp S vậy mà lại đang hợp lực đánh hội đồng một bé cấp A! Các tinh thần thể xung quanh bị sức mạnh tinh thần của hai bé cấp S làm cho sợ hãi đến mức cụp đuôi, không dám lên tiếng.

Các giáo viên bảo mẫu tận mắt chứng kiến Bạch Nặc Tư bị cắn, giờ lại thấy ba bé thú nhân đánh nhau một cách tàn nhẫn, làm gì còn dám xông vào can ngăn!

Điều duy nhất họ có thể làm là lập tức kích hoạt hệ thống cấp cứu và hệ thống phòng vệ.

Phải để các bác sĩ và 'bảo vệ' của Vườn ươm đến nhanh chóng, còn kịp ngăn chặn trận đánh nhau kinh hoàng này.

Bạch Nặc Tư ôm lấy cánh tay bị thương chảy máu, dù rất đau, nhưng cậu thực sự quá lo lắng cho các bé con, đặc biệt là khi cậu thấy rắn đen nhỏ đang siết chặt cổ sói xám, còn báo con thì hung dữ cắn chặt chân sau của sói xám!

Sói xám há miệng, dường như sắp ngạt thở!

Bạch Nặc Tư sợ đến mức tim như ngừng đập! Cậu ôm cánh tay bị thương, cảm thấy bản thân sắp xỉu đến nơi.

Hai bé con này bình thường ngoan ngoãn là thế, vậy mà giờ lại hợp tác định đánh chết sói xám rồi!

Lúc này, cuối cùng Bạch Nặc Tư cũng hiểu tại sao ngày đầu tiên đi làm, quản lý Mông Tư lại dặn dò anh tuyệt đối không được để các bé đánh nhau.

Thì ra... thú nhân con khi đánh nhau lại đáng sợ đến mức này!

Vị giáo viên bảo mẫu vừa nói chuyện với Bạch Nặc Tư lúc nãy vội vã chạy đến, đưa tay đỡ cậu: "Cậu ổn chứ? Tôi đỡ cậu dậy nhé?"

Bạch Nặc Tư sắc mặt tái nhợt, hoảng loạn nắm lấy tay đối phương, giọng nói cũng run rẩy: "Cậu mau đi ngăn bọn trẻ lại đi... bé con nhà cậu nhìn như sắp chết đến nơi rồi..."

Sói xám kia, thật sự trông có vẻ sắp không chịu nổi nữa rồi.

Giáo viên bảo mẫu đỡ lấy Bạch Nặc Tư, vẻ mặt đầy mâu thuẫn: "Cậu cũng thấy đó, tình hình thế này, tôi nào dám qua đó chứ?"

Anh ta cũng chỉ là đến tinh cầu thú nhân làm việc kiếm tiền mà thôi. Công việc chỉ yêu cầu chăm sóc trẻ con thú nhân, chứ không nói là phải liều mạng đâu!

Nếu sớm biết những bé con mình chăm sóc lại đáng sợ đến vậy, anh ta đã không nhận việc ngay từ đầu!

Khán giả trong phòng livestream sốt ruột đến mức phát điên:

【Cánh tay của thầy Tiểu Bạch bị thương rồi, mau cầm máu đi! Omega rất yếu ớt, lỡ như bị nhiễm trùng thì làm sao đây?】

【Vào lúc này rồi, vậy mà thầy Tiểu Bạch vẫn nghĩ đến chuyện ngăn cản bọn nhỏ đánh nhau... bọn chúng da dày thịt chắc, không chết được đâu.】

【A a a a! Sói xám kia quá đáng thật! Lại dám cắn thầy Tiểu Bạch dịu dàng như vậy! Các cục cưng cố lên, đánh hắn thật mạnh vào!】

...

Bạch Nặc Tư nhìn quanh, thấy các giáo viên bảo mẫu hiển nhiên không có ý định ra tay giúp đỡ. Ba bé con kia đánh nhau quá hung dữ, làm đám nhân viên từ hệ sao khác này hoảng sợ đến mức không dám can thiệp.

Bạch Nặc Tư gấp đến mức không chịu nổi, nhưng vết thương trên tay rất đau, cậu thật sự chưa từng bị thương nặng như vậy, cũng chưa từng chảy nhiều máu đến thế.

Nhưng mà, để bảo vệ các bé, cậu một chút cũng không hối hận.

Cậu biết rõ, bé báo đen vốn hướng nội, đột nhiên chịu giao tiếp với người khác, chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề.

May mà lúc đó cậu đã đi qua, cũng may mà cậu đã ôm lấy bé.

Nếu không, người bị thương bây giờ chính là bé báo rồi, hơn nữa nhìn theo vị trí kia mà nói, rất có thể bé sẽ bị thương ngay ở cổ!

Nếu cổ của bé báo bị cắn một vết sâu như thế này, hậu quả thực sự không dám tưởng tượng.

Quản lý Mông Tư dẫn đội y tế đã nhanh chóng chạy đến với tốc độ nhanh nhất, nhưng Hoắc Nhiên Xuyên còn nhanh hơn.

Chỉ trong vòng hai phút sau khi Bạch Nặc Tư gặp chuyện, Hoắc Nhiên Xuyên đã lập tức có mặt tại vườn ươm Hoa Hồng.

Anh bước đi vội vã, hơi thở gấp gáp, trán đầy mồ hôi, không biết đã lao đến từ nơi xa thế nào.

Vừa đến nơi, anh hoàn toàn không quan tâm đến việc phòng livestream của Bạch Nặc Tư vẫn đang mở, thậm chí còn có hàng chục tỷ người đang theo dõi.

Trên người anh là bộ quân phục chỉnh tề, sải bước lớn tiến về phía Bạch Nặc Tư, trước tiên chăm chú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cậu.

Sắc mặt Bạch Nặc Tư trắng bệch, gương mặt vốn trắng nõn hồng hào giờ tái nhợt như giấy, trán đẫm mồ hôi lạnh. Đôi môi vốn luôn mang theo nụ cười dịu dàng giờ cũng mất hết sắc máu, đôi mắt đen láy ánh lên sự hoảng loạn và lo lắng, rõ ràng là bị dọa sợ.

Lông mày Hoắc Nhiên Xuyên nhíu chặt, cánh tay của Bạch Nặc Tư vẫn đang chảy máu, chiếc quần trắng bị nhuộm đỏ bởi vết thương, cảnh tượng đó khiến lòng anh quặn thắt.

Hoắc Nhiên Xuyên sải bước nhanh tới, thô bạo gạt tay bảo mẫu đang đỡ Bạch Nặc Tư ra.

Khuôn mặt anh lạnh băng, không nói lời nào, trực tiếp lấy từ túi ra dung dịch khử trùng, nghiêm túc nâng cánh tay bị thương của Bạch Nặc Tư lên, bắt đầu rửa vết thương.

Bạch Nặc Tư lo lắng nói: "Viện trưởng, anh đừng lo cho tôi, mau đi can ngăn bọn trẻ..."

Giọng Hoắc Nhiên Xuyên trầm thấp, khàn khàn: "Cậu đừng nói nữa."

Lúc này, trong lòng anh đầy bực bội, không hiểu sao thầy Bạch lại ngốc đến vậy, rõ ràng biết có nguy hiểm mà vẫn lao lên.

Để báo đen bị cắn một cái thì đã sao?

Bọn chúng là tinh thần thể, da dày thịt chắc, cắn một miếng cũng không chết được. Thầy Bạch thực sự quá xem trọng đám nhóc này rồi.

Hoắc Nhiên Xuyên càng giận chính mình hơn. Nếu sớm biết nhà họ Hàn sẽ gây chuyện, ngay từ khi các tinh thần thể kia vào vườn, anh đã phải phân riêng ra để quản lý.

Mấy tên khốn đó, lát nữa anh sẽ xử lý sau.

Bạch Nặc Tư bị giọng điệu lạnh lùng của Hoắc Nhiên Xuyên làm cho im bặt, trong giây lát không biết phải nói gì.

Hoắc Nhiên Xuyên giữ chặt cánh tay của Bạch Nặc Tư, sau khi khử trùng xong, lập tức bôi lên vết thương một lớp dày gel cầm máu.

Thuốc anh mang theo đều là loại chuyên dụng trong quân đội, hiệu quả vô cùng tốt, vết thương của Bạch Nặc Tư lập tức cầm máu.

Hơn nữa, loại gel này còn có tác dụng giảm đau, mát lạnh dễ chịu, khiến cơn đau của Bạch Nặc Tư dịu đi rất nhiều.

Lúc này, phòng livestream của Bạch Nặc Tư vì quá hot mà bắt đầu lag trên Tinh Võng.

【Ối trời ơi, mọi người ơi, tôi không nhìn nhầm chứ? Tướng quân Hoắc vội vã lao đến, vậy mà là để xử lý vết thương cho giáo viên Tiểu Bạch sao?!】

【Tôi vừa mới tận mắt thấy Tướng quân Hoắc! Người thật còn đẹp trai hơn! Lúc anh ấy chăm sóc giáo viên Tiểu Bạch lại càng đẹp trai hơn nữa!】

【Thầy Bạch thực sự... tôi khóc mất. Lau nước mắt.jpg】

【Vì cứu các bé mà bị thương, thầy Bạch thực sự rất đáng để chúng ta yêu thích!】

Phòng livestream của Bạch Nặc Tư chỉ mới mở được một thời gian ngắn mà đã xảy ra hai sự cố bất ngờ.

Trước là bé báo đen mất kiểm soát, giờ lại đến Bạch Nặc Tư bị sói xám tấn công khi cố bảo vệ báo con, khiến cánh tay bị thương.

Do độ hot quá cao, livestream của cậu luôn nằm trên trang chủ của nền tảng Tinh Võng, thu hút ngày càng nhiều người vào xem.

Sự xuất hiện của Hoắc Nhiên Xuyên ngay lập tức đẩy lên hot search.

Mọi người bắt đầu nghi ngờ mối quan hệ giữa hai người họ.

【Lần cuối tôi thấy Tướng quân Hoắc đích thân băng bó vết thương cho người khác là khi đó là bạn thời thơ ấu kiêm đồng đội của anh ấy – Đội trưởng Trần Mân.】

【Vậy nên, sau khi thể tinh thần của Trần Mân mất kiểm soát, Tướng quân Hoắc đã dời tình cảm sang giáo viên Tiểu Bạch rồi sao? Đáng ghét! Đúng là tra nam!】

【Đừng tung tin bậy bạ! Hoắc và Trần chỉ là bạn bè bình thường, họ không có quan hệ kiểu đó! Hơn nữa, nghe nói thể tinh thần của Đội trưởng Trần Mân cũng đang được dưỡng thương tại vườn trẻ Hoa Hồng, chỉ là không biết bị nhốt ở đâu.】

【Cái gì? Kim Điêu không phải đã mất kiểm soát rồi sao? Ngay cả Trần Mân cũng bị thương đến mức phải nằm viện dưỡng thương, một tinh thần thể cấp cao nguy hiểm như vậy, tại sao lại nhốt trong vườn trẻ chứ?】

...

Thấy tình hình trong livestream ngày càng lệch hướng, nhân viên quản lý lập tức treo thông báo lên, nói rằng do giáo viên Bạch bị thương, livestream tạm thời đóng, mọi thông tin liên quan đến giáo viên Bạch và các tinh thần thể sẽ được cập nhật qua tài khoản chính thức của vườn ươm Hoa Hồng.

Mặc dù phòng livestream đã đóng, nhưng những cuộc thảo luận về Hoắc Nhiên Xuyên, Trần Mân và giáo viên Bạch vẫn chưa dừng lại.

Dưới sự dẫn dắt của một số người có ý đồ, Bạch Nặc Tư thậm chí còn bị gán cho cái danh "người thứ ba chen chân vào chuyện tình của bạn thân".

Mức độ vô lý của chủ đề này đủ để khiến chó đi ngang qua cũng phải chửi thề.

May mà tài khoản của Bạch Nặc Tư có quyền hạn thấp, cậu hoàn toàn không nhìn thấy những lời bàn tán này.

Những quản lý đọc được thì lập tức chuyển toàn bộ tin tức cho Hoắc Nhiên Xuyên xem, đồng thời dùng quyền hạn thẳng tay khóa tài khoản của một số kẻ tung tin đồn nhảm.

Nhưng Hoắc Nhiên Xuyên không có thời gian để ý đến chuyện này. Sau khi sơ cứu vết thương cho Bạch Nặc Tư, anh trực tiếp bế cậu lên, sắc mặt u ám bước về phía phi cơ của mình.

Bạch Nặc Tư ngơ ngác: "Viện... viện trưởng, anh làm gì vậy?"

Hoắc Nhiên Xuyên lạnh mặt: "Đưa cậu đi bệnh viện."

Bạch Nặc Tư lo lắng quay đầu lại nhìn hai bé con: "Nhưng mà... bọn chúng..."

Hoắc Nhiên Xuyên càng bất đắc dĩ: "Cậu bị thương nặng như vậy rồi, còn lo cho chúng sao?"

Bạch Nặc Tư nhíu mày: "Nhưng chúng vẫn còn là con non, cần có người chăm sóc."

Hoắc Nhiên Xuyên thở dài, đặt Bạch Nặc Tư vào phi cơ, cài dây an toàn cho cậu, nói: "Mông Tư sẽ lo liệu, tôi đưa cậu đi bệnh viện trước."

Bạch Nặc Tư quay đầu lại, quả nhiên thấy Mông Tư đã dẫn người đến hiện trường.

Trong số tất cả những người có mặt, Mông Tư xem như là người lý trí nhất, anh lập tức kéo ba tinh thần thể đang quấn lấy nhau ra.

Sói xám đã hôn mê, vết thương ở chân sau chảy đầy máu, nhìn có vẻ rất sâu, không chừng sẽ để lại di chứng.

Trong khi đó, Đằng Xà thì chẳng hề hấn gì, còn báo con vì cắn quá mạnh mà máu dính đầy mặt, cổ, thậm chí cả trên người.

Mông Tư còn tưởng báo con cũng bị thương, vội bảo bác sĩ: "Nhanh, kiểm tra cho báo con trước."

Bác sĩ đang chuẩn bị xử lý vết thương cho sói xám: "..."

Bác sĩ im lặng bỏ mặc sói xám, đi kiểm tra báo đen.

Mông Tư thì lầm bầm nhỏ giọng: "Hàn Bạch Dật, lần trước thể tinh thần của cậu bạo động, dọa thầy Tiểu Bạch khóc luôn, lần này lại gây chuyện, chẳng phải lại khiến thầy Bạch đau lòng sao?"

Hàn Bạch Dật sững sờ, nhìn chằm chằm Mông Tư: "Anh nói... lần trước thầy Bạch bị dọa khóc sao?"

Lúc đó anh đang trong trạng thái mơ hồ, hoàn toàn không biết chuyện này.

Mông Tư bất đắc dĩ: "Còn không à? Ôm báo cả ngày mà lo gần chết... Tôi cảnh cáo cậu, Chủ tướng Hoắc rất coi trọng giáo viên Bạch, nếu cậu còn gây phiền phức cho cậu ấy nữa, tôi sẽ điều giáo viên Bạch sang chăm sóc thể tinh thần khác đấy."

Hàn Bạch Dật: "..."

Hàn Bạch Dật lúc này hoàn toàn không nghe thấy Mông Tư nói gì nữa.

Trong đầu anh chỉ còn câu chuyện về chú công nhỏ mà Bạch Nặc Tư từng kể.

"Hóa ra, yêu một người chính là khi đối phương bị thương, mình sẽ đau lòng đến bật khóc."

Vậy nên, thầy Bạch... thầy ấy yêu báo đen nhỏ sao?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro