Chương 4:

Beta: Cactus                   

Đậu Trạch làm kiểm tra được một nửa thì Hoắc Tư Minh đến, lúc ấy cậu đang để bụng trần nằm trên giường siêu âm. Hoắc Tư Minh đến gần, hỏi một tiếng: "Khó chịu không?"

Đậu Trạch lắc đầu không nói, Hoắc Tư Minh nhìn màn hình, bên trên có một hạt mầm tràn đầy sức sống, thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng tim thai đang đập nhịp nhàng, hắn khẽ thở dài.

Từ bệnh viện đi ra, tâm tình Đậu Trạch tốt hẳn, nhìn Hoắc Tư Minh cũng thuận mắt hơn, bảo hắn: "Làm phiền anh rồi."

Chuyện trước kia dĩ nhiên là Hoắc Tư Minh không bằng cầm thú thay lòng đổi dạ, nhưng hôm nay biết rằng trong bụng chỉ là một khối u lành, không phải là nghiệt chủng do Hoắc Tư Minh để lại đêm đó, căm hận trong lòng Đậu Trạch tự nhiên tiêu tan không ít.

"Có đáng gì đâu." Hoắc Tư Minh nói: "Đi ăn đi? Em muốn ăn gì?"

"Tôi không đói."

Hoắc Tư Minh nhìn cậu một lúc, dĩ nhiên không miễn cưỡng nữa, chỉ hỏi: "Cần anh đưa em về nhà không?"

Đậu Trạch lắc đầu.

"Vậy em đừng quên chuyện phẫu thuật, nhớ xin nghỉ phép công ty, lúc đó anh đến đón em." Một tay Hoắc Tư Minh đút trong túi quần, một tay ở bên ngoài nhẹ nhàng nắm lại thành nắm đấm, hắn cao ráo điển trai, trông rất có phong độ.

Đậu Trạch do dự một hồi mới nói: "Nếu đã chỉ là khối u nhỏ, tôi nên đến bệnh viện khác phẫu thuật thì hơn, anh cứ mặc kệ tôi, lúc đó tôi sẽ tự giải quyết."

Hoắc Tư Minh nhìn chằm chằm Đậu Trạch đến khi cậu có cảm giác dựng tóc gáy mới nói: "Bệnh viện khác nói đó là đứa bé thì sao, nếu ở đây đã chẩn đoán chính xác rồi thì cứ ở đây phẫu thuật. Anh và viện trưởng bệnh viện này là bạn, giảm giá rồi thì phí giải phẫu sẽ không tốn là bao."

Đậu Trạch bị hắn nhìn chằm chằm, cảm thấy rất bức bách, cuối cùng không thể từ chối. Trên mặt Hoắc Tư Minh vẫn còn dấu vết do vừa nãy bị ăn đập trên xe, sưng tấy đỏ lên thành vết bầm tím. Đậu Trạch đã nguôi ngoai buồn phiền, lúc này cảm thấy mình hơi có lỗi, nhưng nghĩ đến việc làm sai trái của hắn trước đây, lại bắt đầu do dự, cuối cùng nói: "Mặt của anh...không sao chứ? Lúc nãy tôi đánh có hơi mạnh tay."

Hoắc Tư Minh lộ ra một nụ cười nhạt, nói: "Không sao, không còn đau nữa."

Hắn nói như vậy làm Đậu Trạch càng thêm áy náy: "Anh..." Cậu lưỡng lự một hồi, cuối cùng vẫn không nói ra. "Tạm biệt."

Hoắc Tư Minh cũng không để ý, nhìn cậu nhẹ nhàng vẫy tay nói: "Đi cẩn thận."

Màn đêm buông xuống, hàng quán vỉa hè vô cùng đông đúc, Đậu Trạch đã một ngày không bỏ gì vào bụng, nhìn thấy mực ống trên những tấm vỉ nướng, trong miệng lập tức ứa nước bọt. Cậu đi tới trước quầy hàng, vừa định gọi món ăn lại do dự, chủ quán hỏi hai lần cậu muốn ăn gì, cậu không trả lời liền bỏ đi.

Đi được nửa đường, Đậu Trạch tạt vào quán cháo mà khi nãy Hoắc Tư Minh mời cậu, gọi một bát cháo, ăn vào cảm thấy thật nhạt nhẽo vô vị.

Khi ngồi trên xe buýt về nhà, cậu nhận được điện thoại của Đậu Nguyên, nói rằng hôm nay Đậu Ái Quốc đã đến bệnh viện kiểm tra toàn diện, kết quả phải chờ mấy hôm nữa mới có. Cậu dặn dò đôi câu, hỏi bệnh tình của Tạ Tiểu Nam mới cúp máy.

Trong ký túc xá không bật điện, tối om, Lưu Dương ở trần từ trong phòng ngủ bước ra, phòng hắn cũng không bật đèn, chỉ có ánh sáng leo lắt từ màn hình máy tính. Đậu Trạch mở đèn phòng khách, làm hắn sợ hết hồn kêu một tiếng, nhưng hắn vẫn không nói chuyện. Chắc là hắn chơi game đói bụng, đi vào phòng bếp tìm đồ ăn khuya.

Đậu Trạch theo hắn vào phòng bếp, nhìn hắn mở tủ lạnh tìm đồ ăn, liền nói: "Có một hộp trứng gà, trong ngăn tủ có mì ăn liền."

Lưu Dương nói: "Của cậu mà."

"Gì mà của anh của em? Ở cùng với nhau, chút đồ này tính toán làm gì?" Đậu Trạch cố ý cười nói, muốn phá vỡ không khí ngột ngạt lúc này.

Không ngờ Lưu Dương nhếch khóe miệng, trên khuôn mặt đầy đặn lộ ra nụ cười rất khó coi, mỉa mai: "Không giống người muốn làm trưởng phòng nào đó chút nào nhỉ."

"..." Đậu Trạch bị nghẹn họng, chỉ đành thu lại nụ cười rồi xoay người rời đi.

Ngày hôm sau, trên bàn làm việc của Đậu Trạch vẫn có một bó hoa hồng. Trước giờ cậu vẫn cho rằng đây là bút tích của Hoắc Tư Minh, nhưng bây giờ có chút mông lung mơ hồ. Buổi chiều Tiêu Quế Mai lại đến hỏi cậu về tiến độ báo cáo. Biết được đã hoàn thành, chị ta hướng dẫn Đậu Trạch đôi câu, để cậu chỉnh sửa một chút rồi đi.

Khưu Hiểu Lâm xin phép nghỉ hai ngày, nói rằng trong nhà có việc nên vẫn chưa đi làm. Buổi tối trước khi tan sở, Tiêu Quế Mai bỗng nhiên gọi cậu vào văn phòng, hỏi: "Đậu Trạch, có phải cậu yêu đương trong công ty đúng không?"

Đậu Trạch nhất thời đứng hình. Thấy cậu không trả lời, trưởng phòng Tiêu lại nói: "Ảnh cũng đã đến tay tôi rồi, cậu bảo bây giờ phải làm sao đây?"

Cảnh bên trong bức ảnh là con hẻm nhỏ gần công ty, Khưu Hiểu Lâm đang nắm chặt hai tay cậu khóc như mưa, khoảng cách giữa hai người vô cùng thân mật, quan hệ rành rành không thể chối cãi.

"Tôi không quan tâm tình trạng hiện tại của cậu thế nào, tôi hy vọng trước khi cuộc họp báo cáo diễn ra thì cậu có thể thu xếp ổn thỏa, cho tôi một câu trả lời thỏa đáng." Tiêu Quế Mai khoanh tay ngồi trên ghế, mặt vô cảm nói.

Đậu Trạch hạ mí mắt, hít một hơi thật sâu, cảm thấy như có thứ gì đó mắc nghẹn trong cổ họng, không lên cũng không xuống, khiến cậu ngứa đến buồn nôn.

Mấy ngày nay Khưu Hiểu Lâm vẫn không tới công ty, Đậu Trạch gọi cho cô, nhưng đều bị ngắt máy. Ngược lại Hoắc Tư Minh không ngừng liên lạc với cậu. Có lúc đang ăn cơm thì hắn gọi đến, hỏi cậu ăn gì, có ngon không, có cảm thấy bụng khó chịu hay không. Làm như rất giống đang hẹn hò yêu đương. Mấy lần đầu Đậu Trạch còn nghe máy, về sau hễ thấy có cuộc gọi đến là ngắt máy liền, thế nhưng Hoắc Tư Minh lại thay đổi cách thức liên hệ, gửi tin nhắn, vân vân và mây mây. Có lẽ biết rằng cậu rất cứng đầu, nên hắn cũng không còn chăm chỉ gọi điện như trước nữa, chỉ khi ăn sáng và ăn tối mới hỏi thăm một tiếng. Lặp đi lặp lại cũng chỉ có mấy câu, nhắc nhở cậu ăn đồ ăn tốt cho sức khỏe, hay là để ý đến khối u trong bụng cậu.

Đậu Trạch nghĩ rằng có thể là do chẩn đoán sai lúc ban đầu khiến Hoắc Tư Minh thực sự để tâm, trong tiềm thức hình thành ảo tưởng rằng cậu thực sự đang mang thai con của hắn. Cậu thường không trả lời tin nhắn, qua vài ngày Hoắc Tư Minh lại thúc giục cậu mau làm giải phẫu, nhưng cuộc họp báo cáo gần đến, cậu đành bảo tuần sau trở về rồi tính tiếp.

Xế chiều hôm đó Hoắc Tư Minh đấu tranh mãi mới đến công ty cậu.

Hôm đó Khưu Hiểu Lâm vừa đi làm trở lại, thấy Đậu Trạch không còn tươi cười an lạc như trước, hai người mặt đối mặt đi qua nhau không một lời chào. Tuy rằng Đậu Trạch sớm lường trước kết quả này, nhưng trong thâm tâm vẫn không khỏi tiếc nuối. Đến khi xuống dưới lầu thấy xe Hoắc Tư Minh, cậu vô thức lùi về sau, không may giẫm trúng chân Khưu Hiểu Lâm', chỉ nghe cô kêu một tiếng "ây da" đau đớn. Hoắc Tư Minh cũng đang đứng phía xa gọi tên cậu.

Đậu Trạch bỗng nhiên có loại cảm giác bị bao vây tứ phía. Khưu Hiểu Lâm xoay xoay cổ chân, nhìn Hoắc Tư Minh phía xa, hỏi: "Bạn anh à?"

Đậu Trạch còn chưa kịp xin lỗi cô, sững sờ một chút mới trả lời câu hỏi: "Là một đàn anh khóa trên."

Lúc này Hoắc Tư Minh đã đi tới cách bọn họ không xa, nhưng hắn cũng không tiếp tục tiến về phía trước, cứ thế đứng trước cổng chờ cậu. Ánh dương chiều tà rọi vào người hắn, khiến cho những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt càng thêm mê người.

Khưu Hiểu Lâm ngồi xổm xuống, xoa mu bàn chân, khi đứng dậy bước đi có hơi khập khiễng, nói: "Em đi trước."

Đậu Trạch xin lỗi nói: "Anh đưa em về nhé?"

Có lẽ Hoắc Tư Minh nghe được, ngẩng đầu nhìn lại, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Đậu Trạch, nhìn một vòng rồi chuyển sang khuôn mặt của Khưu Hiểu Lâm. Hắn nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, vô cùng dịu dàng nói: "Vốn dĩ là do lỗi của cậu ấy, phụ nữ đi giày cao gót chen chúc trên xe buýt rất bất tiện, hãy cứ để chúng tôi đưa cô về đi."

Rõ ràng lời nói ấy không có từ nào mập mờ cả, nhưng Đậu Trạch nghe xong chỉ cảm thấy mặt nóng bừng bừng.

Khưu Hiểu Lâm quay đầu nhìn cậu, cậu lắc đầu không được mà gật đầu cũng không xong, vô cùng bối rối lúng túng. Hoắc Tư Minh vươn tay lịch thiệp có ý mời, chân Khưu Hiểu Lâm đã bắt đầu sưng lên, Đậu Trạch đứng bên cạnh nhưng lại do dự, không biết có nên đỡ cô hay không.

Khưu Hiểu Lâm khổ sở khập khiễng đi hai bước rồi thất vọng quay đầu nhìn cậu, ánh mắt ấy khiến Đậu Trạch xấu hổ đỏ mặt tía tai. Cậu cũng không để ý đến Hoắc Tư Minh nữa mà tiến lên đỡ cô, Khưu Hiểu Lâm dựa nửa người lên cậu, hai người tựa nhau đi tới xe Hoắc Tư Minh.

Chiếc Maserati màu đen phát ra âm thanh khởi động, Đậu Trạch gần như là ôm Khưu Hiểu Lâm lên xe. Hoắc Tư Minh đứng ở đầu xe, mím chặt môi, tay siết chặt rồi lại buông lỏng ra.

Cũng may Đậu Trạch vẫn chưa mất trí, đỡ Khâu Hiểu Lâm yên vị rồi trở lại ngồi vào ghế phụ.

Trên đường đi Khưu Hiểu Lâm phá vỡ sự im lặng trên xe: "Đậu Trạch, đàn anh khóa trên của anh đẹp trai quá."

Đậu Trạch lúc này hận không thể hóa thành không khí, lại nghe Hoắc Tư Minh khẽ cười nói: "Tôi không phải đàn anh khóa trên của cậu ấy, có điều đúng là chúng tôi quen nhau ở trường đại học, năm đó cậu ấy học năm 2, làm gì cũng rất hăng hái, y như một chú hổ nhỏ vậy."

Đậu Trạch che mặt, thầm cầu nguyện hắn đừng nói nữa, Khưu Hiểu Lâm ngồi đằng sau lại mở miệng: "Đúng vậy, Đậu Trạch luôn có nguồn năng lượng tràn đầy, rất nhiệt tình với mọi người."

Lời nói này không biết Hoắc Tư Minh nghe hiểu thành ý gì, ngón tay hắn nắm chặt vô lăng, thậm chí không để ý đèn giao thông ở ngã tư, đến sát nút mới bắt đầu phanh gấp. Người trong xe theo quán tính bị dúi về phía trước, Khưu Hiểu Lâm hét lên một tiếng.

Đậu Trạch quay đầu nhìn hắn. Hoắc Tư Minh bình tĩnh nói: "Xin lỗi, vừa rồi không nhìn rõ đèn giao thông."

Đậu Trạch chưa hết hoảng hồn nhìn đèn giao thông ở ngã tư, vừa rồi còn đắm chìm trong hỗn loạn, cũng quên nói cho Hoắc Tư Minh hướng đi nhà Khưu Hiểu Lâm, lúc này mới phản ứng lại, nhanh chóng nói: "Nhà cô ấy không phải hướng này."

Người đang lái xe nhìn cậu với ánh mắt thâm trầm, đôi mắt ấy đủ sắc bén để khiến cậu bất giác lùi lại. Hoắc Tư Minh nhìn chằm chằm cậu hai giây, đèn giao thông chuyển xanh, hắn vừa khởi động xe vừa nói: "Em giẫm lên chân người ta như vậy, rồi cứ để như thế đưa về nhà hay sao?"

Đậu Trạch há miệng, xấu hổ không biết nói gì.

Hoắc Tư Minh đưa người đến bệnh viện tư nhân mà Đậu Trạch khám, sau khi băng bó cho Khưu Hiểu Lâm xong thì gọi tài xế của mình đến đưa cô về. Khưu Hiểu Lâm nói: "Không cần làm phiền đến anh Hoắc, tôi tự bắt xe về là được rồi, đây cũng chỉ là vết thương nhỏ, không cần chuyện bé xé ra to làm gì."

Hoắc Tư Minh cứ khăng khăng, hắn nhìn Đậu Trạch, như đang trưng cầu ý kiến của cậu. Đậu Trạch bèn miễn cưỡng gật đầu nói: "Cứ để người chở em về đi, em như vậy đi lại không tiện."

Khưu Hiểu Lâm nhìn cậu bằng ánh mắt dò xét, không biết là thất vọng hay gì mà khẽ thở dài. Tài xế của Hoắc Tư Minh rất nhanh đã đến, vô cùng phải phép đưa tay dìu Khâu Hiểu Lâm rời đi.

Hoắc Tư Minh nhìn theo bóng lưng của họ, chờ hai người ra tới hành lang mới hỏi Đậu Trạch: "Không phải chúng ta đã nói trước rằng sẽ phẫu thuật trong vài ngày tới sao? Sao lại đột nhiên thay đổi quyết định?" Có lẽ bởi vì sự việc vừa rồi, hắn mở miệng với sự bực tức kìm nén.

"Hai ngày nữa tôi phải đi công tác để làm một báo cáo quan trọng, tôi muốn sau khi về mới làm phẫu thuật." Đậu Trạch dáng người cao lớn là vậy, nhưng chưa đến một tiếng đồng hồ đã bị Hoắc Tư Minh và Khưu Hiểu Lâm ép cho đổ mồ hôi hột.

Hoắc Tư Minh nghe cậu nói vậy, suy nghĩ một chút rồi bảo: "Nếu đến đây rồi, vậy tiện thể đi khám một chút đi."

Thế là Đậu Trạch lại làm mấy mục kiểm tra. Mới mấy ngày ngắn ngủi, phôi thai lại lớn hơn một chút, Hoắc Tư Minh ở bên cạnh nhìn vài cái liền đi ra ngoài.

Vị bác sĩ khám bệnh cho Đậu Trạch đến bên cạnh Hoắc Tư Minh nói: "Nếu như thật sự không cần, thì hãy sớm làm phẫu thuật, tình hình này của cậu ấy không thể kéo dài."

Đậu Trạch cài xong áo đi ra khỏi phòng khám, Hoắc Tư Minh đang cúi đầu không biết suy tư gì, trông thấy cậu liền hỏi: "Xong rồi sao?"

"Ừm."

Hai người ra khỏi bệnh viện, đến một nhà hàng gần đó ăn cơm tối, sau đó Hoắc Tư Minh lái xe đưa cậu về ký túc xá. Đậu Trạch là một người trọng tình nghĩa, nếu không phải bắt buộc, cậu tuyệt đối sẽ không bao giờ từ bỏ bạn bè một cách dễ dàng. Cậu đấu tranh cả đường, đến khi xe ngừng, rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Hoắc ca, anh... lúc đó tại sao lại làm thế?"

Hoắc Tư Minh im lặng một giây, ngón tay vô thức trượt trên vô lăng, cuối cùng hờ hững nói: "Do uống quá chén."

Đậu Trạch thở phào nhẹ nhõm. Lý do đơn giản và thô thiển rằng Hoắc Tư Minh say rượu rồi phát sinh quan hệ khiến cậu dễ chấp nhận hơn nhiều so với việc Hoắc Tư Minh yêu thầm cậu, sau đó mượn cớ say rượu để quan hệ với cậu. Nhưng cậu suy nghĩ một chút lại hỏi: "Hoắc ca, anh là....gay à?"

Hoắc Tư Minh không lên tiếng, một lát sau quay đầu nhìn cậu, giọng rất nhẹ nhàng hỏi: "Em thấy ghê tởm sao?"

"..." Lần này đến phiên Đậu Trạch im lặng, đương nhiên cậu thấy ghê tởm, đã thế còn bị gay xâm phạm thể xác.

"Xin lỗi." Hoắc Tư Minh nói.

Đậu Trạch lắc đầu, nói: "Bây giờ khúc mắc đã được tháo gỡ, không sao rồi."

"..."Hoắc Tư Minh luôn luôn cảm khái Đậu Trạch có tấm lòng rộng lượng, lúc này càng không thể phủ nhận điều đó "Lên đi, công tác trở về nhớ gọi cho anh."

Đậu Trạch tạm biệt Hoắc Tư Minh, khi lên lầu thì điện thoại có tin nhắn, cậu mở ra, là một tấm hình, Khưu Hiểu Lâm hỏi cậu: "Chuyện này là sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro