Chương 37


Chử Khương Đình nhìn đại thiếu gia nhà họ Hàn, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, trong lòng cậu ta suy nghĩ, với địa vị quyền thế của nhà họ Hàn, sau khi cậu ta thức tỉnh cấp S, liền tìm đến cậu ta, vậy chắc là để lôi kéo cậu ta nhỉ?

Dù sao gần đây người đến lôi kéo cậu ta cũng không ít, nhiều đến mức cậu ta chán không thèm đếm xỉa.

Nhưng nhà họ Hàn không phải đã có một Hàn Bạch Dật rồi sao?

Ừm, không đúng, dạo trước chuyện Hàn Bạch Dật quyết liệt với nhà họ Hàn xôn xao khắp nơi, cậu ta vì rất quan tâm tình hình vườn ươm Hoa Hồng, nên cũng thuận thể để ý một chút đến Hàn Bạch Dật.

Hàn Bạch Dật cô độc lạnh lùng, không thích giao lưu với người khác, người như thế, nếu không phải nhà họ Hàn làm quá đáng, Hàn Bạch Dật chắc chắn sẽ không làm đến bước quyết liệt này.

Nói lại, Hàn Bạch Dật chỉ được thầy Tiểu Bạch chăm sóc hơn mười ngày, vậy mà đã lo lắng nhóc gấu trúc của cậu ta quá nghịch ngợm, sẽ làm phiền thầy Tiểu Bạch nghỉ ngơi, mà đặc biệt tới 'cảnh cáo' cậu ta.

Người biết báo đáp ơn nghĩa như vậy còn không ở nổi, vậy nhà họ Hàn rốt cuộc là cái nơi quỷ quái gì vậy?

Chử Khương Đình vốn dĩ đã bực bội trong lòng, cậu ta căn bản không có tâm trạng để nói chuyện với đại thiếu gia nhà họ Hàn, nhưng nếu đối phương không chủ động trêu chọc cậu ta, cậu ta cũng không muốn sinh sự.

Chử Khương Đình liếc nhìn đại thiếu gia nhà họ Hàn một cái đầy kiêu ngạo, quay người đi về hướng lối ra khác.

Sắc mặt đại thiếu gia nhà họ Hàn lập tức âm trầm, trong học viện quân sự này, hễ ai biết thân phận của hắn, chưa có ai dám làm khó dễ hắn.

Hơn nữa, tinh thần thể của hắn còn là cấp A, trừ mấy cái Cấp S hiếm có, cũng không có mấy người dám đối đầu với hắn.

Đại thiếu gia nhà họ Hàn bước lớn đuổi theo, lớn tiếng nói: "Chử Khương Đình! Người nhà ngươi đều ở tại khu 98 đúng không?"

Khu 98 là khu định cư dành cho dân nhập cư, nổi tiếng là nơi nghèo khó và lạc hậu.

Sắc mặt Chử Khương Đình trầm xuống, cậu ta dừng bước, mái tóc xoăn đen rủ xuống che khuất vầng trán, cậu ta cúi nửa đầu, đại thiếu gia nhà họ Hàn không nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của cậu ta.

Lúc này, nhìn thấy Chử Khương Đình im lặng dừng bước, đại thiếu gia nhà họ Hàn trên mặt mang theo đắc ý, nhìn ánh mắt của Chử Khương Đình cũng mang theo sự khinh thường.

Là con trưởng chính thống của một trong những gia tộc quyền lực nhất đế quốc, đại thiếu gia họ Hàn từ nhỏ đã ngang ngược khắp đế quốc, chẳng mấy ai xứng mặt để hắn thèm đoái hoài.

Còn như Chử Khương Đình - kẻ xuất thân từ vùng biên ải hoang vu, cả nhà chỉ có thể dựa vào tấm giấy báo nhập học của Học viện Quân sự Đế quốc mới được phép di cư đến hành tinh trung tâm, thì đại thiếu gia nhà họ Hàn lại càng khinh thường không thèm đếm xỉa.

Thậm chí, hôm nay có thể đến đây, tự mình đợi Chử Khương Đình ba tiếng đồng hồ, còn tự mình nói chuyện với cậu ta, đã là cho đủ mặt mũi dành cho tên cấp S Chử Khương Đình này lắm rồi.

Đại thiếu gia nhà họ Hàn đi tới, đắc ý nói: "Người nhà ngươi đều ở khu 98 đúng không? Cha mẹ ngươi ở đó làm việc, em trai em gái ngươi cũng ở đó đi học, nhìn cái bộ dạng nghèo khó của nhà ngươi, trợ cấp mỗi tháng của học viện quân sự cấp cho ngươi, đều để dành cho bọn họ rồi chứ? 

Thảo nào ngày nào ngươi cũng chỉ ăn mấy cái dinh dưỡng dịch rác rưởi đó, chưa từng ăn cơm nhà bếp, thế nào, dinh dưỡng dịch không ngon lắm nhỉ? 

Ta xem trong phòng phát sóng trực tiếp, tinh thần thể gấu trúc của ngươi vì một miếng dưa chua, đều đánh nhau với con rắn đen đó rồi."

Chử Khương Đình trầm mặc, chốc lát sau, cậu ta từ từ ngẩng đầu, đôi mắt vốn đỏ hoe lúc nãy giờ đã tối sầm lại, đôi mắt màu mực của cậu ta sâu thẳm như vực thẳm đêm đen - nơi đó, một cơn cuồng phong mãnh liệt đang được chực chờ để bùng nổ.

Trong khoảng lặng, bỗng nhiên, Chử Khương Đình sững sờ, vẻ mặt kỳ quặc lau khóe miệng – bé gấu trúc trong giấc ngủ mơ thấy sữa ngọt ngào, hóa ra lại chảy nước dãi.

Nước dãi còn chảy cả lên ống tay áo của thầy Tiểu Bạch...

Chử Khương Đình nhận ra, cơn giận của cậu ta tạm lắng xuống, thông qua biển tinh thần nhìn vào ống tay áo thầy Tiểu Bạch – chiếc áo ngủ màu vàng ấm đã ướt đẫm một mảng lớn.

Chử Khương Đình: "..."

Từ khi tinh thần thể gấu trúc này phân hóa, cậu ta luôn liên kết với nó trong biển tinh thần, gần như không rời mắt. Thế mà, chỉ vừa ngắt kết nối chưa đầy nửa tiếng, bé gấu trúc đã làm ướt tay áo thầy Tiểu Bạch bằng nước dãi!

Chử Khương Đình hoàn toàn bất lực.

Đại thiếu gia nhà họ Hàn thấy Chử Khương Đình sắc mặt khó hiểu, cúi đầu không nói gì, tưởng rằng mình đã chạm vào điểm yếu của cậu ta, trong lòng không khỏi đắc ý.

Quả nhiên, những kẻ từ hành tinh hoang dã lạc hậu thật dễ bị khống chế!

Đại thiếu gia nhà họ Hàn tiếp tục: "Ngươi cũng biết, hành tinh chính của chúng ta đối với dân nhập cư yêu cầu rất cao, hàng năm đều phải đánh giá chỉ số đóng góp. Gia đình ngươi tuy theo ngươi đến đây, nhưng sau bốn năm ngươi tốt nghiệp, nếu chỉ số đóng góp không đủ, chắc chắn sẽ bị trục xuất về hành tinh quê hương của ngươi."

Hắn dừng lại, ngẩng cao đầu liếc nhìn Chử Khương Đình: "Tuy nhiên, nếu ta ra tay giúp đỡ, các ngươi hoàn toàn không cần lo lắng. Chỉ cần để người nhà ngươi làm việc tại viện nghiên cứu dưới trướng Hàn thị, khi đánh giá chỉ số đóng góp, có Hàn thị bảo lãnh đóng dấu, thì cả nhà ngươi muốn ở lại bao lâu tùy ý, không cần sợ bị trục xuất."

Những lời đại thiếu gia nhà họ Hàn nói quả thực là thứ gia đình Chử Khương Đình đang khao khát.

Chử Khương Đình từ nhỏ trải qua bao khổ luyện, uống bao nhiêu thuốc thúc đẩy tinh thần lực, chẳng phải chỉ để đưa gia đình ở lại hành tinh chính, không phải quay về hành tinh hoang dã lạc hậu và hỗn loạn sao?

Chử Khương Đình nhìn đại thiếu gia nhà họ Hàn, mặt không biểu cảm hỏi: "Điều kiện là gì? Ngươi muốn ta làm gì?"

Đại thiếu gia nhà họ Hàn trong lòng cười lạnh, khinh miệt nhìn Chử Khương Đình, bước tới gần thì thầm: "Ngươi biết con Kim Điêu Ares kia chứ? Tinh thần thể của cựu đội trưởng đội cơ giáp Trần Mân, xếp thứ hai trong bảng xếp hạng Cấp S của đế quốc."

Đứng đầu tất nhiên là Hoắc Nhiên Xuyên, còn Kim Điêu Ares chính là tinh thần thể mạnh thứ hai chỉ sau Đằng Xà, sức chiến đấu có thể tưởng tượng được.

Quan trọng nhất là, con Kim Điêu này đã hoàn toàn áp chế chủ thể, biển tinh thần từ lâu rơi vào trạng thái bạo động, nó đã hoàn toàn mất kiểm soát.

Chử Khương Đình ngẩng đầu, ánh mắt đóng băng nhìn chằm chằm đại thiếu gia nhà họ Hàn, muốn xem thứ đồ bỏ đi này có thể nhả ra thứ gì từ cái miệng chó của hắn.

Đại thiếu gia nhà họ Hàn không nhận ra sự mất kiên nhẫn trong mắt Chử Khương Đình, hắn tiếp tục: "Ngươi không biết đúng không? Kim Điêu Ares bị nhốt trong núi Kỳ ngay cạnh Vườn ươm Hoa Hồng. Ngươi là cấp S, tinh thần lực cực mạnh, hoàn toàn có thể từ trong vườn ươm uy hiếp nó."

Bắt một bé gấu trúc vừa phân hóa đi uy hiếp một con Kim Điêu trưởng thành dày dạn kinh nghiệm chiến đấu? Câu nói này chỉ đủ lừa trẻ con.

Chử Khương Đình nghe xong chỉ muốn bật cười.

Đây không phải uy hiếp, mà là khiêu khích.

Chử Khương Đình đã nhìn ra, nhà họ Hàn vì chuyện Hàn Bạch Dật mà đang ôm hận Hoắc Nhiên Xuyên, muốn kích thích tinh thần lực bạo loạn của Kim Điêu để cả Vườn ươm Hoa Hồng phải chết theo.

Một khi Kim Điêu bùng phát, sức hủy diệt khó lường, duy nhất có thể áp chế nó chỉ có Hoắc Nhiên Xuyên. Nhưng nếu một ngày, đúng lúc Hoắc Nhiên Xuyên không có mặt, hậu quả sẽ khôn lường.

Chử Khương Đình tự nhận mình là kẻ xấu, cậu ta không có khả năng đồng cảm, cũng chẳng có lòng thương hại. Thậm chí trong những ngày khổ luyện tê dại, cậu ta từng nghĩ đến việc buông xuôi, để cả thế giới chôn theo mình.

Nhưng nếu Kim Điêu thật sự bạo động, nếu Vườn ươm Hoa Hồng bị tấn công, thì người đầu tiên hứng chịu sẽ là những con người ngoại tinh hệ không có tinh thần lực, hoàn toàn không có khả năng tấn công hay tự vệ.

Ví dụ như, thầy Tiểu Bạch.

Đại thiếu gia nhà họ Hàn vẫn đắc ý nói: "Hàn Bạch Dật tưởng theo Hoắc Nhiên Xuyên là ông đây bó tay à? Hừ, không thấy Hoắc Nhiên Xuyên hiện giờ bị bao nhiêu người nhắm đến..."

"Bốp" một tiếng, giọng nói của đại thiếu gia nhà họ Hàn đột ngột dừng lại, thay vào đó là tiếng hắn rú lên đau đớn.

Chử Khương Đình mỉm cười bước tới, nhìn kẻ đang từ từ trượt xuống từ bức tường, máu chảy từ khóe miệng, gương mặt đầy vẻ không thể tin được, hạ giọng: "Muốn xử Hoắc Nhiên Xuyên, muốn trả thù Hàn Bạch Dật, thì mẹ nó mày đi tìm bọn họ chứ? Nhắm vào Vườn ươm Hoa Hồng làm cái gì? Hả? Những nhân viên đó làm gì mày? Tao cảnh cáo, vườn ươm mà có chuyện gì, từ nay về sau ông đây gặp mày một lần đánh một lần! Nghe rõ chưa?"

Đại thiếu gia nhà họ Hàn lau vệt máu trên khóe miệng, toàn thân bị lực áp chế cấp S của Chử Khương Đình đè đến mức bò cũng không dậy nổi. Nhưng hắn vẫn ngoan cố: "Chử Khương Đình! Mày cũng không xem mình là thứ gì, chỉ cần ông đây muốn, khẽ động ngón tay cũng có thể khiến mày..."

"Bốp" một tiếng nữa, Chử Khương Đình trực tiếp đá một cước vào ngực đại thiếu gia nhà họ Hàn. Hắn ta gào thét đau đớn, lại phun ra một ngụm máu.

Chử Khương Đình mặt mày âm trầm: "Tao không phải Hàn Bạch Dật, tao chưa từng ăn một hạt cơm của nhà mày, cũng chẳng cần cho mày thể diện. Ông đây một thân cấp S, tất cả các quân khu trong đế quốc, hào môn thế gia, kể cả các phó thống lĩnh các hành tinh phụ, đều đang mời tao gia nhập. Mày đoán xem, nếu điều kiện của tao là kêu họ giúp tao xử mày, sẽ có bao nhiêu kẻ nhảy vào hưởng ứng?"

Đại thiếu gia nhà họ Hàn: "..."

Hắn bưng miệng đầy máu, trố mắt nhìn Chử Khương Đình. Rõ ràng hắn không ngờ Chử Khương Đình lại dám nói thẳng như vậy. Quan trọng hơn, hắn không biết một cấp S lại được nhiều thế lực săn đón đến thế! Chử Khương Đình này đúng là đồ lưu manh!

Còn Hàn Bạch Dật trước kia...

Đúng vậy, dù không muốn thừa nhận, nhưng Hàn Bạch Dật khi ở nhà họ Hàn luôn rụt rè, một phần là do bị tẩy não bởi những huấn luyện đặc biệt, phần khác là vì tên đó biết ơn nhà họ Hàn đã thu nhận. Dù sao cũng ăn cơm nhà họ Hàn hơn chục năm, mà Hàn Bạch Dật vốn là người biết báo đền ân nghĩa...

Lần này, đụng phải Chử Khương Đình, đại thiếu gia nhà họ Hàn mới thật sự đá phải đối thủ cứng cựa.

Một cấp S quý giá, dù là nhà họ Hàn cũng không dễ dàng trêu chọc. Cho dù xuất thân hèn kém, gia tộc nghèo khó.

Tâm trạng Chử Khương Đình đang rất tệ, lại cực kỳ ghét cay ghét đắng đại thiếu gia nhà họ Hàn. Trước khi rời đi, cậu ta còn đá thêm mấy phát nữa, cuối cùng mặc kệ sống chết của đối phương, quay lưng thẳng về ký túc xá.

Đã là 3-4 giờ sáng, cậu ta còn phải về ngủ thêm hai tiếng nữa, sáng còn có huấn luyện buổi sáng. Và quan trọng hơn, phải vào biển tinh thần của bé gấu trúc để giám sát, không thể để nước dãi chảy nữa!

Sáng hôm sau, khi Bạch Nặc Tư tỉnh dậy, liền cảm nhận được ống tay áo bên phải ướt sũng. Cúi đầu nhìn, nửa ống tay áo đã ướt đẫm, bé gấu trúc vẫn nằm bên cạnh tay cậu, miệng chảy dãi, đang ngủ say.

Bạch Nặc Tư không nhịn được bật cười.

Cậu thức dậy vệ sinh cá nhân, thay đồng phục xong liền mở livestream.

Bạch Nặc Tư tươi cười chào khán giả: "Chào buổi sáng mọi người! Hôm qua bé gấu trúc không khỏe nên bữa sáng hôm nay sẽ làm trong phòng bệnh nhé. Đầu tiên tôi sẽ pha sữa cho các bé, sau đó làm bánh sandwich đơn giản thôi."

Bạch Nặc Tư vừa nói vừa bận rộn pha sữa mật ong cho hai bé.

Bé gấu trúc cực thích sữa mật ong trong chậu nhỏ. Xem xét khứu giác của bé đang giảm sút, Bạch Nặc Tư cho thêm hai thìa mật ong. Pha xong, cậu đặt một chậu sữa cùng bình sữa lên bàn rồi vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho hai bé.

Lúc này, bé gấu trúc đang nửa tình nửa mê chậm rãi ngồi dậy từ giường. Đôi mắt vẫn lim dim, chiếc mũi nhỏ khẽ động đậy. Sau đó, thân hình tròn trịa của nhóc từ từ bò xuống giường, chính xác tiến đến bàn.

Nhóc vụng về trèo lên ghế, rồi ghé vào mặt bàn. Hai chân trước chộp lấy chậu sữa, kéo về phía mình, dúi mặt vào đó mà húp trong khi mắt vẫn nhắm nghiền.

"Ực ực ực ực" - đó là âm thanh bé gấu trúc hút sữa.

Rắn đen nhỏ cũng đã tỉnh nhưng vẫn cuộn tròn trên giường chờ đợi. Nó đang đợi thầy Tiểu Bạch đánh răng cho nó.

Không đánh răng thì sẽ không được ăn gì hết.

Nhìn thằng nhóc gấu trúc kia, chậc chậc chậc, thật là mất vệ sinh, chưa đánh răng mà đã uống sữa!

Ánh mắt rắn đen nhỏ dán chặt vào bé gấu trúc đang húp sữa trong chậu, nuốt nước miếng ừng ực. Tóm lại là rất mất mặt, Hoắc Nhiên Xuyên giả vờ như mình không có tinh thần thể.

Khán giả livestream từ sớm đã túc trực trong phòng, nhìn hai bé mà cảm thán:

【Quả nhiên thói quen tốt có thể rèn được! Nhìn bé rắn rồi nhìn bé gấu, đối lập quá trời luôn í!】

【Mọi người trong đây ai hiểu được khum! Cảnh bé gấu trúc nhắm mắt dúi mặt vào chậu sữa khiến tôi tan chảy quá a a a a a ! Thưởng chút tiền mua mật ong cho bé con! *10 ngư lôi*】

【Ai da ai da! Bé gấu trúc uống xong phần mình rồi mà còn chộp luôn bình sữa của bé rắn sao! Đó là của bé rắn mà a a a a a! Tặng một ít tiền để an ủi bé rắn nhéee!*5 rocket!】

.....

Đừng nói khán giả, ngay cả rắn đen nhỏ cũng cảm nhận được nguy cơ!

Bình sữa của nó, nguy rồi!

Đúng lúc này, Bạch Nặc Tư đã làm xong bữa sáng, bưng ra liền thấy bé gấu trúc mặt đầy vết sữa đang nằm rạp trên bàn, mặt đầy vết sữa, cùng với cái chậu được liếm sạch sẽ, và cả bình sữa trong tay nhóc gấu trúc!

Chẳng lẽ vì thèm sữa, bé gấu trúc sẵn sàng dùng cả bình sữa vốn luôn bị nhóc í từ chối?

Bạch Nặc Tư bình tĩnh bước tới, chỉ vào chậu sữa rồi lại chỉ vào bình sữa trong tay bé gấu trúc, nói nhỏ: "Cầu Cầu, sữa này đã chia phần rồi nhé. Một phần cho Cầu Cầu, một phần cho bé rắn."

Bạch Nặc Tư kiên nhẫn chỉ vào chậu sữa và bình sữa lặp lại: "Cầu Cầu một phần, bé rắn một phần. Cái này là của bé rắn đó."

Bé gấu trúc "vút" một cái giấu bình sữa sau lưng, ánh mắt cảnh giác nhìn thầy Tiểu Bạch, lắc đầu quầy quậy: "Uống hết ròi!"

Nhóc liếc nhìn trộm thầy Tiểu Bạch, rồi hét to giọng non nớt: "Uống hết ròi! Hết sạch ròi!"

Bạch Nặc Tư: "......"

Rắn đen nhỏ: "......"

Bạch Nặc Tư do dự vài giây, hơi nghiêng người nhìn ra sau lưng bé gấu trúc: "Ừm... Cầu Cầu..."

Bé gấu trúc đột nhiên "vút" một cái, đút luôn bình sữa vào miệng: "Ực ực ực..."

Đó là âm thanh bé gấu trúc hút sữa từ bình!

Bạch Nặc Tư: "......"

Rắn đen nhỏ: "!!!"

A a a a a, rắn nhỏ điên rồi, nó muốn nổi loạn!

Sữa của nó không cánh mà bay rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro