Chương 9

“Chào em”.

Nhưng thật đáng tiếc, Phan Cảnh Liêm không cần ăn không cần uống, cũng không có chú trọng phương diện trang phục, vì thế mà vào thời điểm chuyển nhà, y chỉ mang theo một cái ba lô, căn bản không theo như cảnh sát đã suy đoán là sẽ thuê một đoàn công nhân đến hỗ trợ. Y đem đồng hồ đưa cho người môi giới, người nọ cầm đi nghiệm tra, lúc sau trở về thì mặt mày vui sướng mà kí kết hợp đồng. Từ nay về sau, tầng trên cùng và tầng hầm của Nguyệt Lượng Loan đều thuộc quyền sở hữu của Phan Cảnh Liêm.

Phan Cảnh Liêm xách theo balo đi dạo trong tiểu khu, ngay lúc quẹo thì liếc nhìn một ô tô con đang dừng cách đó không xa, khóe miệng khẽ gợi lên một độ cong nhợt nhạt.

Cảnh sát nấp ở trong xe giám thị không nhịn được mà mắng: “Mẹ nó, tên này chính là một con hồ ly a! Chúng ta theo dõi đã vài ngày mà một chút manh mối cũng không tìm được, vụ án này còn kéo dài nữa thì chỉ sợ ngay cả đội trưởng cũng không chịu được áp lựa từ cấp trên! Phan Cảnh Liêm, cậu con mẹ nó có bản lĩnh báo trước tử vong, vậy thì cậu có giỏi mà làm đi cho tôi xem nha!”

“Tôi nghi ngờ hắn đang chơi chúng ta!” Một cảnh sát cùng tổ thấp giọng mở miệng.

“Không hẳn, nếu chúng ta nghĩ như vậy, sau đó lơ là cảnh giác, cậu ta rất có khả năng ngay lập tức sẽ ra tay. Chờ đi, hiện tại chỉ có chờ thôi!” Hai người vừa nói vừa đi xuống xe, không dấu vết mà đuổi kịp bước chân Phan Cảnh Liêm.

Nguyệt Lượng Loan chiếm một diện tích lớn, lưng dựa núi xanh, phía trước hồ nước, xung quanh còn có trung tâm mua sắm, bệnh viện, trạm tàu điện ngầm, trường học, cơ quan chính phủ.... bất kể là tới sân bay hay nhà ga, cũng chỉ mất hai mươi phút, vị trí địa lý hết sức ưu việt, phương tiện hỗ trợ cũng rất đầy đủ, phong cảnh còn đặc biệt tuyệt đẹp.

Càng quan trọng hơn, tiểu khu này là do doanh nghiệp quốc tế Đỉnh Thịnh, doanh nghiệp đứng đầu trong giới bất động sản Hoa Quốc khai phá, trình độ xây dựng cũng nổi danh toàn cầu, quản lý bất động sản rất chuyên nghiệp, mua nhà ở nơi này tuyệt đối sẽ không lo. Cũng bởi vậy, lúc tiểu khu Nguyệt Lượng Loan mới mở bán, mỗi mét vuông có giá cao tới mười vạn, đã vậy còn cung không đủ cầu.

Có điều, sau khi nhóm đầu tiên được giao nhà, tình hình bất ngờ chuyển biến xấu. Công trường liên tiếp xảy ra sự cố, tiếp đó, chủ nhà dọn vào cũng lục tục gặp chuyện ngoài ý muốn, còn có người bởi vậy mà nhà tan cửa nát. Rất nhiều sự việc tương tự đều xảy ra quá mức tập trung lại quá mức thường xuyên, khiến cho tin tức tiểu khu Nguyệt Lượng Loan phong thủy xấu lan truyền nhanh chóng. Bởi vậy, có rất nhiều người dọn ra ngoài, người chưa được giao nhà cũng đã bắt đầu cân nhắc việc hủy hợp đồng mua bán.

Chỉ sau nửa năm ngắn ngủi, hạng mục Đỉnh Thịnh quốc tế xem trọng nhất bị tạm dừng, một tiểu khu lý tưởng giờ đã bị người Kinh Thị gán cho cái danh quỷ khu. Thanh danh bị truyền ra như vậy, tất nhiên là không bán được nhà, giai đoạn hai, giai đoạn ba của công trình cũng đều chịu ảnh hưởng, hiện giờ đang trong tình trạng ngừng thi công.

Những tòa nhà còn nguyên bê tông cốt thép đứng sừng sững nối tiếp nhau, bị sương mù của ngọn núi phụ cận bao phủ, giống như một con quái vật xấu xí diện mạo dữ tợn, làm cho bầu không khí vốn âm trầm của nơi này càng khủng bố hơn.

Hai cảnh sát viên đi bên trong tiểu khu, đáy lòng từng đợt từng đợt lạnh cả người. Bọn họ thật sự là vẫn không nghĩ ra, Phan Cảnh Liêm vì cái gì mà muốn dọn đến nơi đây ở, chẳng lẽ là do tiện nghi? Nhưng đồng hồ đeo tay mà hắn đưa cho người môi giới kia cũng đủ để thuê một căn hộ xa xỉ nhất Kinh Thị trong vòng một năm!

Bị người ta gán cho cái danh coi tiền như rác, Phan Cảnh Liêm lại cực kì vừa lòng với tiểu khu này, hứng thú bừng bừng mà đi đến trước cửa tòa chung cư số 1, chuẩn bị quẹt thẻ đi vào. Đúng lúc này, có một đám người đi tới, dẫn đầu là một nam nhân cao chừng mét chín, có thể nói là hạc trong bầy gà, trên người mặc một bộ âu phục đắt tiền màu đen, khí thế kinh người, dung mạo phong lãng tuấn dật, trông cực kỳ bất phàm.

Phan Cảnh Liêm lơ đãng liếc nhìn hắn ta, ngay sau đó toàn bộ tâm trí đều bị nam nhân cao lớn đoạt đi, không thể ngừng nhìn chăm chú đối phương, rốt cuộc cũng không rời tầm mắt ra được. Y ban đầu còn tưởng rằng có thể tìm ra được nơi phong thủy bảo địa ở Kinh Thị đã là hết sức khó khăn, lại không ngờ trong bảo địa còn cất giấu một món bảo bối!

Y xoa đôi môi đỏ tươi, nụ cười bỗng nhiên trở nên rất sung sướng, sau đó cầm lấy thẻ mở cửa cất vào ba lô, chậm rãi đi tới gần nam nhân. Vừa đi, y vừa nhớ đến một câu trên mạng —— trong vòng một phút, tôi muốn toàn bộ tư liệu của người đàn ông này!

Chỉ tiếc hiện tại y không quyền không thế, dĩ nhiên là không có khả năng tra ra được thân phận của nam nhân, càng không thể tùy ý tiếp cận. Nam nhân khí thế uy nghiêm, cử chỉ cao quý, ánh mắt sắc bén, vừa thấy đã biết không phải là nhân vật đơn giản.

Phát hiện Phan Cảnh Liêm có ý đồ tới gần đám người mới xuất hiện, hai cảnh sát viên vội vàng đuổi theo, thấp giọng trao đổi: “Người dẫn đầu trông khá là quen mắt. Phan Cảnh Liêm vẫn luôn nhìn hắn ta, chẳng lẽ bọn họ quen nhau? Người đó có liên quan đến vụ án này chăng?”

“Nhìn xem là biết. A, từ từ, tôi nhớ ra rồi, cái người vóc dáng cao ngất kia hình như là gia chủ Bạch gia mới nhận chức, Bạch Mạc! Đẳng cấp của anh ta cách xa Phan Cảnh Liêm, chắc không có khả năng quen nhau đi?”

Dưới sự theo dõi của hai cảnh sát viên, Phan Cảnh Liêm đi qua, cũng không tùy tiện tiếp cận nhóm người này, chỉ là đứng ở một bên nhìn.

Một ông lão đầu tóc hoa râm, tiên phong đạo cốt nói: “Bạch tổng, công việc này tôi không giúp được đâu, cậu đi tìm người khác đi.”

“Ông Chu, năng lực của ngài vãn bối có được biết đến, mong ngài giúp cho một lần, chuyện thù lao chúng ta có thể thương lượng lại lần nữa.” Giọng nói nam nhân trầm thấp mà giàu từ tính.

Phan Cảnh Liêm đến gần thêm, dùng ánh mắt chuyên chú mà nhìn đối phương.

Ông Chu liên tục lắc đầu: “Bạch tổng, tôi không phải dạng người cháy nhà còn đi hôi của mà ra giá trên trời. Tôi nói không được, chính là thật không được. Cậu xem, nơi này lưng dựa vào ngọn núi hình cua, vách núi lại đối diện với tiểu khu, phía trên có thác nước đổ xuống, tiếng nước ù ù, vang vọng gần xa, đây chính là bố cục Bi Khốc Thủy điển hình, người ở nơi này không giữ được tiền tài, không thể lập nghiệp, qua thời gian dài chính là vợ chồng chia lìa, mỗi người chết một phương a! Cậu lại nhìn con sông phía trước tiểu khu, chất nước quả thật rất tốt, nhìn thì cảnh đẹp ý vui, nhưng dòng nước lại chảy quá xiết, dưới nước có nhiều đá san sát, đây là Thoan Sát Thủy, dễ dàng tụ tập đại hung đại ác về.”

Ông Chu trước chỉ núi, sau chỉ nước, xong rồi lại chỉ vào bên đường, “Còn có con đường này, vấn đề cũng rất lớn. Tôi nhìn ra được, các cậu ban đầu là muốn sửa thành hình chữ U trong Triền Đầu Thủy, phủ tài vận lên đúng không? Nhưng các cậu làm độ cong không đủ sâu, không đủ mượt mà, biến nó thành một cái sừng nhọn, Triền Đầu Thủy lập tức biến thành Bạch Hổ Lộ Sát, người ở nơi này sẽ bị hao tiền phá của đến chết!”

Ông Chu thở dài thật sâu, sau đó tiếp tục chỉ điểm: “Nền móng nơi này của các cậu cũng đặt không tốt, vì muốn theo đuổi phong cách hiện đại mà làm thành hình đa giác, nơi nơi đều là góc nhọn và sừng nhọn, đây chính là điển hình của Hỏa Hình Sát, người nơi này sẽ gặp nhiều tai ương, đặc biệt dễ dàng xảy ra sự cố, họa huyết quang làm bạn lâu dài!”

Ông Chu đi đến trước cửa một tòa chung cư, xem xét hồ nước kế bên, rồi liên tục lắc đầu: “Còn có, cái hồ này các cậu cũng không chọn đúng phương. Khu nhà này nằm ở phía Tây Nam hướng phía Đông Bắc, là Khôn Trạch, mà cái hồ này xây ở hướng Đông Bắc, cũng chính là phương Chính Thần, như vậy cái hồ này chính là Chính Thần Thủy Sát, bởi vì Linh Thủy đảo điên, nên vận người trong tòa nhà cũng sẽ như vừa rồi, rất dễ gặp chuyện ngoài ý muốn.”

Ông Chu ngẩng đầu trông về toàn bộ tiểu khu phía xa, giọng nói bất đắc dĩ: “Nếu đơn thuần chỉ một hai nơi có vấn đề, tôi giúp cậu sửa lại còn được, nhưng, nơi này của cậu mọi chỗ đều là vấn đề. Ngọn núi phía sau cũng không thể san bằng đi? Thác nước không thể ngừng chảy? Con sông không thể chặn, quốc lộ không thể sửa, nền cũng không thể đập ra xây lại, cậu nói tôi phải làm sao bây giờ? Bạch tổng, tôi nhìn phong thủy cho người ta cả đời, vấn đề lớn như vậy, tôi cũng là lần đầu tiên mới thấy, tôi lực bất tòng tâm, mong cậu đi tìm cao nhân khác!”

Ông Chu một bên chắp tay một bên mang theo học trò rời đi, bộ dáng tấm tắc bảo lạ tựa như thấy một việc rất lớn trong đời.

Một đám tinh anh nhìn theo bọn họ đi xa, sắc mặt trắng rồi xanh, xanh rồi lại tím, trông hết sức đặc sắc. Có đánh chết bọn họ cũng không nghĩ tới, phong thủy của tiểu khu Nguyệt Lượng Loan lại hỏng đến thế, khó trách lúc trước có tới trăm hộ dọn vào, mà hiện giờ đã đi bảy tám phần, còn lại hơn mười hộ sở dĩ không dọn đi là bởi vì đã đem toàn bộ tiền bạc của cải đi mua nhà rồi nên không có chỗ để ở.

Một tháng trước, nhóm chủ nhà còn từng tụ tập ở tiểu khu để đòi quyền lợi, ngay sau đó một chiếc xe mất khống chế từ ven đường đâm vào, làm chết ba người, vì thế ngay cả những người đòi quyền lợi cũng biến mất. Từ nay về sau, thanh danh quỷ khu càng thêm vang dội, mà Đỉnh Thịnh quốc tế đã đổ vào hạng mục này một số tiền kếch xù, nếu vấn đề vẫn tiếp tục không được giải quyết, tài chính của công ty bất kỳ lúc nào cũng có thể đứt gãy, toàn bộ tập đoàn sẽ gặp phải nguy cơ rất lớn.

Nam nhân nhìn bóng dáng lão Chu thật lâu, biểu tình trước sau trầm ổn, ánh mắt lại sâu không lường được.

Phan Cảnh Liêm nghe xong liền cười, vị Chu lão trong truyền thuyết này chỉ biết một mà không biết hai, vẫn đề nơi này không phải ở bố cục mà là ở địa hình. Ai cũng không phát hiện, nâng lên tiểu khu Nguyệt Lượng Loan này chính là khối đất hãm thấp xuống so với bốn phía xung quanh, mà phong thủy bao bọc bên ngoài đó đều có bố cục mang đầy sát khí, sát khí lắng xuống rồi ngưng tụ, không có cách nào phiêu tán, chỉ có thể dần dần tụ lại dưới đáy, năm rộng tháng dài đã dưỡng nơi này thành chín âm tụ sát.

Phong thủy chín âm tụ sát không có cách nào thay đổi, ngoại trừ hút khô toàn bộ sát khí tụ ở tầng đáy, sau đó đập đi rồi xây mới. Nghĩ đến đây, Phan Cảnh Liêm liếm liếm môi, bụng cảm thấy có chút đói. Y lấy thẻ mở cửa ra, xuyên qua giữa đám người, lúc kề sát với vị Bạch tổng kia thì làm bộ lơ đáng mà chạm hắn.

Đầu ngón tay lạnh băng mơn trớn lấy mu bàn tay Bạch Mạc, làm hắn nhanh chóng hoàn hồn. Hắn lập tức lảng tránh sang bên cạnh, mày nhăn chặt, tựa như rất không quen bị người khác đụng chạm. Nhận thấy thuộc hạ của mình cũng đang nhích lại gần, hắn vội vàng ra ngoài, cách ly xa tất cả mọi người một chút.

Nhìn phản ứng của Bạch Mạc, khóe miệng Phan Cảnh Liêm tươi cười càng sâu, một mặt ngửi thật sâu hơi thở đối phương phát ra, một mặt mở cửa đi vào tòa nhà.

Bạch Mạc ngửa đầu nhìn những tòa nhà tạo hình độc đáo, kiến trúc bàng bạc khí thế, đáy mắt bất tri bất giác hiện ra vài tia chua xót.

---

Đám người bên ngoài rốt cuộc cũng rời đi, nhưng hai tên cảnh sát còn ở lại, có điều cũng không ảnh hưởng đến Phan Cảnh Liêm. Y không vào thang máy mà theo thang bộ chậm rãi đi lên, vừa đi vừa nghe động tĩnh của tòa nhà: Tầng bốn giống dường như là một hộ gia đình, có âm thanh trẻ con vui đùa ầm ĩ truyền đến; tầng bảy là một cặp vợ chồng, lúc này đang cãi nhau ồn ào, người chồng tính tình thật không tốt, đập đồ vật trong nhà đến bang bang rung động; tầng tám, tầng chín, tầng mười đều rất an tĩnh, cũng không biết có người ở hay không.

Lúc đi đến tầng 17, Phan Cảnh Liêm gặp được một cậu nhóc. Đứa trẻ ôm chặt hai đầu gối cuộn tròn ở góc cầu thang. Trên trán, khóe miệng, cổ, mu bàn tay…… phàm là da thịt lộ ra ngoài đều mang theo vết thương xanh tím lớn lớn bé bé. Nghe thấy tiếng bước chân, cậu ngẩng đầu nhìn lại đây, sâu trong con mắt không chứa lấy một chút ánh sáng.

Phan Cảnh Liêm cười nói một tiếng “Chào em”, sau đó không nhanh không chậm mà tiếp tục đi.

Đứa trẻ nhìn bóng lưng y, biểu tình có chút chết lặng, nhưng giây tiếp theo lại kinh hoảng nhảy dựng lên, chạy xuống tầng dưới. Chỉ thấy một người phụ nữ trung niên lấy tốc độ càng nhanh hơn chạy vào thang lầu bắt lại đứa trẻ, rồi lại tay đấm chân đá, chửi rủa nhục mạ, quả thực không xem đối phương là người.

Nếu là người bình thường khẳng định sẽ không đành lòng đối với cảnh bạo hành này, nhưng Phan Cảnh Liêm lại làm như cái gì cũng không thấy, lập tức đi lên tầng mười tám. Y thuê nhà ở tầng này, số phòng là 1818, rất may mắn, bày trí bên trong cũng vô cùng xa hoa, chỉ là không khí có mang theo mùi ẩm mốc.

Phan Cảnh Liêm mở cửa sổ ra thông gió, quét sạch bụi bẩn, sau đó đi vào phòng tắm. Lúc này y không làm đá lạnh, mà là trực tiếp nằm trong nước thường, một tảng lớn vết bầm thâm đen theo bờ vai và cổ y lặng yên mà lan tràn xuống ngực, bụng, theo đó chính là một mùi hôi thối mơ hồ.

Không nghi ngờ gì nữa, tình trạng thân thề này đã không xong đến cực điểm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro